Chương 161: Thẩm minh chủ là tiểu nhân!!!

Trong Liên Thành sơn trang, không thiếu nhất chính là rượu ngon được ủ nhiều năm. Đợi đến khi mọi người rốt cuộc tận hứng trở về, phía Đông đã hơi ửng sáng, trên mặt đất không ít vò rượu nằm ngổn ngang. Cho dù tửu lượng tốt đến mấy, cũng có chút say nhàn nhạt.

"Ngươi còn nói sẽ không say." Diệp Cẩn đỡ lấy Thẩm Thiên Phong.

"Sao còn chưa ngủ?" Thẩm Thiên Phong giúp hắn kéo chặt vạt áo, "Bên ngoài gió lớn như vậy, cảm lạnh thì phải làm sao."

Vạn nhất ngươi uống say lơ đễnh không trở về phòng được thì sao ! Diệp Cẩn ở trong lòng ngạo kiều một chút, mang hắn một đường trở về phòng ngủ.

"Thẩm tiểu trư." Tần Thiếu Vũ ôm lấy Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm tiểu thụ đản đản 囧 một chút. Trước mặt nhiều người như vậy, không cần tùy tiện ôm ôm ấp ấp a. Quả thực đồi phong bại tục ! Hơn nữa vì sao phải gọi là Thẩm tiểu trư. Nếu đã uống say, thì không thể gọi Thẩm đại hiệp để ta sảng khoái một chút sao.

Nam nhân mình quả thực phiền phức.

"Trở về." Tần Thiếu Vũ đem người chặn ngang ôm lấy, bước nhanh rời khỏi tiểu viện.

"Ta có việc đi trước." Hoàng Đại Tiên lãnh tĩnh chạy ra bên ngoài.

"A Hoàng." Mộ Hàn Dạ ở phía sau kêu gọi, "Thắt lưng ta bủn rủn, đi đứng không có sức lực."

Hoàng Đại Tiên càng chạy nhanh hơn.

Mộ Hàn Dạ vui sướng đuổi theo.

Bên trong tiểu viện nhất thời an tĩnh lại. Liên Thành Cô Nguyệt cười lắc đầu, xoay người trở về phòng. Vừa đẩy cửa ra đã thấy trong phòng có một người đang ngồi, vì thế có chút sửng sốt.

"Biểu ca." Bạch Mang Mang buồn ngủ ghé vào trên bàn, ngáp một cái nói, "Ngươi uống rượu xong rồi."

"Ngươi sao lại trở về?" Liên Thành Cô Nguyệt nhíu mày.

Bạch Mang Mang bị nghẹn một chút, một lúc lâu sau mới nói, "Bởi vì đây là nhà của ta." Cư nhiên ngay cả loại vấn đề này cũng có thể hỏi ra khỏi miệng được. Ca ca mình còn có nhân tính hay không.

Liên Thành Cô Nguyệt bất mãn, "Ta không phải đã nói, hảo hảo đợi ở Vô Tuyết môn hay sao?"

"Ngâm môn chủ kêu ta trở về." Bạch Mang Mang biện hộ giải thích, "Để ta tới đưa đồ !"

"Phải không?" Liên Thành Cô Nguyệt tâm tình rất nhanh liền tốt lên, "Đưa cái gì?"

Bạch Mang Mang chỉ chỉ bao phục trên bàn.

Liên Thành Cô Nguyệt vươn tay mở ra, chỉ thấy bên trong là một bộ y phục, còn có một cái hộp nhỏ màu trắng.

Bạch Mang Mang quả thực muốn rơi lệ. Chính mình tốt xấu gì cũng coi như là công tử thế gia, võ lâm cao thủ, phong thái nhẹ nhàng sở trường còn là bắn cung, cư nhiên bị hai người kia chỉ huy sử dụng để đưa tin tức đồ vật qua lại. Hơn nữa, muốn đưa chút hàng đáng giá thì cũng thôi đi, tốt xấu gì cũng có thể xem như là có tiêu chuẩn thực tế, y phục cũ là thế nào.

Thập phần muốn đập đầu vào tường.

"Hắn gần đây thế nào?" Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

"Vẫn là như cũ." Bạch Mang Mang nói, "Không khác mấy lúc ở cùng ngươi."

Liên Thành Cô Nguyệt như có chút đăm chiêu, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

"Bái phục các ngươi." Bạch Mang Mang lắc đầu, ngáp dài bước ra cửa.

