Hồ sơ vụ án số 5 : NDTLTBHMHTLNNNVPL (P1)
Hồ sơ vụ án số 5: Những đứa trẻ liên tiếp bị hại mà hung thủ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật (P1)
Giấc ngủ trưa ngày thứ bảy bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại vang lên, cuộc gọi của bác sĩ Khương: "Hiểu Huy đến cơ quan đi, có một hiện trường."
"Được, tôi đến ngay!" Bởi tính chất công việc, nên điện thoại của chúng tôi phải mở 24/24. Ngày nghỉ ngày lễ ra ngoài làm việc cũng là chuyện hết sức bình thường.
Gặp Lý Tranh trước cổng cơ quan, tôi hỏi: "Chẳng phải cô đi tham gia tập huấn cảnh sát mới rồi hay sao?" Lý Tranh cuời: "Tôi nói với bác sĩ Khương rồi, chỉ cần có án thì hãy báo với tôi. Cuối tuần không phải tập huấn tôi sẽ theo ra hiện trường, đây chắc không tính là đi cửa sau đấy chứ?"
Tôi mỉm cười lắc đầu, nhìn ánh mắt của cô mà bất giác thêm vài phần ngưỡng mộ. Truớc đây, tôi nghĩ cô tiểu thu đong đảnh, đọc vài cuốn tiểu thuyết hay xem vài bộ phim nhất thời cao hứng rồi vào ngành. Bồi thêm cho vài lần hiện trường nặng mùi nặng đô chắc chắn chịu không nổi mà phải rút lui. Không ngờ tố chất chuyên nghiệp của Lý Tranh cũng rất ra gì. Hơn nữa cô còn có một sự kiên trì và nghiêm túc. Sau vài lần hợp tác làm nhiệm vụ, tôi thật sự đã có cái nhìn khác về Lý Tranh.
Chúng tôi bước vào văn phòng cùng lúc, bác sĩ Khương nói: "Đến rồi đấy à, chiếc xe tải của nhà máy gạch đã cán chết một đứa nhỏ. Hiểu Huy, Lý Tranh và Vương Mãnh, ba người đi xem sao."
"Tại sao sự cố xảy ra tối qua đến tận hôm nay mới báo án nhỉ?" Tôi hơi ngờ vực.
Bác sĩ Khương lắc đầu: "Tình hình cụ thể mọi người cứ đi xem rồi sẽ rõ."
Lý Tranh chạy vào phòng thiết bị, bác sĩ Khương vỗ vai tôi: "Tôi thấy cái cô Lý Tranh này cũng rất được, hai người hợp tác cho tốt nhé. Sau này Phòng Kỹ thuật cũng giao hết cho các cô các cậu."
Câm đồ nghề ra đến sân thì Vương Mãnh đã ở trên xe chờ sẵn.
Chúng tôi lái xe vào nhà máy gạch nơi vụ án xảy ra, khắp nơi có thể thấy những chồng gạch chất cao như núi. Vừa buớc xuống xe, đã được chứng kiến một "màn kịch" hiếm có.
Trong sân có hai nhóm người đứng song song. Một nhóm nhân viên bảo vệ mặc đồng phục, tay cầm khiên và dùi cui cao su; nhóm nguời còn lại ăn mặc lòe lọet, tay cầm gậy sắt, thanh ghế dài, cục gach... Tâm trạng họ có vẻ rất kích động, cảnh tượng gươm súng sẵn sàng.
Nhân viên bảo vệ rất hùng hậu, một anh hảo hán đầu trọc cao to cầm gậy cao su ra hiệu: "Bà mày chứ, chúng mày đứa nào dám làm càn, thì phải hỏi cây gậy trên tay tao đây có đồng ý hay không!"
Cảnh sát khu vực chào hỏi và đưa chúng tôi đến một góc vắng người, hạ giọng nói: "Nạn nhân tên Tô Tử Văn, năm nay 5 tuổi, người làng Tôn Gia Miếu. Ngày hôm qua cậu bé theo bố mẹ đến nhà máy gạch chơi, bị xe chở gạch đâm tử vong. Vốn dĩ nhà máy muốn đền chút tiền cho xong chuyện nhưng tiền bồi thường thương lượng không thỏa đáng. Dân làng kéo đến làm ầm từ tối qua đến giờ. Nhà máy thấy cục diện vượt ra khỏi tầm kiểm soát nên mới báo cảnh sát"
Tôi vòng qua nhóm người đứng song song kia, đến văn phòng giám đốc.
