Chương 127: Không ai biết Bích Tuyền Tỳ đến tột cùng là cái dạng gì!!!

"Diêm lão Nhị trở lại rồi sao?" Sau khi bị đặt lên trên giường, Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng hỏi.

"Không có, hảo hảo nghỉ ngơi." Tần Thiếu Vũ giúp hắn đắp hảo chăn, "Nhắm mắt."

Thẩm Thiên Lăng than thở, "Vốn còn chưa mở." Phi thường mệt.

Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, cúi đầu hôn hắn, rồi mới đứng dậy ra cửa.

Sau nửa đêm, Diêm lão Nhị cuối cùng trở về khách điếm, Mộ Hàn Dạ nhíu mày nói, "Chuyện gì, đàm lâu như vậy?"

"Vương thượng thứ tội, ta cũng muốn trở về sớm một chút." Diêm lão Nhị nói, "Thế nhưng lại sợ nếu cố ý muốn đi, sẽ dẫn tới Môn Sa Khắc nổi tâm nghi ngờ."

"Đã nói những gì?" Mộ Hàn Dạ hỏi.

Diêm lão Nhị nói, "Lúc đầu chỉ là nói chuyện phiếm, lúc sau liền nói đến đoạn ngày sẽ có sinh ý lớn, hỏi ta có nguyện ý tiếp hay không, ta muốn hỏi chi tiết một chút, nhưng dù có hỏi thế nào cũng không chịu nói."

Tần Thiếu Vũ cười lạnh, "Giả thần giả quỷ."

"Hẳn là có liên quan đến Sở quốc." Diêm lão Nhị nói, "Môn Sa Khắc hỏi rất nhiều sự tình về Tiền thiếu gia, còn nói cần phải làm tốt quan hệ, tương lai dùng được."

"Kia có khả năng là hắc thủy anh." Tần Thiếu Vũ nói, "Bằng không, nếu là mậu dịch bình thường, cần gì phải dấu dấu diếm diếm như thế."

"Kế tiếp phải làm như thế nào?" Diêm lão Nhị hỏi.

"Nếu tùy ý để hắc thủy anh lan tràn ra, hậu quả thiết nghĩ cũng chịu không được." Mộ Hàn Dạ nói, "La Sát quốc đi thông Thất Tuyệt quốc cùng Sở quốc thương lộ cùng sở hữu tam điều, từ nay về sau cần phải phải tăng cường phòng bị."

"Thương lộ chính quy có thể tăng cường phòng bị, bàng môn tả đạo phải xử lí như thế nào?" Tần Thiếu Vũ nói, "La Sát quốc ranh giới mở mang, biên giới uốn lượn khúc chiết trên vạn đường, cũng không thể khắp nơi đều phái quan binh gác, huống chi nói không chừng còn có ám đạo dưới đất, vậy càng thêm khó lòng phòng bị."

Khi mọi người nói chuyện, cách vách truyền đến một tiếng vang rất nhỏ. Tần Thiếu Vũ đi qua liếc mắt nhìn, chỉ thấy Thẩm Thiên Lăng ngồi ở bên giường, đang khom lưng mang giày.

"Sao lại dậy rồi." Tần Thiếu Vũ một bên lấy áo choàng qua đem hắn bao lại, "Muốn hư hư?"

"Cái gì a." Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, "Ta nghe được các ngươi đang nói chuyện, Diêm lão Nhị trở lại?"

"Ân." Tần Thiếu Vũ gật đầu.

"Ta cũng phải đi nghe." Thẩm Thiên Lăng đứng lên.

"Bây giờ ngủ đi, sáng mai ta lại nói cho ngươi nghe, một chữ cũng không bỏ sót." Tần Thiếu Vũ nói, "Chạy nhiều ngày đường như vậy, hảo hảo nghỉ ngơi mới là chính sự."

"Không." Thẩm tiểu thụ rất kiên trì, "Ta muốn đi."

Tần Thiếu Vũ không lay chuyển được hắn, đành phải giúp hắn mặc y phục, mang theo đến cách vách.