Rõ ràng là có tình ý lẫn nhau, tội gì phải cố chấp như vậy. Chính mình ở một bên xem cũng thấy mệt, vậy mà hai người này còn có thể làm không biết mệt.

Y phục trong bao phục được tẩy đến sạch sẽ, vạt áo có một chỗ bị rách ra cũng được may vá chỉnh tề. Sau khi mở hộp gỗ ra, bên trong là một con dấu bằng ngọc màu trắng, được khắc thành một con tiểu hồ ly.

Liên Thành Cô Nguyệt cười ra tiếng, nhẹ nhàng đậy nắp lại.

Mặt trời chậm rãi mọc lên, nắng sớm chiếu rọi khắp sân.

Thẳng đến giữa trưa, trong sơn trang mới náo nhiệt hẳn lên. Thẩm Thiên Lăng ghé vào trên giường, một bên rầm rì một bên căm tức nhìn nam nhân mình.

Giả say sau đó mạnh mẽ yêu cầu XX. Loại chuyện này, quyết đoán phi thường vô sỉ a !

"Có đau không?" Tần Thiếu Vũ nhu nhu thắt lưng hắn.

"Đau !" Thẩm tiểu thụ phi thường hung.

"Ngoan, hôn một cái liền không đau." Tần Thiếu Vũ xốc chăn lên.

Thẩm Thiên Lăng bi phẫn kháng nghị, bởi vì không mặc tiểu khố đầu, gió thổi 'thí thí' lạnh.

Tần Thiếu Vũ cuối đầu cười khẽ, không nặng không nhẹ cắn một cái, lưu lại một vòng dấu răng nhợt nhạt.

Mà ở bên kia, Mộ Hàn Dạ đang nằm trên giường, giống như cô vợ nhỏ nhìn Hoàng Đại Tiên.

Hoàng Đại Tiên ngồi dậy mặc y phục.

Mộ Hàn Dạ thẹn thùng, "A Hoàng đêm qua quả thực uy mãnh."

Hoàng Đại Tiên tức ngực. Vì sao những lời này nghe qua không được tự nhiên như thế?

Mộ Hàn Dạ thuận tay nhéo mông hắn một cái.

Hoàng Đại Tiên:......

Mộ Hàn Dạ cao hứng phấn chấn nói, "Thật sự là nhẵn nhụi mềm mại."

Hoàng Đại Tiên cảm thấy từ khi thành thân tới nay, chính mình thời thời khắc khắc đều có ý niệm mưu sát chồng.

Trong nhà ăn, tất nhiên cũng chỉ còn lại hai người Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn dùng cơm.

Cho nên mới nói Võ Lâm minh chủ gì đó, quả nhiên so với người còn lại chính khí càng thêm lăng nhiên hơn một chút a.

Uống say trở về phòng liền ngủ gì đó. Thật sự là phi thường thuần khiết.

Cùng người còn lại hoàn toàn không chung một cấp bậc.

"Thế nhưng đến bây giờ cũng chưa dậy nổi." Diệp Cẩn bĩu môi, "Thật sự là quá lười."

"Khụ khụ." Thẩm Thiên Phong bị canh làm sặc.

"Làm sao vậy?" Diệp Cẩn trừng mắt liếc nhìn hắn.

"Liên Thành thiếu chủ tất nhiên đã rời giường." Thẩm Thiên Phong nói sang chuyện khác, "Mới vừa rồi nghe hạ nhân nói hắn đang thẩm vấn ở địa lao, muốn đi xem hay không?"

Hắn tất nhiên là phải dậy sớm, Ngâm Vô Sương lại không ở Bạch Tuyết sơn, hắn muốn không dậy sớm cũng không được. Diệp Cẩn trong lòng ngạo kiều, nhấc chân đá đá Thẩm minh chủ.

Thẩm Thiên Phong tính tình rất tốt, giúp hắn lau sạch miệng.

Khi hai người đang nói chuyện, Liên Thành Cô Nguyệt cũng bước đến. Bên cạnh có tuyết nguyên Lang Vương, còn có một con Tiểu Phượng Hoàng tròn vo.

"Chíp !" Cục bông toàn thân ướt sũng, đến gần Thẩm Thiên Phong duỗi cổ -- Mau làm khô.

