Buổi Tiệc Đáng Nhớ

Ngày hôm sau, Fourth khoác lên mình bộ âu phục màu trắng tinh tế, tôn lên vóc dáng hoàn hảo và làn da sáng mịn. Bộ trang phục không chỉ tôn vinh sự quyến rũ mà còn mang đến một khí chất trưởng thành và sang trọng, khiến cậu càng trở nên nổi bật giữa không gian xa hoa của buổi tiệc. Khi bước xuống từ chiếc siêu xe, từng bước đi của cậu đều mang theo sự tự tin và khí chất cao quý, khiến những ánh mắt xung quanh không thể rời khỏi.

Cậu bước vào trong, ánh sáng trong phòng mờ ảo làm nổi bật từng chi tiết trong căn biệt thự. Mọi người đều đang trò chuyện vui vẻ, nhưng mắt Fourth nhanh chóng tìm thấy Nami. Cô nàng đang đứng tiếp khách, trên tay cầm một ly rượu màu vàng, ánh mắt sáng rỡ nhưng không kém phần quyền lực. Cô cười nói chuyện vui vẻ với một nhóm người, nhưng ngay khi nhìn thấy Fourth, cô liền mỉm cười rạng rỡ, tỏ ra vui mừng khi anh đến.

Bước vào phòng, Fourth cảm nhận được không khí ấm áp và thân thiện, nhưng trong lòng cậu lại có một chút cảm giác lạ lùng. Cảm giác này giống như có một thứ gì đó đang chờ đợi cậu, có lẽ là sự đối diện giữa quá khứ và hiện tại, giữa những mối quan hệ chưa được rõ ràng.

"Cậu đến rồi," Nami bước tới, nở một nụ cười tươi tắn, giọng cô có chút vui mừng nhưng cũng không thiếu vẻ chờ đợi. Cô đưa tay mời, "Cứ tự nhiên nhé."

Fourth gật đầu, đôi mắt thăm dò khắp căn phòng, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng cậu vẫn không khỏi tự hỏi về những người có mặt ở đây, nhất là người anh trai của Nami, người mà cậu đã gặp hôm qua...

Nami rời khỏi Fourth để gia nhập một nhóm bạn khác, để lại cậu một mình trong không gian tiệc tùng. Lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau, khiến Fourth quay lại.

"Chào cậu, cậu còn nhớ tôi không?" Anh ta mỉm cười, ánh mắt sắc bén nhưng lại ẩn chứa một sự tò mò nhẹ nhàng. "Chúng ta vừa gặp nhau hôm qua ở trường đấy."

Fourth khẽ mỉm cười, không tỏ ra quá bất ngờ. Cậu gật đầu, ánh mắt của cậu nhìn anh ta một cách lịch sự nhưng cũng có phần dò xét, như thể đang đánh giá một điều gì đó không rõ ràng. "Nhớ chứ, hôm qua em có gặp anh rồi."

Ánh mắt của anh ta sáng lên, một nụ cười mơ hồ xuất hiện trên môi anh, như thể anh đã đoán trước được câu trả lời này. "Vậy sao, tôi đã không ngờ rằng sẽ gặp lại cậu ở đây," anh nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng lại đầy ẩn ý.

Trong giây phút đó, bầu không khí giữa họ như có một sự căng thẳng mơ hồ, nhưng lại được che giấu khéo léo dưới vẻ ngoài bình thản. Fourth biết rằng, mọi thứ không đơn giản như những gì nó có vẻ ngoài. Cậu nhìn anh ta, vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh của mình, nhưng trong lòng thì không ngừng dấy lên sự tò mò về những gì đang chờ đợi.

Fourth nghe anh ta nhắc đến chuyện Nami mời mình, cậu khẽ gật đầu, cảm giác như mọi thứ đang dần trở nên rõ ràng hơn. Cậu nhìn anh ta, nụ cười nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt lại mang theo chút gì đó e dè, như thể có một điều gì đó đang ẩn giấu.

"Vâng, hôm qua Nami có nhắn tin cho em," cậu đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng không thiếu sự tò mò. "Cảm ơn anh đã mời, em rất vui khi được đến."

Anh ta im lặng một lúc, ánh mắt chăm chú nhìn vào Fourth, rồi mỉm cười một cách tự nhiên, nhưng cái cách anh nhìn cậu khiến sự căng thẳng giữa họ dường như vẫn còn đó. "Rất vui vì cậu đã đến," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng có sự ẩn ý. "Cậu cứ tự nhiên nhé, đây là tiệc của gia đình, không cần phải khách sáo."

