Ai Cũng Biết Hung Thủ Nhưng Không Ai Có Thể Định Tội

Khi dùng chung các thuốc kháng sinh nhóm cephalosporin, có thể ức chế hoạt động của Aldehyde dehydrogenase trong cơ thể, khiến cho Acetaldehyde không thể phân hủy, tạo nên hiện tượng ngộ độc Acetaldehyde. 

Đây cũng chính là phản ứng disulfiram. Phản ứng này dẫn đến hiện tượng mặt đỏ tía tai, tim đập nhanh, huyết áp giảm. 

Người bị ngộ độc sẽ bị ức chế hô hấp, nhồi máu cơ tim, suy tim cấp tính, co giật và dẫn đến tử vong.

"Hiểu Huy, các anh đến rồi à." Vương Mãnh xách hộp dụng cụ, thở hổn hển chạy đến trước mặt chúng tôi, trên người còn vương mùi lẩu, chắc còn đang dùng bữa thì phải chạy đến gấp.

Hai mươi phút trước, chúng tôi nhận được điện thoại báo cảnh sát. 

Trong câu lạc bộ Thịnh Khải có người bị đuối nước, xe cấp cứu đã đến kiểm tra, nhưng người đó đã không còn dấu hiệu sự sống. Thịnh Khải là một câu lạc bộ có tiếng trong thành phố này. 

Cơ sở vật chất đầy đủ gồm khu tập gym, phòng tập nhảy, phòng yoga và khu massage, còn có bể bơi trong nhà và ngoài trời. 

Điều kiện môi trường và dịch vụ đều rất tốt, cách cơ quan không xa nên tôi cũng từng qua đó vài lần. Bên trong là bể bơi bốn mùa nên tương đối đông khách. 

Tôi thích bể bơi nước mát bên ngoài, dưới đáy bể có hình ghép một bông hoa bách hợp khổng lồ khiến tôi rất ấn tượng.

Khi bước vào sảnh câu lạc bộ, bên trái quầy lễ tân có treo một tấm poster rất lớn. 

Bên trên in ảnh hai cô gái, một người có cơ bụng từng múi, người còn lại ba vòng mỡ quấn quanh eo, phía dưới đề câu slogan "tháng hai không giảm cân, tháng ba khóc hối hận."

Lý Tranh bụm miệng liếc cái bụng của Vương Mãnh. Cậu ta hít sâu một hơi, cố gắng hóp bụng lại nhưng xem chừng bữa lẩu hôm nay hơi quá đà, nên chỉ ba giây sau liền bỏ cuộc.

Chúng tôi đi thang máy xuống tầng hầm. Cảnh sát khu vực cùng giám đốc câu lạc bộ và một vài anh chàng cao to lực lưỡng bước ra đón.

"Bể bơi đã được phong tỏa, danh tính nạn nhân cũng đã được xác định, đang tiến hành xác minh thêm. Lúc đó, trong bể bơi còn có ba người khác, trên bờ có một nhân viên cứu hộ. Chúng tôi đang lấy lời khai." 

Trình tự của Cảnh sát khu vực rất chuẩn xác, việc đầu tiên là cố định hiện trường và nhân chứng.

Dưới sự hướng dẫn của Cảnh sát khu vực, chúng tôi đi qua phòng thay đồ, đến khu bể bơi. Khu bể bơi rộng lớn giờ trống trơn không một bóng người, trái ngược lại với sự ồn ào bên ngoài. Màu nước xanh ngọc bích phản chiếu ánh đèn rực rỡ trên trần nhà.

Tôi nhìn về phía đối diện, cách bể bơi khoảng 1,5 mét có một tấm vải trắng đang đắp kín. Tôi sờ ra phía sau đầu, chuẩn bị bước vào trạng thái chiến đấu, các giác quan cũng trở nên nhạy bén hơn.

Ánh đèn flash cùng với tiếng bấm máy vang lên, Vương Mãnh đang ghi lại tình hình hiện trường.

Ở nơi cách nạn nhân hai mét, Lý Tranh đặt hộp dụng cụ xuống, đưa cho tôi giấy ghi chép khám nghiệm: "Để tôi!" 

Vừa nói cô liền lấy một đôi găng tay trong túi và đeo vào.

Chúng tôi bước đến cạnh nạn nhân, Lý Tranh cầm một góc tấm vải trắng nhẹ nhàng mở ra, thi thể nam giới mặc quần bơi xanh đậm hiện ra trước mặt chúng tôi.

Người chết khoảng 50 tuổi, thân hình rắn chắc trong tư thế nằm ngửa, chân tay dang rộng, đầu nghiêng về một bên. Ông ta có đôi lông mày rậm, sống mũi cao, sắc mặt tái nhợt, mũi và miệng sùi bọt.

Trước ngực nạn nhân đeo một khối ngọc quan âm tinh xảo, dây chuyền vàng sợi mảnh vòng quanh cổ. Cổ tay trái mang một chiếc vòng nhựa với con số "67".

"Người ta có câu, biết cái gì thì chết bởi cái đó. Quả nhiên đúng như vậy" Vương Mãnh bên cạnh thở dài.

Lý Tranh ngồi xổm xuống, sờ lên đầu nạn nhân: "Phần đầu không có dấu hiệu tổn thương rõ ràng."

"Giác mạc trong suốt, đồng tử giãn rộng, đường kính khoảng 6 milimet, hai bên đồng tử kích thước bằng nhau, có dấu hiệu xuất huyết dưới kết mạc."

Lý Tranh khám nghiệm lần lượt, tôi tiến hành ghi chép bên cạnh.

"Da tái nhợt, hồ máu tử thi không rõ, hiện tượng đông cứng xuất hiện sớm, miệng và mũi sùi bọt, cơ thể nổi da gà." 

