chap 6-7

CHAP 6

JaeJoong 's POV

Cha ông ta ngày trước quả là có tầm nhìn xa trông rộng mà, từ ngàn xưa đã đoán trước được chuyện nay mà truyền lại cho con cháu lẽ đời "Nuôi ong tay áo". Thử nói xem, hai mươi năm làm người của Kim JaeJoong tôi đây thì năm mới biết này biết kia một chút, không cần mẹ dạy đã biết yêu thương, chăm sóc em nhỏ hết mực (dù là em hàng xóm thôi). Chẳng phải có câu: Làm anh khó lắm ~~~ đâu phải chuyện đùa, khi em bé ngã phải.....phải.....cái gì mà đỡ đần ta? Ưhm đại ý là giúp em đứng dậy ấy, Kim JaeJoong tôi cũng thế, sống luôn kính trên, nhường dưới, đến mức bị lũ "sâu bọ" đó chọc phá cũng cam lòng thinh lặng, nguyện lấy tấm lòng cảm hóa trái tim!

Đến năm mười tuổi, tinh thần học hỏi dâng cao, thắc mắc sao mẹ suốt ngày cứ vùi đầu trong bếp, thế là tập tành nấu nướng theo, không ngờ bản thân vốn là nhân tài bẩm sinh, vừa đẹp người lại nấu ăn ngon tuyệt đỉnh! Cũng chính lúc đó mới phát giác ra rằng tấm lòng lâu nay chỉ là đồ vứt đi, bọn khỉ kia chỉ bâu vào đống đồ ăn mình nấu mới gọi một tiếng "JaeJoong hyung" đó thôi, cảm hóa trái tim gì chứ, cảm hóa dạ dày tụi nó thì có! Nhưng thiết nghĩ mình là phận anh cả, nhiều tuổi nhất đám nên vuốt giận cho qua, chấp nhất làm chi trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chỉ ngày đêm thầm mong khi lớn lên chúng nhặt lại tấm lòng năm xưa mà đem lên tôn thờ, tạc dạ ghi lòng.

Đợi ngần ấy năm, cuối cùng cũng đợi được ngày tụi nhỏ không màng danh lợi mà hi sinh thân mình bảo vệ anh cả 24/7. Lí do ư? Không cần nhắc chắc ai cũng nhớ rằng độ say ngủ của tôi đã sớm tu thành chánh quả, ngủ mê đến độ tạt nước cũng chưa tỉnh, chỉ cảm thấy lành lạnh thế là rúc đầu vào chăn ngủ tiếp thôi! Thử trăm phương ngàn kế cũng không thành, âu thì số trời đã định, ChunSuMin từ ngày tôi lên phổ thông đã chấp nhận làm "hiệp sĩ bất đắc dĩ" tháp tùng "hoàng tử ngủ trong rừng" mọi lúc mọi nơi, lúc đấy quả thật cảm động không nói nên lời ah~~~

Lại nói đến danh lợi! Tại sao lại có danh lợi ở đây? Chẳng phải vì Junsu, cá heo mê bóng đá, vì tôi mà khước từ vị trí tiền đạo nó mơ ước bấy lâu, mặc cho mọi lời van vĩ của tên đội trưởng mê tôi đó sao? Chẳng phải vì Yoochun, tên tiểu tử lậm phim, vì tôi mà xin kiếu đến năm thùng phim kiếm hiệp mới nhất hay sao? Chẳng phải vì Changmin, thằng út ham ăm nhất nhà, vì tôi mà từ chối thẻ ưu đãi gà rán miễn phí tận ba tháng đấy sao? Đến đây nước mắt lưng tròng, đúng là có hoạn nạn mới thấy được chân tình mà!

Nhưng trớ trêu thay, chính cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà tôi phải một thân một mình lên Seoul học ấy, cũng là ngày tôi biết được sự thật phũ phàng ah! Số là vào buổi sáng ngày hôm đó, sau một đêm bịn rịn chia tay, tôi quyết định qua chào ba đứa em thân yêu lần cuối, ai ngờ chưa kịp gõ cửa phòng thì đã nghe rõ mồm một tiếng hét của thằng Su nòng nọc:

"Ya~~~ cho Su ngủ thêm chút đi, hôm qua cả bọn đều thức trắng với JaeJoongie cơ mà, mới sáng sớm đã qua đây xách đầu tui dậy là sao?" - yeah, em với út thế đấy, hôm qua còn sợ tôi một phép, cái gì cũng "hyung~ hyung~" vậy mà bây giờ gọi mình như con nó không bằng, mà mười giờ hơn rồi sớm sủa gì nữa, cái thằng, biết mấy giờ hyung mày đi không hả?

"Ai mà chả buồn ngủ cơ mà hyung cũng phải nể tình cái "nồi cơm" của tụi mình chớ, không có JaeJoongie, hyung có béo tốt được như hôm nay không hả, đồ vô ơn!" - Hận hận hận! Công sức bao nhiêu năm yêu thương, chăm sóc là thế chỉ đổi lại được hai chữ "nồi cơm" trong lòng tụi nó, nhưng xét cho cùng vẫn là Minnie hiểu chuyện nhất, thương Minnie quá xá~~~

"Hảo a, ngươi mau dậy đi, như ta lè, cả đêm bị làm phiền, ta không những không màn "nhập miên" mà còn có nhã hứng "vọng nguyệt" thâu đêm nữa kìa! Cổ nhân có câu "Tức tình sinh cảnh" cấm có sai a!" - ăn nói kiểu này thằng Chun chứ hổng ai, vậy mà cả đêm qua hứa với mình không nói năng kiểu Hàn Tàu lẫn lộn nữa, đi ngủ thì nói đại đi, nhập miên cho khó hiểu ah, còn ngắm trăng thì bảo ngắm trăng, vọng với chả nguyệt, thiệt tình mấy đứa này, đúng là không có JaeJoongie là không ổn mà. Chẹp, phải vào dạy dỗ lại tụi này thôi! Vừa định ló đầu vào thì nghe tiếp một câu khiến cái cổ tức khắc rụt lại:

"Mà hyung, nhớ cái vụ hôm qua mắc cười ghê há!" - cái gì, cái gì mà mắc cười đây? Chia ly bịn rịn như thế, không mắc khóc thì thôi làm sao mà mắc cười?

"Ờ ờ nhắc mới nói nha, chai dầu gió Kim đó có mấy đồng bạc mà công hiệu dễ sợ áh! Su xức có chút xíu mà híp cả mắt lại, nước mắt từ đâu ra như mưa íh, dám hồi nhỏ lúc mới đẻ cũng không khóc được tới cỡ đó đâu! Uer kyang kyang~~" - thằng Junsu! Nghi lắm mà, từ đó tới giờ nó đá banh "trầy vi tróc vảy cỡ" nào cũng cắn răng chịu đựng chứ không thèm rỏ một giọt nước mắt, vậy mà hôm qua nó khóc xối xả, làm mình cũng hết hồn đó chớ, nhưng thiết nghĩ chắc do nó quá thương mình nên mới thế, lại thêm cảm động ah! Không ngờ, không ngờ nó xài chiêu dầu gió, tsk tsk hay là.....đúng rồi, Junsu vốn là một đứa mạnh mẽ, chắc nó sợ chia tay mà không khóc thì làm mình buồn nên mới thế, Junsu yah hyung luôn biết em là một đứa trẻ ngoan mà!