"Đi đâu vậy." Diệp Cẩn đem nó ôm lên, "Như thế nào giống như vừa mới vớt từ dưới sông lên."

"Vừa mang theo đến địa lao, bên trong đều là rêu." Liên Thành Cô Nguyệt nói, "Đại khái ngại bẩn, mới vừa ra tới liền chạy đi tắm."

Diệp Cẩn bật cười, lấy khăn qua giúp nó lau đầu.

"Có khai ra cái gì không?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, "Chết cũng không mở miệng."

"Vài đạo sĩ kia cũng coi như xương cứng." Diệp Cẩn nhíu mày, "Cư nhiên có thể chịu được đến bây giờ."

"Kỳ thật cũng coi như hợp tình hợp lý." Thẩm Thiên Phong nói.

Liên Thành Cô Nguyệt khó hiểu, "Có ý gì?"

"Đám đạo sĩ kia làm nhiều việc ác, nay rơi vào trong tay chúng ta, bản thân tất nhiên rõ ràng mặc kệ có khai hay không, kết quả cũng chỉ có một con đường chết." Thẩm Thiên Phong nói, "Một khi đã như vậy, cần gì phải cúi đầu thỏa hiệp."

Liên Thành Cô Nguyệt nói, "Ít nhất có thể chết dễ chịu một chút."

Diệp Cẩn lắc đầu, "Nếu là người luyện cổ, khi cổ độc chạy dọc theo gân mạch, tư vị giống như bị vạn mũi tên đâm xuyên ngực, cảm giác cũng không khá hơn chút nào. Bọn họ thật sự đúng là không ngại chịu đau."

"A Hoàng......" Mộ Hàn Dạ ở bên ngoài gọi.

Hoàng Đại Tiên dừng bước, quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, "Nhỏ tiếng một chút." Tại nhà mình thì cũng thôi đi, bên ngoài không cần dọa người.

Mộ Hàn Dạ ủy khuất, "Nhỏ tiếng sợ không nghe được, ai khiến A Hoàng chạy nhanh như vậy."

Bởi vì ngươi vẫn cứ sờ mông của ta a ! Hoàng Đại Tiên ở trong lòng rít gào, sau đó nổi giận đùng đùng bước vào nhà ăn.

Mọi người trong phòng xem như không có nghe được đoạn đối thoại của hai người bọn hắn. Liên Thành Cô Nguyệt cười nói, "Hai vị sớm."

"Không sớm, cũng giữa trưa rồi." Mộ Hàn Dạ ngồi ở bên cạnh bàn.

Hoàng Đại Tiên nhấc chân đá hắn một cái.

Mộ Hàn Dạ cảm thấy ủy khuất, cái gì cũng chưa nói sao lại muốn đá?

Hoàng Đại Tiên cúi đầu uống canh, tâm nói cái này gọi là phòng hoạn còn chưa xảy ra, đỡ ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ.

"Chư vị đang nói chuyện gì?" Mộ Hàn Dạ hỏi.

Liên Thành Cô Nguyệt đem chuyện vừa rồi nói một lần, sau đó nói, "Không biết Thất Tuyệt vương có phương pháp gì không?"

"Phương pháp ngược lại là có." Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, "Bất quá là có chút thiếu đạo đức."

Diệp Cẩn cảm khái. Quả nhiên là huynh đệ ruột của vị họ Tần kia a. Nghĩ ra được mười chủ ý liền có chín cái thiếu đạo đức.

"Thật sao?" Liên Thành Cô Nguyệt nhướng mày, "Nguyện nghe kĩ càng."

"Bán mạng giúp Chu Giác luyện cổ, nhận đủ mọi dày vò khiến bản thân biến thành nửa người nửa quỷ. Quả thật mục đích cuối cùng là muốn tương lai có thể ngồi hưởng vinh hoa phú quý. Bằng không cũng sẽ không có ai nguyện ý hi sinh." Mộ Hàn Dạ nói, "Trừ phi vài đạo sĩ này thầm mến Chu Giác."

Hoàng Đại Tiên suýt nữa bị món canh làm sặc.

"A Hoàng cũng hiểu được không có khả năng?" Mộ Hàn Dạ hỏi.

Có khả năng mới gặp quỷ a ! Hoàng Đại Tiên buông đũa, "Tiếp tục nói."