Diêm lão Nhị đã nhiều ngày gặp Thẩm Thiên Lăng, đều là bộ dáng hắn dịch dung, cho nên lần này chợt nhìn được bộ dáng nguyên bản, khó tránh khỏi thất kinh, nhịn không được nhìn nhiều hai mắt lại cảm thấy có chút thất lễ, vì thế cuống quít cúi đầu, "Thẩm công tử."

Ám vệ ở một bên cảm khái, công tử nhà ta quả thực khí phách, ngay cả đại thúc râu mép ở Thất Tuyệt quốc cũng chống đỡ không nổi.

"Đang nói cái gì?" Thẩm Thiên Lăng ngồi ở trên ghế, lập tức có ám vệ đưa đến một chén trà nóng, thỏa thỏa tri kỷ tiểu quần bông.

Tần Thiếu Vũ đem chuyện vừa rồi đại khái nói một lần.

"Nhất định không thể để hắc thủy anh lan tràn ra La Sát quốc." Thẩm Thiên Lăng nói, "Đáng tiếc không biết hoa điền phân bố ở địa phương nào, bằng không ném một mồi lửa thiêu rụi sạch sẽ."

"Hiện nay, cũng chỉ có thể để quan phủ các nơi tăng mạnh kiểm tra, Diêm lão bản bên này cũng nghĩ chút biện pháp, xem có thể từ miệng Môn Sa Khắc moi ra càng nhiều tình huống hay không." Tần Thiếu Vũ nói, "Việc này không thể chậm trễ, giải quyết càng sớm càng tốt."

"Thất Tuyệt vương ở trong La Sát quốc có ám tuyến không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Mộ Hàn Dạ lắc đầu, "Ta cùng với Bì Cổ Tam nước sông không phạm nước giếng, hắn lúc trước chưa bao giờ trêu chọc qua ta, ta tất nhiên cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc hắn."

"Vậy thì chỉ có dao sắc chặt đay rối." Thẩm Thiên Lăng nói.

"Có ý tứ gì?" Người còn lại lập tức hỏi.

"Nếu ngăn cản không được Bì Cổ Tam gieo trồng buôn bán hắc thủy anh, vậy thì nghĩ chút biện pháp, để cho hắn tạm thời không tiếp tục nghĩ đến chuyện này." Thẩm Thiên Lăng nói, "Để quan phủ tăng cường kiểm tra là nhất định phải làm, nhưng nếu như vậy chúng ta vĩnh viễn đều chỉ có thể ở thế bị động, chiếm không được ưu thế gì."

"Vậy như thế nào mới có khả năng chủ động?" Mộ Hàn Dạ hỏi.

"Chu Giác không phải đưa cho Bì Cổ Tam một khối Bích Tuyền Tỳ giả sao? Không bằng liền dùng chuyện này dựng lên cố sự." Thẩm Thiên Lăng nói, "La Sát quốc cho tới nay thì có hắc thủy anh, Bì Cổ Tam thẳng đến gần đây mới tính toán đem vật này bán đến Sở quốc, trong đó nhất định có nguyên nhân."

"Ngươi hoài nghi là vì Chu Giác?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Chu Giác đem Bích Tuyền Tỳ hiến cho Bì Cổ Tam, đổi được La Sát quốc đáp ứng xuất binh, rõ ràng sắp phải có một hồi chiến tranh. Mà lúc này nếu cộng thêm hắc thủy anh, sức chiến đấu của Sở quốc liền sẽ đại đại suy yếu, phần thắng của bọn họ cũng sẽ cao hơn. Hai chuyện này gộp lại, Bì Cổ Tam làm ra loại quyết định này cũng không kỳ quái."

"Vậy vừa rồi Thẩm công tử nói dao sắc chặt đay rối, là có ý tứ gì?" Mộ Hàn Dạ hỏi.

"Dùng khối Bích Tuyền Tỳ giả kia châm ngòi ly gián, để cho Bì Cổ Tam cùng Chu Giác hai người vừa vặn đứng lên." Thẩm Thiên Lăng nói, "Dùng một câu tục ngữ thì là trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi."