"Há há há đúng đúng, hyung nhớ cất chai dầu cẩn thận nha, sau này muốn xin umma cái gì thì lôi ra xài với lại còn nhiều dịp để dùng lắm, nước mắt cá heo thật lợi hại ah~~, không ngờ JaeJoongie còn đem cái vụ "không màng danh lợi" ra tán dương tụi mình nữa!" - tsk tsk lát đợi tụi bây ra tao đem dẹp chai dầu, sống giả dối thế là không được!

"Hảo a, mà Minnie nhắc ta mới nhớ, sao lúc đấy mi quân tử thế, bỏ tiền đạo luôn, chẳng phải đó là giấc mộng đêm trường của nhà mi sao?" - còn phải hỏi, chẳng phải vì sự an nguy của hyung mày sao hả Chun?

"Chậc, không phải Su tốt lành gì đâu mà hai người nghĩ coi, tên họ Choi đó đường đường là một đội trưởng nay chỉ vì chút sắc đẹp mà lập tức giao cho Su làm tiền đạo, cái "hữu danh vô thực" đấy Su không cần nhá! Su là Su muốn người ta công nhận tài năng thật sự của mình kìa, với lại sau này có người đẹp hơn JaeJoongie thì nó đá ra ah, mà cái đội bóng đó có tí xíu, Su không thèm, có danh tiếng một chút thì may ra, tuyển quốc gia chẳng hạn, bán hết mấy người Su cũng ok, uer kyang kyang!" - Junsu yah hyung đã lầm tin em!

"Tráo trở dễ sợ! Còn Thiên ca* thì sao? Chẳng phải cũng xin kiếu năm thùng phim mới toanh ah?" - đúng đúng Minnie chửi đúng lắm, tráo trở, tráo trở! Nhưng mà Chunnie ah em thực lòng thương hyung đúng không?

"Mới con khuyển ý! Thân là "đại minh chủ" hội quán Phim Ảnh mà hối lộ toàn hàng sì cân (second) - hand, mà không thoen tỳ (twenty) - hand luôn mới đúng! Mà thuở đấy ta cũng từ phim kiếm hiệp rồi, coi mãi thì Dương Quá vẫn là người khuyết tật, ở hiền mà không được lành lặn, giang hồ hiểm ác, ngày ngày sát sinh, oan oan tương báo, thôi đổi qua coi đam mỹ cho nó lãng mạn! Còn Tiểu Mân*, sao đệ lại nhất nhất khước từ "kê rán" vậy? Phi thường bí hiểm a!" - ôi trời ơi ngó xuống mà xem thằng em tôi kìa, shock chết tôi rồi! Không sao, không sao, mình còn Minnie, Minnie ăn nhiều thế, Minnie nhất định thương mình!

"Chẹp chẹp...em.....*nhai nhai nhai*.....ấy.....*nuốt*.....hả? Cũng thế thôi! Hàng rởm nên bỏ, đợt đấy theo thông tin mật của Bummie tình báo thì toàn gà nhiễm hắc năm anh nờ một, ăn vào cho chết ah! Mà cũng nhờ tụi mình "không màng danh lợi" đấy JaeJoongie mới chịu làm "nồi cơm" không công như thế, cái này mình gọi là "thả con tép bắt con tôm" vừa được mang danh "vì nghĩa quên thân" lại vừa được "(vì) JaeJoongie phục vụ" Đúng là vẹn cả đôi đường! - ohmona! Cũng-thế-thôi! Chỉ ba từ đã nói lên tất cả, thì ra....thì ra....bấy lâu nay chỉ có mình tôi ảo tưởng, ngu ngốc cung phụng đồ ăn cho tụi nó! Thôi được rồi, chuyến này ta quyết ra đi, tìm kiếm một chân trời mới! Các em! Nếu một ngày nào đó các em có hiểu thấu được tấm chân tình này thì cũng đừng tìm ta làm chi! Vĩnh biệt!

Phải! Vĩnh biệt! Lúc đó do quá shock tôi chỉ có thể đẩy cửa xông vào mà nói hai từ "vĩnh biệt" rồi cứ thế cắm đầu chạy đi, mang theo cả hành lí đến bến xe. Không ngờ xe vừa lăn bánh thì đã nghe tiếng í ới đằng sau, hóa ra tụi nó cũng còn chút nghĩa khí, vừa chạy theo xe vừa diễn tuồng "Sư phụuuuuuuuuuuuuu - Ngộ khôngggggggggggggg"

Xe đã chạy đến khi ba đứa nhỏ chỉ còn là ba cái chấm tí xíu vậy mà tôi vẫn nghe văng vẳng bên tai tiếng hét cao vút của thằng Su "Hyung ah~~Saranghaeyo!!!!", đâu đây tiếng thằng Chun "Ca ca ah, nhớ bảo trọng!" còn cả út cưng "JaeJoongie mau về nhé!! Em sẽ nhớ hyung lắm!" huhu nhớ tôi gì chứ, yêu tôi gì chứ, yêu đồ ăn tôi nấu, nhớ đồ ăn tôi nấu không ah, nhưng mà sao thấy vui quá vầy nè, huhu lại muốn khóc rồi, ChunSuMin ah dù có bị đối xử như thế nào chăng nữa hyung vẫn mãi mãi yêu tụi em!!!!

Sau đó khi tôi vừa lên Seoul thì lập tức nhận được biết bao nhiêu là cuộc gọi, thì đã nói là tôi vốn được yêu mến mà, trong nhà ngoài ngõ, trong lớp ngoài trường cả thảy cũng cả ngàn người vậy mà chỉ có sơ sơ 200 người gọi, vậy là ít đó! Đặc biệt là ChunSuMin nha, chắc lúc thiếu vắng tôi rồi mới biết giá trị thực của tôi, ngày nào cũng tâm sự tỉ tê, tại ta nói không có về quê được, toàn ba, má anh em xách đồ lên thăm không hà! Tại sao hả? Động não chút đi! Ra chưa? Thì tại cái tật hay ngủ chứ gì! Bữa lên Seoul an toàn không sứt mẻ miếng nào hết là nhờ umma có gửi gắm bác tài trước đó, giờ trên đây có quen ai đâu mà về! Ý thôi quay lại vụ tâm sự, thì rồi từ bữa quen Yunho đó, có nhiều chuyện để nói hơn nên anh em tôi chuyển sang chat voice cho đỡ tốn "xiền", lại có thể gửi hình ảnh lung tung, cái này là sáng kiến của Minnie, giờ mới biết Internet thiệt là lợi hại ah!

