Chương 160: Hồ bằng cẩu hữu tụ họp một lần nữa!!!
"Con trai đâu?" Buổi tối trước khi đi ngủ, Thẩm Thiên Lăng tìm chung quanh.
"Tại chỗ của Lang vương." Tần Thiếu Vũ nói, "Không cần phải xen vào nó." Không cần phải xen vào gì đó, trước sau như một thể hiện ra phong thái của cha ruột, tất nhiên cần phải tán dương một chút.
"Không tính toán trở lại?" Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn, "Nhìn bộ dáng Lang vương cũng không giống như là có thể bồi nó chơi, như thế nào còn vui đến quên cả trời đất."
"Ai biết." Tần Thiếu Vũ xoa bóp bụng hắn, "Phượng Hoàng cùng Tuyết Lang đều là có linh tính, dự tính cho dù cái gì cũng không làm, nhìn nhau cũng cao hứng."
Thẩm Thiên Lăng:......
Vì sao lời này nghe qua không được tự nhiên như thế.
Chỗ ở của Tuyết lang tại sơn trang phía tây, có một gian phòng trống to như vậy. Bên trong có chăn mềm dày nhuyễn điếm lớn, còn có một ôn tuyền thiên nhiên nhỏ.
"Chíp !" Cục bông ở trong nước chơi một trận, cảm thấy có chút mệt. Vì thế mở ra cánh nhỏ, ướt sũng bị tuyết lang gặm ra, đặt ở trên thảm lau khô. Bên cạnh có ấm ngọc, lông tơ trên người rất nhanh liền xõa tung dựng lên một lần nữa. Vì thế mĩ mãn chui xuống dưới đáy bụng Tuyết Lang, bắt đầu chuyên tâm hô hô ngủ say.
Sẽ không bị thanh âm kỳ kỳ quái quái của cha mẹ đánh thức. Điểu sinh, quả thực hoàn mỹ !
Tuyết lang im lặng nằm sấp nằm ở trên đệm, dùng đuôi giúp nó ngăn trở một tia gió lạnh cuối cùng.
Ám vệ ghé vào nóc nhà nhìn xuống, đều cảm thấy thập phần hài lòng.
Vú em này rất tốt ! Tương lai đợi đến khi đánh bại Chu Giác trở về Thục Trung, chúng ta nhất định phải từ bên cạnh Liên Thành thiếu chủ đem Tuyết Lang trộm đi.
Không sai, chính là trộm.
Loại chính khí hạo nhiên được thiết lập này, các ngươi cảm thụ một chút đi.
Vài ngày sau, lời đồn trong thành về Thái Đao môn càng ngày càng nghiêm trọng. Cơ hồ tất cả mọi người đang suy đoán Lý Thái Thái đến tột cùng là biết được bí mật khó lường gì, thế nhưng lại bị bức bách đến mai danh ẩn tích xa xứ. Lại nghĩ nếu Lý tiểu thư đến Đông Bắc tìm Vệ Dương tướng quân, vậy thì nói rõ bí mật này có liên quan đến triều đình. Hơn nữa được ám vệ từ giữa châm ngòi thổi gió, mọi mâu thuẫn, cuối cùng đều chỉ về hướng cực bắc tuyết nguyên.
"Lý chưởng môn cùng Chu Giác có quan hệ a?" Dân chúng lập tức chấn kinh, "Cùng phản quân cấu kết, nhưng là muốn mất đầu."
"Thế nhưng Thẩm công tử rõ ràng là nói Lý chưởng môn là người tốt." Có người đưa ra dị nghị, cường điệu nói, "Thẩm công tử là nhất định không có sai."
"Cùng Chu Giác có quan hệ, cũng không nhất định chính là người xấu a." Người khác chậm rãi nói, "Nói không chừng là nằm vùng của triều đình thì sao." Trong tiểu thoại bản thường xuyên có, nhẫn nhục chịu đựng gì đó, rất cảm động.
Quần chúng chung quanh nháy mắt có một loại cảm giác bị chân tướng một kích xỏ xuyên qua ! Không sai a, cứ như vậy, chuyện sở hữu cũng có thể bị xâu chuỗi cùng với giải thích. Trách không được a, ngày hôm qua còn nghe hạ nhân trong phủ Tướng Quân nói, Vệ tướng quân đối tiểu thư Lý gia lễ ngộ đầy đủ, thì ra dĩ nhiên là biết được sự thật. Thật không nghĩ tới, địa phương nhỏ như Tịch Mai thành này thế nhưng cũng sẽ phát sinh chuyện truyền kì như vậy, khiến chúng ta đều thập phần có cảm giác tham dự.
Mà ở trong Liên Thành sơn trang, Diệp Cẩn cùng Thẩm Thiên Lăng đã nhiều ngày đọc sách đến nghiện, thậm chí ngay cả dùng cơm đều là giải quyết ở thư phòng. Ngày hôm nay Tần Thiếu Vũ bưng một mâm hoa quả tiến vào, chỉ thấy Thẩm Thiên Lăng chính là đang ở một bên cắn bánh bao, một bên hết sức chăm chú nhìn chằm chằm sách trong tay, mắt cũng không chớp.
"Muốn đút vào trong lỗ mũi đi." Tần Thiếu Vũ trong lòng bất đắc dĩ.
"Sao?" Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn hắn, "Ngươi vừa nói cái gì."
"Đã ba ngày không rời khỏi thư phòng, không ngại buồn bực a." Tần Thiếu Vũ ngồi ở bên cạnh hắn, "Cũng không thấy ngươi tìm ra cái gì."
"Nếu thật sự đã tìm ra nguyên nhân, ta cũng liền không nhìn nữa." Thẩm Thiên Lăng ngửa đầu, "Giúp ta dụi dụi mắt."
"Ta mang ngươi đi ra ngoài một chút." Tần Thiếu Vũ nói, "Không thì thật sự sẽ ngất đi."
"Không được, còn một chút nữa mới có thể xem xong, nhiều nhất hai ngày." Thẩm Thiên Lăng đưa mắt nhìn hai chồng sách trên đất, "Diệp đại ca ngày hôm qua nhiễm phong hàn, đại ca rất vất vả mới đem hắn kéo về nghỉ ngơi, ta vừa lúc giúp hắn xem thêm vài quyển."
