Chương 18: Mong ngóng

Trương Ngọc Song Tử một mực kéo tay nó ra khỏi chỗ đó, Trịnh Nhật Tư có chút sửng sốt mà quay sang nhìn cậu. Trên mặt Song Tử lộ rõ vẻ lo lắng cho nó, rốt cuộc là Tư nó bị làm sao vậy chứ?

- Tư, em đang làm cái gì vậy? Sao lại cứ tát nước vào mặt mình như thế?

Tư cúi gằm mặt không muốn trả lời cậu Song Tử, nó không muốn để cậu trông thấy cái bộ dạng yếu đuối này của nó. Thân là một thằng con trai mà cứ suốt ngày mít ướt, hở tí là đã khóc lóc thế này thì thật là đáng xấu hổ.

Nhưng mà không hiểu sao Trịnh Nhật Tư vẫn không ngăn được những giọt nước mắt xấu xí đó, chúng cứ trực trào ngay ở khóe mắt và chảy dài trên gò má ửng đỏ của nó.

Nó không muốn bị người khác cười chê, không muốn bị người ta coi thường. Nhất là đối với Trương Ngọc Song Tử, không biết từ bao giờ mà nó đã luôn muốn bản thân mình thật hoàn hảo trong mắt cậu ấy.

Vì Trương Ngọc Song Tử chê nó ăn mặc xấu xí trong lần đầu tiên hai người gặp mặt mà kể từ đó lần nào nó cũng mặc đẹp hết cả. Cũng chỉ vì nó không muốn bị cậu Song Tử chê bai mình một lần nào nữa.

- Sao em không trả lời cậu?

Song Tử yên lặng hồi lâu chỉ đợi nó trả lời nhưng nó vẫn cứ đứng yên bất động. Rồi cậu thấy đôi vai gầy của nó run lên từng đợt, còn có cả tiếng sụt sịt mà nó đang cố gắng kìm nén nữa.

- Tư, sao em lại khóc? Cậu xin lỗi, cậu sai rồi, em đừng khóc nữa Tư à!

Trương Ngọc Song Tử không biết vì sao bản thân mình lại trở nên cuống quýt như thế. Mặc dù cậu không biết mình đã làm gì khiến Trịnh Nhật Tư phải bật khóc nhưng mà nếu Nhật Tư khóc thì đều là lỗi của cậu.

Song Tử chầm chậm nâng mặt nó lên, cả cái viền mắt đỏ hoe, nước mắt nước mũi thì cứ lã chã khắp cả khuôn mặt xinh xắn của nó. Cậu nhìn mà đau lòng không thôi.

- Em đừng khóc nữa, cậu xin lỗi mà!

- C-Cậu không có lỗi gì hết!

Nó đẩy cậu ra rồi tính quay lưng bỏ đi nhưng cánh tay nó lại bị Trương Ngọc Song Tử níu chặt lại.

- Tư, em đừng như vậy nữa có được không? Cậu thật sự là không chịu nổi khi em cứ lạnh nhạt với cậu như thế này, hôm nay cậu đến đây là để tìm em đó Tư à!

- Em không có lạnh nhạt với cậu!

- Còn dám nói không có? Em còn không thèm nhìn mặt cậu nữa kia kìa!

Trịnh Nhật Tư quay lại mặt đối mặt với cậu, Song Tử có chút sững người khi trông thấy ánh mắt khi nó nhìn cậu. Không còn long lanh như khi trước nữa mà là một đôi mắt chất chứa nhiều điều khó nói, một đôi mắt như luôn muốn giấu nhẹm đi thứ gì đó vào sâu trong lòng mình.

- Khi nãy lúc mặt em dính nhọ nồi thì cậu cảm thấy em rất tức cười có phải không, trông em rất bẩn thỉu hở cậu?

- Không, cậu không có thấy như vậy đâu Tư à...

- Vậy thì tại sao cậu lại cười cợt mà không nhắc để em biết?

- Cậu không có ý cười cợt em, chỉ là cậu thấy em lúc đó... rất, rất dễ thương nên mới muốn ngắm nhìn một chút thôi.