"Mà hiện tại vinh hoa phú quý còn chưa được hưởng thụ, trong lòng bọn họ tuyệt đối không muốn toi mạng như vậy." Mộ Hàn Dạ nói, "Cho nên chỉ cần làm cho bọn họ biết nếu nói ra, liền có thể có cơ hội sống. Vậy chuyện cũng sẽ dễ làm hơn rất nhiều."

"Không có khả năng." Diệp Cẩn lắc đầu, "Những năm gần đây, nhóm người này làm nhiều việc ác, trong tay nói ít cũng có trên trăm mạng người, chết mười lần cũng không đủ."

Mộ Hàn Dạ nói, "Hứa hẹn muốn thả người cùng thật sự muốn thả người, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, lừa một chút cũng là có thể."

"Chỉ sợ cũng không dễ lừa gạt như vậy." Diệp Cẩn nói, "Đám đạo sĩ kia không ngốc. Bằng không chúng ta nói cái gì bọn họ liền tin cái đó, cũng sẽ không giằng co đến bây giờ."

"Đám đạo sĩ kia cùng Thẩm minh chủ có quen biết hay không?" Mộ Hàn Dạ đột nhiên hỏi.

"Cùng ta?" Thẩm Thiên Phong lắc đầu, "Chưa bao giờ qua lại với nhau."

Mộ Hàn Dạ nói, "Vậy thì dễ làm."

Mọi người ở đây liếc nhau, hiển nhiên đều không hiểu kịp ý của hắn.

"Thân là Võ Lâm minh chủ, ở trên chuyện này hiển nhiên có quyền lên tiếng nhất." Mộ Hàn Dạ nói, "Chỉ cần khiến đám đạo sĩ kia cảm thấy hai năm rõ mười nhận được sự khích lệ. Thẩm minh chủ xác thật có thể bỏ qua cho bọn họ, bọn họ tất nhiên cũng sẽ nguyện ý phối hợp."

"Cụ thể làm như thế nào?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, hạ giọng nói vài câu.

Thẩm Thiên Phong bật cười, "Ngược lại là có thể thử một lần."

Diệp Cẩn thoáng rối rắm, nghĩ nghĩ nói, "Không thì đổi người thử xem? Ta cảm thấy Thiếu Vũ cũng rất tốt." Bán đứng đệ phu quả thật có chút cao tay, tất nhiên phải khen ngợi tẩu tử một chút.

Mộ Hàn Dạ nói, "Này ngược lại là không quan trọng, bất quá vẫn là Võ Lâm minh chủ có lực ảnh hưởng lớn hơn một chút."

"Ân." Hoàng Đại Tiên cũng ở một bên phụ họa, "Hơn nữa Tần cung chủ cùng Thẩm công tử đã sớm bị truyền thành bán tiên thể, hoàn toàn không có bất cứ khuyết điểm. Chỉ sợ cho dù có nói ba hoa chích chòe, đám đạo sĩ kia cũng không nhất định sẽ tin tưởng."

Vậy thì thế nào ! Diệp Cẩn ở trong lòng nắm chặt tay thành quyền, Ta...... Người kia của ta cũng hoàn toàn không có khuyết điểm a ! Vì sao phải bị nói thành tiểu nhân !

Mặc dù là trong lòng không tình nguyện, Diệp Cẩn cũng không có cố tình gây sự. Vì thế cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng. Một lát sau, quản gia tìm được vật biểu tượng giang hồ đang khoái trá trò chuyện cùng tiểu đồng bọn, nói là Thẩm minh chủ tìm.

"Tìm chúng ta?" Ám vệ Truy Ảnh cung có chút buồn bực, vươn tay chỉ chỉ ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang, "Nếu là Thẩm minh chủ, vậy hẳn là tìm bọn họ mới đúng." Cùng chúng ta có quan hệ gì, chúng ta là chân chó của phu nhân cùng Thiếu cung chủ, cùng Võ Lâm minh chủ không có quá nhiều quan hệ.

"Không sai, chính là tìm chư vị." Quản gia nói, "Xin mời bên này."

Ám vệ Truy Ảnh cung dùng ánh mắt phi thường đồng tình nhìn tiểu đồng bọn. Chúng ta không phải cố ý muốn cướp bát cơm.

Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang rất muốn phá phòng.

