Ghen

GHEN

(Nguyễn Bính)

Cô nhân tình bé của tôi ơi!

Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười

Những lúc có tôi, và mắt chỉ

Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.

Tôi muốn cô đừng nghĩ tới ai,

Đừng hôn dù thấy bó hoa tươi

Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ,

Đừng tắm chiều nay biển lắm người.

Tôi muốn mùi thơm của nước hoa

Mà cô thường xức, chẳng bay xa

Chẳng làm ngây ngất người qua lại

Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.

Tôi muốn những đêm đông giá lạnh

Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô.

Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp

Một trẻ trai nào trong giấc mơ.

Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ

Đừng làm ẩm áo khách chưa quen

Chân tôi in vết trên đường bụi

Chẳng bước chân nào được giẫm lên.

Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,

Thế nghĩa là yêu quá mất rồi,

Và nghĩa là cô và tất cả,

Cô, là tất cả của riêng tôi.

GỬI MỘT MIỀN TRUNG

(ST)

(Em là con gái Hà Nội

Viết thơ gửi về miền Trung...

Em gọi nơi ấy là quê nội

Giờ nhớ quê nhiều... có phải tại anh không?)

Ai bảo anh ghé lại miền Trung

Nơi ấy quê em bốn mùa nắng cháy

Gió lào gắt gao giữa ngày tháng 7

Lỡ một lần... còn thương nổi lần sau...?

Người miền Trung chẳng dễ quên mau

Cát trắng hàng dương bóng đổ dài trên bãi

Mắm tép, tôm chua ăn một lần nhớ mãi

Có đủ cay mắt trai Hà Nội không anh?...

Rồi mai này nhịp chân bước nhanh nhanh

Những vòng xe đưa anh về phố thị

Có bao giờ, một lần thôi, nhớ nhỉ?...

Phút ngơ ngẩn buồn tại một ngã ba...?

Mai mai này... sẽ là xa thật xa

Có nỗi nhớ chỉ thuộc về ký ức

Và anh - gã lãng du phiền phức

... sẽ là một phần trong nỗi nhớ quê em

Rồi có bao giờ anh trở lại miền Trung

Nắng gió quê xa bốn mùa bỏng cháy

Con gái miền Trung cũng vậy

... dù chính mình... cũng chẳng hiểu tại sao?...

HAI SẮC HOA TI GÔN

TTKH

Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn

Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn

Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc

Tôi chờ người đến với yêu đương

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng

Dải đường xa vút bóng chiều phong

Và phương trời thẳm mờ sương cát

Tay vít giây hoa trắng chạnh lòng

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi

Thở dài trong lúc thấy tôi vui

Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ

Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi

Thuở đó nào tôi đã hiểu gì

Cánh hoa tan tác của sinh ly

Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng

Là chút lòng trong chẳng biến suy

Đâu biết lần đi một lỡ làng

Dưới trời đau khổ chết yêu đương

Người xa xăm quá, tôi buồn lắm!

Trong một ngày vui pháo nhuộm đường

Từ đấy thu rồi, thu lại thu

Lòng tôi còn giá đến bao giờ

Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ

Người ấy, cho nên vẫn hững hờ

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời

Ái ân lạt lẻo của chồng tôi

Mà từng thu chết, từng thu chết

Vẫn giấu trong tim bóng một người

Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết

Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa

Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ

Và đỏ như màu máu thắm pha

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi

Một mùa thu trước rất xa xôi

Đến nay tôi hiểu thì tôi đã

Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ

Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu

Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng

Người ấy sang sông đứng ngóng đò

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng

Trời ơi, người ấy có buồn không?

Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ

Tựa trái tim phai, tựa máu hồng

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top