Chương 128: Nghe nói Vương thượng muốn phế Hậu!!!

Tuy rằng Hoàng Đại Tiên rất lạnh lùng, nhưng Mộ Hàn Dạ là ai, tất nhiên sẽ không bị đả kích ! Tiểu biệt thắng tân hôn này là phải có, vì thế dưới tình huống không hề phòng bị, Hoàng Đại Tiên bị hắn chặn ngang ôm lên, cùng nhau sung sướng lăn đến trên giường.

Cảm nhận được nơi nào đó của hắn hưng trí bừng bừng, Hoàng Đại Tiên thở dài nói, "Chẳng lẽ ngươi không đến gặp mẫu hậu trước?"

"Đã gặp." Mộ Hàn Dạ cởi bỏ khuy áo của hắn, "Mẫu hậu đang bận uy Tiểu Phượng Hoàng, không đếm xỉa tới ta."

Hoàng Đại Tiên:......

Ngược lại thật sự là phong cách ngày thường của nàng.

Thấy hắn muộn thanh không nói lời nào, Mộ Hàn Dạ đột nhiên cầm tay hắn một phen, "A Hoàng đừng tức giận."

Hoàng Đại Tiên sửng sốt, "Ta vì sao phải tức giận?"

Mộ Hàn Dạ biểu tình nghiêm túc, "Bởi vì ta trở về đi gặp mẫu hậu trước."

Hoàng Đại Tiên khó hiểu, "Này chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên?"

Mộ Hàn Dạ nhìn thẳng hắn một lát, sau đó rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, "Ta còn cho rằng A Hoàng sẽ vì chuyện này mà ăn dấm."

Hoàng Đại Tiên tâm tình phức tạp, người này đến tột cùng trong đầu đang suy nghĩ cái gì?

"A Hoàng thật sự là biết rõ đạo lý." Mộ Hàn Dạ cúi đầu hôn hắn, tán dương, "Không hổ là Vương hậu Thất Tuyệt quốc."

"Đứng lên." Hoàng Đại Tiên không muốn nghe hắn ba hoa, "Ta đến gặp bọn Lăng nhi."

"Thẩm công tử trên đường nhiễm phong hàn, trở về liền ngủ." Mộ Hàn Dạ ngăn cản hắn, "Hiện tại đi cũng như không."

Hoàng Đại Tiên bình tĩnh nói, "Vậy ta đi ăn cơm."

Mộ Hàn Dạ buồn bực, "Hiện tại ăn cơm cái gì?"

"Ngươi quản ta." Hoàng Đại Tiên muốn ngồi dậy, lại bị ôm càng chặt hơn, "A Hoàng đừng nghịch ngợm."

Hoàng Đại Tiên đau đầu, "Ở đây là Ngự Thư phòng."

"Vậy thì sao?" Mộ Hàn Dạ không lưu tâm, "Không có sự cho phép của bổn vương, ai dám tiến vào."

Hoàng Đại Tiên không thể nhịn được nữa, một chưởng chụp qua, "Ngươi cũng không sợ bẩn chữ của thánh nhân !"

Mộ Hàn Dạ thoải mái nắm cổ tay hắn, "Thánh nhân ở trong sách đợi mấy trăm năm, cũng nên nhìn chút chuyện khác, không thì sẽ rất nhàm chán."

Hoàng Đại Tiên biết hắn da mặt dày, lại không nghĩ tới thế nhưng sẽ dày như thế ! Nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì, đợi đến khi phản ứng kịp, y phục đã bị cởi ra hơn phân nửa.

Thật đúng là...... Hoàng Đại Tiên xoa xoa huyệt thái dương, nhận mệnh nhắm mắt lại.

Mộ Hàn Dạ ngón tay xuyên qua làn tóc đen của hắn, cúi đầu tinh tế hôn lên mi nhãn thanh tú kia, cũng không để ý hắn lạnh lùng -- Tóm lại hiện tại lạnh lùng, một lát sau vẫn là sẽ khóc lóc ôm lấy chính mình, đem hai chuyện so sánh, kỳ thật cũng được coi như là tình thú.

