23

Ngày qua ngày vẫn như thế, Thừa Lỗi vẫn cứ nhất quyết phải đón cậu đi làm rồi đón cậu về.

Mới đầu Điền Gia Thụy từ chối thẳng thừng mặc người kia có cầu xin. Nhưng cho dù đã từ chối thì cậu vẫm được đưa đưa đón đón đầy đủ. Riết cũng thành thói quen.

" Alo ? Anh tới chưa, hôm nay làm sao mà lâu thế "

Cậu đứng bên đường chờ Thừa Lỗi đến đón. Nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy khiến cậu bực mình, cứ cái đà này thì Gia Thụy cậu sẽ trễ làm mất. Gọi thì bên kia nhấc máy cũng lâu.

" Thụy Thụy à.. anh xin lỗi, anh bị bắt đi xem mắt. Anh sẽ gọi tài xế đến đón em đi "

" Khỏi đi. Tôi không thể chờ được nữa "

Nói xong thì cậu dập máy, bận thế cũng không nói cậu một tiếng. Gì mà đi xem mắt ? Lúc trước còn nói thích cậu mà giờ lại đi xem mắt ?

Bực bội đứng dậm chân bên đường thì có một chiếc xe dừng trước mắt cậu. Một giọng nói không thể nào quen thuộc hơn được nữa, là Thư Hân.

" Gia Thụy, sao giờ cậu còn đứng đây. Không đi làm à ? "

" À.. tôi không có xe "

Cậu gượng gùng trả lời, không lẽ giờ nói bị bỏ rơi hả. Thật là kì cục. Thư Hân cũng thắc mắc với biểu cảm của cậu, nếu đoán không lầm là cậu đang khó xử với câu hỏi của cô.

" Lên xe đi, đi cùng tôi nè "

" Được sao ? Nhưng mà.. đây là ai ??? "

Điền Gia Thụy lúc này mới để ý người lái xe này có chút quen mắt.

" À. Anh ấy là Trương Lang Hách ấy "

Cậu thầm mắng trong lòng

" Oan gia "

Đi đâu cũng gặp mấy người họ Cung này. Gia Thụy thì thầm vào tai Thư Hân nói nhỏ.

" Nhìn mặt người này là ưa không nổi rồi, làm sao cậu có thể đi chung với hắn được vậy "

Cô cười khút khít lắc lắc đầu. Nhìn vẻ mặt này có vẻ là cô rất thích rồi, chả thể hiểu nổi, hai người này có ổn không vậy. Sao cứ nhìn nhau cười mãi.

Trên đường đi, Trương Lang Hách có nhìn vào kính xe bên trong nhìn cậu ngồi ở ghế sau vài lần rồi nghĩ gì đó.

" Tôi nhìn cậu trông rất quen mẳ. Cậu rất giống với một người tôi từng quen "

" Tôi sao ? Này, mắt anh có bị gì không. Tôi và anh gặp nhau khi nào mà anh nói nhảm gì vậy ? "

Trương Lang Hách cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Người này sao có thể ngang ngược cọc cằng vậy.

" Được rồi, được rồi hai người đừng nói nữa im lặng đi nàooo "

Ngu Thư Hân sợ hai con người này nói chuyện với nhau một lát nữa là sẽ đánh nhau luôn mất. Tính tình có vẻ không được hợp cho lắm

" Tới rồi. Hai người xuống xe đi, kẻo trễ giờ làm "

" Trễ một tiếng rồi "

" Làm sao tôi biết được là giờ làm của cậu "

" Chứ không phải do hai người tình tứ ghé chỗ này chỗ kia rồi mới đi làm hả ? "

Trương Lang Hách bị Gia Thụy nói đến cứng cả họng. Lời cậu nói cũng chẳng sai. Anh cố kéo dài thời gian chỉ để ở bên cô lâu hơn.

" Gia Thụy, đi thôi đừng cãi nhau nữa "

Nói xong liền kéo cậu vào công ty. Cô luôn là người giải vây cho các tình huống này, tránh trường hợp xấu xảy ra.

