Chương 15: Lòng dạ khó lường!
Tất cả mọi người trên giang hồ đều biết, tuy nói tính tình Tần Thiếu Vũ bất cần đời, ngày thường cũng kiêu ngạo, không tuân thủ đã quen, nhưng vẫn là người biết nói đạo lý. Chỉ có một việc là hắn không thể nhẫn nhịn, đó là có người động tâm với Thẩm Thiên Lăng.
"Muốn chết." Quả nhiên sau khi nghe Thẩm Thiên Lăng nói xong Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.
"Ngươi trước hết khoan tức giận." Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực hắn, "Nghe ta nói hết đã."
"Nói cái gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.
"Ta cũng phái ám vệ đến gặp tiên sinh viết truyện tìm hiểu, vì sao phải đem một phần truyện giấu đi." Thẩm Thiên Lăng nói, "Sau đó mọi người nói là sợ ngươi tức giận."
Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Ta xác thực đang tức giận."
Mọi người cũng không phải ngốc đến không có đầu óc, ngày thường tuy nói thích xem mấy chuyện linh tinh, cũng thích tìm kiếm các loại tình tiết lạ, nhưng cũng không có người phát điên mà nghĩ tới đem Thẩm Thiên Lăng viết thành người chết. Nếu thực sự xuất hiện loại tình tiết quỷ dị 'Thẩm công tử ôm Bích Tuyền Tỳ cộng phó liệt hỏa' này, không chỉ đắc tội với Truy Ảnh Cung, hơn nữa cũng khẳng định bán không được, nhất định lỗ vốn! Huống hồ Thẩm công tử manh manh đáng yêu mảnh mai chỉ cần giúp dân chúng Vân Lam Thành cầu mưa là tốt rồi, ai thèm quan tâm đến thứ đồ bỏ Tây Vực, thứ kia có gì đáng mơ ước chứ, quả thực là phiền không chịu được. Cho nên mặc kệ là người bán sách hay là người viết sách, mọi người không hẹn mà lựa chọn đem phần nội dung này giấu đi, biến thành phiên bản cá nhân 'Cáo sa mạc Hoàng Đại Tiên', phi thường ăn ý!
"Xuất hiện kết quả này, đại khái cũng là người đứng phía sau làm chủ." Thẩm Thiên Lăng nói "Nếu như ta đoán không lầm, hắn vốn dĩ là muốn cho chuyện này truyền tới tai hoàng đế Thất Tuyệt quốc, sau đó mới ra tay."
"Muốn xúi giục Mộ Hàn Dạ đến cướp người từ trong tay ta?" Tần Thiếu Vũ cười lạnh, "Không biết tự lượng sức mình."
"Mộ Hàn Dạ?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, "Là ai?"
"Hoàng đế Thất Tuyệt quốc." Tần Thiếu Vũ nói "Lúc trước không quen, bất quá nếu xảy ra chuyện này, ta tất nhiên sẽ phái người đi điều tra."
"Ừm." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Kỳ thật cho dù những lời này không phải Hoàng Đại Tiên đồn, hắn nhất định cũng là người có liên quan, cho nên ta muốn sớm trở về Truy Ảnh Cung, cũng muốn biết rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào."
"Sáng mai lập tức mang ngươi trở về." Tần Thiếu Vũ giúp hắn gọi người mang nước tắm đến "Đã khuya rồi, trước ngủ sớm một chút."
"Ngươi cũng đừng tức giận nữa." Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, "Thiên hạ lớn như vậy, sẽ có người tốt kẻ xấu, không đáng để bản thân chấp nhất."
"Có người muốn động vào ngươi, tất nhiên tâm tình ta sẽ không tốt." Tần Thiếu Vũ đưa tay kéo hắn qua hôn nhẹ, "Bất quá ngươi yên tâm, sau khi tra ra được là ai, tự tay ta sẽ làm thịt hắn."
Nước tắm được đưa vào, Thẩm Thiên Lăng bị nóng, miệng kêu hô hô rất thoải mái. Sau khi bước vào không lâu, bả vai Thẩm Thiên Lăng liền ửng lên màu hồng phấn, hai má cũng đều hồng nhuận.
