Chương 9

Written by:

Ngôn Nhi nè
“Ngắm tuyết với anh, tối nay.”

Màn hình điện thoại sáng lên, Giản Anh mở ra, thấy tin nhắn của Lục Lâm Nhiên, giọng điệu ngạo mạn, tự tin, như thể chắc chắn cô sẽ không từ chối.

Giản Anh thật sự không thể từ chối.

Kể từ sau lần gặp gỡ trong phòng tắm, họ đã trao đổi số điện thoại, mối quan hệ giữa hai người đạt đến một sự cân bằng khó nói thành lời.

Có lẽ là tình bạn thanh mai trúc mã thuở nhỏ, có lẽ là làn hơi nước mờ ảo trong phòng tắm khiến cảm xúc dâng trào, hoặc có thể là Giản Anh cần một mối quan hệ ổn định để lấp đầy khoảng trống trong các mối quan hệ tan vỡ của mình, tóm lại, mối quan hệ hiện tại của họ… rất mập mờ.

Tuyết rơi dày đặc khắp thành phố, đường phố đông đúc người qua lại, Giản Anh cuộn mình trong một góc yên tĩnh của cửa hàng tiện lợi, tay ôm cốc ca cao nóng, kiên nhẫn chờ đợi Lục Lâm Nhiên.

“Ở đâu.” Điện thoại lại sáng lên khi cô sắp ngủ gật.

“Ở cửa hàng tiện lợi.” Cô ngoan ngoãn trả lời.

“Đợi anh.”

Lục Lâm Nhiên chỉ nhắn lại hai chữ, sau đó không nói gì thêm.

Cho đến khi một bàn tay thon dài xuất hiện trước mặt cô, nắm lấy tay đang cầm cốc ca cao, dắt cô đi ra ngoài.

Giản Anh bước từng bước nhỏ trên mặt đất phủ đầy tuyết lạnh, tuyết bị giày cô giẫm nát, tan chảy, người đàn ông nắm tay cô không hề chậm lại, Giản Anh phải chạy theo, khi đến nơi, hai má cô đã đỏ bừng, tay vịn đầu gối thở hổn hển.

“Dạ Sắc”.

Là một quán bar.

Giản Anh chưa bao giờ đến quán bar, nhưng lúc này, Lục Lâm Nhiên dứt khoát giải quyết mấy chuyện vặt vãnh ở cửa, thành thạo dẫn cô vào sâu bên trong quán bar, tiếng nhạc xập xình cùng tiếng người huyên náo như muốn nhấn chìm cô, cô bỗng nhiên cảm thấy phấn khích.

Anh gọi cho cô một ly rượu nhẹ, cùng cô ngắm nhìn những người đang say sưa nhảy múa xung quanh. Ánh mắt hai người thỉnh thoảng chạm nhau, nhưng đều kết thúc bằng việc Giản Anh lảng tránh.

Có lẽ là do tác dụng của rượu, Giản Anh lấy cớ đi vệ sinh, trốn tránh thế giới nhỏ bé đầy mê hoặc này.

Giản Anh như đứa trẻ lạc đường, cũng như con bướm tự giam mình trong kén, đi lang thang trong quán bar. Cô càng đi càng cảm thấy không ổn, cơn choáng váng ngày càng dữ dội, cơ thể nóng bừng.

Cô lúc này mới nhận ra, hình như mình say rồi. Giác quan lúc thì bị phóng đại vô hạn, lúc thì lại chìm vào im lặng, cô loạng choạng sắp ngã, một vòng tay rắn chắc ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào gáy, khiến cô run rẩy.

“Là anh.”

Chỉ hai chữ đó là đủ để trấn an cô, tiếp theo là cảm giác ướt át trên cổ, anh từ tốn liếm láp những giọt mồ hôi lạnh toát ra vì sợ hãi, hành động đầy khiêu khích khiến Giản Anh mềm nhũn người, dựa hẳn vào người anh.

Anh dìu cô đi qua đám đông ồn ào, Giản Anh cố gắng ngẩng đầu lên, hành lang tối om toàn là những cặp đôi đang ôm hôn nhau, cô mặc kệ Lục Lâm Nhiên đưa cô vào nhà vệ sinh, cửa khép lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại nhịp tim của hai người.

Giản Anh còn chưa kịp nhìn rõ mặt Lục Lâm Nhiên, anh đã áp sát vào người cô, ép ngực cô vào vách ngăn, lưng cô áp vào ngực anh, Lục Lâm Nhiên dễ dàng cởi quần lót, kéo váy lên, cặp mông trắng nõn lộ ra.

Lục Lâm Nhiên xoa nắn cặp mông căng tròn, một tay kéo chiếc áo len dày cộm trên người cô, cặp vú tròn trịa thoát khỏi sự gò bó của áo ngực càng thêm hấp dẫn, anh dùng ngón tay lạnh lẽo day day đầu vú, như muốn vắt kiệt nước trong đó.