---

Tối đến.

Thư Hân mệt mỏi bước ra khỏi công ty, hôm nay có quá nhiều ca cần phải giải quyết. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà và ngủ liền thôi.

Bước ra khỏi công ty thì cô thấy hai chiếc xe hơi đen đậu đối diện nhau. Đứng trước xe có hai người đang nói chuyện, một người là Trương Lang Hách, còn một người trông rất cao và khôi ngô, có vẻ là người quen của anh.

" Này, tôi bên đây "

Cô nhẹ nhàng lên tiếng rồi đến bên cạnh Trương Lang Hách. Cô lịch sự cúi chào Thừa Lỗi.

Thừa Lỗi nhìn cô đánh giá xong thì gật đầu một cái. Cô ta cũng chẳng thay đổi gì nhiều lắm.

" Anh đây là.. ? "

" Tôi là Thừa Lỗi "

" À... anh có vẻ đang đợi ai nhỉ "

" Tôi đang đợi Thụy Thụy "

" Cậu ấy còn một ca phẫu thuật nữa mới xong. Nếu anh không phiền tôi có thể dẫn anh đến đó xe "

Thế là cả hai cùng đi bỏ lại Trương Lang Hách đi phía sau. Khoảng mấy phút sau thì cũng đến dãy ghế chờ trước phòng phẫu thuật.

Khoảng ba bốn bác sĩ là y tá bước ra từ phòng bên cạnh. Dù đã là đêm nhưng không ai mệt mỏi, tất cả đều đang cố gắng.

" Gia Thụy "

Thư Hân la lên phá tan bầu không khí bận rộn của mọi người. Cậu xoay qua nhìn cô rồi gật đầu một cái. Xong liền vào phòng phẫu thuật.

Người nhà của bệnh nhân kéo lấy vạc áo của cậu cầu xin cậu cố gắng giúp. Nhưng cậu cũng chỉ liếc nhìn, sau đó có một vài y tá đến cản người nhà lại an ủi.

Trong những việc nhue này cậu thật quá lạnh lùng, đừng cầu xin cậu trong việc này. Cậu rất ghét, vì trước đây cậu đã từng có một ca thất bại rồi.

Đó là sự sỉ nhục đối với cậu. Và kể từ đó cậu luôn nỗ lực trong việc này. Chưa bao giờ thất bại, là điều ai cũng nghĩ về cậu. Nhưng đối với cậu nó là điều khó nói vô cùng.

Khoảng hai tiếng sau cậu bước ra khỏi phòng, người nhà chạy đến định hỏi cậu tình hình ra sao thì tiếp tục bị hai bác sĩ phụ cản lại. Bác sĩ vội thông báo thay cậu

" Mọi người yên tâm, phẫu thuật đã thành công, bây giờ bệnh nhân cần hồi sức "

Nghe được câu này thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

" Bác sĩ gửi lời cảm ơn của tôi đến vị bác sĩ trẻ kia giúp tôi, tôi thực sự cảm ơn mọi người "

" Vâng, cô cứ yên tâm "

Mọi việc đã xong, các bác sĩ tụ họp lại trong một phòng nói chuyện với nhau. Ai cũng hết lòng khen ngợi cậu, tất cả như thường lệ đều khen nhau. Vì ai cũng biết ca phẫu thuật này sẽ thành công.

Một lát sau thì cậu bước ra, cởi bỏ áo blouse, Điền Gia Thụy bây giờ chỉ là một người bình thường.

" Gia Thụy, cậu làm tốt lắm "

Cậu bây giờ mệt mỏi nói không nên lời nên chỉ gật đầu.

" Ai về nhà nấy đi. Thụy Thụy mệt lắm sao, về thôi ngoan nào "

Gia Thụy cũng gật đầu đáp lại, cậu hết sức hết hơi đấu khẩu với mấy người này rồi. Thừa Lỗi đỡ cậu vào xe rồi phóng về nhà mình.

