Chương 10
Hắn cười rồi tiếp tục hôn y, tay bắt đầu lần mò vào bên trong lớp áo. Thượng Giác cởi bỏ hết những thứ vướng víu trên người Viễn Chủy rồi dùng thắt lưng trói cả cổ tay lẫn bàn tay y lại, buộc sợi dây lên thanh xà gỗ phía trên, khiến y buộc phải quì trên giường trong tư thế 2 tay bị treo ngược lên phía trần căn phòng.
"Thượng... Thượng Giác à..." Y nhìn hắn với ánh mắt van vỉ.
"Đêm nay thì không có tác dụng với ta đâu."
Hắn không ngừng nút mạnh và để lại vô số những dấu hôn trên thân thể y. Đột nhiên hắn dừng lại, lấy ra chiếc lọ nhỏ luôn đeo bên hông và kiếm 1 chiếc bút lông sạch trên bàn để văn thư.
"Em có biết trong chiếc lọ này đựng gì không?"
Lắc lắc.
"Là mật ong cống phẩm của hoàng cung đại nội đấy."
Hắn cười gian rồi tháo nút chiếc lọ, và điều tiếp theo thì Viễn Chủy thật sự không tưởng tượng nổi. Hắn nhúng chiếc bút lông vào mật ong và bắt đầu bôi lên 2 đầu nhũ cùng cái đó của y, sự ẩm ướt và trơn nhớt của mật ong khiến Viễn Chủy không sao ngăn nổi những tiếng rên thoát ra khỏi cổ họng.
"Urggg... Thượng Giác à, dừng... dừng lại đi mà..."
Sau khi đã chắc chắn cả 2 nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể y đều đã thấm đẫm thứ chất ngọt ngào ấy thì hắn mới chịu dừng lại và bắt đầu liếm mút trên đó. Hai đầu nhũ của y không ngừng đỏ lên khi chiếc lưỡi hắn quét qua. Hắn liên tục xoa nắn và bất ngờ cắn lên đó khiến y hét lên.
Thỏa mãn với biểu hiện trên khuôn mặt y, hắn tiếp tục trò chơi trừng phạt của mình khi cúi xuống và đưa nguyên chiều dài cái đó của Viễn Chủy vào miệng mình, mút mát và liếm lấy từng chút một của thứ ngọt ngào đó.
Cảm giác kích thích nóng ẩm trong miệng hắn khiến Viễn Chủy phát điên, y ưỡn người về phía trước, đẩy mạnh cái của mình vào trong miệng hắn, 2 tay không ngừng vẫy vùng nhưng không sao thoát được sợi dây trói.
"Argggg... Thượng Giác à, em... em không chịu... được nữa..."
Viễn Chủy nói trong hơi thở hổn hển, y sẽ xuất tinh nếu hắn tiếp tục và hắn thì hình như không có ý định dừng lại.
"AHHHHHH!!!"
Viễn Chủy hét lên nhưng không phải bởi y giải phóng ra mà bởi vì hắn vừa dùng 1 sợi dây buộc chặt tính vật của y lại.
"Th... Thượng Giác à, bỏ... bỏ nó ra đi mà, em... em muốn ra..." Y van nài hắn, y không thể chịu nổi cảm giác này, tất cả đều bị ứ đọng bên trong, không cách nào giải phóng ra.
"Riêng lần này thì ca sẽ không nghe lời Chủy Chủy yêu quí của ca đâu. Bảo bối có muốn ta cởi nó ra không nào?"
Viễn Chủy vội vã gật đầu.
"Vậy thì..."
Hắn tháo sợi dây khỏi thanh xà gỗ rồi bước xuống giường, bình thản ngồi lên chiếc ghế cạnh bàn uống trà.
"... làm cho ca."
Viễn Chủy không hiểu hắn muốn nói gì nhưng ngay khi hắn vén một bên vạt áo, để lộ thứ đó của hắn đã phồng lên dưới lớp vải mỏng thì y lập tức nhận ra ý hắn.
Viễn Chủy run rẩy xuống giường, y lúc này không còn đủ sức để đứng vững, chỉ còn biết dùng đầu gối mà bò đến bên hắn. Thượng Giác đứng lên để y có thể giúp hắn tháo bỏ quần và thắt lưng, Viễn Chủy đưa đôi bàn tay bị trói run rẩy cởi chúng ra. Khi mọi thứ đều trần trụi thì cái đó của Thượng Giác đang vươn ra mạnh mẽ trước mắt y, chúa ơi, y không ngờ là nó có kích cỡ lớn khủng khiếp như vậy.
Viễn Chủy chưa từng làm chuyện tương tự như thế, trước đây toàn là Thượng Giác làm điều ấy với y vì thế y thấy ngượng nghịu, lúng túng, không biết làm sao để đưa thứ đó của hắn vào miệng.
Trong lúc y còn đang bối rối thì hắn bất ngờ nắm lấy 2 tay y, đè ra sàn và tiếp tục liếm láp cái đó của y.
"Ahhhhh, đừng mà, Thượng Giác, dừng lại đi..." Viễn Chủy gần như thét lên, nước mắt trào ra ướt đẫm.
Thượng Giác ngừng lại, ngẩng lên cười:
"Không thấy có chút thành ý nào cả."
Viễn Chủy cố nặn óc nghĩ xem những lúc xin xỏ người khác thì cô tì nữ Tiểu Hồng hay làm thế nào.
"C ... Ca ca..." Viễn Chủy thốt ra 2 tiếng khó nhọc, sượng gắt.
"Ừm... tạm tha!"
Hắn nháy mắt rồi đỡ thân hình đang run rẩy của y lên. Tâm trí Viễn Chủy lúc này không còn nghĩ được bất kì điều gì, y chỉ biết nếu không nhanh chóng tháo bỏ sợi dây đang buộc chặt tính vật của mình thì y không chừng sẽ chết ngất mất.