Biết hắn tuy rằng nhìn qua mềm nhũn, nhưng ở trên chuyện này lại là tính tình quật cường. Tần Thiếu Vũ đành phải ở thở dài trong lòng, ngồi ở một bên bồi hắn.
Vì để tìm ra chân tướng nơi hoang dã nở hoa, ám vệ đầu tiên là ở trong thành tìm không ít lão nhân hỏi thăm, nhưng cũng không ai có thể nói rõ ràng. May mắn trong Liên Thành sơn trang không hề thiếu sách cổ phủ đầy bụi. Bên trong cũng có tạp ký huyện châu. Cho nên Diệp Cẩn liền đơn giản tìm người chuyển ra, muốn xem thử có thể tìm ra được manh mối nào hay không.
"Gần đây Lý Anh ở bên kia thế nào?" Thẩm Thiên Lăng một bên lật sách một bên thuận miệng hỏi.
"Sau khi lời đồn tản ra, vết rách giữa bọn họ cũng có xu thế tăng mạnh, thậm chí ngay cả vài đạo sĩ kia bản thân cũng bắt đầu hoài nghi, phụ tử Lý gia quả nhiên là tai mắt của triều đình." Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng bật cười, "Dễ bị châm ngòi như thế?"
"Thời kì đặc thù, ai cũng khó miễn sẽ suy nghĩ nhiều." Tần Thiếu Vũ giúp hắn rót ly trà, "Huống hồ những người này quen ích kỷ, đừng nói ở giữa chỉ là quan hệ hợp tác lẫn nhau, cho dù là thân bằng hảo hữu, thời điểm nguy nan cũng sẽ lựa chọn bảo toàn chính mình. Lý Thái Thái là ví dụ tốt nhất."
"Này ngược lại cũng đúng." Thẩm Thiên Lăng nói, "Vậy ngươi phải giám sát chặt chẽ một chút, ta cảm thấy bọn họ tùy thời sẽ gặp chuyện không may."
Vừa dứt lời, bên ngoài liền có ám vệ vội vã nói, "Cung chủ."
"Xảy ra chuyện gì?" Tần Thiếu Vũ mở cửa phòng ra.
"Đám đạo sĩ kia đem Lý Anh giết chết." Ám vệ nói.
"Cái gì?" Thẩm Thiên Lăng bị kinh ngạc một chút.
"Thời điểm dùng cơm trưa, đám đạo sĩ kia vào phòng Lý Anh. Thuộc hạ cho rằng bọn họ là giống như bình thường lui tới nghị sự, vẫn canh giữ ở sau tường nghe." Ám vệ nói, "Lúc đầu còn rất bình thường, lúc sau trong phòng lại truyền đến tiếng động chén bát rơi xuống đất, đợi đến khi thuộc hạ nhìn vào bên trong, chỉ thấy Lý Anh đã hai mắt trợn trừng ngã trên mặt đất, không bao lâu sau thì mất mạng."
"Đám đạo sĩ kia thì sao?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
"Đám đạo sĩ kia đem thi thể Lý Anh ném xuống giếng, rồi sau đó liền dịch dung ra khỏi thành, một đường đi về phía Nam." Ám vệ nói, "Các huynh đệ đã âm thầm đuổi theo."
"Hảo hảo chờ ở trong nhà." Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Lăng nói, "Ta đem bọn họ bắt trở về."
"Không theo dõi nữa sao?" Thẩm Thiên Lăng có chút ngoài ý muốn, "Âm thầm ngồi thủ nhiều ngày như vậy, còn chưa đợi được người cùng Chu Giác liên hệ, liền như vậy mà từ bỏ?"
Tần Thiếu Vũ nhu nhu đầu hắn, xoay người bước nhanh ra cửa, "Trở về lại giải thích với ngươi."
"Vậy ngươi phải cẩn thận." Thẩm Thiên Lăng ở phía sau dặn dò.
Tần Thiếu Vũ xoay người lên ngựa, một đường chạy ra ngoài núi.
Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng thở dài, xoay người đến bên kia tìm đại ca mình.
Mùi dược liệu thoang thoảng bay khắp phòng, Diệp Cẩn đang đá chăn.
"Không được phép lộn xộn." Thẩm Thiên Phong lại giúp hắn đắp thêm một cái thảm, "Còn đang phát sốt, phải ra mồ hôi mới tốt."
"Ta nóng muốn chết." Diệp Cẩn hữu khí vô lực.
"Nóng cũng phải chịu đựng." Thẩm Thiên Phong tựa vào bên cạnh hắn, "Ngươi chính là đại phu, đừng nên tùy hứng."
"Ngươi quản ta." Diệp Cẩn hừ hừ.
"Trong thiên hạ, cũng chỉ có ta mới có thể quản ngươi." Thẩm Thiên Phong buồn cười, "Ngủ đi, không cần náo loạn."
Diệp Cẩn nhìn trời, "Không mệt."
Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn lên cánh môi của hắn, "Hiện tại thì sao?"
Hiện tại cũng là không mệt a ! Diệp cốc chủ rất ngạo kiều, đỏ mặt nhắm mắt lại.
Thẩm Thiên Phong cười cười, tay khi có khi không vỗ nhẹ ở trên người hắn.
Trong viện truyền đến tiếng chim thanh thúy kêu ríu rít, càng phát ra rõ ràng giữa bốn bề yên tĩnh. Mắt thấy người bên gối liền sắp ngủ, cửa viện lại bị người đẩy ra một phen, ngay sau đó là thanh âm của Thẩm Thiên Lăng, "Đại ca Diệp đại ca !"
Diệp Cẩn lập tức mở to mắt, "Có thể là tìm được cái gì hay không?"
Thẩm Thiên Phong đau đầu, rất muốn đánh đệ đệ mình.
"Ta đi xem thử." Diệp Cẩn xốc chăn lên liền muốn xuống giường, Thẩm Thiên Phong tất nhiên không cho phép. Giữa lúc hai người tranh chấp Thẩm Thiên Lăng cũng vừa đẩy cửa tiến vào, liếc mắt nhìn liền nhìn được vai của tẩu tử mình nửa lộ, đang ở trong lòng đại ca mình xoay đến xoay lui, hình ảnh hương diễm, thập phần nóng bỏng.
Vì thế Thẩm tiểu thụ cả người đều cảm thấy không tốt.
Các ngươi nếu đang làm chuyện này. Vì sao không ngăn cản lúc ta gõ cửa.