Mặc dù có chút đau đầu tật xấu tùy ý động dục của hắn, nhưng Hoàng Đại Tiên trong lòng chung quy vẫn là thích, bằng không cũng sẽ không cam nguyện ta cần ta cứ lấy như thế. Cho nên miễn cưỡng xem như phối hợp, thậm chí ở thời điểm lúc sau, còn chủ động ngẩng đầu hôn hắn.

Vì thế Mộ Hàn Dạ càng thêm điên cuồng, cơ hồ muốn đem người một ngụm nuốt vào trong bụng.

Tiếng rên rỉ không ngừng từ trong phòng truyền đến, ảnh vệ tự giác lui tán, để tránh nghe được thứ không nên nghe, bị chủ tử nhà mình diệt khẩu.

Mà ở bên kia, Thẩm Thiên Lăng tuy trên đường nhiễm phong hàn, bất quá sau khi ra mồ hôi xong liền tốt lên rất nhiều, lúc này đang bồi Thái Hậu đồng thời chuẩn bị tắm cho cục bông -- Bên cạnh còn có một con mèo Ba Tư, lông xõa tung trắng như tuyết, rất được người thích.

Hạ nhân rất nhanh liền chuẩn bị tốt hai bồn nước ấm, cục bông vặn vặn vẹo vẹo ở trên bàn tự giác nhảy xuống bồn -- Tắm nước nóng gì đó rất sảng khoái !

"Thật ngoan." Thẩm Thiên Lăng nhu nhu đầu nó, đem mèo Ba Tư ôm vào trong một cái mộc bồn khác.

"Chíp." Cục bông mở ra cánh nhỏ, chủ động yêu cầu tắm rửa sạch sẽ.

Thẩm Thiên Lăng đầu này ngồi xổm xuống giúp nó tắm rửa, đầu khác mèo Ba Tư lại tự mình nhảy ra, toàn thân ướt sũng lông dán sát trên người, toàn bộ nhỏ xuống một vòng.

Cung nữ vội vàng tiến lên, tính toán đem nó ôm vào trong nước một lần nữa, cục bông đối với toàn bộ quá trình vây xem toàn thân điểu cũng sợ ngây người !

"Choáng váng?" Thẩm Thiên Lăng buồn bực, đưa tay ở trước mắt nó lắc lắc.

"Chíp !" Cục bông kêu một tiếng, dùng sức nhảy ra mộc bồn, nhanh chóng chạy đến trước gương đồng nhìn thoáng qua, phát hiện chính mình còn giống như là một trái bóng ! Vì thế lại quyết đoán nhảy vào mèo bên trong bồn của mèo Ba Tư ngâm ngâm, lại chạy đến đứng ở trước gương -- Vẫn như cũ không có thay đổi !

Đôi mắt tiểu hắc đậu của cục bông tràn ngập nghi hoặc.

Thẩm Thiên Lăng:......

Ngươi không thể cùng mèo so a, người ta đó là mập giả tạo......

Thái Hậu đặt chén trà trong tay xuống, ôm bụng cười, "Tiểu mập mạp này, như thế nào lại khiến người yêu thích như thế."

"Chíp." Cục bông nằm sấp trở về mộc bồn, ỉu xìu thở dài.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.

"Ai gia còn chưa gặp qua Đại Phượng Hoàng chân chính lớn lên là cái dạng gì." Thái Hậu bưng ghế dựa đến ngồi ở bên cạnh Thẩm Thiên Lăng.

"Cùng trong họa không sai biệt lắm." Thẩm Thiên Lăng nói, "Vàng óng, rất lớn cũng có thể bay rất cao."

"Nếu không phải là Tần cung chủ không chịu, ta thật sự muốn đem ngươi lưu lại Thất Tuyệt quốc." Thái Hậu nói, "Nói ngọt lại hiếu thuận, còn có thể gọi Phượng Hoàng, quả thật như là từ trong sách bước ra."

"Ta về sau có thể thường xuyên đến thăm Thái Hậu." Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, "Nếu Thái Hậu thích, cũng có thể đến Thục Trung làm khách, phong cảnh cùng nơi này không đồng dạng, còn có thể ăn lẩu !"

"Cũng phải a, đã lâu ta chưa có đi ra ngoài." Thái Hậu cảm khái, sau đó nói, "Không bằng ngày mai liền đi?"