Viễn Chủy cầm lấy thứ đang vươn ra của hắn, từ từ đưa vào miệng mình.
Thượng Giác bắt đầu thoát ra những tiếng rên rỉ, thứ cảm giác ẩm ướt, nhớp nháp mà y mang lại khiến hắn đê mê trong khoái cảm, hắn thích thú với trò kích thích bằng miệng này, đặc biệt khi người làm điều đó là Chủy Chủy trong sáng của hắn. Thật muốn xem thiên thần sẽ ra sao khi ở trong dục vọng con người.
Bất ngờ hắn ép sát y lại, đẩy mạnh toàn bộ chiều dài thứ đó vào miệng y. Viễn Chủy khẽ nhăn mặt vì kích cỡ của nó khiến y suýt nghẹn, dù vậy, y vẫn tiếp tục mút mát và dùng chiếc lưỡi nóng bỏng, ướt mềm của mình để liếm láp thứ đó của hắn, phải để hắn ra càng nhanh càng tốt, y sắp không thể chịu nổi thứ cảm giác ứ đọng chỉ trực phun trào nơi tính vật mình nữa rồi.
Thượng Giác gần như mụ mị trong thứ khoái lạc mà y mang lại, hắn rên rỉ như điên vì thỏa mãn, khẽ thì thầm một cách khó nhọc:
"Một chút nữa, phải nuốt hết thứ đó của ca, không được bỏ sót dù chỉ một giọt."
Viễn Chủy mở to mắt sợ hãi nhưng khi nhìn thấy nụ cười nửa miệng của hắn, y biết hậu quả của sự khước từ.
Dương vật của hắn cương lên hết cỡ và chuyện gì đến cũng phải đến, hắn phun trào thứ tinh dịch nóng hổi, nhầy nhụa trong miệng y, Viễn Chủy gần như bị sặc bởi vị mặn nồng của thứ chất lỏng đục nhờn, y nhắm mắt nuốt trôi chúng xuống họng, cố không để sót lại chút nào.
Thượng Giác thở hắt ra, mồ hôi lấm tấm trên trán, hắn cúi xuống nhìn ái nhân đang mang ánh mắt van vỉ.
"Thượng Giác à, làm... làm ơn, cởi nó ra đi mà."
Hắn mỉm cười thỏa mãn, bế xốc y đặt lên mép giường còn mình thì quì phía dưới rồi để 2 chân y quàng qua vai. Hắn liếm nhẹ thứ đó khiến y hét lên, bây giờ 1 cử chỉ nhẹ cũng sẽ khiến y bị kích thích mạnh.
"Bảo bối nhạy cảm quá. Đáng yêu như vậy sao mà nỡ hành hạ được."
Hắn cười gian rồi bỏ thứ đó của y vào miệng đồng thời tháo sợi dây ra. Gần như ngay khi được nới lỏng thì Viễn Chủy phun mạnh dòng tinh dịch ấm nóng vào miệng hắn, rên lên vì cảm giác được giải phóng.
Thượng Giác nuốt trọn những gì y vừa ra, quẹt đi thứ còn sót lại rồi đưa tay đỡ lấy thân hình đang lả đi của Viễn Chủy, khẽ thì thầm bên tai y đầy âu yếm:
"Chưa gì đã mệt thế này rồi, đợi lát nữa vào phần chính thì tính sao đây?"
'Thượng Giác à,... đừng mà... Chủy Chủy mệt lắm, mình đi ngủ đi." Y thều thào trên vai hắn.
"Ta nhịn 5 tháng rồi, đến đêm nay thì không dừng lại được nữa đâu. Cho cưng giải lao 15 phút rồi mình tiếp tục luyện võ công."
Viễn Chủy khẽ lim dim trên vai Thượng Giác, tay hắn đang nhẹ nhàng xoa lưng dỗ dành y, thật là rất dễ chịu mà.
Nhưng cái cảnh yên bình ấy chỉ kéo dài được 1 lúc thì tay hắn lại bắt đầu chu du đến 1 vài chỗ trên cơ thể y.
"Giác Giác à..." Và y lại bắt đầu rên rỉ trong khi hắn vẫn tiếp tục liếm mút 2 đầu nhũ đã ửng hồng.
Thượng Giác nhìn y đầy khiêu gợi rồi thấm ướt 1 ngón tay mình và đưa vào bên trong mật huyệt nhỏ của cậu. Viễn Chủy giật mình bởi sự xâm nhập bất ngờ, y cắn chặt môi để không hét lên vì đau đớn. Thươnh Giác tiếp tục cho đến khi thấy mọi thứ đã sẵn sàng cho bước tiếp theo.
Hắn chỉnh lại tư thế, để y ngồi lên trên người mình, đỉnh dương vật của hắn đâm sâu vào chiếc lỗ nhỏ của y.
"Và giờ là đến việc của em."
Hắn khẽ thì thầm bên tai y rồi thư thái nằm xuống, đưa ánh mắt *** đãng quét khắp thân thể y. Viễn Chủy để tay lên bụng hắn và bắt đầu chuyển động, từng động tác lên xuống đều khiến thứ đó của hắn đâm sâu hơn vào bên trong như muốn vắt kiệt sức lực y bởi cảm giác thỏa mãn không thể kiểm soát.
Viễn Chủy phải đưa đẩy liên tục bởi nếu dừng lại, hắn sẽ ngay lập tức ép 2 chân y dang rộng hơn và bắt đầu nắn vuốt thứ đó, mà Viễn Chủy thì sẽ ngất lịm nếu phải chịu đựng thêm bất kì một sự kích thích nào mất.
Cho đến khi không thể gượng thêm được nữa, y đổ gục lên ngực hắn, mắt nhắm nghiền, cố hít thở từng nhịp nặng nhọc.