"Khụ khụ." Thẩm Thiên Phong nhìn đệ đệ mình, "Có chuyện gì?"
Đây là cái ánh mắt gì a, ta cũng không phải cố ý. Thẩm tiểu thụ rất muốn rít gào, thế nhưng lại không dám. Bởi vì đại ca mình nhìn qua rất hung tàn.
"Một câu nói xong, sau đó đi ra ngoài." Thẩm Thiên Phong nhíu mày, thuận tiện giúp Diệp Cẩn bọc chăn kỹ lưỡng.
Có cần phải biểu hiện ra ghét bỏ rõ ràng như vậy không. Tình huynh đệ tốt đẹp trong truyền thuyết đâu rồi ! Thẩm Thiên Lăng sắp xếp ngôn ngữ một chút, sau đó nhanh chóng nói, "Đám đạo sĩ kia đem Lý Anh giết chết."
"Cái gì?" Thẩm Thiên Phong như trong dự kiến khiếp sợ, Diệp Cẩn cũng mở to hai mắt, "Chuyện khi nào?"
"Thời điểm dùng cơm trưa." Thẩm Thiên Lăng đem sự tình đại khái nói một lần, lại nói, "Thi thể Lý Anh còn ở trong giếng, muốn tìm người lộng trở về hay không?"
"Ta đi xử lý." Thẩm Thiên Phong nói, "Thuận tiện báo cho Liên Thành thiếu chủ biết một tiếng." Chung quy cũng không phải việc nhỏ.
Diệp Cẩn gật đầu, nhìn theo Thẩm Thiên Phong ra cửa phòng.
"Ngươi mau nằm xuống." Thẩm Thiên Lăng ngồi ở bên giường, "Không thì phong hàn lại muốn nặng hơn."
"Không nghĩ tới giữa Lý Anh cùng đám đạo sĩ kia, quan hệ thế nhưng sẽ không bền chắc như thế." Diệp Cẩn lắc đầu, "Tốt xấu gì cũng coi như là người cùng đường, nói giết liền giết lẫn nhau."
"Người bên cạnh Chu Giác, có thể có người nghĩa hiệp sao? Thời điểm nguy nan tất nhiên phải nghĩ cách tự bảo vệ mình trước." Thẩm Thiên Lăng giúp hắn rót ly nước, "Đừng suy nghĩ, ngươi còn đang sinh bệnh."
"Bất quá quyết định của Thiếu Vũ cũng không sai." Diệp Cẩn tựa vào đầu giường, "Giết người xong sau đó chạy tới phía Nam, chứ không phải đến cực bắc tuyết nguyên. Tám chín phần đám đạo sĩ kia cũng đã không ôm trông cậy với Chu Giác, thầm nghĩ trốn xa một chút là bảo toàn mạng sống. Loại thời điểm này tiếp tục theo dõi cũng không còn ý nghĩa gì nữa, chi bằng sớm bắt trở về một chút, cũng có thể hỏi thêm được một ít chuyện."
"Như vậy a." Thẩm Thiên Lăng phản ứng kịp, "Ta còn nói, như thế nào đột nhiên liền đi bắt người."
Diệp Cẩn cười cười, "Mấy ngày nay đọc sách nhiều quá, phát ngốc rồi sao?"
Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, sau đó từ nội tâm phát ra lời nói, "Có một chút." Choáng hồ hồ.
"Trong ngăn tủ có kẹo bạc hà, ăn xong nghỉ ngơi một lúc đi." Diệp Cẩn nói, "Không cần quá mệt mỏi."
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, sau đó ở trong lòng yên lặng cảm khái. Vẫn là tẩu tử tốt a, so sánh với đại ca mình thật sự là kém xa, trách không được thường xuyên bị mẫu thân đánh đầu.
Lần sau nếu lại bị đánh, chính mình nhất định sẽ không giúp hắn biện hộ. Không chỉ không nói giúp, còn phải châm ngòi thổi gió !
Quả thật mang thù.
Yên lặng nắm chặt tay thành quyền.
Bên ngoài Tịch Mai thành, đám đạo sĩ kia đang giục ngựa chạy như điên. Ai ngờ đột nhiên trước mặt liền từ trên trời giáng xuống một nhóm hắc y nhân, ai ai nhìn qua cũng hung thần ác sát. Trong lòng biết không ổn xoay người muốn chạy trốn, đường lui nhưng cũng bị người cắt đứt, vì thế cảnh giác rút ra đao, "Người tới là người phương nào?"
Hắc y nhân hắng hắng cổ họng, sau đó trầm giọng nói, "Đường này là ta mở !"
"Cây này là ta trồng !"
"Từ nay về sau nếu muốn qua !"
"Lưu lại tiền mua đường !"
Vừa dứt lời, đám đạo sĩ kia liền giơ đao chém đến. Ám vệ trong lòng nhất thời rất không sảng khoái. Sao có thể lại như vậy, chúng ta còn chưa diễn qua sơn tặc cho đã nghiện. Lời kịch đã chuẩn bị tốt lại không thể dùng. Quả thực lãng phí.
Mang theo tâm tình tiếc nuối, ám vệ thành công đem đám đạo sĩ kia đánh thành đầu heo. Hơn nữa trói gô lên, lại nói, "Nhìn rất mập, bắt đem về cho đại vương chưng ăn." Có thể nhiều lời một câu là một câu, chung quy loại cơ hội diễn trò này không phải thường xuyên có, phải quý trọng.
Đạo sĩ nghe vậy hoảng sợ, nghĩ rằng chẳng lẽ là gặp phải bộ lạc dã nhân ?
"Mang về." Tần Thiếu Vũ ở một bên lạnh lùng nói.
Đạo sĩ nghe tiếng cảm thấy có chút quen tai, vừa định quay đầu lại nhìn xem là ai, cũng đã bị một chưởng đánh choáng. nhét vào trong bao tải to.
Sạch sẽ lưu loát như thế, thập phần đáng giá trở về khoe khoang với tiểu đồng bọn.
Vật biểu tượng guang hồ đối với bản thân rất hài lòng.
Quả thực anh tuấn.
Đoàn người khiêng bao tải trở lại sơn trang, chợt nghe Thẩm Thiên Phong cũng đã phái người đem thi thể Lý Anh lộng trở về. Liên Thành Cô Nguyệt kiểm tra qua, nói là chết vì vu độc. Vì thế hỏa thiêu sạch sẽ một phen, đỡ phải xuất hiện nhiễu loạn.
