17+18
NGỌC HUYỀN buổi sáng thấy DIỆP ANH không ăn sáng liền đi lên lầu xem, cửa phòng không khoá, DIỆP ANH ôm chăn nằm trên giường, có vẻ rất sợ hãi.
NGỌC HUYỀN đi tới, ngồi ở cạnh giường xoa đầu cô :
- Diệp Anh...xuống ăn sáng, em không đi học sao ?
- Chị hai...chết rồi. - DIỆP ANH bật dậy, nắm tay chị mình cầu cứu.
- Ai ? - NGỌC HUYỀN ngờ ngợ vì câu nói không đầu không đuôi của cô.
- Thuỳ Trang.
Ngọc Huyền trố mắt. - Cái gì, bữa trước còn sống nhăn răng mà, sao xui vậy ? Rồi chôn chưa ?
- Không. Không phải. Ý là...em....em sắp chết với Thuỳ Trang....- Diệp Anh ảo não ôm đầu quằn quại.
- Em nói lung tung gì đó ? - Sờ trán em gái, Ngọc Huyền lắc đầu, yêu đến phát điên rồi cũng nên.
Diệp Anh đăm chiêu, khuôn mặt hoảng loạn nghiêm túc hỏi. - Chị hai, nếu chị bị người ta cưỡng bức, chị sẽ thế nào ?
- Sẽ hận. Hận tới chết. - Ngọc Huyền không cần suy nghĩ mà trả lời ngay, ai ngờ nói xong lại khiến cô khổ sở hơn. Diệp Anh khóc tức tưởi.
- Toang.....toang rồi.
- Gì ? Ê, em đừng nói em và con yêu quái đó.... -Ngọc Huyền trợn mắt lên, bọn họ thực sự đã đi tới mức này ?
- Aaaaaaaa......điên mất........cứu em đi. Em phải làm sao ?
Thuỳ Trang buổi sáng thức dậy không thấy ai bên cạnh, liền có chút tủi thân, lê cơ thể có chút nhức mỏi vào phòng tắm, kì cọ một chút. Giữa hai chân, vệt máu và dịch tình đã khô lại thành màu hồng nhàn nhạt.
Thuỳ Trang sờ giữa hai chân mình, mình đã thuộc về Diệp Anh, là người phụ nữ của cô. Cô đâu ?
Nếu bận gì đó thì cũng phải nói với nàng chứ ? Thuỳ Trang tắm xong, thay đồ mới, đi ra ngoài, gối chăn lộn xộn nhàu nhĩ, đủ biết được tối qua họ đã điên cuồng tới mức nào. Nhưng tên đầu sỏ đã không cánh mà bay.
Thuỳ Trang thay grap giường rồi cầm điện thoại lên, nàng xiết tay lại, màn hình trắng tinh, không một tin nhắn hay cuộc gọi.
Tim Thuỳ Trang hẫng đi một nhịp. Cảm giác bị ruồng bỏ lại ào đến, Thuỳ Trang gượng người, có lẽ Diệp Anh bận thật, cô sẽ không giống Mlee, nàng tin tưởng cô.
Sờ sờ cơ thể mình, chỗ nào cũng bầm xanh bầm tím, cảm giác tê dại vẫn còn lẩn quẫn trong đầu nàng. Nguyễn Diệp Anb, em đừng để tôi biết được em muốn bỏ tôi, nếu là như vậy, tôi thật sự sẽ hận em tới chết.
Thuỳ Trang cả ngày ngồi ngây ngốc trên ghế, tâm tình không thoải mái, xe cộ và học viên đều giao cho bọn Lan Ngọc làm, cả cơm trưa cũng không ăn.
Sau khi ân ái, còn tưởng sẽ được dỗ dành, ai ngờ người ta lại biệt tăm, Thuỳ Trang cuộn tay lại, xoa thái dương, điên mất. Cứ năm phút xem điện thoại một lần, không có động tĩnh gì.