Dường như chưa thỏa mãn, hắn thay đổi vị trí, đặt y nằm sấp xuống và kê hông y cao hơn bằng 1 chiếc gối ở dưới. Đầu óc Viễn Chủy lúc này hoàn toàn mụ mị, y chỉ biết rằng sau đó mình liên tục bị hắn xâm nhập bởi những cú thúc mạnh bạo, mỗi một nhịp đẩy đều khiến dương vật hắn nằm gọn bên trong y, và nếu có thể thì chắc y đã vò nát tấm ga giường khi phải gồng mình lên sau mỗi lượt đẩy.
"Thượng... Thượng Giác... đừng mà... dừng lại đi..." Y van vỉ trong hơi thở đứt quãng, y không sao chịu nổi thứ khoái cảm mãnh liệt này, tất cả như nhấn chìm y trong dục vọng, nếu còn tiếp tục, y sợ... y sẽ muốn nhiều hơn thế.
Nhịp cuối, Thượng Giác thúc toàn bộ chiều dài vào bên trong y 1 cách mạnh bạo khiến y hét lên khi lần thứ 2 xuất tinh và cùng lúc cảm thấy dòng chất lỏng ấm nóng nhầy nhụa của hắn bắn ra.
Hắn đổ xuống bên cạnh y nhưng vẫn chưa chịu rút thứ đó của mình ra, hắn muốn y phải cảm nhận thật lâu chất đàn ông của hắn bởi tất cả những dấu hôn hay vết tích mà hắn để lại đều chỉ nhằm đóng dấu y là của hắn, mãi mãi.
Viễn Chủy lúc này mệt muốn chết ngất, y chỉ có thể lim dim mắt và ư ư vài tiếng khi hắn nhẹ nhàng chỉnh tư thế nằm cho y, dịu dàng hôn lên gáy và vai y như nựng nịu, dỗ dành một nhóc tì thích nhõng nhẽo.
Viễn Chủy gắng gượng gom chút lực tàn, nói từng từ khó nhọc:
"Cung... Thượng Giác, ta... ta thề... sẽ có ngày ta biến chàng thành thái giám."
Kết thúc câu nói cũng là lúc bờ mi khép xuống, y lơ mơ thấy hắn nhẹ nhàng rút thứ đó ra, để y nằm yên trong vòng tay mình và khẽ vuốt tóc tơ êm mềm, chỉ là những cử chỉ âu yếm thường ngày thôi nhưng y biết, cũng bởi chúng mà 1 Cung Viễn Chủy bướng bỉnh không sợ trời, chẳng ngán đất đã tình nguyện đầu hàng vô điều kiện.
Cung Thượng Giác, rốt cuộc phải làm sao thì Cung Viễn Chủy này mới ngừng yêu chàng đây?
Lại nói về Cung gia, kể từ lúc đôi tình nhân trẻ ấy làm lành với nhau thì trời yên bể lặng, mưa thuận gió hòa cho đến... ngày thứ 3.
"Ta không chịu nổi nữa rồi. Đã 3 ngày mà chúng nó vẫn chưa ra khỏi phòng, ăn uống đều là người hầu mang vào, hàng đêm thì rên la không cho ai ngủ, đến hàng xóm láng giềng cũng cứ thấy cái mặt Cung huyện lệnh ta là nhăn nhở khúc khích, hôm nay không bắt 2 đứa nó xuống hỏi tội thì ta... ta sẽ từ quan."
Cung lão gia la hét, cố vùng vẫy để thoát khỏi vòng kìm kẹp của 5 cậu quí tử.
"Đừng mà phụ thân, 5 tháng rồi tụi nó mới gặp nhau, người cho chúng nó riêng tư chút đi." Tứ ca ra sức ôm chân.
"Ta cho chúng nó 3 ngày 3 đêm rồi."
"Vậy thì vì tương lai Cung gia đi cha."
"Cùng lắm thì lên kinh thành tìm đại phu thôi, nếu không ta sẽ cho cả nhà đi ăn mày."
Tam ca Băng Di ngán ngẩm nhìn cảnh hỗn chiến trong nhà, bất chợt bắt gặp nụ cười toe toét của Thừa Hoàng với Dực Thần liền thấy tâm trạng khó chịu, ngúng nguẩy bỏ ra bờ sông thơ thẩn.
"Đồ chết bầm chết dẫm, trước giờ suốt ngày lẵng nhẵng bám theo người ta, mồm miệng lúc nào cũng không ngừng hỏi có phải đã hôn mình không, vậy mà cứ thấy mấy đệ đệ mình hỏi gì thì y như rằng tớn cả lên. Lần sau thử vác mặt tới xem, ta sẽ cho ngươi không còn răng nhai bột." Băng Di vừa nói vừa nghiến răng.
"Tam thiếu gia tức ai mà vò nát cả hoa cỏ vô tội vậy?"
Băng Di quay ra thì thấy ngay nụ cười ngốc mốc meo của hắn đâm ra càng giận lẫy, bặm môi bỏ đi thẳng. Thừa Hoàng thấy thế càng tò mò, lại càng bám dai như đỉa.
"Thiếu gia giận ai nói tôi nghe đi, có gì tôi giúp thiếu gia trả thù mà." Hắn hớn hở.
"Thật không?" Băng Di bất ngờ đứng lại.
"Thật."
"Được, vậy tôi nói ra, anh sẽ làm gì hắn?" Băng Di nhướng mày.
"Sẽ quẳng hắn xuống sông cho cá ăn, can tội dám chọc giận thiếu gia của tôi."
Bốp!!
"Ai là 'của ngươi' hả?" Băng Di kí cho tên ngố một cái rõ đau. "Giờ thì nghe đây, tên hắn ta là T.H.Ừ.A.H.O.À.N.G. Ta nói rồi đó, giờ ngươi trả thù cho ta đi."
Tên ngốc chỉ tay vào mình, mắt trợn tròn, Băng Di gật đầu quả quyết rồi bỏ đi.
Ùm!