"Như thế nào?" Nhìn thấy Tần Thiếu Vũ trở về, Thẩm Thiên Phong cùng Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.
"Năm đạo sĩ, đều bắt trở lại." Tần Thiếu Vũ nói, "Bất quá bị đánh hôn mê, dự tính phải qua một trận mới có thể tỉnh."
Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, "Nhốt đến địa lao trước đi."
"Không cần." Diệp Cẩn từ ngoài cửa tiến vào, "Ta có dược, người chết ngất ngửi một chút liền sẽ tỉnh lại."
"Như thế nào lại đến đây." Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, "Đã nói ngươi phải nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Ta đã không có việc gì." Diệp Cẩn kéo chặt ngoại bào, "Đám đạo sĩ kia đâu?"
Thẩm Thiên Phong đau đầu, hắn lại hoàn toàn không có biện pháp, chỉ phải đem người mang theo qua.
Thẩm Thiên Lăng cũng nghe được tin tức chạy tới, mắt nhìn thấy đám đạo sĩ kia bị xé mất mặt nạ, sau đó giật mình nói, "Bộ dạng khó coi như vậy a."
Ám vệ nghe vậy lập tức nắm chặt quyền đầu, thanh âm của phu nhân nhà ta quả thực mềm mại, khiến người hoàn toàn cầm cự không nổi.
"Là trầm mê vu thuật quá mức, cho nên dung mạo cũng vặn vẹo biến hình theo." Diệp Cẩn nói, "Tà môn ma đạo, tuy rằng có thể khiến nội lực đột nhiên tăng mạnh trong thời gian ngắn, nhưng cuối cùng vẫn là sẽ rơi vào dầu hết đèn tắt, hại người cũng là hại mình."
"Cần gì phải như vậy." Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
"Trên đời này có không ít người, tình nguyện muốn ba bốn mươi năm vinh hoa phú quý, cũng không nguyện muốn sáu bảy mươi năm kham khổ an bình." Diệp Cẩn đem lọ thuốc đưa cho ám vệ, "Mỗi người một chí, vốn dĩ loại ý tưởng này cũng không có gì sai, chỉ là dùng sai thủ đoạn mà thôi."
Ám vệ vươn tay muốn tiếp nhận lọ thuốc, lại phát hiện lòng bàn tay mình hơi phát đen, vì thế sửng sốt một chút.
Diệp Cẩn thấy thế cũng là giật mình, vội vàng nắm tay hắn qua nhìn nhìn, "Ngươi lúc trước sờ qua cái gì?"
"Không có gì a." Ám vệ nghĩ nghĩ, "Chỉ đi bắt vài tên đạo sĩ lỗ mũi trâu này thôi."
Khi mọi người đang nói chuyện, vài ám vệ còn lại cũng phát hiện lòng bàn tay chính mình phát đen, hiển nhiên đều là trúng chiêu số giống nhau. Diệp Cẩn ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra y phục của đám đạo sĩ kia một chút, lại nghiêng người lên nghe nghe.
"Tiểu Cẩn !" Thẩm Thiên Phong đại kinh thất sắc. Này đến tột cùng là cái tật xấu gì, như thế nào chờ không được liền nghe.
"Bên trên y phục có vu độc, bất quá không coi là chuyện lớn." Diệp Cẩn nói.
"Thật sự không có việc gì sao?" Ám vệ vẻ mặt khổ bức, "Trong lòng bàn tay vừa tê vừa ngứa."
"Nếu ta không ở đây, phỏng chừng phải chặt tay." Diệp Cẩn nói.
Tập thể ám vệ sắc mặt trắng bệch.
"Bất quá ta ở đây, nhiều nhất cũng là đau đớn vài ngày." Diệp Cẩn nói, "Sau đó liền sẽ không có việc gì."
Bên cạnh có thần y chính là tốt như vậy a. Ám vệ nghe vậy lệ nóng doanh tròng. Tương lai chúng ta nhất định phải tự tay viết một mặt cờ thưởng đưa đến Nhật Nguyệt sơn trang.
"Ngươi không sao chứ?" Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng hỏi Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, sắc mặt có chút khó coi, "Ta không có động thủ."
"Lăng nhi đến giúp ta một chút." Diệp Cẩn đi ra ngoài.
"Ân." Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng đuổi kịp.
Tần Thiếu Vũ đưa mắt nhìn vài tên đạo sĩ kia, cũng đen mặt bước ra cửa.
Liên Thành Cô Nguyệt nói, "Tần huynh làm sao vậy?"
"Hắn không có việc gì, bất quá vài tên đạo sĩ này sắp có chuyện." Thẩm Thiên Phong nói, "Thiếu Vũ ghét nhất là thấy người của mình chịu thiệt, nay bảy tám thủ hạ đều bị ám toán, trong lòng hắn tất nhiên không thoải mái."
"Thì ra là như vậy." Liên Thành Cô Nguyệt sáng tỏ, "Bao che cấp dưới như thế, trách không được trên dưới Truy Ảnh cung đồng lòng, người bên ngoài chia rẽ cũng chia rẽ không tan."
Ám vệ lưu lại trong phòng rất là kinh ngạc. Thẩm đại thiếu gia cùng Liên Thành thiếu chủ thật sự là đang nói chúng ta sao. Vẫn là nói trên đời này kỳ thật Truy Ảnh cung còn có mặt khác !
Loại chuyện trên dưới đồng lòng này, nó căn bản là không hề tồn tại a. Các giai đoạn mục tiêu nhân sinh của chúng ta là không thừa nhận cung chủ, nhất thống giang hồ, hùng bá thiên hạ, phi thăng Tiên Giới, tùy tùng Thiếu cung chủ cùng phu nhân đi lên nhân sinh cao nhất, hơn nữa nhân cơ hội sờ đến bàn tay mềm mại.
Con đường tương lai kim quang lòe lòe, suy nghĩ một chút thôi liền kích động.
Thập phần muốn đứng ở trên bàn đọc một bài thơ diễn cảm.
Mà ở trong viện cách vách, một đám vật biểu tượng giang hồ hiển nhiên thập phần khổ bức. Bởi vì trong nửa nén hương ngắn ngủi, tay bọn họ đã hoàn toàn sưng phồng lên, thật sự giống như là tay gấu, nhưng rất giống quạt hương bồ.
