Chương 1

  "Ngươi cũng xứng uống trà của ta. . ."

"Đều do ngươi làm thiếu chủ sinh khí. . . Nhanh. . . Đi ra ngoài quỳ cho ta .. . ."

"Ta cùng với phu nhân trong lúc đó, vốn không có cái gì, chẳng qua là xen giữa chúng ta có một nam nhân có vấn đề. . ."

"Cảm tạ cái gì? Cũng không phải đặt biệt làm cho ngươi. . ."

"Thời gian còn dài như vậy, làm sao chịu đựng được đến già. . ."

"Phu nhân, Hách Gia nợ phu nhân một lần. . ."

"Ta là nữ chủ nhân duy nhất trong phủ này, cho dù là mạng của Hách Gia cũng là do ta quản, hạ châm. . ."

"Hách Gia, cho nên ngươi phải sống cho ta. . ."

"Hách Gia. . ."

"Phu nhân. . ."

Hách Gia mơ một giấc mơ dài, trong mơ thoáng hiện nàng cùng Triệu Phương Như từ lúc nhận biết tới nay tất cả sự tình, thật tốt biết bao! Trước khi chết, nàng còn có thể xem một lần những điều mà các nàng trải qua.

"Hách gia, Hách gia. . . Ngươi hôm nay phải tỉnh lại cho ta, nếu không, chờ đứa nhỏ của ngươi lớn lên, ta sẽ để cho. . . Ngươi nghe thấy không? . . ."

Bên tai truyền đến từng đợt hét lớn, là thanh âm nàng quen thuộc, đáng tiếc nhiều như vậy năm, Triệu Phương Như cũng chỉ biết một chiêu này, bao nhiêu tuổi rồi, còn tưởng rằng nàng sẽ trúng chiêu sao.

Hách gia trong lòng thản nhiên cười, lại theo bản năng mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một phòng ở xa lạ lại mang theo một tia quen thuộc, chẳng qua cách bài trí này không giống. . .

Không đợi nàng phát giác ra cái gì, thì hiện trước mặt là Triệu Phương Như với đôi mắt đỏ hồng sắp rơi lệ, lại khó nén sắc mặt vui mừng, khiến cho nàng tâm thần hoảng hốt.

Nàng quả nhiên là đang ở trong mơ, nếu không Phương Như làm sao có thể trở nên trẻ tuổi như vậy? Hơn nữa nàng ấy còn khóc, sao nàng có thể để nàng ấy khóc, sao nàng có thể chịu được để người mà nàng yêu mấy mươi năm khóc? Cho dù đây là mơ, nàng cũng không thể chấp nhận được.

Vì thế nàng nâng cánh tay mềm nhũn lên, run rẩy vuốt nước mắt trên mặt đối phương, vẻ mặt đau thương mà luyến tiếc nói: "Phương Như, đừng khóc, ta sẽ không chết, ta còn muốn cùng ngươi đi với nhau đến già, đến chết, ta sẽ còn sống thật tốt."

"Hách Gia. . ." Triệu Phương Như nắm bàn tay đang phủ trên mặt mình, thâm tâm rung động trong chớp mắt.

Nàng ấy không có gọi nàng là phu nhân, mà là gọi tên của nàng, "Phương Như", giọng điệu vô cùng thân mật và quyến luyến, còn có vẻ mặt đau thương này, nếu tinh tế xem xét, Hách Gia dĩ nhiên đã đi quá giới hạn .

Cũng không biết sao, nàng trong lòng chẳng những không có khó chịu, ngược lại mơ hồ có vài phần vui vẻ, chỉ cần Hách Gia tỉnh, hết thảy đều không quan trọng.

Mà khi biết được Hách Gia tỉnh, đám người Lý Vy, Thượng Quan Tịnh một mực đứng xem bên ngoài cũng cực kỳ vui mừng, đều chạy đến trước giường nàng hỏi thăm, Lý Vy lại nói thật nhiều lời xuất phát từ nội tâm, kiên quyết không cho phép nàng làm chuyện điên rồ nữa, người còn sống mới có hy vọng.

Hách Gia cầm trong tay tuyệt bút do chính mình viết, cười đem nó ném vào chậu than, nàng không nghĩ tới ông trời cho nàng một đại kinh hỉ như vậy, nàng không có nằm mơ, nàng quả thật đã chết, còn sống lại, trở lại hai mươi lăm năm trước, đêm mà nàng tự sát.

"Trời sáng rồi." Hách Gia ngẩng đầu, nhìn bầu trời rộng lớn phía ngoài cửa sổ, thoải mái nhắm mắt lại.

Kiếp trước nàng tỉnh ngộ quá muộn, uổng phí mấy năm ấm áp với Triệu Phương Như, kiếp này, cho dù là một ngày, nàng cũng tuyệt đối không bỏ lỡ.

Đám người Lý Vy đi rồi, Hách Gia liền nằm ở trên giường an tâm uống thuốc nghỉ ngơi, nàng biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, cho nên mau chóng đem thân mình bồi dưỡng cho tốt, nếu không mầm bệnh rơi xuống tổn hại tuổi thọ của nàng, có thể lại như kiếp trước qua đời sớm.