"A?" Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, "Nhưng chuyện Bì Cổ Tam còn chưa giải quyết, Chu Giác cũng chưa tróc nã quy án, chỉ sợ......" Đi không được a !

Thái Hậu nhíu mày, "Một đống tên hề nhảy nhót, quả thật là khiến người phiền, còn muốn chậm trễ ai gia ăn lẩu."

Thẩm Thiên Lăng:......

"Bước tiếp theo có kế hoạch gì?" Thái Hậu hỏi.

Thẩm Thiên Lăng nói, "Chúng ta tính toán lợi dụng khối Bích Tuyền Tỳ giả kia dựng lên tin đồn, để Bì Cổ Tam cùng Chu Giác phát sinh mâu thuẫn. Tốt xấu gì cũng là vua của một nước, nếu biết bản thân bị lừa, trong lòng tất nhiên khó chịu, hẳn là sẽ không để yên mới đúng."

Thái Hậu gật đầu, "Vậy trước nói cho tốt, tương lai cần phải mang ai gia đến Truy Ảnh cung nhìn một cái."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Sau khi sự tình giải quyết, chúng ta cùng đến Thục Trung ăn lẩu !"

Quả thực có mục tiêu theo đuổi.

Thời gian nhoáng một cái liền qua hơn nửa tháng, bên trong dãy Bạch Tuyết sơn ở Đông Bắc, Diệp Cẩn đang ở bên cạnh bàn nhìn bản đồ.

"Thôn xóm được đánh dấu trên bản đồ đều xem qua, cũng không có dị thường." Thẩm Thiên Phong nói, "Trống rỗng, cơ hồ toàn bộ bị tuyết đọng vùi lấp."

"Người trẻ tuổi đều bị Chu Giác mê hoặc, lão nhân tiểu hài tử chỉ sợ toàn bộ dữ nhiều lành ít." Diệp Cẩn lắc đầu, "Loại người táng tận thiên lương này, thiên đao vạn quả cũng không đủ."

"Đóng quân Đông Bắc toàn bộ đã được kiểm kê chuẩn bị hoàn tất, tùy thời đều có thể tác chiến." Thẩm Thiên Phong nói, "Dựa theo ý tứ của Hoàng Thượng, nếu Chu Giác tiếp tục không xuất hiện, liền phải xuất binh càn quét tuyết nguyên."

"Hắn cũng là bị bức nóng nảy." Diệp Cẩn nói, "Thân là vua của một nước, có thể nhẫn đến bây giờ đúng là không dễ. Bất quá ngươi và ta đều rõ ràng, như vậy cũng không phải biện pháp tốt." Chung quy ở bên trên mờ mịt tuyết nguyên, ai cũng nói không chính xác ngay sau đó sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì.

"Hiện tại xảy ra chuyện hắc thủy anh, Hoàng Thượng cũng chỉ là nhất thời tức giận, cho nên mới làm việc xúc động." Thẩm Thiên Phong nói, "Nhưng toàn quân chuẩn bị chiến tranh cũng không nhất định phải khai chiến, đợi đến khi hắn tỉnh táo lại suy nghĩ rõ ràng, cũng liền vô sự."

"Đừng nói là Sở Uyên, ta cũng sắp điên rồi." Diệp Cẩn nói, "Nếu là bắt được Chu Giác, tất nhiên phải đập hắn một trận để hả giận trước."

"Đợi đến ngày đó, muốn đập hắn chỉ sợ còn phải xếp hàng." Thẩm Thiên Phong nói, "Huống chi còn có Mộ Hàn Dạ, Chu Giác hạ độc Hoàng Đại Tiên, đến nay còn chưa có giải dược, hắn đã sớm nén một bụng hỏa."

"Hoàng Đại Tiên trúng ô đầu thảo, nội lực Thiếu Vũ khi tốt khi xấu." Diệp Cẩn thở dài, vỗ vỗ ngực Thẩm Thiên Phong nói, "Ngươi phải hảo hảo, đừng có xảy ra chuyện gì."

"Được." Thẩm Thiên Phong gật đầu, "Chẳng sợ chỉ là vì ngươi, ta cũng sẽ hảo hảo bảo hộ chính mình."

"Cũng không biết hiện tại tình huống bên Thiếu Vũ thế nào." Diệp Cẩn nói, "Tâm thần không yên, chỉ mong đừng tiếp tục có nhiễu loạn là được."

