Chương 85: Nhớ lại quá khứ.
"lão Kwon ---."
Eric đẩy người lính đang cản mình ra, xông thẳng vào phòng của Kwon lão gia, vừa mở miệng đã gọi lão Kwon. Lúc này, ông Kwon đang ngồi bên bàn đọc sách, vừa nhìn thấy người đến, ông hơi nheo mắt, ra hiệu cho người lính kia rời đi.
"Sao thế?" Ông đứng lên: "Rốt cuộc cũng chịu xuất hiện rồi hả?" Ông nhìn hắn một cái: "Còn nữa, đừng có mở miệng ra là gọi 'lão Kwon', tính ra tuổi của anh không kém tôi mấy đâu."
Eric sờ sờ khuôn mặt bóng loáng của mình, vốn định đấu võ mồm với ông vài câu, nhưng lại chợt nghĩ đến mục đích của hắn khi đến đây, liền kìm lại: "Tôi đến muốn nói với anh chuyện này."
Eric ngồi xuống ghế: "Gã kia lại hành động rồi." Kwonn kể lại cho ông nghe chuyện vừa rồi.
"Heechul bị tiêm sẽ thế nào?" Ông nhíu mày.
"Nếu giống trước kia thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng mà..." Eric gõ gõ tay vào tay ghế: "Bây giờ không biết đã bị bọn họ biến đổi như thế nào rồi. Ngày mai cứ để cho cậu thanh niên kia đi kiểm tra một chút thì hơn."
"Binh đoàn bất tử..." Eric khẽ lắc đầu, trong giọng nói còn pha chút châm biếm: "Mấy lão già kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định này, không diệt trừ không được."
Ông Kwon cười khổ: "Mấy năm gần đây, không phải chúng ta luôn cố gắng..."
"Nhưng cuối cùng vẫn có vài con cá lọt lưới." Mặt Eric đầy vẻ chán nản.
Đột nhiên, ở bên ngoài có tiếng cãi vã ầm ĩ, ông Kwon và Eric dừng lại, cùng đi ra ngoài, thì thấy Jessica và Heechul đang ầm ĩ với đám cảnh vệ, đòi đi vào. Vừa rồi, một cậu nhóc cảnh vệ không để ý đã để Eric chạy vào, nên bây giờ làm sao có thể để người khác xông vào nữa. Cho nên, mấy cảnh vệ chăm chăm giữ cửa, kiên quyết không cho ai đi qua. Mặc kệ Jessica nói thế nào, không cho vào là không cho vào, khiến Jessica vô cùng tức tối. Nếu không phải có Heechul đứng bên cạnh kéo lại thì có lẽ cô đã nổi khùng lên với mấy cậu cảnh vệ rồi.
"Sao lại thế này?" Ông Kwon lên tiếng: "Nửa đêm rồi còn cãi vã cái gì."
"Tham mưu trưởng Kwon..." Vừa nhìn thấy người đi ra, Jessica liền nói: "Tôi có việc muốn hỏi..."
"Có vấn đề gì cứ báo cáo theo trình tự đi." Ông nhìn cô một cái, ra vẻ không để ý.
Jessica kéo Heechul qua: "Đương sự có quyền được biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra." Nhìn phản ứng của Eric, có dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết sự tình chắc chắn không đơn giản. Cô quét mắt nhìn Eric và ông Kwon mấy lần, trong lòng thầm suy đoán quan hệ của hai người này: anh em à? Không giống! Cha con... thì hơi quá...
Ông Kwon nhìn Heechul: "Việc này tôi sẽ tự thu xếp, các cậu cũng đừng làm bậy nữa, mau về đi."
Jessica thấy ông xoay người định đi vào, liền nháy mắt với Heechul. Heechul giả vờ muốn chạy vào, khiến cảnh vệ vội vàng lao tới chặn hắn lại, Jessica thừa cơ chạy thẳng vào trong, chặn trước mặt ông Kwon: "Sếp, tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi. Có phải có liên quan đến X không?!"