Trái tim Triệu Phương Như đối với Doãn Tung đã nguội lạnh từ lâu, vì thế nàng không tiếp hắn, dứt khoát ở bên cạnh chăm sóc cho Hách Gia vài ngày, thứ nhất phòng ngừa nàng làm chuyện điên rồ lần nữa, thứ hai có thể nhìn chằm chằm Doãn Tung không để hắn làm hại Hách Gia.

"Phu nhân, đêm nay có thể ở lại cùng ta hay không?" Hách gia "có vẻ bệnh" mà nằm ở trên giường, đôi mắt ướt át vừa cẩn thận lại vừa chờ đợi nhìn chằm chằm Triệu Phương Như, giống như chỉ cần nàng không đáp ứng, ngay sau đó sẽ rơi lệ.

"Chuyện này. . . không phù hợp." Triệu Phương Như đang ôm Trường Lạc trêu đùa, nghe vậy không khỏi quay đầu, thấy trên giường một bộ dạng ốm yếu nhất thiên hạ, thật sự không thể đối với chờ đợi của nàng mà làm như không thấy, lại ngại quy củ nên do dự nói.

Trước tiên không nói đến phu nhân cùng trắc phu nhân cùng ngủ với nhau đã không phù hợp, thì với tính cách của lão Nhị, có thể đồng ý mới lạ.

"Phu nhân, buổi chiều ta gặp ác mộng liên tục, có lẽ là trầm cảm sau sinh chưa hết, hai hôm nay ban ngày có phu nhân ở cùng, mới cảm thấy tốt hơn một chút. Đương nhiên ở phủ này, người duy nhất Hách Gia tín nhiệm, cũng chỉ có phu nhân, nếu phu nhân không muốn, ta cũng sẽ không cưỡng cầu." Hách Gia hạ giọng, lời nói mang ba phần ủy khuất hai phần bướng bỉnh, còn lại đều là nghẹn ngào, nói xong còn xoay người không nhìn Triệu Phương Như, bả vai có hơi rung rung.

"Ngươi đây là. . ." nghe nàng nói xong Triệu Phương Như nhất thời không nói gì, cảm thấy ấm áp trong lòng, lại thấy bóng dáng đơn bạc của nàng, trong lòng mềm nhũn, vừa muốn mở miệng nói chuyện, hạ nhân liền bưng thuốc đã được nấu xong tiến vào, cung kính nói: "Phu nhân, thuốc nấu xong rồi."

 "Đưa cho ta đi!" Đem đứa nhỏ trong lòng ngực giao cho hạ nhân lui xuống chăm sóc, trong phòng giờ chỉ còn hai người.

Triệu Phương Như bưng chén thuốc khuấy khuấy, đối với Hách Gia đang đưa lưng giở trò với mình bất đắc dĩ nói: "Ta đáp ứng ngươi được chưa, cần phải uống thuốc rồi."

Hách Gia mặc dù đưa lưng về phía Triệu Phương Như, nhưng lỗ tai lại nghe nhất cử nhất động phía sau, giờ phút này nghe thấy Triệu Phương Như nói, nhất thời trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, hai ngày nay vì làm cho hai người quan hệ có thể gần chút, nàng cũng hạ không ít công phu.

Đồng thời trong lòng cảm thán, tính tình mạnh miệng mềm lòng này của Triệu Phương Như vẫn không thay đổi.

"Phu nhân, người thật sự đáp ứng đêm nay ở lại cùng ta?" Hách Gia giấu đi niềm vui trên mặt, xoay người hai mắt đỏ bừng hỏi.

"Ùm, ta đáp ứng ngươi ." Triệu Phương Như thấy dáng điệu nàng lê hoa đái vũ khiến người ta thương mến, đáy lòng khe khẽ thở dài, cũng khó trách lúc trước lão Nhị lại coi trọng Hách Gia nạp làm thiếp thất, ngay cả nàng đây cũng không thể cự tuyệt thỉnh cầu của nàng ấy.

"Hách Gia tạ ơn phu nhân." Nước mắt không ngừng theo khóe mắt chảy xuống. Hách gia vừa khóc vừa cười, đứng dậy hướng đến Triệu Phương Như hành lễ. "Ngươi làm cái gì vậy? Mau đứng lên." Triệu Phương Như buông chén thuốc vội vã đến đỡ, lại bị Hách gia tránh đi, Hách Gia nhìn bộ dáng người đang suy nghĩ không rõ chuyện gì xảy ra, thấp giọng nói: "Không, phu nhân, nếu phu nhân chấp nhận làm chuyện này sợ là lại nghịch với Thiếu chủ, khiến hắn không hài lòng, nên nhận thi lễ này của ta, Hách Gia lại nợ phu nhân một lần." Nói xong cung kính hành lễ.

Triệu Phương Như trầm ngâm nhìn Hách Gia, không biết có phải ảo giác của nàng không, từ đêm đó sau khi tỉnh lại, Hách Gia thay đổi không ít, nếu nói trước kia nàng còn có thể nắm bắt một chút, thì hai ngày nay có chút ngoài ý muốn, nàng không hiểu Hách gia trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng điều duy nhất nàng có thể xác định một chút chính là Hách Gia đối với mình ngày càng thân thiết, giống như cả trái tim đều dành cho mình, đây là vì sao?



OS: Hách Gia ít nhiều có tồn tại chút "Trà xanh", ha ha ha ha!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top