Giac-mo-co-that-forboy.(P2)

Chap 6 : Kí ức bị lãng quên

- Đi vào nhà thôi nhóc ! Hùng nhắc nhở tôi khi tôi mải nhìn theo cái dáng người đã khuất ở đằng xa kia . Và đang phân vân cho anh ta không ....

- Nhóc lên phòng nhanh đi kẻo ốm đấy ! Có nghe anh nói gì không đấy mà còn đứng đấy .

- Dạ ! Tôi khẽ trả lời rồi bước lên phòng .

Hình ảnh của Tiến vẫn còn trong đầu tôi và không sao tôi có thể vứt bỏ nó ra ngoài được . Thực ra Tiến cũng rất tốt mà nhưng chỉ tại vì bị cô gái kia phản bội mà ra thôi . Nêu sau này Hùng lấy Hằng thì tôi sẽ như thế nào nhỉ , chỉ cần nghĩ đến đấy tôi đã thấy lòng mình quạn đau . Chắc đến lúc đó Hùng sẽ không còn nhớ những gì đã nói với mình đâu . Tôi bước ra ngoài mà trong nặng trĩu, đầu thì đau nhức chỉ muốn nằm ngủ một lát và tôi thiếp đi lúc nào không hay .

- Nhóc .... nhóc ! Dậy ăn cơm . Có tiếng người gọi tôi nhưng tôi không sao nhấc mình dậy được cổ họng thì khô khốc .

- Dậy mau đừng làm biếng vậy chứ ! Người đó vẫn gọi tôi và lay nhẹ tôi nhưng tôi không sao cử động được . Làm biếng qua sanh không bế nhóc xuống nhà đâu .... Tôi cảm thấy ai đó sờ trán mình ... trời ơi trán nhóc nóng quá nhóc sốt rồi .Tiếng nói hốt hoảng vang lên . Một lúc sau tôi cảm thấy ai đó đang lau trán và đắp khăn ướt cho mình cảm giác đó thật dễ chịu rồi tôi lại thiếp đi .

- Nhóc dậy ăn cháo nào . Hùng đánh thức tôi dậy

- Không em không muốn anh đâu . Tôi thều thào .

- Không ăn sao được ăn đi rồi còn uống thuốc nữa chứ . Để anh đỡ em dậy nha .

Rồi Hùng đỡ tôi dậy và bắt đầu bón cháo cho tôi , mùi cháo hành thơm phức cộng thêm mùi tía tô bình thường sẽ đánh thức vị giác của tôi ngay tức thì nhưng hôm nay sao nó chả có tý kích thích nào cả . Hùng đưa thìa cháo đến gần miệng tôi nhưng tôi không muốn ăn nên tôi lác đầu không muốn ăn.

- Anh nói rùi đó ăn mơi uống thuốc được chứ , nhóc mà không ăn sao khỏi bệnh đẻ đi chơi đây ... Nào ăn vài miếng đi ... Tôi vẫn lắc đầu không ăn ....Sao nhóc cứng đầu thế nhỉ nhóc làm như vậy làm anh lo lắm đó ..... Tôi vừa nghe thấy Hùng nói là Hùng lo lắng cho tôi tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy vui hơn và sắc nặt của Hùng đỏ lên ... Nhóc không ăn ốm thế này Dượng và mẹ anh mà biết được đi đâu anh cũng bị mắng lag không lo cho nhóc được là anh không chịu đâu đó .... đi àm anh năn nỉ mà ăn đi chỉ một thìa thôi cũng được .Nhìn cảnh Hùng lúc này làm cho tôi không nhịn được cười và ăn một thìa cháo do Hùng bón .

- Đúng rồi như thế mới ngoan chứ ! Tôi bắt đâuf cảm thấy vị cháo tan dần trong miệng có vẻ nó hơi mặn . Có ngon không tự tay anh nấu đó do ông bà vân chưa nên anh ... Thế nào ngon không em là người đầu tiên được anh nấu cho ăn đó . Tuy hơi khó ăn nhung do đây là món ăn đầu tay của Hùng nên như vậy là cũng được nên tôi gật đầu .

- Ngon thì ăn tiếp đi . Rồi Hùng tiếp tục bón cho tôi ăn . Do đây là món ăn do chính tay Hùng nấu lại là lần đầu nữa chứ nên tôi mới tiếp tục ăn . Tôi cảm thấy từng thìa cháo là tình cảm của Hùng dành cho tôi vậy nên tôi cảm thấy vui lắm .

....

- Như vậy mới ngoan chứ , ăn xong rồi thì uống thuốc nào . Hùng đưa cho tôi vài viên thuốc và một cốc nước .

- Không ... em không uống đâu ... đắng lắm . Tôi nhõng nhẽo vì mấy khi được dịp thế này kẻ ra ốm cũng hay đấy chứ .

- Thuốc đáng giã tật mà ... đừng nhõng nhẽo nữa mà uống thuốc đi ... nêu nhóc không uống anh không chơi với nhóc nữa đâu . Nói đến đây tôi thấy nét mặt Hùng hoi nghiêm lại nên đành ngoan ngoãn uống thuốc .

- Được rồi bây giờ em nằm nghỉ cho khỏe đi , anh xuống dọn nhà . Ông bà có việc mai mới về nên nhà bừa bộn lắm . Rồi Hùng đi xuống nhà đẻ lại tôi một mình , đây là lần đầu tiên tôi được người ta chăm sóc cho như vậy ngoại trừ ba và má . Nhưng mà anh Hùng ơi anh mà cứ tốt với em như vậy em sẽ không kìm nén đựoc tình cảm dành cho anh đâu mà còn thích anh nhiều hơn nữa đấy.

.... Không bỏ tôi ra .... bỏ ra . Tôi đang ngồi trong phòng thì có một bóng đen lao tới ôm lấy tôi hôn lên mặt , môi tôi . Bỏ ra ... đừng mà .... bỏ tôi ra ... làm ơn mà ..... Soạt người đó sé rách hết tất cả những gì tôi mặc trên người tôi ra bây giờ cơ trể tôi trần trụ hiện ra ....ha ha ha ha ... tiếng cười của người đó thật lạnh lùng và đê tiên . Người đó hôn lên cổ tôi và đần đần xuống bụng ... Không bỏ tôi ra ... cứu với ... có ai không cứu tôi với ... Bỏ tôi ra ....

- Nhóc sao vậy nhóc... tỉnh lại đi .... Nhóc .....

- Không ... bỏ tôi ra .... buông ra . Tôi giật mình tỉnh dậy

Thì ra đó chỉ là một giấc mơ không một cơn ác mộng mới đúng chư mồ hôi ra làm người tôi ướt đầm như tắm . Bây giờ tôi đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Hùng nhưng người tôi vẫn run lên sợ hại .

- Không sao ... mọi chuyện qua rồi ... có anh ở đây nhóc không phải sợ nữa .... anh sẽ bảo vệ em . Hùng biết tôi gặp phải nên an ủi tôi .

- Anh ơi ! em sợ .... em sợ . Người tôi vẫn run lên .

- Đừng sợ mà ... có anh rồi .... em đừng sợ nữa .

- Anh ơi em lạnh ... lạnh lắm . Giọng nói của tôi cũng run lên .

- Để anh lấy thêm chăn chop em nha .... không sao nữa rồi bây giờ em ngủ đi không soa mà .

Tôi nắm chặt tay Hùng và nói .

- Anh không đi đâu , anh sẽ ở bên em mà đừng lo . Hùng lấy tay soa nhẹ lên trán tôi . Được rồi hãy ngủ đi ... ngoan nào ... Và tôi thiếp đi nhưng tay vẫn nắm chặt tay Hùng Tôi mở mắt ra thấy mình đang ở ở cổng trường mầm non nhưng đây không phải là ngôi trường mà tôi đẫ học .Tôi không thể nhớ mình đã đến đây bao giờ nhưng sao tôi thấy nó quen quá .

- Đi thôi con mình về nào . Mẹ nói với tôi

Chẳng phải mẹ đã .... sao giờ mẹ lại ở đây nhưng trông mẹ trẻ và đẹp quá cứ như là một thiên thần vậy . Bàn tay mẹ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi .... sao bàn tay tôi lại nhỏ vậy . Rồi tôi nhìn lại thân hình mình bây giờ tôi chỉ là một đứa trẻ chỉ mới 5 hoặc 6 tuổi gì đó chuyện gì đang sảy ra ở đây vậy . Bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn khác nắm lấy bàn tay còn lại của tôi . Thì ra đó là một thằng bé khác nhìn nó rất dễ thương và nhìn nó rất quen nhưng toi không thể nhớ nổi nó là ai . Đầu óc tôi làm sao thế không biêt

- Mai bạn lại đến nha . Mình sẽ chờ bạn . Tôi ngơ người ra không hiểu thăng bé đó đang nói cái gì thì thằng bé đó liền nói tiếp . Mình sẽ chờ bạn vì bạn là công chúa của riêng mình .... sau này mình sẽ lấy bạn .....

Rồi tôi bị mẹ kéo đi nhưng lời nói của thằng bé vẫn vọng mãi trong đầu tôi . Bỗng nhiên không gian chợt tối đen bàn tay mẹ cũng từ từ tuột khỏi bàn tay bé nhỏ của tôi và tan biến .

- Mẹ ... Mẹ ơi ! Đừng bỏ con ... con sợ lắm . Tôi gọi mẹ trong sự sợ hãi nước mắt tôi lại trảy ra .

Người tôi rung lên vì lạnh .

- Lạnh ... lạnh ... quá .

Đó là câu nói cuối cùng và cũng là cảm giác cuối cùng tôi cảm nhận được rồi ở đằng xa có ánh sáng lóe lên và thứ ánh sáng tiến lại gần tôi bao trùm cả không gian xung quanh làm tôi chói cả mắt . Khi mở mắt gia thì tôi thấy mình đang căn phòng rất rộng lớn và được trang tri theo kiểu cung điện ngày xưa ... hay mình đang ở trong cung điện vậy nhỉ . Xung quanh tôi có rất nhiều người và ai cũng mạc lễ phục dạ hội và đeo mặt lạ hóa trang trừ tôi . Mà mọi bắt đầu tiến dần ra hai bên nhường đường cho một người đang từ trên cầu thang đi xuống nhìn cử chỉ và điệu bộ thì chắc anh ta là hòng từ hoặc doại loại là một nhân vật nào đó như vậy . Anh ta tiến gần đến tôi và trông anh ta cực kì sang trọng trong bộ lễ phục mu trắng và được trang trí những họa tiết bằng vải mài vàng , chiếc mặt nạ của anh ta cũng là màu vàng và có những họa tiết cực kì đẹp mắt . Chiếc mặt nạ của anh ta còn được gắn thêm 2 chiếc lông chim màu trắng ở hai bên làm tăng thêm vẻ sang trọng của anh ta .Anh nắm lấy tay tôi và thơm nhẹ lên nó một cái và từ từ nâng tôi lên còn tôi thì bị hành động của anh ta làm tê cứng hết mọi cảm giác nên chỉ biết làm theo . Vô tình tôi nhìn vào đôi mắt của anh ta , anh ta cóa một đôi mắt thật tuyệt và hút hồn người khác và ngay khi nhìn vào đó tôi dường như đã bị anh ta thôi miên có thể tôi đã bị anh hút hồn mất rồi . Nhạc nổi lên và chúng tôi bắt đàu khiêu vũ , tôi không biết nhảy nhưng không hiểu tại sao hôm nay tôi lại nhảy được có thể là do sự dẫn nhịp của anh ta chăng . Sự uyển chuyển của từng bước chân và ánh mắt đầy mê hoặc của anh ta làm tôi có cảm giác mình đang lướt nhẹ nhàng trêm từng đám mây đang trôi bồng bềng . Nhạc chấm dứt tiếng vỗ tay vang vọng khắp cả căn phòng nhưng tôi vẫn bị đôi mắt của anh ta lôi cuốn và tôi có cẳm giác có cái gì đó chạm nhẹ vào môi mình . Khi tôi nhận ra đó là môi của anh ta thì đầu lưỡi của anh ta đã chạm vào đầu lưỡi của tôi . Có một cảm giác thật kì lạ chạy trong con người tôi và nó ngày càng lớn dần và tôi không thể nào mà cưỡng lại được cảm giác đó và ....

Khi tôi mở mắt ra thì có một sự tò mò cực kì lớn đang trỗi dậy trong tô :" anh ta là ai ?" đó là một câu hỏi tôi muốn có đáp án từ lâu , trong tất cả những giấc mơ của tôi anh ta đều biến mất trước khi tôi kịp nhìn thấy mặt anh ta . Và tôi nhẹ nhàng đưa tay tháo chiếc mặt nà kia ra .... Tim tôi đập nhanh chưa từng thấy và nỗi sợ hãi anh ta biến mất làm tôi càng lo lắng .... Không .... không tôi đã nhìn thấy gương mặt đấy .....

- Không ! Giật mình hét lên và tôi đã thức giấc nhưng khuôn mặt của người đó vẫn như đang trước mặt tôi người đó là Hùng .

Người mà tôi luôn luôn gặp trong những giấc mơ từ nhỏ đến giờ lại là Hùng sao , tai sao lại là Hùng hay đó là duyên số của chúng tôi . Nhưng tôi vẫn thấy lạ một điều đó là vì sao lần này lại có sự suất hiện của một thằng bé vậy thằng bé đó có liên quan gì tới tôi ... Sau một hồi suy nghĩ tôi quyết định đi tắm cho tỉnh táo . Nhưng vừa bước xuống giường tôi có một giác khang khác tôi thây người mình hơi lạnh tôi vội cho tay sờ lên cỏ thì phát hiện ra một điều tôi không mặc áo . Tôi hốt hoảng nhìn xuống dưới thì tôi cảm thấy cực kì shock vì tôi bây giờ tôi đang ở trong tình trang không mảnh vải che thân . Sao lại vậy quần áo của tôi đâu mất rồi rõ ràng hôm qua tôi có mặc quần áo mà , tôi vội vàng nhảy lên giường và lấy chăn quấn vào mình che thân . Nhưng khi vừa kéo chiếc chăn về phía mình thì trên giường lại xuất hiện một người cũng không có một mảng vài nào che thây cả thấy vấy tôi liền hét lớn .

- A' a'a'a'..... Tiếng hét của tôi làm cho người kia thức giấc tình dậy và tôi nhận ra đó là Hùng Tôi lại hét lớn hơn . Hùng thấy tôi nhìn thấy mình trong tình trạng này lên cũng hốt hoảng hốt lên theo

Tôi vội vàng quay mặt đi để tránh nhìn thấy hình ảnh Hùng đang khỏa thân trước mắt tôi còn Hùng thì vội vàng kéo trăn để che phần ... của mình . Lấy hết bình tĩnh tôi quay sang hỏi Hùng .

- Chuyện ... này là ... như thế nào . Nhưng khi quay sang Hùng thì mọi sự bình tĩnh đã trở về "O" . Không lẽ .... chúng ta đã .... Cổ họng tôi nghẹn lại không dám nói từ tiếp theo .

- Không .... Không ..... không phải như ngóc nghĩ đâu để anh giải thích .... Hùng bối dối trả lời tôi .

- Còn không như tôi nghĩ ? Tối hôm qua trước khi ngủ tôi nhớ rõ ràng là mình còn mặc quần áo vậ mà khi ngủ dậy tôi đã chúng ta đã ngủ cùng 1 giường lại còn không mặc quần áo nữa vậy mà không sảy ra chuyện đó sao . Có là thằng ngốc mới nghĩ như vậy thôi anh .... đúng là đồ bỉ ổi . Tôi nhìn Hùng bằng ánh mắt khinh miệt .

Tôi cứ nghĩ là anh ta là người tốt , thật cao thượng và còn thích anh ta nữa vậy mà không ngờ anh ta là người như vậy . Lợi dụng lúc tôi ốm không còn tý sức lực nào để làm chuyện đó tôi thật đã lầm khi đã nghĩ tốt về anh ta .

- Không phải ! Nhóc nghe anh giải thích đã.

- Còn giải thích gì nữa sự việc đã dành dành như vậy rồi . Không biết anh ta định giải thích gì nữa

- Chuyện đó là ...

- Hai đứa chưa dậy hả sáng rồi đó . Tiếng bà đang đi lên cầu thang .

- Dạ .... ứ ứ . Tôi đang nói cho bà vào cứu thì bị Hùng lấy tay bịt miệng lại không nói được gì nữa cả .

- Dạ bọn cháu dạ dồi , bọn cháu xuống nhà ngay đâu ạ . Hùng trả lời bà

- Ùh xuống nhà ngay nha . Rồi tiếng bước chân bà nhỏ dần chắc bà xuống nhà rồi .

Tôi quay ra nhìn Hùng thì mới biết Hùng đang nằm đè lên người tôi và Hùng đang nhìn tôi chăm chằm . Tôi vội đẩy Hùng ra vì tim bỗng dưng đập mạnh mặt tôi đang nóng bừng lên .

- Anh ... anh làm cái gì vậy. Đừng tưởng làm như vậy là xiong nah tôi sẽ nói với ông , bà về chuyện này . Tôi quay đi và nói .

- Tùy nhóc thôi , anh làm vậy tất cả là vì nhóc mà thôi . Hùng ngồi dậy mặc quần áo vào . Nhóc mặc quần áo rồi đi xuống nhà đi không ông bà lo đấy , còn vì sao anh làm vậy anh sẽ nói sau . Rồi Hùng đẩy cửa bước xuống nhà .

- Này ... này đừng có àm bỏ đi như vậy chứ , định trốn tránh trác nhiệm hả . Tôi chưa kịp nói hết câu thì Hùng đã biến mất sau cánh cửa rồi .

Thật tức chết đi mất thôi sao anh ta có thể làm vậy với mình được chứ , được anh không muốn cho ông bà biết để dễ xử lý và trốn tránh trách nhiệm sao đừng có mơ tôi sẽ không cho anh biết tay . thì ra dạo này anh ta tốt với mình để lấy lòng , dể mình tin anh , thân thiết với anh ta và khi mình không đề phòng thì ... sao mình lại có thể mắc lừa anh ta như vậy cơ chứ .

- Ngốc quá mà .

Nhưng nếu mình nói chuyện này ra thì sao nhỉ ông bà sẽ nói cho ba và dì biết . Không được nếu nói ra mọi người sẽ nghĩ mình như thế nào mà mình lại không có bằng trứng gì nữa chứ lỡ mọi người không tin mình thì sao .

- Trời ơi ! Làm sao đây .

Thôi tốt nhất là nghe theo anh ta vậy chờ đến khi nào có bằng chứng thì lật lại anh ta cũng không sao . Quân tử trả thù 10 năm cũng chưa muộn mà . Rồi tôi cầm quần áo của mình bước vào nhà tắm .

------------------------------------o0o---------------------------------------------

- Ông bà về khi nào vậy . Tôi nói khi vừa bước vào bếp

- Ông bà mới về tầm sáng . Đãng nhẽ chiều ông bà mới vè nhưng không hiểu sao thấy nóng ruột nên về sớm may mà ở nhà không có chuyện dì .

- Bà cứ lo xa bọn lớn rồi mà , không co gì sảy ra đau . phải không nhóc? Rồi Hùng quay sang tôi với một ánh mắt làm tôi cực kì khó hiểu nhưng tôi biết anh ta đang có ý gì .

