Chương 4: Người chị nguy hiểm

Ai cũng nói Mộc Như Lam vô cùng chiều chuộng hai đứa em trai, nhưng chỉ có hai người họ biết, Mộc Như Lam tuy chiều bọn họ nhưng cũng không dung túng, thậm chí có đôi khi nghiêm khắc đến mức làm bọn họ sợ hãi, sợ hãi cô không cần bọn họ. Cũng vì vậy, cặp song sinh không ai quản được này chỉ đối với chị gái là vâng lời một phép.

Hai thiếu niên thẳng lưng, tựa như oan ức, tựa như giận dỗi, không thèm quay đầu nhìn Mộc Như Lam. Mà Mộc Như Lam cũng không đi dỗ bọn họ, cô ngồi xuống bàn công tác, đeo kính lên chuyên tâm làm việc, thỉnh thoảng lại nhận điện thoại rồi ra chỉ thị, hệt như một người phụ nữ thành đạt.

Giọng nói dịu dàng khiến người ta có cảm giác lòng mềm tâm ngứa, nghe thực thoải mái, cho dù mắng người thì cũng vô cùng nhẹ nhàng. Hai thiếu niên bị Mộc Như Lam bắt kiểm điểm trong lòng cực kỳ khó chịu, nắm tay siết chặt. Thời gian từ từ trôi qua, Mộc Như Lam vẫn không để ý đến hai người. Cuối cùng, Mộc Như Lâm – người luôn có vẻ lý trí nhưng thực ra vô cùng non nớt, cử động.

Cậu xoay người đi sang chỗ Mộc Như Lam, trên mặt dù có vết thương nhưng vẫn đẹp đẽ lại thoáng nét trẻ con, môi mỏng mấp máy, "Chị, đừng giận nữa, em biết sai rồi."

Mộc Như Sâm ở bên kia giận dữ, cái thằng quỷ Mộc Như Lâm này! Phải để cho chị ấy đến dỗ chúng ta chứ! Mộc Như Sâm tính tình xung động lại ương ngạnh, khi thực sự tức giận có thể lờ người ta đến mấy ngày mấy đêm, nhưng khổ nỗi cậu không dám tỏ vẻ hờn dỗi với Mộc Như Lam. Cậu sợ Mộc Như Lam không thương mình, sợ Mộc Như Lam không thích mình, lại càng sợ yêu thương dành cho mình bị đứa em song sinh đoạt đi mất.

Cho nên, cậu cũng xoay người chạy thẳng đến bên Mộc Như Lam mà ôm lấy cổ cô. Một mỹ thiếu niên mười lăm tuổi cao hơn 1m7 lại đi làm nũng, "Chị, xin lỗi mà, đừng giận nữa, bọn em chỉ hơi nóng thôi mà, chị, chị~"

Mộc Như Lâm đứng đối diện bàn công tác thấy hành động của anh trai thì lặng thinh, đôi mắt đằng sau cặp kính hơi tối lại, môi mỏng mím thành một đường.

Mộc Như Lam bị Mộc Như Sâm lắc đến váng đầu, không thể không buông bút nhìn hai anh em, "Được, vậy hai đứa nói xem, Lam Nhất Dương kia mới chuyển trường đến đây có hai ngày thì làm sao chọc đến hai đứa mà lại đánh người ta ra nông nỗi đó?"

Nhắc tới học sinh chuyển trường kia, sắc mặt Mộc Như Sâm liền trầm xuống, "Cái tên đê tiện..."

"Hả?"

Mộc Như Sâm vội sửa miệng, "Tên học sinh chuyển trường đó rất đáng ghét! Chị không biết đâu, hắn đã nói... Không có gì, hắn mắng bọn em vài câu." Sực nhớ ra cái gì đó, Mộc Như Sâm ủ rũ liếc nhìn Mộc Như Lam, cúi đầu rầu rĩ nói.

Mộc như Lam thở dài, cô cúi người xuống bàn lấy thuốc bôi rồi đứng dậy chấm nước thuốc, nâng cằm Mộc Như Sâm lên, động tác hết sức thành thạo, thân thiết tới mức chỉ người nhà mới có thể làm. Ai không biết còn tưởng hai người là người yêu chứ không phải chị em.

Mộc Như Sâm bị nâng cằm, trái tim cũng muốn bay lên theo, "Chị..."

Mộc Như Lam để Mộc Như Sâm ngồi lên ghế làm việc, đứa em trai nhỏ hơn cô chỉ một tuổi nhưng lại cao hơn cô rất nhiều, phải làm vậy mới tiện bôi thuốc. Mộc Như Lam vừa bôi thuốc cho Mộc Như Sâm vừa nhẹ giọng răn dạy, "Chỉ biết cáu kỉnh, cũng không chịu nhớ là sắp kỷ niệm thành lập trường rồi, đánh nhau trong trường học sẽ không hay, đã thế còn đánh người ta đến nhập viện. May là không có nguy hiểm tính mạng, bằng không trời biết ba mẹ dạy dỗ hai đứa thế nào... Có đau không?"

Vừa nghe xong, cậu thiếu niên bình thường đánh nhau luôn đi tiên phong lập tức nhăn mày trợn mắt, "Đau, đau chết mất. Chị, đau muốn chết rồi, nhanh nhanh thổi cho em."

Mộc Như Lam nhất thời đau lòng nhíu mi, động tác càng thêm nhẹ nhàng, vừa làm vừa thổi cho đứa em trai.

