Chương 129 - 132
Chương 129 (28.1): Giúp em (1)
Kim Bưu Hổ nhìn chằm chằm vào cái bóng bên ngoài cửa sổ, đó rõ ràng là một bóng người, vì người đó mặc đồ màu đen nên gã có thể lờ mờ nhìn thấy anh ta trèo lên cây...
Trái tim Kim Bưu Hổ đập như nổi trống, gã lấy hết sức bình sinh mà nhìn vào cửa sổ, trong mắt là sự hồi hộp xen lẫn hy vọng và chờ mong, làm ơn, chỉ cần đẩy cánh cửa kia ra, chỉ cần đẩy ra thôi là gã sẽ nhìn thấy người đó rồi, cứu với! Cứu tôi với!
Bóng người bên ngoài cũng không phụ sự kỳ vọng của gã, hắn vươn tay chạm vào cửa sổ, phát hiện nó đã bị khóa trong.
Lam Nhất Dương một tay bám vào thân cây một tay tì mạnh lên cửa sổ, phát hiện cánh cửa đã bị khoá rất chặt, hắn lo lắng nhìn vào trong nhưng lại chỉ thấy một màu trắng mờ.
Lam Nhất Dương sốt ruột không biết liệu kẻ ra ngoài có bất ngờ trở về hay không, chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn nhảy xuống đất nhặt lên một cục gạch, thôi kệ, cứ vào trước rồi tính sau, cùng lắm thì bồi thường cho chủ nhà chút tiền kèm theo câu xin lỗi là được, hắn chỉ là lo lắng cho người trong nhà mà thôi.
+ + +
Nắng sớm nhè nhẹ khoác lên thân hình mảnh khảnh của cô gái một lớp ánh sáng mềm mại xinh đẹp, cô thong thả bước đi, mỗi tay nắm một đứa nhỏ đáng yêu mặc đồ thỏ con, nụ cười trên môi ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
Mẹ của tụi nhỏ từ xa đã thấy mỗi đứa vừa nắm tay Mộc Như Lam vừa ôm trái hồng chín mọng trở về, tựa như chị gái dắt tay em trai, hình ảnh này hài hòa đến khó tả, cô gái ấy thật sự rất đặc biệt, chuyện gì vào tay cô cũng làm người ta cảm thấy tốt đẹp lạ kì.
Chị lại nghĩ tới Mặc Khiêm Nhân, phải công nhận họ đúng là tuyệt phối.
Hai con thỏ con được Mộc Như Lam nhẹ nhàng thả tay ra, bịch bịch bổ nhào vào lòng mẹ, "Mẹ! Có quả hồng! Chị ấy hái hồng cho bọn con nè!"
"Tụi, tụi con trồng cây hòng, cây hòng cao lên, sẽ có mấy quả hòng to thật là to..." Giọng nhỏ trắng vẫn hở gió như trước, nó vụng về muốn nói tranh với anh trai, nhất thời gấp gáp đến nỗi bị cà lăm.
"Là quả 'hồng' mới đúng, đồ ngốc!" Thỏ xám nhanh nhảu gõ đầu em trai.
"Hòng, hòng..."
Mộc Như Lam bị hai tiểu bảo bối chọc cười, cô vẫy tay với tụi nó, "Thôi, chị đi nha."
"Hôm nay Lam Lam ăn cơm ở nhà bọn chị nhé, sáng sớm mai cả nhà chị sẽ lên máy bay sang châu Âu, tụi nhỏ sẽ nhớ em lắm đấy." Người mẹ cười tủm tỉm ôm lấy hai tiểu quỷ, sức khỏe hai cụ không tốt nên đành ở lại châu Âu tĩnh dưỡng, bọn họ định tháng sau sẽ qua đó chuẩn bị mừng năm mới, nào ngờ sức khỏe hai cụ bỗng đột nhiên xấu đi, thành ra bọn họ phải lên đường sớm một chút để tiện chăm sóc cho hai cụ.
"Vậy ạ, hay là trưa nay em đến có được không? Bây giờ em còn chút việc phải làm." Mộc Như Lam mỉm cười nói.
"Được đấy."
Mộc Như Lam ngâm nga ca dao, bước chân nhàn nhã thích ý chậm rãi đón nắng trở về hắc ốc.
+ + +
"Xoảng!" Thủy tinh bị đập vỡ choang, từng mảnh từng mảnh rơi trên mặt sàn.
Trong mắt Kim Bưu Hổ lóe lên tia sáng mừng rỡ đầy kích động, hy vọng sống sót như tiếp thêm sức lực cho gã, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng ưm ửm dồn dập.
Trên tay còn cầm cục gạch, Lam Nhất Dương đập vỡ cửa kính rồi ngẩng đầu nhìn vô trong, hình ảnh đập vào mắt tuy không phải là Mộc Như Lam bị trói nhưng cũng đủ để hắn phải trợn tròn con ngươi. Tưởng tượng trong đầu và nhìn thấy tận mắt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, lúc trước ở trại cai nghiện, Lam Nhất Dương dù đã trải qua vô số cơn ác mộng nhưng vẫn chưa đụng phải tội phạm thực sự, mà nạn nhân lúc này lại chính là gã Kim Bưu Hổ trong bệnh viện lần trước!
"Ưm ưm..." Kim Bưu Hổ nhìn Lam Nhất Dương bám trên thân cây ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy sự khẩn cầu vội vã, cứu, cứu tôi với! Làm ơn cứu tôi với!
Lam Nhất Dương không phải loại người thấy chết không cứu, vả lại Kim Bưu Hổ cũng chưa đắc tội hắn bao giờ. Hắn quét mắt khắp phòng nhưng không phát hiện thêm người nào khác, tiếng lạch cạch kia cũng là từ trong này truyền ra. Lam Nhất Dương đặt cục gạch lên bệ cửa sổ, một tay bám lấy thân cây, một tay đè lên cạnh cửa, dùng sức bật người nhảy vào trong.