"Phu nhân..." Không gian dục dũng có hạn, cho nên Tần cung chủ vô tình bị tước đoạt lạc thú tắm uyên ương.
"Không được." Thẩm Thiên Lăng một câu cự tuyệt, "Không thể làm trong phủ nha."
"Vì sao?" Tần Thiếu Vũ lấy khăn đem hắn bọc lại rồi kéo ra ngoài.
Còn hỏi vì sao ư? Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói, "Sẽ khinh thường luật pháp."
"Lại nói bậy." Tần Thiếu Vũ giúp hắn lau khô người, "Nếu ngươi nhất định nói như vậy, tương lai Ôn đại nhân thành thân, chẳng phải là cả đời cũng không thể XX."
Thẩm Thiên Lăng:...
Thiếu hiệp, ngươi có cần phản ứng như vậy không?
Đã nói đừng chú ý đến chi tiết này a.
"Thế nào?" Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên.
"Vậy cũng không cho làm." Thẩm Thiên Lăng tiến vào ổ chăn, "Phủ nha cũ như vậy, nói không chừng giường sẽ sập a." Nếu thật sự như vậy thì bản thân nhất định sẽ khóc đến chết.
"Vậy cho ta sờ." Tần Thiếu Vũ giống như miếng cao dính dược, hai tay không thành thật mà bóp bóp nhéo nhéo.
Thẩm Thiên Lăng một bên cười khẽ một bên trốn, hai người trong màn cãi nhau ầm ĩ, Tần Thiếu Vũ mới cảm thấy mỹ mãn đem người thả ra, cúi đầu hôn lên khóe môi hắn, nhẹ nhàng nói, "Ngủ đi."
Thẩm Thiên Lăng còn đang nằm trên thắt lưng hắn "Ngày mai phải kêu ta dậy sớm."
"Được." Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn, "Yên tâm, cho dù người mơ ước ngươi có nhiều hơn nữa, ta cũng sẽ giải quyết sạch sẽ một đám."
Thẩm Thiên Lăng lên tiếng, nằm trong lòng hắn an tâm ngủ say.
Hơn nửa đêm, ám vệ đang ở trên nóc nhà huơ chân lùa gió, đột nhiên thấy Tần Thiếu Vũ từ phòng ngủ bước ra.
Chẳng lẽ cung chủ muốn đi yêu đương vụng trộm? Mọi người liền chấn động, lập tức bổ não ra một hồi kịch cẩu huyết kinh thế hãi tục, thật khổ tình a.
"Xuống đây." Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.
Tập thể ám vệ nhảy vào trong viện, suy nghĩ tán loạn phi thường không yên! Chẳng lẽ cung chủ bị phu nhân đuổi xuống giường nên tâm tình không tốt, cho nên muốn tới chỉnh chúng ta? Nếu thật sự là như vậy, nhân sinh quả thực bi kịch, chúng ta là vô tội.
"Vài ngày trước là ai giúp Lăng Nhi thám thính tin tức?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
Ám vệ nghe vậy sửng sốt, thám thính tin tức gì, hoàn toàn không có a!
Chỉ có một ám vệ kích động đứng ra, "Hồi cung chủ, là thuộc hạ!"
Những người còn lại lập tức dùng ánh mắt phi thường hâm mộ lẫn ghen tị nhìn hắn, cư nhiên là đơn độc chấp hành nhiệm vụ của phu nhân, chuyện này giống như được trời ban ân a ~
"Tốt lắm." Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Đem toàn bộ chuyện ngươi tìm được nói lại hết một lần cho ta."
"Kỳ thật chính là tiểu thoại bản về Hoàng Đại Tiên." Ám vệ từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách, "Thuộc hạ để lại một quyển."
Tần Thiếu Vũ cầm lấy, quả nhiên giống với lời Thẩm Thiên Lăng nói, là phần nội dung đoạn hắn phải cùng với Bích Tuyền Tỳ cộng phó liệt hỏa kia, thậm chí còn nói nếu không Thất Tuyệt quốc sẽ bị chôn vùi trong cát sa mạc mười năm, sau đó mai danh ẩn tích.