Cho đến hôm nay, cô vẫn không tìm được manh mối gì có liên quan đến X, chỉ có một thông tin duy nhất đó là, vị sếp trước mặt này, có thể là một người biết rõ sự tình năm đó. Lần này Heechul không biết đã bị tiêm thứ gì vào người, nhìn điệu bộ ra vẻ bí hiểm này của ông Kwon, khiến Jessica bất giác liên hệ với quyển nhật ký của Shin Goo lúc trước. Hơn nữa, khi đó, cục trưởng bụng phệ cũng đã nói là bên trên có người không cho tiếp tục...
Jessica vẫn chú ý với sắc mặt của ông Kwon. Khi cô nhắc đến chữ X, tuy trên mặt ông không để lộ cảm xúc gì, nhưng mắt rõ ràng có phản ứng, hơi trừng lên! Jessica biết việc này biểu lộ cái gì. Lúc trước khi còn làm cảnh sát, vào thời điểm tra hỏi những kẻ bị tình nghi, dù bọn họ chưa xác định được mục tiêu, nhưng cũng đưa vài suy đoán có liên quan đến hỏi phạm nhân, sau đó chú ý đến vẻ mặt của phạm nhân, nhất là ánh mắt --- ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, có thể phản ánh suy nghĩ chân thật nhất trong nội tâm của con người. Câu nói này tất nhiên cũng phải có cái lý riêng của nó.
"Cô đang nói gì vậy..."
Tuy trong lòng ông Kwon hơi rung động, nhưng hiển nhiên là ông không định dễ dàng đầu hàng, nói tất cả cho Jessica nghe như vậy. Ông trầm mặt, định gọi người đưa Jessica ra ngoài, thì Eric vốn vẫn đang vòng tay trước ngực, liền lên tiếng cắt đứt câu nói của ông:
"Thôi đi." Eric nói: "Có lẽ chúng ta đã già cả rồi", cho nên qua bao nhiêu năm như vậy mà vẫn không thể diệt cỏ tận gốc: "Có một số việc, cũng nên để cho người trẻ tuổi đi làm thôi, huống chi..." Kwonn nhìn Jessica: "Jessica cũng không phải người ngoài cuộc."
"Anh đang nói linh tinh cái gì thế." Ông Kwon thể hiện rõ sự bất mãn với cách làm của Eric.
"Chẳng lẽ anh định giấu diếm cả đời à?!" Eric khẽ cười, nhưng trong nụ cười lại có chút chua xót: "Đây là tội lỗi mà nhóm chúng ta phải gánh trên lưng cả một đời." Kwonn ra hiệu cho Jessica đi tới, nhưng cảnh vệ không có lệnh của ông Kwon, không dám thả người.
Ông nhìn Jessica, lại nhìn Eric, rốt cuộc vẫn phải thoả hiệp, khẽ gật đầu, để cảnh vệ thả người.
Mười phút sau.
Năm người Jessica, Yuri, Heechul và ông Kwon, Eric đều ngồi trong phòng của ông Kwon.
Giống như để sắp xếp lại suy nghĩ, hoặc là tự chuẩn bị tâm lý cho mình thật tốt, cuối cùng ông Kwon mới chậm rãi lên tiếng, kể lại bí mật mà ông vẫn giấu kín trong lòng những năm gần đây.
Lúc đó là thập niên 60, 70. Khi ấy, kinh tế của Hàn Quốc có sự phát triển vượt bậc, nhưng vẫn có khoảng cách lớn so với các nước phương Tây, nhất là trên phương diện quân sự. Tuy trong kháng chiến, chúng ta đã từng có lịch sử huy hoàng, đánh đuổi quân đội của Nga, nhưng nếu truy xét cẩn thận, thì sẽ phát hiện chỉ là lấy đông địch ít mà thôi, còn nếu chiến đấu quân sự hiện đại, thì không thể chỉ dựa vào người đông mà thắng được.
Muốn tiến hành nâng cao khoa học kỹ thuật, thì đầu tiên phải xét về tố chất của người lính. Không chỉ về văn hoá, mà còn phải nâng cao cả vấn đề về thể chất nữa.