Diệp Cẩn ở một bên phối dược, Thẩm Thiên Lăng vội vàng đem dược thảo toàn bộ dùng chày đá nhỏ đâm đến nát nhừ. Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang nghe được tin tức, lại là lập tức đuổi tới, đối với bọn họ tiến hành chủ nghĩa tham quan phi nhân đạo.
Vật biểu tượng giang hồ hai mắt thê lương. Vì cái gì tiểu đồng bọn nhìn qua tâm tình có vẻ rất tốt, chẳng lẽ không phải là mắt chứa nhiệt lệ, cảm đồng lây tay mới đúng?
Quả thật là vô tình.
Cục bông cũng bị tuyết lang gặm đến, một đường vui vẻ chạy vào sân, lông toàn thân đều ướt sủng, hiển nhiên chơi thật sự điên cuồng.
"Chíp ! ! !" Sau khi nhìn thấy tay của ám vệ, cục bông cũng bị kinh ngạc một chút, sau đó nhanh chóng đưa mắt nhìn cánh của mình.
Ám vệ sống không bằng chết, cư nhiên bị Thiếu cung chủ nhìn thấy được, không biết có phải cảm thấy chúng ta rất vô dụng hay không, trục xuất ra cửa cung gì đó, khiến người kìm lòng không được liền rơi nước mắt.
"Chíp." Cục bông nhảy đến trên đất, vặn vặn vẹo vẹo chạy qua, cẩn thận quan sát một chút.
Ám vệ quyết định cởi dây thắt lưng xuống thắt cổ.
Cục bông trong mắt tràn ngập đồng tình, dùng móng vuốt nhỏ sờ soạng hắn một chút.
"Được rồi, đừng nháo." Diệp Cẩn ý bảo người bên cạnh đem Tiểu Phượng Hoàng ôm đi, chính mình đem dược thảo phối xong đặt tới trên bàn thấp.
Cục bông quay đầu nhìn nhìn, sau đó nhảy nhót chạy đến góc tường bên cạnh đắt một đống đồ vật, vươn cánh ra đạp một cái.
"Uy !" Thẩm Thiên Lăng bị hoảng sợ, muốn nhanh chóng đem nó ôm lên, cục bông cũng đã uỵch cánh đan chân nhảy trở lại trên bàn, nhỏ vào trong dược thảo hai giọt máu tròn vo.
Diệp Cẩn có chút sửng sốt.
"Chíp......" Cục bông thăm dò nhìn nhìn, sau đó hài lòng hất đầu, suy yếu ngã vào trên bàn.
Thật sự là phi thường cần mười bao bò khô bồi bổ.
Tuyết lang bước lên phía trước, nhẹ nhàng giúp nó liếm liếm móng vuốt nhỏ.
Cục bông cảm thấy có chút ngứa, đôi mắt tiểu hắc đậu sáng long lanh.
Tuyết lang gặm Tiểu Phượng Hoàng quay đầu ra cửa, lưu lại người trong sân đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu phát sinh chuyện gì.
Diệp Cẩn cầm chén thuốc nhìn nhìn, "Chẳng lẽ thực sự có linh tính?"
Ám vệ lệ nóng doanh tròng, thập phần muốn vì Thiếu cung chủ đầu rơi máu chảy.
"Không thì, uống thử trước xem?" Diệp Cẩn trong lòng cũng không yên. Bất quá nghĩ máu Phượng Hoàng cũng không phải độc vật, vì thế liền cho từng người uống dược. Giây lát sau, ám vệ vui vẻ nói, "Không đau a."
"Nhanh như vậy?" Diệp Cẩn ngược lại là bị kinh ngạc một chút, vốn dĩ dựa theo đơn thuốc của hắn, nhanh nhất cũng phải nửa canh giờ.
"Thật đó." Ám vệ nói, "Lúc nãy vừa tê vừa ngứa, hiện tại liền lạnh băng băng, một chút cảm giác đều không có."
Diệp Cẩn bỗng nhiên bật cười, nhìn Thẩm Thiên Lăng nói, "Còn tưởng rằng chỉ là quả cầu nhỏ béo hô hô, xem nhẹ nó."
Hoàn toàn không phải quả cầu biết không ! Ám vệ lập tức ở trong lòng tỏ vẻ kháng nghị. Tuy không ai nhìn được, nhưng Thiếu cung chủ nhà ta nhất định thường xuyên mắt bắn ra sét, khiến người thập phần kinh hoảng.
Dược thảo điều phối có chút nhiều, sau khi giúp ám vệ xử lý tay xong, còn dư hơn một nửa. Vì thế vật biểu tượng giang hồ lập tức tỏ vẻ không thể vứt bỏ a, bên trong đó có máu Phượng Hoàng của Thiếu cung chủ nhà ta ! Không thì liền dứt khoát bôi lên trên mặt chúng ta đi, nhất định là rất dễ chịu, nói không chừng còn có thể càng thêm anh tuấn một chút.
Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng không nói gì, rất muốn gõ đầu bọn họ.
"Ta muốn mang về nghiên cứu một chút." Diệp Cẩn ôm bình trở lại hiệu thuốc.
Ám vệ duỗi cổ tiếc nuối vô hạn, thật sự không thể lưu lại để bôi mặt sao. Quả thực thất vọng.
Thời điểm trễ một chút, Tần Thiếu Vũ sau khi biết được chuyện này, cũng rất là ngoài ý muốn, "Thật sao?"
"Tất nhiên." Thẩm Thiên Lăng nói, tay mọi người đã không sai biệt lắm, liền không có việc gì. Diệp đại ca nói ngày mai sẽ tốt."
"Nhìn không ra a." Tần Thiếu Vũ bật cười, đi đến bên cạnh bàn chọt đầu con trai.
"Chíp !" Cục bông tức giận huơ cánh - Buồn ngủ.
Tần Thiếu Vũ như không thấy kháng nghị, ôm nó xoa xoa.
Cục bông ánh mắt ai oán, ngốc mao hỗn độn.
Cha mình thật sự là phiền a, sớm biết như vậy, còn không bằng không trở lại.
Quả thực khiến điểu mất hứng.