- Dạ , anh Hùng nói đúng đó bà .

- Thế Tiến nó đi khi nào vậy ? Ông hỏi

Làm tôi nghĩ đến chuyện ngày hôm qua và khẽ dùng mình .

- Anh ấy đi ngày hôm qua nghe anh nói thì hôm nay anh ấy phải đi học rồi . Hùng trả lời . A'h ông ơi ....

Rồi Hùng bắt đầu chuyển chủ để vì chắc là lúc này tôi không muốn nhắc đến Tiến . Không hiểu sao cho dù Hùng đã lấy đi mất lần đầu của tôi vậy mà sa tôi vẫn thích anh ấy đến vậy . Không hiểu sao mỗi ánh mắt và nụ cười của anh đều ám ảnh tôi .

N" Nhóc anh muốn giải thích rõ với em .Hãy đến chỗ X Y Z "

Tôi đọc mảnh giấy được để trên bàn mà lòng đầy lo lắng không biết anh ta sẽ giở trò gì nữa đây nhưng cãi chỗ đó là cái nơi khỉ khỉ nào không biết mình có biết gì về đường với chả lối của nơi này mấy đâu .

- Ông ơi cãi chô X Y Z nằm ở đâu vậy . Không biết làm thế nào nên tôi đành hỏi ông vậy .

- Bây giờ cháy đi như thế này nhé ....

Phải cố gắng lắm tôi mới nhớ được đường đến nơi đó và cũng phải mất gần 1 tiếng đồng hồ tôi mới đến được nơi đó . Nhưng trước mặt tôi là một trường mầm non " Sao Mai " co vẻ như nó đã bị bỏ hoang vai năm nay rồi nhưng tôi cảm thấy nó rất quen . Tôi đảy cửa bước vào thì thấy có một tấm biển có gi dòng chữ .

" Hãy tìm đến vườn trường nơi có 2 cái xích đu đó . Anh ở đó !"

- Anh ta định chơi trò trốn tìm sao ?

Rồi tôi dựng xe xuống và tìm ra cái vườn trường nó nằm ở đâu giữa cãi nơi bỏ hoang này . Tôi đi ngang qua nhưng phòng học bỏ hoang nhưng bên trong tường vẫn còn nhìn thấy những hình vẽ vui nhộn của những con vật đày ngộ nghĩnh , hay là những bức tranh vẽ nguệch ngoạc của những đứa bé đã từng học ở đây . Bông tôi dừng lại trước một phòng học mà trên bức tường có có vẽ một bức tranh rất đẹp vẽ 2 đứa bé nhìn rất dễ thương. Nhưng tôi nhận ra đó không phải nét vẽ của bọn trẻ mà của một người lớn bên dưới có gui dòng chữ " Công chúa của anh anh nhớ em nhiều lắm ! Anh sẽ tìm em cho dù có mất bao lâu đi chăng nữa anh cũng sẽ phải tìm ra em công chúa của anh ." Không hiểu ai đã viết những cái này nhỉ nhưng thấy nét chữ đã mờ đi thì có thể nó đã được vẽ cách đây khá lâu .

Tôi đi hết dãy phòng học và đi lòng vòng một lúc giữa cái trừong bỏ hoang và cỏ dại đã làm chop nó trở nên tồi tàn nay mới tìm thấy vườn trường . Gọi là vườn trường thôi nhưng tôi chả thấy nó giống vườn trường ở điểm nào cả chỉ còn có mỗi cái bẫy cát và ở giữa có 2 cái xích đu thôi còn xung quanh cỏ đã đã mọc um tùm làm nó giống chõ bỏ hoang hơn mà thật ra nó là chỗ bỏ hoang mà . Nhưng Hùng đang ở đâu tôi có thấy ai đâu tôi tiến đến chỗ hai cái xích đu và ngồi vào đó đợi . Không hiểu sao tôi thấy nơi này thật thân quen với mình nhưng không sao nhớ được mình đã đến đay bao giờ và khi nào nữa .

- Đến rồi đó hả ? Có tiếng người ở đằng sau tôi quay ra thì thấy Hùng đứng đàng sau tôi tư bao giờ.

- Anh muốn nói truyện gì . Anh đang nợ tôi một lời giải thích về chuyện đêm qua đấy .

- Anh biết nhưng anh có chuyện khác quan trong hơn muốn nói với em .

- Chuyện gì . Tôi lạnh lùng .

- Về em , về quá khứ bị đánh mất của em . Mặt Hùng có vẻ hình sự .

- Quá khứ bị đánh mất của tôi thật nực cười . Tôi cười khẩy Hùng rồi nói tiếp . Hôm nay trời nắng nên anh bị ấm đầu hả .

- Không anh không bị ấm đầu đâu . rồi Hùng ngồi xuống cái xích đu bên cạnh tôi rồi nói tiếp . Cái tai nạn chết tiết đó đã lấy mất trí nhớ của em sao .

- Tai nạn ! Từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ bị tai nạn cả nghe chưa có thể anh nhầm tôi với ai khác rồi . Tôi bực mình rồi định bỏ về thì Hùng kéo tai tôi lại .

- Không anh không nhầm , người đó chính là em mà anh không nhầm tại sao em có thể quên anh được chứ . Em không nhớ gì hết sao về nơi này , về anh và cả lời hứa của chúng ta sao ?

- Anh bị làm sao vậy , bỏ tay tôi ra anh làm tôi đau đo . Tôi bắt đầu to tiếng nhưng Hung không những không bỏ tay tôi ra mà còn kéo tôi lại và ôm tôi vào lòng nữa .

- Không anh không bỏ . Em là của anh , anh không thể bỏ em ra được , anh sợ bỏ ra mình sẽ không thể tìm lại em được .

- Anh làm cái gì thế . Tôi đẩy Hùng ra và Hùng ngã lăn trên cát

- Em không nhớ gì hết sao ? Ngay cả anh mà em cũng không nhớ sao ? Anh mà biết thằng nào mà lái chiếc xe máy đó anh sẽ giết chết hắn vì hắn mà em quên mất anh và lời hứa giữa chúng ta . Hùng la lên và bát đầu gào khóc nước mắt Hùng băt đầu trào ra như đứa trẻ .

- Hùng àh ! Em nghĩ anh đã nhầm anh với ai khác rồi . Em không phải là người mà anh đang tìm đâu.

- Không đúng là em mà , anh không nhầm . Hùng mất bình tĩnh và ôm trặt lấy tôi .

- Đã nói không phải em mà . Rồi tôi bỏ chạy .

- Vậy em nói sao về cái vết sẹo trên đùi của em .

Cái thẹo sao anh ta lại có thẻ biết về cái thẹo đó của mình được chứ , chắc tại anh ta nhìn thấy trong lúc hôm qua cởi quần áo mình chăng . Nhưng biết đâu mình là người anh ta tìm vì mình thấy nơi này cũng khá quen .... Rầm

Mải suy nghĩ tôi không để ý đường và đâm luôn vào cái cây gần ngay đó mài mọi thứ quanh tôi mờ dần đi và tôi không còn biết gì nữa ....

- Mẹ hôm nay chúng ta đi đâu vậy ? Không phải đi học hả mẹ ? Tôi hỏi mẹ khi thấy mẹ không đi theo đường mọi hôm đến trường .

- Con quên hôm nay mẹ nên thành phố tìm nhà sao , nhà chúng ta sắp chuyển đi rồi . Mẹ trả lời tôi .

- Vậy con được lên thành phố cùng với mẹ hả ? Thích quá !

- Không mẹ đi một mình thôi còn con sẽ đến trường Sao Mai chơi với dì Hảo . Dì Hảo là bạn của mẹ và dì cô giáo mầm non đó , con chơi với dì đến chiều rồi mẹ đến đón .

- Mẹ nhớ đến đớn con sớm đó nha . Tôi trả lời mà giọng buồn thiu .

- Tất nhiên rồi .

Trong lòn tôi lại lo láng không biết ở đó có ai chơi với tôi không và dì Hảo như thế nhỉ ? Chỉ vài phút sau tôi đã đến trước cổng trường Sao Mai nhìn chả khác gì mấy với trường Kim Đồng mà tôi vẫn học gì cả .

- Hảo ! Hảo ơi mình nè . Mẹ vẫy tai gọi một người phụ nữ mặc một cái áo mà Hồng tóc bện so 2 bên nhìn trông rất trẻ . Thấy mẹ tôi gọi người đó liền tiến gần tới 2 mẹ con tôi .

-Hai mẹ con đến lâu chưa . Dì Hảo vui vẻ nói . Đây là Trang con trai bạn hả nhìn thằng bé xính quá , nếu bạn không nói trước mình tưởng nó là con gái cơ.

- Mẹ con mình mới đên thôi , chào dì chưa con . Mẹ nhắc tôi .

- Con ... chào dì . Tôi lí nhí .

- Dì chào con .

- Hảo này hôm nay cho mình gửi cháu nha , hôm nay mình phải lên thành phố xem nhà với anh Phan . Nghe anh nói anh mới tìm được một ngôi nhà ưng ý lắm và nói mình nên xem nếu đồng ý anh sẽ mua luôn .

- Vậy hả , nhất cậu đấu nha cưới được người vừa đẹp trai lại chịu khó bây giờ thì tiền đồ lại đang rộng mở nữa . Mẹ tôi không nói giò chỉ mỉm cười . Thôi đi đi mình trông cháu cho .

Rồi dì Hào bế tôi ra khỏi yên se và nói .

- Hôm nay cởn đây chơi với mẹ Hảo nha . Dì thơm nhẹ vào mà tôi .

- Mẹ ơi ! Me ơi ! Tôi bị dì làm sợ hãi và gọi mẹ .

- Con ở đây chơi với dì ngoan nhé , chiều mẹ về mẹ mua quà cho . Rồi mẹ quay xe và đi mất .

Tôi rất muốn khóc nhưng không thể khóc được vì mẹ nói nếu tôi khóc mắt sẽ sưng lên và tai dài thêm và trở thành một con thỏ xấu xí nên tôi không khóc . Rồi dì Dảo bế tôi và lớp

guồ- Chào các con . Dì hảo vui vẻ nói với lũ trẻ ở trong lớp .

- Chúng con chào cô . Lũ trẻ đồng thanh đáp lại .

- Các con ngoan lắm , hôm nay lớp có thêm một bạn mới . Đó là bạn Trang , con xuóng kia ngồi đi . Hì Hảo chỉ vào 2 chỗ còn trống cuối lớp và đẩy tôi đến đó .

- Các con chơi với nhau vui vẻ nha .

- Con chào cô , xin phép cô con vào lớp ạ . Đó là tiếng nói của một thằng bé cực kì dễ thương ngoài cửa lớp .

- Hùng sao hôm nay đến muộn vậy . Dì Hảo ân cần hỏi .

- Dạ hôm nay ba con ngủ quên nên đưa con đi hơi trễ ạ . Thằng bé đó ngoan ngoãn trả lời .

- Con vào lớp đi .

Rồi thằng bé đó cất cặp và tháo giày bước vào lớp dồi về chỗ của mình . Chỗ của thằng bé đó chính là chỗ cạnh tôi , thấy tôi là học sinh mới nên thằng bé đó cứ nhìn tôi chằm chằm . Rồi thằng bé đó quay sang thằng bé nói chuyện .

- Ai vậy mày .

- Dạ học sinh mới đó dại ca . Nghe thấy câu trả của thằng bé kia mà tôi bất ngờ vì nhìn nó dẽ thương thế kia mà lại làm đại ca của cái lớp này ghê thật .

Nghe thấy thằng bé kia trả lời xong thằng bé đó quay sang tôi mỉm cười làm quen .

- Bạn là học sinh mới hả . Tôi khẽ gật đầu . Vậy mình làm quen nha , mình tên Hùng còn bạn ?

- Mình ... tên Trang . Tôi trả lời .

- Bạn tên Trang .... bạn là con gái hả . Thằng bé đó nhìn tôi một lúc rồi phán như vậy .

- Không , mình là con trai mà . Tôi trả lời .

- Vậy tên bạn kì cục ghê nghe như tên con gái vậy . Thằng bé đó cười vui vẻ còn tôi chả thấy gì buồn cười cả nên ngồi yên .

Từ nhỏ tôi đã không như những đứa trả khác , lúc nào tôi cũng có những suy nghĩ và hành động già trước tuổi . Nhìn thấy những đứa trẻ khác vui vẻ , hồn nhiên mà tôi thấy thèm và ước được như chúng nó nhưng sao khó quá . Lúc nào tôi cũng thấy mình lạc lõng giữa thế giới này nhìn những đứa trẻ trong lớp đang vui vẻ chơi đùa tôi thấy tủi thân quá . Bông nhiên tôi nhớ mẹ , nhớmej vô cùng vì chỉ có mẹ là người thân thiết với tôi nhất .

- Bạn sao vậy không vui sao , mình chỉ đùa thôi bạn đừng buồn nha . Thằng bé đó hốt hoảng khi thất tôi ngồi yên và đôi mắt long lanh bởi những giọt nước mắt sắp trào ra . Đừng ... đừng khóc mà .

- Này cầm lấy . Rồi Hùng móc trong túi ra một chiếc kẹo mút lại là màu hồng vị dâu mà tôi thích nữa chứ với vẻ tiếc nuối . Của ba cho mình đó .

Rồi Hùng dúi vào tay tôi với vẻ cũng rất tiếc nuối ,tôi chả thcish kẹo mút chút nào nhưng vì nó màu hồng nên tôi cầm nấy .

- Sao bạn không ăn đi . Rồi Hùng giật chiếc kẹo lại bóc vỏ rồi đút và miệng tôi rồi cươi còn tôi thì chỉ theo phản xạ mà mở miệng ra khi chiếc kẹo đến gần ma thôi . Vậy là bạn đã ăn kẹo của mình rồi thì đừng có khóc nữa nha . Mình không thích nhìn thấy bạn khóc đâu , bạn mà khóc là cô lại la mình đó .

- Ngoài kia nắng đẹp quá hay mình ra đấy chơi đi . Hùng nói và chỉ ra ngoài chời .

- Nhưng còn cô ....

- Không sao đi theo mình . Hùng kéo tay tôi chạy ra ngoài trời .

Hùng làm tôi khó hiểu vì Hùng đâu có nghịch đâu lại còn rất dễ thương nữa kia mà sao lại được ton làm địa ca vậy . Hùng cũng làm tôi bất ngờ vì suy nghĩ của Hùng cũng rất giống tôi có những suy nghĩ rất người lớn .

Tôi chỉ biết chạy theo Hùng nhưng sao tôi thấy rất vui và bỗng nhiên tôi thấy nắng hôm nay đẹp thật không gay gắt , không khó chịu mà rất dịu dàng chiếu xuống sân trường . Những cơn gió thì nhẹ nhàng lướt qua , luồn vào mái tóc của tôi như đang thì thầm một điều gì đó . Đang chạy đột nhiên Hùng dừng lại ở giữa 1 bãi cát lớn cũng quanh là những bồn hoa dang khoc sắc . Do theo quán tính tôi tý ngã may mà hùng đỡ kịp không lag tôi hôn cát mất rồi . Nhưng tôi không để ý đến điều đó mà tôi đã nhìn chăm chú vào 2 chiếc xích đu ở trong sân .

- Bạn cũng thích chơi hả . Tôi gật đầu . Vậy mình thi xem ai đu cao hơn nha .

Rồi tôi và Hùng bắt đầu ngồi lên hai cái xính đu và bắt đầu cuộc thi của mình . Cả buổi ngày hôm đó tôi chỉ chơi với Hùng thôi và chúng tôi chơi với nhau rất vui . Ngay cả ăn cơm chúng tôi cũng ăn cùng nhau nhờ vậy mà tôi ăn được nhiều hơn bình thường . Đi ngủ chúng tôi cũng ngủ gần nhau và hôm nay tôi rất vui khi có một người bạn hiểu mình và chơi với mình vui vẻ đến thế

- Nè trốn ra đây chơi một mình là không được nha . Tôi đang xây lâu đài cát ở sân trường thì Hùng không biết đứng sau tôi từ bao giờ lên tiếng làm tôi giật cả mình .

- Àh .... Tại lúc mình dậy bạn vẫn còn ngủ nên .... Tôi thanh minh , nhìn vẻ mặt Hùng hơi nghiêm trọng làm tôi hơi ấp úng .

- Không sao . Vè mặt Hùng lại trở về như bình thường với nụ cười tươi trên môi làm tôi bớt áy anys . Đi theo mình . Bỗng nhiên Hùng nắm nấy tay tôi và kéo đi .

- Đi ... đâu vậy . Tôi thắc mắc nhưng vẫn bị Hùng kéo đi .

- Rồi bạn sẽ biết , nhanh lên nào . Hùng giục làm tôi bước nhanh hơn nhưng trong lòn vẫn tò mò không biết là mình sẽ đi đâu .

Chúng tôi dừng lại ở cửa lớp học , tôi thấy khó hiểu chỉ là về lớp học thôi mà sao Hùng có vẻ bí ẩn vậy .

- Đây là lớp học của bạn mà , vậy sao không nói sớm vậy .

Nhưng chưa kịp nghe câu trả lời của Hùng thì tô đã nghe thấy những tiếng lao sao ở trong lớp nên nhìn vào .

- Cô ơi tuần này con rất ngoan cô cho con đóng vai công chúa nha . Một cô bé có hai bím tóc 2 bên rất dễ thương năn nỉ dì Hảo .

- Ùh bé Loan tuần này rất ngoan nên cô sẽ cho con đóng vai công chúa . Bạn Hùng đâu rồi hôm nay đến lượt Hùng đóng vai hoảng tử mà ?

- Dạ con đây . Nhưng con không muốn bạn Loan đóng công chúa với bạn Loan đâu ... con muốn Trang là đóng vai công chúa với con cơ .

- Hùng con nói cái gì vậy , Trang là con trai cơ mà sao có thể đóng vai công chúa với con được . Con hãy dóng cùng với Loan nha ! Dì Hảo thuyết phục Hùng .

- Không con không muốn . Hùng cương quyết .

- Nhưng mà Trang là ...

- Nếu Trang không là công cháu của con , con sẽ không đóng vai Hoàng tử nữa . Hùng vẫn cương quyết như cương quyết .

- Thôi được Rồi Tảng ra đây với dì nào . Dì Hảo phải nhượng bộ .

Tôi thì chả hiểu gì về chuyện này cả , dì Hảo là cô giáo mà lại phải nhượng bộ một đứa bé chuyện này ngoài sức tưởng tượng của tôi . Chắc tại Hùng quá gan lì và bướng bỉnh nhìn thái độ lúc nãy và những lúc Hùng chơi với những người khác làm cho tôi nhận thấy điều này . Nhưng cái chò Hoàn tử công chúa này là như thế nào .

- Dì ơi ! Tôi lí nhí gội dì Hảo trong khi gì đang cố trang điểm cho tôi một chút để đóng vai công chúa . Mà dì cũng không phải tốn công mấy vì lúc đó tôi cũng khá giống con gái rồi .

- Gì vậy con . Dì Hảo nhẹ nhàng nói .

- Cái trò hoàng tử , công chúa này là sao vậy ? Con chả hiểu gì cả .

