điện thoại
- Dạ vâng, em xin nghe.... dạ, báo cáo với sếp tình hình là kế hoạch của chúng ta đang tiến triển tới mức này rồi....
Nhìn màn hình laptop với hàng tá con số đang hiện lên trước mặt, Kim Kiin chán nản ngồi nói chuyện với giám đốc qua chiếc điện thoại, tay di chuyển không ngừng qua các tab để báo cáo tình hình cho cấp trên. Là trưởng phòng và còn đang trực tiếp đảm nhận một trong những kế hoạch phát triển công ty, điều này khiến Kiin ngày càng bận rộn hơn. Và đương nhiên, khi giám đốc muốn bạn tăng ca thì bạn phải tăng ca thôi, dù đó có là ngày nghỉ đi chăng nữa.
Làm việc ngày nghỉ đã là một cực hình rồi, điều tồi tệ hơn nữa chính là trước đó, Kiin đã hứa với Moon Woochan rằng hôm nay cả hai đứa sẽ ra ngoài đi chơi với nhau, không có dính dáng gì đến công việc nữa. Cả hai hẹn nhau biết bao nhiêu lần nhưng vì tính chất công việc của Kiin nên đành lỡ hẹn. Những lúc đó, Woochan chỉ biết nói rằng: "Thôi không sao đâu, chúng ta cùng nhau hẹn lần khác nhé." cùng với nụ cười hiền lành vốn có.
Mỗi lần nhìn người yêu mình cười buồn như vậy, tâm trạng Kiin đau khổ lắm. Cậu nghĩ "Một cái hẹn đi chơi với nhau sau khi đã trở thành người yêu khó đến như vậy ư, nếu mày đến cái thời gian còn không dành được cho người yêu mày thì bỏ mẹ cái nhân cách làm người đi, thằng khốn nạn này".
Hạ quyết tâm sẽ phải dành thời gian nhiều hơn cho người yêu, Kiin đã cố gắng tăng ca hết sức trong tuần để có thể dành một ngày nghỉ như hôm nay chỉ để ở bên cạnh Woochan mà thôi. Nhưng người tính đâu bằng trời tính, nhìn lúc này đi, thay vì được tung tăng với người yêu, giờ đây Kiin vẫn đang phải ngồi ở phòng khách, lôi vội cái laptop cùng với mấy cái tab chết tiệt này để giải trình và báo cáo cho vị sếp đang bất ngờ bắt Kiin tăng ca đây.
Woochan mang ra một đĩa hoa quả từ phòng bếp, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Hai người mới chuyển về sống cùng nhau sau một thời gian dài xác định mối quan hệ, và kể từ khi xác định sống cùng nhau, Woochan mới thấy tận mắt người yêu mình bận rộn thật sự. Vùi đầu vào công việc trên công ty chưa đủ, giờ đây lại bất ngờ xử lí công việc ở phòng khách kể cả ngày nghỉ, Woochan thương Kiin lắm nên cũng chẳng buông lời khó chịu gì cả, chỉ bên cạnh động viên thôi.
Woochan biết rằng lúc này đây, người yêu mình đang nỗ lực cố gắng cho cuộc sống sau này của hai đứa, và cũng chính bản tính chăm chỉ cố gắng đó mà Woochan yêu ở Kiin đấy chứ. Nhưng dù gì đi nữa, nếu mà nói không chạnh lòng là nói dối đó. Và vì cũng thương người kia quá, Woochan chỉ biết để trong lòng và luôn động viên người kia thôi, vì chính Woochan cũng chẳng còn biết cách nào để giúp người ấy giải quyết hết việc nữa.
15' trôi qua. Kiin vẫn ngồi nói chuyện với sếp còn Woochan ngồi ngoan bên cạnh lắng nghe. Bỗng Woochan đứng dậy, đi loanh quanh vơ lấy một đống đồ linh tinh rồi quay lại ngồi cạnh Kiin.