Lý Tranh ngẩng đầu nhìn tôi, "Biểu hiện điển hình của đuối nước." Tôi gật đầu.

Trên cơ thể nạn nhân không có vết thương rõ ràng, khám nghiệm nhanh chóng đi đến bước cuối cùng. 

Lý Tranh ấn vào ngực người chết: "Ơ? Hình như xương ức và xương sườn đã bị gãy. Lý Tranh ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại cúi xuống ấn mạnh vài cái, miệng và mũi nạn nhân liền trào ra một chút dịch lỏng."

"Có thể là đã thông qua tiến hành cấp cứu, ép tim ngoài lồng ngực. Nạn nhân độ tuổi trung niên xương khá giòn, nếu ấn mạnh thì rất dễ bị gãy." Tôi trả lời.

Kết thúc khám nghiệm thi thể, Vương Mãnh bắt đầu kiểm tra hiện trường: "Đây là một bể bơi đạt chuẩn, các tiêu chí đều không có vấn đề gì."

Rời khỏi khu bể bơi, Cảnh sát khu vực đưa chúng tôi vào một văn phòng, báo cáo sơ bộ tình hình tổng kết.

Nạn nhân tên Thiệu Minh Trạch, 51 tuổi, người địa phương, là khách hàng quen của câu lạc bộ này. Ông ta tới đây vào lúc 6 giờ 50 phút, đến 8 giờ 30 phút xảy ra chuyện.

Chúng tôi qua gặp nhân chứng có mặt lúc đó gồm ba người còn lại trong bể bơi và nhân viên cứu hộ.

Lúc đó, trong bể bơi có tổng cộng ba nam một nữ. Mỗi người sử dụng một đường bơi đã được đánh dấu sẵn. 

Nhân viên cứu hộ đi vệ sinh, lúc quay lại phát hiện trong bể thiếu mất một người. 

Anh mau chóng chạy qua kiểm tra tình hình và phát hiện có người đang chìm dưới đáy bể.

Nhân viên cứu hộ lập tức đưa người lên, đồng thời tiến hành ép tim ngoài lồng ngực. Người phụ nữ chạy vào phòng thay đồ lấy điện thoại gọi cấp cứu. 

Sau khi nhân viên y tế của bệnh viện đến nơi thì phát hiện nạn nhân đã tắt thở.

Hai người đàn ông sau khi nhớ lại cho biết bản thân hoàn toàn không chú ý đến chuyện xảy ra, mà chỉ nghe người phụ nữ ở gần đường bơi của nạn nhân phản ánh lại. 

Cô ấy nhìn thấy nạn nhân nhảy xuống hồ bơi, không thấy vùng vẫy, cũng không kêu cứu nên chỉ nghĩ anh ta đang lặn.

Do hiện trường trong nhà vắng vẻ không phức tạp, hơn nữa có đôi ba người chứng kiến sự việc xảy ra, nên có thể làm chứng cho nhau. 

Chủ yếu bên ngoài thi thể không phát hiện có dấu hiệu bất thường. 

Ba người chúng tôi nhìn nhau, trong lòng đều phán đoán đây là một sự cố đuối nước thông thường. 

Bước tiếp theo cần giải thích nguyên nhân tử vong cho người nhà nạn nhân và lo liệu hậu sự.

Bên ngoài có tiếng ồn ào, một người phụ nữ trung niên lông mày lá liễu, đôi mắt to, sắc mặt tái nhợt xông thẳng vào xưng là vợ của nạn nhân. 

Bà ta dựa vào lưng ghế từ từ ngồi xuống, tôi thông báo kết quả khám nghiệm một cách ngắn gọn.

"Ông ấy nói tối nay đi nhậu, tại sao lại chết trong bể bơi chứ?" 

Người phụ nữ định thần lại, xua tay nói, "Bất luận thế nào, bể bơi cũng phải có trách nhiệm, chuyện này không thể cho qua như thế được.

Xem ra tình hình này, e rằng phía câu lạc bộ và gia đình phải nói chuyện thêm với nhau.

"Như thế này đi, trước tiên đưa thi thể về phòng khám nghiệm để bảo quản lạnh, đợi đôi bên thương lượng xong rồi sẽ giải quyết. 

Những sự cố ngoài ý muốn như thế này thường xuyên xảy ra, tôi đưa ra giải pháp hợp lý, hy vọng đôi bên có thể đàm phán thỏa đáng.

Về nhà đã nửa đêm, tôi tắm rửa qua rồi lên giường đi ngủ. Chẳng mấy khi có dịp cuối tuần, mở mắt ra đã hơn 9 giờ, vừa vươn vai vặn vẹo thì Vương Mãnh đã gọi điện tới. 

Định bụng mắng cậu ta phá hỏng giấc mơ đẹp, nhưng lời nói trong loa khiến tôi im lặng. 

Vương Mãnh thông báo, sáng sớm hôm nay người nhà nạn nhân đến Đồn công an, yêu cầu giải phẫu để tìm nguyên nhân chính xác dẫn đến cái chết.

Mang theo tâm trạng hoài nghi, tôi chạy đến cơ quan. 

Hóa ra, đêm hôm qua người nhà nạn nhân có nói, Thiệu Minh Trạch bơi rất giỏi nên nếu có đuối nước rất dễ liên quan đến chuyện uống rượu. 

Họ yêu cầu truy cứu trách nhiệm những người ăn nhậu cùng Thiệu Minh Trạch. 

Xem ra người nhà nạn nhân không những bắt đền của câu lạc bộ, mà còn bắt bớ những người uống rượu chung.

Tối qua, Đồn công an và vợ Thiệu Minh Trạch đã tìm đến những người nhậu chung với nạn nhân. 