- Không có gì đâu con , chỉ là thỉnh thoảng là sau khi kể xong một câu truyện cổ tích nào đó để khen thưởng những ai ngoan trong tuần dì cho bọn chúng đóng một vở kịch nho nhỏ về câu truyện vừa kể xong đó thôi . Hôm nay con sẽ đóng vai công chúa lọ lem trong hôn lễ của hai người .

- Ra vậy nhưng sao lúc nãy dì lại đồng ý để con đóng vai công chúa vậy . Tôi lí nhí .

- Không nhượng bộ thằng bé đó mới là lạ , ở lớp bình có gì không đúng ý nó là nó quậy tung lớp lên đó .

- Nhưng mà con đâu có thấy như vậy đâu . Tôi thắc mắc .

- Tại hôm nay có con mơi tới nên nó vậy còn ngày thương thì khác đó . Mà con là người duy nhất làm nó vui như vậy khi ở lớp đó ... Wua nhìn con như thế này không ai nói con là con trai đâu , nhìn con giống một công chúa lắm đó . Con ở trong đây nha vày tí nữa ..... Dì tiếp tục thì thầm vào tai tôi .

.....

Sau khi hoảng tử tìm được lọ lem Ng- Sau khi hoàng tử tìm được lọ lem hoàng tử rất vui mừng và quyết định lấy lọ lem làm vợ . Hôm nay là hôn lễ của hai người . Tiếng dì Hảo kể mới thật cuốn hút và cũng làm cho tôi hồi hộp chờ đến phần mình được ra diễn đóng vai lọ lem . Không để hoàng tử của chúng ta đợi lâu nữa xin mời nàng lọ lem của chúng ta tiến ra đại sảnh để bắt đầu buổi hôn lễ nào .

Hồi hộp quá không biết mọi người sẽ phản ứng như thế nào nhỉ đây là lần đầu tiên mình đóng kịch nữa chứ . Lấy hết can đảm tôi bắt đầu tiến ra ngoài sân khấu . Vừa mới bước ra thôi tôi đã thấy mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi làm hai má tôi ửng hồng . Nhưng có một điều lạ là mọi người đều nhìn tôi với một cùng một cách là mắt chữ o mồm chữ a nhưng tôi vẫn cố đi đến bên cạnh Hùng . Tôi để ý thì thấy Hùng nhìn tôi chằm chằm và không chớp mắt phải đến khi dì Hảo nhắc khéo Hùng mới thôi .

- Tôi thay mặt vị hoàng tử và nàng lọ lem đây xin được bắt đầu hôn lễ của chúng ta . Dì Hảo bắt chiếc thật giống mấy ông cha sứ trên ti vi . Sau đây tôi xin hỏi hoàng tử của chúng ta . Con có đồng ý lấy nàng lọ lem đây làm vợ cho dù ốm đau , bệnh tật con vẫn ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cô ấy cho đến suốt đời không ?

- Con đồng ý . Hùng trả lời ngay sau câu nói của dì Hảo và quay sang tôi khẽ mỉm cưởi .

- Còn con lọ lem .Con có đồng ý lấy hoàng tử đây làm chồng cho dù ốm đau , bệnh tật con vẫn ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cậu ấy đến suốt đời không ?

- Dạ con ... Tôi ngập ngừng không hiểu sau tôi lại lo lắng hồi hộp đến vậy . Đâu chỉ là tôi đang dóng một vở kich thôi mà nhưng sao tôi có cảm giác mình đang là một cô dâu thật sự và sắp đưa ra một quyết định trọng đại cho cả cuộc đời mình như trên ti vi vậy . Mọi người đều đang nhìn tôi và họ dường như cũng đang nóng lòng chờ đợi câu trả lời của tôi . Đặc biệt là ánh mắt của Hùng nó nói lên là Hùng đang rất nóng lòng chờ đợi câu trả lời điều đó lại làm tăng thêm sự hồi hộp của tôi .

- Đừng quá hồi hồi hộp vậy con chỉ là đóng kịch thôi mà . Dì Hảo thì thầm vào tai tôi mà nó dường như đang làm cho tôi chở lên bình tĩnh hơn .

- Dạ con đồng ý .

Tôi chả lời mà lũ trẻ bên dưới vỗ tay ầm ầm có lẽ chúng nghĩ đây quả là một kết thúc có hậu cho câu chuyện mà thường thì chúng vẫn được nghe mọi người kể . Nhưng nhìn thái độ của bọn chúng tôi đủ hiểu sự lo lắng , hồi hộp của lũ trẻ khi chưa nghe được câu trả lời của tôi cóa thể chúng sợ tôi sẽ thay đổi kết thúc câu chuyện chăng . Nhưng đặc biệt hơn là nhìn thấy sự trở lại của nụ cười trên gương mặt của Hùng không hiểu sau Hùng lại vui khi nghe câu trả lời của tôi đến vậy . Nhưng một diều lạ nữa là trong lòng tôi lúc này có một cảm giác vui sướng và hạnh phúc cực kì khó tả .

- Ta tuyên bố từ nay hai con đã trở thành vợ chồng các con có thể ...

Dì Hảo không dám nói tiếp những từ tiếp theo vì lúc bấy giờ dì mới nhớ mình đã quá nhập vai vào nhân vật cha sứ mà quên đi chúng tôi chỉ đang đóng kich và độ tuổi của chúng tôi bây giờ chưa nên nghĩ tối điều đó . Nhưng mà dường như Hùng cũng biết là dì Hảo định nói gì và chỉ trong vài giây ngắn ngủi Hùng đã khẽ đặt lên má tôi một nụ hôn như là một minh chứng cho tình cảm của vị hoàng tử và nàng lọ lem .Tách ... nhưng không biết do chuẩn bị trước hay không mà dì Hảo đã kịp chụp được một tấm hình trong giây phút lãng mạn đó của chúng tôi .

..........

Hôn lễ đã kết các vị đại khác đã được các vị phụ huynh của họ dón về nhà bây giờ ở lớp chỉ còn có tôi công chúa lọ lem và hoàng tử Hùng đang ngời ngoài cửa lớp chờ các vị phụ huynh đến đón về , dì Hảo thì đang dọn dẹp cái "bãi rác " vửa được tạo ra sau hôn lễ vửa rồi .

- Bạn sao vậy . Hùng hỏi khi nhìn thấy thái độ khác thường của tôi .

- Mình lo quá sao giờ này má vẫn chưa đến đón mình về mọi lần má đâu có đến đón mình muộn vậy đâu.

- Đừng lo mà rồi má bạn sẽ đến đón bạn thôi , hôm nao ba mình cũng đến đón mình muộn như vậy đó , có bữa cô giáo còn phải đưa mình về nữa cơ . Hùng mỉm cười an ủi tôi .Ngồi xuống đây . Rồi Hùng đưa tay kéo tôi ngồi xuống cạnh Hùng .

- Nhưng mình sợ bị bỏ rơi lắm , mình chỉ có ba,má là người thân thôi nếu họ mà bỏ mình,mình không biết mình sẽ ra sao . Không hiểu sao từ nhỏ suốt ngày tôi mơ thấy mình bị ba má bỏ rơi và chỉ còn lại một mình nên tôi sợ điều đó sảy ra lắm .

- Không sao đừng sợ mà mình sẽ bảo vệ bạn . Rồi Hùng choàng tay kéo tôi ngả vào lòng mình rồi vỗ vệ an ủi . Còn tôi thì đang rất lo sợ nên được sự che chở của Hùng tôi chỉ biết ngồi yên trong vòn tay Hùng mà thôi .

- Từ nay bạn không cần phải sợ nữa , nếu họ bỏ rơi bạn mình sẽ ở bên cạnh bạn bảo vệ và che trở cho bạn . Bạn yên tâm mình sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn đâu mình hứa đó công chúa

- Mình không phải là công chúa đâu , mình là con trai mà vửa rồi chỉ là đóng kich thôi . Tôi thanh minh

- Với mọi người thì như vậy nhưng với mình thì bạn là công chúa và mình sẽ mãi lag công chúa của mình . Không hiểu sao lúc này Hùng lại nói chuyện cứ như người lớn vậy . Từ trước đến nay bạn là người duy nhất thân thiết với mình như vậy đó mình nghĩ mình sẽ cô đơn và sẽ không bao giờ có một người bạn nào nhưng khi gặp bạn mình đã nghĩ khác đi đó . Hùng thật giống mình cũng không có một người bạn nào cả . Hãy hứa bạn sẽ mãi mãi ở bên mình và làm công chúa của mình nha .

Lúc này tôi mới quay sang nhìn ánh mắt của Hùng ánh mắt đó ẩn chứa sự cô độc và nó đang nan nỉ tôi hãy hứa ở bên cậu ấy mãi mãi nhưng không hiểu sao mà Hùng lại có suy nghĩ nhưu vậy khi chỉ có 5 tuổi vậy .

- Hãy hứa với mình là bạn sẽ mãi mãi ở bên mình nha . Ánh mắt của hùng làm tôi dao đong và tim tôi lúc đó đập nhanh đến mức nó muốn nhay ra khỏi lồng ngực.

- Mình ... mình hứa . Tôi trả lời .

- Cảm ơn bạn .

Rồi Hùng ôm chặt tôi vào long nhưng tôi không cảm thấy khó chịu mà lại cảm thấy ấm áp lạ thường và còn cảm thấy dường như Hùng đang che chở bảo vệ cho tôi...

........

- Dậy nào , về nhà thôi con . Tiếng mẹ đánh thức tôi dậy

- Mẹ đến đón con rồi sao ... sao hôm nay đến muộn vậy . Tôi lờ đờ mở mắt và nhìn thấy mẹ liền ôm chầm lấy mẹ. Con tưởng mẹ bỏ rơi con rồi .

- Mẹ xin lỗi , lần sau không thế nữa đâu . Làm sao mẹ có thể bỏ rơi con được chứ . Thôi chàodì , chào bạn rồi đi về con .

- Con chào dì , mình chào bạn .

- Ùh hai má con về nha . Dì hảo chào hai má con tôi

Rồi tôi theo má đi về mà bỏ quên đi mất một người và cũng vô tâm không để ý đến ánh mắt người đó đang dõi theo từng bước chân của hai má con chúng tôi .

- Trang àh! má xin lỗi nha tai má bận chuyển nhà nên đến đón con hơi muôn . Dể chuộc lỗi với con má bảo ba nghỉ việc đến đón hai má con mình về kìa . Rồi má chỉ ra chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ ngoài cổng . Còn một tin nữa má muốn báo cho con là mai con sẽ được chuyển đến trương mới đó con có thích không .

- Trường mới ! Câu nói của má làm tôi sững người . Nghĩa là không phải là con được chuyển đến đây học sao .

- Đúng rồi vậy con tưởng con được chuyển đến đây học sao . Hôm nay má chỉ gửi tạm con ở đây để đi chuyển nhà thôi . Thôi lên xe đi con .

Vậy là mai tôi không phải đến đây nữa sao , tôi sẽ không được ở bên Hùng nữa sao . Vậy mà lúc nãy nãy tôi không đẻ ý đến thái độ của Hùng vậy mà tôi con hứa là ở bên cạnh cậu ấy nữa . Không tôi phải nói cho cậu ấy biết .

- Trang ! Trang con chạy đi đâu vậy .

Mặc kệ tiếng má gọi sau lưng tâm trí tôi lúc này chỉ biết là hải tìng bằng được Hùng mà Thôi . Nhưng cậu ấy đâu rồi ở trong lớp học không có hay là cậu ấy đên .... đúng rồi .

- Hùng ! ... Bạn đây rồi . Tôi vừa nói vừa thở dốc . Hùng dừng đu lại nhìn tôi .

- Bạn chưa về sao , bạn sợ mình phả ở một mình hả. Không sao đâu mình quen rồi mà . Hùng mỉm cười nụ cười ấy mới đẹp làm sao . Mai bạn nhớ đến nha .

- Mai mình không đến được nữa đâu .

Hùng chạy đến bên cạnh tôi đặt hai tay lên vai tôi mà hỏi .

- Sao lại vây ?

- Mai nhà mình sẽ chuyển lên thàn phố và mình sẽ chuyển lên đó học luôn . Không hiểu sao lúc đó tôi ôm lấy Hùng . Mình không muốn chuyển đi mình muốn ở đây học với bạn cơ . Và cũng đưa tay ôm lấy tôi .

- Trang về thôi con . Rồi má kéo tôi ra khỏi Hùng . Đi vè nào . Mẹ dỗ dành tôi và kéo tôi đi .

Ánh mắt Hùng nhìn tôi làm nước mắt tôi bắt đàu chảy ra ,thực sự tôi không muốn xa hùng chút nào cả Hùng là người bnaj đầu tiên của tôi , tôi không muốn xa Hùng .

- Trang con làm gì vậy .

Tôi chạy đến bên Hùng ôm lấy Hùng và thì thầm vào tai Hùng

- Bạn hãy nhớ mình đừng quên mình .Mình sẽ quay lai tìm bạn hãy nhớ lấy điều đó nha . Mình sẽ không bao giờ quên bạn đâu hoàng tử của mình . Rồi tôi nhẹ nhàng đặt lên môi Hùng nụ hôn đầu đời của mình . Đừng quên mình nhé .

Rồi tôi bỏ Hùng ra và chạy đi , nước mắt tôi lại rơi và ngày càng nhiều và ..... Rầm .... điều cuối cùng tôi còn nhớ là có tiếng ai đó nói " Mình sẽ không bao giờ quên bạn đâu công chúa của mình " rồi có cái gì đó lao thật nhanh tới tôi. Đầu tôi đập mạnh xuống đường và tôi khồng nhớ gì cả và những gì đẫ xảy ra đều biến mất hết như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi .

................

- Nhóc ! Nhóc em có sao không . Tỉnh lại đi mà . Tôi khẽ mở mắt ra ánh sáng mặt trời làm tôi chói mắt nhưng tôi vẫn nhận ra khuôn mặt của Hùng . Khuôn mặt điển trai của anh giờ đã tái nhợt đi bởi lo lắng . Tuy tôi đã tỉnh lại nhưng khuôn mặt đo vẫn còn hiện rõ sự lo lắng .

- May quá em tỉnh lại rồi để anh đưa em đi bệnh viện nha . Tôi lắc đầu và đưa tay lên sợ khuôn mặt đang tái nhợt của anh . Cậu bé đúng là anh , đúng là anh rồi tại sao tôi lại không nhận ra mình ngay từ lúc nhìn thấy bức ảnh ở trong phòng anh chứ . Nhưng mà lúc đó mình đã nhớ lại đâu mà nhận ra anh , không ngờ sau bao nhiêu năm anh lại thay đổi nhiều vậy .

- Cậu bé đó là anh . Tôi hỏi hùng còn hÙng thì không hiểu chuyện gì cả . Và tôi ôm lấy Hùng khẽ đặt lên đôi môi tái nhợt của Hùng nụ hôn thứ 3 của đời mình .

- Em nhớ lại rồi , em nhớ lại tât cả rồi .

- Thật không . Khuôn mặt Hùng thay đổi trạng thái rất nhanh tù lo lắng sang ngạc nhiên và Vui mừng . Em nhớ lại rồi hả ... Ơn trời . Rồi Hùng ôm chặt tôi vào lòng .

uồn: http://w- .... Sau tai nại đó em không còn nhớ gì về tuổi thơ của mình nữa . Nhiều lúc thấy mấy đứa ở lớp kể với nhau chuyện chúng nó còn bé tý mà em chả thể nhớ được gì cả về hồi đó dù có nhớ thì càng lại thấy đầu óc mình càng trống rỗng . Dồi dần đần lớn lên em cũng chẳng để ý đến chuyện đó và thầm nghĩ chắc tại lúc đó mình bé quá nên không nhớ . Tôi kể lại những gì sảy ra tiếp theo cho Hùng nghe .

- Còn anh từ ngày đó trở đi anh không ngày nào anh không thể quên được em , đặc biệt là nụ hôn lúc đó . Và anh quyết định sẽ chờ em quay chở lại nhưng không thấy em , đến năm anh học lớp 6 thì gia đình anh chuyển lên thành phố sống và anh quyết định sẽ tìm em cho bằng được . Giọng Hùng có phần nghẹ ngào .

- Anh nhận ra em từ lúc nào vậy ? Không biết lúc đó tôi súc động quá hay sao mà tôi lại hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn đến vậy .

- Ngay từ lúc đầu gặp em anh đã có cảm giác rất quen và anh đã có ý nghĩ là em là người anh đang tìm nhưng cho mãi đến tận hôm qua khi cởi quần áo của em anh mơi nhìn thấy cái sẹo ... anh mới chắc chắn đó là em . Vì ngày xưa có nghe dì Hảo nói em không sao sau vụ tai nạn đó em chỉ bị chấn thương ở đàu do đập đầu xuống đường và một cái sẹo ở chân do chiếc xe máy đó gây ra .

- Ra là vậy ... Àh em muốn anh một câu . Hùng nói đến tôi mới nhớ cái vụ tối hôm có thật lag Hùng đã ... với tôi không .

- Câu gì vậy . Hùng trả lời và nhìn xuống tôi tôi đang nép trong vòng tay hùng

- Em muốn hỏi .... hôm qua chúng ta có ... có xảy ra chuyện gì không vậy . Tôi nói xong tôi cảm thấy nhẹ cả người vì cuối cùng mình cũng đã hỏi được câu hỏi đó . Nhưng hỏi xong tôi cũng chả vui được lâu thì tôi lại rơi và trạng thái hồi hộp và lo lắng chờ đợi câu trả lời của Hùng .

- Em hỏi chuyện tối qua hả . Tôi khẽ gật đầu và chờ đợi câu trả lời của Hùng . Hôm qua giữa chúng ta có xảy .... chuyện ....

Câu trả lời của Hùng làm cho tim tôi như muốn vỡ tung ra ra , cơn giận giữ của tôi đùng đùng nổi dậy . Tôi đẩy Hùng ra xa cho dù Hùng có thể là người tôi yêu nhưng tôi không thể tha thứ cho hành động đó của Hùng được , Hùng dám cương bức tôi trong lúc tôi đang mê man không làm chủ được bản thân đúng là ... đồ đáng ghét .

- Anh là đồ đáng ghét ! Đồ xấu xa ! Tôi hét lên khuôm mặt đùng sát khí .

- Em làm cái gì vậy anh đã nói hết đâu , giưa chúng ta hôm qua có sảy ra chuyện nhưng đó là chuyện gì thì phải để anh nói hết chứ làm gì mà nổi nóng giữ vậy . Bị đẩy bất ngờ xuống đất Hùng quát lại tôi nhưng không thể bằng tôi được ( tự đắc quá ) .

- Vậy anh nói tiếp đi . Cố nén cơn giận tôi để cho Hùng giải thích để khi bị sử thì Hùng không có cơ mà oán trách tôi .

- Thì hôm qua em bị sốt mà anh không có cách nào đẻ em hạ sốt cả nên trong khi đó em thì cứ có người lại miệng thì không ngớt kếu rét và thế là anh chỉ còn cách cởi hết quần áo của em ra . Này đừng có mà manh động nha anh chưa nói xong mà . Hùng vội nhảy ra xa khi thấy tôi không kìm chế được cơn tức giận của mình .