Vật biểu tượng giang hồ cảm khái ngàn vạn lần. Chúng ta thật sự là được hoan nghênh a, nói không chừng có thể lấy chuyện này đến áp chế cung chủ đòi tiền công.

Phi thường cơ trí.

Trong đại sảnh, đám người Thẩm Thiên Phong đang ở một bên đàm sự một bên chờ. Sau khi ám vệ bước vào cửa thấy mọi người đều ở đây, chỉ còn thiếu cung chủ cùng công tử nhà mình. Vì thế trong lòng cũng có chút buồn bực, chẳng lẽ là muốn nhân cơ hội đào góc tường? Vậy cũng không phải không có khả năng a, ai biểu chúng ta anh tuấn như thế.

"Các ngươi." Diệp Cẩn vươn một ngón tay chỉ Thẩm Thiên Phong, "Đem hắn miêu tả thành tiểu nhân."

"A?" Ám vệ kinh nghi chưa định, cảm thấy chính mình có phải nghe được ảo giác rồi hay không. Ngày thường nếu ai nói một câu Thẩm minh chủ không tốt, dự tính đều bị Diệp cốc chủ trói lại uy độc dược. Như thế nào bây giờ còn chủ động yêu cầu. Phu phu mâu thuẫn tự mình đóng cửa giải quyết thì tốt hơn. Chúng ta là vô tội.

"Mau lên." Diệp Cẩn thúc giục.

Ám vệ gắt gao ngậm chặt miệng. Chúng ta cũng không có ngu.

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Diệp Cẩn. Nhìn tư thế chính là một bộ muốn ăn thịt người, ai mà còn dám nói chuyện.

"Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?" Một ám vệ trong đó rất cẩn thận hỏi.

"Nghĩ biện pháp, khiến vài tên đạo sĩ kia tin tưởng Thẩm minh chủ là ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử." Liên Thành Cô Nguyệt nói, "Lại làm cho bọn họ biết, chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp nói ra đường vào địa cung, liền rất có khả năng sẽ bảo toàn mạng sống." Chung quy đồng dạng là có qua giết người phóng hỏa, nằm trong tay đại hiệp chính phái cùng nằm trong tay ngụy quân tử, tuyệt đối là hai loại hậu quả.

Ám vệ giật mình, hơn nữa thoáng đắc ý. Danh tiếng biên cố sự của chúng ta cư nhiên đã truyền khắp giang hồ, quả thật là tài hoa hơn người a. Nói không chừng đầu xuân liền có thể đi thi Trạng Nguyên.

Loại chuyện châm ngòi thổi gió bịa đặt này, đối với vật biểu tượng giang hồ mà nói không quá khó khăn. Vì thế nửa canh giờ sau, đoàn người liền trùng trùng điệp điệp đến địa lao. Trên đường vừa vặn gặp được Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng.

"Chíp." Cục bông nhào vào trong lòng nương nó.

"Các ngươi muốn đi đâu?" Thẩm Thiên Lăng buồn bực.

Ám vệ Truy Ảnh cung mồm năm miệng mười, đem sự tình chọn trọng điểm nói một lần.

"Thật sao?" Thẩm Thiên Lăng bật cười, quay đầu nhìn Tần Thiếu Vũ, "Chúng ta cũng đi đi." Có náo nhiệt xem.

Tần Thiếu Vũ sủng nịch gật đầu, "Được."

Diệp Cẩn ở trong lòng nhe răng, ngủ thẳng đến hiện tại mới rời giường, các ngươi còn có thể đi hay không.

Bên trong địa lao rất là trơn ướt, cục bông vừa đến lối vào liền bắt đầu 'chíp chíp' kháng nghị - Vì sao lại muốn đi vào, vừa mới tắm rửa sạch sẽ !

Tuyết lang gặm Tiểu Phượng Hoàng, xoay người chạy về hướng bên kia.

Cục bông rất hài lòng, đôi mắt tiểu hắc đậu uy phong lẫm lẫm.

Tuy rằng không phải mình đang chạy, nhưng loại cảm giác nhanh như sấm chớp này quả thực sảng khoái.

"Cẩn thận." Bậc thang vừa trơn vừa hẹp, Tần Thiếu Vũ đơn giản ôm Thẩm Thiên Lăng đi xuống dưới. Mộ Hàn Dạ thấy thế cũng muốn ôm Hoàng Đại Tiên. Kết quả liền bị trừng mắt liếc trở lại, chỉ tiếc nuối thở dài. Thật sự là hung a, không hổ là ngoan độc yêu hậu. Về phần Thẩm minh chủ, lại là trước sau như một rất chính phái, cùng những người khác lại kéo ra khoảng cách.

