Oán Hận
Nghe được lời hứa chắc chắn từ cậu, bố mẹ cậu đều thở phào nhẹ nhõm, sự lo lắng và nỗi bất an trong lòng dường như đã vơi đi phần nào. Mẹ cậu quay lại nhìn cậu một cách dịu dàng, rồi nhẹ nhàng đưa cậu về phòng. Cậu bước đi mà trong lòng vẫn còn bao nhiêu câu hỏi chưa có lời giải đáp, nhưng ít nhất, lúc này, mọi thứ đã tạm ổn.
Trong khi đó, phía bên ngoài, bố cậu không rời mắt khỏi vợ chồng người phụ nữ lúc nãy. Ông lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho họ cùng với một lời nói trầm tĩnh: "Cầm lấy số tiền này và biến mất khỏi Bangkok mãi mãi. Con trai tôi nó rất thông minh, không dễ dàng bị lừa gạt."
Vợ chồng người phụ nữ không nói gì, chỉ im lặng nhận lấy tấm thẻ. Ánh mắt họ đầy cảm kích, nhưng cũng có phần buồn bã, vì họ hiểu rằng đây chỉ là một phần trong kế hoạch mà bố cậu dựng lên để lừa dối cậu. Họ biết mình đã hoàn thành một vai trong trò chơi mà không thể thay đổi được. Sau khi nhận tiền, họ không chần chừ, lập tức quay người rời đi, nhanh chóng khuất khỏi cánh cửa, biến mất vào dòng người nhộn nhịp của Bangkok. Cả không gian trở lại sự im lặng, chỉ còn lại những quyết định chưa thể thấu hiểu hết, những lời hứa còn đọng lại trong không khí.
Trước ngày phẫu thuật, cậu không thể dừng lại những suy nghĩ xoay quanh trong đầu, cảm giác bồn chồn lo lắng như một cơn sóng ngầm không thể xoa dịu. Mỗi khi cậu nhắm mắt, những câu hỏi về tương lai, về những gì sẽ xảy ra sau khi phẫu thuật, lại ùa về khiến tâm trí cậu không thể nào yên tĩnh. Cậu cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong từng hơi thở, nhịp tim đập nhanh, như muốn đẩy mọi suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu.
Cậu ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, nơi bầu trời hôm nay không mây, trong xanh và tươi sáng, ánh nắng ấm áp rọi xuống mặt đất. Không khí sáng hôm nay có một sự tĩnh lặng lạ kỳ, không có gió lớn, chỉ là một làn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hơi ấm của mùa xuân. Mọi thứ ngoài kia như đang sống trong một thế giới riêng, không vướng bận những lo lắng và căng thẳng mà cậu đang phải đối mặt.
Cậu khẽ nắm mắt lại, đưa tay lên miệng, cố gắng cảm nhận cái ấm áp từ bên ngoài. Ánh nắng vàng nhẹ nhàng chiếu vào làn da, mang lại một cảm giác bình yên, nhưng lại càng khiến nỗi lo trong lòng cậu trở nên rõ ràng hơn. Cậu không thể lý giải nổi cảm giác này. Dù thế giới bên ngoài có đẹp và bình yên đến đâu, thì trái tim cậu vẫn không thể thoải mái được, vẫn tràn đầy nghi ngờ và sợ hãi.
Cậu hít một hơi dài, để những cơn lo lắng dường như dịu bớt, nhưng tâm trí cậu vẫn không thể thoát ra khỏi những hình ảnh đen tối về tương lai. Dù trời có ấm áp đến đâu, cậu vẫn không thể nào cảm thấy thật sự an tâm. Sự bất an này, dường như đã ăn sâu vào trong cậu, không thể nào gột rửa hoàn toàn.
Bố mẹ cậu ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, ánh mắt họ đan xen giữa lo lắng và hi vọng. Thời gian như kéo dài vô tận, từng phút trôi qua chậm chạp, và mỗi giây họ ngồi đó, lòng lại càng thêm nặng nề. Họ không dám rời mắt khỏi cánh cửa phòng phẫu thuật, những suy nghĩ hỗn loạn cứ luẩn quẩn trong đầu. Họ biết, đây là khoảnh khắc quyết định, nhưng cũng là thời gian mà cả hai phải đối diện với những điều không thể lường trước.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra. Bác sĩ bước ra, vẻ mặt ông điềm tĩnh nhưng không giấu được chút mệt mỏi. Cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng họ, tim họ đập nhanh hơn khi bác sĩ tiến lại gần.
"Cuộc phẫu thuật đã thành công tốt đẹp," bác sĩ thông báo, giọng trầm nhưng đầy sự an ủi.