Bọn họ nghe Thiệu Minh Trạch xảy ra chuyện đều vô cùng thương tiếc, nhưng khi nhắc đến chuyện chịu trách nhiệm và bồi thường thì thái độ lập tức thay đổi. 

Họ đòi giải phẫu thi thể, điều tra rõ nguyên nhân tử vong của Thiệu Minh Trạch có đúng là liên quan đến uống rượu hay không. 

Lời nói rất rõ ràng, quýt làm cam không thể chịu gánh!

"Haiz, còn sống thì anh em trên bến dưới thuyền, chết rồi thì thành ra thế này đây!" 

Tôi cảm giác không biết diễn tả ra sao, "Xem ra, mọi người đều dồn sự chú ý vào nguyên nhân tử vong. Thế nhưng cho dù nạn nhân có uống rượu đi chăng nữa, trừ khi ông ta uống một lượng đủ để ngộ độc hoặc đủ nhiều dẫn đến tử vong. Còn không, cũng không thể chứng minh được mối liên quan giữa chúng."

Tôi lắc lắc đầu: "Không nghĩ nhiều nữa! Nếu người nhà đã yêu cầu giải phẫu thi thể, thì chúng ta cần điều tra làm rõ, cũng coi như một lời giải thích với người đã khuất.

Lý Tranh lúc này cũng đến kịp rồi. Mặc dù phải tăng ca cuối tuần, nhưng cô ấy cũng không một lời oán than.

Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, nhưng trong phòng khám nghiệm không khí lại u ám. 

Phòng khám nghiệm là nơi làm việc quan trọng của bác sĩ pháp y. 

Tôi đã rất thân quen với cách bài trí và những dụng cụ nơi đây, thậm chí nhắm mắt cũng sờ thấy dụng cụ cần thiết.

Đeo găng tay vào, tôi liếc vết sẹo trên tay mình mà trong lòng nhói đau.

Căn cứ vào quy trình khám nghiệm thông thường, nhìn lại một lượt bên ngoài thi thể. 

Thấy tôi kiểm tra lại từ đầu, Lý Tranh cảm thấy khó hiểu: "Không phải đã khám nghiệm ở hiện trường rồi sao?"

Tôi có thể cảm nhận được sự nghi hoặc và không bằng lòng trong giọng điệu của Lý Tranh. 

Dường như hành động của tôi thể hiện sự không tin tưởng vào kết quả khám nghiệm ban đầu của cô ấy. 

Tôi giải thích: "Có một số tổn thương, ví dụ như xuất huyết dưới da, khi mới tử vong sẽ không rõ ràng, mà phải qua một thời gian mới có thể thấy rõ.

Tôi chỉ vào vết bầm tím trước ngực nạn nhân và nói với Lý Tranh "Chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tìm ra sự thật. Lý Tranh im lặng.

"Một khi đã giải phẫu nhất định phải chi tiết toàn diện, không thể bỏ sót cũng không được sơ xuất." Tôi thấy Lý Tranh đã dần nguôi nên ra hiệu bảo cô cùng tôi lật thi thể lại, tiến hành khám nghiệm và chụp ảnh phía sau của nạn nhân.

Lúc này thi thể bắt đầu đông cứng, cả người giống như một khối sắt. Chúng tôi dùng sức lật ngược thi thể lại, kê một miếng đệm lót dưới cổ và bắt đầu giải phẫu.

Đầu tiên, tôi cắt phần da ở vùng ngực.

"Hiểu Huy, anh cắt đứt mạch máu rồi!" 

Lý Tranh liếc nhìn tôi: "Anh mà cũng có lúc lỡ tay kia à."

Tôi hoài nghi nhìn vào vị trí Lý Tranh chỉ tay, mạch máu bị đứt là tĩnh mạch bám trên xương quai xanh, thuộc loại mạch máu mà nhân viên pháp y mới vào nghề thường xuyên cắt phải.

Tôi nâng sợi mạch máu trên tay, quan sát kỹ lưỡng, đầu đoạn đứt không có quy tắc, hơn nữa giòn hơn rất nhiều so với người thường: "Cái này không phải tôi cắt đứt, mạch máu của ông ấy vốn dĩ đã rất yếu.

Nạn nhân gãy bốn xương sườn bên trái cùng với xương ức. Vị trí đầu gãy xuất huyết nhẹ. Cắt rời sụn sườn liền với xương ức, rút xương sườn trước ra, phát hiện phổi trái và màng ngoài tim của nạn nhân có vết rách, trong khoang ngực có khối tụ máu 500ml.

Những phản ứng sống của chấn thương vùng ngực không rõ ràng, có thể là những tổn thương hình thành trong lúc hấp hối hoặc vừa tử vong chưa lâu. Khả năng lớn nhất hình thành khi ép tim ngoài lồng ngực.

"Đây là hiện tượng thường gặp sau khi tử vong hoặc trong lúc hấp hối."

"Cái này tôi biết, ép tim ngoài lồng ngực để cấp cứu hồi phục cho bệnh nhân. Nếu như dùng lực quá mạnh thì sẽ làm cho xương sườn hoặc xương ức bị gãy. Thậm chí có thể xảy ra hiện tượng đầu gãy đâm vào cơ quan phần mềm như màng phổi và phổi, dẫn đến tụ máu dưới da, xuất huyết dưới da, tràn khí màng phổi và xẹp phổi. Nghiêm trọng hơn có thể dẫn đến những cơ quan như gan, lá lách bị rách, đồng thời tích tụ máu dưới vùng bụng hay xuất huyết khoang ngực..."

Lý Tranh đọc một lèo lý thuyết, tôi và Vương Mãnh không nhịn được mà phì cười.

"Những thương tổn này rất thường gặp, dù sao cũng xuất phát từ mục đích cứu người."