Thuỳ Trang thở dài, có chút bất an dâng lên.
- Thuỳ Trang, nhìn cậu mệt mỏi vậy ? - Lan Ngọc cuối giờ chiều nhịn không được đi tới hỏi. Cả ngày nàng cứ duy trì một trạng thái là ôm đầu rồi thở dài, bọn họ mấy lần định đến hỏi thăm liền bị khuôn mặt đằng đằng sát khí của nàng doạ sợ.
Thấy nàng không phản ứng,Lan Ngọc lần nữa gọi lớn hơn.- Thuỳ Trang....
- Hả ? - Thuỳ Trang giật mình ngước lên.
- Cậu không khoẻ thì về nghỉ đi. Cũng xong rồi. -Lan Ngọc chỉ chỉ đồng hồ.
Diệu Nhi từ đâu đi tới nói một câu bâng quơ.- Diệp Anh nay không tới nhỉ ?
Mặt Thuỳ Trang liền tối sầm lại, làm họ lạnh sóng lưng.
- Cãi nhau sao ? - Lan Ngọc đặt tay lên vai nàng hỏi han, con nhóc kia có bao giờ trễ hẹn đâu, ngày nào cũng đến sớm hoặc đúng giờ.
Thuỳ Trang lắc đầu. - Không có. Nhưng... - Thuỳ Trang đưa đôi mắt ngập nước lên nhìn Lan Ngọc.
- Hả ? - Lan Ngọc khẩn trương vỗ vai nàng an ủi.
Thuỳ Trang thờ ơ, đôi mắt đầy sương mù, mặt mày cũng tái xanh lại. -Lan Ngọc, hình như...mình lại bị bỏ rơi nữa rồi.
_________________
Thuỳ Trang trở về nhà, căn nhà lạnh lẽo u ám. Bước lên phòng, vô cùng ngột ngạt. Cả ngày người ta không chủ động nhắn tin hay gọi điện, nàng lại không có can đảm chủ động, nàng sợ cô sẽ lạnh lùng nói rằng " Thuỳ Trang, chúng ta kết thúc đi, tôi chỉ đùa giỡn với chị thôi ".
Thuỳ Trang tuy bề ngoài rắn rỏi nhưng bên trong vẫn chỉ là một tiểu cô nương cần được bảo bọc. Diệp Anh đến làm nàng càng ngày càng ỷ lại, càng lột bỏ mặt nạ mạnh mẽ. Bây giờ cô lại bỏ đi mất, để lại nàng cô độc trong chính căn phòng mà bọn họ vừa ân ái ngày hôm qua.
Mùi ái tình vẫn còn nồng đậm trên giường, nhưng bây giờ nàng chỉ có một mình.
Thuỳ Trang oà khóc, ngực đau thắt, lại nữa rồi, lại bị bỏ rơi nữa rồi.
Cùng lúc đó tại một căn nhà nào đó.
- Huhu, chị hai, Thuỳ Trang chắc chắn sẽ ghét bỏ em. Huhu....- Diệp Anh hai mắt sưng húp dựa vào Ngọc Huyền.
Ngọc Huyền ôm trán, hôm nay Ngọc Huyền đóng luôn tiệm trà sữa chỉ để ở nhà an ủi cô em bé bỏng của mình, nhưng nói cách nào Diệp Anh cũng không nghe lọt tai.
Trong đầu cô chỉ có một ý niệm duy nhất là Thuyg Trang sẽ ghét cô tới chết. Ngọc Huyền vỗ vai cô. - Điện cho ba mẹ nói chuyện trước đã.
Màn hình ít lâu sau xuất hiện hai người già, mặt mũi phúc hậu.
- Ngọc Huyền, con cùng em có ăn cơm chưa ?
- Bọn con đã ăn. Ba mẹ vẫn khoẻ chứ ? - Ngọc Huyền mỉm cười.