Câu nói của anh như một lời mời không lời, nhưng cũng không kém phần lạnh lùng, như thể anh đã đoán được sự xuất hiện của Fourth sẽ là một phần trong kế hoạch của anh. Bầu không khí xung quanh họ dần trở nên ngột ngạt, nhưng Fourth vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, một phần vì sự tò mò về anh ta, và một phần vì cậu biết rằng mọi thứ không thể đơn giản như những gì được thể hiện.

Fourth đứng lặng lẽ ở một góc trong bữa tiệc, ánh mắt của cậu lướt qua từng người trong căn phòng đầy ánh sáng, nhưng đôi khi lại dừng lại, cảm thấy mình bị quan sát. Chợt, hai ánh mắt đầy đau khổ của cặp vợ chồng già hướng về phía cậu, nhìn chằm chằm như thể đang cố nhận ra điều gì đó quen thuộc. Sau một lúc ngập ngừng, họ tiến lại gần, ánh mắt họ chứa đầy sự xúc động, khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề.

"Cháu khỏe không? Sống tốt không?" Người phụ nữ lên tiếng, giọng bà nghẹn ngào như muốn kìm nén cảm xúc đang dâng trào. Bà nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe, dường như có một sự nhung nhớ khôn nguôi trong đó.

Fourth ngạc nhiên, ánh mắt của cậu thoáng chút bối rối. Cậu chưa từng gặp họ trước đây, nhưng sao lại có cảm giác như họ quen thuộc đến thế? Cậu không thể hiểu nổi, nhưng sự tò mò và khó hiểu khiến cậu mở lời: "Chúng ta quen nhau sao ạ?"

Người đàn ông lắc đầu, mắt ông đầy nước mắt, khóe miệng mím chặt như muốn giữ lại mọi cảm xúc chưa kịp thổ lộ. "Không, không phải vậy," ông khẽ nói, ánh mắt buồn bã nhìn thẳng vào cậu. "Cháu giống với đứa cháu trai của chúng tôi quá... Xin lỗi đã làm phiền cháu."

Lời nói của họ khiến Fourth cảm thấy một nỗi niềm khó tả trong lòng. Những cảm xúc lạ lẫm, mơ hồ trỗi dậy, nhưng không thể giải thích được. Cậu cảm nhận rõ rệt sự đau đớn trong đôi mắt họ, như thể họ đang nhìn thấy một phần ký ức đã mất.

Cảm giác đó khiến Fourth cảm thấy không yên, nhưng cậu chỉ mỉm cười, cố gắng giấu đi sự hoang mang trong lòng. "Không sao, ông bà," cậu nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng tự hỏi về những điều chưa rõ ràng.

Khi nhìn thấy đôi vợ chồng già rơi nước mắt, Fourth cảm thấy một cảm giác đau đớn kỳ lạ lan tỏa trong trái tim mình, như thể có một sợi dây vô hình kéo cậu về phía họ. Cậu không hiểu sao mình lại cảm thấy như thế, nhưng sự buồn bã và đau đớn trong ánh mắt của họ khiến lòng cậu nhói lên. Những cảm xúc lạ lùng này cứ như thể hai người trước mặt rất quan trọng với cậu, dù cậu không nhớ họ là ai. Cảm giác ấy làm cậu đứng yên, không thể rời mắt khỏi họ, như muốn tìm kiếm một lời giải thích cho sự kết nối này.

"Ông bà đang làm gì ở đây vậy?" anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng có chút gì đó lo lắng trong đó. Anh nhanh chóng quay sang nhìn ông bà, rồi lại nhìn cậu, như thể muốn đưa ra dấu hiệu rằng đã đến lúc họ cần nghỉ ngơi. "Cháu đưa ông bà vào trong nghỉ ngơi nha?"

Cặp vợ chồng già nhìn nhau một lúc, như thể cũng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, rồi gật đầu. Họ theo Gemini vào trong, để lại Fourth đứng đó, lòng đầy bối rối và khó hiểu. Nhưng trước khi rời đi, Gemini khẽ nhìn cậu rồi ra hiệu một cách tinh tế, như muốn ám chỉ rằng anh sẽ nói chuyện riêng với cậu sau.

Fourth mỉm cười gật đầu, ánh mắt của cậu chưa rời khỏi đôi vợ chồng già cho đến khi họ khuất hẳn trong đám đông. Trái tim cậu vẫn đập nhanh, lạ lùng và đầy khó hiểu, như thể có điều gì đó đang chờ được giải thích.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top