Vì thế, lúc đó có người đưa ra một ý tưởng rất dũng cảm nhưng điên cuồng: qua việc cải tạo gien của người, để nâng cao tố chất về thân thể, tạo ra "binh lính siêu hạng". Ý tưởng này cũng giống như một số chiến sỹ cảnh sát X gì gì đó, trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng của nước ngoài bây giờ vậy.
Khi những con người điên khùng gặp nhau, thì giống như không hẹn mà gặp. Rồi ý tưởng đó lọt vào tai cán bộ cấp trên, dưới tác dụng của câu nói 'đuổi kịp và vượt qua nước Mỹ', tổ nghiên cứu X đã ra đời.
Tổ nghiên cứu và phát triển X, chính là nơi nghiên cứu và phát triển một loạt chất có thể xâm nhập vào cơ thể người, để nó dung hợp với tổ hợp gien cơ bản, sau đó thay đổi năng lực của cơ thể để đạt được tố chất theo yêu cầu! Đương nhiên, loại ý tưởng điên khùng này cũng rất khó thực hiện, cần một quá trình nghiên cứu phát triển rất lâu. Ban đầu, các nhà khoa học cũng chỉ từ từ tìm tòi, thí nghiệm trên động vật. Các thí nghiệm từ từ có sự tiến bộ. Mấy người năm đó, đều là những người đầy nhiệt huyết, một lòng vì quốc gia, cố gắng để nghiên cứu ra loại chất siêu hạng này để Hàn Quốc mạnh hơn, không để cho nước khác chà đạp nữa.
Nhưng dần dần, lòng nhiệt huyết lại biến thành chấp niệm.
Nhóm nghiên cứu bắt đầu cảm thấy dùng động vật để làm thí nghiệm cũng không đủ. Bọn họ nói dù sao động vật cũng có sự khác biệt rất lớn với con người. Vì thế, một đám tội phạm tử hình bị đưa đến sở nghiên cứu, trở thành vật thí nghiệm của tổ nghiên cứu X thay cho lũ chuột bạch. Bọn họ nghĩ rằng, sớm muộn gì đám phạm nhân này cũng chết, để bọn họ trước khi chết còn có thể cống hiến, báo đáp cho quốc gia một chút, không phải tốt hơn sao.
Dùng người để làm thí nghiệm có thể nhìn thấy hiệu quả rõ ràng. Các phương diện tố chất của cơ thể người đều được nâng cao. Tác dụng của X phản ứng có hiệu quả trên cơ thể người, khiến các thành viên của tổ nghiên cứu nhìn thấy hy vọng, nhưng cũng tồn tại một cảm giác thiếu hụt lớn. Khi đó, X giống như một loại "thuốc kích thích", chỉ có thể phát huy năng lực cực hạn của người ta trong một thời gian ngắn. Sau khoảng thời gian đó, tác dụng sẽ hoàn toàn biến mất. Không thể hoàn toàn trở thành năng lực bản chất, vì thế, việc thí nghiệm tiếp tục được tiến hành, càng ngày càng có nhiều phạm nhân tử hình bị đưa đến sở nghiên cứu.
Bọn họ muốn tạo ra những chiến binh siêu hạng, có thể bảo vệ quốc gia. Tuy phạm nhân không tồi, nhưng cũng chỉ có thể để cho bọn họ ở lại trong sở nghiên cứu, không thể đưa ra thực nghiệm ngoài đời thực được, vì thế, có người lại đưa ra ý kiến táo bạo hơn nữa, hay là dùng những quân nhân thực sự để tiến hành thí nghiệm đi.
Đề nghị này quá điên cuồng, nhưng khi đó, đối với các thành viên của tổ nghiên cứu X, thì X đã là một loại chấp niệm, cố chấp đến mức thành bóng ma trong lòng họ. Với khẩu hiệu vì nước vì dân, bọn họ rốt cuộc cũng đưa quân nhân thực sự vào thí nghiệm... Những người được chọn là lính xuất ngũ, họ sẽ cho những người đó ký tên vào một văn bản, rằng nếu xảy ra chuyện không may, thì sẽ bù đắp cho những người đó một khoản bồi thường lớn.