Bên trong ổ có bao bố nhỏ tán loạn, Thẩm Thiên Lăng sau khi mở ra, chỉ thấy bên trong là một vài tiểu châu tử tròn vo, trong sáng màu đỏ.
"Là vật ngưng kết được lúc trước khi đạp trúng Cổ Vương hòa với máu Phượng Hoàng sao?" Tần Thiếu Vũ một tay ôm nhi tử, một tay còn lại bốc lên.
"Chíp chíp !" Cục bông dùng cánh nhỏ vỗ hắn - Mau buông ra !
Mu bàn tay Tần Thiếu Vũ khẽ run lên, đành phải thả trở về.
Cục bông uỵch trở về ổ nhỏ, đem vài tiểu huyết châu giấu đi một lần nữa. Sau đó nghiêm túc nhìn nó cha -- Về sau không cần lộn xộn !
Tần Thiếu Vũ:......
Thẩm Thiên Lăng cảm khái. Xem ra mặc kệ là cái thời điểm nào, tiểu bằng hữu đều rất phiền gia trưởng phiên này nọ a.
Giống như lời Diệp cẩn nói, sáng sớm hôm sau tay của ám vệ quả thực liền hết sưng, mười ngón tung bay rất linh hoạt. Vì thế ồn ào hoan hô chạy đi tìm thiếu cung chủ nhà mình, tính toán ném cao cao chúc mừng.
Vài tên đạo sĩ kia cũng đã tỉnh lại, có Liên Thành Cô Nguyệt cùng Tần Thiếu Vũ thẩm vấn, Thẩm Thiên Phong cũng không hỏi quá nhiều, lưu lại hiệu thuốc bồi Diệp Cẩn.
"Máu Phượng Hoàng a." Diệp Cẩn sờ sờ cằm, lầm bầm lầu bầu.
Thẩm Thiên Phong đem bình trước mặt hắn kéo đi, "Ngươi sáng sớm nói ít nhất cũng có một trăm lần."
"Không cần quấy rối." Diệp Cẩn đuổi người, "Đi ra ngoài."
"Bản thân phát sốt còn chưa hết, liền không thể trở về nằm trước sao?" Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, "Đầu không rõ ràng, suy nghĩ sự tình cũng sẽ nghĩ không ra."
"Nói không chừng có thể thử xem a." Diệp Cẩn thản nhiên phối thêm vài thứ vào trong gói thuốc nhỏ.
Thẩm Thiên Phong đau đầu, "Ngươi có nghe ta là đang nói cái gì hay không?"
"Sao?" Diệp Cẩn mờ mịt nhìn hắn.
Thẩm Thiên Phong:......
"Ngươi không cần làm phiền ta." Diệp Cẩn nói, "Ta hình như có đầu mối."
"Cho ngươi thêm một canh giờ." Thẩm Thiên Phong nhường một bước, "Sau đó liền theo ta trở về nghỉ ngơi."
"Ân." Diệp Cẩn tuy rằng ngoài miệng đáp ứng, bất quá rõ ràng không yên lòng, tiếp tục bận rộn thứ ở trong tay của mình. Thẩm Thiên Phong ngồi ở một bên, thường thường đút hắn ăn một khối hoa quả.
"A nha !" Hơn nửa canh giờ sau, Diệp Cẩn ánh mắt đột nhiên sáng lên.
"Làm sao vậy?" Thẩm Thiên Phong khó hiểu.
Diệp Cẩn gắt gao nhìn chằm chằm dược quán.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, "Ngươi tốt xấu gì cũng phải nói cho ta biết, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì."
Một lúc lâu sau, Diệp Cẩn mới nói, "Ta hình như biết được phải giải độc ô đầu thảo thế nào."
"Thật sao?" Thẩm Thiên Phong nghe vậy cũng là kinh hỉ.
"Có chút mạo hiểm, bất quá tựa hồ có khả thi." Diệp Cẩn nói, "Ta còn muốn tiếp tục suy nghĩ một chút."
"Nếu thật sự có thể, Mộ huynh nhất định sẽ rất cao hứng." Thẩm Thiên Phong xoa bóp mặt hắn, "Thật lợi hại."
"Không phải ta lợi hại." Diệp Cẩn như có chút đăm chiêu, "Không hổ là Thượng Cổ thần điểu, quả thật là phúc tinh a......"
"Chíp !" Cục bông tựa vào bên trong ổ nhỏ, nghiêm túc giơ lên móng vuốt bị thương.
Ám vệ lập tức trào nước mắt, tỏ vẻ chúng ta nguyện ý vì Thiếu cung chủ phá tan ruộng rau xanh có trên đời, sau đó đều dùng để nuôi dưỡng bò.
Thập phần trung thành và tận tâm.
Bên trong thư phòng, Thẩm Thiên Lăng còn đang lật sách tìm kiếm tư liệu. Khi thấy Tần Thiếu Vũ đẩy cửa tiến vào, vì thế hỏi, "Thẩm vấn xong rồi?"
"Ân." Tần Thiếu Vũ ngồi ở bên cạnh hắn, "Đám đạo sĩ kia vốn dĩ là người trong tà giáo ở Tây Nam, sau này được Chu Giác thu mua, giúp hắn luyện ra không ít đan dược."
Thẩm Thiên Lăng nói, "Muốn trường sinh bất lão?"
Tần Thiếu Vũ bật cười, "Chu Giác xuẩn cũng không xuẩn thành như vậy, nói là đan dược, trên thực tế chính là độc dược khống chế người khác."
"Trách không được phụ tử Lý gia sợ hắn như vậy." Thẩm Thiên Lăng nói, "Vậy đường vào địa cung cực bắc tuyết nguyên thì sao? Có hỏi ra được hay không?"
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Nói là không biết."
"Như thế nào sẽ như vậy." Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, "Lý Anh cũng biết, đám đạo sĩ kia tính qua vẫn là tuyến trên Thái Đao môn, như thế nào sẽ không biết?"
"Cho nên Liên Thành thiếu chủ đang dùng yêu thương cảm hóa." Tần Thiếu Vũ mặt không đổi sắc.
Thẩm Thiên Lăng không nói gì nhìn hắn, nghiêm hình bức cung thì nói nghiêm hình bức cung đi, còn dùng yêu thương cảm hóa.
"Ngươi thì sao, có tìm được thứ gì hay không?" Tần Thiếu Vũ đem hắn ôm vào trong lòng xoa bóp.