"Ưm ưm!" Ánh sáng trong mắt Kim Bưu Hổ càng mãnh liệt hơn, gã nhìn thấy Lam Nhất Dương mà như nhìn thấy đấng cứu thế. Lam Nhất Dương đi qua khóa cửa lại, sau đó mới đến bên cạnh Kim Bưu Hổ, gỡ băng dính ra khỏi miệng gã.
"Cứu với! Cứu tôi với! Cầu xin cậu cứu tôi!" Băng dính vừa được gỡ ra, Kim Bưu Hổ lập tức kích động mở miệng.
"Anh im lặng đi, nói nhỏ thôi!" Lam Nhất Dương lắng tai nghe âm thanh lạch cạch kỳ quái kia, có vẻ như muốn tìm ra vị trí bắt nguồn, thế nhưng hắn vẫn không quên chuyện quan trọng bây giờ là phải cứu người, đây rốt cuộc là nhà của ai mà lại bắt cóc nhốt người thế này?
"Sao chưa chịu đứng dậy! Anh cao to như thế mà còn muốn tôi cõng anh ra ngoài à?"
"Không được, tay chân tôi đã gãy hết rồi, cả người không còn tí sức lực nào cả. Cậu báo cảnh sát đi! Mau mau báo cảnh sát đi!" Kim Bưu Hổ kinh hãi nói, nếu bỏ lỡ cơ hội giải cứu này thì nhất định gã sẽ điên mất, vì vậy gã liên tục thúc giục, "Nhanh lên nhanh lên, cô ta sắp về đến nơi rồi!"
"Biết rồi, anh đừng làm ầm ĩ!" Lam Nhất Dương bấm số gọi cho cảnh sát đồng thời nhíu mày bực mình, hắn cũng vội lắm chứ bộ, lỡ bọn bắt cóc có vũ khí thì đúng là rắc rối lớn. Gã nằm đó rống hắn làm gì, bên kia không nhận điện thoại thì hắn cũng bó tay thôi.
"Nhanh lên, Mộc Như Lam là kẻ biến thái, cô ta sắp về đến nơi rồi, cô ta nhất định sẽ giết cả hai chúng ta, nhanh nhanh lên..." Kim Bưu Hổ vẫn không ngừng lảm nhảm, gã hít thở dồn dập, kích động và bồn chồn, tuyệt nhiên không nhận thấy Lam Nhất Dương bỗng đột ngột ngừng lên tiếng. Đầu dây bên kia bỗng vang lên câu hỏi của cảnh sát, âm thanh chính nghĩa làm Lam Nhất Dương giật mình ngắt điện thoại.
"Anh... nói cái gì?" Lam Nhất Dương trừng mắt nhìn về phía Kim Bưu Hổ, "Anh nói người bắt cóc anh là ai?"
Ngay lúc này, ổ khóa trên cánh cửa nhẹ nhàng chuyển động.
Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Đứng trước ngưỡng cửa, cô gái mặc đồ thể thao màu trắng nhìn thiếu niên vừa tự tiện xông vào nhà của mình, nụ cười trên môi thoáng nhạt đi. Bỏ qua ánh mắt hoảng sợ của Kim Bưu Hổ và vẻ mặt khó tin của Lam Nhất Dương, cô thoải mái bước vào, ôn hòa chào hỏi tựa như gặp được bạn tốt lâu ngày, "Nhất Dương, đã lâu không gặp, dạo này anh thế nào?"
Chương 130 (28.2): Giúp em (2)
Kim Bưu Hổ chưa ngu đến mức không nhận ra được Lam Nhất Dương và Mộc Như Lam đã biết nhau từ trước, vì thế gã cuống cuồng dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để nói, "Đừng bị vẻ ngoài của nó lừa! Chính nó đã hành hạ tôi ra nông nỗi này! Nó là một kẻ biến thái! Nó muốn biến tôi thành con rối giống như thứ kinh tởm trong cái tủ đằng kia! Cứu, cứu tôi! Xin anh cứu tôi với!..."
Toàn thân Lam Nhất Dương cứng đờ, hắn nhìn Mộc Như Lam thong thả bước từng bước lại gần, nhìn cô nở nụ cười luôn làm hắn mê muội trong khi bên tai vẫn không ngừng vang lên những câu nói kinh hãi của Kim Bưu Hổ. Hắn nên phản ứng thế nào đây? Hắn nên phản ứng thế nào khi mà đột nhiên phát hiện người mình thích sâu đậm, thậm chí còn coi như niềm hy vọng, như ánh mặt trời, lại chính là một kẻ biến thái đáng sợ với những màn tra tấn khủng khiếp? Hắn chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, cổ họng nghẹn ứ không thốt nên lời, hai chân như bị ghim tại chỗ, và tầm mắt thì không cách nào dời đi được. Nỗi tuyệt vọng màu đen đang nhe răng cười với hắn, bủa vây lấy hắn từ bốn phương tám hướng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống...
Mộc Như Lam chậm rãi bước vào mà không mấy để tâm đến phản ứng của Lam Nhất Dương. Cô đi tới chỗ cái giá, xé một đoạn băng dính rồi dán lên miệng Kim Bưu Hổ, gã vội vàng cầu cứu Lam Nhất Dương bằng ánh mắt hoảng sợ tối đen một mảng.
Lam Nhất Dương ngẩn người nhìn loạt động tác của cô, có cảm giác tự nhiên lưu loát như thể cô đã làm quá nhiều lần rồi.
