Chương 12

Giản Anh dùng cả tay lẫn chân đẩy Lục Lâm Nhiên ra, đôi mắt vẫn còn mông lung vì dục vọng, thật sự như phù thủy có thể mê hoặc lòng người: “Để em giúp A Nhiên… Ưm, được không…?”

Cô lắc mông, nhanh chóng dùng tay vuốt ve cặc anh, dâm thủy chảy ra ướt đẫm.

Anh mặc kệ, để yên cho cô kéo khóa quần xuống, lấy cặc ra khỏi quần lót, dương vật đã sưng to, nóng bỏng, cô khẽ hôn lên môi anh, rồi cười, ngồi xuống, dùng lồn nuốt trọn lấy cặc anh.

“Ưm…” Anh rên rỉ, nàng phù thủy lại ghé sát, hôn lên yết hầu anh, nhưng động tác phía dưới không hề chậm lại, môi lồn và thịt non bị cặc anh kéo ra kéo vào, dịch thể chảy dọc theo bắp đùi, tấm chắn tất đen tuy đã bị kéo lệch vẫn cố gắng ngăn cản.

Anh thở dốc, tăng thêm một nấc rung, cô hét lên, gục xuống cổ anh.

“A Nhiên hư quá… Hu hu…”

Cô run rẩy, nước tiểu theo đó mà phun ra, vấy đầy đất.

Lục Lâm Nhiên dùng cặc đẩy trứng rung, ra vào mạnh bạo, tiếng nước nhóp nhép càng thêm vang dội, Giản Anh nắm chặt cà vạt anh, hột le sưng to, khoái cảm dâng trào, cho dù cô có khóc lóc van xin: “A Nhiên… A Nhiên… Đừng mà…” cũng vô ích, cô chỉ có thể rên rỉ dưới những cú đụ mạnh bạo.

Lục Lâm Nhiên dìu Giản Anh loạng choạng rời khỏi sofa, sau khi đã được đụ no nê, anh trở nên ân cần hơn hẳn, anh lấy trứng rung dính đầy dâm dịch ra, cất đi, cẩn thận chỉnh lại váy cho cô, dắt cô ra sàn nhảy.

“Cho anh mời em một điệu nhảy nhé, nàng phù thủy xinh đẹp?”

Anh cúi người mời, lòng bàn tay hướng lên, những ngón tay thon dài không hề lộ ra vẻ đã từng sờ soạng cô cách đây nửa tiếng.

“Rất hân hạnh.”

Giản Anh vừa đặt tay lên tay anh đã bị anh nắm chặt, cô ngẩng đầu nhìn Lục Lâm Nhiên, ánh mắt anh tràn đầy ý cười, vẻ mặt tự tin.

Giai điệu vui tươi vang lên từ cây đàn cello, tiếng xì xào bàn tán của những người phụ nữ xung quanh như thể đột ngột im bặt, họ tò mò muốn biết nàng phù thủy trước mặt là ai, tại sao lại có thể khiêu vũ cùng Lục Lâm Nhiên.

Chiếc mũ rộng vành che đi những ánh mắt tò mò hay ghen tị, Giản Anh, người hiếm khi xuất hiện ở trường, và Lục Lâm Nhiên, nhân vật nổi tiếng trong trường, đột nhiên trở thành tâm điểm của sàn nhảy.

Anh nắm tay cô, Giản Anh xoay người theo điệu nhạc, tà váy xòe ra, mặt dây chuyền ngôi sao sáu cánh trên ngực và đôi môi đỏ mọng như ẩn như hiện, giống như một bông hoa rực rỡ, gai góc.

Anh kéo cô vào lòng, thì thầm: “Anh muốn chịch em ngay tại đây.”

Ở ngay trước mặt mọi người, chiếm hữu cô, tuyên bố chủ quyền.

Giản Anh không đáp, cô trượt tay từ vai anh xuống ngực, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ dưới lòng bàn tay, cô mỉm cười, rời khỏi sàn nhảy.

“Thử bói bài nhé?” Một cô gái hóa trang thành phù thủy mỉm cười mời, “Đôi tình nhân.”

Địa điểm bói bài của cô được sắp xếp rất khéo léo, ở góc khuất của hành lang, trong căn phòng nhỏ không quá rộng rãi, nàng phù thủy hai tay vuốt ve quả cầu pha lê, ánh nến le lói, ánh sáng xanh thẳm của quả cầu pha lê trong căn phòng tối om khiến người ta say đắm.