"Thuộc hạ cũng hỏi qua vài người bán sách, họ đều nói là có một thư sinh bán cho bọn họ." Ám vệ nói "Cũng là dáng người không cao, mặt rỗ, cùng người Trương lão bản miêu tả ngày đó không khác nhau mấy, hẳn chính là Hoàng Đại Tiên giả trang thành."
"Sáng mai phái người đến từng nhà tìm, bất luận có bao nhiêu thoại bản, toàn bộ mua về Truy Ảnh Cung." Tần Thiếu Vũ nói, "Lại đi tìm vài tú tài có thể viết cố sự mang lên núi."
"Thuộc hạ đã rõ." Ám vệ gật đầu.
"Tăng cường phòng bị." Tần Thiếu Vũ ngữ khí có chút lạnh, "Bất luận là ai, chỉ cần uy hiếp đến Lăng Nhi, giết không tha."
"Vâng" Ám vệ đồng loạt lĩnh mệnh, tiếp tục trở lại nóc nhà trị cương gác đêm. Tần Thiếu Vũ trở về phòng, chỉ thấy Thẩm Thiên Lăng đang mơ mơ màng màng dụi mắt.
"Ngủ tiếp đi." Tần Thiếu Vũ đến bên giường ôm hắn vào lòng "Còn sớm."
"Ngươi đi đâu vậy." Thẩm Thiên Lăng hỏi.
"Nhà xí." Tần Thiếu Vũ nói "Ngủ đi."
"Ta nghe thấy tiếng ngươi nói chuyện." Thẩm Thiên Lăng đem mặt rúc vào ngực hắn, nén giận than thở, "Nửa đêm canh ba cũng không yên."
Tần Thiếu Vũ bật cười, "Ta là không yên tâm ngươi."
"Ngủ." Thẩm Thiên Lăng dùng cả tay chân ôm lấy hắn, "Không được phép lén lút chuồn ra ngoài."
"Ừm." Tần Thiếu Vũ giúp hắn dịch góc chăn, "Ta cam đoan."
Thẩm Thiên Lăng hài lòng cọ cọ hắn tiếp tục hô hô ngủ.
Một đêm mộng đẹp.
Sáng hôm sau, hai con chim khách đậu trên cành, líu ríu rất là náo nhiệt.
Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng lười biếng duỗi thắt lưng, sau đó hé mắt nhìn người bên cạnh.
"Sớm." Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.
"Ngủ rất ngon." Thẩm Thiên Lăng chui vào ổ chăn "Thoải mái."
"Biết rõ có người âm thầm có ý đồ với ngươi, còn có thể ngủ ngon như vậy." Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, "Heo con."
"Cũng không thể bởi vì có người xấu, mà ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên." Thẩm Thiên Lăng ngồi xuống, "Huống hồ ngươi nhất định sẽ bảo vệ ta, tại sao phải lo lắng."
Đáy mắt Tần Thiếu Vũ hiện lên ý cười nồng đậm, đem cả người hắn kéo vào trong lồng ngực, "Những lời này, ta thích nghe."
"Đừng nháo." Thẩm Thiên Lăng mở tay hắn ra "Chính sự quan trọng hơn."
"Trước cho ta hôn một cái." Tần Thiếu Vũ ôm hắn đè lên trên giường, bắt đầu đùa giỡn lưu manh được cố định mỗi buổi sáng.
Ôn Liễu Niên bưng một đĩa thịt bò, hưng trí bừng bừng từ cửa viện tiến vào, hướng ám vệ chào hỏi, "Tần cung chủ cùng Thẩm công tử tỉnh chưa?"
Tỉnh thì tỉnh rồi đó, nhưng nhất thời phỏng chừng cũng sẽ không xuống giường. Ám vệ đơn giản cười nói, "Hay là lát nữa đại nhân hãy đến."
"Không sao không sao, ta ở đây chờ." Ôn Liễu Niên ngồi trên ghế, "Ta tự mình làm chút thịt khô, muốn mang cho Tiểu Phượng Hoàng, tính ra cũng vài ngày rồi chưa gặp."
Ám vệ dùng ánh mắt tràn ngập thâm ý nhìn hắn —— Ngươi xác định muốn ở đây chờ?