Mộc Như Lam lại đi ngang qua hắn đến trước tủ gỗ, cánh cửa tủ được cô mở ra, để lộ một con rối và một chiếc đồng hồ báo thức đang không ngừng phát ra âm thanh, "Chậc, quên tắt mất rồi sao? Thật đúng là ồn ào." Ấn vào công tắc, âm thanh lạch cạch lạch cạch phiền nhiễu kia rốt cuộc cũng biến mất.
Khi âm thanh kia biến mất, không khí giằng co lại càng thêm rõ ràng.
Cô từ từ xoay người thì thấy Lam Nhất Dương đang trợn mắt nhìn con rối trong tủ quần áo, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi đồng tử khẽ run, rõ ràng là đã bị dọa sợ.
Mộc Như Lam đến đứng trước khung cửa sổ, hơi liếc mấy mảnh thủy tinh dưới đất rồi ung dung thả rèm xuống. Lam Nhất Dương lúc này mới dần dần hoàn hồn, trên trán ướt đẫm mồ hôi, hắn siết chặt lấy chiếc điện thoại, vẻ mặt căng thẳng, "Em..."
"Hả?" Mộc Như Lam mỉm cười nhìn hắn, "Nhất Dương, anh muốn làm gì?"
"Em giết người?!" Ngữ điệu của Lam Nhất Dương có chút dồn dập, hắn hơi nghiêng mặt sang bên, tỏ vẻ không dám tin, hay nói đúng hơn là không muốn tin.
"Anh rất khó tiếp nhận chuyện này à?" Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái rồi trở lại chỗ giá treo, thích thú mân mê đồ vật trong hộp gỗ, động tác của cô vẫn thật nhàn nhã thoải mái, chẳng có vẻ gì giống một kẻ phạm tội vừa bị bắt quả tang.
Giết người đối với Lam Nhất Dương mà nói thì cũng không phải quá khó để tiếp nhận, nhưng nếu kẻ giết người là Mộc Như Lam thì sao hắn có thể tiếp nhận cho được? Làm sao có thể?!
Hắn vẫn nhớ rõ hôm qua mình đã trằn trọc nghĩ cách giảng hòa với cô như thế nào, cái cảm giác như một lần nữa được tắm trong ánh mặt trời... Thế nhưng hôm nay hắn đã nhìn thấy cái gì? Thiên sứ mà hắn luôn coi như niềm hy vọng, cô bắt cóc một tên đàn ông và đập gãy tay chân gã ta, thậm chí trong tủ gỗ còn treo lủng lẳng một cái xác chết. Ấy vậy mà cô vẫn có thể mỉm cười cứ như mình chẳng làm gì sai cả! Cứ như... cứ như một kẻ biến thái, những chuyện thế này chẳng phải chỉ có biến thái mới làm được sao?!
Hắn coi một tên sát nhân biến thái là thiên sứ, là ánh mặt trời mang lại hy vọng! Đây thật đúng là ác mộng! Thật đúng là vô cùng mỉa mai!
Nhưng mà...
"Thả anh ta ra..." Ánh mắt của Lam Nhất Dương dần trở nên sắc bén, "Thả anh ta ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
Nhưng mà... Hắn không cách nào nhìn Mộc Như Lam giết người, hai tay thiên sứ sao có thể vấy máu? Dẫu trong lòng biết rõ cô đã từng giết người nhưng hắn vẫn không cách nào tiếp tục để yên!
"Thả hắn?" Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu như đang tự hỏi một vấn đề hết sức nan giải, "Nhất Dương muốn tôi thả hắn à? Chuyện này khó lắm đấy, tôi chờ ngày biến hắn thành rối đã lâu rất lâu rồi."
"Im đi! Đừng nói với tôi những lời như thế!" Nhịp thở của Lam Nhất Dương càng lúc càng dồn dập. Bây giờ hắn thà nghe cô nói những lời nghiệt ngã như ở Tử Viên còn hơn là phải nghe mấy thứ quái đản này bật ra từ miệng cô!
Kim Bưu Hổ đảo mắt qua lại, hết nhìn Lam Nhất Dương rồi lại nhìn Mộc Như Lam. Gã không cần biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, gã chỉ muốn sống sót rời khỏi nơi đây mà thôi. Báo cảnh sát cái gì chứ, chỉ cần gã sống sót rời khỏi đây thì chắc chắn Mộc Như Lam sẽ phải chết! Gã nhất định sẽ hung bạo trả thù cô ta! Gã sẽ không kiện cô ta ra tòa, bởi vì gã muốn âm thầm chậm rãi trả mối thù này. Cô ta là kẻ biến thái chứ gì? Cô ta thích đinh chứ gì? Thích con rối chứ gì? Gã nhất định sẽ chơi cô ta thật đã, sau đó biến cô ta thành con rối!
"Bây giờ Nhất Dương muốn đối địch với tôi vì tên đàn ông này sao?" Mộc Như Lam cười buồn bã, "Vậy thì tôi sẽ đau lòng lắm, Nhất Dương, tôi sẽ đau lòng lắm."
"Đây đều là lỗi của em!" Tròng mắt Lam Nhất Dương vằn tơ máu, "Bộ em nghĩ tôi muốn như vậy à! Sao em không nhìn xem bây giờ em đang làm cái gì? Sao em lại giết người hả Mộc Như Lam? Đây là chuyện phạm pháp! Em sẽ trở thành tội phạm giết người! Chẳng lẽ em muốn ngồi tù hay sao?! Tôi chỉ đang giúp em mà thôi!"