"Chủ ý ngược lại là không tệ." Mộ Hàn Dạ nói, "Thế nhưng hai người bọn hắn cũng không ngốc, lúc trước chúng ta cũng từng nghĩ tới muốn cấp Bì Cổ Tam Bích Tuyền Tỳ giả, mượn chuyện này châm ngòi hắn cùng với Chu Giác nhấc lên quan hệ, cuối cùng nhưng vẫn là chưa có thực hành." Chung quy Bích Tuyền Tỳ mặc kệ là nhìn từ góc độ nào, cũng chỉ là một khối ngọc thạch bình thường, nhưng cũng không thể nói là giả, Bì Cổ Tam nhất định sẽ không tin tưởng.

"Lúc ấy chúng ta tại Vương Thành, rất nhiều chuyện đều không tiện làm." Thẩm Thiên Lăng nói, "Hiện tại lại không giống."

Mộ Hàn Dạ nhướn mày, "Nguyện nghe tường (*)."

(*) Tường: Rõ ràng, nói đủ mọi sự không thiếu tí gì. Như tường thuật 詳述 kể rõ sự việc.

"Nguyên nhân là vì chưa ai thấy qua Bích Tuyền Tỳ là cái dạng gì, cho nên chúng ta có thể tùy tiện xả." Thẩm Thiên Lăng nói, "Theo lời đồn bên trong câu chuyện dân gian, Bích Tuyền Tỳ nếu có thể khiến sa mạc biến thành ốc đảo, nói vậy cũng không ai sẽ tin tưởng nó chỉ là một khối ngọc thạch bình thường, Bì Cổ Tam cũng không ngoại lệ, cho dù hắn tạm thời bị Chu Giác che mắt, trong lòng nhất định vẫn là sẽ có hoài nghi."

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.

"Ngươi hiểu được?" Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, ánh mắt sáng long lanh.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, đưa tay giúp hắn chỉnh lại áo.

Ám vệ rất thụ đả kích, "Thuộc hạ chưa rõ." Quả nhiên vẫn là cung chủ cùng công tử tâm hữu linh tê a, chúng ta hoàn toàn không hâm mộ !

Mộ Hàn Dạ biểu tình thâm trầm, bởi vì hắn cũng chưa nghĩ rõ ràng.

"Bích Tuyền Tỳ là vật sở hữu riêng của Mộ huynh, tất nhiên tùy Mộ huynh nói thế nào." Tần Thiếu Vũ nói, "Ngoại trừ có thể đem sa mạc biến thành ốc đảo, còn có khả năng phun lửa phun nước, hoặc là có thể hô phong hoán vũ sửa dở thành hay. Nếu là trong truyền thuyết gì đó, xả được bao nhiêu hiếu kỳ cũng sẽ không có ai ngoài ý muốn, thậm chí tình tiết càng khoa trương, truyền sẽ càng nhanh."

"Nếu là việc này thuận lợi, thời điểm truyền vào trong tai của Bì Cổ Tam, hắn cho dù không tin cũng phải tin." Thẩm Thiên Lăng nói, "Chung quy khối ngọc kia trong tay hắn cho dù chạm trổ tinh xảo, chẳng qua cũng chỉ là khối ngọc thạch bình thường, mà khối ngọc trong tay Thất Tuyệt vương lại có thể hô phong hoán vũ sửa dở thành hay, chỉ cần là người có chút đầu óc, cũng sẽ đoán được khối nào mới là thật."

Mộ Hàn Dạ cười nói, "Thẩm công tử quả thật thông minh."

Không sai ! Ám vệ kiêu ngạo ưỡn ngực, ánh mắt sáng ngời.

"Xem tình huống trước mắt, Môn Sa Khắc còn chưa bắt đầu vận chuyển với quy mô lớn." Tần Thiếu Vũ nói, "Diêm lão bản có thể nghĩ biện pháp lấy đến một ít hắc thủy anh hay không?"

"Hắn muốn cùng ta làm sinh ý, hẳn là vấn đề không lớn." Diêm lão Nhị nói, "Ta sẽ mau chóng."

"Cứ quyết định như vậy đi." Tần Thiếu Vũ nói, "Lấy mười ngày làm hạn định, mười ngày sau mặc kệ có thể lấy được hắc thủy anh hay không, đều khởi hành trở về Thất Tuyệt quốc, sớm dùng Bích Tuyền Tỳ dựng lên lời đồn một chút."

Mộ Hàn Dạ gật đầu, đối với chuyện này cũng không có dị nghị.