Tác dụng của rượu cộng với dục vọng nhanh chóng khiến Giản Anh ướt đẫm, Lục Lâm Nhiên mất hết kiên nhẫn, trực tiếp dùng cặc tách hai mép lồn ra, ra vào mạnh bạo. Anh chỉ mới đâm vài cái, lồn cô đã ướt sũng, dịch lồn trào ra, ôm chặt lấy cặc anh, dưới ánh đèn, cặp mông trắng nõn nhấp nhô theo từng cú thúc, anh có thể nhìn thấy rõ ràng thứ dịch thể sáng bóng trên cặc.

Anh bịt miệng cô lại, tiếng rên rỉ của hai người hòa quyện vào nhau trong căn phòng nhỏ hẹp.

Văng vẳng bên tai là tiếng đóng cửa của phòng bên cạnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng ai đó chửi thề, hình như đang nói có con đĩ nào đó đang rên rỉ. Tiếng nhạc xập xình len lỏi vào tai cô mỗi khi cửa mở ra, cô lơ đãng trong giây lát, rồi lại bị cặc anh đâm chọc đến mức chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ.

Lục Lâm Nhiên đưa ngón tay vào miệng cô, cô liền mút lấy, chiếc lưỡi ướt át quấn lấy ngón tay thon dài của anh, tràn đầy vẻ nịnh nọt và khuất phục.

Giản Anh run rẩy, siết chặt lồn, nhưng lại bị anh đánh một cái vào mông, cửa lồn bị nắc đến tê dại, Lục Lâm Nhiên giữ chặt hông cô, mỗi lần thúc đều khiến bụng cô hơi nhô lên, in hằn hình dạng cặc anh.

Giản Anh sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng lại bị anh dùng sức ép chặt vào vách ngăn lạnh lẽo, thứ hung khí nóng bỏng bên trong điên cuồng chà đạp cô, cô vừa vỗ vào tay anh, vừa ú ớ, Lục Lâm Nhiên sao có thể không biết cô đang nghĩ gì, anh cúi người, ghé sát tai cô, giọng nói như ra lệnh, không cho phép phản bác:

“Tè ra đi, anh không ngại.”

Nói xong, anh còn ân cần đổi tư thế, để Giản Anh quay lưng về phía mình, hai tay vòng qua đầu gối cô, bế cô lên như đang bế trẻ con tè, hướng về phía bồn cầu.

Giản Anh không nhịn được nữa, dòng nước ấm nóng bắn ra, cô bất lực vịn lấy đùi, xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt.

Lục Lâm Nhiên nói không ngại là thật sự không ngại, thậm chí còn nhân lúc cô đang tè, cặc vẫn chưa mềm hẳn mà đâm vào trong. Khe mông trắng nõn co rút theo mỗi cú thúc, dịch thể chảy xuống từ điểm giao hợp của hai người, cặp vú lắc lư theo từng nhịp đâm chọc, nước mắt Giản Anh lăn dài trên má, khoái cảm tột cùng của thể xác và sự xấu hổ tột độ khiến cô như đang ở giữa thiên đường và địa ngục, tiến thoái lưỡng nan.

Lục Lâm Nhiên giữ chặt hai chân đang mềm nhũn của cô, tiếp tục ra vào. Đụ đến hồi lâu, anh bắt cô nằm sấp trên bồn cầu, cong mông lên để anh đụ từ phía sau.

Lục Lâm Nhiên kéo tóc cô ra sau, nhân lúc cô đau mà thúc mạnh vào sâu bên trong, liên tục đâm vào điểm G, dâm thủy chảy ra không ngừng, đầu óc Giản Anh trống rỗng, cô chỉ biết mình đang rên rỉ dưới thân Lục Lâm Nhiên trong nhà vệ sinh tối om của quán bar.

Lục Lâm Nhiên ra vào mạnh bạo mười mấy cái, rồi rút ra, xoay người Giản Anh lại, đặt tay lên miệng cô, Giản Anh đau đớn há miệng, dòng tinh dịch nóng hổi bắn thẳng vào trong.

Cô không kịp nuốt, tinh dịch theo khóe miệng chảy ra, nhỏ xuống áo, Giản Anh vội vàng đưa tay hứng lấy.

Lục Lâm Nhiên thấy bộ dạng của cô thật buồn cười, lấy khăn tay trong túi ra, nhẹ nhàng lau miệng cho cô, khác hẳn với lúc nãy, sau đó anh chỉnh lại quần áo xộc xệch cho cô.

Giản Anh ngây người nhìn anh, tâm trạng thay đổi 180 độ, thầm nghĩ có lẽ đây là sự thỏa mãn sau khi đã no nê.

Cô chậm chạp hỏi: “Không phải nói đi ngắm tuyết sao?”

“Ừ.” Người đàn ông thong thả chỉnh lại quần áo, tay vuốt tóc cô, trả lời, “Là ngắm cặp vú trắng như tuyết của em.”

Chương 10 >>

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #abcxyz