"Giúp tôi? Anh chắc không vậy? Nhất Dương, anh có biết nếu tên đàn ông này thoát được thì hắn sẽ làm gì tôi không? Hắn sẽ báo cảnh sát, sẽ tống tôi vào bệnh viện tâm thần rồi mua chuộc nhân viên bệnh viện như Lý Diễm a di đã từng, sau đó sẽ để một đám bệnh nhân tâm thần cưỡng hiếp tôi, ép tôi mang thai rồi lại nạo phá cái thai trong bụng tôi. Ai nha, nói không chừng còn muốn biến tôi thành con rối nữa đấy." Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu, cười cười nhìn sắc mặt khó coi đến cực điểm của Lam Nhất Dương, "Anh muốn thấy tôi như vậy sao?"
"Ưm ưm..." Kim Bưu Hổ vội vàng kêu lên, gã trao tráo nhìn Lam Nhất Dương, cố gắng biểu đạt thành ý của mình. Gã sẽ không làm như lời cô ta nói đâu, thật đó, bởi vì gã sẽ tra tấn cô ta bằng những phương thức còn khủng khiếp hơn nữa!
"Tôi sẽ bảo vệ em!" Lam Nhất Dương liếc sang Kim Bưu Hổ một cái, thần sắc vô cùng kiên định. Hắn không thể để Mộc Như Lam gây ra những chuyện như thế này, tuyệt đối không thể! Có lẽ là Mộc Như Lam không quan tâm, có lẽ chỉ là hắn tự làm theo ý mình, nhưng hắn vẫn rất để bụng! Chê hắn ích kỷ cũng được, hắn không thể trơ mắt nhìn Mộc Như Lam giết người! Còn về tương lai mà Mộc Như Lam vừa đặt ra... nhất định sẽ có cách giải quyết khác, chỉ cần không chết người thì ít ra cô sẽ không phải đền mạng!
Nụ cười của Mộc Như Lam lại càng thêm sâu lắng động lòng người, "Nhất Dương, anh lấy cái gì để mà bảo vệ tôi?"
Lam Nhất Dương sững sờ nhìn Mộc Như Lam, sắc mặt càng lúc càng tái đi. Phải rồi, hắn lấy cái gì để mà bảo vệ cô? Hắn chẳng có gì cả, hoàn toàn chẳng có gì cả...
"Anh muốn đi ra ngoài, hay là muốn đứng đó thưởng thức nghệ thuật làm rối của tôi đây?" Mộc Như Lam cầm lấy một cây đinh và một chiếc búa nhỏ màu bạc, cười đến là dịu dàng.
Lam Nhất Dương thấy Kim Bưu Hổ trợn mắt cầu xin hắn, bàn tay nắm di động thoáng run rẩy. Hắn nhìn Mộc Như Lam đứng bên cạnh Kim Bưu Hổ, cô chĩa cây đinh vào tay gã, có vẻ như chuẩn bị đóng vào, ánh mắt cô dồn cả vào cây đinh trước mặt, tựa hồ đã quên mất sự tồn tại của Lam Nhất Dương.
"Em... Nhất định phải làm như vậy sao?" Cổ họng Lam Nhất Dương khản đặc như mặt đường phủ kín cát đá.
Mộc Như Lam chỉ cười mà không ngẩng đầu, "Nhìn cái tủ kia đi, người chết dưới tay tôi không hề ít, tôi đã không thể nào quay đầu được nữa rồi. Nhất Dương hoặc là lập tức báo cảnh sát, hoặc là coi như chưa thấy cái gì cả, mau mau về nhà đi thôi."
Lam Nhất Dương bị thái độ dửng dưng của Mộc Như Lam chọc tức điên, bèn kích động hét lên một tiếng, "Tôi sẽ báo cảnh sát, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát! Tránh cho em sai càng thêm sai!" Hét xong rồi, hắn quay lưng chạy một mạch xuống lầu, rời khỏi hắc ốc của Mộc Như Lam, hai chân bước nhanh về phía đường núi, di động trong tay gần như bị bóp nát.
"Đúng là một anh chàng lương thiện." Mộc Như Lam cười khẽ. Kim Bưu Hổ còn chưa kịp hiểu tại sao Lam Nhất Dương lại bất ngờ bỏ đi thì cây đinh trên tay đã đột ngột bị búa sắt đập xuống, đâm sâu vào trong xương cốt gã.
Hai mắt Kim Bưu Hổ trợn to, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra đầy trán, gã thống khổ rên rỉ như một con chó già nằm chờ chết.
"Muốn trốn đi à?" Mộc Như Lam buông chiếc búa trên tay, nhẹ nhàng kéo thử sợi dây mà cô vừa cột vào cây đinh, xác nhận nó rất chắc chắn thì mới mỉm cười hài lòng, giọng nói dịu dàng như đang thủ thỉ cùng tình nhân, "Thật khổ tâm, mi chẳng thèm đoái hoài gì đến công sức của ta cả. Sao cứ phải trưng ra cái biểu cảm sợ hãi như vậy chứ? Ta dịu dàng đến thế kia mà? Nên nhớ rằng, so với những kẻ thích cưỡng đoạt trẻ con như bọn mi, ta đây vẫn còn lương thiện chán."
Chương 131 (28.3): Giúp em (3)
Lam Nhất Dương bước nhanh ra ngoài, gió thốc vào mắt rát buốt cay xè, hắn giẫm lạo xạo lên đám lá rụng dưới chân, sau đó mới dần dần dừng lại.
"Shit!" Như đã chạm tới giới hạn, Lam Nhất Dương ném luôn điện thoại xuống đất rồi tức giận gầm lên. Hắn cúi đầu ngồi xổm xuống, đưa bàn tay dán đầy băng cá nhân lên vò mái tóc, trên trán nổi gân xanh.