Đầu tiên cậu đưa một chiếc kẹo cho Kiin. Kiin chưa hiểu gì lắm nhưng vẫn xòe tay ra nhận, miệng vẫn không ngớt nói chuyện với cấp trên.
Một chiếc kẹo nữa. Lại thêm một chiếc kẹo nữa. Thêm một chùm chìa khóa. Thêm cả một cái tuốc nơ vít....
Tay trái của Kiin giờ đây đang cầm đủ các thứ đồ linh tinh nhưng vì đang trao đổi với sếp nên Kiin không thể hỏi Woochan được, chỉ biết tròn mắt nhìn người yêu, đầu ping đầy "?" và tay vẫn nắm đống đồ chẳng liên quan đến nhau kia.
Woochan sau khi đưa các đồ linh tinh xong, cậu chụp lên đầu Kiin một cái bờm hình con ếch đợt cả hai cùng đi Disneyland với nhau. Cậu lại đặt tiếp lên vai Kiin mấy con ếch nhồi bông be bé với đủ kiểu loại, hình dáng. Chẳng mấy chốc hai vai Kiin đầy ắp ếch nhồi bông, trông Kiin như vị vua của xứ sở loài ếch vậy.
Và giờ chúng ta có Kiin phải thẳng người, căng vai để đỡ mấy con ếch nhồi bông với tay trái cầm mấy thứ đồ linh tinh, tay phải cầm điện thoại nói chuyện mà không thể làm gì được. Và Woochan thì hí hửng lấy điện thoại ra chụp ảnh, lăn lê trên sàn nhà chụp từ nhiều góc độ rồi tủm tỉm cười, có lúc lại lấy tay che miệng lại để khỏi phát ra tiếng.
Sau khi chụp một hồi thỏa thích, Woochan lại nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Kiin, chống tay mắt mơ màng nhìn người ấy. Hai ngón tay của cậu bắt đầu đi bộ, bước từng bước trên người Kiin, nhẹ nhàng bước qua mớ tóc dày, sượt xuống vành tai rồi lần xuống vai nơi mấy con ếch đang đứng. Từ từ và chậm rãi, hai ngón tay đi nhẹ nhàng qua vai, trượt dần xuống xương quai xanh, xuống cơ ngực và cứ thế xuống dần, xuống dần đến...
Bộp.
Tay trái Kiin thả hết mấy thứ đồ lung tung đang cầm trên tay, bắt lấy bàn tay đang không yên phận trêu đùa của Woochan và trao lòng bàn tay ấy một nụ hôn nhẹ nhàng. Sau đó, tay trái của cậu nắm lấy tay Woochan, vừa nắm vừa xoa xoa bàn tay ấy.
Kiin vẫn chưa thể xong việc với giám đốc, cậu vẫn đang nghe điện thoại và trả lời những câu hỏi của cấp trên, nhưng giờ đây cậu không quá tập trung vào công việc nữa. Cậu quay hẳn đầu nhìn Woochan dịu dàng, tay trái vẫn xoa nhẹ bàn tay của Woochan. Cậu biết, những trò nghịch ngợm, ngốc nghếch vừa rồi là một cách giận dỗi đáng yêu, nũng nịu của người thương vừa muốn chòng ghẹo cậu, cũng vừa muốn cậu chú ý đến mình, đặc biệt là lúc này.
Và gần như chẳng muốn đợi thêm gì nữa, Woochan xoay người. Cậu ngồi lên hẳn lên người Kiin, choàng tới ôm rồi dụi dụi mặt vào cổ người yêu làm mấy con ếch trên vai rơi lộp bộp trên sàn. Cậu ôm Kiin thật chặt, miệng khe khẽ kêu lên mấy tiếng làm nũng ngọt ngào như mật, gọn gàng trong lòng Kiin như một con mèo con mít ướt. Kiin lấy tay trái ôm trọn lấy eo người yêu và ở điện thoại vẫn đang vang lên tiếng nói.
