17: Mơ
Khi mà em,
Rời xa vòng tay của riêng anh.
Chạy theo cơn mơ,
Chạy theo hạnh phúc ở nơi nào.
Chỉ mỗi anh nơi này,
Nâng niu những thơ ngây.
...
----------
Gemini và Fourth chia tay nhau đến nay đã được 2 năm. Từ lúc ấy đến tận bây giờ vẫn chưa từng liên lạc với nhau. Các tài khoản mạng xã hội hay email của anh đều bị cậu chặn hết. Rõ là còn yêu nhưng lại chọn buông thay nhau.
Năm ấy, Gemini vẫn chỉ là một sinh viên năm ba của trường Y học. Công việc không ổn định, tiền bạc không có. Lúc nào cũng chỉ bù đầu bù cổ với đống luận án và tài liệu bệnh nhân. Thời gian nghỉ ngơi cũng chẳng có khiến anh thấy mệt mỏi và nản lòng.
Lúc chuẩn bị từ bỏ để làm lại cuộc đời mới thì anh gặp cậu. Người mà Gemini cho rằng đến cuối đời này anh cũng chẳng muốn quên đi.
Anh còn nhớ hôm đó là một ngày nắng rất to. Khi mà bản thân anh vừa hoàn thành xong đống tài liệu ở bệnh viện thì mệt mỏi rảo bước trên đường. Tay cầm ổ bánh mì đã nguội để từ sáng mà nhai ngấu nghiến vì đói. Đi đến bên bờ hồ, Gemini chẳng chọn đi nữa mà quyết định ngồi lại trên băng ghế đá gần đó.
Ngẫm nghĩ lại anh thấy cuộc đời này thật bất công với chính mình. Không phải do anh nản lòng hay muốn từ bỏ. Nhưng lần nào anh quyết tâm thì sẽ luôn có một sao chổi đến đập vỡ kết quả từ sự quyết tâm đó của anh. Sinh ra trong cô nhi viện là một đứa trẻ không cha không mẹ. Khi 12 tuổi tự mình đi làm thêm kiếm tiền đi học. Cho đến khi lên đầu đại học anh mới tìm được một công việc ổn định là phụ quán nước để trang trải. Thế nhưng cuộc đời nghiệt ngã luôn nhắm đến những người nghèo. Anh bị đồng nghiệp vu oan rồi bị đuổi việc.
Những tháng ngày sau đó Gemini sống như một con kiến vậy. Sáng làm quần quật tối lại chui vào cái tổ nhỏ bé của mình. Chán nản, anh dứt ổ bánh mì xuống dưới ghế. Bước đến bên mặt hồ đang định bụng sẽ nhảy xuống thì có một giọng nói nhỏ nói với anh.
"Anh gì ơi, nhảy ở đây không được đâu." Cậu thanh niên kia chắc cũng là sinh viên đại học.
"Tại sao chứ?" Anh quay mặt lên hỏi.
"Nước ở đây ô nhiễm lắm." Cậu ta nói
"Kệ đi, chỉ cần chết là được rồi."
"Chết thì chết nhưng cũng phải sạch sẽ chứ. Chả lẽ anh muốn người ta vớt anh lên với bộ dạng dơ dáy nhơ nhuốc à?" Cậu ta hỏi.
"Mà cậu là ai? Sao lại xen vào chuyện của tôi?"
"Người qua đường thôi, nhưng thấy anh chán đời quá nên tôi hỏi thăm mà." Cậu dửng dưng nói.
"Thôi, lên kia đi." Cậu kéo tay anh lên.
"Nè buông tôi ra coi." Anh cố vùng vẫy nhưng không được.
Kéo được anh lên lại băng ghế đá cậu cũng kiệt cả sức. Người đâu mà khỏe với lì như trâu. Giằng tay cậu đỏ cả tay.
"Ngồi đi, có gì từ từ chứ. Chết đâu phải là lựa chọn tốt nhất đâu. Cuộc đời này dù có nhiều khó khăn, có lúc sẽ rất nản nhưng đừng nghĩ đến cái chết, cứ cố lên cố thêm 1 tí nữa thôi hạnh phúc gần kề rồi, 1 tí nữa thôi." Cậu thở gấp nói.
"Nhưng đó là sự lựa chọn tốt nhất đối với tôi lúc này. " Anh nói.
"Vậy anh kể tôi nghe đi." Cậu nói.
"..."
Sau khi nghe anh kể xong cậu bất ngờ đến nỗi chẳng thể tin được. Sống ở cái thành phố này mà không có tiền nhưng vẫn sống được đến bây giờ cậu cũng rất nể anh. Đến chính cậu còn không thể không có tiền trong túi kia mà. Ấy vậy mà anh còn chẳng có lấy một tờ tiền trong túi. Cùng là phận sinh viên nên cậu rất đồng cảm với anh.