Băng Di lập tức quay ngoắt lại, trong tâm đã run lắm rồi nhưng vẫn cố cứng miệng:
"Ngươi... ngươi đừng tưởng giở... giở trò này là ta tha cho ngươi đâu nhé, thôi... thôi ngay đi, không vui chút nào đâu."
Một lát sau chợt thấy 1 xác người nổi lên từ dòng sông, Băng Di thét lên rồi lao xuống vớt người đó lên, chẳng quản việc nhan sắc sẽ bị tổn hại.
"Mấy người các người đừng có chen, không có cái bụi rậm này thì chết cả lũ bây giờ." Tứ ca hét khẽ.
"Tứ ca, theo ca thì 2 người đó có nên cơm cháo gì không?" Ngũ đệ hỏi.
"Mi chiếm cái ống nhòm phát minh nãy giờ còn hỏi nữa hả?" Tứ ca bực mình giựt lại từ tay đệ đệ.
"Liệu... liệu Thừa Hoàng ca ca có..." Bát đệ Dực Thần rụt rè lên tiếng.
"Tên đó mà chết ta đi bằng đầu liền à." Tứ ca phán chắc nịch.
"Mà tại Băng Di cũng ngoan cố quá cơ, một nụ hôn làm gì to tát thế, thừa nhận đi cho xong, bắt tội người ta cứ phải tò tò đi theo hoài à." Nhị ca lên tiếng thương cảm.
"Ai bảo tam ca sĩ diện, không chấp nhận nụ hôn đầu bị cướp dễ dàng như vậy nên làm cao chứ sao." Ngũ đệ nhăn mặt.
"Được, từ từ xem kịch tiếp đi, đang hay..." Tứ ca lên tiếng dẹp loạn.
Trở lại với cặp đôi trời đánh, lúc này tên ngoan cố đang ì ạch kéo 'xác' tên ngố lên, ném hắn cái phịch xuống đất rồi bắt đầu... la.
"Huhu, tên chết tiệt Thừa Hoàng, ngươi mau tỉnh dậy cho ta. Ngươi mà chết thì ta bị đưa vào nhà lao vì tội ngộ sát à." Vừa nói Băng Di vừa đấm thùm thụp vào ngực tên ngố khiến 4 anh em họ Cung đang trong bụi rậm mà cũng phải nhăn mặt xót xa thay.
"Làm... làm sao giờ, hắn... hắn mà chết thì..." Tên ngoan cố bắt đầu nức nở.
"NÈ! Thừa Hoàng, ngươi có dậy không thì bảo, ta còn chưa trị tội ngươi việc dám cướp nụ hôn đầu của ta cơ mà."
"Sao không nói sớm chứ?"
"Ai bảo ngươi..."
Băng Di đang nức nở liền giật thót, ngẩng mặt lên nhìn.
"Ngươi... ngươi... không phải ngươi chết rồi sao?" Ngoan cố lắp bắp.
"Tôi sống ở làng chài từ nhỏ mà chết ở cái sông bé tẹo này thì người ta cười thối mũi à."
"Ngươi... ngươi..."
Ngoan cố vừa ngượng vừa tức, dồn sức đạp cho hắn một cái để đời rồi bỏ đi một mạch. Tên ngố nhăn mặt ôm chân đuổi theo.
"Khoan đã." Ngố kéo ngoan cố, lúc này đang sụt sùi lại.
"Ngươi còn muốn gì nữa hả, ta đã thừa nhận rồi đó, có sao không?"
"Có sao, rất nhiều sao là đằng khác."
Rồi không để ngoan cố kịp hiểu gì, ngố lập tức kéo y lại và... hôn. Băng Di vùng vẫy một hồi, kết quả không những không thoát được mà càng bị nhấn sâu hơn vào nụ hôn, đành... bất lực đáp lại.
Đợi đến khi ngoan cố mặt đỏ phừng phừng vì thiếu khí thì tên ngố mới tiếc hùi hụi buông ra.
"Đồ... đồ chết tiệt, sao ngươi dám..."
Không để cho Băng Di kịp nói hết câu, Thừa Hoàng lập tức kéo cả 2 vào một nụ hôn khác, đam mê đầy khao khát.
Và thế là ngoan cố cùng tên ngố cứ đẩy ra kéo vào cho đến nụ hôn thứ tư thì tên ngố mới chịu dừng lại, cười đểu:
"Nụ hôn đầu tiên phạt tội ngoan cố. Nụ hôn thứ 2 phạt tội hành hạ ta. Nụ hôn thứ 3 phạt tội lừa ta. Còn nụ hôn thứ 4... phạt tội yêu ta mà không chịu nói."
"Ai... ai yêu ngươi, đừng có nhận vơ." Băng Di ấp úng, mặt đỏ bừng.
"Có thật không yêu không?" Hắn cười, ngày càng tiến sát lại.
"Ngươi... ngươi tránh xa ra coi." Băng Di cố đẩy Thừa Hoàng ra.
"Cái này còn phụ thuộc vào câu trả lời của đệ." Mặt hắn giờ chỉ còn cách mặt y trong gang tấc.
"Rồi mà, rồi mà, có yêu, được chưa." Ngoan cố luống cuống, mặt đỏ hơn gấc.
"Yêu nhiều không?" Hắn tiếp tục đùa dai.
"Không biết." Ngoan cố đáp vội rồi chuồi lẹ nhưng ngay lập tức bị kéo lại.
"Gì nữa?" Ngoan cố nhăn mặt.
"Số 4 là số không đẹp." Hắn cười gian rồi ghì chặt eo y, thản nhiên tiếp tục một nụ hôn mãnh liệt. Băng Di lúc này đã mất hoàn toàn khả năng phản xạ, y trong vô thức đưa tay ôm lấy hắn, đắm chìm trong cảm giác ngây dại của ái tình.
"Thế... nụ hôn này là để phạt gì đây?" Ngoan cố ngượng ngùng.