Ôn Liễu Niên bị nhìn trong lòng khẽ run lên, vừa tính mở miệng hỏi là chuyện gì xảy ra, phòng trong liền truyền đến tiếng thét kinh hãi của Thẩm Thiên Lăng.
Ám vệ kiêu ngạo ưỡn ngực, giọng phu nhân quả thực mềm mại!
Ôn Liễu Niên:...
"Cách xa ta một chút!" Thẩm Thiên Lăng tiếp tục xù lông.
Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, sỗ sàng ăn đậu hủ đến bất chấp tất cả.
Bên trong phòng là một mảnh hài hòa tiếng rên khẽ, Ôn Liễu Niên buông thịt bò mặt đỏ tai hồng nói, "Ta... ta... ta còn có việc đi trước."
Ám vệ trong lòng tràn ngập đồng tình nhìn hắn chạy ra ngoài, hoặc là nói chạy như điên ra khỏi tiểu viện.
Thật sự là đáng thương a, người đọc sách cư nhiên cũng có thể chạy như vậy.
Nhất định là bị dọa đến phi thường thảm.
Mà ở Truy Ảnh Cung, cánh tay Hoàng Đại Tiên đã được Hoa Đường chữa khỏi, ngoại trừ có vài vết bầm cũng không còn ảnh hưởng nào khác.
"Giữa trưa ta lại đến giúp ngươi bôi thuốc." Hoa Đường nói "Ba ngày có thể khôi phục nguyên dạng."
"Làm phiền rồi." Hoàng Đại Tiên đứng lên nhìn khắp nơi "Nơi này là nhà giam của Truy Ảnh Cung?"
"Truy Ảnh Cung không dưỡng người nhàn rỗi, làm gì có nhà giam." Hoa Đường thu thập dược liệu, "Có thể tới nơi này, hoặc là bằng hữu, hoặc là người sắp toi mạng."
Hoàng Đại Tiên nghe vậy sửng sốt, sau đó thăm dò hỏi "Chúng ta... Là bằng hữu sao?"
Hoa Đường cười như không cười, "Ta không cho là vậy."
Hoàng Đại Tiên vẻ mặt ấm ức nói "Ta là vô tội."
"Cung chủ sẽ không đổ oan bất cứ ai." Hoa Đường cầm dược liệu ra ngoài, "Nếu ngươi không làm việc gì sai trái, Truy Ảnh Cung cũng sẽ không bạc đãi ngươi."
"Cô nương xin dừng bước." Hoàng Đại Tiên gọi nàng lại, "Có thể giúp ta một chuyện không?"
"Chuyện gì?" Hoa Đường quay đầu lại nhìn hắn.
"Ngựa ta ở Truy Ảnh Cung." Hoàng Đại Tiên nói "Ta muốn nhìn thấy nó."
"Hãn Huyết Bảo Mã?" Hoa Đường hỏi.
Hoàng Đại Tiên gật đầu.
"Bây giờ e là không được." Hoa Đường lắc đầu.
"Cũng đúng, ta dù sao cũng là phạm nhân." Hoàng Đại Tiên lại nói, "Nếu tương lai ta có thể đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, thì có thể đem ngựa trả lại cho ta không?"
Hoa Đường thản nhiên cười, xoay người rời khỏi tiểu viện.
Hoàng Đại Tiên trong lòng khó hiểu, đứng ở cửa khẽ nhíu mày, hiển nhiên không lý giải được nàng cười là có ý gì.
Tập thể ám vệ trên nóc nhà tán thưởng, không hổ là Tả hộ pháp, cười có lệ cũng tiêu chuẩn như thế, nhìn qua phi thường bí hiểm, kỳ thật rõ ràng chính là còn chưa nghĩ tốt a! Ai mà không biết phu nhân thích con ngựa kia muốn chết, đừng nói nó hiện tại ở Truy Ảnh Cung, mặc dù là trong quân đội Thất Tuyệt, chỉ e cung chủ cũng sẽ tự mình dẫn người đi cướp về!
Đúng vậy, thân là võ lâm chính đạo, nhất định phải có được quyết đoán kinh người như vậy!
Cho dù là đi cướp, đó cũng là chuyện nên làm!
Bởi vì vận mệnh chính là không có đạo lý như thế.
Nhất định phải nhiệt liệt tán dương một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top