Đột nhiên tôi nghĩ ra thứ gì đó, "Chúng ta nên cân nhắc xem viết những chấn thương này như thế nào vào chứng thư giám định. Vừa thể hiện được tình trạng thực tế, vừa cho người nhà nạn nhân hiểu rõ được sự cần thiết của ép tim ngoài lồng ngực." Lý Tranh giống như đang suy nghĩ gì đó gật gật đầu.

Mở phổi và nhánh phế quản thấy bên trong có rất nhiều dịch, xem ra nguyên nhân tử vong thật sự do ngạt thở đuối nước. Dựa vào trình tự thông thường, tiếp đến nghiệm phần bụng và phần đầu, không phát hiện thêm tổn thương nào khác.

Khi vừa mở thành dạ dày, một mùi rượu xông lên mũi. 

Trong dạ dày của nạn nhân có khoảng 500ml chất dịch và một chút thực phẩm. 

Điều này cũng trùng khớp với tình hình nắm được, nạn nhân đã uống rượu. 

Đương nhiên, những chất chứa trong dạ dày cần tiến hành xét nghiệm hóa lý, mới có thể xác định được các thành phần cụ thể.

Sau khi giải phẫu xong, chúng tôi lập tức mang mẫu giám định đến Công an Thành phố, tiến hành xét nghiệm nồng độ cồn trong máu, chất chứa trong dạ dày và tiến hành thải độc. 

Chủ yếu để kiểm tra các loại thuốc trừ sâu nông nghiệp, thuốc an thần hoặc thuốc ngủ.

Đồng thời gửi mẫu bệnh phẩm đến Phòng giải phẫu bệnh để tiến hành cắt mảnh xét nghiệm. Để nhanh chóng lấy được kết quả, tôi dặn dò Phòng giải phẫu bệnh giúp chúng tôi gấp rút cắt mảnh. 

Mục đích của việc giải phẫu bệnh để xác định xem bản thân nạn nhân có bệnh tật gì hay không. 

Giả dụ chứng đau thắt ngực, khi bơi lội cũng có thể xảy ra sự cố.

Ăn uống qua quýt cho xong rồi chúng tôi về đến cơ quan ngồi cùng nhau thảo luận.

Vương Mãnh đột nhiên vỗ trán: "Suýt nữa tôi quên, Đồn công an đã tra hỏi kỹ năm người uống rượu cùng nạn nhân. Tối hôm đó, sau khi Thiệu Minh Trạch uống một cốc rượu trắng rồi vào nhà vệ sinh, khi trở ra nói không uống nữa, muốn đi bơi ở câu lạc bộ.

"Theo phản ánh của họ, tửu lượng của Thiệu Minh Trạch rất tốt, một cốc rượu không là gì với ông ta. Mọi người cũng không để tâm vì cho rằng Thiệu Minh Trạch đang tìm cớ giải tán. Trước kia ông ta cũng thường xuyên tìm nguồn vui trong rượu chè."

"Tìm nguồn vui" Lý Tranh có chút khó hiểu, nhưng Vương Mãnh không giải thích thêm.

"Hai người có từng nghĩ, rốt cuộc tại sao nạn nhân lại bị đuối nước không? Chẳng lẽ do uống rượu nên phản ứng chậm dẫn đến đuối nước sao? Nhưng mọi dấu hiệu đều cho thấy, việc uống rượu không có ảnh hưởng nhiều đến năng lực hành vi của ông ta." Tôi đưa ra nghi vấn của bản thân.

"Chính xác!" 

Vương Mãnh gật gật đầu, hoàn toàn đồng tình: "Tôi cũng từng đi bơi sau khi uống rượu, mặc dù có mệt hơn bình thường một chút, nhưng cũng không vấn đề gì. Bể bơi không so được với suối nước nóng, nhiệt độ không cao."

"Có thể là dưới sự kích thích của việc uống rượu và bơi lội gây ra hoặc làm trầm trọng thêm căn bệnh vốn có, dẫn đến chết đuối?" 

Lý Tranh xoay cây bút trong tay, "Do bản thân mắc bệnh tim mạch, cũng có thể do uống rượu dẫn đến giãn nở mạch máu, tăng tuần hoàn, gặp phải nước lạnh kích thích, dẫn đến sốc phản vệ, mà việc chết đuối đã che đi những yếu tố tiềm ẩn này."

"Có lý, giả dụ ngất hoặc sốc rất dễ dẫn đến đuối nước. Đến ngày mai mới có kết quả giải phẫu bệnh. Trước hết chúng ta hãy kiểm tra tình trạng của nạn nhân để xem có dấu hiệu nào như huyết áp cao hay tiểu đường không."

"Liệu có khi nào uống thuốc gì đó, dưới tác dụng của rượu..." 

Lời của Lý Tranh đã thu hút sự chú ý của tôi, bởi vì rượu có thể phản ứng với nhiều loại thuốc. 

Phổ biến nhất khi dùng chung rượu và các thuốc kháng sinh nhóm cephalosporin, có thể ức chế hoạt động của Aldehyde dehydrogenase trong cơ thể, khiến cho Acetaldehyde không thể phân hủy, tạo nên hiện tượng ngộ độc Acetaldehyde. 

Đây cũng chính là phản ứng disulfiram.

Phản ứng này dẫn đến hiện tượng mặt đỏ tía tai, tim đập nhanh, huyết áp giảm. 

Người bị ngộ độc sẽ bị ức chế hô hấp, nhồi máu cơ tim, suy tim cấp tính, co giật và dẫn đến tử vong. 

Ngoài kháng sinh nhóm cephalosporin, còn rất nhiều loại thuốc có thể dẫn đến phản ứng disulfiram, tuyệt đối không được uống rượu trong khi sử dụng.