Lời nói ấy như một làn sóng vỗ về, cuốn đi mọi căng thẳng trong lòng họ. Cả hai không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, ôm lấy nhau trong sự nhẹ nhõm và hạnh phúc vô bờ. Những giọt nước mắt tràn mi, nhưng lần này, đó không phải là những giọt nước mắt của lo âu, mà là của niềm vui, của sự giải tỏa sau bao ngày đêm căng thẳng.
"Con trai của chúng ta sẽ ổn," mẹ cậu nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, dựa vào vai chồng, rồi cả hai ôm chặt lấy nhau. Bước qua tất cả những thử thách, họ cuối cùng đã có được tin vui mà họ chờ đợi suốt bao ngày.
Vài ngày sau, sức khỏe của cậu đã dần ổn định. Dù cơ thể còn yếu, nhưng cậu bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt trong cơ thể mình, cái cảm giác mới mẻ với trái tim mới. Dù trái tim ấy không phải của mình, cậu vẫn bắt đầu quen dần, như một phần tự nhiên trong cơ thể, dù không phải không có những lúc cậu cảm thấy mơ hồ và băn khoăn.
Một buổi chiều, khi cậu đang ngồi một mình trong phòng bệnh, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, cậu bỗng ngẩng lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào bố mẹ. "Bố, con muốn gặp ba mẹ của cậu ấy," cậu nói, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm.
Bố cậu nghe vậy thì bối rối, ngập ngừng. Ông không biết phải trả lời như thế nào, cảm giác khó xử tràn ngập. "Ba mẹ cậu ấy đã ra nước ngoài định cư rồi, họ cố gắng quên đi đứa con đã mất của mình," ông nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng cũng không giấu được sự xót xa.
Cậu im lặng, những lời này khiến trái tim cậu trở nên nặng trĩu. Sau một lúc im lặng, cậu lên tiếng: "Họ không nói gì sao?"
Mẹ cậu nghe vậy thì khẽ thở dài, rồi cắt lời bố cậu, giọng bà nhẹ nhàng nhưng đầy sự an ủi: "Khi nghe tin con phẫu thuật thành công, họ nhờ mẹ nhắn lại rằng... con hãy sống thay phần của con họ."
Những lời này như một tia sáng le lói trong bóng tối, khiến cậu cảm thấy một chút nhẹ nhõm trong lòng. Dù không thể gặp họ, nhưng ít nhất, những lời đó như một lời chúc, một niềm hy vọng mà họ đặt vào cậu. Cậu im lặng, đôi mắt nhìn ra cửa sổ, cảm nhận một chút ấm áp từ ánh nắng, nhưng trong lòng lại có một sự trống trải khó tả. Cậu đã nhận được trái tim ấy, nhưng cũng mang theo những kỳ vọng mà cậu không biết liệu mình có thể đáp lại được hay không.
Phía bên kia, dưới một mái hiên cũ kỹ, hai bóng dáng già nua ngồi ôm lấy nhau, những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong không gian yên tĩnh. Họ ngồi đó, như thể không còn sức lực để đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu vì nước mắt, biểu hiện của sự đau khổ và mất mát quá lớn. Trái tim họ đã vỡ vụn khi mất đi đứa cháu yêu quý. Họ không thể hiểu được tại sao số phận lại nghiệt ngã đến vậy, tại sao họ lại phải chịu đựng nỗi đau này. Mọi thứ xung quanh như chìm trong bóng tối, không có lối thoát.
Bên trong căn phòng, Gemini ngồi yên lặng, đôi mắt thâm quầng vì đêm dài không ngủ, lòng anh tràn ngập nỗi đau. Anh ôm chặt di ảnh của người mình thương trong lòng, cái cảm giác mất mát không thể diễn tả thành lời. Câu chuyện mà ông bà của người yêu anh kể lại khiến anh như bị một cú tát mạnh vào mặt, xé nát tâm hồn anh. Những lời đó vang lên trong đầu anh, như những vết dao cắt sâu vào trái tim, càng nghe anh càng cảm thấy sự phẫn nộ dâng trào.
Anh khẽ thì thầm, từng chữ rời khỏi môi anh đầy căm hận: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ báo thù cho em. Anh sẽ khiến những kẻ đã hại em phải sống không bằng chết."
Cảm xúc trong anh như một ngọn lửa cháy rực, không thể dập tắt, từng cơn giận dữ như muốn bùng lên. Gemini không thể chấp nhận được việc người mình yêu bị đối xử như thế, không thể để cho những kẻ ác độc này thoát khỏi sự trừng phạt. Anh siết chặt di ảnh trong tay, quyết tâm của anh ngày càng mạnh mẽ, bóng tối trong lòng anh giờ đây không chỉ là sự đau buồn mà còn là một cơn giận dữ muốn lật đổ mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top