Những tưởng sau vụ đó tụi nó biết "cải tà qui chính" rồi (chẹp ăn nói riết bị nhiễm của thằng Chun hà) không ngờ hôm nay lại nhân lúc tôi không có mặt, yeah, thật ra là đang trốn trong nhà tắm, mà phản bội tôi một lần nữa!

Chuyện là lúc nãy thấy mặt Yunnie "biểu cảm" quá chưa kịp nghĩ gì thì đã thấy mình "tự thân vận động" chui vào phòng tắm trốn rồi, mà đã vào phòng tắm thì phải tắm, đúng hông? Cái này gọi là phản xạ vô đồ kiện íh, mà đã "vô điều kiện" thì làm gì nhớ đến chuyện có mang theo quần áo hay không chứ, để giờ cả người "nhăn như miếng măng (khô)" mà không chui ra được nè. Cũng may phút cuối sực nhớ ra Yunnie hay để mấy cái áo choàng tắm chung với khăn nên liều mặc đại! Liều, tại sao liều? Thì Yunnie cấm không cho mặc íh, chả biết sao nữa, chắc tại nó màu đỏ, nổi quá mà! Vừa lấy hết dũng khí bước ra thì đã thấy Yunnie nằm hiên ngang trên giường, còn bắt chéo nhịp nhịp chân nữa, chưa kịp ú ớ gì thì lại phải đớ cả họng khi nghe thấy Yunnie gọi, giọng hết sức ngọt ngào thốt ra một cái tên:

_Hoa Hoa.....ah~~~~~ - anh vừa gọi vừa vẫy vẫy tay với tôi cùng ánh mắt thật là .....trìu.....trìu mến!

_Yun...nie.....sao....sao...mà....anh...biết? - tôi lắp bắp nhìn anh hỏi, chiếc khăn lau tóc cũng vì nghe đến hai tiếng "Hoa Hoa" mà đành đoạn tiếp đất nãy giờ, trên cái hành tinh xanh biên biếc này chỉ có sáu người biết vụ "Hoa Hoa", để lọt ra ngoài, trừ phi.....

_ A~~em không thấy đáng yêu sao baby, đã đồng ý làm vợ anh rồi mà giấu nhé! Là mấy đứa em dễ thương kể đó! - grừ, biết ngay mà, thằng nhãi Yoochun chắc luôn, tối ngày văn vẻ Tây Tàu mới làm lộ ra cái tên đó! Aishhhh xấu hổ chết mà! Xem lần này hyung có xử mày ra hồn không!

_Đáng yêu chỗ nào chứ! Em thấy thật là kì cục, nghe cứ như là con chi...hua...hua íh! - tôi đáp rồi bực bội lụm cái khăn lên đến chỗ Yunho, hè hình như anh quên cái vụ hồi nãy ồi, đỡ quá, làm tôi nhăn nhúng hết cả người.

_Không mà, tên đáng yêu như người íh! Mà nói anh nghe sao lại có cái nick name ngộ thế, mang hơi hướng Trung hoa nhỉ? - ha đúng là Yunnie quên thiệt rùi, còn giúp tôi lau tóc nữa, thương ghê chưa, sao không thắc mắc tôi đang bận áo choàng đỏ chét mà đi hỏi xuất xứ cái tên chi hen?!

_Ừ thì hồi bé lúc em mới tập nói áh, không hiểu appa coi cái gì trên tivi mà tự dưng xách về nhà một chậu hoa lan rồi suốt ngày đi theo em, chỉ chỉ vào cái chậu, bắt em phải "Nói hoa đi con!" Thế là suốt tuần đó em lúc nào cũng nói "Hoa...hoa" ai hỏi tên gì, mấy tuổi cũng trả lời Hoa Hoa nốt, aish vậy đó, lớn rồi mà cứ bị pama với tụi nhỏ gọi thế! - thật lạ là tôi cảm thấy rất thoải mái dựa vào người Yunho và kể hết lí do ra đời cái nick quái dị đó chứ không hề bực bội như trước đây, mặc dù Yunho đang cười rất chi là thích thú ah!

_A~~ cũng may là em không trả lời giống trên tivi ấy, nếu không giờ anh phải gọi em là "Hoa Lan" rồi!

_Gì mà Hoa Lan, không hiểu?

_Thì cái quảng cáo trên tivi áh, thời đó rất nổi tiếng ah! Khi người bố bảo con mình nói hoa đi con thì người con sẽ thông minh trả lời là hoa lan luôn!

_Ý anh nói là em hông thông minh chứ gì! - tôi lườm anh một phát tóe lửa, hừ, lúc ấy nhỏ xíu mà sao biết được!

_Không có, ý của anh là....em là một cậu bé ngoan, bố bảo nói hoa thì nói Hoa thôi, không có nói thêm ah, Joongie rất là ngoan, hahaha! - anh nói rồi ôm bụng cười sặc sụa làm tôi quê chết đi được.

_Anh! Đáng ghét! - tôi vùng vằng đứng dậy không cho anh ôm nữa, chợt lúc này mới để ý đến tình trạng tế nhị của mình, trên người chẳng có gì ngoài chiếc áo choàng lòe lọet, kể cả quần nhỏ cũng không! Ah thật ra là có quấn khăn tắm ở trong nữa! <umma lẽ ra không cần phải nói thêm câu sau đâu!>

_Đi đâu chứ hả? Tưởng anh quên vụ gửi hình áh? Không có đâu nha, tội này chưa xử lại thêm tội khác rồi. Em! Dám ăn bận thế kia hả? Ngày nào anh cũng nhắc đi tắm phải mang đồ theo mà! Em....là muốn nhân đôi hình phạt...đúng không? - Yunho đột ngột kéo tôi đẩy xuống giường, khoảng cách giữa cả hai gần như là không có, chết rùi, Yunnie nhớ dai quá, làm sao đây?

_Em....xin lỗi mà, em chỉ muốn mọi người biết về anh thôi, nhưng thấy mặt anh có vẻ không vui nên cuống cả lên quên mang theo quần áo luôn! Em không cố ý mà, Yunnie~~~ - muốn người ta nguôi giận thì có nước.....năn nỉ chứ làm gì, thấy chưa?! Xìu xuống rồi kìa, đã bảo Yunnie thương tôi nhất quả đất, sao nỡ phạt cơ chứ!

_Em đó, thấy anh thương rồi làm tới! Đi vô mặc quần áo đàng hoàng rồi ra đây anh nói này nghe! - Yunho gấp gáp vơ đại bộ đồ rồi đẩy tôi vào phòng tắm, từ từ người ta đi làm gì nóng dữ, còn không quên xỉa vào trán tôi một phát mới chịu ah! < là áo choàng tắm màu đỏ đó umma ah, nghĩ xem có "hot" không? >

_Rồi, nói đi, em nghe! - sau khi quần áo chỉnh tề tôi chui vào lòng Yunho ngồi chăm chú lắng nghe, chắc có chuyện gì quan trọng lắm đây!