Chết tiệt... Chết tiệt! Không được, tuyệt đối không thể được! Hắn không thể nào báo cảnh sát! Hắn phải làm gì bây giờ? Một mặt hắn không muốn hai tay Mộc Như Lam nhuốm máu, nhưng mặt khác hắn lại không thể làm gì hơn, bởi vì hai tay của cô đã thực sự nhuốm máu mất rồi. Trong cái xã hội pháp trị này, giết người là phạm pháp, là không được phép. Mà cho dù ngươi có may mắn thoát được tấm lưới pháp luật đi chăng nữa, chẳng lẽ lương tâm của ngươi không cắn rứt? Chẳng lẽ ngươi không sợ ánh mắt ám ảnh của nạn nhân trước khi chết? Chẳng lẽ ngươi không sợ có thứ gì đó câm lặng nhìn ngươi mỗi khi đêm về?
Chẳng lẽ Mộc Như Lam thật sự là một kẻ biến thái?
Nếu lúc này nhân vật chính đổi thành một người khác thì hắn đã chẳng rối rắm đến mức này, nhưng vì đó là Mộc Như Lam nên hắn mới không tài nào chấp nhận nổi, cũng như chuyện mọi người vứt bỏ và chỉ trích cô ấy chỉ vì một vết nhơ. Mộc Như Lam là thiên sứ, mà thiên sứ thì không được phép bị vấy bẩn.
Làm thế nào bây giờ...
Phải làm thế nào bây giờ? Thiên sứ của hắn sao có thể là một kẻ biến thái giết người không gớm tay?
A, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Lam Nhất Dương, hắn mở to đôi mắt đang nhắm chặt, nơi đó thoáng qua một tia sáng hy vọng.
Đúng rồi, vừa nãy hắn đã quá kích động mà quên mất một vấn đề, nếu Mộc Như Lam thực sự là tên sát nhân máu lạnh thì sao cô lại thả hắn đi trong khi hắn đã phát hiện ra bí mật của cô? Chẳng lẽ cô không sợ hắn báo cảnh sát hay sao? Gặp phải tình huống như vậy, những tên sát nhân phải giết người diệt khẩu mới đúng chứ?
Nghĩ thế, Lam Nhất Dương bèn trở lại hắc ốc, đi thẳng lên tầng hai.
Đang chuẩn bị làm Kim Bưu Hổ ngất đi tỉnh lại, Mộc Như Lam thấy Lam Nhất Dương bất ngờ chạy vào thì hơi dừng động tác, cô nhướng lông mày, sau đó tiếp tục làm việc, "Anh quay lại làm gì?"
"Vì sao?" Lam Nhất Dương thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng lên xuống, đôi mắt sáng rỡ trông mong.
"Hả?" Mộc Như Lam nghi hoặc nghiêng đầu.
"Vì sao em lại giết bọn họ?" Lam Nhất Dương cảm giác được trái tim mình đang đập mỗi lúc một nhanh, khát khao muốn biết rõ chân tướng sự việc. Bình tĩnh lại mới thấy, hắn đã quá mức kích động đến nỗi xem nhẹ rất nhiều chuyện, Mộc Như Lam không giả vờ lương thiện, cô ấy thật sự là người thiện lương, cô ấy có thể mạo hiểm tính mạng để cứu một đứa trẻ xa lạ, nếu đó là giả vờ thì sao cô lại thả hắn đi? Có lẽ là vì nguyên nhân nào đó nên cô mới đối xử với Kim Bưu Hổ như vậy, hắn nhất định phải biết nguyên nhân này!
Mộc Như Lam ngừng tay, hứng thú nhìn sang Lam Nhất Dương, "Nhất Dương, anh đang kiếm cớ giúp kẻ phạm tội đấy à?"
"Cứ nói cho tôi đi." Lam Nhất Dương nghiêm túc hỏi, đôi mắt lộ rõ vẻ khẩn cầu, có thể chỉ là lừa dối, nhưng xin cô hãy nói cho hắn đi, xin cô hãy cho hắn tia hy vọng cuối cùng, nếu không hắn e mình sẽ chết mất.
Mộc Như Lam thu lại nụ cười, cô cúi đầu nhìn chiếc kim tiêm đang cắm vào mạch máu của Kim Bưu Hổ, chất lỏng không màu từ từ đi xuống, tiếng cô nói nhẹ nhàng như vọng lại từ chân trời xa xôi, "Lý do ấy hả... Đại khái là vì bọn chúng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, khiến tôi gặp ác mộng liên miên."
Đúng vậy, không phải là vì cô muốn thay trời hành đạo mà là vì bọn chúng khiến cô gặp ác mộng, bọn chúng bóp méo tâm lý của cô, biến cô thành một kẻ biến thái. Trước khi xảy ra vụ bắt cóc, mỗi đêm cô đều ngủ rất ngon; nhưng kể từ đó trở đi, tối nào cô cũng nghe thấy tiếng khóc thét của hai cô bé và âm thanh róc rách như máu chảy bên tai, có người rướn tay xin cô giúp đỡ, vậy mà cô lại chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ...
Cảm giác nhìn người khác chết ngay trước mặt mình đau khổ biết nhường nào. Kiếp này cô chỉ muốn sống thật tốt mà thôi, thế nhưng bọn chúng lại phá hỏng hết kế hoạch của cô, rặt một lũ đáng chết, nhất định phải trừng phạt, nhất định phải biến bọn chúng thành con rối vĩnh viễn mắc kẹt dưới trần gian!
"Đừng như thế nữa! Nói cho tôi biết đi!" Lam Nhất Dương còn lâu mới tin cái lý do kì cục này, nhất định vẫn còn nguyên nhân khác, nhất định vẫn còn nguyên nhân khác nên cô ấy mới làm như vậy!