- Ừ, ba con vừa ra mắt bộ tiểu thuyết mới, bán rất chạy.
- Con đã xem, rất hay. - Ngọc Huyền ngó sang Diệp Anh, cô vẫn thổn thức ở trên giường, hình như sáng giờ còn chưa có thay quần áo. Tình yêu thật ghê gớm, khiến Diệp Anh thân tàn ma dại như thế.
- Diệp Anh đâu ? - Ông Nguyễn hỏi, bình thường đứa nhỏ kia luôn nháo nhào mỗi khi ông bà điện về lắm mà.
Ngọc Huyền chuyển điện thoại cho em mình.
- Ba mẹ, con có chuyện muốn nói. - Diệp Anh rầu rĩ, mặt mũi phờ phạc.
- Sao lại xị mặt ra thế cục cưng ?
- Con có người yêu. - Diệp Anh ấp úng.
Chuyện cô thích nữ nhân cũng chưa từng nói cho ba mẹ nghe, cô sợ lần này họ sẽ ngăn cấm mất.
Ông bà nghe thế liền có chút vui, Diệp Anh của họ cứ cắm đầu học hành, chẳng có chút thời gian cho bản thân, hôm nay nghe cô nói có người yêu, ông bà cũng vui vẻ thay. - Cuối tháng ba mẹ bay về Việt Nam, mời người ta đến nhà ăn cơm.
- Nhưng.....người yêu của con.....là con gái.
- Rồi sao? Con gái không cần ăn cơm à ? - Bà Nguyễn nhướn mắt nhìn cô khó hiểu.
- Ba mẹ chấp nhận ? - Diệp Anh trố mắt lên, không tin vào tai mình.
Bà Nguyễn cười khà khà. - Chuyện con thích con gái, ba mẹ từ lâu đã biết.
- Vì sao ba mẹ biết ? - Cô nhớ cô chưa từng nói, cũng không có hành động " trổ bóng " nào trước mặt ba mẹ mà.
Bà Nguyễn hắng giọng, nói khẽ :
- Vì.....gmail của con liên kết với ipad của mẹ, mấy cái wed đen mỗi tối con xem, cái gì mà....pỏn lesbian, ba mẹ đều thấy trong phần lịch sử tìm kiếm.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Diệp Anh hét lên, quăng điện thoại rồi chui vào chăn trốn mất.
Được ba mẹ và chị hai cổ vũ, Diệp Anh rốt cuộc cũng thông suốt, cho dù tối qua cô có say rượu làm chuyện không tốt với nàng nhưng cũng là do cô quá yêu nàng mà thôi. Cô tự thề với lòng sẽ dùng thời gian và sự chân thành để xin lỗi nàng.
Học xong liền chạy tới garage, kêu lớn. - Thuỳ Trang...
Lan Ngọc nhíu mày, nhìn về phía Thuỳ Trang đang dạy học viên.
Tim nàng nhảy lên khi nghe tiếng cô gọi.
Nàng phẩy tay vẻ không quan tâm nhưng thật lòng đầu óc nàng đã bắt đầu trống rỗng. Tủi thân, hổ thẹn cùng một chút buồn bã đan xen, Thuỳ Trang lạnh nhạt nói :
- Nói con nhóc đó cút đi. Mình không gặp.
Lan Ngọc đi ra nhìn cô nói. - Thuỳ Trang không muốn......
Câu nói chưa dứt đã bị cô cướp lời. - THUỲ TRANG. EM YÊU CHỊ, EM RẤT YÊU CHỊ.
Thuỳ Trang chống tay vào cây cột gần đó, điều chỉnh lại hơi thở, dứt khoát đi ra bên ngoài đối mặt với cô một lần cho xong.
Nàng thấy cô liền muốn khóc, nhưng cố nén lại.