_Em em, biết đầu tháng tới là ngày gì không? - sao không chớ, có tẩy não tôi cũng nhớ mà!

_Là sinh nhật Yunnie! - tôi hào hứng đáp, mà khoan, sao tự nhiên Yunnie nhắc vậy ta, hay là muốn có quà trước, chết chưa vẫn đang đau đầu cái vụ này!

_Giỏi ta! Anh muốn.... - chết rồi, là thật rồi!

_Bí mật mà! - tôi vội chen vào không để Yunho nói hết câu, không lẽ để Yunnie biết mình chưa nghĩ ra quà sao?

_Hửm? Bí mật gì? Em biết anh tính nói gì hông mà la bí mật? - anh hỏi rồi tiện tay nhéo hai cái má phính của tôi một cái, hừ lo cho người ta ăn no ngủ kĩ rồi giờ thích ngắt là ngắt thích nhéo là nhéo sao?

_Thì......thì......thì là.....em chưa nghĩ ra quà đâu, anh đừng có đòi! - tôi cúi gầm mặt xuống lí nhí nói, lòng thấp thỏm chờ đợi........

"Cốp" nè

_Ngốc! Ai đòi quà của em chứ hả? - biết ngay mà, sau khi nói xong sẽ ăn ngay một cái cốc vào đầu kèm theo chữ Ngốc to tướng, hix bị riết quen đó!

_Ủa hổng đòi quà chứ đòi gì? - tôi dù uất ức bao nhiêu cũng không thể phản kháng khi bị Yunho cốc nên đành trơ mặt hỏi tiếp!

_Anh muốn....bữa đó em đưa anh về quê em! - h.....ha....hả?! Tôi có nghe lộn không?

_Quê em? Choongnam ấy hả? - trời không lẽ anh định......nhưng mình mới quen nhau thôi mà!

_Ưh em làm gì ngạc nhiên thế? Hay ở dưới đó có hứa hẹn với ai rồi nên không dám dắt "tui" về, đúng không? - anh hỏi câu sau mà mặt hầm hầm, còn xưng "tui" nữa, kiểu này tôi mà lắc đầu là có nước chết!

_Ấy da, làm gì có ai chứ hả, em chỉ là thắc mắc sao tự nhiên anh muốn về quê em thôi?! - nam mô a di đà, cầu mong là không phải......không phải nha....

_Thì sinh nhật anh nên anh muốn đi chơi đổi gió vậy mà! Với lại anh cũng thấy mến tụi nhỏ, muốn gặp mặt coi sao! - phew~~ may quá, vậy là không phải....

_À cũng tiện thể ra mắt bố mẹ vợ luôn em nhỉ, với phải cho người ta biết em là "hoa" đã có chậu rồi để khỏi mắc công tơ tưởng nữa! - sặc, câu trên chưa kịp vui mừng vì "không phải" thì tới câu này là thành "phải" rồi! Chậc, đáng ra ai vào tình cảnh như tôi cũng phải vui vẻ lắm mới đúng, người yêu mà nói vậy thì còn gì bằng! Vui thì vui quá chừng, nhưng mà lo......

_Anh khỏi về thì ở quê em ai cũng biết rồi nhưng mà anh ah, em dẫn anh về vậy có nhanh quá không anh?

_Trước sau gì em cũng là vợ anh! Anh chỉ lo sau này công việc nhiều rồi em muốn về anh cũng không đưa về được, em cũng rất nhớ gia đình mà đúng không? - anh hôn nhẹ lên tóc tôi nói, hức thật sự tôi muốn về thăm pama với tụi nhỏ lắm đó, dù cách mấy tháng mọi người đều lên thăm nhưng mà tôi vẫn nhớ lắm, không đâu bằng nhà mình hết! Điều này tôi tuyệt nhiên không hề nói ra mà Yunho vẫn hiểu, thật là cảm động quá đi!!!!!

_Vậy....vậy.....bữa đó mình về nha anh! Yunnie ah, cảm ơn anh! - tôi xúc động ôm anh thật chặt, cố giấu tiếng nấc, a dạo này tôi mít ướt quá, khéo có ngày lại mang tiếng "mít ướt ì ạch" như thằng Chun thôi, huhu!

End JaeJoong 's POV

Phập! Một con thỏ đã sập bẫy! Khửa khửa khửa!!!!!!!!!