"Khả năng cao." Tôi chăm chú từng lời của Lý Tranh, "Hơn nữa, trong quá trình giải phẫu cũng phát hiện mạch máu giòn hơn bình thường, vỡ ra và xuất huyết. Tôi nghi ngờ hệ thống tuần hoàn máu của nạn nhân có vấn đề. Có thể là do tác dụng phụ của việc dùng một loại thuốc nào đó trong thời gian dài."

Nếu sự việc đã không có thêm manh mối, nên làm thêm một vài xét nghiệm nữa. 

Tôi liên hệ với Phòng xét nghiệm Sinh hóa của Công an Thành phố, xem có thể làm thêm xét nghiệm về những thuốc dễ gây ra phản ứng disulfiram và một số loại thường dùng cho hệ tuần hoàn hay không.

Ngày hôm sau, đã có kết quả giải phẫu bệnh và xét nghiệm sinh hóa. Nạn nhân thiếu máu cục bộ cơ tim do không cung cấp đủ máu. Thành phần cephalosporin không được tìm thấy. Nhưng trong dạ dày có chứa cồn và thành phần thuốc hạ huyết áp, thuộc dòng chất chẹn kênh canxi, hàm lượng rất cao.

Ngoài ra, trong máu của nạn nhân có hai thành phần thuốc hạ huyết áp khác nhau, trong đó một loại giống với trong dạ dày, hàm lượng rất cao; loại còn lại là thuốc lợi tiểu hàm lượng rất thấp.

Không hiếm gặp bệnh nhân cao huyết áp dùng từ hai loại thuốc hạ huyết áp trở lên. Dùng thuốc hạ huyết áp với các cơ chế khác nhau mang lại hiệu quả tốt hơn. Nhưng uống rượu khi đang dùng thuốc là điều cấm kỵ.

"Nói như vậy, nạn nhân vừa dùng thuốc hạ huyết áp, đồng thời cũng uống rượu. Lý Tranh đi đi lại lại trong văn phòng: "Thiệu Minh Trạch quá bất cẩn rồi.

"Sao tôi cảm thấy cái tên này rất quen nhỉ?" Lý Tranh đột nhiên dừng bước, vò đầu bứt tai.

"Đúng rồi, ông ta từng đến Trung tâm Pháp y!" Lý Tranh vừa nói liền mở máy tính, quả thực tìm ra ghi chép về Thiệu Minh Trạch. 

Lý Tranh chỉ vào màn hình máy tính: "Anh nhìn xem, Thiệu Minh Trạch, 51 tuổi, tranh chấp với người khác vì tai nạn giao thông, hai bên xảy ra xô xát.

Nửa tháng trước, Thiệu Minh Trạch gặp sự cố giao thông, đánh nhau với đối phương. 

Đối phương là một thanh niên trẻ, thân hình lực lưỡng, mà Thiệu Minh Trạch tuy nhiều tuổi hơn nhưng cũng rất khỏe mạnh, hai bên không ai chịu ai. 

Kết quả giám định cho thấy hai bên đều thương nhẹ, Đồn công an ra mặt hòa giải.

Trong kết quả giám định thương tích có kèm theo hồ sơ bệnh án của Thiệu Minh Trạch. Ông ta rất khỏe mạnh, chỉ có nhịp tim hơi chậm, huyết áp thấp, nhưng nó là điều bình thường với những người thường xuyên tập thể thao.

"Nhịp tim chậm, huyết áp thấp..." Lý Tranh lẩm bẩm: "Sao vẫn dùng thuốc hạ huyết áp cơ chứ, khác nào tự sát!"

"Cũng có thể bị người hãm hại. Tôi cảm thấy lạnh sống lưng, "Huyết áp thấp có thể liên quan đến việc dùng thuốc hạ huyết áp trong thời gian dài."

"Đúng" Lý Tranh trợn tròn hai mắt, "Trước đó lửa nhỏ từ từ, lần này xuống đòn chí mạng. Liệu có thể là người nhậu cùng ông ấy tối đó không?"

 "Chưa chắc, đừng quên rằng, chính họ đưa ra ý kiến giải phẫu thi thể tìm ra nguyên nhân tử vong."

Toàn cảnh sự việc chỉ có một điểm nghi vấn đó.

Nhưng một khi bạn có nghi ngờ, nó tựa như hạt giống bắt đầu nảy mầm trong lòng, không làm rõ sẽ cảm thấy rất khó chịu. 

Chúng tôi báo cáo với Đại đội trưởng. 

Ông lập tức bố trí công việc: một mặt triển khai công việc xoay quanh thuốc hạ huyết áp, tìm ra nguồn gốc của thuốc; mặt khác, điều tra quan hệ xã hội và thói quen sinh hoạt của nạn nhân, xem có tồn tại mâu thuẫn hay không.

Dưới sự hỗ trợ của Đội trinh sát và Đồn công an, chúng tôi xác định được một số thông tin liên quan đến nạn nhân.

Thiệu Minh Trạch tương đối giàu có, nhưng nghề nghiệp của ông ta không được trong sạch. Ông ta cho vay nặng lãi và thế chấp. Vì phía cảnh sát tăng cường điều tra các đường dây cho vay, nên nửa năm trước, ông ta đã gác kiếm và mở một siêu thị.

Đàn ông có tiền thường biến chất, điều này đúng với số đông, Thiệu Minh Trạch cũng không ngoại lệ, trước đó ông ta nuôi vài người tình.

Đối với những hành vi của Thiệu Minh Trạch, vợ ông ta cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ kiểm soát chặt nguồn tài chính. Theo điều tra từ nửa năm nay, vợ ông ta bắt đầu phân tán tài sản, xem ra đã có đề phòng.