- Tôi là đứa không cha không mẹ, không ai cần, em đi đi. - Thuỳ Trang ấm ức, nếu là một đứa đầy đủ cha mẹ, ví dụ bị người ta lừa gạt còn có thể chạy về mách với cha mẹ đến đòi công bằng cho mình, còn nàng thì sao, chả có ai trên đời này cả, tủi nhục ủy khuất đều tự mình nuốt vào bụng.
Diệp Anh nghe nàng nói thế liền lắc đầu. - Không có, Diệp Anh cần. - Cô cúi đầu cọ cọ gót giày, mặt hối lỗi.
Thuỳ Trang cười nhạt, tiến tới chỗ cô chỉ vào tim cô. - Cần ? Tôi thấy em còn tàn nhẫn hơn cả Mlee, ít nhất chị ta không lấy đời con gái của tôi rồi trốn tránh.
- Không phải. - Diệp Anh chưa từng có suy nghĩ cướp đời con gái của nàng rồi trở thành một kẻ vô trách nhiệm. Ngược lại cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, cô biết mình nên có trách nhiệm với cô gái này, phải yêu thương bảo bọc cô ấy đến suốt cuộc đời.
Thuỳ Trang hốc mắt cay xè, lau bừa bãi từng dòng nước mắt nóng trên mi mình, như một đứa bé bị người ta ức hiếp mà không có chỗ nào dựa dẫm, nàng đẩy cô ra.
- Em đi đi, tôi không cần em chịu trách nhiệm, xem như tôi nhìn lầm em. Em có được thứ em muốn rồi, đi đi, dù sao cũng không phải lần đầu bị người ta bỏ, tôi đã quen rồi.
Diệp Anh đau lòng, cô hiểu rõ cảm giác bất lực của nàng khi nghĩ rằng bản thân đã bị ruồng bỏ thêm một lần nữa.
Mlee năm đó tồi tệ vứt bỏ nàng, mãi đến bây giờ nàng mới có thể mở lòng ra thêm một lần nữa, ai ngờ lại đi vào ngõ cụt.
Là Diệp Anh khiến nàng hiểu lầm.
Thuỳ Trang vừa quay bước muốn đi vào trong đã nghe một tiếng " bịch ".Nàng quay lại, không dám tin vào mắt mình. Diệp Anh đang quỳ gối ?
Diệp Anh nghiêm trang quỳ ở đó, mặc cho người trong garage và người ngoài đường đang nhìn cô đơm đơm.
Diệp Anh lắc đầu, dòng nước mắt trào ra :
- Em không có sợ chịu trách nhiệm. Em trốn...là vì em đã cưỡng ép chị, em sợ chị sẽ ghét em. Chị tha lỗi cho Diệp Anh đi, Diệp Anh biết sai rồi.
Thuỳ Trang đi tới, muốn lôi cô lên, nhưng cô cứ như có cục nam châm dính dưới mặt đất không chịu động tỉnh, nàng cáu :
- Em đứng lên. Làm cái gì vậy ?
Diệp Anh mặc kệ, không thèm quản mặt mũi thể diện, chỉ biết bây giờ cô rất sợ mất nàng. Cô ngước lên, nắm tay nàng. - Em sợ chị không muốn nhìn mặt em, sợ chị ghét em.....nhưng chị đừng ghét Diệp Anh, Diệp Anh rất yêu chị. Sau này Diệp Anh hứa sẽ ngoan, chị đừng giận nữa.
- Đứng dậy. Ngoài đường ngoài xá, em điên à ? - Thuỳ Trang thở phào, thì ra là do nghĩ bản thân đã làm chuyện có lỗi lúc say rượu nên mới trốn tránh, là sợ nàng ghét, chứ không phải sợ chịu trách nhiệm.
-...... - Diệp Anh lắc đầu, không muốn đứng lên.
Thuỳ Trang đành ở bên tai cô dỗ dành. - Hôm đó em không cưỡng ép, là tôi tự nguyện. Đứng dậy đi.