Nàng phù thủy mặc áo choàng đỏ sẫm, móng tay dài vuốt ve mặt bàn, chậm rãi nói: “Biết đâu đây sẽ là một lần bói toán đáng nhớ.”

Đôi tình nhân.

Giản Anh thầm nhẩm đi nhẩm lại từ này, do dự không dám ngồi xuống, nhưng Lục Lâm Nhiên lại không chút do dự ngồi xuống, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng phù thủy: “Xem tình duyên.”

Giản Anh nhìn nàng phù thủy đặt quả cầu pha lê sang một bên, tò mò hỏi: “Không dùng nó sao…?”

“Chưa đến lúc.” Nàng phù thủy ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy phản chiếu vẻ mặt khó hiểu của Giản Anh, rồi quay sang Lục Lâm Nhiên, xòe bài.

“Chưa đến lúc.” Nàng phù thủy ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy phản chiếu vẻ mặt khó hiểu của Giản Anh, rồi quay sang Lục Lâm Nhiên, xòe bài.

Hương trầm cháy nghi ngút, những chuỗi hạt và đá mã não được đặt trong chiếc đĩa vàng, bó xô thơm nằm im lìm một bên, bàn tay thon dài của nàng phù thủy đặt bộ bài đã được sắp xếp lên trước mặt Lục Lâm Nhiên.

“Hãy chọn một lá bài mà anh cảm thấy có linh cảm nhất.”

Lục Lâm Nhiên không phải là người “mê tín”, anh đã do dự trước bộ bài, muốn bỏ đi, nhưng anh rất cần kết quả này.

Anh thầm nghĩ, nếu là tốt thì nghe theo, còn nếu xấu thì lật tung cái sạp của cô ta.

“… Giữa hai người có dòng chảy tình cảm, nhưng không ổn định.” Nàng phù thủy nhìn lá bài, đưa ra câu trả lời tàn nhẫn, “Tình cảm như vậy, chắc chắn sẽ chia lìa.”

Ngay từ đầu đã định sẵn kết cục.

Lục Lâm Nhiên nghe vậy cười khẩy một tiếng, “choang” một tiếng, quả cầu pha lê rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Anh nắm chặt tay Giản Anh, siết mạnh đến nỗi cô tưởng như xương cổ tay mình sắp gãy, cô bị anh kéo đến góc tường, cảm nhận nhịp tim dồn dập, mạnh mẽ, bá đạo dưới lòng bàn tay.

Lục Lâm Nhiên nâng cằm cô lên, hôn mạnh lên môi cô, anh cắn môi cô, kéo ra, răng nanh cọ xát vào môi cô, như một lời tuyên bố ngầm.

Anh giữ chặt hai tay đang giãy giụa của cô, ấn lên đầu, toàn bộ cơ thể áp sát vào cô, chiếc mũi lạnh lẽo cọ xát vào má cô, ánh mắt không rời khỏi cô, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt.

“Em là của anh.”

Anh luồn lưỡi vào miệng cô, đẩy lưỡi cô lên, một tay xoa nắn bầu ngực, trêu chọc đầu vú, hôn đến mức Giản Anh choáng váng.

“Ưm… A…” Giản Anh bị Lục Lâm Nhiên hôn đến mềm nhũn người, hạ thân bắt đầu tiết dịch.

“Có phải tôi đã làm phiền hai người rồi không?”

Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng, Lục Lâm Nhiên nhíu mày quay đầu lại, người đến mặc đồng phục hội học sinh gọn gàng, mái tóc đen dài xõa xuống, cúc áo cài cẩn thận đến tận cổ, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng lạnh lùng, trông như một học giả.

Lục Lâm Nhiên nhướng mày.

Giản Anh vội vàng chỉnh lại quần áo, nhìn người đàn ông kia tiến lên một bước, giơ chiếc phong bì dát vàng ra, nói với cô: “Giản Anh, chúng tôi chính thức mời cô đến hội học sinh để hoàn thành nhiệm vụ ẩn.”

“Tại sao?” Chưa để cô kịp trả lời, Lục Lâm Nhiên đã vội vàng hỏi, như sợ Giản Anh bị đưa đi,

“Nhiệm vụ ẩn đã được kích hoạt, hãy đến hội học sinh, đó là lựa chọn duy nhất.” Bạch Thần đưa phong bì cho Giản Anh, “Vậy thì, mời cô đi theo tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #abcxyz