"Nhìn bọn họ bắt đầu đưa người đến làm thí nghiệm, tôi biết rằng mọi việc đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu." Eric nói, lúc này, trong giọng nói của hắn không còn sự rạng rỡ như lúc trước, mà vô cùng nặng nề: "Tôi viết báo cáo gửi lên trên, hy vọng có thể dừng hẳn thí nghiệm này, nhưng có mấy người, cảm thấy sắp đạt được mục đích mà như bị nhập ma", hắn khẽ lắc đầu: "Văn bản của cấp trên gửi xuống, thí nghiệm X bị đình chỉ, không ít người không cam lòng. Tôi đã thiêu huỷ tất cả những văn kiện có liên quan đến X, không ngờ vẫn có cá lọt lưới, lén trộm một phần tài liệu mang đi..."
"Như anh nói, thì không phải là anh cũng..." Heechul nhìn sang phía ông Kwon: "cũng không kém ông Kwon bao nhiêu tuổi sao?" Nhưng nhìn Eric, cùng lắm chỉ hơn ba mươi tuổi một chút.
"Đúng vậy." Eric khẽ gật đầu: "Tôi cùng lứa với Kwon Tae Woo. Tôi còn lớn hơn anh ta mấy tuổi."
...
Cả ba người trẻ tuổi đồng thời im lặng, không dám tin nhìn chằm chằm hai người mà nhìn như của hai thế hệ khác nhau ở trước mặt. Trường hợp công nghệ cao đến thế này, quả thực là không khác gì trong phim khoa học viễn tưởng, khiến cả ba người nghẹn lời, nhìn trân trối.
"Khỉ thật! Thuật trú nhan à?!" Điều đầu tiên Heechul nghĩ đến đó là: Đây chính là một thứ rất tốt, đem lại hạnh phúc cho đông đảo chị em trên thế giới.
"Lee Sun Jae cũng là người tham gia thí nghiệm lúc đó sao?" Cổ họng Jessica hơi khô.
Eric nặng nề gật đầu: "Khi nhóm đó đến sở nghiên cứu, thì X đã có thể dung nhập vào cơ thể người, nhưng mà... cũng khiến cho con người ta trở nên không thể khống chế được. Người bị X dung nhập vào, tuy các cơ năng của thân thể đều có sự thay đổi rất lớn, nói trên phương diện nào đó, thì cũng coi như là 'chiến binh siêu hạng', nhưng hành vi của bọn họ thì không bị não bộ khống chế nữa, trở nên rất nóng nảy, dễ cáu giận, dần dần sẽ trở thành những 'cỗ máy giết người' không có cảm xúc..."
"Tôi... tôi và ông ấy là..." 'Ông ấy' đương nhiên là nói Lee Sun Jae.
"Cậu ta là bố của cháu." Ông Kwon châm thuốc, ông bỏ thuốc đã lâu rồi, nhưng hôm nay nhắc đến việc này, khiến ông không thể không hút một điếu để giảm bớt tâm trạng nặng nề này. Dù sao, năm ấy, ngay từ đầu ông cũng là một trong những người tán thành thí nghiệm X. Hơn nữa, nếu không chịu bỏ ra thứ gì, thì làm gì nhận được hồi đáp. Ông tán thành việc sử dụng quân nhân làm thí nghiệm, nhưng đến thời điểm quan trọng, chính ông cũng có thể trở thành vật thí nghiệm.
Lee Sun Jae từng là lính dưới quyền ông, thành tích vô cùng xuất sắc... Chính ông đã giao tư liệu của Lee Sun Jae cho thành viên của tổ nghiên cứu.