Mộc Như Lam rút kim tiêm ra, Kim Bưu Hổ bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại. Cô nhìn sang Lam Nhất Dương, thấy ánh mắt khẩn cầu của chàng trai, lời nói vừa đến cửa miệng lại nuốt trở vào, đổi thành nội dung khác, "Nếu anh cứ khăng khăng muốn nghe cái gọi là 'thay trời hành đạo giết đúng người'... thì cũng được thôi."
"Vị tiên sinh này họ Kim, tên Bưu Hổ. Từ lúc mười bốn tuổi đến nay, Kim Bưu Hổ tiên sinh gây ra tổng cộng mười ba vụ giết người rồi dùng tai nạn giao thông để che mắt xã hội, đại đa số nạn nhân đều là những cô bé từ mười ba đến mười sáu tuổi, có tám vụ phi tang thi thể nạn nhân, năm vụ xử luôn cả nhà nạn nhân, giết chết cả thảy gần bốn mươi người vô tội. Kẻ giúp hắn giải quyết hậu quả chính là Kim gia và tổ chức hắc đạo Ám Long sau lưng Kim gia, tôi không thể động vào Ám Long và Kim gia nên đành phải tra tấn tên đầu sỏ này để thỏa cơn tức giận, như vậy đã được chưa?"
Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Lam Nhất Dương dần hoàn hồn từ trong kinh ngạc, hắn trừng Kim Bưu Hổ, vẻ mặt vô cùng phức tạp, "Hắn giết nhiều người như vậy mà sao vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến tận bây giờ?"
"Chuyện này, chẳng phải anh đã sớm hiểu được nguyên cớ rồi sao?" Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu nhìn hắn rồi lại lấy thêm một cây đinh, chuẩn bị tiếp tục công việc, "Nếu đã thỏa mãn thì phiền anh đi ra ngoài tiện thể giúp tôi đóng cửa lại, chuyện hôm nay, cứ coi như anh chưa biết gì cả, hẹn gặp lại." Cô cười cười khoát tay.
"Tôi giúp em." Nếu việc này giúp xóa sạch bóng ma trong lòng Mộc Như Lam thì hắn nguyện ý trầm luân cùng cô.
"Không, tôi không có ý định tìm đồng bọn." Mộc Như Lam lên tiếng từ chối, có vài chuyện làm một mình rất thích, nhưng nếu nhiều thêm một người thì sự vui thú sẽ biến mất ngay.
Mộc Như Lam từ chối rất kiên quyết. Lam Nhất Dương không nhớ nổi lúc ấy mình đã làm theo lời cô với tâm trạng ra sao, hắn rời khỏi hắc ốc, giúp cô đóng cổng lại rồi ra đi trên con đường khu biệt thự Thanh Hòa. Ánh nắng hôm nay thật rực rỡ, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời thăm thẳm như muốn trông thấy thứ gì đó đằng sau bức màn xanh cao. Ngày hôm nay, chỉ trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, thế giới của hắn đã đảo lộn một trận long trời lở đất.
Khi Mộc Như Lam nhận được đơn xin chuyển trường của Lam Nhất Dương do Trần Thanh đưa lên vào sáng thứ hai thì chiếc máy bay chở Lam Nhất Dương đã bắt đầu tiến vào không phận nước Úc.
Chương 132 (28.4): Giúp em (4)
Mộc Như Lam nhìn đơn xin chuyển trường trên mặt bàn, bờ môi khẽ vẽ một nụ cười ôn nhu, bàn tay trắng nõn cầm bút đen kí một chữ kí xinh đẹp, chấp thuận.
Trong một học kỳ, học viện Lưu Tư Lan có hai học sinh xin chuyển trường gần như cùng một lúc, người thì bị bắt ở lại, người thì tiền trảm hậu tấu nhưng vẫn được cho phép rời đi.
Sau khi hay tin, Chu Nhã Nhã lập tức nổi khùng lên, bất chấp cả sự hăm dọa của bọn học sinh Lưu Tư Lan, ả xộc thẳng vào văn phòng hội trưởng của Mộc Như Lam ngay giữa tiết hai.
Rầm, Chu Nhã Nhã hầm hầm nhìn Mộc Như Lam bằng một cặp mắt tóe lửa.
Mộc Như Lam mỉm cười với ả như thể đã biết trước mọi chuyện.
"Mộc Như Lam!" Chu Nhã Nhã thấy Mộc Như Lam cười cười thì lửa giận lại càng dữ dội hơn, ả muốn khắc hoa lên mặt đứa con gái này! Chính khuôn mặt chết tiệt ấy đã lừa gạt tất cả mọi người! Rõ ràng nó là một tên sát nhân nhưng lại được ngồi vào ghế hội trưởng! Rõ ràng nó là một kẻ biến thái nhưng lại được tung hô như thiên sứ! Thật trơ tráo! Thật quá trơ tráo!
"Chào Nhã Nhã đồng học. Hiện đang là giờ lên lớp, cô đến tìm tôi thế này chẳng lẽ có chuyện gì cần tôi giúp đỡ sao?" Mộc Như Lam nghiêng nghiêng đầu, gió theo cửa sổ ùa vào mơn trớn mái tóc dài đen nhánh, nụ cười của cô nhu hòa ấm áp mà chói lóa hơn cả ánh mặt trời.
Chu Nhã Nhã chỉ hận không thể xé nát gương mặt kia!
Ả ghét cay ghét đắng khuôn mặt kia, nếu trong tay có một lọ axit sulfuric, ả chắc chắn sẽ hất tới mà không chút do dự!
Chu Nhã Nhã thô lỗ đóng sầm cửa lại, nện bước thật mạnh đi đến trước mặt Mộc Như Lam, khuôn mặt ả ta lạnh băng, ánh mắt hết sức hung dữ, "Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Cô định trả thù tôi có phải không?"