- Anh còn nói gì nữa chuyện roc như ban ngày còn gì miệng anh vừa nói anh cởi quần áo của em rồi còn gì . Tôi thì đang tức sôi sục trong người .

- Thì anh mới nói vậy chứ anh đã nói cởi ra để làm gì đâu sao em nóng tính thế . Hùng thanh minh .Anh chỉ cởi quần áo của em ra và quần áo của mình ra rồi lấy hơi ấm của cơ thể mình ủ ấm em thôi mà .

Tôi sững người " ủ ấm" có thật là như vậy không nhỉ ? Chuyện lấy cơ thể mình để ủ ấm cho người khác tôi đã thấy người ta từng làm trên ti vi rồi những ngoài đời thì chưa thấy bao giờ .

- Có thật là chỉ có như vậy không vậy ? tôi hỏi lại Hùng .

- Thật mà , anh thể đó ! Nhìn vẻ mặt của Hùng lúc àn đáng yêu không chịu được gióng y một đứa trẻ vậy nếu không tức giận có lẽ tôi sẽ phì cười mất . Nhưng trên khuôn mặt đó thay đổi cảm xúc vô cùng nhanh chóng sang một vẻ vô cùng gian sảo . Thế em nghĩ giữa chúng ta còn có thể xảy ra chuyện gì nữa hay là em nghĩ tới chuyện đó ...?

- Đâu có...anh... anh đừng có mà nghĩ bậy bạ đó . Tôi không ngờ mình đang thế chủ động lại bị chuyển sang thế bị động nhanh đến vậy , làm tôi không kịp chuẩn bị tinh thần nên vô cùng lúng túng .

- Anh nghĩ bậy bạ hay em nghĩ bậy bạ vậy . Hùng đi xung quanh và thì thầm vào tai tôi . Hay lag em thích anh quá nên muốn chuyện đó hả , nếu em thích anh sẽ chiều .... Rồi hùng đưa tai cởi cúc áo .

Tôi không thể nào chịu được nữa khi cái cúc đầy tiên của Hùng được cởi ra nên tôi vội lấy tay bịt mắt và quay đi chỗ khác .

- Em không đùa với anh đâu đó . Tôi nói mà giọng của tôi gần như sắp khóc .

- Anh đâu có đùa đó là điều em muốn mà .... nào quay lại đây nào ..... quay lại đây . Hùng lay vai tôi quay lại nhưng tôi vẫn cố sức kháng cự lại tuy biết sự mình không thể nào trọi lại sức của Hùng ..

- Không mà ... em nói không mà ... đừng mà em không muốn . Tôi nói mà hai hàng nứa mắt lăn trên má ... .

- Nhóc khóc đây hả ... anh chỉ đùa thôi mà ... Mở mắt ra nhìn nè anh vẫn mặc quần áo chỉnh tề mà . Thôi thôi nào ... nín đi .... làm gì mà khóc như con nít vậy .

Mặc cho hùng thả sức dỗ dành , tôi mặc kệ tôi khóc lúc đó tôi bực mình kinh khủng khi Hùng đùa như vậy .

- Không chơi với anh nữa ... em về đây . Rồi rồi tôi chạy biến mất .

- Nhóc ! nhóc ! Đừn giận anh mà ... anh chỉ đùa thôi mà . Hùng vừa chạy vừa nói vừa đuổi theo tôi đằng sau chả mấy chốc Hùng đã kịp tôi và ôm chầm lấy tôi từ đằng sau .

- Bỏ em ra , em ... em ghet anh lắm . Tôi cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của Hùng cho dù biết là việc đó là vô vọng .

- Thôi mà cho anh xin lỗi .... anh chỉ muốn đùa chút thôi ... Hùng tiếp tục giỗ dành tôi như giỗ một đứa trẻ .

- Không ... em chơi với anh nữa anh toàn ăn hiếp em thôi . Tôi cương quyết nhưng trong đó pha chút nũng nịu . Vì khi ôm lấy tôi , dỗ dành tôi không hiểu sao mọi sự tức giận trong tôi tan biến hêt và tôi cảm thấy mình đang rất hạnh phúc .

- Cho anh xin lỗi đi mà ... anh hứa không còn lần sau nữa đâu ... em không chơi với anh , anh chơi có một mình tủi thân mà... Tha lỗi cho anh đi ... năn nỉ đó ... anh hứa chỉ có một lần này thôi .... anh thề nếu anh mà còn như vậy một lần nữa anh sẽ ...

- Thôi em tin anh mà . Tôi quay lại bịt miệng Hùng lại không dể Hùng kịp nói ra mình sẽ bị làm sao vì tôi sợ mình mất Hùng .

- Nhóc anh yêu em . Hùng đã nói điều đó điều mà tôi luôn mong đợi và có nhiều lúc tôi vì tuyệt vộng mà nghĩ là cả đời mình sẽ không bao giờ nghe được điều đó . Vậy mà hôm nay tôi lại được nghe thấy điều đó một cảm giác thật lạ khó tả tràn ngập trong tôi .

- Em cũng vậy .... em yêu anh . Tôi đã nói được điều đó không ngờ tôi lại nói ra được điều đó dễ dàng như vậy . Luvs này tôi quên hết mọi thứ tôi chỉ biết lag tôi yêu anh ấy và đánh đổi tất cả chỉ để có anh ấy , tôi quyết định yêu anh ấy cho dù sảy ra bấy cứ chuyện gì tôi cũng chấp nhận .

Hùng ôm chặt tôi vào lòng , tôi nhẹ đưa tay ôm lấy anh ấy . Và đôi môi của anh ấy đã nhẹ nhàng trao cho tôi một nụ hôn nồng cháy và tôi cũng tiếp nhận đó rất tự nhiên như khi anh tặng tôi . Không gian thật yên tình và dường như chỉ dành riêng cho hai chúng tôi ,chỉ còn ánh hoàng hôn đang nhẹ nhàng tắt dần sau đường chân trời để cho chúng tôi được bên nhau ...

NgTôi lười biếng ngồi dậy khỏi giường vì những tia nắng đầu tiên của ngày mới đã làm tôi thức giấc , hôm qua thật là một ngày mệt mỏi với tôi nhưng nó lại là ngày hạnh phúc nhát của tôi . Đạt chân xuống nền nhà mát lạnh tôi giật mình vì không thấy Hùng nằm ngủ ở đó nữa , tôi giật mình nhìn lại giường của mình Hùng cũng không có ở đó . Tôi thở phù .... một cái ít ra hÙng cũng không ngủ ở trên giường của tôi như hôm trước , trấn tĩnh lại một lúc tôi nhớ ra trong khi hôm qua tôi sắp ngủ trong lòng của Hùng thì Hùng có nói là sẽ chyển sang phòng bên để ngủ . Vậy là từ nay không còn gì để lo lăng nữa tôi bước vào nhà tắm với một cái ngáp thật dài dù gì cũng không thể cho Hùng thấy vẻ mặt ngái ngủ của tôi như thế này được .

Ông bà lại đi vắng rồi còn Hùng thì biến đi đâu mất tiêu vừa sang phòng gọi mà không thấy đúng là đồ đáng ghét bỏ mình ở nhà một mình . Tôi mở tủ lạnh lấu đồ ăn sáng thì thấy trên khẩu phần ăn của tôi có một mảnh giấy.

" Ăn xông đi ra vườn ngay . Nhơ ăn nhìu vào đó ^^."

Lại định chơi trò chốn tìm đây mà ,đúng là đồ trẻ con. Thôi kệ ăn sáng trước đi đã cái dạ dày của mình biểu tình rồi .

" Hãy đi tới cái cây gần nhất, và có nhiều hoa nhất và lấy báu vậy và chờ chỉ dẫn tiếp theo "

Một cái biển chỉ dẫn đập vao mắt tôi ngay khi tôi vừa bước ra ,

- Cái cây gần nhất và nhiều hoa nhất là cái cây nào nhỉ . Tôi đưa tay lên gãi đàu và bắt đàu tìm kiếm . Àh kia rồi và tôi tiến đên cái cây cách tôii khoảng 20 bước chân .

Ỏ dưới đó có một cái hộp tôi liền mở ra xem thì ra bên trong đó có một cái súng nước cỡ lớn .

- Vậy mà cũng đòi gọi là báu vật hả .Tôi lầm bẩm .

Nhưng để ý kĩ thì thấy bên dưới thấy có một mảnh giáy nữa tôi liền đọc " ĐẠI CHIẾN BẮT ĐẨU " chưa kịp hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó thì không hiểu nước ở đâu bắn liên tiếp vào mặt tôi . Tôi ngẩng lên thì ra đó là Hùng với khẩu súng nước giống của tôi và một nụ vười đắc thắng thật đáng ghet . Nhưng tôi chưa kịp phản công lại thì đã biến đi đâu mất tiêu ... tức thật . Nhưng tôi không chịu thua như thế đâu hãy chờ đó ... Nhưng trả thù không phải là dễ hậu quả là tôi bị ướt hết bộ quần áo vậy mà quần áo của Hùng thì vẫn khô như thường ,bất chợt tôi nghĩ ra một kế .Tôi tháo đôi giày của mình và vất sau một gốc cây và nấp ở một bụi cây gần đó và thay thế khẩu súng bằng một cái vòi nước . Quả đúng như tôi dự đoán chỉ vài giây sau Hùng tưởng tôi ở chỗ cái cây nọ lên lén lút tiến tới và đúng lúc Hùng chuẩn bị ra tay thì tôi đã đứng ở đằng sau và .... ( mọi người tự tưởng tượng nha cia này dễ mà )

- Nhóc kia đứng lại .... đồ chơi xấu . Tuy quần áo bị ướt hết nhưng Hùng vẫn cố sức duổi theo tôi để trả thù .

- Có giổi thì lại dây . Mỗi khi Hùng đuổi gần kịp tôi ,tôi lại mở vòi nước làm Hùng không thể nào mà ra tay được nhìn cảnh đó đến là vui . Phải mãi đến khi hùng đầu hàng xin tha tôi mới chịu bỏ qua .

--------------------------------------o0o--------------------------

- Nhóc mình đi chơi di , ở nhà như vậy chán lắm . Chiều mai mình về thành phố rùi . Hùng năn nỉ tôi khi vừa ăn trua xong còn tôi đang xem chương trình tivi yêu thích .

- Thôi tý nữa đi ...Đang hay mà . Tôi lười biếng trả lời .

- Thôi mà đi đi còn 3 phút nữa thôi xe làm gì . Hùng năn nỉ .

- Không đang hay mà .

- Thôi mà đi thôi . Hùng kéo tôi dậy mà tắt tivi đi rồi lôi tôi ra khỏi của .

- Trang ... cháu có điện thoại này . Bà gọi tôi từ trong nhà . Nhờ vậy mà Hùng mới thả tay tôi ra . Tại máy điện thoại của tôi hết pin mà lại quen mang theo sac pin nên gọi vè nhà toàn bằng máy điện thoại bàn nhà bà

-Alô ! Trang nghe đay ạ .... alô .... ai đó . Người bên maix mà không trả lời tôi chỉ nghe thấy tiếng thở của đầu dây bên kia mà thôi . Tút ... Tút .... tút .và cuối cùng người đó đã tắt máy .

Không biết người đó là ai mà lạ vậy , gọi rồi không trả lời .

- Đi thôi . Hùng vỗ vai tôi và kéo tôi ra khỏi nhà .

Nhưng tôi cũng nhanh chóng quên đi chuyện đó vì cái cảm giác hạnh phúc được ngồi sau tay lái của Hùng đi chơi vong vòng khắp nơi . Chỉ tiếc là mới đó mà trời đã tối đã đến lúc chúng tôi phải về nhà . Nhưng Hùng đột ngột dừng lại ở vệ đương vắng gần một con sông .

- Sao vậy ... muộn rồi đó . Tôi thắc mắc .

- Về làm gì sớm , nhóc không thấy trời hôm nay rất đẹp hay sao . Hùng vừa nói vừa nhìn lên bầu trời đêm lung linh huyền ảo bởi những ngôi sao đang nhấp nháy tỏa sáng .

- Ùh đẹp thật đó . Tôi cũng nhìn lên bầu trời tuyệt vời đó . Chọt có một tia sáng lóe lên nhưng cũng kịp làm cho tôi nhận ra đó là sao băng . Sao băng kìa ... Mau chắp tay vào ước đi . Hùng cũng làm theo hành động đó của tôi .

** Con ước con và người yêu của con là Húng sẽ yêu nhau và bên nhau mãi mãi **

- Nhóc ước gì vậy . Hùng hỏi tôi .

- Em ... không thể nói được . Tôi ngập ngừng .

- Không cần nói anh cũng biết nhóc ước gì . Hùng ra vẻ mình biết tuốt suy nghĩ của tôi mà phán . Chắc nhóc lại ước là anh sẽ lẫy nhóc chứ gì .

- Cái gì đừng có mơ . Còn lâu em mớ lấy anh nghe chua .

- Thật không nhóc mừng ra mặt rồi kia kìa .

- Đâu có ... làm gì có .... anh đừng có mà tưởng bở ... mặt em làm gì có cái gì mà mừng . Tôii Thanh minh

- Đây nè .... ở chỗ này nè .... Rồi bờ môi Hùng nhẹ nhàng chạm nhẹ lên má tôi .

Tôi ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác vì lúc này tôi ngượng vô cùng .

- Anh xấu lắm không chơi với anh nưa , anh toàn bắt nạt em thôi .

- Người yên thơn một cái mà không được sao , sao em khó tính thế . Rồi vòng tay hùng nhẹ nhàng choàng lấy cơ thể tôi và thì thầm vào tay tôi . Anh yêu em lắm , nhóc đừng xa anh nữa nhé .

Câu nói của Hùng làm cho tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc và tuy tôi không nói nhưng Hùng cũng có thể đoán được là tôi đã nói với Hùng " Em cũng cũng yêu anh và em sẽ không bao giò xa anh nữa đâu ".

Tôi sẽ nhớ mãi chuyến đi này

uồn: hChap 7 : Đối mặt ...

Những tia nắng của sớm mai tràn ngập trong căn phòng tôi làm tôi thước giấc . Tôi bưới tới gần của sổ và ngám nhìn cảnh vật bên ngoài , mọi thức thật yên bình nhưng sao lòng tôi đầy lo âu . Hôm nay là ngày đi học đầu tiên sau kì nghỉ , hôm nay tôi sẽ gặp mọi người và tôi sẽ phải đối mặt với Hạnh . Không biết khi gặp Hạnh tôi sẽ phải đối mặt với cô ấy như thế nào đây khi tôi đã cướp mất người mà cô ấy yêu . Còn hào nữa chứ không hiểu sao từ khi tôi từ chối lời mời của anh ta , mõi khi gặp tôi anh ta có tháu độ rât khác . Hôm nay cũng là ngày mà ba về , tại sao cứ nghĩ đến ba tôi lại rất ợ tôi sợ ba biết chuyện giữa tôi và Hùng và ngăn cản chúng tôi như ngăn cản tôi và Tuấn trước kia vậy . Bỗng có người ôm lấy vòn eo của tôi, khuôn mặt thì áp sát vào khuôn mặt tôi sát đến nỗi tôi có thể cảm nhận hơi thở của người đó

- Nhìn gì mà thần người ra vậy . Người đó cất tiếng .

Không cần nhìn lại tôi cũng biết đó là Hùng . Từ lúc ở nhà ông bà hùng về cứ hễ có thờ cơ là Hùng lại lén làm như vậy .

- Nắng đẹp quá phải không ? Không hiểu sao lúc đó tôi lại nói một câu dở hơi đến như vậy .

- Ùhm nhưng sao em có vẻ buồn vậy có chuyện gì vậy . Hùng ôm tôi chặt hơn .

- Hùng , em có chuyện này muốn nói với anh .

- Chuyện gì mà em làm ra vẻ quan trọng vậy . Hùng hôn nhẹ lên má tôi .

- Em muốn chúng ta giữ kín chuyện chúng ta quen nhau được không . Lấy hét can đảm tôi mới nói ra được câu đó .

- Sao ... em nói cái gì , tại sao phải như vậy ? Hùng có vẻ hơi mất bình tĩnh và đẩy tôi ra xa nhưng vẫn giữ tôi trong vòng tay của anh . Hay là em .... không yêu anh.

- Anh Hùng bình tĩnh đã nào , anh nghe em nói đã . Lúc nào cũng vậy từ lúc tôi nói yêu Hùng đến giờ cứ khi nào tôi cãi lời Hùng là anh lại giở cái điệp khúc " em không yêu anh hả? " hay " em không yêu anh sao " .Làm tôi bực cả mình rồi lại mất còng giải thích này kia .

-Sao anh có thể bình tĩnh được chứ .

- Em làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta mà thôi . Anh thử nghĩ ba và dì sẽ như thế nào khi biết chuyện này , em đã từng làm như vậy một lần và ba đã không đồng ý . Lần này chắc ông không chịu nổi mất , tuy em là con cưng của ba nhưng ông sẽ ngăn cản chúng ta đến cùng . Hơn nữa anh bảo em phải đối mặt với Hạnh như thế nào đây những ngày mới đến cô ấy đã đối xử rất tốt với em nếu biết chuyện thì không biết cô ấy nghĩ em là người như thế nào .

Hùng không nói gì chỉ ôm chặt tôi vào lòng mà thôi .

- Em biết tâm trạng của anh trong lúc nảy nhưng để tốt cho chúng ta , em nghĩ chúng ta sẽ cho mọi người biết chuyện này vòa một lúc thích hợp thì tốt hơn . Tôi tưa vào Hùng tìm kiếm cảm giác an ủi , yên bình và hạnh phúc khi ở bên anh . Có vẻ Hùng đã hiểu được ý của tôi nên không nói gì .

- Hôm nay là ngày đầu đi học lại em không muôn muộn . Tôi bỏ vòng tay của hùng ra khỏi nguỏi mở tủ lấy quần áo và chạy vào phòng tắm .

----------------------o0o-------------------------------

Tôi bước ả khỏi nhà thì thấy Hùng đang ngồi trên chiếc xe đạp của tôi và đợ thấy tôi đến gần anh lên tiếng .

- sao lâu qau vậy muôn muộn học hả .

- Đâu có , xe anh đâu mà lại lấy xe em thế hả ? Tôi thắc mắc

- Kể từ nay chúng ta sẽ đi học chung . Hùng quyết định .

- Sao lại vậy ? Không được mọi người sẽ nghĩ chúng ta đang quen nhau thì sao . Tôi lo lắng .

- Sao không được , chúng ta đang quen nhau đó thôi . Đừng lo mọi người sẽ nghĩ chúng ta là anh em đi học chung thôi đừng lo lên xe đi . Có thể Hùng thấy vẻ mặt lo lắng của tôi nên lý giải .

Tôi đành ngồi lên xe nhưng tròng lòng thì vẫn lo lắng nhưng dần tôi cũng cảm thấy sự lo lắng đó là thừa vì mọi người ai cũng nghĩ chúng tôi là anh em hết cả . không ngờ cái danh hiêu hoa khôi của tôi lại được nhiều người trong trường biết đến vậy nhờ đó nên hoàn cảnh gia đình cũng biết hết luôn . Nên chuyện anh em đi học cùng nhau không có gì là lạ . Và tôi đã dần dần hết lo láng và cảm thấy vui vì thỉnh thoảng có vài đám nam sinh nhìn thấy tôi lại chỉ nhau rôi nói .