Diệp Anh nghe tới đây liền nhoẻn miệng cười mãn nguyện.
Cô gãi đầu. - Dù sao cũng lỡ quỳ rồi.
-..... - Nàng nhìn cô khó hiểu.
Diệp Anh mò trong túi quần ra hộp nhung đỏ, có hai chiếc nhẫn bạc giống nhau, cô cười. - Thuỳ Trang, em chính thức đặt cọc trước. Sau này em ra trường, có việc làm, sẽ cùng chị tổ chức hôn lễ. Có được không ?
Thuỳ Trang ôm miệng mình, sợ bản thân sẽ oà khóc. Diệp Anh vì sợ nàng hiểu lầm mà hôm nay đã chính thức trao nhẫn ? Cô đối với nàng thật sự nghiêm túc chứ không phải đùa giỡn.
- Đồng ý đi....- Lan Ngọc hạnh phúc thay nàng, hét lên.
Anh Linh Thủ Đức giậm chân tức tối - Má, biết vậy mua bong bóng với pháo hoa trước rồi.
- Máy bay nặng như vậy mà Diệp Anh vẫn lái được, khâm phục. - Chị Linh Thủ Đô có chút châm chọc nói một câu.
Diệu Nhây gật đầu tán thành. - Sợ nó lái đâm vô vách núi chết không toàn thây.
- Cái miệng như cái....- Lan Ngọc trừng mắt.
Diệu Nhây nhướn mắt. - Thiệt, Thuyg Trang hơn ba chục rồi, phụ nữ mà tích quá nhiều năng lượng trong cơ thể, khi phát sinh sẽ rất điên cuồng.
- Sợ nó lái gãy cánh quá. - Anh Linh Thủ Đức cảm thấy thương Diệp Anh.
- Ông bà gánh còng lưng pha này. - Lan Ngọc cười khà khà.
Thuỳ Trang đỏ mặt, gật đầu.
- Tôi đồng ý. Mau đứng dậy.
Diệp Anh vui mừng đeo nhẫn cho nàng, đem chiếc kia dúi vào tay nàng rồi giơ tay mình ra :
- Chị cũng đeo cho em đi.
Thuỳ Trang đem chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón áp út cho cô, hài lòng nói. - Đấy, đẹp rồi.
- Thôi, bọn tôi ăn cơm chó no quá, về nhé. - Cả bọn lắc đầu ngao ngán, mới hôm qua còn tưởng chiến tranh thế giới lần thứ 3 sắp nổ ra, hôm nay lại được ăn trọn một tô cơm chó chất lượng như thế này.
Thuỳ Trang xoa má cô :
-Đợi, tôi xem lại vài thứ rồi về.
Diệp Anh lẽo đẽo theo nàng vào trong.
Trong khi nàng đang xem lại đèn của một chiếc ô tô, cô liền đem nàng đè xuống mũi xe, môi hôn chùn chụt vào cổ nàng.
- Ưm...Diệp Anh, người tôi bẩn lắm. - Thuỳ Trang giãy nãy, cả ngày vật lộn với đóng ốc vít dầu nhớt, có thơm tho gì đâu mà hôn.
Diệp Anh mặc kệ, hai tay cầm hai tay nàng trói qua hai bên, cả cơ thể chen vào giữa, đè chặt. - Em không thấy bẩn. Người yêu em rất thơm, thơm mùi Thuỳ Trang, em rất thích. - Diệp Anh nói xong liền đem đầu lưỡi liếm nhẹ lên mặt nàng rồi mút lấy cánh môi mềm kia.
Diệp Anh đem con rắn nhỏ bò vào khoang miệng nàng mà càn quấy, nước bọt tiết ra đều bị Diệp Anh nuốt xuống, còn một ít tràn ra bên ngoài khóe miệng hai người họ bóng nhẵn.
Khi Diệp Anh dứt môi ra đã thấy một sợi chỉ bạc lơ lững.