"Đừng suy nghĩ loạn." Thẩm Thiên Phong đem hắn ôm vào lòng, "Ngươi gần đây quá mệt mỏi, hảo hảo nghỉ ngơi một chút."

Diệp Cẩn nhắm mắt lại, trong ánh mắt không che dấu được vẻ mệt mỏi.

"Chíp !" Bên trong Thất Tuyệt quốc, cục bông đang ở trong Ngự Hoa viên lắc lư bay bay. Nơi này không thể so cực Bắc băng thiên tuyết địa, trên nhánh cây dĩ nhiên đâm chồi mới, hoa đào hồng nhạt giống như bông sen sáng sớm, rất có vài phần hương vị yên vũ (mưa khói) Giang Nam.

Bất quá cảnh đẹp lần này, lại không có mấy ai có tâm tình thưởng thức. Toàn Vương Thành đều đang truyền, nói gần đây trong cung có phong thanh, tựa hồ xảy ra đại sự khó lường. Đầu đường cuối ngõ mỗi người sinh động như thật, muốn hỏi chi tiết tỉ mỉ một chút, lại không có mấy ai có thể nói được đến tột cùng, bất quá chuyện này cũng không thể đả kích rụng nhiệt tình của dân chúng -- Bởi vì lời đồn sở dĩ gọi lời đồn, chính là bởi vì nó căn bản không có bao nhiêu chân thật, đủ hiếu kỳ là được. Huống chi sức tưởng tượng của nhân dân lao động phong phú cỡ nào, chỉ cần có một chút manh mối nhỏ, liền có thể lập tức suy một ra ba, từ ba suy ra vô số cố sự hoạt sắc sinh hương !

Bên trong lời đồn đa phần chuyện nhà hiển nhiên được hoan nghênh nhất, mà chuyện nhà trong cung tất nhiên là càng được hoan nghênh ! Thất Tuyệt quốc không ai có thể sánh bằng cao-phú-soái, Mộ Hàn Dạ ở trong lòng dân chúng tồn tại như thần, trước đây cơ hồ gia gia đều ngóng trông có thể đem nhi nữ gả vào trong cung. Cho nên khi biết được vương thượng nhà mình thế nhưng cưới một nam nhân không biết là người hay là yêu, tất cả mọi người cảm thấy đầu như bị một đạo sét làm cho nổ tung, vỡ mộng.

"Lần này phong thanh trong cung truyền ra, nghe nói chính là Thái Hậu nhìn không vừa mắt, thỉnh pháp sư tới bắt yêu a." Đại thẩm cầm giỏ rau chậc chậc.

Người chung quanh ngược lại lập tức hít khí lạnh, thật sự đúng là yêu tinh a......

Bất quá yêu tinh gì đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là nếu vương hậu bị bắt, vậy vương thượng chẳng phải là biến thành cô gia quả nhân (người cô đơn)? !

Nương a. Sau khi ý thức được chuyện khó lường này, tất cả mọi người hộc hộc chạy trở về, tính toán đem cô nương nhà mình trang điểm một phen, đưa đến cửa cung thử thời vận !

Trong khoảng thời gian ngắn giá son phấn quốc nội tăng cao, tơ lụa quần lụa mỏng cung không đủ cầu (*), về phần trang sức quạt tròn thậm chí cần phải đặt trước vài ngày mới có khả năng lấy được. Trước Vương cung cả ngày đều có cô nương chậm rãi đi ngang qua, thật giống như là hiện trường tuyển mỹ nhân.

(*) Cung và cầu ý chỉ người bán và người mua, sản lượng và chi tiêu. Cung không đủ cầu là sản lượng bán ra không đủ đáp ứng cho người tiêu dùng.

Thẩm tiểu thụ hiếu kì vụng trộm chạy tới liếc mắt nhìn, lập tức liền chấn kinh trở về. Vật biểu tượng giang hồ lại là lập tức nắm chặt quần, để tránh không cẩn thận bị tỷ tỷ bổ nhào vào, mất đi thân xử nam quý giá !

Phải biết chúng ta nhưng là phi thường thuần khiết a.