- Cậu ta đẹp thật phải không . Học sinh A nói

- Nếu cậu ta là con trai thì nhất đinh tôi sẽ tán cậu ta đó . Học sinh B nói .

Nghe đến đó Hùng vội đạp nhanh làm cho không nghe được về sau câu chuyện đó sẽ như thế nào . Ngồi sau tay lái của Hùng tôi có cảm giác thạt hạnh phúc và mong con đường dài mãi , dài mãi nhưng không được vì cổng trường đã hiện ra trước măt tôi rồi . Tôi và Hùng chia tay nhau tôi lên lớp trước còn Hùng đi gửi xe lên lớp sau .

Đang lang thang giữa những hàng cây chờ Hùng gửi xe thì có một giọng nói đằng sau lưng tôi làm tôi phải quay lại .

- Hai người có vẻ đẹp đôi đó . Đó là Hào anh ta thay đổi nhiều quá , từ đầu tóc đến quần áo làm cho tôi tý nữa không thể nhận ra anh ta . Nhưng vẻ mặt và ánh mắt của anh ta cũng khác nữa nó có vẻ lạnh lùng hơn .

- Chào anh , kì nghỉ vui chứ .

- Cảm ơn , không có cậu kì nghỉ của tôi cũng vẫn tốt đẹp . Mà kì nghỉ vừa rồi là thiên đường với cậu nhỉ hai người thân nhau đến thế cơ mà . Tôi nhận ra câu nói ý mỉa mai đó của hăn ta còn có vẻ tức giận nữa , không hiêu anh ta tức giận cái quái gì nhỉ .

- Hào đi thôi ! tôi chưa kịp trả lời thì một người trong nhóm bạn của nabh ta ở đằng xa gọi nên anh ta chào tôi rồi bỏ đi .

Còn tôi thì đứng thì vẫn còn bất ngờ vì sự thay đổi của anh ta .

- Đi thôi em còn nhìn gì vậy . Hùng đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào mà tôi không hay .

- Không có gì , mình lên lớp thôi .

Nhưng tôi tưởng mọi chuyện như thế là được yên ổn vì không gặp anh ta bây giờ thì sẽ gặp anh ta trên lớp mà thôi nên gặp trước gặp sau không quan trong nhưng điều tồi tệ hơn là tôi đã gặp Hạnh ở hành lang trong khi đang đi với Hùng .

- Chào hai người . Hạnh chào chúng tôi trước giọng nói của hạnh khác hẳn với mọi khi có thể là Hạnh đang khó chịu khi nhìn thấy chúng tôi đi với nhau .

- Chào Hạnh . Hùng mỉm cưởi vơi Hạnh và Hạnh cũng mỉm cười lại thái độ của Hạnh đã thay dổi hoàn toàn khi Hùng cươi với mình .

- Chào bạn . Tôi chào Hạnh nhưng mà Hạnh coi như không nghe thấy gì và có thể coi như không có tôi ở đó vậy .

- Kỉ nghỉ vui chứ . Giọng Hạnh trở vể như lúc trước nhưng tôi cảm thấy có một vẻ gì đó giả tạo và ánh mắt Hạnh nhìn tôi cứ như tôi là kẻ thù của cô ta vậy . Mà đúng vậy tôi là tình địch của cô ta mà .

- Tuyệt vời phải không Trang ? Hùng quay sang nhìn tôi và nói .

- Đúng ... đúng vậy . Tôi ấp úng . Còn bạn thì sao .

-Cảm ơn kì nghỉ của tôi cũng bình thường thôi . Giọng Hạnh co vẻ gì đó mỉa mai và ánh mắt của Hạnh lạnh lùng và chứa đầy thù hận . Trong mắt cô ấy tôi đáng ghét đến vậy sao . Thôi hai bạn vào lớp đi thầy giáo sắp vào kìa .

- Đi nhanh thôi trang thầy giáo kìa . Rồi Hùng kéo tôi đi nhưng tôi vẫn không quên được ánh mắt của Hạnh nhìn tôi trước khi bước vào lớp

ttp://www- Ăn nữa đi , bỏ bữa như thế sao có sức cho chiều học tiếp được . Hùng cố ép tôi ăn tiếp phần ăn còn lại của mình .

- Em no lắm rồi , không ăn được nữa đâu .

Không phải là tôi không ăn được nữa mà là do tôi không muốn ăn nữa . Mấy ngày hôm nay quả là ngột ngạt hết mức tôi không thể chịu đựng được thái độ của Hạnh và Hào nữa cứ một lần nhìn thấy họ tôi cảm thấy trong mắt họ tôi dường như đang làm bầu không khí của họ bị ô nhiêm và họ muốn tránh xa tôi càng xa càng tốt vậy . Hạnh thì tôi có thể hiểu được còn Hào thì tôi không hiểu tại sao . Con người anh ta thật là khó hiểu lúc thế này , lúc thế kia làm người ta phát bực .

- Bạn có thể chụp chung với mình một tấm hình được không . Một nữ sinh chắc cùng khối với tôi đến bên bàn đề nghị .

- Được thôi , anh Hùng chụp dùm em cái . Tôi đưa cái máy ảnh trên tay cô nữ sinh kia cho Hùng . Đây cũng là một cách hay để tôi không phải tống nốt chỗ thức ăn kia vào bụng .

Hùng cầm lấy chiếc máy ảnh và chụp hình cho chúng tôi nhưng có vẻ không hài lòng . Cũng đúng thôi vì chuyện này mà thời gian chúng tôi gần gũi nhau cũng ít hơn . Do phải dấu diếm tình cảm của mình nên chỉ những khi có hai đứa Hùng mới có cơ hội tỏ ra thân mật với tôi nhưng những lúc đó lại bị fan của tôi ở trường đến để xin chụp hình . Mà tôi cũng không ngờ tôi lại được nhiều người trong trường hâm mộ đến vậy , có hôm tôi phải trốn mãi mới về được đến nhà mà không bị làm phiền . Nhỏ Lan còn nói với tôi là những người hâm mộ tôi ngoài việc chụp chung với tôi họ còn chụp trộm và in lên áo phông , nhãn vở , ly nước rao bán khắp trường nghe tới đó tôi phát sợ vì và không dám đi vệ sinh ở trường nữa biết đâu ai đó chụp bậy thì sao .

- Cám ơn ... hình đẹp quá .... hôm nào có ảnh bạn cho mình chữ kí nữa nha .... Mình đi đây . Cô bé chạy đi với vẻ vui xướng khi được sự đồng ý là sẽ cho chữ kí của tôi . Mà cũng đúng thôi theo giá "chợ đen" bây giờ những bức hình mà có chữ kí của tôi là từ 20 đến 50k đó . Tôi cũng bất ngờ về thông tin này có lẽ sau này tôi sẽ chụp ảnh rồi bán lấy tiền mất .

- Vui nhỉ . Hùng cau mặt lại giận dữ . Có thể sau này anh sẽ cấm em không được chụp ảnh với người lạ mất .

- Sao lại vậy . Anh quá đáng rồi đó . Tôi bực mình vì cái quyết định quái quỷ của Hùng . Họ chỉ hâm mộ em thôi mà ai bắt anh có người yêu đẹp quá làm chi .

Mới có mấy ngày thôi mà Hùng đã ra không biết bao nhiêu điều khoản ngăn cấm tôi hết cái này đến cái khác . Và luôn tỏ ra là mình là người chín chắn biết lo cho người khác mà bắt tôi làm bao nhiêu việc mà tôi không thích như không được ăn quá ít ,không ngủ muộn , không được ăn vặt nhiều ,....

- Hâm mộ cãi nỗi gì , họ chỉ giả vờ vậy để lợi dụng em kiếm tiền thôi hay sàm sỡ này nọ . Như cái thằng hôm qua đó nếu mà anh không đến sớm thì nó đã lợi dụng chụp hìng để hôn em rồi . Hùng bắt dầu nổi nóng .

- Anh bé mồm thôi không mọi người biết bây giờ nên nhớ chúng ta đang ngồi ở căng tin nha . Kể từ khi chúng tôi giấu chuyện yêu đương thì chúng tôi đành phải ăn cơm trong căng tin vì sợ ăn với nhau ở ngoài nhiều mọi người nghi ngờ . Chuyện hôm qua chỉ là em sơ ý thôi mà và em cũng hứa chỉ chụp hình chung với con gái thôi mà .

- Thôi được rồi lần này cho qua .Tôi thở phào nhẹ nhõm vì nếu bị cấm chụp hình thì sao giờ vì tôi đang có ý định đăng kí cuộc thi người mẫu ảnh sắp tới của HHT . Hôm nay anh có lịc tập chiều em tự bắt xe bus về trước nha . Thôi anh đi vô lớp trước đây không đi cùng nhau nhiều mọi người bàn tán này nọ . ... nhớ những gì đã hứa đấy .

-------------------------------o0o-----------------------------

Về một mình chán thật cũng may là mình đi xe bus chứ đi xe đạp tuy có yên tinh nhưng từ ngày có Hùng rồi mình ghét đi một mình . Lý do vì sao chúng tôi đi xe bus ư ... đơn giản vì thỉnh thoảng Hùng phải đi tập nên chúng tôi chọn đi xe bus cho tiện . K..É...É...T chiếc xe moto dừng trước mặt tôi làm tôi làm tôi giật mình . Rồi sau đó có 2 đến 3 cái nữa vây quanh lấy tôi và tổng cộng có 5 người tất cả

- Ê kưng đi chơi với anh không . Một tên đầu tóc xanh , đỏ rựng đứng như lông nhím tiến gần đến tôi .

- Mấy anh là ai ... tránh ra cho tôi về .... Tôi cảm thây hơi sợ vì nhìn quanh mấy tên còn lại cũng ngổ ngáo có khi còn hơn hán ta nữa cơ .

- Về làm gì sớm tầm này má chưa nấu cơm cho ăn đâu .... đi chơi với bọn anh đi ... . Một tên đang ngồi trên xe lên tiếng .

- Tránh ra cho tôi về .... Tránh ra , Bọn chúng không để cho tôi yên và cứ chắn lấy tôi .

- Tránh xa cậu ấy ra . Có người lên tiếng tôi quay lại thì ra đó là Hào . Tôi không nói hai lần đâu tôi đếm từ một đến ba đó .

- Thằng nhãi mày là ai mà dám phá đám hả ? Tên cầm đàu lúc nãy tở vể dận dữ và tiến dần đến tôi .

- Môt... Hào vẫn không tỏ vẻ gì là sơh hãi mà bắt đầu đếm . Hai .... thời gian không còn nhiều đâu khôn hồn thì tránh xa em tao ra .

Em tôi là em của anh ta từ bao giờ nhỉ , sau khi anh ta giải quyết vụ này tôi sẽ xử lý anh ta cái tôi nhận họ hàng vớ vẩn sau .

- Thằng ôn con mày muốn chết rồi ... Anh em lên . Tên cầm đầu hô và xông lên đánh Hào .

Chỉ trong nháy mắt Hào đã tránh khỏi cú đấm của hắn và cho hắn một cái thụi vào bụng . Tên thứ hai xông lên chưa kịp ra tay thì ta bị Hào đá tung ra . Có một tên chơi xấu lấy dao nhíp đâm lén từ phía sau do không dể ý mà Hào đã bị thương một tên khác lợi dụng tình hình dùng ống típ đánh lén từ phía sau .

- Hào cẩn thận bên trái . Tôi hét lên cảnh báo cho hào

May mà Hào nghe thấy lời tôi nói mà tránh kịp và nắm lấy cổ tay hắn và bóp đến khi hắn dau quá rơi cả gậy ra . Lấy được vũ khí như hổ mọc thêm cánh Hào đập cho bọn chúng túi bụi chả máy chốc mà bọn chúng nằm lăn ra đât . Bọn kia vội càng xin lỗi và chạy biến mất không ngờ lúc nãy ăn nói có vẻ oai lắm vậy mà bây giờ .

- Không sao chứ . Anh ta lạnh lùng hỏi tôi .

- Không sao ...cảm ơn anh , anh bị thương rồi . Tôi lí nhí trả lời vì lý do một phần cũng do tôi nên tôi cảm thấy mình phần nào có lỗi trong chuyện này .

- Không có gì chuyện nhỏ ấy mà không sao đâu cậu về đi .Máu chảy nhiều thế kai mà anh ta nói không sao ư không tôi không thẻ đẻ thế được

- Đi theo tôi . Tôi kéo anh ta đi

----------------------o0o-----------------

- Á .... nhẹ thôi . Cậu có biết là tôi đang đau không vậy .

- Tôi xin lỗi ... tôi sẽ nhẹ tay hơn ... Tôi dần dân cảm thấy lóng ngóng tôi chỉ mới chạm nhẹ mà anh ta đã la um lên rồi . Tôi từng cứu thương cho vài ngừoi rồi mà họ đâu có thai độ như anh ta dâu .

- Xong rồi may là anh chỉ bị thương ngoài da thôi chịu khó vài bôi thuốc vài ngày là khỏi . Lúc này tôi mới ngẩng lên nhìn anh ta .

- Cảm ơn cậu .

- Không có gì , tại tôi mà bị thương tôi phải xin lỗi anh nữa mới đúng . Tôi cúi mặt xuống .

- Vào người khác họ cũng làm vậy thôi cậu không phải xin lỗi tôi đâu . Ngẩng mặt len nhìn tôi cái coi .

Tôi từ từ nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng dó và sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt của anh ta . Nhưng không khuôn mặt mà tôi nhìn thấy thật hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của tôi , khuôn mặt của anh ta dưới ánh mặt trười đẹp một cách kì lại . Mái tóc đen nhánh , đôi lông mày rầm nổi bật trên làn da trắng phản chiếu ánh nắng , sống mũi cao cao tỏ vẻ kiêu ngạo . Dôi môi mỏng hơi cong và đỏ đang nở một nụ cười hiền từ làm tôi tưởng như người đang ngồi trước mặt tôi là thiên thần chứu không phải là một người lạnh lùng của mấy ngày qua . Tôi phải công nhận anh thật đẹp vậy mà sao từ trước tới giờ mình không nhận ra .

Bất chợt anh ta nhạn thấy tôi đang nhìn vào đôi mắt den của anh ta và anh ta đưa một ta nên chạm nhẹ vào cằm của tôi và nâng khuôn mặt tôi lên . Từ từ anh khuôn mặt anh ta tiến sát tới khuôn mặt tôi và đôi môi của chúng tôi đã chạm vào nhau .....Khi nhận ra thì quá muộn cái lưỡi của anh ta đã chạm nhẹ vào đầu lưỡi đang run rẩy của tôi và mời gọi

.hihTôi lấy hết sức mình đẩy Hào ra và ..... Bốp ..... 5 ngón tay in hằn trên mặt hắn .

- Anh làm cái gì vậy. Tôi tức giận và bỏ đi không muốn nghe lời giải thích của hắn ta . Tôi tự trách mình tại sao lúc đó lại lại yếu lòng để anh ta làm như vậy .

- Trang ... nghe tôi giải thích đã .....

Chả mấy chốc anh ta đã đuổi kịp tôi và kéo tôi lại nhưng do quán tính tôi bị ngã về phía sau . Thấy vậy anh ta kéo tôi lại (dù vậy tôi cũng không thèm cảm ơn anh ta đâu ) và cả 2 chúng tôi đèu bị ngã xuống . Cả thân hình to lớn của anh ta đè lên thân cơ thể bé nhỏ của tôi . Tôi quay mặt sang một bên để tránh đôi môi của hắn chạm vào môi của mình . Nhưng khi tôi quay sang thì nhìn thấy cóa 2 người đang tiến lại phía tôi ... đó là Hùng và Hạnh họ đang ... tay nắm tay đi với nhau . Không ... không thể nào như vậy Hùng nói là hôm nay phải ở lại tập cơ mà sao lại vậy ....

Tôi đẩy hắn ra và đứng dậy nhưng vừa mới đứng dậy anh ta đã ôm chầm lấy tôi và hôn lên môi tôi . Do hàng động đó quá nhanh và quá bất ngờ nên tôi không kịp kháng cự . Nhưng tôi cố gắng vùng vẫy để thoát ra thì vòng tay của hắn ta đã ôm chặt lấy tôi làm tôi không thể nào mà nhúc nhíc được , tôi cố gắng nhìn sang Hùng và Hạnh đang nhìn chúng tôi chằm chằm ánh mắt của Hùng thì chứa đầy sự tức giận . Tôi cố dùng ánh mắt để nói với anh ấy rằng đó là do tôi bị tấn công .

Vòng tay của anh ta có vẻ lỏng hơn nhân cơ hội này tôi thoát khỏi vòng tay của anh ta .

- Hai người lộ liễu quá đấy , cho dù đây là công viên thì cũng phải giữ ý một chút chứ , đừng tưởng là đang yêu nhau nên muốn làm gì thì làm . Hạnh vừa nói vừa nắm tay Hùng đến chỗ chúng tôi .

- Không ... không phải vậy ... đấy là do . Tôi lúng túng giải thích không ngờ Hạnh lại nói với chúng tôi như vậy .

- Có luật nào cấm như vậy không . Hào ôm tôi vào lòng tỏ vẻ rất tỉnh cảm với tôi nhwu thể chúng tôi đang yêu nhau thật . Chẳng lẽ yêu nhau là chỉ cần nắm tay đi dạo như hai người thôi sao quan niệm đó xưa rồi .

-Anh nói cái gì vậy ? Tôi không hiểu anh ta nói gì .

- Không ý tôi không phải như vậy , nhưng hai người không cần phải công khai quá như vậy đau , Trang là một người nổi tiếng trong trường nếu mọi người biết chuyện này thì sẽ không hai đâu ... phải không ?Cô ta đột ngột quay sang hỏi tôi và quang sang nối tiếp với Hào .Tốt nhất là nên kín đáo một chút .

- Không phải ... giữa chúng tôi không có gì cả ..chỉ là . Tôi cố gắng giải thích cho Hạnh và Hùng hiểu .

- Mình đi thôi để họ còn tự nhiên chứ .

Câu nói của Hùng làm tôi bất ngờ và Hùng bây giờ đã nhìn tôi bằng một ánh mắt khác rồi không còn nồng ấm và đầy tình cảm như trước nữa mà thay vào đó anh nhìn tôi bằng một đôi mắt lạnh lùng và khinh bỉ . Có lẽ anh nghĩ tôi là một người lừa rồi và phản bội anh . Không ... không phải như vậy đừng nghĩ em như vậy mà ....

- Chào hai người . Rồi Hùng và Hạnh nắm tay nhau và bước đi trông họ thật tình cảm và giống một đôi tình nhân .

Trông thấy họ như vậy tôi lại cảm thấy đau lòng nước mắt tơi ứa ra . Và mỗi lúc một nhiều tôi khóc , cho dù biết khóc không giải quyết được vấn đề nhưng tôi không thể dừng lai ... bây giờ tôi chỉ muốn khóc mà thôi . Bỗng nhiên có một bàn tay lua nước mắt cho tôi , tôi cảm thấy được an ủi và hy vọng đó là anh , anh không hiểu lầm tôi vfa lúc nãy anh cư sử như vậy là do anh không muốn mọi người biết chuyện tôi và anh ... Nhưng khi tôi nhìn lên đó không phải là anh mà đó là Hào niềm hy vọng cuối cungf của tôi đã bị dập tắt .