"Tìm được một đoạn ngắn ghi lại." Thẩm Thiên Lăng lấy qua một cuốn sách bên cạnh, "Là nói về sự tồn tại của Tịch Mai thành, có nhắc tới hoang dã nở hoa, cũng là ở cùng địa phương."
Tần Thiếu Vũ đưa mắt nhìn, "Thật sao."
"Bất quá cũng không nói nguyên nhân." Thẩm Thiên Lăng thở dài, "Cho dù ở trên sách là thật, cũng chỉ có thể nói chuyện hoang dã nở hoa là do có quy luật. Trên cơ bản hơn trăm năm sẽ có một lần."
Tần Thiếu Vũ một bên tiếp tục lật sách, một bên tay vói vào vạt áo hắn, sờ bụng.
Thẩm Thiên Lăng:......
Thiếu hiệp chúng ta chẳng lẽ không phải là đang nói chính sự sao.
Sách nhìn được một nửa, Tần Thiếu Vũ đột nhiên bật cười.
Thẩm Thiên Lăng buồn bực, "Ngươi cười cái gì?"
Tần Thiếu Vũ lưu manh nói, "Bởi vì bụng nhỏ của Lăng nhi đủ mềm, ta cao hứng."
Thẩm Thiên Lăng nhất thời rất muốn đem hắn đuổi ra ngoài.
"Chọc ngươi thôi." Tần Thiếu Vũ đem sách đưa tới trước mặt hắn, "Nhìn nơi này."
"Cái gì?" Thẩm Thiên Lăng tiếp nhận sách, sau khi thấy xong nói, "Hồng thủy?"
"Ân." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Tại Tịch Mai thành sau khi vô duyên vô cớ ở nơi hoang dã nở hoa, vài thôn xóm mấy trăm dặm bên ngoài liền phát hồng thủy."
"Sao lại như vậy." Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, "Nơi này không có sông lớn, lượng mưa cũng không lớn, như thế nào một chút liền bao phủ vài thôn?"
Tần Thiếu Vũ tùy tay lấy qua một tấm bản đồ, ở trên bàn mở ra, chỉ vào trên đầu điểm đỏ nói, "Còn nhớ địa phương này không? Chúng ta lần trước khi đến tuyết nguyên có đi qua, là thôn xóm hoang phế."
"Ân." Thẩm Thiên Lăng nghĩ đến, "Lúc ấy Diệp đại ca còn rất buồn bực, nói trong băng thiên tuyết địa như thế nào lại có thôn xóm, vì sao lại không có một bóng người."
"Cách Tịch Mai thành mấy trăm dặm, địa phương ngược lại là có thể đối chiếu." Tần Thiếu Vũ nói, "Nói không chừng chính là bị hồng thủy làm ngập lụt. Cho nên mới biến thành nơi hoang phế."
"Nhưng ngươi vẫn là chưa nói, vì cái gì sẽ phát hồng thủy." Thẩm Thiên Lăng nói.
"Có muốn đi ra ngoài Tịch Mai thành xem thử không?" Tần Thiếu Vũ nói, "Nơi nở hoa."
"Được a." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cùng hắn nắm tay đi ra ngoài. Liền thấy Liên Thành Cô Nguyệt cười cười bước đến.
"Thẩm vấn ra?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, "Còn chưa, ngất đi rồi."
Thẩm Thiên Lăng:......
Vậy ngươi nhìn qua vì sao vui sướng như vậy.
"Nhận được một bái thiếp." Liên Thành Cô Nguyệt lắc lắc phong thư trong tay, "Tần huynh đoán xem là người phương nào?"
Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng liếc nhau, hiển nhiên cũng có chút nghi hoặc.
Liên Thành Cô Nguyệt đem bái thiếp đưa qua, Tần Thiếu Vũ mở ra nhìn nhìn, sau đó bỗng nhiên bật cười.
"Là ai?" Thẩm Thiên Lăng hiếu kì.
Tần Thiếu Vũ nói, "Mộ Hàn Dạ."
"Thất Tuyệt vương đến dãy Bạch Tuyết sơn?" Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn.
"Đã sớm nói, muốn tính mạng Chu Giác không chỉ ba năm người." Tần Thiếu Vũ nói, "Liên Thành thiếu chủ --"
"Tất nhiên hoan nghênh." Liên Thành Cô Nguyệt cắt ngang lời hắn, "Bằng hữu Tần huynh, cũng chính là bằng hữu của ta."
Tần Thiếu Vũ nói, "Đa tạ."
Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, cùng hai người bọn hắn tự mình đi ra ngoài nghênh đón.
"A Hoàng !" Bên ngoài Bạch Tuyết sơn, Mộ Hàn Dạ đang thâm tình kêu gọi.
"Lại làm sao?" Hoàng Đại Tiên đau đầu.
Mộ Hàn Dạ ai oán nói, "Không có việc gì làm."
Hoàng Đại Tiên nhẫn nại tính tình nói, "Đợi một lát nữa, Tần cung chủ bọn họ rất nhanh liền sẽ đến đây."
Mộ Hàn Dạ chờ đợi, "Không thì A Hoàng đến đây hôn ta một cái."
Hoàng Đại Tiên lãnh tĩnh nói, "Nằm mơ."
Mộ Hàn Dạ ngồi xổm dưới tàng cây thở dài, "Hư không lạnh lẽo tịch mịch."
Hoàng Đại Tiên nói, "Tần cung chủ."
Mộ Hàn Dạ nhanh chóng đứng lên, biểu tình uy nghiêm, một giây liền biến thành Hoàng Thượng.
Một đường khác bên kia không có một bóng người.
Mộ Hàn Dạ ôm cây kháng nghị, "A Hoàng lại gạt ta."
Hoàng Đại Tiên giận, "Đứng thẳng nói chuyện !"
Mộ Hàn Dạ tiếp tục bảo trì tư thế khỉ ôm cây, "Không, trừ phi A Hoàng cho ta hôn mông một cái."
Hoàng Đại Tiên cắn răng, "Tần cung chủ đến đây."
Mộ Hàn Dạ kiên định, "A Hoàng tưởng có thể gạt ta lần nữa sao."
Sau đó liền nghe Tần Thiếu Vũ nói, "Mộ huynh đang làm cái gì?"
Hoàng Đại Tiên đỡ trán, cảm thấy đời này chính mình cũng không có dọa người như thế.
