Lời Nói Dối
Ông ra hiệu cho vệ sĩ đứng gần đó, và ngay lập tức, họ làm theo, thả ông bà của chàng trai ra khỏi sự kìm kẹp. Ánh mắt của chàng trai, dù đầy sự lo lắng và sợ hãi, vẫn không rời khỏi người đàn ông lạnh lùng đang đứng trước mặt mình.
"Muốn gì cậu cũng đồng ý sao?" Ông hỏi, giọng điềm đạm, nhưng ẩn chứa một sự sắc bén khó lường.
Chàng trai ngập ngừng một lúc rồi gật đầu, đôi tay vẫn run rẩy không thể kiểm soát: "Vâng... ông muốn gì cũng được, chỉ cần đừng làm hại đến ông bà của tôi..."
Người đàn ông bật cười khẽ, phả ra làn khói trắng từ điếu thuốc đang kẹp trong tay, tiếng cười ấy khô khốc và đầy mỉa mai. "Vậy tôi muốn trái tim của cậu, để thay cho đứa con duy nhất của nhà Nattawat thì sao?"
Câu hỏi như một nhát dao đâm vào trái tim chàng trai. Cậu ngập ngừng, miệng khô khó nói nên lời, cơ thể run rẩy, dù biết rằng đã không còn đường lui. "Chuyện này..." Cậu lắp bắp, cố tìm lời để phản kháng, nhưng dường như tất cả những gì có thể nói đã không còn ý nghĩa.
Ông im lặng một lúc, đôi mắt không hề thay đổi biểu cảm, rồi ông lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt chàng trai. "Bên trong thẻ có 10 triệu baht, đủ để ông bà cậu sống thoải mái suốt quãng đời còn lại. Cậu thấy sao?"
Lời đề nghị như một cú sốc, nhưng sự im lặng kéo dài trong không khí khiến chàng trai không biết phải làm sao. Ánh mắt cậu, lúc này đầy bối rối, khó xử, dường như không thể đưa ra quyết định ngay lập tức. Cậu nghĩ đến ông bà, những người mà cậu yêu thương và muốn bảo vệ, nhưng cái giá phải trả lại quá đắt.
Khi chàng trai nghe thấy lời đề nghị đó, một sự mâu thuẫn sâu sắc dâng lên trong lòng. Nhưng trong khoảnh khắc im lặng, tiếng khóc của ông bà lão vang lên, đầy đau đớn và tuyệt vọng. Một tiếng gọi yếu ớt từ người bà như kéo cậu trở lại thực tại: "Đừng đồng ý, con cứ mặc kệ ông bà đi, con nhất định phải sống..."
Cậu nuốt nghẹn, lòng cồn cào giữa tình yêu thương và trách nhiệm. Là một người ngoan ngoãn và hiếu thảo, cậu không thể để ông bà phải chịu đau khổ thêm nữa. Với một quyết tâm sâu sắc, cậu cắn chặt môi, gật đầu một cách kiên định. "Tôi đồng ý," giọng cậu nghẹn ngào, nhưng đầy sức mạnh.
Người đàn ông không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ cười khẩy, hài lòng với câu trả lời mà ông đã chờ đợi. Ngay lập tức, ông ra lệnh cho vệ sĩ đưa cậu đi. Cậu không phản kháng, không quay đầu lại. Trong lòng cậu, tất cả những gì còn lại là một nỗi đau thầm lặng, không thể diễn đạt thành lời.
Trước khi rời đi, chàng trai quay lại một lần nữa, nhìn về phía ông bà, lòng cậu đầy nặng nề. "Ông bà phải sống thật vui vẻ," cậu nói, đôi mắt đỏ hoe, "Và nếu anh Gemini có tìm con, hãy nói rằng con không còn yêu anh ấy nữa. Mong anh ấy tìm được người thích hợp."
Câu nói cuối cùng như một lời từ biệt, đắng ngắt. Những vệ sĩ ngay lập tức dẫn cậu đi, và đằng sau, là tiếng khóc nấc nghẹn ngào của ông bà lão, những người đã mất đi đứa cháu yêu quý nhất, để lại một nỗi đau không thể nào vơi đi.
Cậu nhận được tin vui rằng một tuần nữa, cậu sẽ được ghép tim. Tuy nhiên, niềm vui ấy không thể nào chạm đến trái tim cậu, vì trong lòng cậu vẫn ngập tràn sự nghi ngờ và lo lắng. Tâm trạng cậu không thể nào yên ổn, bởi những câu hỏi về nguồn gốc của trái tim ấy cứ xoáy vào trong đầu, không thể xua đi được.
Hôm nay, cậu quyết định chia sẻ điều đó với mẹ. Trong khi bà đang chăm sóc cậu, cậu nhẹ nhàng lên tiếng: "Mẹ, con muốn gặp bác sĩ."
Bà ngạc nhiên nhìn cậu, đôi mắt đầy thắc mắc, lông mày hơi nhíu lại: "Để, để làm gì?"
Cậu nhìn bà một cách điềm nhiên, không chút bối rối, giọng nói vẫn đều đều nhưng kiên quyết: "Để biết rằng trái tim này có từ đâu. Con hy vọng những lời mẹ nói là sự thật."
Bà hơi ngập ngừng, có chút lo lắng, nhưng vẫn mỉm cười an ủi cậu: "Con nghĩ ngơi đi, chiều nay mẹ sẽ đưa con đến gặp bác sĩ."
Tuy nhiên, cậu không thể đợi đến chiều, một sự kiên quyết lạ kỳ trỗi dậy trong lòng. Cậu hít một hơi dài, rồi nhìn thẳng vào mắt bà, đáp lại một cách chắc chắn: "Con muốn gặp ngay bây giờ."