Ngoài ra, tháng trước trong siêu thị có nhân viên phạm lỗi bị Thiệu Minh Trạch trừ lương. Cậu Tăng Dương Ngôn đó kiện ra tòa, cuối cùng ông ta phải trả lương cho xong chuyện, nhưng sau đó liên tục gây khó dễ để tìm lý do đuổi người.

Lại nói đến vụ tai nạn giao thông nửa tháng trước, mặc dù hai bên không truy cứu nữa, nhưng nhìn chung mâu thuẫn vẫn tồn tại.

Chúng tôi lần lượt căn cứ vào những điểm mâu thuẫn này tiến hành điều tra, thậm chí tìm đến đối tượng vui vẻ gần đây của Thiệu Minh Trạch, nhưng cuối cùng vẫn thiếu chứng cứ. Vụ việc dường như rơi vào bế tắc, người nhà nạn nhân ngày nào cũng đến câu lạc bộ gym để gây chuyện, câu lạc bộ đã tạm thời ngừng hoạt động.

Việc uống nhầm thuốc hạ huyết áp một hoặc hai lần còn có lý, nhưng nạn nhân đã sử dụng trong một thời gian dài. Khả năng cao không phải tự nguyện hoặc uống nhầm, mà là có người bỏ thuốc. Có thể đổi thuốc trong thời gian lâu dài như vậy chắc chắn phải là người thân cận. Vợ ông ta Lã Tiểu còn có động thái phân tán tài sản, cho nên Đội điều tra bắt đầu tập trung nhắm vào bà ta.

Mọi người vẫn đang lạc trong mê cung, tôi cũng có một cảm giác bất lực.

Vương Mãnh thường ngày không hút thuốc, không biết kiếm đâu ra một điếu ngậm trong miệng, nhíu mày chậm rãi đi lại trong phòng.

"Là nhân viên kỹ thuật, những gì nên làm chúng đều đã hoàn thành rồi. Lý Tranh tỏ vẻ bế tắc, "Hay là, chúng ta đến hiện trường kiểm tra lại?"

"Thuốc hạ huyết áp nồng độ cao được phát hiện trong máu và chất chứa trong dạ dày của nạn nhân. Chứng tỏ được sử dụng rất gần thời điểm tử vong, không quá hai tiếng!" Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hai tiếng trước khi tử vong, địa điểm hoạt động chính của nạn nhân là quán rượu và bể bơi."

Vương Mãnh mắt sáng lên, rút điếu thuốc trong miệng vứt thẳng xuống đất giẫm lên: "Đi!"

Chúng tôi ở trong câu lạc bộ gym cả ngày trời, có một số phát hiện kỳ lạ, nhưng không xác định được có liên quan đến vụ chết đuối hay không.

Trước hết, tay nắm cửa bên trong của một phòng xông hơi bị hỏng khiến phòng xông chỉ có thể mở từ bên ngoài, do câu lạc bộ đã đóng cửa sau vụ tai nạn nên không ai phát hiện và sửa chữa.

Không có dấu vân tay nào trên tay nắm cửa và không có thành phần DNA nào được tạo ra. Nói cách khác, lẽ ra phải có dấu vân tay hoặc DNA của con người trên đó nên điều này rất bất thường.

Chúng tôi trích xuất camera trong câu lạc bộ. Tối hôm xảy ra sự việc, camera giám sát ghi lại được huấn luyện viên bơi lội kiêm nhân viên cứu hộ có mua một chai nước ở máy bán hàng tự động. Khoảng năm phút sau, một chiếc camera khác quay được trong tay người chết cầm một chai nước. Trong khoảng thời gian đó, không có người nào tới mua nữa.

"Chẳng lẽ là anh ta?" Lý Tranh nhìn màn hình lắc đầu. Các câu lạc bộ thể hình không được trang bị hệ thống giám sát ở khắp mọi nơi và quá trình ở giữa đã biến mất.

Ngoài ra, chúng tôi còn phát hiện hệ thống gia nhiệt của bể bơi gặp sự cố hở điện cách đây ba tháng trước, khiến nguồn điện nhảy áp nhưng rất may không có thương vong về người.

Chúng tôi bắt đầu điều tra nhân viên cứu hộ của bể bơi Tần Vệ Cương.

Tần Vệ Cương, nam, 27 tuổi, huấn luyện viên bơi lội kiêm nhân viên cứu hộ của câu lạc bộ Thịnh Khải, giải ngũ cách đây hai năm. Mọi người xung quanh có ấn tượng tốt về chàng thanh niên điển trai với chiều cao 1m85 này. Anh ta vui vẻ hoạt bát, có khí chất quân nhân, rất được lòng các học viên nữ và nhiều người đã mua khóa học riêng của anh ta.

Chúng tôi đột kích nơi cư trú của Tần Vệ Cương. Có một bức chân dụng gia đình treo một nơi nổi bật nhất. Người cha trong bức ảnh khiến tôi cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.

Thông qua các phương tiện kỹ thuật, chúng tôi giải mã các trang web mà Tần Vệ Cương thường xuyên truy cập. Phát hiện anh ta đã tra cứu các từ khóa như "ma túy", "giết người" và "huyết áp thấp".

Trên đường về cơ quan, tôi đột nhiên nhớ ra, trong vụ tự tử cách đây vài năm, nạn nhân cũng họ Tần. Tôi vẫn luôn cảm thấy Tần Vệ Cương rất quen thuộc, hóa ra đã từng từ gặp anh ta tại một hiện trường khác. Tôi lập tức lật lại hồ sơ tài liệu của vụ án đó, sau đó xin ý kiến lãnh đạo, xin giấy triệu tập thẩm vấn Tần Vệ Cương.

Khi tôi cắm kim lấy máu vào ngón tay Tần Vệ Cương, anh ta bình thản không chớp mắt.