Thuỳ Trang sợ hai tay mình làm bẩn áo cô, nên vẫn ở yên tư thế đó nói :
- Hôm qua thức dậy không thấy em, tôi đã rất sợ. Sợ em cũng như chị ta.
- Em xin lỗi. - Diệp Anh đem nàng nhốt vào lòng, cô đã vô tình tạo ra một bóng ma tâm lý cho Thuỳ Trang, làm nàng nghĩ rằng bản thân lại bị ruồng bỏ một lần nữa, có lẽ hôm qua nàng đã rất sợ, rất may là nàng không có làm gì dại dột nếu không cô sẽ ân hận suốt cuộc đời này.
- Hôm qua, cũng rất đau. - Thuỳ Trang đỏ mặt ủy khuất.
- Là do em mạnh tay quá sao ? - Diệp Anb thật sự không thể nhớ được chi tiết của tối hôm đó, chỉ biết bọn họ đã điên cuồng lao vào nhau mấy tiếng đồng hồ.
" Gật đầu "
- Ở chỗ nào ? - Diệp Anh càn rỡ, vừa nói vừa đem tay sờ ngực nàng rồi sờ mông nàng.
Thuỳ Trang nắm tay cô, phản kháng.
- Ưm.... không thích hợp. Về nhà đi.
- Dạaaa. - Diệp Anh được người ta bật đen xanh, đương nhiên vui vẻ chấp nhận.
Cô trở về nhà mình soạn vài bộ đồ đem đến nhà Thuỳ Trang. Dù sao nàng cũng chỉ có một mình, cô nghĩ bản thân mình nên dọn đến đó ở chung với nàng để nàng đỡ buồn.
Ngọc Huyền thấy em gái mình cuốn đồ theo gái liền lắc đầu.
Ba mẹ đúng là vẽ đường cho hươu chạy. Nhưng không sao, Diệp Anh đi thì Ngọc Huyền cũng sẽ tự do dẫn người yêu về nhà, cũng xem như là vẹn cả đôi đường.
Thế là tủ quần áo của Thuỳ Trang lại nhiều hơn vài bộ đồ, nàng sửa soạn lại tủ, tạo khoảng trống cho cô cất đồ, ý đồ rõ ràng dung túng cho người ta dọn đến đây ở với mình.
Khi Diệp Anh đến thì Thuỳ Trang đã tắm xong, cô nhanh chóng đi vào phòng tắm, tắm rửa.
Khi trở ra thì cơ thể đã thơm tho mùi sữa tắm, liền lao lên giường , nhảy bổ vào người Thuỳ Trang :
- Chị.....
- Chị em gì, tôi còn chưa hết giận em đâu. - Thuyg Trang đẩy đầu cô ra, dám nghĩ nàng muốn quay lại với Mlee, còn dám ăn xong bỏ trốn, thật đáng giận.
- Em xin lỗi mà. Giờ chị muốn em làm gì mới tha cho em đây ?
- Em ra trước cổng nhà quỳ gối khoanh tay đi. - Thuỳ Trang chán ghét nói.
Diệp Anh gãi đầu, nãy là do cô quá sợ mất nàng nên không suy nghĩ được gì cả, nghĩ rằng bản thân quỳ thì sẽ được tha thứ nhưng bây giờ tự dưng kêu người ta quỳ, nghĩ lại có chút mất mặt, Diệp Anh nhăn nhó. - Ậy, làm vậy mặt mũi em biết để đâu ?
- Bất quá thì để giữa hai chân tôi, mau, tới đây để vào. -Thuỳ Trang hất mặt nhìn cô, rồi dang rộng hai chân ra thách thức. Nếu cảm thấy mặt mũi không còn chỗ để thì nàng sẽ chỉ cho cô nên để ở đâu.
Cô ngơ ngơ bò tới, mặt như tên nghiện. - Diệp Anh tới ngay...để ở đó thì em nguyện ý để cả đời.
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top