Sự kiên quyết trong ánh mắt cậu không thể bị phủ nhận. Cậu không còn muốn sống trong sự mập mờ nữa, dù bất cứ giá nào, cậu cũng phải biết rõ sự thật. Bà nhìn cậu một lúc lâu, rồi cuối cùng, bà thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, như thể bà hiểu rằng quyết định của cậu là không thể thay đổi. "Được rồi, con, mẹ sẽ đưa con đi ngay."
Một lúc sau, bác sĩ bước vào, dáng vẻ rất điềm tĩnh, như thể đã quen với những tình huống căng thẳng như thế này. Cậu không để thời gian trôi qua vô ích, mà ngay lập tức nhìn thẳng vào ông, ánh mắt kiên quyết và đầy nghi vấn.
"Trái tim kia không phải do ba mẹ tôi cướp về đúng chứ?" Câu hỏi của cậu như một nhát dao sắc lạnh, cắt đứt không khí im lặng bao trùm căn phòng.
Bác sĩ ngập ngừng một chút, nhưng cuối cùng, ông cũng trả lời: "Đúng vậy, trái tim kia là của một bệnh nhân chết não hiến tặng."
Cậu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào ông bác sĩ, không hề vội vã. "Ông chắc chứ?" Giọng cậu nghiêm nghị, nhưng lại có chút lo lắng. Câu hỏi ấy không chỉ đơn giản là về sự thật, mà còn về niềm tin của cậu vào những lời nói của người đối diện. "Chỉ có trời mới biết, những câu trả lời của ông có bao nhiêu lỗ hổng..."
Lời nói của cậu như một sự nghi ngờ sâu sắc, không chỉ về nguồn gốc của trái tim, mà còn về cả những điều mà bác sĩ có thể không nói hết. Bác sĩ im lặng, ánh mắt có vẻ dao động, nhưng ông vẫn giữ vững vẻ điềm tĩnh. Cảm giác bất an trong căn phòng trở nên dày đặc hơn, như thể mỗi lời nói đều chứa đựng một sự thật chưa thể tiết lộ hoàn toàn.
Lúc này, cửa phòng bật mở, và bố cậu bước vào với dáng vẻ nghiêm nghị, đôi mắt không giấu được sự lo lắng. Ông đi thẳng đến bên cậu, giọng nói trầm ấm nhưng cương quyết: "Nếu con không tin, bố sẽ đưa con đến gặp người hiến tim cho con."
Cậu ngạc nhiên nhìn ông, trong lòng có chút xao động. Bây giờ, những nghi ngờ và cảm giác bất an trong cậu như được thổi bùng lên mạnh mẽ. Một phần cậu muốn tin, nhưng lại không thể gạt bỏ hết những nghi vấn trong lòng. Tuy vậy, cuối cùng cậu vẫn gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết: "Được, con cũng muốn gặp."
Ông không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu rồi đẩy cậu đi ra ngoài. Cậu đi theo ông, trái tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực khi bước vào một căn phòng khác. Căn phòng này tối và lạnh lẽo, ánh sáng mờ nhạt chỉ đủ để chiếu sáng một giường bệnh. Trên giường là một người bệnh đang hôn mê, gương mặt nhợt nhạt, không có sự sống.
Ngay khi cậu bước vào, một người phụ nữ trung niên đứng gần đó, vẻ mặt đầy nỗi đau và tuyệt vọng. Khi bà nhìn thấy cậu, đôi mắt bà ngay lập tức đỏ hoe, và những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Bà vội vã bước đến gần cậu, đôi tay run rẩy nắm lấy tay cậu, nghẹn ngào nói: "Hy vọng cháu có thể bảo quản tốt trái tim của con cô..."
Lời nói của bà như một cú sốc đối với cậu. Đôi tay cậu lạnh buốt, và trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như lặng đi. Cậu nhìn bà, trong lòng dâng lên một cảm giác hỗn loạn khó tả. Cậu không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể đứng yên, cảm nhận sự đau đớn của người phụ nữ này, nhưng cũng không thể không cảm thấy một sự nặng nề đè lên trái tim mình.
Cậu nhìn vào người phụ nữ, đôi mắt đầy sự xúc động lẫn lo lắng. Khi bà nắm tay cậu, lời nói của bà như một lời nhờ vả đầy tha thiết, một hy vọng cuối cùng. Cảm giác nghẹn ngào xâm chiếm tâm trí cậu, và dù trong lòng vẫn còn bao nhiêu câu hỏi chưa được giải đáp, cậu vẫn nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại bà với tất cả sự chân thành có thể.
"Cháu sẽ giúp cậu ấy giữ thật tốt trái tim này," cậu nói, giọng trầm nhưng kiên định. Những lời này không chỉ là lời hứa với người phụ nữ này, mà còn là lời hứa với chính bản thân mình. Cậu sẽ bảo vệ sự sống này, dù có phải trả giá như thế nào, dù trong lòng vẫn còn đầy rẫy những sự nghi ngờ chưa thể xua tan.
Người phụ nữ nhìn cậu, đôi mắt bà ngập tràn nước mắt, như thể lời nói ấy là một sự an ủi lớn lao. Bà gật đầu nhẹ, lòng cảm thấy như được trút bớt phần nào gánh nặng, dù vẫn biết rằng sự mất mát không thể nào lấp đầy được. Cậu không thể thay đổi được quá khứ, nhưng cậu có thể làm gì đó cho tương lai, dù tương lai ấy mịt mờ và đầy thử thách.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top