Mộc Như Lam vẫn chỉ cười, "Nhã Nhã đồng học có biết mình đang nói cái gì không đấy?"
"Mày đừng có ở đây mà giả vờ giả vịt! Tao với mày đều rõ mày là cái thể loại gì!" Chu Nhã Nhã rống to, bất ngờ lấy tay gạt hết đồ đạc trên bàn Mộc Như Lam xuống đất, lồng ngực ả phập phồng kịch liệt, "Mày muốn trả thù tao đúng không? Mày muốn ép tao ở lại học viện Lưu Tư Lan để bị bọn fan ngu si của mày đánh đập đúng không? Có phải nếu tao không đến trường thì mày sẽ còn ép tao đi làm cái gì nữa hay không?"
"Nhã Nhã đồng học, lần sau ra khỏi nhà cô hãy nhớ mang theo sự giáo dục của mình nhé?" Mộc Như Lam ngả lưng lên chiếc ghế màu đen, cô ngồi vắt chéo chân, hai khuỷu tay đặt trên hai bên tay vịn, mười ngón nhẹ nhàng đan vào nhau. Cực độ tương phản với hình ảnh chó điên sủa bậy của Chu Nhã Nhã, Mộc Như Lam lúc này tựa như vị nữ vương cao quý có thể rung chuyển cả thế giới chỉ bằng một cái ngoắc tay.
"Mày..."
"Vả lại." Mộc Như Lam cắt ngang lời ả, mỉm cười, "Cô nghĩ tôi sẽ dùng cái thủ đoạn con nít ấy để trả thù cô à?"
Mặt Chu Nhã Nhã biến sắc, "Mày có ý gì? Mày muốn làm gì tao? Đồ ma quỷ! Mày định giết tao có phải không? Mày giết đi! Có giỏi thì giết đi!" Chu Nhã Nhã cười nhạo nói, ả không tin Mộc Như Lam dám động đến ả ngay tại đây, người biết ả đi tìm Mộc Như Lam tuy không nhiều nhưng cũng chưa phải là quá ít, nếu ả gặp chuyện gì thì Mộc Như Lam có chối bằng niềm tin.
Thần sắc Mộc Như Lam vẫn lạnh nhạt như trước, cô cười mát, "Thế thì trước khi chúng ta tiếp tục, tôi có món đồ này muốn trả lại cho cô."
Dưới ánh mắt cảnh giác và nghi ngờ của Chu Nhã Nhã, Mộc Như lam hơi khom người lấy ra một vật từ trong ngăn kéo, cô nhẹ nhàng đặt nó lên bàn rồi thu tay về để Chu Nhã Nhã có thể nhìn rõ.
Một sợi dây chuyền nho nhỏ với những viên ngọc trong suốt màu xanh nhạt, trên đó khảm hình hạc giương cánh trông rất sinh động.
Chu Nhã Nhã vội cầm nó lên quan sát, chưa đến hai giây đã xác định được đây chính là vật ả làm mất lúc trước, sáng sớm hôm sau chạy đi tìm thì bị đám lưu manh lôi vào toilet ý đồ gây rối. Sợi dây chuyền này là quà bà nội ở quê tặng ả, ả quý nó vô cùng, cứ tưởng đã mất thật rồi, nào ngờ...
Chợt như hiểu ra điều gì, Chu Nhã Nhã kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô gái ở đối diện, trong đôi mắt dần dần ngưng tụ hận ý mãnh liệt đáng sợ, "Là mày?" Chuyện ả bị lôi vào toilet lần đó không phải tác phẩm của Bạch Tố Tình mà là do cô ta một tay bày ra?
Mộc Như Lam cười sâu xa, dường như rất hài lòng khi thấy Chu Nhã Nhã đã hiểu, "Là tôi, nhưng cô phải cảm ơn tôi mới đúng, nếu không nhờ tôi tập trước cho cô một lần thì sao cô có thể bình an vô sự lúc bị Tình Tình hãm hại được chứ?" Đáng tiếc, con bạch nhãn lang họ Chu này quá khó nuôi, chỉ có thể ném đi làm con rối mà thôi.
"Mày vô sỉ!" Chu Nhã Nhã lao tới toan đánh Mộc Như Lam, ả muốn đánh chết con khốn này! Hóa ra là nó! Thật đáng hận, thật vô sỉ! Gây đủ chuyện hại ả rồi lại xuất hiện trước mặt ả như chúa cứu thế để ả phải mang ơn! Sao lại có người vô sỉ đến vậy! Ả muốn giết cô ta! Nhất định phải giết cô ta!
"Hung quá đi." Mộc Như lam nhanh nhẹn đứng lên, cô tránh ở sau lưng ghế rồi dùng sức đẩy một cái, Chu Nhã Nhã đã không đánh được ai mà còn bị chiếc ghế đụng ngã sõng soài. Mộc Như Lam thong thả bước đến bên cửa sổ, tựa vào cạnh cửa và mỉm cười nhìn ả ta, "Không sao chứ? Ngã đau lắm hả?"
Chu Nhã Nhã gần như nghiến nát cả hàm răng, đang định bò dậy tiếp tục tấn công, ả chợt thấy trong ngăn kéo đang mở của Mộc Như Lam có một con dao gọt hoa quả, vội vàng vồ lấy nó, ả quắc mắt nhìn Mộc Như Lam, cả người lao tới, "Tao giết mày!"
Mộc Như Lam không cử động, trông như đã sợ cứng người. Ngay lúc này, cửa phòng bị mở ra, Thư Mẫn ôm trong tay hai tập văn kiện, thấy Chu Nhã Nhã cầm dao chĩa vào Mộc Như Lam, cô liền trợn to mắt, "Hội trưởng!"