"Phạt tội ghen vu vơ." Hắn cười, cốc nhẹ lên trán ái nhân. Ngoan cố xấu hổ vùi mặt vào ngực hắn, thì ra mấy ngày qua y ghen lên ghen xuống hắn cũng nhận ra hết, biểu hiện rõ ràng vậy sao?
"Vậy là xong hả?" Nhị ca chưng hửng.
"Thế ca còn muốn gì nữa?" Tứ đệ hỏi.
"Cứ tưởng tỏ tình xong thì có 'phim' để xem luôn, ai dè..."
"Thế chứ nãy giờ đệ xem gì?" Đại ca.
"Thì... cũng là phim, nhưng mà rating thấp quá." Nhị đệ chép miệng.
Cốp!!!
"Đầu óc đệ sao đen tối thế hả?" Đại ca cốc đầu nhị ca rõ đau.
"Phim là gì vậy nhị ca?" Ngũ đệ Dực Thần hỏi.
"Đấy, ca thấy chưa, phải ngây thơ, trong sáng như ngũ đệ chứ, ai như ca..." Tứ đệ xoa xoa đầu Dực Thần.
"Rồi xem, tương lai không biết ai 'trải đời' trước đâu."
4 người cãi nhau loạn xạ một hồi, chợt thấy ánh sáng bị thứ gì đó che khuất, ngẩng lên thì...
"Mấy huynh đệ yêu quí, đang làm gì ở đây vậy?" Băng Di vừa nói vừa bẻ khớp tay, xoay khớp cổ răng rắc.
"Á, bọn ta..."
"1 2 3 ... CHẠY!!!" Tứ ca hét lên, tiếp theo đó thì khói bụi ngập trời, cuồng phong mù mịt, chỉ biết tối đó nhà họ Cung 'cháy' bông băng thuốc đỏ.
Bữa tối...
"Mấy đứa làm gì mà băng bó khắp người thế hả?" Cung phu nhân nhăn mặt nhìn 4 nhi tử.
"Bọn họ lỡ đùa dại thôi, không có gì đâu mẫu thân." Băng Di thản nhiên cười trước ánh mắt uất hận của 4 người.
"Thế hôm nay Viễn Chủy lại không xuống à?" Cung lão gia hỏi.
Vừa nhắc Tào tháo là Tào tháo tới, quả không sai. Có điều, Tào tháo lúc này đang... tập tễnh.
"Tránh ra, đừng có chạm vào ta." Tiếng Cung lục thiếu gia hét.
"Viễn Chủy, ca xin lỗi mà." Tiếng ai đó năn nỉ.
"Ta cảnh cáo chàng, chàng mà còn lên tiếng nữa thì cút về kinh thành cho ta."
Tiếp sau hàng loạt tiếng chửi chó mắng mèo thì Viễn Chủy cũng lê bước được tới phòng ăn tối, y lên tiếng chào phụ mẫu và các ca ca rồi nhăn nhó lê tiếp về chỗ ngồi, kéo theo cả 1 con rồng ngu ngốc mặt mày đang xị ra.
"Hôm nay lại là chuyện gì nữa đây?" Băng Di ngán ngẩm.
"Á!" Đáp thay cho câu hỏi của Băng Di là tiếng hét của Viễn Chủy, người vừa ngồi xuống đã ngay tức khắc bật dậy.
"Đấy, ca đã bảo là không ngồi ghế cứng được đâu mà không nghe." Thượng Giác phụng phịu.
"Mặc xác tôi, can gì đến người ta." Viễn Chủy hét.
"Hai đứa làm sao mà cãi nhau hoài thế?" Cung lão gia lấy khăn lau mồ hôi, thời tiết lại trở trời nữa rồi.
"Nhi tử chẳng sao cả." Y dỗi nhưng lần này đã không dám ngồi xuống nữa.
"Chắc trong lúc 'lửa tình xuân nồng' Thượng Giác đã lỡ miệng gọi tên người cũ đây mà." Tam ca Băng Di hí hửng.
"Không phải đâu, theo đệ rất có khả năng là người yêu hiện tại cũng nên." Tứ ca thêm dầu vào lửa.
"Hay huynh ấy đã thú nhận với Viễn Chủy là có con riêng nhỉ?" Ngũ đệ Dực Thần thích thú.
"Không phải, mấy ca ca đừng có đoán mò." Viễn Chủy hét, mặt mũi đỏ phừng.
"Thôi, không cần phủ nhận đâu, các ca ca hiểu mà." Nhị ca phối hợp nhịp nhàng.
"Nếu hắn được ả đàn bà chết tiệt nào rước đi thì đệ còn được nhờ." Viễn Chủy tức tối.
"Thế chứ sao?" Tam ca nhẹ nhàng hỏi, biết chắc con mồi sẽ sập bẫy trong cơn nóng giận.
"Viễn Chủy à, đệ bình tĩnh lại đi..." Thượng Giác cười như mếu.
"BÌNH TĨNH CÁI ĐẦU CHÀNG ẤY, 3 NGÀY TRỜI TA OẰN LƯNG LÀM VỚI CHÀNG MÀ CÒN CHƯA THỎA MÃN NỮA. CHÀNG THAM LAM CŨNG VỪA VỪA PHẢI PHẢI THÔI CHỨ, ĐẾN TRƯỚC BỮA TỐI NGƯỜI TA ĐÃ CẦU XIN NHƯ THẾ RỒI MÀ VẪN KHÔNG THA LÀ SAO. ĐỒ HOANG DÂM."
"Thượng Giác à... đừng... đừng mà ... sắp đến giờ cơm tối rồi... mọi người đang chờ..."
"Nốt lần này thôi mà, bảo bối." Hắn vừa nói vừa đưa chiếc lưỡi ẩm ướt quét lên cổ y, tay không ngừng đưa xuống dưới giở trò xằng bậy.
"Không... Thượng Giác à, làm... làm ơn mà... Chủy Chủy mệt lắm, cả đau nữa... để Chủy Chủy ngủ đi mà..."