"Cho tôi một điếu." Eric hỏi xin ông một điếu thuốc: "Lee Sun Jae là thí nghiệm thành công nhất. Có lẽ gien của cậu ấy thích ứng với X, nhưng cuối cùng vẫn có 'di chứng'. Nên sau đó, chúng tôi không thể không đưa cậu ấy đi."
"Trước đó vài ngày, cục trưởng béo ở cục cảnh sát của cháu có gửi điện báo, nói rằng các cháu đang điều tra chuyện có liên quan đến Lee Sun Jae năm đó, bị tôi trấn áp xuống." Ông Kwon dập thuốc đi: "Toàn bộ những tài liệu có liên quan đến sự kiện năm đó, đã bị tiêu huỷ hết."
"Ý tưởng tạo ra chiến binh siêu hạng chỉ tồn tại trong phim khoa học viễn tưởng mà thôi, muốn làm được, thật sự là không tưởng." Eric cười khổ: "Nguồn gốc vốn có của con người mới là căn bản."
"Vậy cuối cùng Lee Sun Jae ở đâu?" Yuri nãy giờ vẫn im lặng bỗng đặt câu hỏi. Yuri nhớ đến tin tức đã lấy được từ chỗ Eliza hôm trước.
Eric dừng lại, hít một hơi thuốc: "Tôi đưa Lee Sun Jae về sở nghiên cứu, hy vọng có thể tìm được cách giúp cậu ấy khống chế cảm xúc. Nhưng mà... cậu ấy đã bị đưa đi."
"Bị đưa đi?!" Jessica trợn to hai mắt: "Không phải là... chết rồi sao?"
"Không... Chết chỉ là cách chúng tôi nói với bên ngoài. Nhưng lúc đó, cậu ấy cũng không phải là Lee Sun Jae ban đầu nữa. Cậu ấy dường như đã quên chính cậu ấy là ai." Eric nặng nề rít thuốc: "Là tôi quá sơ sót, mới để cho những người chưa từ bỏ ý định thừa cơ đưa Lee Sun Jae đi."
"Vậy hiện giờ ông ấy ở đâu?" Có còn sống không? Hay là đã...
Eric đáp: "Sau đó vài năm, thì đối phương dường như cũng sợ để lộ tung tích, nên tôi điều tra thế nào cũng không thu được tin tức gì. Nhưng từ năm ngoài... tôi bắt đầu nghe loáng thoáng tin tức bên phía Nga. Họ nói, muốn tạo ra chiến binh toàn năng, nên tôi liền truy đuổi sang bên đó... kết quả cũng không phải điều tôi lo lắng! Cuối cùng, tôi bị chọn để tham gia đợt huấn luyện này. Tôi nghĩ như vậy cũng tốt, nhân cơ hội này quay về xem thế nào... không ngờ lại gặp chuyện này."
Ánh mắt Heechul nhìn Eric rất quái dị: "Anh... là người Hàn à?"
"Là con lai. Mẹ tôi là người Hàn."
"Nhưng mà... tình hình của anh bây giờ là thế nào?" Trường sinh bất lão à?
"Lúc trước, anh ta là người đầu tiên phụ trách việc thí nghiệm. Có điều, anh ta dùng chính cơ thể mình để làm thí nghiệm." Ông Kwon nói. Khi đó, Eric là một người cuồng khoa học, hoặc nên nói là nhà khoa học điên.
"Vậy sao anh không..." Jessica nhìn hắn, cô cảm thấy Eric rất bình thường, căn bản không hề có di chứng như hắn nói --- nếu không nói đến chuyện bao nhiêu năm vẫn không già đi.