End chap 6

CHAP 7

Changmin 's POV

~Tính tính tính tình tang tang tang~

~Cuộc đời mình như chiếc thuyền nang~

~Trôi nó trôi bềnh bồng, đi tới New Délhi~

~Mình muốn "thim" béo phì,~

~Thì cứ xơi cà-ri,~

~Cơm cà-ri New Délhi~

~~~Phì là phì với cơm cà-ri~~~

Oáppppp.......buồn ngủ quá đi.....hát vẩn vơ mà cũng ra được một bài đàng hoàng, công nhận mình cũng có khiếu quá chứ, nhắc đến, chẹp, lại thèm......a phải rồi!

_JaeJoongie!! Minnie muốn ăn cà-ri New Delhi!

_............- im lặng, chắc là không biết tôi nói món gì rồi!

_Đừng nói không biết New Delhi là gì nhé?!

_.............- lại im lặng, chắc bị tôi nói trúng tim đen chứ gì!

_Là thủ đô của Ấn Độ đó hyung ngốc ah, mau về học lại địa lí đi! Đừng làm cay quá nhé, Minnie không ăn được, tôm nhớ lột vỏ đó nha, ah hyung cũng đừng mua bột cà-ri ngoài siêu thị nhé, không ngon đâu!

_..................- quái, bình thường sẽ đốp lại ngay mà, sao im re vậy kìa? Sao có cảm giác như có một con quạ vừa bay ngang qua đầu ( ||| = - =) quát.....quát....quát!

Chết, lại quên, JaeJoongie đi học cả năm nay mà vẫn không nhớ, cứ mỗi lần thèm gì lại réo tên thôi, aishh nhiều lúc nói chuyện một mình như thằng khùng mà không biết! Hên chưa lần nào bị bắt gặp chứ không thể nào cũng bị SuSu với lão Phác cười cho thối mặt! Haish, nồi cơm điện xinh đẹp ah, cái chảo hay phùng má ah, cái xoong hay nói nhiều ah, bao giờ hyung mới về với em đây?!

Hey, hey làm ơn đừng nghĩ lệch lạc đi đấy, không có MinJae hay JoongShim hoặc đại loại là một tình yêu thầm kín gì ở đây nhé! Chỉ là từ ngày bếp trưởng khăn gói lên Sơ-un học thì Shim Changmin khỏe mạnh ngày nào giờ đã héo hon cả người. Vẫn một ngày sáu bữa như thường lệ nhưng mà khẩu vị không có được vừa ý, cũng vì thế mà ăn "không được nhiều" như hồi còn JaeJoongie, dù lúc nào cũng tự nhủ với bản thân rằng JaeJoongie đang ở chốn đất khách quê người, ăn uống kham khổ, vì thế ở quê nhà tôi phải ăn thay cả phần hyung ấy! Nói nghe rồi bỏ nha, umma dù đứng bếp mấy mươi năm cũng không thể nào bằng JaeJoongie được!

Kể ra thì có vẻ tụi này chỉ biết ăn vạ JaeJoongie thôi, nhưng mà thật tâm cũng rất là yêu thương! Lúc nhỏ, thấy JaeJoongie nhát quá nên ba đứa mới xúm lại trêu chọc, phá phách cho vui cửa vui nhà, không ngờ JaeJoongie vẫn một mực nhúng nhường cho qua, vì thế mấy trò đùa quá quắt ngày càng gia tăng, chỉ mong là hyung ấy có thể mở miệng mà rủa chúng tôi một câu hay đá cho một cái cũng được!

Có công chọc phá có ngày tức điên, cuối cùng thì vào một ngày nắng ấm, mây xanh JaeJoongie cũng vì tôi vô ý làm SuSu ngã xuống cái mương gần nhà, mém nữa thì thành cá heo chết chìm, mà mắng tôi một trận nhớ đời! Cũng kể từ lúc đó cả bọn mới phát giác ra tấm lòng lâu nay của JaeJoongie, vì yêu thương mà nhẫn nhịn chứ không phải là lạnh lùng hay sắt đá! Rồi như giải tỏa được khúc mắc, từ đấy mấy anh em mới bắt đầu chân thật, cởi mở với nhau hơn, nhưng mọi thứ vẫn như cũ, bọn tôi vẫn chọc phá, ăn vạ, JaeJoongie vẫn hiền lành, ngây thơ và cái tật ham ngủ vẫn không bỏ được!

Ah, tôi vẫn chưa nói chỉ, bây giờ JaeJoongie đã là hoa không thể thiếu chậu rồi, điều này làng trên xóm dưới ai cũng biết, đừng nghĩ bọn tôi khoe mẽ gì nhé, là bởi cái banner quảng cáo giường gối gì gì đó nằm chình ình ở trạm xe bus ấy! Lúc đó mới tới tấp gọi hỏi hyung ấy, làm người mẫu quảng cáo thế mà ém nhé, cũng vì thế mà biết thêm được JaeJoongie đang thầm thương trộm nhớ người ta, haha, không ngờ JaeJoongie ngây thơ ngày nào mới xa bọn tôi một chút thì đã tìm được người ưng rồi!

Theo lời hyung ấy kể thì anh ta có vẻ tốt lắm, tên Jung Yunho, nhìn ảnh thì thấy cũng được, tướng tá ok, lại là tổng giám đốc thì hyung tôi xem ra khỏi cần lo không có chăn ấm nệm êm rồi, chỉ sợ là không thật lòng thật dạ với hyung tôi thôi! Nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm tình với người này, có cảm nhận rằng anh ta là một người tốt, mới hôm trước cũng vừa chat voice xong, cảm giác lại càng thêm phần chắc chắn!

Tụi tôi làm gì cũng có mục đích nhé, bảo Yunho hyung về cũng là vì muốn soi kĩ hơn thôi, xem có thật sự xứng đáng với JaeJoongie không, gì chứ mắt nhìn người thì tuyệt đối Minnie tôi không lầm đâu! Nếu thật là người toàn tâm toàn ý thì giúp hyung ấy cải tạo JaeJoongie cũng không có gì là khó, coi như là đáp trả cái tủ lạnh "to đùng" mà Yunho hyung vừa gửi xuống, thức ăn không những được lắp đầy bên trong mà còn kèm theo rất nhiều ở ngoài nữa!

Chính xác là to đùng đó nha, cao lêu nghêu như tôi mà còn phải ngẩn cổ lên nhìn tầng cao nhất nữa kìa! Nói Yunho hyung là "đại đại hảo hán, chính nhơn quân tử" như lão Phác ca tụng quả không sai ah, mới hôm qua ước hôm nay đã thấy (cái tủ lạnh íh) mà xét cho cùng Yunho hyung quả thật là người rất thông minh, tôi nói tủ lạnh nhà JaeJoongie bé quá thì gửi xuống đúng nhà JaeJoongie thôi, của nào cũng để dành vợ, làm cả bọn tôi mấy ngày nay dọn luôn qua bên ấy, tiện việc càng quét ah!

Đang mải mê nghĩ nghĩ suy suy thì mẹ Kim luýnh quýnh chạy vào, thẳng tay đập bốp vào đầu tôi một cái, yah biết IQ người ta bao nhiêu không, phải cẩn thận chứ!

_Cái thằng này, mày còn ngồi đây, hyung mày về kìa, có cả con rể nữa!!! Mày gọi hai thằng kia dậy mau đi con! - AAAAAA JaeJoongie về rồi, sao sớm vậy ta, chưa cuối tháng nữa, chắc là nôn được về nhà đây mà!