Trên thực tế, lấy mẫu máu một mặt để thu thập mẫu sinh học, mặt khác chủ yếu tạo tâm lý lo lắng sợ hãi với nghi phạm. Đa số các thành phần tội phạm đều không thể bình tĩnh khi lấy máu, mặc dù một số người giả vờ không sao nhưng lòng bàn tay đẫm mồ hôi và các ngón tay lạnh cóng.

Cùng lúc đó, một loại thuốc hạ huyết áp được tìm thấy trong nhà của Thiệu Minh Trạch. Chúng có thành phần tương tự như thuốc hạ huyết áp lợi tiểu với hàm lượng thấp trong máu của nạn nhân. Theo lời khai của Lã Tiểu, bà ta đã bỏ thuốc cho chồng mình được vài năm, hàng ngày trong bữa sáng của Thiệu Minh Trạch đều có thuốc hạ huyết áp, hàm lượng không nhiều nhưng tích tụ thời gian dài cũng có tác dụng.

Nguyên nhân bỏ thuốc do bà ta nghe nói chồng ngoại tình bên ngoài. Lã Tiểu không biết nghe từ đâu, thuốc hạ huyết áp lợi tiểu có thể gây ra liệt dương ở nam giới, cho nên đã động thủ, những mong ông chồng mất đi khả năng và tâm tư ra ngoài làm chuyện sai trái.

Lã Tiểu thừa nhận bỏ thuốc, nhưng bà ta không thừa nhận mưu sát chồng. Bà ta thường bỏ thuốc vào trong mỳ thịt hầm khi làm bữa sáng, Thiệu Minh Trạch mười năm như một đều thích món này. Thông thường loại thuốc này sau sáu tiếng sẽ thải ra gần hết. Nên không liên quan đến việc ông ta chết đuối.

Nhưng, vẫn còn một loại thuốc hạ huyết áp khác, mà một kẻ tình nghi khác có đầy đủ động cơ gây án.

Sự thật chứng minh, Tần Vệ Cương thông minh hơn chúng tôi tưởng. Đối mặt với cuộc thẩm vấn, anh ta đối đáp trôi chảy. Nhân viên thẩm vấn bắt đầu dao động, đúng lúc tôi bước vào.

Tôi kéo ghế ngồi xuống, nhìn sắc mặt của Tần Vệ Cương trắng bệch bởi ánh đèn, nhưng anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Đừng lo lắng, tôi chỉ là một bác sĩ pháp y, muốn kể cho anh nghe một câu chuyện."

"Hai năm trước, một quân nhân xuất ngũ về nhà, nhưng lại không gặp được cha mình, mà chỉ thấy một cỗ thi thể lạnh lẽo. Tôi thấy khóe miệng của Tần Vệ Cương khẽ giật.

"Cha anh ta bị bọn cho vay nặng lãi dồn tới chỗ chết. Nói chính xác hơn là vay thế chấp" Tần Vệ Cương nhìn tôi chằm chằm, hơi thở bất giác trở nên nặng nề hơn.

"Chỉ vay có 20 vạn, mà cuối cùng lại nợ đến 300 vạn, còn bị luật sư đối phương khởi kiện lên tòa án. Tòa án không những đóng băng tài khoản ngân hàng của nhà ông ta, còn thu giữ nhà và xe. Cuối cùng, người cha đó đi vào đường cùng phải nhảy lầu tự tử. Hiện trường lúc đó do tôi xử lý." 

Tôi ngừng một chút rồi tiếp tục: "Lúc đó, rất nhiều người không biết tác hại của việc vay thế chấp. Quy định pháp luật cũng chưa kiện toàn, có nhiều trường hợp tòa án đã phán quyết bất lợi cho người vay."

Tần Vệ Cương nắm chặt thành ghế, hai mắt trợn tròn. Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi: "Cho tôi một điếu thuốc."

Anh ta không nói gì, tôi lại tiếp tục kể.

Hai năm trước, người quân nhân xuất ngũ trở về, nghe ngóng kẻ cầm đầu tội ác dùng việc cho vay thế chấp hại chết cha anh ta là Thiệu Minh Trạch.

Việc theo dõi người khác đối với anh ta hết sức đơn giản. Anh ta nhanh chóng nắm được thói quen sinh hoạt của Thiệu Minh Trạch.

Hằng tuần, Thiệu Minh Trạch đến câu lạc bộ thể hình ba lần vào các ngày thứ tư, thứ sáu và chủ nhật. Sau khi tập gym nửa tiếng sẽ đi bơi và sau đó xông hơi. 

Con người ông ta rất đúng giờ, lần nào cũng đến vào 6 giờ 50 phút và ra về vào lúc 9 giờ 30.

Trước hoặc sau mỗi buổi tập, Thiệu Minh Trạch thường dùng bữa ở khách sạn Hội Anh và uống rất nhiều rượu.

Anh ta bắt đầu nghĩ cách tiếp cận Thiệu Minh Trạch, cho nên cố tình đến câu lạc bộ Thịnh Khải ứng tuyển làm huấn luyện viên bơi lội. 

Điều kiện của anh ta rất xuất chúng, nên nhanh chóng được nhận. Từ đó cũng dần dần làm quen với Thiệu Minh Trạch. 

Ông ta còn chỉ định anh làm huấn luyện viên riêng.

Anh ta lên mạng tìm kiếm phương pháp giết người, mỗi lần tra cứu xong còn cẩn thận xóa sạch lịch sử tìm kiếm.

Phương án đầu tiên anh ta nghĩ ra là làm rò rỉ nguồn điện trong bể bơi.

Bởi vì bể bơi có hai hệ thống gia nhiệt, một thiết bị sử dụng năng lượng mặt trời, còn lại sử dụng bằng điện. 

Người phụ trách hệ thống gia nhiệt rất thân với anh ta, thỉnh thoảng còn nhờ trông coi thiết bị. 