"Có lẽ lúc ấy tôi không tiêm quá nhiều thuốc vào người, nên không có biến hoá gì nhiều. Có lẽ ông trời muốn tôi tỉnh táo mà sống để chịu đựng những tội lỗi mà mình đã gây ra." Hắn nói, sau đó thở hắt ra: "Mấy năm gần đây, tôi vẫn y như mấy chục năm trước! Tôi phải di chuyển đi các nơi, không dám ở đâu quá lâu, sợ người ta nghĩ mình là yêu quái." Hắn cười, nhưng nụ cười có vẻ rất bất đắc dĩ: "Gần đây, tôi phát hiện ra thể năng của mình đã không còn được như trước. Tuy rằng vẫn có thể đấu vài trận với mấy người trẻ tuổi các cậu, nhưng mà... rõ ràng là kém hơn những năm trước rất nhiều. Dường như tôi đã bắt đầu thoái hoá, nói không chừng, chỉ khoảng một năm rưỡi nữa thôi, tôi cũng sẽ xuống mồ." Hắn nhếch miệng, miễn cưỡng nở nụ cười: "Chết thật ra cũng không có gì đáng sợ, tôi chỉ sợ, có một số người còn chưa từ bỏ ý định..."
"Thứ tôi bị tiêm vào, chính là X kia sao?" Heechul gãi đầu: "Biết đâu chỉ là hiểu lầm, cũng chưa chắc là nó." Không phải chỉ là một lỗ kim thôi sao? Làm sao kết luận được chính xác là thứ kia.
Eric hung dữ lườm Heechul một cái: "Mắt cậu có vấn đề à? Lỗ kim đó vừa nhìn đã biết là không bình thường. Kim dùng để tiêm X rất khác, nhỏ bằng một nửa loại kim tiêm thông thường. Sau khi tiêm vào da, bên cạnh sẽ có một vài vân nhỏ..." Eric nói rất rõ ràng, nhưng Heechul vén tay áo lên, mở to mắt cố gắng nhìn, cũng vẫn chỉ cảm thấy đây chẳng qua là một lỗ kim nhỏ mà thôi.
Eric đi đến bên bàn trà, rót một tách trà rồi cầm lại đây, đổ lên điểm màu đỏ trên cánh tay Heechul. Một lúc sau, điểm màu đỏ kia từ từ biến thành những vân rất nhỏ, vòng từng vòng một trên cánh tay hắn: "Hai ngày sau khi tiêm X, dưới da có lưu lại một loại chất có phát sinh phản ứng với nước trà."
"GEEEE!" Heechul trợn mắt, há hốc mồm, chỉ một lát sau những vân nhỏ này lại từ từ biến mất, quả thực rất giống ma thuật.
"Vậy sao lại chọn tôi để hạ thủ? Chẳng lẽ bên phía Trung Quốc không có nhân tài nào sao?" Heechul cảm thấy rất oan khuất.
"Có lẽ... Không phải là muốn chọn anh để hạ thủ. Mà là muốn khiến cho tôi chú ý..." Jessica nhớ tới lá thư nhuộm máu lần trước, cùng với bức ảnh trong thư, giống như dẫn dắt cho cô đi điều tra về Lee Sun Jae, sau đó mới dẫn đến việc ngày hôm nay...
Eric vứt tàn thuốc xuống đất, dùng chân dập đi: "Vì Lee Sun Jae là thí nghiệm thành công nhất của chúng tôi khi đó. Còn cô lại là con gái của cậu ấy, trên cơ thể có gen di truyền của cậu ấy, cho nên... mấy tên điên đó mới chuyển hướng về phía cô..."
"Nếu Jesscia nói đúng, thì vì sao mấy năm trước họ không động thủ." Mà cố tình chờ đến tận bây giờ...
"Cậu nghĩ rằng cả thế giới đều biết Lee Sun Jae có một cô con gái tên là Jessica à?!" Eric lườm anh một cái: "Chuyện vợ của Lee Sun Jae mang thai, lúc ấy không có mấy người trong phòng thí nghiệm biết. Rồi sau khi Lee Sun Jae gặp chuyện không may, chúng tôi mất bao nhiêu công sức mới có thể tạo ra chứng cứ giả là con gái của Lee Sun Jae vừa sinh ra không bao lâu đã chết non." Hắn nhìn Jessica: "Sau khi bố cô gặp chuyện không may, mẹ cô sinh cô, rồi cũng hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ. Chúng tôi đưa cô vào cô nhi viện, không cho cô mang họ của bố mẹ..." .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top