Đương nhiên, Diệp cốc chủ không có vì thế mà mất hứng. Thật sự không có, quả thật là không có a.

Chạy nhanh về phía trước như vậy, là muốn vội vàng đi ăn tiệc sao.

Giận dữ trừng mắt !

"Chuyện giao cho các ngươi." Ở trong góc, Diệp Cẩn vỗ vỗ bả vai ám vệ.

Tất nhiên là không thành vấn đề. Vật biểu tượng giang hồ tràn ngập tự tin. Thay y phục thủ vệ nhà giam tiếp tục đi vào bên trong, lao đầu trực ban đã sớm nhận được phân phó. Vì vậy giống như giao tiếp bình thường mà hoàn tất, vẫn không biểu hiện ra bất cứ dị thường nào.

"Hẳn là chưa chết đi?" Ám vệ Giáp nhíu mày, nhìn vài tên đạo sĩ kia nói, "Treo ở kia cũng không thấy động đậy, đừng nói là đến phiên huynh đệ chúng ta liền gặp xui xẻo."

"Sẽ không, nhìn như là còn thở." Ám vệ Ất tùy tay thả một bình sứ nhỏ lên bàn. Bên trong là dược vật Diệp Cẩn cố ý điều chế, tuy nói không có hương vị gì, ngửi lâu lại khiến người càng thêm thanh tỉnh một chút.

"Mấy người này cũng là xui xẻo." Sau khi trở lại gian cách vách, hai người tiếp tục nói chuyện phiếm, "Mười mấy năm nay, trong sơn trang nói ít cũng chưa từng có qua việc giam giữ phạm nhân, không khí ẩm ướt lại bị đánh thành như vậy, dự tính cũng sống không được vài ngày."

"Vậy cũng khó nói." Ám vệ Ất nói, "Nghe nói Diệp cốc chủ đang phối dược, muốn để cho mấy người này sống lâu hơn một chút."

"Vì cái gì a?" Ám vệ Giáp chấn kinh, "Trăm ngàn đừng a. Bọn họ nếu còn sống, vậy hai huynh đệ mình chẳng phải là còn phải ở đây canh giữ sao. Vẫn là chết sớm một chút thì tốt, sớm chết sớm sạch sẽ."

"Ai biết được, nghe nói là muốn đem người giao cho Hoàng Thượng." Ám vệ Ất nói, "Ngày đó lão Trương trong lúc vô ý nghe được Thẩm công tử cùng Diệp cốc chủ nói chuyện phiếm, nói là Hoàng Thượng vì chuyện Đông Bắc này đã rất tức giận, quy định ngày tháng lệnh Thẩm minh chủ tìm ra nơi vào địa cung. Đông Bắc mờ mịt tuyết nguyên, nào dễ dàng tìm ra như vậy a. Tất cả rơi vào đường cùng, chỉ có thể đem vài tên đạo sĩ này đưa vào hoàng cung trước, coi như là có điều thu hoạch."

"Thẩm minh chủ còn sợ Hoàng Thượng a?" Ám vệ giáp giật mình, "Ta còn nghĩ Võ Lâm minh chủ cái gì cũng sẽ không sợ."

Diệp Cẩn một bên nghe lén một bên nhìn trời. Không sai, lão tử chính là cái gì cũng không sợ !

Thẩm tiểu thụ ở trong lòng yên lặng nói tiếp, đại ca ta sợ tẩu tử ta a.

"Ai mà không sợ Hoàng Thượng a." Ám vệ Ất nói, "Thẩm minh chủ mấy ngày gần đây cũng rất nóng nảy, nghe nói tối qua còn cãi nhau với thiếu chủ, ngay cả bàn cũng lật lên."

"Vì sao lại cãi nhau với thiếu chủ?" Ám vệ Giáp buồn bực.

"Nghe nói là muốn để cho thiếu chủ phái người thân cận đến tuyết nguyên, tìm nơi vào địa cung." Ám vệ Ất nói.