"Urggg..." Bỏ mặc lời van vỉ của Viễn Chủy, hắn tiếp tục tham lam hưởng thụ cơ thể mịn màng ngà ngọc của y, đóng dấu lên đó ngày càng nhiều những vết đỏ lựng, xuân tình cũng ngày càng nồng nàn, mãnh liệt.
"Viễn Chủy à..." Hắn cười khổ sở, chỉ tay về phía sau.
"Cái gì?" Y gắt, quay ngoắt người lại và...
Phừng!!!
Khói lại bốc lên từ phía đầu trái núi lửa đang đỏ bừng bừng.
Xem chừng âm vực của lục thiếu gia họ Cung thật đáng kinh ngạc, không chỉ phụ mẫu và các ca ca bất động mà từ người làm đến đầu bếp khắp trong ngoài cũng đều nghe rõ mồn một, phen này thì chắc không biết chui vào đâu nữa rồi.
Viễn Chủy không sao nói nên lời, mặt mũi ngày càng đỏ, kết quả không chịu nổi những cái nhìn ẩn ý và tràng cười từ khúc khích chuyển sang vật vã của mấy ca ca nên đã thô bạo kéo Thượng Giác ra trước còn mình thì đứng áp sau lưng trốn.
"Thôi được rồi, ăn đi các con." Cung phu nhân tủm tỉm lên tiếng cứu nguy cho tiểu nhi tử.
Mông Viễn Chủy lúc này mà ngồi xuống cái ghế kia thì y đến khóc thét mất thôi, bực mình nhìn lên hung thủ của toàn bộ sự việc, y quay chiếc ghế để nó dựa vào bàn ăn rồi đẩy hắn xuống, thản nhiên ngồi lên lòng hắn.
"Viễn Chủy, con làm thế thì Cung công tử dùng bữa kiểu gì?" Cung lão gia lên tiếng khi thấy trò quái đản của hài tử, bắt người ta ngồi quay lưng về phía bàn ăn trong khi mình ung dung tọa trên đùi người ta, thậm chí còn bắt người ta vòng tay giữ sau lưng cho khỏi ngã, hỏi có tai quái không chứ.
"Kệ con, phạt hắn tội... vừa xong." Viễn Chủy ngúng nguẩy, cố tình nhún nhún lên người Thượng Giác.
Y ngang nhiên thưởng thức biết bao món ngon trước con mắt thèm thuồng của hắn, bình thường thì cũng không đến nỗi nhưng vừa làm nhiều 'hoạt động' mất sức như vậy, không ôm bụng vật vã mới là lạ.
"Chủy Chủy à, ca đói..." Hắn nhìn y với đôi mắt cún con.
"Đói là chuyện của chàng, không quan tâm." Y phũ phàng.
Bị ái nhân giận, rồng ngơ xị mặt ra, trông đến là tội. Mà nếu trông được mặt rồng ngơ thì chỉ có người ngồi đối diện mà thôi, vì thế nếu có thấy tội thì cũng chỉ có người ấy mà thôi.
"Này!" Y gọi hắn.
"Hử?" Thượng Giác ngẩng lên nhìn, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy một cảm giác êm mềm ngay bờ môi mình, tiếp đó thì có thứ gì đấy được đẩy vào trong miệng.
"Coi như ta làm phúc, không để chàng chết đói." Viễn Chủy mặt mũi đỏ bừng, ngó lơ qua chỗ khác. Hắn cười toe toét, nhai lấy nhai để miếng thịt trong miệng và tiếp tục đòi y nhiều hơn, cả Cung gia ăn cơm mà nhai cứ trệu trạo bởi thứ không khí đầy màu hồng thi nhau phát ra ngùn ngụt từ 2 phía.
Hai phía?
"Thừa Hoàng, ta muốn ăn món này."
"Thừa Hoàng, cắt nhỏ cái kia ra."
"Chàng có phải đồ ngốc không thế, phải gỡ xương thì ta mới ăn được chứ."
Thế đấy, giờ thì chắc ai cũng hiểu nỗi khổ Cung gia.
Cơm nước xong xuôi, Thượng Giác ẵm Viễn Chủy ra phòng khách và lại tiếp tục để y trên lòng mình, hai tay ôm lấy lưng người thương.
"Ờm... Cung công tử... người với Viễn Chủy nhà chúng tôi có thể coi là hữu duyên thiên lý, giờ ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, chắc không cần Cung mỗ đây nói ra thì người cũng hiểu." Cung lão gia lên tiếng sau khi già trẻ lớn bé nhà họ Cung đã an tọa.
"Bá phụ cứ yên tâm, lấy Viễn Chủy về con nhất định sẽ chăm sóc đệ ấy thật tốt, tuyệt đối không để Viễn Chủy phải chịu thiệt thòi."
"Ừm, người biết vậy là tốt, vậy bao giờ người muốn đón Viễn Chủy nhà chúng tôi qua đằng ấy."
"Dạ, đương nhiên càng sớm càng tốt, nhưng cũng còn tùy ý Viễn Chủy nữa ạ." Thượng Giác mỉm cười, khẽ lắc lư người thương.
"Con không muốn qua bên ấy sớm quá đâu, đợi thêm nửa tháng nữa đi." Y phụng phịu.
"Tùy ý bảo bối mà." Thượng Giác mỉm cười.
"À, thế Cung công tử này, bình thường ở nhà người làm gì?" Cung phu nhân hỏi, ý bà muốn ám chỉ nghề nghiệp.
"Ơ... làm gì ạ... con chỉ... ngồi viết và đóng dấu thôi..." Thượng Giác ngẩn người, đúng là từ trước đến nay công việc chính của hắn chỉ có phê duyệt tấu chương chứ gì nữa.
'Hửm, tên này... hắn làm nghề viết thuê sao? Trời ơi, nếu thế thì sao kiếm đủ tiền nuôi Chủy Chủy yêu của ta chứ.' Cung lão gia đau khổ nghĩ thầm.