Sau hôm đó, cả hai cho nhau phương thức liên lạc và nói chuyện với nhau rất nhiều. Có lẽ là vì cùng là sinh viên nên cả hai nói chuyện rất hợp ý nhau. Cũng chẳng lâu sau anh biết mình có tình cảm với cậu, khi thổ lộ thì được cậu đồng ý. Cứ như một giấc mơ vậy. Từ ngày cậu đến cả thế giới trong Gemini như bừng sáng. Nó yên bình theo nghĩa riêng của nó.
[Fourth - em; Gemini - anh]
Dù không có tiền nhưng vẫn có em, em chỉ là em, em là người Gemini yêu và em là yên bình của Gemini.
Thoáng cái Gemini đã ra trường, còn em vẫn là sinh viên năm ba của trường. Khi ra trường rồi Gemini thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Anh cũng trúng tuyển vào vị trí bác sĩ phẫu thuật của một bệnh viện lớn trong thành phố. Công việc rất thuận lợi và đường tình duyên cũng vậy.
Nếu mọi thứ cứ mãi thuận lợi như vậy thì như dự tính, đến khi Fourth tốt nghiệp thì cả hai sẽ tổ chức hôn lễ. Dù gì cũng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi kia mà. Anh một ngày làm việc ở bệnh viện rất mệt mỏi, khi về lại được người thương nạp năng lượng thì còn gì hơn nữa.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, 9 giờ tối Gemini bước về nhà. Vẫn là hơi ấm đó, vẫn là mùi đồ ăn thơm nồng. Bước đến bếp anh ôm chặt em vào lòng mà hít lấy hương thơm thoang thoảng ở hõm cổ em. Hôm nay như vậy là rất mệt rồi, một ngày dài phải nhìn bệnh án rồi phải tiếp xúc với đủ thứ máu me khiến Gemini chóng hết cả mặt.
Chỉ khi về nhà thì anh mới thấy được sự yên bình.
"Anh đi tắm đi rồi xuống ăn cơm nhé." Fourth khẽ giọng, tay em vẫn đang nấu đồ ăn.
"Dạ tuân lệnh vợ." Gemini nghe vậy liền rời khỏi cái ôm ấm áp nói.
"Vợ gì chứ, bao giờ cưới rồi hãy gọi." Em nói.
"Gọi trước cũng được mà, đằng nào anh chẳng cưới em. "
"Anh tắm đi, ăn cơm xong em có chuyện muốn nói với anh." Em nói rồi quay người xuống nấu ăn tiếp.
Nghe vậy anh liền chột dạ mà nghi vấn. Bản thân mình đã làm gì sai hay sao? Hay là do mình Không ăn hết đồ em ấy nấu. Hàng vạn câu hỏi lởn vởn trong đầu anh. Mang tâm thế lo âu đi tắm anh chỉ muốn bản thân tắm thật lâu.
Sau bữa tối ấy, cả hai ngồi ở sofa. Gemini vẫn ôm em vào lòng còn Fourth cũng vẫn để cho Gemini ôm mà chẳng hề gạt ra. Lúc này em mới lên tiếng.
"Chúng mình bên nhau bao nhiêu lâu rồi nhỉ?" Em hỏi.
"3 năm 2 tháng 14 ngày rồi, mà sao em lại hỏi chuyện này?" Gemini kĩ càng đến nỗi nhớ cả ngày tháng.
"Em muộn chúng mình dừng lại." Em khẽ giọng.
"Tại sao vậy? Chẳng phải đã nói rằng khi tốt nghiệp chúng ta sẽ cưới nhau sao?" Gemini rời khỏi cái ôm mà hỏi.
"Em hết tình cảm mất rồi, em nhận ra bản thân chẳng thể nào sống trong sự nghèo nàn này mãi được." Em nói.
"Nhưng anh sẽ cố gắng vì tương lai của chúng ta mà." Anh đáp.
"Không thể, em yêu anh Gemini của em. Tạm biệt." Hình ảnh em lúc này bỗng mờ nhạt dần đi
Những kỉ niệm của cả hai chợt ùa về trong não bộ Gemini. Bỗng chốc hình ảnh nhỏ bé đó nhạt dần rồi biến mất hẳn khỏi tâm trí anh. Giật mình tỉnh dậy Gemini hé mở mắt, trước mắt anh là ánh đèn chói loá của phòng phẫu thuật. Hoá ra tất cả chỉ là mơ thôi sao.
Khi định thần lại được, anh thấy bản thân mình đang nằm trên giường phẫu thuật. Định nhổm người dậy nhưng cơn đau từ đầu và cơ thể đã ấn anh trở lại giường bệnh. À nhớ ra rồi, hôm nay anh say rượu nên đã gây tai nạn đến mức phải nhập viện. Lý do cũng chỉ có một, anh lại nhớ đến bóng hình ấy rồi. Rõ ràng cũng đã hơn 2 năm nhưng vẫn chẳng thể nào quên đi được.
Yêu em, em là em, là tình yêu của Gemini, là thương mến của Gemini, là rực rỡ của Gemini và không thuộc về Gemini.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top