"Rõ ràng hồ nháo, mấy vạn đại quân Sở quốc đóng ở bên ngoài Tịch Mai ngoài thành, còn không dám tùy tiện xông thẳng vào tuyết nguyên. Chỉ dựa vào người trong sơn trang này, sao có thể đi tìm địa cung, đi vào cũng là ép buộc chịu chết." Ám vệ Giáp lắc đầu, "Cũng không biết Thẩm minh chủ suy nghĩ cái gì."

"Ngươi biết cái gì, Thẩm minh chủ đây là có ý định muốn kéo chúng ta xuống nước a." Ám vệ Ất đè thấp âm điệu, "Ngươi nghĩ lại xem, nếu thiếu chủ đáp ứng hắn phái người đi tìm, có thể tìm được tất nhiên mọi người vui vẻ, còn nếu tìm không thấy, tương lai Hoàng Thượng hỏi đến, cũng có thể chối nói là gia tộc Liên Thành hành sự bất lực. Mà nếu như thiếu chủ không đáp ứng, thì Thẩm minh chủ vừa lúc trốn tránh trách nhiệm. Dù sao hắn cũng không chịu thiệt, thiếu chủ ta lại bị hắn ép đi vào, cũng khó trách sẽ tức giận thành như vậy."

"Còn có chuyện như vậy a." Ám vệ Giáp bừng tỉnh đại ngộ, chậc chậc lắc đầu nói, "Lúc trước vẫn nghe mọi người trên giang hồ đồn đãi, còn tưởng rằng Thẩm minh chủ thật sự là đại hiệp. Nay xem ra cũng không phải là loại người tốt lành gì, lời đồn quả thật là không thể tin được a."

Diệp Cẩn yên lặng nổi giận một chút.

Thẩm tiểu thụ an ủi hắn tẩu tử, chỉ là diễn trò mà thôi, phải bình tĩnh !

"Trên đời này ở đâu còn có đại hiệp chân chính gì." Ám vệ Ất nói, "Mặc kệ bề ngoài ngăn nắp thế nào, bất quá đều là một đám người ra vẻ đạo mạo mà thôi. Chỉ cần có thể bò lên trên, trong khung một người so với một người càng đen hơn."

Ám vệ Giáp hâm mộ nói, "Dù vậy, nhưng cũng vẫn là người trong Long Phượng a, cũng không biết khi nào hai huynh đệ bọn mình mới có thể phú quý một phen."

Hai người ngươi một lời ta một tiếng, hàn huyên ước chừng hơn nửa canh giờ. Thành công đem Thẩm minh chủ đắp nặn thành một người bên ngoài chính khí lăng nhiên, thực tế lại uổng cố tính mạng người khác. Tiểu nhân một lòng thầm nghĩ lợi ích và hiệu quả của việc bò lên trên. Quả thực không thể sống thanh thản hơn được nữa. Diệp Cẩn ở bên ngoài liều mạng nắm chặt tay thành quyền, vẫn là rất muốn nổi giận !

Thẩm tiểu thụ nhìn đại ca mình. Ngươi xem, tẩu tử vẫn là rất để ý ngươi. Cho dù biết rõ là diễn trò, cư nhiên cũng có thể tức giận thành như vậy. Mặc dù có chút không nói đạo lý nhưng cẩn thận ngẫm lại vẫn là đản đản có chút manh.

Đầu bên này ám vệ trò chuyện đến bừng bừng lửa nóng, đầu bên kia vài tên đạo sĩ tất nhiên cũng nghe được rõ ràng. Thẩm Thiên Phong ngầm quan sát đám người kia. Chỉ thấy bọn họ tuy là vẫn không nói gì, nhưng lại ngẩng đầu đưa mắt nhìn lẫn nhau. So với bộ dáng một lòng muốn chết lúc trước, đã là thay đổi không ít.

Mắt thấy đã hù đến không sai biệt lắm, mọi người cũng liền rời khỏi địa lao. Một lần nữa hít được không khí mới mẻ, sắc mặt Diệp Cẩn mới dễ nhìn hơn một chút.

"Nghẹn chết ta." Thẩm Thiên Lăng cũng nói, "Toàn thân đều là mùi mốc."

"Hoàn cảnh bên trong địa lao, có thể tốt bao nhiêu." Tần Thiếu Vũ nói, "Bất quá càng ác liệt càng tốt, không ai muốn chờ ở cái nơi kia. Mục đích của chúng ta mới có thể mau chóng đạt tới."