_Dậy mau! Nồi cơm điện về!! - tôi nhanh chóng chạy vào phòng, đá vào hai cái mông đang chổng lên của SuSu và lão Phác, nhìn hai người đó nghe đến nồi cơm điện mà giật mình bật dậy đập đầu vào nhau thiệt là mắc cười, chưa hết nha còn bị kẹt ngay cửa vì không ai chịu nhường ai ra trước, tôi thấy vậy liền hào phóng tặng thêm một đạp nữa làm cả hai té nhào ra ngoài, nằm bẹp dí dưới sàn như hai con chuột cống bị xe cán khi băng đường, lúc vừa ngước lên đã thấy JaeJoongie cùng Yunho hyung và mẹ Kim cười cười nói nói đi vào.

_Oh mo, hyung về mà tụi bây mừng vậy đó hả? Đứng lên coi! - nói rồi, JaeJoong định bỏ vali xuống đến đỡ hai người đó dậy nhưng tôi đã nhanh chóng bước qua hai cái "xác" ấy mà bay đến ôm hyung, mặc cho cái nhìn rất chi là phẫn uất của hai tên kia!

_Hix hix, nhớ nồ.... JaeJoongie quá đi ah, đi mãi mới chịu về! - tôi ra sức ôm JaeJoong hyung thật chặt, lúc đầu định nói nồi cơm điện nhưng chợt nhớ đến cơ đồ đại sự vẫn còn phía trước nên đổi thành nhớ JaeJoongie! Lúc đấy khẽ liếc qua thì thấy Yunho hyung mặt mày kì kì, không những mắt giật mà mép cũng giật giật theo, tốt đấy, nhưng hyung của tui mà, tui có quyền!

_A được rồi, em là....Changmin đúng không? Buông ra nào, JaeJae sắp chết ngạt rồi này! - coi kìa mới ôm một chút mà đã....., mà thôi tôi nhịn đấy, buông thì buông!

_Ấy, JaeJoongie về mà hai hyung còn nằm bẹp thế ah, mau lại chào hyung ấy đi chứ! - tôi nói rồi tỏ vẻ ân cần đến đỡ SuSu và lão Phác đứng dậy, dù thật ra hai người đấy đang lồm cồm bò dậy nãy giờ.

_Đợi mày đến đỡ chắc tao xuống lỗ rồi quá, ranh con! Không phải mày đạp hyung té ah! - tôi vờ huýt sáo ngó lơ chỗ khác, ai biểu cái tật bon chen!

_Hoa Ho....ah nhầm JaeJoongie yêu quí cuối cùng cũng "hồi hương" rồi! Đệ nhớ ca đến "băng hà" mất! Ca mới về chắc mệt lắm ha, "hoa thể " có thấy "bất an" chỗ nào không? - dòm lão Phác coi, vừa mới mở mồm đã định gọi Hoa Hoa, JaeJoongie trừng mắt một cái thì lập tức ngậm miệng lại, tưởng gì còn ráng "hoa thể " một phát mới chịu, đã vậy còn băng hà nữa chứ làm như mình là vua íh!

_Thôi nào mấy đứa, quên mất Yunho hyung rồi ah, giới thiệu với cả nhà đây là Yunho, là....là.....người....người.....- ghớm chưa, từ lúc đi vào đã kè kè khoát tay người ta, khỏi giới thiệu cũng biết chức lớn cỡ nào rồi!

_Con rể đây mà! Qua đây, qua đây ngồi với umma uống miếng nước nè con! Để umma đi gọi appa con về nhá! - trùi ui, má Kim đây sao, bình thường chẳng thèm gọi mình một tiếng con, hôm nay lại, hức, không công bằng mà!

_MẸ! - coi mặt JaeJoongie kìa, còn hơn cà chua chín, làm vợ người ta cũng đã đồng ý rồi, thế mà còn.....

_JaeJae qua đây ngồi đi em! Con chào mẹ, hyung chào mấy đứa, hyung quả thật là chồng chưa cưới của JaeJoongie nhà mấy đứa! Ah mà appa con đi đâu thế ạ? Nếu appa có việc bận thì không cần làm phiền đâu ạ! - wow công nhận hai người thật xứng đôi, ngồi cạnh nhau cứ như tiên đồng ngọc nữ, đúng là trời sinh một cặp mà! Chưa gì đã thấy pama Kim có thêm con rồi!

_Bạn chí cốt của ba Kim đến chơi nên hai ông già rủ nhau đi câu cá, ngắm cảnh gì gì đó rồi hyung!

_Chính xác là "ngao du sơn thủy" chứ tiểu Mân! Ni hao, ni hao! Đệ là Park Yoochun, nic-cờ-nem tiếng Trung là Phác Hữu Thiên, hân hạnh được diện kiến Duẫn Hạo ca! Còn đây là đệ đệ của đệ - Shim Changmin, níc-cờ-nem Thẩm Xương Mân, kia là bạn thâm giao của đệ - Kim....Kim Junsu! - lão Phác tuôn một tràng tàu ngữ lẫn tây ngữ, bảo đảm Yunho hyung chẳng hiểu mô tê gì đâu!

_Duẫn Hạo là....là sao? - biết ngay mà

_Là tên tiếng Trung ảnh tự đặt cho hyung ấy, Trịnh Duẫn Hạo, cái tên nói lên tất cả, đúng là người vừa đẹp vừa có uy tín, hyung nhỉ! - tôi mau mắn nhảy vào giải thích, khẽ nháy mắt khi nhắc đến chữ "uy tín", đúng là tên thì do lão Phác đặt nhưng dịch nghĩa cái tên là do cái đầu thông minh này làm ah nha!

_Vậy....em ắt hẳn là Junsu rồi, em không có tên tiếng Tàu như mọi người sao? - sau khi cười mỉm chi đáp trả lại tôi thì Yunho hyung quay sang Susu hỏi.

_Uer kyang kyang, đương nhiên là có ạ, chỉ tại tên em là "Kim Tuấn Tú" nên tên mỏ nhọn mà còn nhỏ mọn đó không gọi thôi! Là ghanh tị đó hyung! - nhìn hai người đó gườm gườm nhau, trán nổi gân xanh mà tức cười, ba hồi thì thương nhau lắm, ba hồi thì cắn nhau đau, chuẩn bị gây chiến nè!

_Hứ, chỉ tại người không hạp với tên, nếu gọi thì sẽ bị cứng miệng, sái quai hàm! Ta không muốm mồm bị đông không động đậy được! - đấy đấy bùng nổ rồi!

_Hạp, không hạp chỗ nào, nhìn Su từ trên xuống dưới có chỗ nào không hạp với tên "Tuấn Tú" hả???

_Xì, ta nhổ vào, nhìn nhà mi đi, mắt nòng nọc, mũi hĩnh, má phính, "thanh âm" như cá heo, điệu cười quái đản! Nhìn đi nhìn lại chỗ nào gọi là "Tuấn Tú" chứ! Như Duẫn Hạo ca ca kìa, tên chuẩn với người!

_Chuẩn, muốn chuẩn chứ gì, được rồi còn Chun, Phác Hữu Thiên phải hông, nói đi, Phác Hữu thiên là gì, là gì hả??? - chết chưa, lão Phác xưa nay làm gì biết vụ này, chỉ đặt tên cho người khác là giỏi, làm gì biết nghĩa đâu! Hữu là so much, so many, nhiều, vô vàn, tùm lum thứ còn thiên là trời, god, sky, không lẽ là "vô vàn trong trời đất" nghe kì quá đi!