Đợi đến khi trao đổi hoàn tất, phía Đông dĩ nhiên lộ ra mặt trời. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng trở lại trên giường, "Ngủ."

"Không mệt." Thẩm tiểu thụ ánh mắt sáng ngời, "Hoàn toàn tỉnh táo."

Tần Thiếu Vũ nói, "Đứng XX."

Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nhắm mắt lại, bắt đầu ngáy ngủ.

Tần Thiếu Vũ bật cười, đưa tay xoa bóp bụng hắn, "Heo con."

"Không được nháo." Thẩm Thiên Lăng cười cười tránh né, đưa tay ôm lấy cổ hắn, "Ngươi không mệt sao?"

"Mỹ nhân trong ngực, ngốc tử mới có thể mệt." Tần Thiếu Vũ ôm hắn eo.

"Vậy chúng ta nói hội thoại đi." Thẩm Thiên Lăng nói.

"Muốn nói cái gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Gần đây nội lực của ngươi, có còn tái phát không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Đã không có việc gì." Tần Thiếu Vũ nói, "Không cần lo lắng."

Thẩm Thiên Lăng nói, "Vậy vì sao không chịu đem Xích Ảnh kiếm lưu lại chỗ đại ca, Diệp đại ca cũng nói, ngươi về sau không thể tiếp tục dùng nó."

"Cũng không thể hai tay trống trơn đi ra ngoài." Tần Thiếu Vũ nói, "Bất quá ta có chừng mực, tùy thân mang theo nó, đơn giản là muốn trong lòng có thể yên tâm. Không nguy cấp, ta sẽ không dùng."

"Trong lúc nguy cấp cũng không được dùng." Thẩm Thiên Lăng nói, "Đợi đến khi trở về Thất Tuyệt cung, chúng ta đi hỏi Mộ Hàn Dạ một chút, xem có hảo kiếm gì hay không."

"Trộm một phen?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm tiểu thụ 囧 囧, "Ý của ta là muốn một phen, hoặc là mua một phen." Không cần mở miệng chính là trộm a, ngươi rõ ràng chính là đại hiệp chính phái !

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, ánh mắt tràn đầy sủng nịch, rất soái.

Vì thế Thẩm tiểu thụ ngăn không nổi mĩ sắc dụ hoặc, kề sát hôn một cái.

Tần Thiếu Vũ đáy mắt ý cười càng sâu.

Thẩm Thiên Lăng rầm rì, "Ta chỉ là tùy tiện hôn một cái, ngươi không cần đặt ở tâm...... Ngô !"

"Tùy tiện hôn một cái sao mà đủ." Tần Thiếu Vũ ngăn chặn hắn, "Tóm lại cũng không muốn ngủ, không bằng hôn đến hừng đông, ngồi dậy vừa vặn ăn điểm tâm."

HÔN ! ĐẾN ! TRỜI ! SÁNG? !

Thẩm Thiên Lăng choáng đầu hoa mắt, như vậy nhất định sẽ thiếu khí.

"Ngoan." Tần Thiếu Vũ cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau, cúi đầu ôn nhu hôn xuống.

Sự thật chứng minh, Tần cung chủ cũng xác thực nói là làm. Cho dù không hôn đến hừng đông, cũng hôn so dĩ vãng bất cứ một lần đều lâu hơn ! Thế cho nên giữa trưa ngày hôm sau, thời điểm Thẩm Thiên Lăng đứng lên, miệng cũng có chút sưng.

Rất thối nát a !

Thẩm Thiên Lăng nổi giận đùng đùng, đứng ở trước gương soi nửa ngày.

"Như thế nào dậy sớm như vậy." Tần Thiếu Vũ xuống giường, từ phía sau ôm lấy hắn, "Đủ xinh đẹp rồi, không cần soi nữa."

Nói thì hay lắm ! Thẩm Thiên Lăng xoay người, ngửa đầu liều mạng bĩu môi, lấy hành động này lên án hắn tối hôm qua hung ác !

Thế nhưng Tần cung chủ hiển nhiên hiểu sai ý, vì thế cúi đầu lại hôn một cái, hài lòng nói, "Lăng nhi gần đây càng ngày càng chủ động."

Chủ động cái đầu ngươi. Thẩm Thiên Lăng bắt lấy ngực hắn, "Như vậy ta phải ra ngoài thế nào a !"