Nhật Tư im lặng một lúc rồi lại lên tiếng:

- Cậu Song Tử, cái cô tiểu thư khi nãy, cô ấy là vợ sắp cưới của cậu hả cậu?

- Tư, em đừng có tin những lời mà cô tiểu thư đó nói!

- Nhưng mà-...

- Cậu không thích cô ta!

- Vậy thì... cậu thích ai?

.

Trương Ngọc Song Tử rời khỏi hiệu may, Trần Kiều Anh có lẽ vì chờ quá lâu mà đã bỏ về từ trước. Trong đầu cậu bây giờ rối lắm, rõ là bản thân cậu cũng thích Trịnh Nhật Tư, vậy mà khi nó hỏi đến thì lại né tránh, không dám nói sự thật.

Nếu lúc đó cậu thừa nhận rằng bản thân mình cũng thích Trịnh Nhật Tư thì sao? Nó sẽ tránh né cậu vì cái thứ tình cảm kì lạ này hay sao? Một đứa trong sáng và thuần khiết như nó sẽ bị thứ tình cảm này của cậu vấy bẩn mất.

Nhưng Trương Ngọc Song Tử lại không nghĩ vậy, tình cảm giữa người với người thì có gì là sai chứ? Con người ai cũng xứng đáng được yêu thương kia mà!

Mớ bòng bong trong đầu khiến Trương Ngọc Song Tử cảm thấy rất mệt mỏi, thôi thì đành đợi dịp khác mà bày tỏ với Nhật Tư sau vậy.

.

Tối hôm đó Trịnh Nhật Tư đã suy nghĩ rất nhiều, nó nghĩ rất nhiều về Trương Ngọc Song Tử. Nghĩ về từng hành động, từng ánh mắt, từng lời nói của cậu dành cho mình. Tất cả đều khiến trái tim nó xao xuyến không thôi.

Rồi nó lại cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc khi đã đặt một câu hỏi quá tế nhị cho Trương Ngọc Song Tử. Khi không lại đi hỏi người ta thích ai, chỉ có những ai khờ khạo mới nói sự thật mà thôi.

Nhưng mà tâm trí Trịnh Nhật Tư Tư vẫn cứ nghĩ về cậu ấy mãi, nó vẫn không xác định được bản thân mình thật sự muốn gì nữa. Chỉ là nó luôn muốn cậu Song Tử xuất hiện trước mặt nó, nói những lời ngọt ngào với nó và còn có cả... hôn nữa.

Nghĩ đến đây nó lại đỏ bừng mặt rồi tự rút mình vào cái mền mỏng. Nó muốn bày tỏ những điều mình muốn tận sâu trong lòng với Trương Ngọc Song Tử nhưng nó vẫn chưa đủ can đảm. Nó sợ cậu sẽ khinh thường nó chỉ vì nó thích con trai...

Mà nếu không nói thì nó sẽ hối hận cả đời mất. Nhưng lỡ Trương Ngọc Song Tử cậu ấy đã thích người khác rồi thì sao? Có khi cậu đối tốt với nó là vì cậu chỉ xem nó như một đứa em trai của mình thôi cũng nên.

Được rồi, Trịnh Nhật Tư này đã quyết định rồi. Nó sẽ bày tỏ nỗi lòng của mình khi gặp lại cậu Song Tử vào lần tới. Nhất định sẽ can đảm mà nói ra hết!

.

Vài ngày hôm sau, ngày nào Nhật Tư nó cũng mong ngóng bóng dáng của một cậu công tử sẽ đến hiệu may nhưng mãi vẫn chẳng thấy cậu xuất hiện. Cũng phải thôi, một người không may quần áo, không mua vải hay không mua quần áo thì đến tiệm may làm gì chứ.

Dạo gần đây cậu Song Tử cũng chẳng gửi kẹo hay quà vặt đến cho nó như khi trước nữa. Có lẽ nó đã quá trông đợi vào cậu ấy rồi chăng?

Hôm nay là đã tròn mười sáu ngày cậu và nó không gặp nhau rồi, Trịnh Nhật Tư cũng chẳng nhận thức được rằng bản thân đã đếm từng ngày để mong được gặp Trương Ngọc Song Tử.