- Tại sao lại là anh chứ .... Tôi không muốn nhìn thấy anh ..... anh cút đi ... tất cả là tại anh .... anh biết là tôi thích Hùng rồi sao còn làm vậy chứ .... tại sao ....? tôi vừa khóc vừa nức nở . Anh có biết là ... mãi tôi mới được ở bên anh ấy không mà còn làm vậy .... tại sao ..... tôi có thù gì với anh mà anh làm vậy với . Anh hãy biến khỏi nơi đây ... tôi không muốn nhìn thấy anh nữa .

- Trang em bình tinh lại đi ... anh xin lỗi vì đã làm vậy những .

- Anh tưởng xin lỗi một câu là xong ư , lời xin lỗi của anh có thể mang làm cho Hùng quay lại với tôi không . Tai anh mà tôi mất anh ấy đó ....

- Nhưng nhờ vậy tôi mới có được em . Em có biết tôi yêu em như thế nào không ? Lần đầu tôi gặp em tôi đã rất ghét em vì từ trước đến giờ chư có một thằng nhóc nào dám nào chuyện đó với tôi mà em lại dám làm vậy . Và tôi nghi sẽ có một ngày phải trả thù em nhung từ khi gặp lại em lần thúe 2 tôi đã thấy trong tôi có một cảm giác khác lạ và dần dần tôi đã biết mình yeu em rồi ! em hiểu cảm giác người mình yêu thích người khác mà tôi không thể để em đi với người khác được tôi phải dành được em .

- Không .... không tôi không hiểu .... không biết .... tránh xa tôi ra . Tôi đẩy anh ta ra xa tôi và chạy đi . Bây giờ tôi chỉ muốn tìm đến nơi nào chỉ có mình tôi mà thôi tôi không muốn gặp ai hay nghe ai nói gì nữa

Buồn .... chán .... cô đơn . Đã lâu lắm rồi tôi mới đi học cho một mình anh đã đến thật nhẹ nhàng và ra đi cũng vậy nhưng anh đâu có biết rằng anh làm trái tim em tan nát . Nếu anh muốn ra đi thì em sẽ để cho anh đi mà không níu kéo ... nhưng em chỉ muốn anh biết một điều đó là em đã yêu và minh anh mà thôi ....

Tôi chợt khự lại khi thấy anh đi bên Hạnh con tim tôi chợt nhói đau nhưng tôi chỉ biết đứng nhìn mà thôi , anh đã khôn tin tôi chắc anh thất vọng về tôi lắm .

- Ê ! làm gì mà đứng thẫn thờ ở đây vậy . Nhỏ Lan vỗ vai tôi làm tôi giật mình và không chỉ có một mình nhỏ mà còn có mấy người nữa cùng lớp nữa . Không vô lớp là muộn đó .

-Àh ! Không ... không có gì đâu . Tài lấp liếm của tôi quá tệ nên chắc họ chẳng tin tôi đến 1% nào .

- Họ đẹp đôi quá phải không ? Một người trong số mấy người bạn đi cùng Lan đi nhìn theo hướng mắt tôi khẳng định .

- Ừh đúng vậy . Tôi khẳng định như ngự bỗng nhiên trở nên khó thở .

- Thôi đi mấy người con nhỏ đó sao xứng đôi với Hùng được . Nhỏ Lan phản đối . Con nhỏ đáng ghét .

- Này mấy người biết gì chứa hôm qua trên diễn đàn trường 2 người đó đã công khai tình cảm của mình và chính thức quen nhau đó . Một người khác trong nhóm tuyên bố .

- Cái gì ? Nhỏ Lan tron xoe mắt . Có thật là như thế không . Chả lẽ là hùng cũng để ý cái con nhỏ đó .

- Ùh Hùng còn nói " Ngay từ khi gặp cô ấy tôi đã có một tình khác biết dành cho cô ấy , lúc đầu chỉ nghĩ là tình cảm bạn bè thân thiết rồi sau đó tôi coi cô ây như em gái và bây giờ tôi mới biết đó không phải là tình cảm anh trai và em gái ... "

Nhanh đến vậy sao , chả lẽ tình cảm mà bấy lâu nay anh nói với em chỉ có đến vậy thôi sao . Vậy mà em đã nghĩ anh yêu em nhiều lắm cơ nhưng dù sao như vậy cũng tốt như thế em có thể quên được anh . Tôi không còn nghe thấy những gì tiếp sau của câu chuyện của họ nữa mọi cảm giác của tôi bây giờ dường như đã mất hết .

Tôi đến cửa lớp lúc nào không hay chỉ còn nhớ câu cuối cùng nhỏ Lan nói là .

- Thôi tạm thời hội tám tạm nghỉ đến giờ ăn trưa bàn tiếp . Gặp nhau ở nhà ăn nha . Rồi nhỏ quay sang tôi .Trưa nay ăn trưa cùng bọn mình nha mà sao mình cảm thấy bạn có điều gì đó hơi buồn thì phải .

- Không có gì đâu chắc tại hôm qua mình ngủ muộn sáng lại đi sớm nên vậy thôi . Mình sẽ ăn trưa cùng bạn . Tôi mỉm cười lâu lắm tôi không cười để lấy lòng ai như vậy lắm rôi.

- Vậy hả . Thế thì mấy nhỏ bạn mình hôm nay đi đâu cũng lác mắt ra cho mà xem . Hì... hì..Rồi tôi mới nhỏ bước vào lớp .

Bốn tiết học trôi qua thật là nặng nề , đối với anh tôi như là một người xa lạ vậy cả buổi học anh chỉ chăm chú lên bảng giờ nghỉ lao thì anh đọc sách . Tôi như không tồn tại đối với anh ? Còn Hào thì cả buổi học không nhìn lên bảng lấy một lần và tất nhiên là thời gain đáng lẽ dành cho việc học ấy thì hắn quay sang nhìn tôi . Làm tôi không thể nào mà học nổi lúc cũng có cảm giác bị theo dõi không được thoải mái và khi tôi quay sang nhìn anh ta thì anh ta chỉ cười và còn nháy mắt nữa chứ . Không thể nào mà hiểu nổi anh ta đi học hay đic hơi nữa .

- Hôm nay bạn có học được cái gì không thầy cô hôm nay giảng khó hiểu quá mình chả tiếp thu được cái gì hết cả . Nhỏ Lan kể lể .

- Mình cũng vậy chắc về nahf lại phải đọc sách lại vài lượt mất . rồi tôi và nhỏ cười khúc khích .

- Đằng này ! Nhỏ Lan vẫy tay với 2 người nữa đang tới chắc là bạn của nhỏ .

- Bạn của Lan đó hả ?

- Họ ở gần nhà mình chơi thân với mình từ nhỏ , họ học cùng lớp với nhỏ Hạnh đó .

- Hôm nay tìm được chỗ đẹp quá ta . Một trong 2 người lên tiếng .

- Chuyện ! Ngồi xuống đây . Giớ thiệu với Trang đây là Minh . Nhỏ chỉ tay bạn gái nãy nói . Và đây là Hải . Nhỏ chỉ tay vào bạn gái còn lại rồi họ mỉm cười chào tôi rồi ngồi xuống đối diện với chúng tôi . Còn đây là ... Nhỏ chưa kịp nói tiếp thì .

- Trang hoa khôi nam sinh trường mình đúng không .Bọn tao biết hết mọi thông tin về bạn ý rồi mày khỏi phải giới thiệu .

- Chà .. chà ... thông tin mày cũng cập nhật khá quá ta . Nhỏ Lan nhìn hai nhỏ còn lại với một con mắt lém lỉnh .

- Này mọi người hôm nay có vẻ lạ hay sao ấy từ nãy tới giờ cứ nhìn Trang hoài không hiểu sao . Nhỏ Minh thắc mắc khi chúng tôi đang ăn được nửa chừng .

Lúc này tôi mới để ý mọi người đúng đang nhìn tôi với ánh mắt khác mọi ngày thật . Bông nhiên cánh cửa nhà ăn bật ra Hào bước vào và theo sau là nhóm bạn của hắn . Mọi người ai cũng nhìn bọn học với một ánh mắt cũng rất khác thường và tôi nhận ra Hùng và và Hạnh cũng ngồi trong nhà ăn cùng với một vài người nữa chắc là bạn của Hạnh

- Không biết có chuyện gì nữa đây . Hải thì thầm. Tưởng cậy mình là anh cả là muốn làm gì thì làm sao .

- Bọn họ là anh cả cửa trường sao . Tôi thì thầm và quay snag nhìn bọn chúng và thấy hắn cũng đang nhìn về phía chúng tôi .

- Trời! Bọn là là đầu gấu của trường này đấy không ai đám động vào bọn chúng đặc biệt là Hào . Nhỏ Lan thì thào và tôi lại hướng mắt ra nhìn hắn một lần nữa và thấy hắn đang ngồi như một ông hoàng ở giữa nhà ăn và mắt thì vẫn nhìn về tôi . Hắn nổi tiêng là lạnh lùng và khó tính ngay cả con gái nếu mà có lỗi với hắn thì hắn cũng không tha cho đâu , nhưng không hiểu dạo này hắn có vẻ vui và đỡ hơn trước nhờ vậy mà nhiều người được nhờ đó

- Mọi người chú ý . Một trong số những tên đi theo lấy một chái nhữa gõ mạnh vào bàn ăn làm một người trật tự và nói . Hôm nay Hùng đại ca của chúng ta muốn tuyên bố một việc .

Rồi hắn đứng dậy và bắt đầu nói .

- Hôm, nay tôi sẽ làm một việc mà mọi người sẽ cho đó là hâm hay là một cái gì đó nùn tôi cung mặc kệ đó là tui muốn công khai tình cảm của mình và một người ... Dó người đó là một người rất dễ thương và được mọi ngươi ai cũng quý mến nên tôi mới làm chuyện này.Vừa nói hắn vừa tiến lại gần chỗ tôi . Tôi muốn khi tôi nói cho mọi người biết người đó là ai thi hay dập tắt ngay ý định là sẽ có ngưoi đó đi nêu như bây giờ các bạn đang có ý đinh đó . Nói đến đây dường nhứ hắn dang ám chỉ ai đó và muốn nhắc nhở khéo người này thì phải .

Nhưng mải suy nghi mà tôi không biết hắn đa ở trước mặt tôi mọi người trong bàn của tôi ai cũng bất ngờ vì không biết hắn sẽ làm gì . Chẳng lẽ người đó lại ... là tôi .Rồi hắn nắm lấy tay tôi mà kéo tôi đứng dậy và mọi người thì ai cũng ngạc nhiên .

- Trang là người mà tôi yêu . Rồi hắn phán một câu mà có lẽ có chết tôi cũng không bao giờ quên .

Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán người thì ngạc nhiên vì chuyện này , một số khác thì cho rằng hắn nói dối ,... rất nhiều ý kiến khác nhau

- Cái gì ... anh nói cái gì . Tôi ... tôi . Tôi không biết nói gì trong lúc này . - Em yêu ! em không cần phải giấu tình cảm của mình làm gì đâu mọi người sẽ không phải đối chúng ta đâu mà . Hắn thì thầm với tôi bằng một giọng cực kì ngọt ngào và hắn cho tay vào túi áo tôi móc di động trong tui tôi ra và giơ lên .

- Nếu mọi người không tin những lời tôi nói thì hãy nhìn đây . Hắn giơ cao 2 cái điện thoại của tôi và hắn lên . Mọi người có thấy cái gì chung giữa 2 cái điện thoại này không ... đứng rồi dây deo của chúng là một đôi và cái này do chính Trang mua cho tôi đấy . Câu nói của Hào làm mọi người ngừng trao dổi và ai cũng tỏ ra ngạc nhiên vì tin này

Tôi không biết mình phải làm sao trong lúc này nữa anh đang nhìn tôi dương như đang rất giận dữ không hiểu sao anh lại có thái đọ nhu vậy chẳng lẽ anh vân ... vẫn còn yêu tôi soa . Anh đứng như chờ chồng mà nhìn anh và có một bàn tay ai đó kéo tôi ra ngoài . Nhưng anh vẫn nhìn theo tôi và không hiểu sao ánh mắt anh lúc dó lại làm cho tôi có một cảm giác rất khó tả

--------------------------------------------------------------------------------

Khi tôi đưa giấy cho Hùng thì cũng thấy dường như ai đó đang nhìn mình thì phải và quay sang bên cạnh thấy hào đang nhìn tôi chằm chằm với một ánh mắt khó hiểu . Nhưng anh ta không phải là vấn để mà tôi quan tâm nên tôi mặc kệ .

Tiếng chuông báo hết giờ học vang lên làm tôi cảm thấy hồi hộp không thể tả nổi . Không biết tý nữa tôi sẽ nói gì và bắt đầu nói chuyện như thế nào . Nhưng anh ấy không đến thì sao ... chắc không có chuyện đó đâu tôi tự nhử và bước ra khỏi lớp không biết anh đã ra khỏi lớp từ khi nào trong lớp chỉ còn mình tôi . Tôi liền chạy như bay đên chỗ hẹn nhưng được nửa đường tôi bị Hào chặn lại .

- Đi đâu và vội vậy . Ánh mắt cuat anh ta nhìn kháp người tôi như thể có thể xem trên người tôi có cái gì đó để anh ta biết được hành động mờ ám này của tôi .

- Đi ... đi về chứ đi đâu . không hiểu sao hôm nay tôi nói dối mà không chớp mắt mới hay chứ .

- Về hả ? Có cần phải vội thế không . Hay là đi gặp Hùng ? Sao anh ta biết được tôi hốt hoảng nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh .

- Gặp ai tui phải vội về....chư không lỡ sẽ bú thì sao . Mà tôi gặp ai có liên quan gì đến anh chứ .

- Sao lại không . Cậu bây giờ là ... người yêu tôi mà . Đi đâu tôi cũng phải biết chứ .

- Cái gì người yêu! Không dám đâu còn lâu mới có chuyện đó . Tránh ra cho tui về không thì đừng trách tui . Tui đe dọa

- Hahaha Hắn cười lớn . Cậu nghĩ tôi là ai ..... Hắn tiếp tục cười .Tui không tránh đó cậu làm gì tui . Mặt hắn lúc này có vẻ vui thì phải nhìn mà thấy ghét .

- này tui không nói đùa đâu đó . Tránh ra trước khi qua muộn . tôi ra tay nè .

- Này vô đây . AAAAAAAAAAAAAAAA. Hắn nằm quàn quại dưới đất tay ôm chặt bộ của mình .

Khi hắn nói tôi cũng sợ lắm nhưng vì sĩ diện nói mà không làm được thì nhục lắm nên tôi nhắm mắt đá bừa ai ngờ hắn không chú ý nên trúng ngay chỗ hiểm . Thất được cơ hội tôi 3 chân 4 cẳng chạy luôn hắn mà dậy được thì chết .

- Cậu ! ... câu ! Cậu ... đứng lại cho tôi . Á đau quá . Sao dá chỗ hiểm vậy ?

- Còn lâu ngu gì đứng lại . Tôi nói vọng lại .

- Cậu ! Tôi sau này mà không có con thì cậu chết với tôi . Hắn vẫn nằm đó mà hét lên tức tối .

- Không có con ha? Càng tốt . Tồi tôi biến bất khỏi tầm mắt của ahwns ta .

Phù ... tôi thở phào nhẹ nhõm vì thoát được tên đó nhưng sao không thấy Hùng . Anh ra khỏi lớp trước tôi mà .Đợi một tý thôi không sao

--------------------------------------------------------------------------------

..... 30 phút .....1 tiếng ..... 2 tiếng ..... 3 tiếng.... sao giờ này anh còn chưa đến , sao lâu quá vậy. Hay anh không đến vậy ...? Không chắc là anh có việc bận nên chưa đến được thôi chắc giờ này anh đang đến . Mình cứ chờ thêm tý nữa vậy ....Tự nhủ như vậy nên tôi cố đứng chờ anh dù sao hôm nay tôi phải nói hết mọi chuyện với anh .

- Mưa ...Mưa rồi ! Tôi chợt nhận ra khi những nhưng hạt mưa bắt đầu rơi xuống chỗ tôi đang đứng .

Trời hôm nay đẹp lắm vậy mà tối hôm nay lại mưa . Mỗi lúc trời càng mưa to hơn nhưng tôi vân chưa muốn về cho dù tôi biết rằng anh sẽ không đến . Tôi vẫn đứng yên chỗ đó mặc cho mưa đã làm cho tôi ướt sũng . Tôi tự hỏi sao mình ngốc quá vậy anh đã không cần tôi , đã không muốn nhìn thấy tôi tại sao tôi vẫn yêu anh , vẫn nuôi hy vọng anh sẽ quay lại cho dù biết anh đã mãi ra đi ... tôi đúng là một đứa ngốc . Bây giờ tôi còn đủ sức để chờ anh để tin vào thứ tình yêu ngu ngốc , mù quáng mà anh dành cho tôi ... từ nay tôi sẽ không đợi anh nữa , tôi sẽ sống mà không cần anh . Vết thương dù có đau thế nào thì cũng có thể lành tôi sẽ đứng dậy được tôi sẽ cho anh không có anh tôi vẫn sống vui vẻ . Tôi ra về dưới trời mưa gió tôi muốn mưa sẽ làm cho đầu óc tôi tỉnh táo hơn và sẽ không còn mù quáng như trước nữa . Con đường vắng vẻ chỉ có một mình tôi sao tự nhiên tôi lại cảm thấy mình cô đơn trên cõi đời này thế vậy . Không ... không phải chỉ có mình tôi dưới trời mưa mà còn có hai người nữa đang ở phía trước tôi có vẻ họ là một đôi tình nhân thì phải nhưng do trời tôi lại mưa nữa nên tôi không nhìn rõ họ . Bỗng dưng một người có thân hình to lớn ngồi xuống và cõng người còn lại nên có vẻ đây là một cô gái họ và họ cùng nhau đi dưới trời mưa thật hạnh phúc . Nhìn cnahr đó tôi lại thấy tim mình như tan nát thêm một lần nữa vì trước đây trong một trận mưa anh cũng đã cõng tôi về nhà như vậy .Tai sao những kí ức tốt đẹp của tôi và anh lại hiện về trước mắt tôi như vậy .

- Ông trời ! làm người khác khổ là sở thích của ông sao ? Sao ông ác quá vậy !

Không ! Tôi không muốn nhìn thấy tất cả vào lúc này vì nó làm tim tôi đau nhói .Tôi muốn chạt ... chạy thật nhanh , vì nếu chạy được thì tôi sẽ không nhìn thấy gì nữa cả vậy mà đôi chân tôi bậy giờ không còn một chút sức lực nào để mà chạy nữa .Thật là đáng ghét ! Tôi ngồi thụp xuống mà khóc , tại sao tôi phải khóc chứ . Vì anh tôi phải khóc quá nhiều vậy mà sao bây giờ tôi vẫn phải khóc vì anh vậy .