Tần Thiếu Vũ nói, "Chờ ở trong phòng là được rồi, ta cũng luyến tiếc cho người khác nhìn."

"Thế nhưng tối hôm qua rõ ràng đã nói tốt, hôm nay muốn đi tìm Môn Sa Khắc." Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.

Tần Thiếu Vũ nói, "Không đi, lại không tính là chuyện lớn gì."

"Cái này còn không tính chuyện lớn ? Vậy chúng ta tới nơi này làm cái gì." Thẩm Thiên Lăng tức giận, vòng qua hắn ngồi ở bên giường.

"Thật sự tức giận?" Tần Thiếu Vũ cùng bước qua ngồi ở bên cạnh hắn.

"Ai cho ngươi theo ta nháo." Thẩm Thiên Lăng dỗi không nhìn hắn.

"Tiểu ngốc tử, chọc ngươi thôi." Tần Thiếu Vũ đem hắn ôm đến trên đùi, "Lúc sáng ta đã nói với Diêm lão Nhị, tối nay hắn sẽ mời Môn Sa Khắc đến đây gặp chúng ta."

Thẩm Thiên Lăng:......

"Vài năm trước, thời điểm vừa mới cùng một chỗ, ta xác thực ngươi là tiểu hài tử không hiểu chuyện." Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn, "Hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, ngươi có thể làm cái gì, sẽ làm cái gì, ta tất nhiên so với người khác đều hiểu rõ hơn. Trước không để ngươi làm là luyến tiếc, nay nếu nói cùng nhau giải quyết vấn đề, như thế nào sẽ lấy chuyện đứng đắn nháo với ngươi."

Thẩm Thiên Lăng:......

"Lần sau không đùa ngươi nữa được không?" Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên, "Cười cho tướng công xem một cái."

"Nằm mơ !" Thẩm Thiên Lăng rất có nguyên tắc.

Tần Thiếu Vũ nói, "Vậy tướng công cười cho ngươi xem, ngươi muốn xem dâm đãng hay là đứng đắn?"

Thẩm Thiên Lăng 'Phốc' một tiếng cười ra tiếng, đưa tay vỗ vỗ hắn, "Lại nháo."

"Có chút sưng." Tần Thiếu Vũ dùng ngón cái cọ cọ cánh môi hắn, suy tư một chút muốn tìm lấy cớ gì.

Vì thế một lát sau, khi hạ nhân đưa cơm trưa tới, có một chén lớn đầy thịt hoa tiêu, nhìn qua cũng rất rung động.

Ám vệ sau khi nhìn thấy rất buồn bực, vì cái gì khẩu vị của công tử lại trở nên kỳ lạ như thế, chẳng lẽ là mang thai ?

Ngược lại hít lãnh khí.

Quả thực kích động.

Trễ một chút, Môn Sa Khắc quả nhiên liền tiến đến bái phỏng. Thẩm Thiên Lăng như cũ bôi đen mặt, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Tần Thiếu Vũ, sắm vai đường đệ trung thành và tận tâm Tiền Chiêu Tài.

"Tiền thiếu gia đã nhiều ngày còn ngoạn đến cao hứng?" Môn Sa Khắc ha ha cười.

"Không sai, quả thật là có chút ý tứ." Tần Thiếu Vũ nói, "So trong nhà mạnh hơn nhiều."

"Không thì chúng ta đừng trở về?" Thẩm Thiên Lăng cũng phụ họa, "Không có cha mẹ cũng không có phu tử, rất khoái hoạt."

"Này không thể được." Tần Thiếu Vũ còn chưa nói chuyện, Môn Sa Khắc đã lắc đầu cắt ngang.

"Vì sao?" Thẩm Thiên Lăng bất mãn, "Đây là chuyện riêng nhà chúng ta, Môn tiên sinh là có chuyện gì?"

"Ta cũng chỉ là có ý tốt khuyên bảo mà thôi." Môn Sa Khắc nói, "Nhị vị thiếu gia nay tuy có chút tài phú, nhưng nếu không thể khiến tiền sinh tiền, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày dùng hết, đến ngày ấy lại như thế nào?"