Nửa tháng, không quá dài cũng không quá ngắn. Nhưng khoảng thời gian đó lại khiến một người ngốc nghếch cảm thấy nhớ nhung da diết một người.

Có lẽ Trương Ngọc Song Tử đang muốn tránh mặt Tư nó chăng? Cậu là không muốn gặp nó nên mới chọn cách không đến tiệm may nữa.

Nhưng mà Trịnh Nhật Tư nó đã nhớ cậu đến muốn phát điên luôn rồi đây này. Hiệu may vẫn đông, mọi người thì vẫn làm việc chăm chỉ và cười nói vui vẻ như thường ngày, nhưng chỉ có mỗi Tư nó là lại thấy lòng mình nặng trĩu, nó chỉ muốn gặp Trương Ngọc Song Tử mà thôi.

.

- Hay là hôm nay chúng ta cùng đi chợ đêm ở đường Thống Nhất đi. Nghe nói chỗ đó có nhiều cái mới lạ vui lắm!

Tối đến, nó được mấy anh chị trong tiệm rủ đi chợ đêm chơi. Mặc dù không có tâm trạng nhưng vì cũng đang buồn chán và chưa được đi chợ đêm bao giờ nên Nhật Tư cũng quyết định sẽ đi cùng mọi người.

Thế là tối hôm đó tiệm may Viễn Đông đóng cửa sớm hơn mọi ngày một chút, mọi người trong tiệm ai cũng hồ hởi cho buổi đi chơi cùng nhau lần này. Chỉ có bà chủ là không có hứng thú nên đã bảo tụi nhỏ cứ đi chơi vui vẻ nhé.

Nhỏ Trâm hôm nay lại đột nhiên hào hứng bất thường, nghe nói đâu là ai đó cũng có đi nên nhỏ cảm thấy vui lắm. À đúng rồi, dạo gần đây nó hay đi ra ngoài gặp ai đó lắm. Người đề nghị buổi đi chơi hôm nay cũng chính là nhỏ Trâm, chắc là lại lấy cớ đi chợ đêm để đi hẹn hò với người ta đây mà.

Đến chợ đêm rồi thì mọi người mới vỡ lẽ ra người mà nhỏ Trâm mong ngóng không ai khác chính là thằng Minh - người làm nhà họ Trương. Hoá ra là hai đứa nó hẹn nhau cùng đi chơi á mà.

Mà có thằng Minh ở đây thì Trịnh Nhật Tư lại bất giác nghĩ đến Trương Ngọc Song Tử, không biết là cậu ấy có đi cùng Minh không. Nhưng mà ngó qua ngó lại thì vẫn không thấy đâu, chắc là cậu không có đi rồi.

Tư nó bĩu môi thở dài thất vọng rồi cất bước đi tiếp. Thằng Trọng cái Thảo, thằng Minh nhỏ Trâm, ai cũng có đôi có cặp hết cả, chỉ có mỗi mình nó là một mình đơn chiếc.

Những người kia tuy là có đôi có cặp nhưng vẫn rất hay để ý đến sắc mặt của Trịnh Nhật Tư có chút buồn bã. Chắc là nó đang cảm thấy không được thoải mái hoặc là đang bận tâm đến chuyện gì đó chẳng hạn.

- Tư, em có sao không? Tụi anh thấy sắc mặt của em không được tốt lắm. - Thằng Trọng để ý đến rồi bắt đầu hỏi han.

- Dạ... em không sao, em ổn mà. Mọi người đừng để ý đến em!

- Vậy em có muốn mua gì không, hay là có muốn ăn gì không? Tụi chị sẽ mua cho em!

- Dạ không cần đâu. Mọi người cứ đi chơi đi ạ!

- Vậy thì tươi cười lên xem nào!

Trịnh Nhật Tư nở một nụ cười gượng gạo để tỏ ra là mình ổn trước mặt mọi người, nhưng trong lòng thì bản thân nó lại cảm thấy không ổn tí nào.

Mọi người cũng gật gù tạm tin rồi đi về phía trong chợ đêm đông vui náo nhiệt. Nhưng Trịnh Nhật Tư nó lại chọn quay đầu chạy về phía cổng chợ đêm.

Nó muốn đến gặp một người!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top