Thời gian trước, thiết bị gia nhiệt bằng điện bị rò rỉ, đang chuẩn bị sửa chữa. Nhân viên phụ trách bảo anh ta kiểm tra xem lúc nào trong bể không có người mới được sử dụng, còn bình thường thì không được dùng. 

Anh ta đã ghi nhớ.

Ngày mà thiết bị gia nhiệt bị rò rỉ, trong bể bơi chỉ có một mình Thiệu Minh Trạch, nhưng không biết tại sao, ông ta lại nhanh chóng trèo lên bờ. Có thể do bể bơi quá lớn, cơ thể người lại quá nhỏ, giống như con chim sẻ đậu trên dây điện cao thế cũng không bị giật.

Kế hoạch đầu tiên không thành, anh ta sợ nếu sử dụng thủ đoạn tương tự sẽ làm cho Thiệu Minh Trạch cảnh giác, sau này sẽ khó hành động hơn. Dù sao thì ông ta cũng thường xuyên đến đây, cơ hội còn nhiều.

Sau đó, anh ta tìm kiếm được thuốc hạ huyết áp. Huyết áp thấp thêm vào sử dụng đồ uống có cồn, cực kỳ dễ dẫn đến hôn mê hoặc bị sốc. Trực tiếp mất mạng dưới nước.

Hôm xảy ra vụ việc, anh ta đã sắp đặt đâu vào đấy, đồng thời hẹn Thiệu Minh Trạch đến bơi. Ông ta rất đúng giờ, cho dù uống rượu cũng không đến trễ.

Anh ta biết Thiệu Minh Trạch có một thói quen, mỗi lần trước khi xuống bơi đều uống một chai nước uống vitamin, trước kia anh ta còn mua giúp vài lần. Mỗi lần đều vặn nắp chai trước khi đưa cho Thiệu Minh Trạch, làm cho ông ta cảm thấy dịch vụ rất chu đáo.

Tối hôm đó, anh ta mua đồ uống bỏ thuốc bột được nghiền sẵn. Khi đưa cho Thiệu Minh Trạch, ông ta không chút nghi ngờ, hơn nữa sau khi uống rượu đang khát nước nên nhanh chóng tu hết một hơi.

Những gì diễn ra tiếp theo đúng như những gì anh ta mong đợi. Người đầu tiên phát hiện Thiệu Minh Trạch đuối nước tất nhiên phải là một nhân viên cứu hộ đứng trên cao, nhưng anh ta vào nhà vệ sinh để trì hoãn thời gian và giả vờ cứu người sau khi trở về.

Hơn nữa, khi tiến hành cấp cứu, anh ta còn sợ Thiệu Minh Trạch chưa chết hẳn, nên đã cố tình dùng sức làm cho ông ta gãy xương ức và xương sườn. 

Khi cấp cứu đến thì nạn nhân đã tắt thở, bác sĩ cũng không tiến hành hồi sức tim phổi nữa. Thế nhưng hiện trường khi ấy rất hỗn loạn, không ai chú ý đến anh ta.

Vẫn còn phương án dự phòng. Dựa vào thói quen của Thiệu Minh Trạch, anh ta chuẩn bị cho ông ta một phòng xông hơn, đồng thời bịt kín hết các lỗ và cắt nguồn điện quạt thông gió, làm hỏng tay nắm cửa phía bên trong.

Nhiệt độ cao trong phòng xông hơi sẽ là cho các mao mạch giãn nở, tăng tốc độ tuần hoàn, gây sức sức ép lên tim. Đồng thời, không gian kín sẽ thiếu dưỡng khí. Cho nên, dù Thiệu Minh Trạch có thoát khỏi hồ bơi thì ông ta cũng chết trong phòng xông hơi.

Anh ta từng bước thực hiện, bày ra một kế hoạch mưu sát vô cùng hoàn hảo.

Tôi vừa dứt lời, Tần Vệ Cương lạnh lùng vỗ tay: "Câu chuyện suy diễn rất đặc sắc, một kế hoạch mưu sát hoàn hảo. Nhưng mà, xin hỏi, bằng chứng của các anh?"

Tôi đột nhiên câm nín. Tôi có thể suy luận ra mọi kế hoạch của anh ta, nhưng chúng tôi lại không có bằng chứng định tội. Qua 48 tiếng bắt buộc phải thả người.

Chúng tôi không có bằng chứng trực tiếp chứng minh Tần Vệ Cương giết người, hơn nữa chứng cứ không thể xâu chuỗi hoàn chỉnh. 

Không có gì chứng minh được anh ta bỏ thuốc vào nước uống, cũng không có chi tiết nào nói lên hành động cấp cứu của anh ta là ác ý. 

Còn về việc làm hỏng tay nắm cửa phòng xông hơi cũng không đủ sức mạnh buộc tội. Quan trọng hơn, hiện trường xảy ra vụ án cũng không lưu lại bất kỳ công cụ gây án nào.

Vụ án không có chứng cứ xác thực. Căn cứ vào những nghi ngờ nhưng không có gì chứng minh, chỉ có thể giương mắt nhìn Tần Vệ Cương được phóng thích.

Sau khi phán quyết được đưa ra, trong lòng tôi nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn. 

Mặc dù tôi có thể suy đoán ra chân tướng sự việc, nhưng giết một người xấu nên hay không, phần lớn thuộc về vấn đề đạo đức; còn có được phép giết hay không, trong một xã hội luật pháp cai trị, thì lại là vấn đề pháp luật.

Giống như lời của Alan Dershowitz - luật sư nổi tiếng của Mỹ đã từng nói, có thể thành công tạo ra quyền lợi được hay không phụ thuộc vào sự hiểu biết của loài người về hành vi tội ác và năng lực xây dựng hiến pháp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #phapy