Thẩm Thiên Lăng bị nghẹn một chút, rầu rĩ im lặng, than thở nói, "Ta chỉ là không muốn trở về."

"Lúc trước theo như lời Diêm lão bản chiêu số kiếm tiền, đến cùng là cái gì?" Tần Thiếu Vũ hỏi, "Đến đây đã nhiều ngày, vẫn chưa từng nghe Môn tiên sinh nói qua."

"Diêm lão bản chưa nói cho Tiền thiếu gia?" Môn Sa Khắc đưa mắt nhìn Diêm lão Nhị.

Diêm lão Nhị nhún vai, "Bản thân ta cũng không rõ ràng là cái gì, sao có thể nói cho người khác."

"Môn tiên sinh cần gì phải thà nước đục thả câu?" Tần Thiếu Vũ bất mãn, "Chẳng lẽ là sợ chúng ta không có tiền?"

Môn Sa Khắc nói, "Lúc trước ta đã nói, Sở quốc khắp nơi đều có hoàng kim, ta sao lại hoài nghi tài lực của chư vị, chỉ là sinh ý này thật sự là rất lớn, ta tất nhiên phải thận trọng."

Tần Thiếu Vũ khinh thường, "Từ nhỏ đến lớn, cái ta thấy được nhiều nhất chính là sinh ý lớn. Môn tiên sinh e là dọa không ngã ta."

Môn Sa Khắc cười mà không nói, trong mắt rất có thâm ý.

Thẩm Thiên Lăng ở một bên nói thầm, "Vậy ít nhất cũng phải để cho chúng ta biết, đến tột cùng là cái sinh ý gì? Vẫn treo tính như vậy là thế nào."

"Nhị vị thiếu gia muốn làm sinh ý gì?" Môn Sa Khắc hỏi.

Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng trăm miệng một lời nói, "Tất nhiên là sinh ý có nhiều tiền nhất !"

Thập phần tâm hữu linh tê.

Môn Sa Khắc cười nói, "Sinh ý này của ta, là sinh ý có được nhiều tiền nhất trên thế gian. Mặc kệ nam nữ già trẻ, chỉ cần mua qua một lần, liền sẽ mua lần thứ hai, lần thứ ba, phía sau mặc kệ giá có cao bao nhiêu, cũng vẫn có người chạy theo như vịt, cho dù táng gia bại sản cũng không tiếc."

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây càng thêm xác định tám chín phần. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu không tin, "Nào có thứ này, Môn tiên sinh chưa ngủ, ý nghĩ cũng có chút kỳ lạ."

Diêm lão Nhị cũng nói, "Môn tiên sinh chớ hồ ngôn loạn ngữ, không có phương pháp kiếm tiền không quan trọng, gạt người là không tốt."

Môn Sa Khắc lắc đầu, "Chư vị đều là khách quý, ta tất nhiên sẽ không loạn hứa hẹn. Nếu có thể nói ra khỏi miệng, vậy tất nhiên sẽ có."

"Vậy đến tột cùng là cái gì?" Thẩm Thiên Lăng truy vấn.

Môn Sa Khắc hạ giọng nói, "Chư vị có từng nghe qua hắc thủy anh?"

Cuối cùng nói ra a ! Ám vệ đồng loạt nhẹ nhàng thở ra, vòng vo nửa ngày trời.

Thẩm Thiên Lăng đáy mắt mờ mịt, cùng Tần Thiếu Vũ liếc nhau, "Thứ gì?"

Mộ Hàn Dạ cũng không có nói chuyện, chỉ có Diêm lão Nhị sắc mặt kinh hoảng, "Hắc thủy anh?"

Môn Sa Khắc gật đầu, "Nhìn bộ dạng này, Diêm huynh quả nhiên nghe qua."

"Môn tiên sinh lá gan không khỏi cũng quá lớn." Diêm lão Nhị kinh hồn chưa định, "Tại quý quốc chuyện này nhưng là muốn mất đầu a."

"Cái gì?" Thẩm Thiên Lăng kinh hô lên tiếng.

"Đừng hoảng sợ." Tần Thiếu Vũ che miệng của hắn một phen, lạnh lùng nhìn Môn Sa Khắc, vẻ mặt chợt âm ngoan, "Nói rõ ràng !"