Dường như tiếng gọi này đã đánh thức Mộc Như Lam, chỉ một giây trước khi Chu Nhã Nhã đâm tới, cô bất ngờ nghiêng người sang một bên, mất thăng bằng ngã xuống đất. Chu Nhã Nhã nhào tới quá nhanh nên không kịp thắng lại, kết quả là té luôn ra ngoài cửa sổ, "Á!"
Từ lúc nửa người trên của Mộc Như Lam xuất hiện ở chỗ cửa sổ thì dưới lầu đã có vài người để ý nhìn lên, bọn họ chỉ thấy Mộc Như Lam đột ngột ngã sang bên, sau đó Chu Nhã Nhã lập tức nhào tới, trên tay còn cầm một con dao, cả người ả lao ra khỏi cửa sổ, đám người bên dưới liền hốt hoảng la hét.
Đó là lầu năm mà!
Sắc mặt Thư Mẫn trắng bệch, cô chạy tới đỡ Mộc Như Lam dậy rồi cùng lo lắng nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy Chu Nhã Nhã nằm bất động trên mặt sân đầy cỏ, một đám học sinh và giáo viên vây quanh ả ta, không biết tình trạng ra sao.
Xe cứu thương nhanh chóng tiến vào trường học đưa Chu Nhã Nhã đi cấp cứu, sau đó tin tức Chu Nhã Nhã sát hại Mộc Như Lam không thành mà còn ngã xuống lầu được truyền đi khắp học viện Lưu Tư Lan.
Trên diễn đàn ầm ĩ một phen, tất cả các bình luận đều mắng chửi Chu Nhã Nhã, con tiện nhân này liên tục hãm hại hội trưởng, hội trưởng đã không nói gì thì thôi, vậy mà ả cứ chạy tới gây sự hết lần này đến lần khác, có chết cũng đáng kiếp.
Bệnh viện trung tâm.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Mộc Như Lam và Thư Mẫn cùng làm chứng với tư cách là người liên quan, có một cảnh sát tiến hành lấy lời khai theo thông lệ.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân vội vàng, Hoa Phương và Chu Tô Luân gấp gáp chạy tới, trên mặt ngập tràn lo âu. Hoa Phương nhìn đèn phòng cấp cứu còn sáng mà đỏ cả mắt, khi quay đầu nhìn thấy Mộc Như Lam, vẻ mặt Hoa Phương nhanh chóng lạnh đi, bà ta im lặng đứng sang một bên, bàn tay siết chặt cho thấy bà mẹ này rất tức giận nhưng đang cố kìm lại.
Thư Mẫn cau mày bất bình, hai tay cũng siết chặt thành đấm, mấy bà mẹ như vậy thật đúng là đáng ghét, không những chiều hư con cái mà còn giúp bọn chúng giải quyết hậu quả bất chấp đúng sai, thậm chí còn quay ra oán trách người bị hại nữa chứ! Nếu là lãnh đạo quốc gia, cô nhất định sẽ ra luật trừng trị loại cha mẹ không biết dạy con, hơn nữa còn phải trừng trị thật nghiêm khắc!
Một lát sau, đèn tắt, bác sĩ đi ra, Hoa Phương lập tức chặn hỏi, "Bác sĩ bác sĩ, con gái của tôi sao rồi?"
Bác sĩ liếc nhìn Hoa Phương một cái, mày hơi nhíu lại, giọng điệu máy móc, "Nửa thân dưới của bệnh nhân đã bị liệt, có thể sẽ phải ngồi xe lăn suốt đời. Ngoài ra, lúc té xuống lầu, cổ họng của bệnh nhân bị chính con dao trên tay gây thương tích, tuy không có gì nghiêm trọng nhưng sau này nói chuyện sẽ gặp chút khó khăn."
Hoa Phương cảm thấy như trời đất đảo lộn, sắc mặt bà ta tái mét, cái gì? Thân dưới bị liệt? Sau này sẽ phải ngồi xe lăn suốt đời? Thậm chí cả nói chuyện cũng gặp khó khăn?! Tại sao lại thế? Tại sao lại thế?!
"Như vậy đã là may mắn lắm rồi, nếu không nhờ phía dưới có đất mềm xốp cộng thêm một lớp cỏ rất dày thì chỉ sợ não con gái bà đã bị chấn thương, hằng năm, số người bị liệt toàn thân hoặc phải sống thực vật vì tai nạn giao thông và té lầu không ít chút nào đâu." Bác sĩ máy móc trả lời xong thì xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn Mộc Như Lam một cái.
A, vị bác sĩ này chính là người phụ trách khám cho Mộc Như Lam và Kim Bưu Hổ lúc trước, ông biết Mộc Như Lam, hơn nữa cũng đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc từ trước khi tiến hành phẫu thuật. Tuy một bác sĩ thì không nên có suy nghĩ như thế này nhưng ông vẫn không thể không cảm thán, thật là đáng đời! Ác giả ác báo, mới tí tuổi mà đã muốn giết người thì sau này trưởng thành sẽ còn ghê gớm thế nào nữa? Nếu ông có một đứa con gái như Chu Nhã Nhã, ông nhất định sẽ đưa nó vào trại cải tạo thanh thiếu niên ngay tức khắc!
Hoa Phương hoàn toàn không nghe rõ bác sĩ nói gì nữa, bà ta mở to hai mắt như không tin được đây là sự thật, con gái bảo bối của bà ta, đứa con gái bảo bối bà ta che chở từ nhỏ đến lớn, nó mới mười lăm tuổi mà đã bị tai nạn ra nông nỗi này. Vì sao? Rốt cuộc nó đã làm gì sai mà lại bị trừng phạt nặng nề như vậy? Nó mới chỉ có mười lăm tuổi thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top