- Dạ, có tiếng động ấy ạ? À, nhà em có nuôi một chú sóc con, mà sóc con này lại rất quấn người, nên đang nghịch ngợm xung quanh em đây..
***
- Woochanie à..
- Ưmmm.... — Woochan kêu khẽ.
- Wochanie...
- Ưmmm....
- Mình xong việc rồi nè...
- Ưmmm...
Woochan vẫn gục mặt vào hõm cổ của Kiin, tay vẫn ôm chặt lấy người Kiin, quyết không ngẩng mặt. Vài giây sau, Woochan mới cất tiếng hờn dỗi:
- Ai là sóc con nhà cậu cơ chứ?
- Ừm, ừm, không phải sóc con, mà là sóc lớn của mình, mặt trăng của mình.
Woochan từ từ gỡ tay ôm, chống tay lên vai Kiin với ánh nhìn phụng phịu. Biết rằng mình đang có lỗi, Kiin bối rối:
- Mình...cậu biết đấy mình...mình xin lỗi vì đã không chuẩn bị cho hôm nay một cách hoàn hảo nhất...lại để Woochanie đợi mình nữa..mình...
Bao lời muốn nói lại nghẹn ứ trong cổ họng, Kiin chẳng thể thốt ra một cách hoàn chỉnh. Cậu thấy áy náy, ái ngại khi lại lần nữa không giữ lời hứa của mình, lại để cơ hội vụt mất lần nữa. Cậu thương Woochanie của cậu vẫn luôn hiền lành, không đòi hỏi, không trách móc và chính điều này dấy lên trong Kiin một sự thất vọng về bản thân mình.
Thấy sự ấp úng của người thương, Woochan cũng đành thở dài:
- Kiin không có lỗi, công việc Kiin nhiều mà nhưng mà Kiin cũng phải nhớ rằng mình cũng muốn bên Kiin nhiều hơn một chút nữa. Và mình cũng không đủ sự nhẫn nhịn đâu nên Kiin lo mà giữ mình đi đó.
Giọng điệu vẫn pha chút hờn dỗi nhưng nét phụng phịu đã dần tan biến. Kiin bây giờ vẫn ôm Woochan trên đùi mình, dỗ ngọt người yêu sau cơn giận dỗi và bất chợt lúc đó, thoáng qua trong đầu Kiin một dòng suy nghĩ có lẽ cần những giây phút như thế này để hai người được kề cận và thấu hiểu nhau hơn, cả về thể xác và suy nghĩ và trong tương lai thì ít ra cũng có chuyện để nhắc lại.
Kiin kéo người Woochan xuống, nâng má người thương rồi khẽ bật cười:
- Woochanie dễ thương quá.
- Không dễ thươnggg.. — miệng Woochan mấp máy khi hai má phính lên trong tay của người ấy.
- Ừm, ừm, không phải dễ thương mà là dễ thương nhất.
Nói rồi họ ngả người trên chiếc sopha, hòa quyện vào nhau trong nụ hôn sâu thẳm, ngọt ngào mà trao cho nhau thứ tình cảm nồng nàn, quên đi thực tại.
Và ở trên bàn, chiếc điện thoại đã ở chế độ "Không làm phiền".
PS: Thật sự cũng không ngờ rằng đây là lần đầu tiên mình public một tác phẩm và cũng là lần đầu tiên mình tham gia một project như thế này. Cảm ơn Kiinmuse đã là host cho chiếc project ý nghĩa này, cảm ơn @hlitehetqk đã des chiếc bìa xinh đẹp và cảm ơn @twtahna đã giúp mình beta chiếc fic này ạ ; đặc biệt rằng chiếc project này đã giúp mình có nhiều sự tự tin hơn để trong tương lai mình có thể public các tác phẩm khác :3 Mong mọi người có trải nghiệm thật vui với chiếc project này ạ :3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top