"Nhị vị thiếu gia đừng hoảng sợ, nghe ta nói xong đã." Môn Sa Khắc ngược lại là không chút hoang mang, "Làm sinh ý quả thực là vì kiếm tiền, kiếm tiền là vì muốn qua ngày lành, không có ai sẽ muốn toi mạng."

"Vậy hắc thủy anh là thế nào?" Diêm lão Nhị hỏi.

"Lúc trước, hắc thủy anh xác thực không thể đề cập." Môn Sa Khắc nói, "Nhưng nay đã khác xưa, nếu không phải có bên trên cho phép, ta cũng sẽ không mạo hiểm như vậy."

"Ý của tiên sinh là nói Sa Hoàng giải bỏ lệnh cấm?" Diêm lão Nhị hỏi thật cẩn thận.

"Cũng phải, mà cũng không phải." Môn Sa Khắc nói.

Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói, "Nếu các hạ ba phải như thế chuyện gì cũng nói được, vậy bút sinh ý này cũng không cần làm nữa."

"Cái gọi là giải bỏ lệnh cấm, chỉ là có thể ở La Sát cảnh nội gieo trồng, về phần bán, lại là muốn bán đến một địa phương khác." Môn Sa Khắc dừng một chút, sau đó nói, "Sở quốc."

"Ngoạn ý gì, La Sát quốc không thể bán, Sở quốc lại có thể bán?" Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

Môn Sa Khắc từ một bên trong ngăn tủ cầm ra một bình, "Chính là vật ấy."

Thẩm Thiên Lăng trong lòng vui vẻ, sắc mặt nhưng vẫn là rất bình tĩnh. Sau khi mở ra nhìn nhìn, ghét bỏ nói, "Đen tuyền, ngoạn ý gì."

"Hắc thủy anh cao." Môn Sa Khắc nói, "Đây chính là thứ tốt, chỉ cần hưởng qua một lần, các loại tư vị tiêu hồn đời này cũng quên không được."

"Phải không?" Thẩm Thiên Lăng rõ ràng không tin, cầm thìa liền muốn ăn.

Tuy rằng biết rõ hắn là diễn trò, Tần Thiếu Vũ vẫn là cương một chút -- Trên thực tế nếu là có khả năng, hắn ngay cả nhìn cũng không muốn cho Thẩm Thiên Lăng nhìn mấy thứ này.

"Thiếu gia đừng vội." Môn Sa Khắc ngăn cản hắn, "Thứ này không thể trực tiếp ăn, bất quá ta khuyên thiếu gia vẫn là không cần nếm thử." Kỳ thật vốn dĩ hắn cũng lười quản Thẩm Thiên Lăng có thể nghiện hay không, nhưng xét đến tương lai còn phải khảo xét đối phương thương lộ, cho nên vẫn là khuyên can một chút.

"Cứ cằn nhằn lải nhải." Thẩm Thiên Lăng đem thìa ném trở về, "Nhìn qua cũng không thấy đáng tin, còn không bằng buôn bán châu báu lá trà."

Biết người này không hiểu, Môn Sa Khắc cũng lười giải thích. Quay đầu đối Diêm lão Nhị nói, "Diêm huynh cảm thấy như thế nào?"

"Ta phải cân nhắc một chút." Diêm lão Nhị nói, "Chung quy việc này không phải là nhỏ, ta nhất thời hồi lâu --"

"Chuyện này ta tất nhiên hiểu." Môn Sa Khắc cắt ngang lời hắn, vỗ vỗ bả vai hắn nói, "Diêm huynh không cần sốt ruột, chậm rãi suy nghĩ, ta bên này chuẩn bị hàng cũng còn cần một vài ngày. Bất quá trước nói đến tình huống xấu nhất, sinh ý này không chỉ có một mình Diêm huynh muốn làm, nếu chậm trễ, nói không chừng sẽ bị người khác đoạt."

"Tất nhiên." Diêm lão Nhị gật đầu, "Ta sẽ nhanh chóng quyết định."

Môn Sa Khắc gật đầu, vừa định đem bình thu hồi về, Thẩm Thiên Lăng cũng đã một phen ôm chặt, "Nếu mọi người muốn cùng nhau làm sinh ý, làm gì keo kiệt như thế, bình này liền đưa cho ta, thế nào?"