Mộc Như Sâm ngửa đầu nhìn Mộc Như Lam, Mộc Như Lam cúi đầu bôi thuốc cho cậu. Từ góc độ này quan sát, Mộc Như Sâm cảm thấy chị mình cực kỳ cực kỳ tốt đẹp. Chị của cậu đã đẹp, tính tình lại tốt, thi thoảng vô cùng đáng yêu. Cậu thường xuyên nghĩ nhất định phải giấu chị trong nhà cả đời, ai cũng đừng hòng lấy chị. Ai dám cướp chị đi, cậu sẽ liều mạng! Mộc Như Lam là của cậu. Càng trưởng thành, ý nghĩ này chỉ càng trở nên mãnh liệt chứ chẳng hề cảm thấy kì quái, cho dù cô có là chị gái ruột thịt đi chăng nữa.

Vậy mà tên học sinh chuyển trường chết tiệt kia dám có ý nghĩ đồi bại với chị gái bảo bối của cậu, còn dám giữa thanh thiên bạch nhật nói muốn "mây mưa" với cô! Cậu và Mộc Như Lâm đi ngang vô tình nghe thấy, lập tức không thèm nghĩ ngợi chạy sang đánh người. Bọn họ lúc đó đều tức giận, hận không thể giết chết Lam Nhất Dương!

Mộc Như Lâm lẳng lặng đứng bên bàn công tác nhìn một màn này, đáy lòng hơi không thoải mái. Tuy cậu quen ẩn nhẫn và bình tĩnh, nhưng việc hôm nay làm cậu không thể nào tỉnh táo được. Nghe thấy một câu kia của Lam Nhất Dương, cậu đã muốn giết người. Chị gái thiện lương tinh thuần của bọn họ không thể bị vấy bẩn!

"Như Lâm, còn không mau lại đây." Mộc Như Lam thoa thuốc cho Mộc Như Sâm xong thì đuổi cậu ra chỗ khác. Mộc Như Sâm miễn cưỡng đứng lên, còn không quên trừng Mộc Như Lâm một cái.

Mộc Như Lâm làm như không thấy, cậu bước tới ngồi xuống, cánh môi vốn đang mím lại khẽ thả lỏng thành một nụ cười nhẹ. Đột nhiên, cậu nhớ ra, "Chị, Sâm yêu rồi."

Mộc Như Lam kinh ngạc, Mộc Như Sâm liền đỏ mặt rống lên, "Thằng khốn này nói bậy bạ gì đó?!" Cậu có chút kinh hoảng, đỏ mặt liếc nhìn Mộc Như Lam. Chính cậu cũng không biết vì sao mình lại hoảng hốt như vậy.

"Chính miệng anh bảo thích Chu Nhã Nhã còn gì?" Chu Nhã Nhã là học sinh mới chuyển đến lớp kế bên bọn họ học kỳ này, tựa như một nữ vương, tuổi còn nhỏ đã có khí thế bất phàm, lạnh lùng cao quý, đi đứng rất có sức hút, phong cách cô đặc biệt nhưng luôn lánh xa nam sinh. Mộc Như Sâm nhất thời hứng lên huýt sáo gọi Chu Nhã Nhã, kết quả là bị Chu Nhã Nhã lạnh lùng liếc một cái. Vì thế, thiếu niên mười lăm tuổi bị cái liếc mắt kia gợi lên hứng thú.

Sắc mặt Mộc Như Sâm cứng đờ, cậu sờ sờ ngón tay nhìn Mộc Như Lam rồi lại nhìn Mộc Như Lâm, trong đầu nhớ tới cái liếc mắt của Chu Nhã Nhã, cảm thấy vô cùng sắc bén lạnh lùng chẳng khác gì núi băng trong truyền thuyết, nhất tiễn xuyên tâm. Có lẽ... cậu thật sự yêu rồi cũng nên.

"Chị..." Cậu sợ Mộc Như Lam không thích cậu yêu sớm. Tuy rằng trong giới thượng lưu bọn họ, mười lăm tuổi căn bản không tính là yêu sớm, nhưng cậu vẫn để ý Mộc Như Lam, chỉ cần cô nói một câu không thích, cậu sẽ lập tức thôi ngay ý định trong đầu.

Mộc Như Lam hơi giật mình, trên môi hiện lên nụ cười, "Không sao cả, em thấy vui là được, chị chỉ sợ em không vui."

Mộc Như Sâm thực cảm động, vòng qua hộp thuốc chạy đến ôm lấy eo Mộc Như Lam. Cảm giác ấm áp làm cậu không cách nào buông tay, muốn làm nũng, muốn chị gái vĩnh viễn thương cậu yêu cậu, vĩnh viễn không rời xa cậu, "Chị..."

"Nhưng mà Chu Nhã Nhã có tiếng là băng sơn nữ vương, Sâm khẳng định với không tới." Mộc Như Lâm liếc nhìn cánh tay đang ôm eo Mộc Như Lam.

Mộc Như Sâm vừa nghe, ngẩng đầu bĩu môi nói, "Chị, chị phải giúp em, bằng không em sẽ bị mất mặt trước đám bạn."

Mộc Như Lam thương yêu xoa đầu cậu, "Được."

Mộc Như Sâm nghe thế thì liền cười toe toét, đuôi chó phía sau vẫy vẫy, "Biết là cái gì chị cũng đáp ứng em mà!"

Mộc Như Lam không nói, chỉ là tiếp tục xoa đầu, nụ cười dịu dàng, tinh khiết mà ấm áp, khiến người ta trầm luân vào đó.

Đúng vậy, cái gì chị cũng đáp ứng cưng, cho cưng thương yêu cùng bao dung vô bờ bến, hễ là thứ cưng muốn, chị nhất định sẽ đưa cho cưng.

Bởi vì...

—— Vào thời điểm yếu ớt của một người, cho hắn cái hắn cần, làm hắn ỷ lại cô, tin tưởng cô, khiến hắn không thể không có cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top