"Cung... Cung sĩ tử này, với nghề đó... liệu ngươi có thể suy nghĩ tới việc đến Cung gia ở rể không? Dù gì Viễn Chủy nhà ta cũng được nuông chiều từ nhỏ... ta sợ nó không chịu được khổ ải."
"Bá phụ, người an tâm, tuy giờ Thượng Giác không còn được như trước đây nhưng cũng nhất định không để Viễn Chủy phải chịu khổ đâu, người cứ tin tưởng ở con." Hắn toét miệng cười.
"Tiện thể, con và Viễn Chủy tuy không mai mối nhưng các nghi lễ khác quyết không thể qua loa. Nhân tiện đây con xin dâng nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai chút sính lễ mọn." Thượng Giác nói rồi quay qua bảo Giáng Du kêu người mang lễ vật vào.
Cung lão gia và Cung phu nhân nhìn nhau rồi vội xua tay rối rít:
"Thôi, thôi, chút đồ đó, ngươi cứ giữ lấy mà dùng."
'Làm nghề viết thuê như hắn chắc lại dâng sính lễ là mấy câu đố với câu thơ chứ có gì khác đâu, mắc công bếp nhà ta có thêm giấy đun.' Cung lão gia nghĩ thầm. - 'Hic, nếu không phải hắn và Chủy Chủy nhà ta đã... thì còn lâu ta mới gả bảo bối của ta cho tên nghèo kiết như hắn, huhu...'
Nhưng Cung lão gia và Cung phu nhân chưa kịp đau đớn cho thỏa thì đã thấy 1 đoàn tấp nập khênh tầm hai chục chiếc hòm gỗ to trải từ cửa đại sảnh ra đến tận cổng.
Sau tiếng vỗ tay ra hiệu của Thượng Giác, đồng loạt hai chục chiếc hòm được mở nắp, ánh sáng từ trong rọi ra chói lòa.
"Thưa nhạc phụ, nhạc mẫu, Thượng Giác vì nghe tin Viễn Chủy muốn cưới tân nương nên đã vội vàng từ kinh thành lặn lội về đây, không kịp mang theo nhiều, chỉ có 5 hòm vàng, 5 hòm châu báu, 5 hòm gấm vóc và 5 hòm thảo dược, hương liệu coi như chút sính lễ mọn. Sau này con hứa sẽ biếu tặng nhạc phụ, nhạc mẫu gấp 2,3 lần chỗ này."
Cung lão gia nãy giờ bất động đã hoàn hồn sau câu nói của hiền tế tương lai, rút khăn lau mồ hôi theo thói quen, ông lắp bắp:
"Con... con... chỉ làm nghề viết thuê... mà... mà sao lại có nhiều của cải như vậy, không... không lẽ con... cướp..."
"Bá phụ người hiểu nhầm rồi, Thượng Giác ca là hoàng thượng, người ta không cướp của huynh ấy thì thôi, giàu đến đem cho còn chẳng hết nữa là..." Giáng Du vội đứng lên giải thích.
"Hoàng... hoàng thượng..." Cung lão gia thả phịch người xuống ghế. Thượng Giác vội rối rít:
"Nhạc phụ đừng nghe Giáng Du nói bừa. Con thoái vị rồi, giờ chỉ là một địa chủ bình thường với vài mẫu ruộng thôi."
"Du Du yêu của ta đâu rồi, ta về rồi đây." Tiếng hét sang sảng của Tiêu đại tướng quân cách xa 10 mét đã nghe rõ mồn một.
"Tiêu Tiêu về rồi." Giáng Du hét lên rồi lao như bay ra cửa, Tiêu Giác thấy thế cũng vội vội vàng vàng leo xuống ngựa chạy đến bên người thương, chắc mẩm một cuộc hội ngộ sướt mướt sau bao ngày chia ly.
Bốp! Bốp! Bốp!
"Chàng còn dám vác mặt về tìm ta à, hứa chỉ sau 3 ngày là sẽ giải quyết hết mọi chuyện mà giờ đã là ngày thứ mấy rồi, hả? Chắc chàng ở kinh thành không ai quản lý nên la cà chốn lầu xanh kĩ viện đến quên cả đường về chứ gì. Ta biết ngay mà, sao số ta nó khổ thế cơ chứ."
Sau 3 cú đập ác liệt, Giáng Du cứ thế gào trong... hư vô. Tiêu đại tướng quân biết tính người thương, vội nhấc bổng Giáng Du lên ôm ấp dỗ dành, ai chứ Giáng Du của chàng thì dễ dụ lắm, chính vì thế nên Tiêu Giác cấm tiệt Giáng Du đi chợ chơi mà không có người hầu, mấy lần suýt bị dụ bán mà vẫn ngây thơ phớt đời, chẳng thèm coi lời tướng công ra cái kí lô nào. Cú! Tức!
"Tiêu tướng quân, sao hôm nay người lại hạ giá đến Cung phủ thế này." Cung phu nhân đon đả, cả Cung gia chẳng ai quên được công ơn của vị tướng quân đã vận chuyển lương thảo cứu trợ cả vùng Liêu Thành Sơn Đông.
"À ta... Ơ hoàng thượng, người cũng ở đây à?" Tiêu Giác hỏi, không biết mình đã vô tình giáng thêm 1 cú đòn mạnh lên đầu Cung lão gia, đến đại tướng quân của triều đình còn phải thừa nhận thì ai dám không tin chứ.
"Bây giờ đâu còn là hoàng thượng nữa, chúng ta cứ xưng hô huynh đệ cho thân mật." Thượng Giác cười, bắt tay huynh đệ tri kỉ của mình.
Đến khi tất cả đã an tọa, Cung lão gia mới dám lên tiếng.
"Hoàng... hoàng..."
"Giờ con không còn là hoàng thượng nữa, người cứ gọi con Thượng Giác được rồi." Hắn mỉm cười trấn an Cung lão gia.