Mà bên trong thâm cung, tại hoán y phòng, đại nương đang giặt y phục, đột nhiên liền thấy Mộ Hàn Dạ bước đến, hoảng đến vội vàng đứng lên muốn hành lễ, Mộ Hàn Dạ đã quay đầu lao ra cửa, tốc độ nhanh đến cơ hồ chỉ là một cái chớp mắt -- Còn thuận tay lấy đi một ván giặt đồ.

Đại nương trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy vừa rồi chính mình có phải xuất hiện ảo giác hay không.

"A Hoàng !" Mộ Hàn Dạ một đường chạy vào tẩm cung.

"Làm cái gì vậy?" Hoàng Đại Tiên đang tắm rửa, bị hắn rống đến tâm hốt hoảng, thiếu chút nữa nhảy ra.

Mộ Hàn Dạ 'Loảng xoảng' một tiếng bỏ lại ván giặt đồ.

Hoàng Đại Tiên sắc mặt nghi hoặc, "Ngươi muốn...... giặt y phục?" Tuy nghe qua có chút ma huyễn, nhưng dựa theo phong cách hành sự của hắn, cũng không phải không có khả năng a.

"Không." Mộ Hàn Dạ ngồi xổm trước dục dũng, nghiêm túc nói, "A Hoàng muốn phạt ta quỳ bao lâu?"

"Cái gì?" Hoàng Đại Tiên sửng sốt.

"Hiện tại bên ngoài đều đang nói, ta muốn phế hậu cưới người khác." Mộ Hàn Dạ nắm tay hắn, "Ta biết A Hoàng tất nhiên mất hứng, mất hứng liền nói ra, không cần nghẹn ở trong lòng."

Hoàng Đại Tiên:......

Cưới người khác?

"A Hoàng." Mộ Hàn Dạ ngữ điệu thâm tình.

Hoàng Đại Tiên nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, sau đó nói, "Mộ Hàn Dạ."

"Ân." Thất Tuyệt vương đôi mắt mặc lam, không nháy mắt nhìn hắn, quả thực chính là tình thánh.

Hoàng Đại Tiên gằn từng chữ, "Nếu ngươi không nói, ta hoàn toàn không biết chuyện này."

Mộ Hàn Dạ:......

"Đi ra ngoài." Hoàng Đại Tiên lạnh lùng đứng lên, lấy ra một bên thảm khoác ở trên người.

Mộ Hàn Dạ ủy khuất, "Ta là vô tội."

Hoàng Đại Tiên cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, nhấc chân liền bước ra dục dũng.

Nhưng hắn hiển nhiên xem nhẹ một sự kiện.

Đó chính là vừa rồi Mộ Hàn Dạ ở phía trước dục dũng, ném một cái ván giặt đồ.

Bởi vì mới từ trong tay đại nương đoạt lấy, cho nên phía trên còn dính đầy bột phấn xà phòng, lúc này lại dính nước, hiệu quả có thể so với ván trượt.

Vì thế Mộ Hàn Dạ trơ mắt nhìn Vương hậu nhà mình đạp lên ván, "Sưu" một tiếng liền bay đi, nháy mắt biến mất ở trước mắt !

"A ! ! !" Hoàng Đại Tiên kinh hô lên tiếng, hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì !

"A Hoàng ! ! ! ! !" Mộ Hàn Dạ phi thân nhào lên.

"A ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Hoàng Đại Tiên kêu càng thảm thiết.

Tiếng vang cực lớn từ trong phòng truyền đến, Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ vừa vặn đi ngang qua, như trong dự kiến bị hoảng sợ, cũng không kịp nghĩ nhiều, đẩy cửa liền xông vào. Kết quả chỉ thấy trong phòng khắp nơi đều là nước, Hoàng Đại Tiên không mặc y phục quỳ rạp trên mặt đất, trên người còn áp Mộ Hàn Dạ.

"Woww......" Vật biểu tượng giang hồ nhiều chuyện duỗi cổ nhìn.

"Cái kia...... chúng ta đi sai cửa, gần đây mắt không được tốt cũng nhìn không rõ này nọ, các ngươi tiếp tục, tiếp tục a ! ! !" Thẩm tiểu thụ trước tiên kịp phản ứng, kéo nam nhân của mình liền chạy trở về, thuận tiện giúp đương sự đóng cửa lại.

Liền biết không nên xen vào chuyện của người khác a......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top