_Ta....tên....ta....có nói mi cũng không thông! - tới nước này còn mạnh miệng, hyung nhìn qua em cầu cứu làm chi nữa, em cũng bó tay mà! Tôi khẽ lắc đầu ra hiệu, lão Phác liền trợn mắt nhìn như không tin, tôi đành thành thật gật đầu, nhìn lão Phác cái mặt ỉu xìu mà lòng tôi.......thiệt hả hê, đáng đời, chịu ê mặt đi ha, cho bỏ cái tật dốt mà hay xổ Nho!

_Chính là làm bạn với trời! Hữu trong bằng hữu, thiên là trời cao, ý nói tiểu Phác cốt cách, nhân phẩm, tài năng đều là bậc hiếm có, xứng đáng làm bạn với trời! Chỉ là chuyện nhỏ, hai đứa hà tất phải cãi nhau, đều người nhà cả hay nể mặt hyung mà xí xóa hết nha?

_Hảo! Trăm nghe không bằng một thấy, nói Duẫn Hạo ca vừa khôi ngô anh tuấn vừa xuất chúng anh tài quả không thẹn với lòng, ca chính là nói đúng ý đệ, chỉ là chuyện vặt vãnh của hậu bối đã phiền ca ca lưu tâm rồi! - ew, không hổ danh Phác đại "da" mà, mặt dày quá đi!

_Đồ xảo.....xảo..... - trời, mừng hụt rồi, tưởng hôm nay Susu thông minh đột xuất chứ!

_Xảo biện hay ngụy biện đều dùng được đó hyung! - tôi nhỏ giọng tiếp ứng cho Susu, với mấy người thích ăn nói hoa hòe như lão Phác thì phải mắng như thế mới thấm! Hèy Phác ca đừng nhìn em như thế, cóc sợ đâu nhá!

_Đúng, đồ xảo biện! Lần này Su cho qua nhé, nể tình Yunho hyung thôi! Hai hyung nghỉ ngơi đi ạ! Em đi xả stress! - Susu nói rồi cong mông bỏ đi không quên đá vào cánh cửa sắp rớt bản lề một cái thật mạnh! Haizz, mới gặp nên bảo nể thế đấy chứ tôi không chắc những lần sau lời nói của Yunho hyung còn có hiệu lực đâu, nhìn JaeJoongie thì biết, tiếng nói sớm đã bị mất giá trị từ năm lên tám rồi!

-------------------------------------------

Gặp nhau chưa đến nửa ngày nhưng anh em tôi đã thân như thể bạn bè lâu năm, thiện cảm với Yunho hyung không phải chỉ mình tôi có, hai người kia cũng thế. Cơm nước xong xuôi, anh em vừa hú hí nhau ra sân sau định bàn đại sự thì lại gặp ngay lúc JaeJoongie tắm xong, nhanh như chớp kéo bọn tôi đi, bảo cùng ngủ chung một bữa! Người gì đâu, dẫn chồng tương lai về mà để người ta một mình một phòng, có ngủ cùng với nhau thì cũng chẳng ai lên tiếng đâu, việc gì phải mắc cỡ như thế! Vậy là đành nháy mắt ra hiệu, có gì liên lạc sau hyung nhớ!

Tưởng cái chi, hóa ra tống bọn tôi vào phòng để rút kinh nghiệm yêu đương cho đàn em học tập! Đừng thấy hyung tôi ngây thơ mà tưởng ảnh mù tịt về tình yêu nhé, hổng dám đâu! Nếu lão Phác mê kiếm hiệp từ thuở lọt lòng thì JaeJoongie còn cao hơn một bậc, đã cùng mẹ Kim chấm khăn lau nước mắt, xem phim tình cảm quốc gia từ thời mới hình hài kìa! Bởi vậy từ "Trái tim mùa thu" sang "Chuyện tình mùa đông" hay đến tận "Nấc thang lên thiên đường" JaeJoongie đều đã lãnh hội đầy đủ và sâu sắc, Hàn Quốc mà, muốn lâm li bi đát cỡ nào cũng có! Lúc trước đáng ra khả năng JaeJoongie cũng đủ để truyền đạt cho hậu thế rồi cơ mà bản thân chưa từng trải nên mới hoãn lại đó thôi, giờ chồng cũng sắp có rồi, nay mai nếu có điều kiện chắc sẽ đi in sách đây!

Người xưa nói có của ngon vật lạ thì phải chia sẻ, một mình ôm trong bụng sẽ gây viêm tắc đường ruột mà chết, "Bách Yêu Toàn Thư" này so ra còn hơn của ngon vật lạ một ngàn lần, vì vậy Minnie tôi càng phải sẻ chia ah! Sau đây là toàn bộ văn thư JaeJoongie đã viết, hiện đang được đóng khung treo giữ cẩn thận sau cửa phòng tắm toilet, để tiện việc "nghiền ngẫm" trong lúc hành sự! Vì lí do văn thư quá dài, tôi xin được trích ra phần mà theo JaeJoongie cho là quan trọng nhất:

BÁCH YÊU TOÀN THƯ

Tác gia: Kim JaeJoong

Chủ biên tập: Kim JaeJoong

Chỉnh sửa: Kim JaeJoong

( Chép tay lần I )

( Cấm sao lưu dưới mọi hình thức dù tuyệt phẩm chưa được mua bản quyền! )

CHƯƠNG 3- Để tránh những bi kịch trong tình yêu!

1. Bình tĩnh là điều quan trọng nhất!

Trong mọi trường hợp, tình ngay lí gian, bắt gặp chàng/nàng đang cùng người khác ôm/hôn/nắm tay hoặc thậm chí trên giường cũng phải giữ bình tĩnh!

Bình tĩnh suy xét mọi việc, nói chung phải có đầu óc thám tử một chút, trước hết phải xem nét mặt, thái độ của hai người (hoặc có thể nhiều hơn) khi bị bắt gặp, tiếp theo là xét đến nhân chứng, vật chứng, địa điểm, thời gian xảy ra vụ án íh nhầm tình án! Nhất là phải soi kĩ thái độ của ả hồ ly/tên đểu cán, rồi mới đến chàng/nàng, nếu tình địch có hành động, lời lẽ khêu khích, lửa cháy đổ thêm dầu, còn chàng/nàng thì như nai vàng ngơ ngác, kiểu như từ cung trăng rớt xuống hoặc đang có cử chỉ cự tuyệt, khó chịu khi bị động chạm thì xếp vào diện tình nghi chàng/nàng bị hại!

Thông thường, do quá nóng giận bạn hay bỏ qua các chi tiết đó, chỉ lắp bắp " Hai người.....hai người..." rồi chạy đi mất. Điều đó chỉ càng tạo cơ hội cho tình địch, bởi vậy mới nói bình tĩnh suy xét là việc đầu tiên cần làm! Nói chung còn phải tùy hoàn cảnh cụ thể mà xử lí! Chi tiết sẽ nói rõ ở các chuyên mục sau.

Cũng xin nhắc thêm, dù chàng/nàng đích thực là bị gài thì cũng không thể chỉ một hai câu xin lỗi mà cho qua được, nhất thiết phải có phương pháp giáo huấn nhất định, cho chừa cái tội ngốc nghếch, ngây thơ, ngơ ngác, dễ tin người,...., cốt là để tránh lặp lại sử cũ, phòng bệnh hơn chữa bệnh mà!

...................

8. Kiên nhẫn là một đức tính cần phải rèn luyện!