"Vậy... vậy... Cung công tử, hiện giờ người đang ở đâu?"
"À, Biệt Ly có ban cho con vài mẫu ruộng ở tỉnh lân cận để an dưỡng."
"Vài mẫu cái con khỉ, ban cho cả tỉnh thành còn vờ khiêm tốn." Giáng Du càu nhàu, không hề biết có kẻ tuổi cao sức yếu mà đã suýt lên cơn đau tim 2 lần trong 1 tối.
"Giáng Du!" Thượng Giác trừng mắt, đoạn quay sang Cung lão gia.
"Nhạc phụ đừng quá lo, con tuy chỉ có một tỉnh thành nhưng cũng tuyệt đối không để Viễn Chủy của người phải chịu khổ đâu. Tất cả chỗ sính lễ này chẳng đáng là bao, sau này con nhất định sẽ hậu tạ 2 người vì đã sinh thành cho con thiếu niên bướng bỉnh này." Hắn cười, đung đưa Viễn Chủy trong lòng.
"Nếu con đã nói vậy thì... Thượng Giác à, ta không khách sáo nữa đâu."
Cung lão gia như được hồi sinh, lập tức cùng 5 thằng con 'chiêm nghiễm chỗ sính lễ 'mọn'.
"À, hiền tế con yêu, con muốn đưa Viễn Chủy đi ngày nào cũng được, càng sớm càng tốt, thành hôn rồi nhớ đừng quên ta đó. Hô hô hô. Cung lão gia cười 'khả ái' rồi tiếp tục 'tham chiến'."
"Ơ KÌA, rốt cuộc là phụ thân gả con hay bán con đấy hả?" Viễn Chủy uất ức gào lên.
"Mi không biết nghĩ à con, nếu đem bán mi cũng chưa chắc được 1/10 chỗ này đâu." Cung lão gia gào lên đáp trả khiến Viễn Chủy tức ói máu.
"Thôi mà, có ta yêu bảo bối là đủ rồi." Thượng Giác vòng tay siết chặt eo người thương.
"Ai thèm chàng yêu. Hứ."
"Không thèm thì thôi, ta về kinh thành với Thượng Quan Thiển." Hắn trêu.
"Chàng dám?! Coi chừng ta giết chàng rồi quăng cho hổ sói xé xác đấy." Y lườm.
"Biết rồi, đời này kiếp này ngoài nương tử ra sẽ không nhìn, không thấy, không liếc ai hết, được chưa nào?" Hắn cụng trán y.
"Mà ta đã chung thủy rồi thì bảo bối cũng cấm lăng nhăng hay liếc mắt với người khác đấy. Cung Viễn Chủy thuộc về Cung Thượng Giác, mãi mãi."
"Không công bằng, chứ anh thì sao?" Y cãi.
"Người ta chưa nói xong mà, điều ngược lại cũng đúng trong mọi trường hợp. Đây là định lý thừa nhận, không cần chứng minh." Hắn toe toét.
"Hứ, nếu đệ thích vi phạm thì sao?" Y bướng.
Hắn đưa mắt nhìn y, cười gian rồi bế thốc y lên:
"Thì phạt!"
Viễn Chủy chỉ kịp hét lên 1 tiếng rồi chưa đầy 1 phút sau đã thấy cửa phòng mình đóng sập. Đêm nay Cung gia lại mất ngủ nữa rồi.
Cùng lúc đó...
Phòng của Tiêu Du
"Du Du ơi, ta muốn nữa."
"Không, đêm này đệ mệt lắm."
"Đi mà, một tuần rồi ta chưa được, đệ nỡ nào cho ta có một lát như vậy."
"Đã bảo không là không cơ mà." Giáng Du gắt.
"Đi mà Du Du, nốt mấy lần nữa thôi." Tiêu Giác năn nỉ.
"NÀY, Tiêu Giác, chàng có đúng là đại tướng quân của nước ta không thế hả, lớn từng này tuổi đầu mà đêm hôm còn bắt người ta chơi keo-búa-bao với chàng là sao hả?" Giáng Du điên tiết hét lớn.
"Nhưng chơi hay mà." Tiêu Giác phụng phịu.
"Không nốt niếc gì hết, đi ngủ." Giáng Du nói rồi bực tức kéo chăn trùm kín đầu, bỏ mặc Tiêu Giác xị mặt vì không được chơi keo-búa-bao.
Thừa Di... tại phòng Băng Di
"Chậc, tiểu đệ Viễn Chủy trông vậy mà sướng, lơ ngơ thế nào lại lấy được một công tử vừa giàu vừa đẹp trai..." Băng Di chép miệng.
"Vậy đổi ta lấy công tử ấy đệ có đổi không?" Thừa Hoàng nháy mắt.
"Không."
"Sao không?"
"Mắc công huấn luyện lại người hầu, mệt lắm."
"Ơ, thế ta làm người hầu mà không được trả công à?"
"Được hầu hạ ta còn đòi hỏi gì nữa, khối người muốn mà chẳng được đấy. Hô hô hô." Tam thiếu gia phe phẩy cái quạt tự sướng.
"Không được, phải trả công, nhất định phải trả."
"Chứ chàng muốn gì?" Y nhăn mặt.
"Tắt nến đi ta nói cho." Thừa Hoàng cười đểu.
"Sao phải tắt?" Hỏi cực kì ngây thơ.
"Vì thứ này là bí mật, không thể để cho người khác nghe thấy được. Tắt đi ta nói cho, đảm bảo cực hay."
Băng Di nhà ta vốn tính tò mò ham vui, nghe thế đương nhiên hí hửng tắt liền và chỉ 2 giây sau đó là... một phút lỡ làng, hối hận ngàn năm.
Đêm nay xem chừng cả chó mèo nhà hàng xóm cũng mất ngủ rồi.
o0o Happy Ending o0o
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top