Sau đó thì bế cậu vào phòng ngủ, từ lúc bước ra khỏi phòng phẫu thuật cả cơ thể cậu như tan rã ra. Hôm nay bận bịu quá sức tưởng tượng rồi.

" Ngoan ngủ thôi Thụy Thụy "

Được bế tới giường thì cậu nhắm mắt lại ngủ liền. mặt kệ mọi thứ xung quanh ra sao. Dòng thời gian êm đềm cứ trôi qua như thế.

Tính cách chăm chọc khó chịu của Điền Gia Thụy theo năm tháng vậy mà đã được Thừa Lỗi mài dũa. Cậu chỉ dễ tính đối với Thừa Lỗi còn người khác thì tiêu chuẩn của họ chưa đủ đối với cậu.

" Thừa Lỗi. Lâu quá không gặp nhaa "

Là giọng của một cô gái tên Lư Dục Hiểu. Người mẫu nổi tiếng trên báo tạp chí, người quen của Thừa Lỗi sao ?

" Này, tránh xa ra tí đi "

Gia Thụy lấy tay chắn phía trước không cho cô đi tiếp. Theo giác quan của cậu thì quan hệ của hai người này không ổn !

Thừa Lỗi từ phía sau bước đến bên cạnh cậu hỏi

" Chuyện gì vậy Thụy Thụy ? "

" Cô ta là ai ? "

Anh ngước lên nhìn người kia, mặt khẽ nhăn lại.

" Không cần quan tâm.. "

" Nói "

" Là người xem mắt của anh trước đây, gia đình anh muốn anh đến với cô ta để hai công ty kết thông gia mở rộng vốn đầu tư hơn nữa "

Cậu im lặng nghe xong liền rời đi, cậu bắt một chiếc taxi rời đi trước sự ngỡ ngàng của anh. Anh nghĩ là cậu đã giận nên vội định lấy xe chạy theo cậu xin lỗi. Nhưng anh đã bị Lư Dục Hiểu cản lại

Điền Gia Thụy đã đi đâu đó mà chẳng ai biết, liên lạc thì chỉ có Thư Hân mới liên lạc được cho cậu.

Thừa Lỗi đã nhiều lần liên lạc cho cậu nhưng đều bị cậu ngắt máy.

Khoảng một tuần sau thì có tin chấn động gây ra. Một trong những nhà đầu tư lớn đã ngỏ ý muốn hợp tác với tập đoàn Cung thị thông qua việc xem mắt của hai nhà.

Đây vốn là chuyện bí mật nhưng bằng cách nào đó nó đã được công khai ra. Thừa Lỗi tức giận không tả

" Ai là người đã tung ra những tin đồn này ? "

Tất cả đều im lặng, chẳng ai biết điều gì đang xảy ra.

" Đừng nhìn tôi nha, người xem mắt và được công khai rõ ràng là Trương Lang Hách tôi và Thư Hân nha. Vậy đối tượng xem mắt chắc chắn là cậu "

" Đừng đùa "

" Đó là sự thật, không phải đùa "

Một giọng nói thanh thanh vang lên, đây là mẹ của Thừa lỗi. Trước sự ngạc nhiên của mọi người thì Thừa Lỗi im lặng, lời mẹ nói.. không thể cãi

" Nếu con từ chối, thì ta e là con sẽ hối hận cả đời "

" Tại sao ?? "

Lúc này bà chỉ cười xong rời đi. Lời nói này ẩn ý rất nhiều, anh cần phải suy nghĩ lại. Là ai mà có thể khiến anh hối hận ??

----

Đến buổi xem mắt, người trước mắt anh là Điền Gia Thụy. Điều này khiến anh quá bất ngờ rồi.

" Chào anh Cung Thượng Giác.. à không, là Thừa Lỗi "

Cậu mỉm cười, lúc này anh mới nhận ra, cậu nhớ hết rồi, chính là cậu.

Giữa dòng đời tấp nập ngoài kia, chúng ta thật sự đã nhận ra nhau..

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top