- Sao cậu ngốc quá vậy ! Người ta đã không cần cậu nữa vậy sao cậu vẫn cứ níu kéo vậy ...Đã biết yêu anh ta là đau khổ sao cậu lại yêu anh ta vậy .

Tôi nhìn lên thấy Hào đang đứng trước mặt tôi , người anh ta cũng giống tôi đang ướt sững như chuột lột vậy .

- Đúng ... Tôi là một đứa ngốc . Đã có lúc tôi tự nhủ mình không nên yêu anh nhưng con tim tôi nó không nghe theo lời tôi . Tôi là một đứa đại ngốc mà . Tôi nói mà nước mắt vẫn cứ tuôn rôi .

- Hãy quên anh đi ! Đừng như vậy nữa cậu có biết mỗi lần nhìn thấy cậu con tim tôi nó đau lắm không ? Anh ta ngồi xuống và ôm tôi vào lòng cơ thể tôi bây giờ không còn một chút sức lực nào để kháng cự lại . Hãy về bên tôi ....tôi sẽ không để cậu phải đau khổ như vậy nữa đâu ....

Tôi không nói gì mà chỉ biết khóc trong lòng anh ta ....

- Anh ....anh có thể đưa tôi về được không ....?

- Được !

Và rồi anh ta đặt tôi lên vai và cõng tôi về nhà , trên dường về chúng tôi không ai noi nhau câu nào cả .

-Anh có thể để tôi xuống được rồi . Tôi chợt nhận ra mình đang ở trước cửa nhà. Tôi có thể tự vào nhà được .

Tôi leo xuống khỏi ngươi anh ta .

- Cảm ơn đã đưa tôi về . Rồi tôi bước vào nhà .

-Tôi sẽ chờ câu trả lời của cậu . Rồi anh ta cũng quay bước về .

- Con chào dì.Trong nhà không có ai cả chỉ có mỗi đang ngồi ở phòng khác với

- Trời sao con về muộn vậy ! Dì hoảng hốt hỏi tôi . Quần áo ướt hết rồi mau vào nhà thay quần áo đi con kẻo ốm .

- Dạ .

Tôi lên phòng thay quần áo xong tôi lên giường nằm ngủ luôn nếu mà ngủ có mà không dậy thì tốt quá ....

Reeng................eng .

- Cái đồng hồ chết tiệt ! Mới ngủ có một chút thôi mà đã gọi người ta dậy . Tôi lẩm bẩm với tay lên chiếc đồng hồ để tắt đi cái thứ âm thanh đáng ghét .

Tỉnh dậy má sao tôi thấy toàn thân mình mệt mỏi , đầu thì đau như búa bổ nhưng vẫn phải lết vào nhà tắm để chuẩn bị đi học .

- Lại một ngày u ám nữa đây . Tôi chắc nhẩm khi nhìn ra bầu trời u ám .

Mọi thứ đâu vào đấy rồi tôi đeo cặm lên rồi xuống nhà đi học .

- Chào ba , chào dì con đi học . Rồi tôi đi thẳng ra cửa .

- Sao đi sớm vậy ? Ăn sắng chứ đã con . Dì đặt cốc sữa đang uống xuống và nói .

- Dạo này con hay bỏ bữa lắm đó nha ? Ba bỏ tờ báo đang đọc dở xuống nhìn tôi . Dạo này trông con xanh xao lắm đó chắc lại hay bỏ bữa lắm hả ?

- Dạ đâu có . Tôi đâu có bỏ bữa đâu chỉ tại ăn không thấy ngon nên không ăn thôi mà .

- Còn đâu gì nữa . Ngồi xuống ăn đi hẵng còn sớm mà nếu muộn ba chở đi .

- Dạ thôi ba àh . Lên trường con ăn chung cùng bạn cho vui . Con đi đây . Rồi tôi chạy ra ngoài nhưng vẫn còn nghe thấy phần tiếp theo của câu chuyện của dì và ba .

- Hai đứa nhà mình dạo này ăn uống thất thường quá .... Thằng Hùng mấy hôm nay cũng hay bỏ bữa .... em lo cho 2 đứa quá mình àh . Dì thở dài làm cho không khí có phần nặng nề hơn.

- Tôi cũng lo lắm đễ có khi mình phải dnàh nhiều thời gian cho bọn chúng mới được . Thôi ăn đi mình .

Không hiểu sao khi nghe đến tên anh tim tôi lại cảm thấy nhói đau . Mọi sự cố gắng của tôi từ sáng đến giờ đề đổ bể hết ,đôi chân tôi dường như không còn đứng vững nữa mà như muốn khụy xuống . Nhưng tôi phải cố gắng lên mới được .

Đạp xe đến trường mà sao tôi chả cảm thấy thú vị hay vui vẻ gì hết con đường thật vắng vẻ và trống trải . Vậy là nơi đây đã làm cho tôi vui , đã làm cho tôi thấy hạnh phúc ... cảnh vật thật u ám . Chắc tại do hôm nay trời sắp mưa nên mới vậy ,đúng rồi tại trời sắp mữa sắp sang đông rồi vậy mà trời còn mưa nhiều vậy thờ tiết thật là thất thường giống như con người vậy . Cuộc đời thật là nhàm chán .

Mình thật là không có duyên với ngôi trường này lúc nào cũng là tâm điểm của mọi sự chú ý hay giở đều có cả . Không biết sau chuyện hôm qua mọi người sẽ nghĩ mình là người như thế nào nhỉ chắc họ thật vọng về mình lắm vì mình đã làm họ thất vọng . Như mình đâu có làm gì xấu đâu nào cái danh hiệu đó là do họ tự trao cho mình cơ mà và chuyện hôm qua mình cũng không muốn sảy ra .... mọi chuyện chẳng có gì quan trọng với mình. Mình sẽ vượt qua chuyện này được thôi mà . Rồi tôi dắt xe vào nhà gửi xe rồi đi đến lớp học . Quả đúng như mình dự đoán ngay từ khi tôi tôi bước vào trường ai ai cũng nhìn tôi rồi chỉ chỏ may mà mình biết trước mọi chuyện sẽ như vậy nên đã chuẩn bị tinh thần từ trước .

Mấy tiết học buổi sáng trôi qua thật tẻ nhạt: ông thầy hóa thì cứ nhai đi nhai lại mấy cái phương trình cũ rích , cô dạo văn thì toàn nói đến những vấn để trên trời dưới đất chả liên quan đến bài học cả , thầy dạy môn giáo dục công dân thì nói mãi cái đống lý thuyết xuông may mà còn có giờ toán là mình có thể học tập được một cách nghiêm chỉnh . Buổi chiều cũng chẳng khá khẩm hơn do trời không mưa nên chúng tôi phải học hai tiết học thể ngoài trời . Cũng chả co gì phải nói nhưng nếu như tôi biết chơi đánh cầu lông . Mà hơn nữa lúc này tôi không còn chút sứt lực nào để mà học nữa . Bây giờ tôi chỉ muốn nằm xuống ngủ một lát mà thôi .

- Trang cẩn thân! Có ai đó gọi tôi .

Bộp .... tôi chỉ biết mình vừa quay ra thì có cái gì đó đập mạnh vào đầu rồi không còn biết gì nữa cả

Tôi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng toàn màu trắng , đầu thì đau nhức . Tôi sờ tay lên thì thấy đầu mình đã có một lớp băng ỏ bên trên . Tôi định ngồi dậy thì toàn thân không còn chút sự lực nào để đứng dậy cả .

- Em tỉnh rồi hả . Cô y tá nhẹ nhành hỏi tôi .

- Em bị sao vậy cô ?

- Lớp bên cạnh đang tập đá bóng và em vô tình đi vào phần sân của họ nên bị bóng đập trúng đầu . Mấy hôm nay emcó bỏ bữa đúng không . Tôi nhẹ gật đầu và thoáng có chút ngạc nhiên . Chỉ cần bỏ 1 hoạc 2 bữa là cô biết ngay .Có chuyện gì thì cũng cố gắng phải ăn chứ ?Cô trách tôi . Nhưng không sao rồi chỉ cần nghỉ một lát nữa em có thể về nhưng về nhà nhớ phải ăn uống đầy đủ . Em làm nhiều người lo lắng lắm đó họ còn đánh nhau nữa cơ. Nói đến đây cô hơi mỉm cười

- Ai cơ ... mà sao lại đánh nhau vì em?

- Tý nữa em biết . Nằm nghỉ đi nha . Rồi cô bước ra ngoài . Các cậu có thể vào được rồi nhưng nhớ phải để yên cho người ta nghỉ đó néu ồn tôi đuổi ra đó .

Chỉ cần đúng 15s sau câu nói của cô thì 4 người nữa bước và tôi chỉ nhận ra 3 người trong số họ : Mạnh , hào ,và...Hùng còn một người nữa thì tôi không biết vì chưa gặp bao giờ .Nhưng họ đều có một điểm chung đó là vẻ mặt lo lắng và họ nhanh chóng vây quanh chiếc giường của tôi .

- Cậu ... cậu tỉnh rồi hả ? Hào đột nhiên lao tới cầm tay tôi và nới . Cậu làm tôi sợ quá . Nhưng lời anh ta nói cứ như mình đang là nhân vật nam chính còn tôi là nhân vật nữ chính trong phim hàn Quốc vậy .

- Ya ! (từ "này" trong tiếng Hàn đó )... cái thằng kia mày làm cái ...mài làm cái trò gì đó ! Vừa nói Mạnh vừa túm cổ áo và lôi Hào ra khỏi tôi .

- Anh làm cái trò gì vậy ! Hào gắt gỏng .

- Ây ... ya ! Cái thằng này láo . Mày định sàm sỡ em tào à . Sau mỗi câu nói của Mạnh là hết thụi rồi đấm dáng vào người Hào.

- Anh là ai mà dám cản tôi vậy .... cậu ấy là người yêu của tôi đó . Hào vùng ra khỏi sự kìm kẹp của Mạnh .

- Tao á ... Tao là ai àh ... Tao là anh của Trang được chưa .... Mà tao cũng là đan anh của mấy tụi lớp 11 chúng mày đó mới giao quyền cai quản được mấy hôm mà đã láo rồi . Hai câu đầu là Mạnh vừa nói vừa chỉ vào đầu Hào , câu tiếp theo là là anh tự vỗ vào ngực mình còn câu cuối cùng thì anh vừa nói vừa vỗ vào đầu hào .

- Cái đó tui biết rồi . Hào lẩm bẩm .

- Hai cái cậu kia có thôi ngay đi không nào có muốn được ở trong đây nữa không ? Bông nhiên cô y tá của trường xuất hiện làm Mạnh thay đổi tình thế chuyển sang khoắc vai Hào . Tôi mới đi ra ngoài có tý chút mà định làm loạn nơi này rồi àh . Có muốn cho ai ở đây nghỉ ngơi nữa không .

- Tụi em đâu có làm gì đâu ... Mà sao cô hay nổi nóng vậy chứ như vậy mất xinh gái đó cô . Sau câu nói đó Mạnh liền nở một nụ cười tươi chưa từng thấy . Phải không nhóc .Rồi Mạnh quay sang Hào .

- Phải . Hào trả lời với vẻ mặt không hài lòng tý nào . Không hiểu sao hôm nay Hào lại hiền và để người khác bắt nạt vậy .

- Tốt nhất là không nên để hai cậu ở lại đây không cái phòng nát nữa thành bãi chiến trường mất . Hai cậu nên lớp thu xếp đồ cho cậu ấy , tôi xin phép thầy giáo cho về rồi .

- Dạ chúng em đi ngay đây ạ . Rồi Mạnh kéo Hào đi luôn .

- Nhưng ... nhưng .... mà . Hào bị kéo đi nên cố sức níu người ở lại .

- Còn nhưng cái gì nữa đi thôi . Rồi cả hai cùng biến mất sau cánh cửa phòng bệnh .

Nhưng tôi không chú ý những sự việc đó mà đang nhìn đến một người khác .... đó là anh . Không hiểu sao anh đã đoạn tuyệt với tôi rồi vậy mà sao mỗi lần nhìn thấy anh tôi lại có một cảm giác rất lạ . Đôi mắt anh sâu thẳm đang nhìn tôi và biết rõ rằng anh đang rất lo lắng cho tôi . Gương mặt anh sao mà trông xanh và gầy đi nhiều quá . Nhưng mà trông anh lúc nào cũng đẹp cả , gương mặt dài đôi lông mày dậm nhìn rất thư sinh cộng thêm làn da trắng nữa trông anh cứ như một thiên thần vậy .

- Anh ơi .... anh có sao không vậy . Bây giờ tôi mới chú ý đến câu nói này là của một cậu bé trông rất dễ thương đang đứng ở góc phòng .Gương mạt cậu tỏ vẻ rất lo lắng và giọng nói của cậu dường như sắp khóc vậy .

- Em là ai vậy ? Sao lại ở đây ?

- Em tên Dương lớp 10a10 ... em xin lỗi vì .... đã làm anh bị thương . Giọng cậu càng lúc càng nghẹn ngào .

- Anh không sao đâu .... mà lỗi cũng đâu hoàn toàn là do em đâu tại anh đi nhầm khu vực mà .... Em về lớp đi . Tôi cố nở một nụ cười

- Nhưng mà .....

- Anh đã nói là không soa mà . Sao mặt em ỉu sìu vậy vui lên đi chứ ...cười lên như anh đây này . Tôi lấy tay lên kéo mình sao cho nó giống một nụ cười thật ... thật tươi .

Không ngờ hiệu quả ngaòi sự mong đợi của tôi không nhưng cậu bé đó mà cả anh cũng đang nhìn tôi mà cười . Nụ cười đã sua tan đi mọi sự lo âu của anh .

- Đó cười như vậy có phải đẹp hơn không . Thôi em về lớp đi anh không sao mà .

- Dạ vậy em về lớp nha .

Rồi thằng bé quay sang chào anh rồi chạy ra ngoài của nhưng như quên điều gì cậu bé lại chạy lạ .

- Anh àh , mấy hôm nay ở trường có rất nhiều biết chuyện anh là ... nhưng mà em không quan tâm đến điều đó , em sẽ vẫn yêu quý và hâm mộ anh.... Vì anh rất đẹp và dễ thương.... khônbg chỉ có em mà cũng còn nhiều người nghĩ như em vậy ....Nhưng mà tên đó không hợp với anh đâu vì vậy anh hãy tìm cho mình một người khác họp vơi mình hơn nhé .... anh hãy vui lên vẫn còn có rất nhiều người ủng hộ anh đó ... anh hãy luôn vui lên nha .

Rồi thằng bé chạy mất .

- Hai cậu ở đây nhé tôi lên phòng hiệu trưởng có chút việc , tôi quay lại ngay đó nên đừng có phá tan cái phòng này nghe chưa.

Bây giờ trong phòng chỉ có tôi và anh . Tự nhiên tôi tôi đập nhanh liên hồi , các mạch máu thì căng phồng do máu chảy rất nhanh từ tim đến các vùng trên cơ thể và từ những vùng đó về tim . Tôi với tay ra rót cốc nước để uống cho cơ thể trở về trạng thái bình thường . Nhưng không hiểu tay tôi lòng ngóng thế nào lại làm rơi chiếc cốc xuống sàn . Tôi liền cúi xuống nhạt chiếc cốc đó lên thì có một bàn tay ai đó chạm vào tay tôi . Tôi ngẩng lên nhìn người đó là .... anh . Anh cũng đang nhìn tôi một cảm giác ấm áp , thân quen bông dưng tràn ngập trong người tôi . Hơi thở của tôi dàn dàn trở lên gấp gáp hơn , và cũng dàn dần cảm nhận hơi thở nóng ấm của anh cũng vậy . Và từ từ đôi môi anh nhẹ nhàn chạm vào bờ môi của tôi .

- Hạnh ! Em đi đâu vậy . Tiếng Mạnh ở ngoài cửa .

- Nghe tin Trang bị tai nạn nên em đến hỏi thăm . Tiếng nhỏ Hạnh rất gần như cũng đang ở ngoài cửa đó .

- Vậy hả , em tốt quá ta ... em vô đi .

- Trang ! Bạn có sao không vậy . Đứng phải cận thận vào chứ . Tiếng cô nàng leo leo trong phòng tôi biết rõ bộ mặt của cô nằng rồi nhưng vẫn cố tỏ ra thân thiện vì ít ra cô ta cũng có lòng tốt đến thăm tôi .

- Mình không sao , cảm ơn vì đã đến thăm mình .

- Hùng bạn cũng ở đây à . Vậy mà mình cứ tưởng bạn đang ở trên lớp cơ . Dường như không đẻ ý đến tôi nữa .

- À ... mình .... Hùng lúc này rất lúng túng .

- Hùng nó đưa Trang vào đây đó , em không biết lúc đó Hùng lo thế nào đâu mặt nó tái xanh ra cơ .Mạnh chen vào câu trả lời lời của Hùng .

- Vậy sao . Trang à lần sau bạn phỉa cẩn thận vào nha không có người lo tái xanh mặt ra vì bạn đó .

- Hạnh à anh nghe thấy trống vào lớp rồi đó em không vô lớp à . Mạnh cứu cánh cho tôi khi thấy vẻ mặt của tôi chứa kịp nói gì .

- Vậy hả ? Vậy thì mọi người ở lại nah em lên lớp nha . Nhớ mau chóng mà khỏe lại và cẩn thận hơn nha Trang . Rồi cô nằng quay gót bước ra khỏi lớp .

- Hạnh này .... Hôm nay mình phải đưa Trang về nên bạn về một mình nha . Hùng nói với Hạnh như vẻ mình rất có nỗi với cô nàng vậy .

- Không sao , mình về một mình cũng được mà . Rồi cô nằng quay sang nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích và như cô nàng muốn nói với tôi rằng dù thế nào thì Hùng cũng sẽ thuộc về cô ta vậy .

- Kìa không chuẩn bị về đi làm gi nữa hả hai đứa . Mạnh giục chúng tôi

Tôi đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện rõ ràng Mạnh vừa bảo là đưa tôi vè nhà mà sao giờ lại đưa tôi vào đây chẳng lẽ tôi mắc bệnh gì sao . Hùng đang ngồi cạnh tôi gương mặt của anh giờ thật xanh xao và đầy nỗ lo lắng dường như anh sắp mất đi cái gì đó quan trọng nhất cuộc đời mình thì phải .

- Em tỉnh rồi hả ? Anh vội quệt vội giọt nước mắt vừa lăn trên má .Có lẽ đây là lần đầu tôi thấy anh khóc thì phải . Em cảm thấy sao rồi .

- Em ... không sao . Không hiểu sao giọng nói tôi lại yếu ớt đến vậy . Anh khóc đó hả ?

- Đâu có ... đâu có đâu .... anh có chuyện gì buồn đâu mà khóc chứ . Anh vội vàng chối lời tôi .

Tôi đưa tay lau giọt nước mắt lúc nãy anh lau chưa hết .

- Anh đừng nói dối em .Lần sau anh không được khóc nữa nha đừng buồn vì em nữa và hãy vui lên nha . Sau này nếu như không có em bên cạnh anh cũng phải vui lên nha như vậy dù ở nơi xa em cũng cảm thấy yên lòng .

- Không ... không ... Hùng vội vàng ôm lấy tôi vào lòng như thể nếu như chậm một giây tôi sẽ tan biến mất vậy . Anh sẽ không để em xa anh đâu , anh sẽ luôn bên cạnh che trở và chăm sóc cho em mà . Anh hôn nhẹ lên má tôi .

- Nhưng mà ...

- Không nhưng gì hết . Anh ngăn không cho tôi nói những từ còn lại có vẻ anh đang rất sợ điều tôi sắp nói ra . Sẽ không có chuyện gì sảy ra đâu .

Bỗng dưng mọi thứ xung quanh tôi thay đổi tôi không còn ở trong bệnh viện nữa mà anh ở một nơi nào đó mà tôi chưa từng đến . Cảnh vật nơi đây làm người ta ớn lạnh và không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh do một màn sương đang bao phủ nơi đây .Ở đằng xa dường như đang có ai đó đang đứng một mình vậy mà tôi cứ tươnngr mình chỉ có một mình ở đây thôi chứ . Người đó quay lại nhìn tôi và nhưng do trời mù mịt quá nên tôi không nhận ra đó là ai . Cũng may sương cũng tan dần nên tôi cũng dần nhìn rõ người đó và tôi đã nhìn rõ người đó rồi ... người đó là anh .... anh đang vẫy tay với tôi . Tôi cố đứng dậy và tiếp đến anh nhưngầm lúc này tôi không còn một chút sức nào để đi tiếp nữa ... và anh đang ngày càng dần dần xa tôi ....

- Hùng chờ em với ! Tôi cố gắng nói thật to để anh quay lại nhưng mà mà dường như anh không nghe thấy tôi nói gì mà lại quay lưng bước đi .

- Anh ... anh ơi đừng bỏ em ... anh Hùng .... quay lại đi . Tôi cố gọi thật to nhưng anh vẫn không nghe thấy gì mà cứ thế bước đi . Lúc này tôi mới nhận ra nước mình ra rơi từ lúc nào mà không hay .

- Không ! Anh ơi chờ em vơi ... đừng bỏ em như vậy mà ... em sợ lắm . Đừng bỏ em .....

- Không ! Anh đây anh không bỏ em đâu .... anh vẫn luôn bên cạnh em đây mà .

Lúc này tôi mới nhận ra mình không còn ở cái nơi xa xôi , lạnh lẽo đó nữa mà đang ở trong căn phòng yêu quý của mình và đang nằm trong vòng tay ấm áp của anh . Thì ra vừa nãy chỉ là một giấc mơ .

- Em không sao chứ . Anh hỏi tôi nhưng vòng tay của anh vẫn không lỏng ra chút nào . Em gặc ác mộng à .

- Em sợ lắm ! Em mơ thấy anh bỏ em ở một nơi rất đáng sợ mà em chi có một mình . Thự sự thì anh đã bỏ tôi rồi mà , bây giờ tôi có còn gì với anh nữa đau . Chẳng lẽ do quá ảo tưởng mà nghĩ rằng anh vẫn yêu tôi như ngày xưa sao .

- Anh xin lỗi từ nay anh sẽ làm thế nữa .... Từ bây giờ anh sẽ ở bên cạnh em và sẽ không bao giờ xa em nữa .

- Anh nói gì vậy ... không phải anh đã quay về với Hanh rồi sao . Tôi ngạc nhiên hỏi lại anh .

- Không ! anh chỉ yêu mình em thôi mấy ngày qua anh không hể quay lại với Hạnh .

- Vậy sao anh lạnh lùng với em và đi cùng cô ấy . Tôi đẩy anh ra và nhớ tới cái cảm giác đau đớn mấy ngày qua và lúc nhìn thấy anh đi với Hạnh . Lúc em hẹn anh thì anh lại không đến

- Anh xin lỗi anh đã sai . Chỉ vì trong lúc tức giận mà anh đã không tin em . Hôm đó anh đang tập thì Hạnh hẹn gặp anh và anh cũng định nhân tiệp dịp này nói rõ mội chuyện với cô ấy luôn nhưng không ngờ khi bọn anh đang đi nói chuyện lại gặp em và Hào . Nhìn cảnh đó tim anh dường như tan nát . Hôm sau , anh đang trên đường đến gặp em thì anh gặp Hào cậu ấy nói là em đã trở thành người yêu của cậu ấy và em hẹn anh ra là để nói lời chia tay . Chuyện tầm trưa đã làm tin em đau lắm nên anh sợ những gì Hào nói với anh là sự thật nên mới không đén gặp em . Anh sợ nghe thấy em nói lời chia tay vơi anh nên mới quyết định như vậy . Nhưng đến tôi hôm đó thấy trời mưa to quá mà em chưa về anh lo quá lúc đó anh mới nghĩ lại những diều Hào nói không phải sự thật thì sao nên anh quyết đinh đến trường . Và cảnh làm anh đau lòng nhất đó là Hào đang cõng em về và lúc đó anh đã tin là em muốn chia tay với anh và yêu Hào thực sự . Nhưng đến hôm nay khi nhìn vào mắt em anh mới biết mình đã sai em vân còn yêu anh yêu anh rất nhiều .

Tôi không biết phải nói gì lúc này anh vẫn còn yêu tôi thật ư . Nhưng tại sao anh yêu tôi mà lại không tin tôi vậy chỉ cần một lời nói của người khác mà anh đã nghĩ như vậy tôi có nên tha thứ cho anh không .

- Em có thể không tha thứ cho anh cũng được nhưng anh chỉ cần em biết một điều đó là anh vẫn yêu em và anh chỉ yêu em mà thôi .

Tôi vẫn không nhìn anh và anh đi ra khỏi phòng tôi từ lúc nào mà tôi không hay .

- Cốc ... cốc ... Anh vào được chứ ! Tiếng Mạnh ở ngoài cửa và anh bước vào .

- Em không sao chứ .

- Dạ em không sao . Tôi vội lau giọt nước mắt và trả lời anh .

- Em khóc đó à .

- Không em ... em đâu có khóc đâu . Tôi vội lấp liếm .

- Đừng có giấu đừng tưởng anh không biết chuyện của 2 đứa . Hai đứa yêu nhau mà sao cứ làm khổ nhau hoài vậy . Anh biết chuyện này Hùng có lỗi thật nhưng mà lỗi không hoàn toàn là do nó mà hai đứa đã bị Hạnh cho vào bẫy đó .

- Cái gì ?Anh nói cái gì cơ . Hạnh cho chúng em vào bẫy ?

- Đúng toán người hôm nọ trêu em đó là do Hạnh nó thuê đó . Lúc đầu nó chỉ định nhờ mấy thằng đó cho em một trận và bào em tránh xa Hùng ra nhưng không ngờ lại có Hòa ở đó nên kế hoạc bị thất bại . Nhưng việc đó lại tạo cho nó một cơ hội khác khi thấy em và Hùng dẫn nhau đi chỗ khác và nó đến tìm Hùng và mọi chuyện về sau thì như em đã thấy đó .

Tôi bất ngờ khi biết được chuyện này và cũng không ngờ khi thấy được Hạnh lại thủ đoạn như vậy . Đúng là con người không nên nhìn bề ngoài .

- Nhưng tại sao anh biết được chuyện này ?

- Cái đó chỉ klà tình cờ thôi . Hôm qua cả đêm Hùng không về sáng nay anh gặp và hỏi thì mới biết chuyện của hai đứa , tầm trưa anh thấy mấy thằng đánh thuê đến trường mình thấy lạ anh đi theo nên biết chuyện nhỏ Hạnh thuê người đánh em .Trang à , thằng Hùng nó buồn về chuyện của em lắm đó . Đếm qua nó đầm mưa cả đêm không về nó cứ nghĩ là bỏ nó .

- Cái gì ? Dầm mưa cả đêm hả anh .

- Ù . .... Này ! em chạy đi đâu đấy hả

Bây giờ tôi phải chạy đi tìm anh thật nhanh vậy ra là chúng tôi bi roi vào cái bẫy của nhỏ Hạnh bậy mà tôi đã trách nhầm anh . Tôi đẩy cửa vào phòng anh mà không cần gõ cửa , anh đang ngồi trên giường và mắt tròn xoe nhìn tôi . Không suy nghĩ tôi lao đến ôm chầm lấy anh .

- Anh ơi ! Em xin lỗi ! Em đã trách nhầm anh .

- Không sao mà mọi chuyện đã qua rồi .

...............

Tối hôm đó tôi lại được ở bên anh và được anh quan tâm chăm sóc như xưa . Và việc đầu tiên mà hôm đấy tôi làm đó là viết entry gửi cho mẹ để nói về anh . Chắc mẹ sẽ vui lắm khi biết được tin này

- Con không ăn nữa đâu ! con đi học đâuy . Rồi tôi vội vàng đứng khỏi bàn chạy lên phòng để đi học .

- Đứng lại ! Ba bỏ tờ báo xuống nhìn đĩa thức ăn của tôi rồi nói .Hôm nay tôi đã cố hết tốc lực rồi mà hỉ chạy đến cầu thang mà thôi . Ăn hết thức ăn rồi đi học cũng chưa muộn .

- Ba à ! Con lo lắm rồi , con không ăn được nữa đâu . Tôi nhăn mặt à . Ba muốn con thành heo ở cái nhà này à ? Tôi đành bước vào bàn

- Thành heo hay thành vôi gì cũng được .... ngồi vào bàn ăn nốt đi . Rồi ba giơ tời báo lên đọc tiếp .

- Mai dì bảo chị Lý đổi món cho con nha . Thấy tôi ăn có vẻ ngao ngán quá nên dì gợi ý .

- Dạ thôi dì , nếu dì có bảo chị ấy thì bảo chị ấy giảm phần ăn của con xuống là được... Nghe thấy thế ba lườm tôi một cái nên tôi không dám nói tiếp .

- Con ăn xong dồi ... con đi học đây . Giọng tôi lúc này đầy vẻ giân dỗi . Con đi học được chưa ba ?

- Được rồi . Ba quyết định khi tôi đã kiểm tra tôi đã ăn xong .

Từ ngày tôi bị thương đến giờ ba đã quản lý tôi chặt hơn . Đặc biệt là trong chuyện ăn uống vì do cô y tá nhiều chuyện có gọi điện về gia đình nói rằng sức khoe của tôi quá yêu và đang trong tình trạng suy nhược do ăn uống thất thường . Thế là mỗi lần đi ăn là một cựu hình với tôi bao giò xuất ăn của tôi cũng nhiều hơn mọi người và đặ biệt là tôi không bao giờ được bỏ bữa nhờ vậy mà tui đã tăng lên được 2 kg trong gần nửa tháng . Cũng may là có chuyện tình ảm kéo lại chứ nếu không thì cuộc sống của tôi thành địa ngục mất . Sau hôm đó Mạnh đã nói chuyện của chúng tôi với Hào và tôi Hào , Hùng đã nói chuyện thẳng thắn với nhau . Và anh ta đã nói là sẽ không theo duổi tôi nữa nhưng mà nếu Hùng làm tôi chịu khổ thì anh ta sẽ quay trở lại và giành lại tôi từ tay Hùng . Và anh ta cũng trả lại cho tôi những gì đã giữ như: bản hợp đồng nô lệ , trái tim tôi (cái này thì tôi đưa cho Hùng rồi ) và bây giờ chúng tôi đã là bạn thân . Và tôi không ngờ răng trước kia Mạnh cũng là đầu gấu ở trường nhưng mà do năm nay anh thi đại Học rồi nên tu chí học hành thào nào mà tôi không hiểu tại sao mà Hào lại nghe lời Mạnh đến thế .Còn Hạnh thì cũng không làm phiền chúng tôi do Mạnh đã gặp cô ta và nói rằng nếu còn muốn được làm bạn với Hùng thì hãy để yên cho chúng tôi còn nếu không anh sẽ nói chuỵen Hạnh đã làm cho Hùng biết.Và hầu như ca trường bây giờ ai cũng biết chuyện tôi và Hùng ( do thai độ quan tâm quá mức của Hùng đó mà ) và tôi cũng không ngờ mọi người lại tán thành đến . Đến lúc đó tôi mới biết ở trường tôi cũng được nhiều bạn trai yêu thầm lắm không ngờ mình lại yêu Hùng sớm thế nêu không thì ....

- Sao lâu vậy . Hùng cằn nhằn khi tôi đi ra ngoài cổng . Mà ăn mặc kiều gì thế kia .

- Tại ba bắt em ăn hết phần ăn đó mà . Rồi tôi nhìn lại mình tôi mặc áo phông bên tróng , áo khoác dạ có mũ bên ngoài mà không kéo khóa để lộ cái cổ mà một phần ngực trắng ngần ra ngoài . Quần jean deo giầy vài ,... nói chung là không có gì phải bàn mà Hùng lại mắc tôi chứ . Em có mặc cái gì quá đáng đâu ? Tôi thắc mắc .

- Đị học mà không mặc đồng phục à ... định làm dáng cho ai ngắm vậy . Nên nhớ là em dã có người yêu rồi đó và chỉ cần vào đại học thôi người đó làm chồng của em rùi đó . Hùng gắt lên .

Thì ra là vậy tuy loại Hào ra khỏi cuộc đấu rồi nhưng anh lúc nào cũng lo sợ tôi bị ai nhòm ngó nên đâm ra hay ghen tuông vớ vẩn và đặc biệt là để ý đến cách ăn mặc của tôi . Và chuyện làm chồng thì không khó gì để lý giải vì tôi và Hùng đã bàn với nhau sau khi thi đỗ vào đại học thì luc đó cúng tôi sẽ được dọn ra ngoài ở nên lúc đó chúng tôi sẽ sống chung . Tuy hơi sớm nhưng không sao vì đàng nào chúng tôi mà chả sống chung .

- Em mặc này thì có gì sai đâu hôm nay không phải mặc đồng phục mà . Tôi lý giải . Mà ở trường ai mà dám để ý đến em nữa đâu ai mà chả biết người yêu em là người nổi trội nhất trong dám nam sinh hơn thê nữa anh của người đó lại từng làm đầu gấu của trường nữa chứ ... có ăn gan hùm người đó cũng không dám

- Nhưng ...

- Còn nhưng gì nữa . Anh cũng mặc vậy mà . Tôi phát hiện ra hôm nay Hùng cũng mặc giống tôi áo phông bên trong áo khoác có mũ màu trắng và có kéo khóa , quần jean ống đứng màu đen giày thể thao mà trăng . Không hiểu sao dạo này chúng tôi hay mặc trùng hợp như vậy quá .

- Thôi lên xe đi muộn học bây giờ . Có vẻ anh thấy mình không cãi nổi tôi nên giả vờ nổi nóng còn tôi thì không muốn làm anh giận thật nên làm theo lời anh .

- Nè nhóc ! Giận anh hả ? Vì không muốn anh giận nên khi ngồi lên xe tôi đã không nói gì .

- Đâu dám giận đâu . Tôi giả vờ giận .

- Thôi đừng giận mà . Àh ! hôm nay mình nghỉ học đi .

- Cái gì ! Nghỉ ... nghỉ học ! Anh điên à . Ba và dì mà biết được thì có mà biết tay .

- Không phải lo anh chuẩn bị hết rồi . Nếu không muốn đi thì thôi mình di học vậy ?

Nghe đến đây lại bắt đầu thấy ngán ngẩm vì đến trường bây giờ chả có gì để làm cả vì chúng tôi vừa kết thúc học kì I trước trương trình 1 tuần ( trường tớt có khác ).

- Ai bảo không muốn nghỉ chứ .Nhưng mà đi đâu mới điược chứ

- Ok ! Đi xả hơi mà ... đến nới thì biết .

Không đền 30 phút sau chúng tôi đã đến khi giải trí Sunsaid , đây là khu vui chơi nổi tiếng nhất thành phố và đứng thứ 2 trong 5 trung tâm giải trí lớn nhất Đông Nam Á . Hùng bảo tôi đứng chờ để anh đi gửi xe rồi chúng tôi cùng vào . Đây là lần thứ 2 tôi được đến nơi đây , lần đầu tiên là đi cùng ba ,má cách đây 4 năm .

- Woa ! Không ngờ mới có 4 năm mà nơi đây thay đổi nhiều quá . Tôi thốt lên với đầy vẻ ngạc nhiên .

- 4 năm rồi em chưa đến đây àh ?

- Đúng vậy . Tuy nói chuyện với Hùng nhưng mắt tôi đảo khắp nới để xem nên chơi chò nào trước không ngờ tôi lại hưng phấn đến vậy . Chúng ta chơi trò kia đi .

- Chò nào .....

Hung chưa kịp nói hết câu thì đã bị tôi kéo đi ...

........

- Thật là thoải mái ! Tôi hét lên đầy sảng khoái trong kia đang mút chiếc kem cốc vị đâu .

- Không ngơ mấy trò đó lại làm em hưng phấn đến vậy . Hùng nói sau khi ăn hết cái kem vani . Làm anh chạy theo mệt muốn chêt .

- Anh Hùng nè ! Tôi thủ thỉ .

- Gì vậy ? Anh nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi .

- Mình chơi tiếp đi .

- Không , anh vẫn còn mệt lắm . Hùng nằm ngửa ra bãi cỏ mà than thở

- Không có không gì hết ....nào đứng dậy đi nào ... đi .

- Thật là sai lầm khi đến nơi đây . hùng than thở rồi cũng bị lôi đi .

.....

Cả buổi sang chúng tôi chơi gần hết các chò ở đây , trưa chúng tôi ăn ở KFC , còn buổi chiều thì đi xem phim . Còn buổi tôi thì chúng tôi ăn tối ở một cửa hàng ven đường của một người Hàn Quốc .

- Nhóc này ngày hôm nay vui thật đó .

- Ùh . Tôi trả lời khi vừa ăn cái kem cốc anh vừa mua cho . Giá như ngày nào cũng được như vậy . Bông nhiên tôi dừng lại vì tôi có cảm giác cái gì đó quen quen .

Mùi hương này là .... mùi hoa sữa . Đúng rồi lâu lắm rồi mình không được ngủi mùi này , ngửi thấy nó mình lại nhớ đến .... Mà dường như con đường này quen quen .

- Sao không đi tiếp đi nhóc .Nhanh lên kẻo trễ xe bú mất . Anh giục tôi vì xe đạp anh đã gọi Mạnh đến mang về rồi vì anh muốn chúng tôi đi bộ cho có dịp tâm sự .

Nhưng tôi dường như vẫn không để ý đến câu nói của anh . Vì con đường và mùi hương này làm tôi nhớ đến .... Đúng rồi là con đường này .... Rồi tôi chạy thẳng vào con đương .

- Nhóc .... nhóc .... đi đâu đấy ... chờ anh với . Anh chạy theo tôi .

Tôi dừng lại trước một ngôi nhà tắt điện tôi om và nơi đây chính là nơi phát ra mùi hoa sữa . Nơi đây.... sao bây giờ lại cô đơn lạnh lẽo đến vậy . Lúc trước nó không như vậy .

- Có chuyện gì vậy . Anh đã đuổi kịp tôi và đangt thở dốc ở bên cạnh .

- không có gì . Tôi trả lời với giọng nghẹn ngào .

Rồi tôi đi theo anh về nhưng hình ảnh ngôi nhà đó vẫn ám ảnh tôi , làm cho tôi không soa quên được .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #no2yduxu