Môn Sa Khắc khẽ nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, ám vệ ở một bên cũng đã đem bình cầm lên, cười tươi như hoa đối diện Môn Sa Khắc nói, "Đa tạ."

Môn Sa Khắc:......

"Không có việc gì, ta sẽ cùng với hai vị thiếu gia nói rõ ràng." Diêm lão Nhị nói, "Môn tiên sinh không cần lo lắng."

Môn Sa Khắc gật đầu, cũng là không nói thêm nữa.

Sau khi ăn xong một bữa cơm, mọi người trở về trụ sở. Thẩm Thiên Lăng cầm tiểu côn chọt chọt hắc thủy anh cao, sau đó ghét nói, "Bao lại đi, vật hại người."

Ám vệ cầm lấy dây thừng cùng mộc tắc, đem bình chặt chẽ bao lại. Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu vật này đã lấy được, vậy liền mau chóng nhích người trở về đi." Hôm nay theo lời Môn Sa Khắc nói, hẳn là còn chưa hoàn toàn luyện xong thuốc phiện, vừa lúc nắm chặt thời gian châm ngòi ly gián.

"Ngươi lưu lại." Mộ Hàn Dạ đối Diêm lão Nhị nói, "Nghĩ biện pháp từ miệng Môn Sa Khắc moi ra càng nhiều chuyện từ vật này."

"Vâng." Diêm lão Nhị gật đầu.

"Lấy được vật này tức khắc liền rời đi, có thể khiến Môn Sa Khắc nổi lên nghi tâm hay không?" Ám vệ nói.

"Vấn đề này không lớn." Thẩm Thiên Lăng nói, "Chúng ta là diễn ăn chơi trác táng, đặc điểm lớn nhất của ăn chơi trác táng, là quen tùy tâm sở dục. Cho dù là muốn một đường quăng ngân phiếu trở về, chỉ sợ cũng sẽ có người làm được." Cùng lắm thì lại diễn thêm một màn nữa, chuyện này chính mình am hiểu nhất !

Vì thế hai ngày sau, Thẩm Thiên Lăng lấy cớ muốn đến Thất Tuyệt quốc ăn yến hội chậu than một năm một lần, nhất định không chịu lưu lại. Tần Thiếu Vũ vừa mới bắt đầu còn cùng hắn nói vài câu đạo lý, lúv sau lại nghe được trên yến hội chậu than sẽ có vũ nương ngực bự, nhất thời cũng liền sửa lại chủ ý, lập tức phân phó hạ nhân tiến đến thu thập bao khỏa.

Môn Sa Khắc nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn theo mọi người sau khi rời đi, bên cạnh hỏi Diêm lão Nhị, "Ngươi xác định hai bao cỏ này có chiêu số?"

"Tất nhiên." Diêm lão Nhị quay đầu nhìn Mộ Hàn Dạ, "Ngươi đi hộ tống hai vị thiếu gia, trên đường đừng sai lầm."

Nhân sinh lần đầu tiên phân phó Hoàng Thượng, quả thực muốn tè ra quần.

Hù chết người.

Vài ngày sau, Hoàng Đại Tiên đang ở Ngự Thư phòng đọc sách, đột nhiên từ trên nóc nhà rớt xuống một người.

Hoàng Đại Tiên:......

Mộ Hàn Dạ thất vọng, "A Hoàng vì sao không có hoa dung thất sắc?"

Hoàng Đại Tiên vòng qua hắn đi ra ngoài.

Mộ Hàn Dạ oán giận, "Tách ra lâu như vậy, A Hoàng cư nhiên lãnh đạm như thế?"

Hoàng Đại Tiên nói, "Một chút cũng không lâu."

Mộ Hàn Dạ cường điệu, "Cái này còn chưa tính lâu? Quả thực chính là sống một ngày bằng một năm."

Hoàng Đại Tiên nói, "Ta ngược lại là cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh."

Mộ Hàn Dạ đem hắn ôm vào trong ngực, "A Hoàng chính là khẩu thị tâm phi."

"Ngươi suy nghĩ nhiều." Hoàng Đại Tiên phi thường bình tĩnh, "Ta là phát ra từ nội tâm cảm thấy, ngươi không ở đây kỳ thật rất tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top