Vì sao nói vậy?! Khi "vô tình" nghe được chàng/nàng nói chuyện trực tiếp/gián tiếp (điện thoại) với "một người nào đó" về bạn/chuyện có liên quan đến bạn/tình yêu của hai người, nhất thiết dù có nóng mặt, lời lẽ khó nghe đến đâu cũng phải chịu đựng, kiên nhẫn nghe đến hết cuộc thọai, để tránh hậu họa, hiểu lầm về sau, điều này cũng rất giúp ích cho bạn, có thể nhanh chóng biết được chàng/nàng là quân tử/sở khanh hay thục nữ/yêu hồ, liệu đường tính toán!

Chớ nghe một nửa đã vội bỏ đi, không nắm đầu nắm đuôi sẽ dễ gây sứt mẻ tình cảm hoặc có trường hợp vì tác nhân bên ngoài nào đó mà không thể nghe tiếp được thì nên giữ trong bụng, từ từ điều tra cho rõ ngọn ngành, không nóng nảy mà bứt dây động rừng!

..................

19. Luôn luôn lắng nghe, tùy trường hợp mà thấu hiểu!

Nếu đã trót mất bình tĩnh thì phải cho ngừơi ta cơ hội giải thích, tránh mặt là điều không nên làm! Hãy dành thời gian nghe chàng/nàng lí giải mọi chuyện rồi tìm thêm nhân chứng, vật chứng hay người có liên can để xác nhận! Sau đó tùy mức độ sự việc + mức độ thành khẩn mà xử lí!

...................

25. Cứng rắn, mạnh mẽ! Yêu là phải tin tưởng vào đối phương.

Khi tình yêu bị phản đối hay ghanh ghét, khi bị cha, mẹ, ông, bà, anh, chị, em, cô, dì, chú, bác, vị hôn phu/hôn thê, bạn bè, người thân thích,......, gọi chung là "một người nào đó" của chàng/nàng đến tìm bạn, đề nghị chia tay (thường kèm theo tiền) hoặc đâm thọt, xỉa xói, nói bóng gió, dựng chuyện,...., khiến bạn bị tổn thương, thì tuyệt đối không được mềm lòng, buông xuôi, phải cứng rắn, mạnh mẽ đấu tranh!

Biện pháp tốt nhất là phải đối chất với chàng/nàng để xác minh sự việc rồi cùng nhau tìm cách giải quyết! Âm thầm/lặng lẽ bỏ đi chỉ gây đau khổ và lãng phí thời gian cho cả hai. Còn chưa kể đến miệng lưỡi thế gian, những kẻ ghanh ghét được đà thêm muối dặm tiêu, tạo thêm nhiều hiểu lầm có khi dẫn đến hận tình, biến người ta thành kẻ độc đoán, lạnh lùng, không bao giờ mở cửa trái tim một lần nào nữa!

Dù biết trong tình yêu cao thượng, hi sinh là điều đáng quí trọng nhưng nói sẽ tốt cho đối phương thì sao không thử nghĩ xem nếu thật sự yêu thương nhau, liệu vắng nhau một ngày có chịu đựng nổi hay không, người đi một nửa hồn tôi mất mà! Quả thật nếu chọn lựa ra đi dù là cao cả đến bao nhiêu thì cũng chính là đã không nghĩ đến cảm nhận của người ở lại rồi!

Chi bằng hãy kiên quyết, nhẫn nại, duy trì, chứng tỏ tình yêu, cá sấu còn nhỏ nước mắt, nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau!

....................

33.Thành thật là trọng điểm!

Khi yêu ai mà không muốn hiểu rõ về người mình yêu cơ chứ, bởi vậy phải thành thật chia sẻ với đối phương, dù là những chuyện uẩn khúc hay quá khứ đau buồn cũng nên tìm cách nói ra sớm nhất! Chắc chắn sẽ có những chuyện không hay nhưng nếu người đó thật lòng cảm mến bạn thì nhất định sẽ bao dung, độ lượng, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cái chính là biết dùng tình yêu bù đắp lại tất cả!

Đã là điều quan trọng thì luôn cần thiết trong mọi trường hợp! Ví dụ điển hình thường thấy trên TV: đột nhiên phát hiện ra bản thân mắc bệnh nang y, cuộc sống không kéo dài được bao lâu trong khi tình yêu vừa mới chớm nở! Vì sợ người mình yêu đau khổ nên tìm mọi cách rời xa, từ lẳng lặng bỏ đi đến dựng màn kịch "thay lòng đổi dạ" dù là cách nào cũng hại người ta đau lòng, không những một mà tới hai lần! Bệnh tình có giấu được bao lâu cuối cùng người ta cũng biết, đến lúc đó chẳng phải là đau thêm lần nữa hay sao? Nói tìm một chốn xa xôi sống thanh thản cho đến ngày lìa đời thực chất là gây cho người ở lại nỗi đau day dứt - một đời khôn nguôi!

Đằng nào cũng phải đau khổ thôi thì nên thành thật nói ra tất cả, để còn sống những ngày cuối đời hạnh phúc bên người ta, được quan tâm, chăm sóc, cùng làm những việc xưa nay chưa có cơ hội làm, tinh thần vui vẻ không chừng còn xuất hiện kì tích, qua cơn nguy kịch, happy ending!

Kết luận: Đừng bao giờ chọn cách ra đi âm thầm/lặng lẽ (dù có lời từ biệt hay không) Hãy nói ra những điều âu lo khó nghĩ trong lòng, cứ giấu mãi chỉ càng đè nặng tâm tư, hiểu lầm chồng chất, bi kịch ắt khó tránh khỏi!

Lưu ý: Những điều này chỉ áp dụng cho trường hợp người ấy phải yêu bạn thật sự, nếu là một đứa trăng hoa, giả dối thì không cần đọc những điều trên, hãy thẳng tay say goodbye với hắn/ả đi! (J/N*: Hình như có gì không đúng? Thây kệ cho qua đi!)

Hè có phải là rất đúng không hả? Nói cho mà biết nhé "Bách yêu toàn thư" này có tận 620 trang, còn rất nhiều bí kíp tình yêu vì vậy bạn nhỏ nào có muốn nghía qua thì mau mau chuẩn bị năm suất gà rán đê, Changmin ta sẽ rộng lòng mà chỉ giáo cho! Cái giề? Có năm mà bảo nhiều á, đấy là ta đã khuyến mãi nhân dịp khai trương rồi íh, miễn trả giá đi!

Còn chuyện Yunho hyung nhờ nữa, tính sao đây, JaeJoongie cứ nhốt cả bọn trong phòng thế này sao lỉnh ra gặp Yunho hyung được? Đã lỡ hẹn mất rồi, haizzzz....Chưa kịp trút xong muộn phiền đã nghe tiếng má Kim lanh lảnh dội vào phòng:

_Các con!!! Ăn khuya đê!!!!!!!!!!!!! - ăn khuya~~yeah yeah ăn khuya, má Kim ah,~~~yêu nhất trên đời chỉ có má mà thôi~~~người cho chúng con muôn vàn tình mến thương~~~ < là câu hát nổi tiếng trong phim Miu Mập đó ^^>

End Changmin's POV

End chap 7

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: