Chương 11
"Thật sự giống nhau sao?"
Cung Viễn Chủy rũ mắt để giấu đi nỗi cô đơn của mình. Khi nhắc đến chuyện của ca ca, hắn dễ dàng trở nên không tự tin.
"Vậy ngươi có nên thông báo việc mang thai với Cung Tử Vũ không?"
Vân Vi Sam ngẩn ra, không khỏi xoa nhẹ bụng mình, rồi thấp giọng nói: "Cổ độc chưa được giải, ta vốn không định sinh con, nhưng nếu tiểu gia hỏa xuất hiện, ta lại cảm thấy vô cùng vui mừng, thậm chí có phần may mắn... Nếu không thể giải được cổ, ta vẫn sẽ sinh đứa bé này. Phu quân có ràng buộc như vậy, có lẽ việc chăm sóc đứa trẻ sau này sẽ bớt gian nan hơn."
Giọng nói của nàng đã chứa đựng sự đau buồn, khiến Cung Viễn Chủy không nhịn được mà lên tiếng: "Cung Tử Vũ yêu ngươi như vậy, nếu ngươi ra đi, hắn có lẽ cũng sẽ đi theo ngươi."
Hắn không chú ý rằng mình đã gọi Cung Tử Vũ bằng tên thật, điều này nếu để Tuyết trưởng lão biết thì hắn phải chịu trách phạt. Nhưng Vân Vi Sam không để tâm, nàng biết Cung Viễn Chủy chỉ đang lo lắng và quan tâm đến mình. "Có vẻ như Giác công tử chưa hoàn toàn dạy dỗ ngươi về mặt này," nàng nói với một nụ cười nhạt.
Nhìn thấy sắc mặt của Cung Viễn Chủy thay đổi, trước khi hắn sinh khí, Vân Vi Sam nhanh chóng lên tiếng: "Hai phu thê kết hôn rồi, đương nhiên sẽ có yến tiệc tân hôn, ngọt ngào vô cùng. Nhưng để lâu dài, hài tử không thể thiếu. Một người nam nhân có hài tử, tâm trí sẽ nhanh chóng trưởng thành và có kỳ vọng cùng tương lai. Dù có nhiều bất hòa hay khúc mắc giữa hai vợ chồng, khi có hài tử làm trung tâm, họ sẽ tôn trọng nhau như khách và cùng nhau đến đầu bạc."
"Phu quân yêu ta, thương ta, thì cũng sẽ yêu thương hài tử của chúng ta và chăm sóc chúng. Khi đó, hắn sẽ không rời bỏ hài tử và theo ta đi đâu cả."
Cung Viễn Chủy nghe xong, kinh ngạc hỏi: "Một đứa trẻ có thể có tác dụng lớn như vậy sao?" Trong lòng hắn, Cung Tử Vũ trước kia vì Vân Vi Sam mà sẵn sàng làm mọi thứ, không tiếc từ bỏ tất cả. Giờ đây, dù có một cái bóng giả của Vân Vi Sam xuất hiện, hắn vẫn sẽ bảo vệ đến cùng, sẵn sàng xé tan mọi ranh giới vì cô.
Nhưng liệu một đứa trẻ có khiến Cung Tử Vũ từ bỏ Vân Vì Sam? Hắn thực sự không hiểu, cảm thấy một chút sợ hãi trước viễn cảnh đó.
"Được" Cung Viễn Chủy không can thiệp vào quyết định của nàng, nói, "Khi nào nói với hắn về quyết định của ngươi, ta sẽ chế thuốc dưỡng thai để bảo vệ ngươi và giúp con của các ngươi bình an ra đời."
Vân Vi Sam giơ lên chung trà, mỉm cười triều mến nhìn Cung Viễn Chủy kính nói: "Vậy đa tạ Viễn Chủy đệ đệ.
Hai người uống lục trà, Vân Vi Sam bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nghi hoặc nói: "Còn chưa hỏi qua Viễn Chủy đệ đệ là như thế nào bị Vô Phong bắt được?"
Cung Viễn Chủy đem tình hình ngày đó kể cho Vân Vi Sam nghe, Vân Vi Sam nghe xong mặt trầm như nước, nói: "Người gặp muội muội ta là Hàn Quạ Ngũ, hắn hẳn là thừa dịp Cựu Trần Sơn Cốc lửa lớn, nhân lúc Cung môn ra tay cứu hỏa sấn loạn tiến vào, chính là còn có một người, như người miêu tả, người nọ thực lực vượt xa người , Vô Phong cao thủ như thể có thể là Quỷ
Cung Viễn Chủy nói: "Ta hỏi qua ca ca, là Qủy đứng đầu Bị Húc. Lô-cốt của Hoa Gia trong trận nổ mạnh đó không làm hắn chết, và hắn vẫn ẩn thân sau núi dưỡng thương. Đó là lúc hắn tìm cơ hội để tập kích ta.
Cung Viễn Chủy nói: "Ta đã hỏi qua ca ca, là bốn võng đứng đầu bị húc. Lô-cốt của Hoa Gia trong trận nổ mạnh đó không làm hắn chết, và hắn vẫn ẩn thân sau núi dưỡng thương. Đó là lúc hắn tìm cơ hội để tập kích ta."
"Vậy hắn có bị bắt không?" Vân Vi Sam hỏi.
"Bị bắt rồi. Hắn cố tình để bị bắt rồi cắn túi độc tự sát."
Vân Vi Sam trầm ngâm một lúc rồi nói: "Phải không." Nàng cảm thấy có điều gì không đúng nhưng không thể ngay lập tức nhận ra. Khi trời tối dần, nàng kìm nén sự nghi hoặc trong lòng và đứng dậy tiễn Cung Viễn Chủy ra về.
Cung Viễn Chủy trở về từ Vũ cung và trực tiếp đến Giác cung. Kim Phục bưng lên một bát mì trường thọ cho hắn. Cung Viễn Chủy chưa từng thấy mì trường thọ trước đó, dùng đũa đảo nhẹ và nhận ra đó là một bát mì sợi dày đặc.
Kim Phục giải thích bên cạnh: "Mì trường thọ cần phải ăn hết một hơi, không dừng lại giữa chừng. Ý nghĩa là bình an, thuận lợi, và trường thọ cát tường."
Cung Viễn Chủy có tâm trạng tốt, cười nói, "Nghe như là món ăn của người già vậy, sao ca ca lại đột nhiên nhớ đến chuẩn bị cho ta món này?"
Kim Phục cũng cười và đáp, "Giác công tử tự nhiên có lý do riêng của mình."
Cung Viễn Chủy cầm đũa khởi đầu bát mì trường thọ, trong lòng nhớ lại những lời ca ca đã nói. Thầm tính toán một hơi ăn hết, hắn hít sâu một hơi, cúi đầu chuẩn bị đưa vào miệng thì ngực bỗng nhiên thắt lại không thể hít thở. Cảm giác như có ai đó dùng nội lực mạnh mẽ đánh vào ngực hắn.
Cung Viễn Chủy nắm chặt ngực, đũa rơi đầy đất, một ngụm máu tươi bắn tung tóe lên mì trường thọ, làm nước lèo nhuốm đỏ máu. Kim Phục hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy Cung Viễn Chủy sắp ngã xuống, nhưng máu tươi không ngừng tràn ra từ miệng hắn. Cung Viễn Chủy vẫn lẩm bẩm về bát mì trường thọ, vươn tay đầy máu định cầm lấy nó, nhưng bị Kim Phục cõng đi về phía y quán. Để lại bát mì nhiễm máu tươi nằm lặng lẽ bên cạnh ao.
Cùng lúc đó, sau khi ăn bữa tối, Vân Vi Sam cũng cảm thấy đau nhức ngực, máu tươi ho ra rồi bất tỉnh.
Cung môn núi sau, một nam tử mảnh khảnh đang vận nội lực chuyển động.
Bình minh vừa lóe lên, Chấp Lan Triệt từ từ tỉnh dậy, lau đi vết máu bên môi, nói: "Không ngờ lão già này vẫn khó đối phó như vậy."
Nam tử mảnh khảnh hỏi: "Cơ thể của ngươi còn chịu đựng được không?"
"Có thể." Chấp Lan Triệt quay đầu nhìn hắn, nói: "Tiếp theo ngươi định làm gì? Làm thế nào xử lý thân phận này?"
"Trước đây ta không phải tìm ngươi để lấy thi thể sao? Thi thể của người kia vẫn được bảo quản." (Jahee: ủa ê nha???)
"Haha... Đôi khi ngươi làm ta thật sự phải nhìn lại mình." Chấp Lan Triệt cười cười, khóe miệng lại rịn ra một tia huyết. Nam tử mảnh khảnh nhíu mày, nói: "Nếu không đợi ngươi dưỡng thân thể tốt hơn..."
"Không được," Chấp Lan Triệt cắt ngang, biểu hiện nghiêm túc: "Lần này bất ngờ bị thương, Cung Viễn Chủy và Vân Vi Sam cũng bị liên lụy. Cung Thượng Giác nhất định sẽ không bỏ qua, chúng ta không thể kéo dài thêm, kéo dài lại có thể dẫn đến sự cố lớn hơn."
Nam tử mảnh khảnh nói: "Được"
Ba ngày sau, Cung Viễn Chủy từ cơn mê tỉnh lại. Kim Phục thấy hắn tỉnh lại liền gọi y sư đến, nhưng y sư vừa mới đến đã thở hồng hộc, hơi thở còn chưa khôi phục liền bắt đầu bắt mạch: "Hô —— Chủy công tử đã qua cơn nguy hiểm, chỉ cần dưỡng sức tốt là được."
Cung Viễn Chủy hỏi: "Nhưng chẩn đoán nguyên nhân bệnh tình là gì?"
"Này..." Y sư lộ vẻ khó xử, nói: "Thứ lão hủ ngu dốt, vẫn chưa chẩn đoán ra nguyên nhân, có lẽ là do trước đây giác công tử bị thương, thương đến tâm mạch của Chủy công tử, bệnh cũ..."
"Câm miệng." Cung Viễn Chủy lạnh giọng cắt ngang, nếu không phải y sư này tuổi đã cao hắn đã sớm tặng một cái tát rồi, "Thương đến tâm mạch của ta đã được chữa trị tốt, không có bệnh căn. Ngươi nhớ kỹ điều đó."
"Là là là, Chủy công tử nói đúng." Y sư xoa thái dương mồ hôi, cúi đầu.
Cung Viễn Chủy nhắm mắt lại, cố gắng ổn định tâm trạng: "Được rồi, ngươi có thể đi xuống."
Y sư lui ra sau, Cung Viễn Chủy mở mắt, ánh mắt đầy lo lắng, nói với Kim Phục: "Chuyện này không cần báo cho ca ca biết, thân thể của ta ta hiểu rõ, không phải thương tích nghiêm trọng gì."
Kim Phục mím môi, quỳ xuống quyết đoán, cúi đầu báo cáo: "Giác công tử đã dặn dò, nếu có bất kỳ tình huống nào với Chủy công tử, lập tức phải thông báo. Hiện giờ đã là ngày thứ ba, chỉ sợ tin bồ câu đã bay tới tay Giác công tử rồi."
Cung Viễn Chủy nghe vậy đứng dậy, nổi giận trợn mắt, nắm lấy một bên giá cắm nến ném về phía Kim Phục, mắng: "Cẩu nô tài! Ai cho phép ngươi tự quyết định!" Hắn thở gấp, khó chịu đến mức ho khan.
Kim Phục vội vàng dập đầu liên tục, nói: "Hết thảy đều là tiểu nhân không phải, mong Chủy công tử tha thứ, bảo trọng thân thể hơn."
Cung Viễn Chủy không muốn gặp lại hắn, quay lưng chặn ánh mắt, lạnh giọng nói: "Cút đi."
"Vâng..." Kim Phục chậm rãi rời khỏi cửa phòng, đóng cửa lại và canh giữ bên ngoài. Hắn thả lỏng vai, thở dài một hơi, nghĩ thầm rằng Giác công tử cho hắn nhiệm vụ này thật khó hơn cả trận chiến địch thủ.
Sau ngày ấy, khi Cung Viễn Chủy có thể cử động liền đến y quán tìm những y thư cũ về dược liệu để đọc. Ngoài ra còn đều đặn gửi trà an thần và thuốc dưỡng thai cho Vân Vi Sam, dưới danh nghĩa thảo luận về dược cùng với Vân Vi Sam. Biết được tình trạng của Vân Vi Sam cũng tương tự như mình, cùng hộc máu ngất xỉu, nhận thấy cổ trùng không đơn giản như họ tưởng tượng.
"Kỳ thật, ngoài an thần trà và thuốc dưỡng thai mà ngươi cho ta, mỗi tháng ta còn uống một chén thuốc ích khí bổ huyết. Chén thuốc này phu quân tự mình pha chế cho ta, vì thế không tiếc giữa tháng đoạn thí luyện, mỗi lần đều phải nhìn ta uống xong mới an tâm." Vân Vi Sam nhớ lại Cung Tử Vũ, thần sắc bất giác mềm mại hơn rất nhiều, "Ngươi nói, phu quân có phải hay không cũng biết ta đang trúng cổ, kia chén thuốc là phương pháp hạn chế cổ trùng?"
"Vậy tại sao hắn lại muốn giấu ngươi và ta chứ?" Cung Viễn Chủy thật sự không nghĩ ra, nếu Vân Vi Sam trúng cổ, Cung Tử Vũ không nên là người đầu tiên tìm đến mình sao?
Vân Vi Sam trầm tư một lát, ánh mắt lướt qua Cung Viễn Chủy, hỏi: "Chủy công tử, ngươi có bao giờ uống chén thuốc đó không?"
Nhớ lại mỗi lần cuối tháng, Kim Phục sẽ bưng đến cho anh một chén thuốc nóng hổi. Mùi thuốc đó nồng nặc, nghe nói là để điều dưỡng thân thể, nhưng mỗi khi anh uống vào, luôn có một tia mùi tanh khó phát hiện. Nếu không phải Kim Phục nói là do Cung Thượng Giác đặc biệt chuẩn bị, Cung Viễn Chủy chắc chắn sẽ không uống.
"Kia là được, ta đại khái đã hiểu." Vân Vi Sam phất tay cười, từ từ kể ra: "Xem ra từ khi ở Lâm Lang Các ngày ấy, Giác công tử đã biết ngươi và ta bị gieo cổ trùng. Vì vậy, hắn cùng Chấp Lan Triệt đã đạt thành giao dịch nào đó, để ép lui Cung môn, sau đó giao phương thuốc ức chế. Lúc rời đi, Chấp Lan Triệt kia chỉ nói rằng tương lai còn dài, chẳng qua là muốn khiến ta nghi ngờ, gây loạn trong cung thôi."
Vân Vi Sam nghĩ thông suốt những điều bất thường của Cung Tử Vũ gần đây, nhận ra lý do hắn sốt sắng muốn bế quan tu luyện, mặt tràn đầy sự thấu hiểu và bất đắc dĩ. "Chỉ tiếc là, Giác công tử đã sớm nói rõ với phu quân của ta rằng hắn không thể thực hiện được con đường này. Nhưng kế hoạch của Vô Phong thật sự độc ác và chạm đến điểm mấu chốt, nên Giác công tử và phu quân cũng nổi lên ý định hoàn toàn diệt trừ Vô Phong. Giác công tử lần này đi ra ngoài, ta đoán là để tới Nam Cương, tìm kiếm phương pháp giải độc, vì vậy mới tốn nhiều thời gian." (Jahee: tr oy chỉ đỉnh, chỉ thông minh)
Nghe Vân Vi Sam nói xong, Cung Viễn Chủy bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời bắt đầu tự trách mình. Ca ca xa phó Nam Cương là vì tìm cách giải độc cho mình, nhưng mình lại kéo chân ca ca, hắn lẩm bẩm: "Ca ca vì sao không nói cho ta?"
Vân Vi Sam thấy tinh thần xuống dóc, hiểu rằng người này đã quyết tâm không thay đổi, liền khuyên nhủ: "Viễn Chủy đệ đệ không cần tự trách mình quá. Giác công tử làm vậy có lý do của hắn." Nàng nói tới đây, không tiếp tục đoán già đoán non thêm, chuyển đề tài, "Việc cấp bách hiện tại là chúng ta cần biết mỗi tháng dùng chén thuốc kia là cái gì. Theo công thức đó mà tìm, mới có thể thu thập thêm nhiều tin tức. Viễn Chủy đệ đệ, ngươi có thể lấy được gì từ chén thuốc đó không?"
Cung Viễn Chủy gật đầu đáp: "Tự nhiên là có thể, nhưng đây là phương thuốc ức chế. Để lại cho ta, vì ngươi hiện giờ mang thai, thân thể và tinh thần đều cần được chăm sóc đúng cách."
Vân Vi Sam mặt lộ vẻ ưu tư: "Nhưng chúng ta vẫn không biết hậu quả của loại thuốc này là gì."
Cung Viễn Chủy cố gắng an ủi: "Ngươi yên tâm, ta thân ở Chủy Cung, quản lý y quán, còn có thể xảy ra chuyện gì không thành?"
Vân Vi Sam do dự một lúc lâu, cuối cùng đồng ý. Hai người lập ra những kế hoạch cần thiết, rồi Cung Viễn Chủy rời khỏi Vũ Cung.
Cuối tháng, Kim Phục như mọi khi đưa thuốc tới, Cung Viễn Chủy lấy cớ rằng thuốc quá đắng để Kim Phục đi lấy mứt hoa quả cho mình. Kim Phục trước đó đã chọc giận Cung Viễn Chủy, không dám từ chối, lại nghĩ rằng thuốc là do Giác công tử chuẩn bị, Chủy công tử nhất định sẽ không lãng phí tâm tư của hắn. Kim Phục rời đi tìm mứt hoa quả, khi trở về, chén thuốc đã biến mất. Cung Viễn Chủy chỉ còn lại một chút tàn lưu thuốc trên khóe miệng. Kim Phục hoàn toàn yên tâm, đưa mứt hoa quả cho Cung Viễn Chủy và cầm chén thuốc rời đi.
Kim Phục đi rồi, Cung Viễn Chủy nhanh chóng lấy từ người ra một chiếc ốc biển đựng thuốc và bắt đầu nghiên cứu suốt đêm tại y quán. Rốt cuộc, vào sáng sớm, hắn xác định rằng mặt thuốc đó là máu của cổ mẫu
Sáng sớm, Cung Viễn Chủy ngao chế hảo thuốc dưỡng thai và mang đi cho Vân Vi Sam. Vì Vũ Cung thị vệ đều quen thuộc hắn, nên không cần thông báo. Cung Viễn Chủy đi thẳng đến thư phòng Vũ Cung, nhưng chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cung Tử Vũ bên trong. Mới nhớ ra rằng, vào cuối tháng, Cung Tử Vũ sẽ tạm dừng bế quan để ngao chế chén thuốc cho Vân Vi Sam. Cung Viễn Chủy định bước nhanh rời đi, nhưng lại nghe thấy một cái tên quen thuộc, làm hắn dừng lại bước chân.
"Ngươi là nói Thượng Quan Thiển xuất hiện ở Cựu Trần Sơn Cốc?"
"Vâng, Thưa chấp nhẫn. Khi tuần tra, bọn thị vệ phát hiện một bóng dáng rất giống Thượng Quan Thiển tại khu chợ đèn hoa kia."
"Có xác nhận được không?"
"Vẫn chưa, thưa chấp nhẫn. Bọn thuộc hạ không muốn gây ra động tĩnh lớn."
"Nếu vậy, trước tiên phái người theo dõi. Khi xác nhận được người đó là Thượng Quan Thiển, hãy bắt giữ ngay lập tức."
"Vâng."
Ngoài cửa sổ, một bóng người dường như thoáng qua. Cung Tử Vũ lạnh lùng hỏi: "Ai đó?" Mở cửa ra, hắn chỉ thấy một thị nữ bưng nước trà đi ngang qua.
"Cốc cốc cốc." Người ngoài cửa gõ cửa. Cung Viễn Chủy mang thuốc tới. Vân Vi Sam thấy thần sắc của hắn có vẻ bất thường, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?"
Cung Viễn Chủy miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Không phải, chỉ là đã biết một chút chuyện."
"Chuyện gì vậy? Quan trọng sao?"
"Quan trọng, nhưng không liên quan, ta sẽ tự giải quyết đêm nay." Cung Viễn Chủy nói với giọng lạnh lùng, ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn thoáng qua.
Vân Vi Sam há miệng, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Nàng biết rằng với vẻ mặt này của Cung Viễn Chủy, chắc chắn có liên quan đến Cung Thượng Giác. Chỉ có thể nhắc nhở: "Đừng quên chuyện cấp bách của chúng ta."
Cung Viễn Chủy lúc này mới thu liễm biểu tình, nói: "Yên tâm, ta đã tìm ra thuốc dẫn là gì, đó là..."
"Viễn Chủy đệ đệ? Sao hôm nay lại là ngươi tự mình mang thuốc đến?" Cung Tử Vũ hẳn là đã giải quyết xong chuyện về Thượng Quan Thiển, liền lập tức đến xem Vân Vi Sam.
Cung Viễn Chủy và Vân Vi Sam trao đổi ánh mắt, Vân Vi Sam ra hiệu cho Cung Viễn Chủy chọn một ngày để bàn lại. Sau đó, nàng cười chào đón Cung Tử Vũ, nói: "Phu quân không biết, thiếp thân gần đây rảnh rỗi không có việc gì, nghiên cứu mấy phương thuốc chống đỡ khí chướng. Thiếp mời Viễn Chủy đệ đệ đến xem."
Cung Viễn Chủy cũng phụ họa: "Không ngờ Vân Tẩu Tẩu lại có hiểu biết sâu sắc về y thuật."
Cung Tử Vũ không nghi ngờ gì, thân mật ôm lấy Vân Vi Sam, cúi đầu hôn lên trán nàng, nói: " A Vân thật sự lợi hại. Nhưng đừng quá vất vả, bằng không ta sẽ đau lòng."
Vân Vì Sam mặt ửng hồng, thấp giọng trả lời, rồi Cung Viễn Chủy nhanh chóng cáo từ.
===========================
Tác giả có chuyện nói: Chương sau ca ca sẽ trở về rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top