"Ngươi đoán lần này cần bao lâu?" Thẩm Thiên Phong nhìn hắn.

Tần Thiếu Vũ nói, "Không lâu lắm. Đừng nói là đám đạo sĩ kia, ngay cả ta vừa mới nghe xong những lời đó, cũng muốn đem ngươi đánh một trận."

Thẩm Thiên Lăng:......

Vị thiếu hiệp này, ngươi thật sự là bị kích động không nhỏ a. Đại ca ta, hắn là người tốt.

"Hôm nay trước hết cứ như vậy đi." Thẩm Thiên Phong nói, "Xem xem đám đạo sĩ kia sẽ có phản ứng gì, lại làm bước định đoạt tiếp theo."

"Còn có một chuyện." Mộ Hàn Dạ nói, "Trên đường chúng ta đến Đông Bắc, vừa vặn gặp được Nhậm tiền bối - Nhậm Tiêu Dao, hắn ủy thác ta mang theo một thứ đến đây."

"Tiền bối hiện tại ở đâu?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

"Lúc trước sau khi ở từ biệt ở Vân Lam thành, hắn liền tiếp tục bôn tẩu giữa Đông Bắc cùng Tây Bắc. Muốn tìm hiểu ra càng nhiều manh mối về Chu Giác cùng thủy long mạch." Mộ Hàn Dạ nói, "Sau này thật sự đúng là tìm được một vài thứ."

Hoàng Đại Tiên từ trong tay áo lấy ra một phong thư, giao cho Thẩm Thiên Phong, "Chính là cái này."

"Thì ra là thư của Nhậm tiền bối a." Mọi người còn chưa nói, Thẩm Thiên Lăng nhìn qua như là nhẹ nhàng thở ra.

"Làm sao vậy?" Hoàng Đại Tiên khó hiểu.

"Tối hôm qua lúc ở nóc nhà hóng gió, thấy ngươi lấy ra lại bỏ trở vào, còn tưởng rằng là muốn để thư lại trốn đi." Thẩm tiểu thụ sức tưởng tượng thập phần phong phú.

Hoàng Đại Tiên bật cười, "Sao có thể như vậy."

Thẩm Thiên Lăng gãi gãi khuôn mặt, không có là tốt nhất. Nếu ngươi trốn đi, Thất Tuyệt vương nhất định sẽ thắt cổ.

Mộ Hàn Dạ đáy mắt nóng bỏng.

Hoàng Đại Tiên lãnh tĩnh đạp hắn một cước, sau đó nhìn Thẩm Thiên Phong nói, "Là về sự tồn tại địa cung ở Đông Bắc."

Mộ Hàn Dạ đành phải thu hồi tâm tư lung lay, tiếp tục nói chính sự.

"Địa cung tồn tại sao?" Diệp Cẩn nói, "Lúc trước không nói là do hoàng đế tiền triều nào đào tạc, còn có nội tình khác?"

"Có thể ở mờ mịt tuyết nguyên đào tạc tu kiến ra địa cung quy mô cực lớn như thế, tuyệt đối không phải là do một hai hoàng đế có khả năng hoàn thành." Hoàng Đại Tiên nói, "Hơn nữa không chỉ là lớn, bên trong các loại thông đạo giăng khắp nơi, âm thầm dùng bát quái trận pháp, chỉ cần sơ ý đi sai một bước, liền có khả năng đi lòng vòng ở bên trong cả một đời."

"Nhưng lúc trước khi đến cực bắc tuyết nguyên, chúng ta cũng từng đánh bậy đánh bạ xông vào một địa cung, bên trong cũng không có cái gì dị thường." Liên Thành Cô Nguyệt nói.

Mộ Hàn Dạ hỏi, "Có phải là nơi từng tìm được bảo tàng không?"

Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu.

"Vậy thì đúng rồi." Mộ Hàn Dạ gật đầu, "Nhậm tiền bối ở trong thư nói qua, địa cung bên ngoài tuyết nguyên, đều là do Chu vương năm đó tân khổ đào được, cho nên hắn mới có thể đem bảo tàng chôn ở chỗ đó. Mà địa cung chân chính cuả lão nhân thời xưa, là nơi hiện tại Chu Giác đang chiếm cứ, ẩn sâu trong tuyết nguyên, người bình thường tuyệt đối không có khả năng tìm được."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top