Mộ Hàn Dạ tiêu sái buông cây ra, sau đó lãnh tĩnh nói, "Nhìn gỗ không tệ, tương lai có thể mang về Thất Tuyệt quốc nhìn ngắm."
Liên Thành Cô Nguyệt cười nói, "Thất Tuyệt vương nói đùa, đây là hồ khương mộc, vốn dĩ chính là từ Tây Vực lấy đến đây."
Hoàng Đại Tiên rất muốn đào hố đem hắn chôn đứng lên, thuận tiện cũng đem chính mình chôn đứng lên.
"Phải không?" Mộ Hàn Dạ nhướng mày, sau đó vô sỉ nói, "Không có biện pháp, trẫm là hoàng đế, đến ngũ cốc cũng không phân biệt được, càng miễn bàn là nhận biết rõ cây cối hoa cỏ."
Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, mang theo hai người bọn hắn cùng nhau vào núi.
Nhìn thấy Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên, Thẩm Thiên Lăng trong lòng cũng rất cao hứng. Mà Thập Tam nương cùng Hồng Miên tuy là lần đầu tiên nhìn thấy hai người bọn hắn, nhưng cũng rất có hảo cảm. Buổi tối này, trong sơn trang cố ý bày một bàn yến hội phong phú, thứ nhất đón gió, thứ hai mấy ngày nay chuyện quá nhiều, khó có được một bữa rảnh rỗi, cũng vừa vặn cùng nhau ăn một bữa cơm náo nhiệt.
"Đã lâu không đoàn tụ qua như vậy a." Diệp Cẩn cảm khái, "Thật tốt."
"Không tính toán nói cho Thất Tuyệt vương, ngươi đã tìm được biện pháp trị cho Hoàng Đại Tiên?" Thẩm Thiên Phong nhỏ giọng hỏi hắn.
"Tạm thời còn chưa được." Diệp Cẩn nói, "Có chút mạo hiểm, ta muốn đợi đến vạn vô nhất thất lại nói."
"Ân." Thẩm Thiên Phong gật đầu, giúp hắn múc một chén canh giò heo.
"Ngán." Diệp Cẩn nhíu mày, "Ta muốn uống canh trần bì tuyết lê."
"Chỉ ăn một chén nhỏ thôi." Thẩm Thiên Phong nói, "Bồi bổ thân thể."
"Ăn thịt nhất định bổ a?" Diệp Cẩn bạch hắn, "Ta là đại phu hay ngươi là đại phu."
"Nghe lời." Thẩm Thiên Phong nói, "Có người muốn ăn còn chưa ăn được."
"Ai a?" Diệp Cẩn buồn bực.
"Không muốn ăn cà rốt a !" Thẩm tiểu thụ đang ở một bên giận, "Cho ta giò heo !"
Diệp Cẩn:......
Thẩm Thiên Phong cười nhẹ, gấp cho hắn một đũa giò heo.
Rượu qua ba tuần đồ ăn qua ngũ vị, tất cả mọi người có chút say. Ánh trăng đủ sáng, cũng liền đem vài việc vặt vãnh kia để ra sau đầu, khó có được thời gian thoải mái.
"Chíp !" Cục bông vụng trộm uống chút rượu Hoa Điêu, cũng có chút choáng hồ hồ, đang ở trong viện vui sướng chạy loạn.
Tuyết lang tiến đến đem nó gặm lên, quay đầu chạy về phòng ngủ.
Đôi mắt tiểu hắc đậu của cục bông thập phần nghiêm túc, cảm giác chính mình hoàn toàn có năng lực cùng ca ca tiến hành quyết đấu.
Tuyết lang đem nó đặt vào ổ nhỏ.
Cục bông hùng tâm vạn trượng đứng lên, "Chíp !"
Tuyết lang kéo qua một tấm thảm, muốn bỏ vào bên trong ổ.
Cục bông hào phóng vung móng vuốt lên một cái, thập phần điểu lâm thiên hạ.
Trên mặt Tuyết lang rõ ràng xuất hiện ba đường cào.
Cục bông hoàn toàn không cảm giác được chính mình gặp rắc rối, sảng khoái ngã trở vào bên trong ổ. Hình thức điểu ngủ lay cũng không tỉnh.
Tuyết lang ghé vào bên cạnh, dùng đuôi bọc quanh nó.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, cùng nhà ăn ồn ào huyên náo cách đó không xa hình thành nên sự đối lập rõ ràng.
Trễ một chút, Hồng Miên cùng Thập Tam nương trở về phòng nghỉ ngơi trước, lưu lại đám người Thẩm Thiên Phong tiếp tục uống rượu, nhìn qua tâm tình cũng không tệ. Vì thế Diệp Cẩn cũng liền không ngăn cản, một mình ngồi ở trên nóc nhà ngắm trăng.
Một lát sau, Thẩm Thiên Lăng cùng Hoàng Đại Tiên cũng leo thang bò lên nóc nhà.
"Còn chưa uống rượu xong?" Diệp Cẩn hỏi.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, "Xem ra là muốn uống trắng đêm."
Diệp Cẩn cười cười, "Hảo hữu gặp mặt, coi như là hợp tình hợp lý."
"Nếu cứ mãi như vậy thì thật tốt." Thẩm Thiên Lăng gác cánh tay nằm ở nóc nhà, "Không có đánh đánh giết giết, cũng không có chuyện khiến người đau đầu."
"Hoảng cái gì, sự tình cuối cùng sẽ giải quyết xong." Diệp Cẩn nhéo bụng hắn một cái.
Thẩm Thiên Lăng:......
Diệp Cẩn đánh giá, "Thấy Thiếu Vũ thường xuyên nhéo, quả nhiên rất mềm."
Hoàng Đại Tiên nhẫn cười.
Thẩm Thiên Lăng bi phẫn, sở thích của tẩu tử quả thực kì quái
Trong phòng truyền đến từng trận cười sang sảng, Diệp Cẩn chỉ vào ngôi sao trên trời, giảng cho Thẩm Thiên Lăng nghe về tinh bàn lên xuống. Hoàng Đại Tiên sờ sờ sách trong tay áo, vẫn là lật trở về trang trước đó đọc dở.
Ban đem tốt đẹp như vậy, cũng thật sự không nên bị tục sự quấy rầy a......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top