Ngồi đằng sau chiếc bàn phong thái khí thế kia là giám đốc Trương Thiện Lâm, thân hình vạm vỡ, tai to mặt lớn. Trên chiếc ghế sofa bên cạnh anh ta là Mã Sử Vĩ, chuyên viên bồi thường của công ty bảo hiểm, đeo một chiếc kính trắng gọng vàng.
Trương Thiện Lâm gẩy tàn thuốc xuống gạt tàn: "Họ đòi nhà máy chúng tôi 20 vạn, một xu cũng không được thiếu, chúng tôi đàm phán thất bại rồi. Thế nhưng dù gì sự việc cũng xảy ra ở nhà máy. Nhà máy gạch Phúc Hưng chúng tôi sẽ không chối bỏ trách nhiệm. Giám đốc Mã công ty bảo hiểm hôm nay đến đây để giúp chúng tôi giải quyết vấn đề này"
Mã Sử Vĩ chỉnh lại cặp kính: "Sự cố nguyên nhân cái chết rất rõ ràng như thế này, về cơ bản không cần phải kinh động đến Đội Cảnh sát hình sự, chỉ cần Cảnh sát giao thông phân định trách nhiệm là có thể bồi thường đền bù."
Tôi nhìn anh ta: "Dù sao cũng đã đến đây rồi thì trước hết qua nói chuyện với người nhà đã"
Một người đàn ông trung niên to béo, thấp lùn chỉn chu trong chiếc áo sơ mi kẻ sọc vẫy tay, đám đông đang náo loạn đột nhiên im bặt. Anh ta cùng một người đàn ông đen gầy khác đi về phía chúng tôi.
"Đông chí cảnh sát, tôi là cậu họ còn đây là bố cháu. Tử Văn cháu nó số khổ, chúng tôi cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ cần nhà máy bồi thường tiền là được." Người đàn ông béo lùn đưa ra một tắm danh thiếp, nguời cha bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
Tôi đón lấy danh thiếp xem qua: "Kim Á Mộc, Công ty trách nhiệm hữu hạn tài chính Tụ Lợi, Giám đốc", trông giống như một công ty nhỏ cho vay nặng lãi.
Tôi cất tấm danh thiếp đi: "Dựa theo trình tự, trước hết chúng tôi phải tiến hành kiểm tra hiện trường và khám nghiệm thi thể, bước tiếp theo mới đến bồi thường"
Kim Á Mộc xua tay: "Cháu nó cũng đã xảy ra chuyện rồi, chúng tôi không muốn nó lại còn chết không toàn thây nữa."
Nếu như không thể xác nhận là vụ án hình sự, thì cơ quan công an chúng ta cũng không thể cưỡng chế khám nghiệm, phải được sự đồng ý của gia đình." Tôi nhìn Lý Tranh bất lực lắc
đầu.
"Hay thế này, chúng ta đi xem bên ngoài thi thể đi?" Lý Tranh khẩn thiết nhìn tôi.
Tôi gật đầu: "Xem bên ngoài thi thể cũng được, nhưng báo cáo về khám nghiệm thi thể thì chắc chắn phải thông qua giải phẫu. Sau khi xác định nguyên nhân cái chết mới được kết luận."
Một chiếc xe cảnh sát hú còi tiến vào nhà máy gạch, các đồng chí cảnh sát giao thông đã tới rồi.
Một chiếc xe tải cỡ trung nhãn hiệu Foton đậu ở bãi đất trống phía trước nhà máy gạch. Đậu xe hướng ra ngoài và đuôi hướng vào trong, không có hàng hóa trên xe. Hiện trường trông có vẻ không mấy phức tạp.
"Tài xế xe tải đâu?" Cảnh sát giao thông hỏi Trương Thiện Lâm. "Người nhà tâm trạng rất kích động nên tài xế đã trốn vào văn phòng rồi." Trương Thiện Lâm trả lời.
Bảo vệ gọi tài xế đến: "Tối qua khoảng bảy giờ, tôi lái xe đến lò gạch để bốc hàng. Đang lùi xe thì bất ngờ có người vỗ cửa la lớn, tôi dừng xe chạy ra xem thì vừa xuống đã bị một nhóm người bao vây"
Tài xế tỏ vẻ nghĩ lại vẫn còn hoảng sợ: "Họ kéo quần kéo áo rồi lôi tôi ra phía sau xe. Có một người phụ nữ ngồi dưới đất khóc lóc, dưới bánh xe lộ ra đi chân nhỏ bé, lúc ấy tôi vô cùng sợ hãi."
Vuơng Mãnh quay người nhìn về hướng bố đứa bé: "Anh hãy kể hoàn cảnh lúc ấy đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top