Chương 8: Tuyết rơi
Edit+ Beta: Hayin
Mọi người trong phòng bếp đã sớm gấp như kiến bò trên chảo nóng. Đã hơn một canh giờ kể từ lúc Tô Khuynh và Hồng Yến đã đến nội viện nhưng mãi vẫn chưa thấy về, việc này khiến bọn họ không thể không nghĩ nhiều, chẳng lẽ trên đường đi các nàng đã gặp chuyện sao?
Trông mòn con mắt cũng chưa thấy về, sắc mặt Liễu ma ma ngày một kém. Càng những lúc thế này trong đầu bà lại càng lo nghĩ không đâu với đủ loại bất hạnh hai người kia có thể gặp phải, nhất thời như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Đang lúc bà không đợi nổi nữa định đứng dậy đến nội viện dò la, một tiếng "về rồi" mừng rỡ của Phúc Đậu tức khắc làm Liễu ma ma vui mừng khôn xiết, ba chân bốn cẳng chạy vội ra cửa phòng. Từ xa thấy bọn họ dắt tay nhau về, cuối cùng trái tim bị treo lơ lửng trên cuống họng cũng rơi xuống bụng. Nhưng bà chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại chú ý đến hai bà tử đi bên cạnh, chính là Vương bà tử và Lý bà tử trong viện lão thái thái, không biết vì sao lại theo bọn Hồng Yến trở về.
Không kịp nghĩ nhiều, Liễu ma ma vội ra tiếp đón. Chào hỏi hai vị bà tử xong, hỏi kỹ một phen, cuối cùng lúc này mới rõ đã xảy ra chuyện gì.
Biết được lý do, Liễu ma ma vô cùng hối hận tự vỗ trán mình, hổ thẹn nói: "Đều tại bà già này hồ đồ, cứ nghĩ để Hà Hương Hồng Yến tới đưa cơm là giữ mặt mũi với lão thái thái, nhưng lại quên mất hai đứa này vẫn luôn quanh quẩn trong cái phòng bếp ngoại viện này, có từng vào nội viện bao giờ đâu? Tuy Hồng Yến từng may mắn theo chân ta đến một lần, nhưng cái đầu gỗ như nó sao mà nhớ rõ được? Việc này đều do ta cả, xin hai vị ma ma hãy nói giúp trước mặt lão thái thái, đừng trách tội hai nha đầu này, muốn phạt thì hãy phạt bà già hồ đồ này đi."
Vương bà tử xua tay: "Bà chớ nên nói vậy. Tính tình của lão thái thái nhà ta bà còn không biết sao? Là người lương thiện nhất phủ đó. Thấy dáng vẻ đáng thương của hai nha đầu này đã sớm hết giận, nghe xong nỗi khổ tâm của hai đứa, chẳng những không nổi giận mà còn tha thiết bảo Đại gia đừng phạt hai đứa nó. Sau đó, sợ hai nha đầu này lại lạc đường, còn phá lệ bảo hai bà tử bọn ta đưa về đấy."
"Nhìn xem hai nha đầu kia đã tạo nghiệt gì này, sao dám phiền hai vị ma ma đưa về chứ?" Liễu ma ma tức giận liếc Tô Khuynh và Hồng Yến một cái, nhiệt tình kéo hai vị bà tử qua phòng bếp: "Hai nha đầu không hiểu chuyện, chuyến này đã khiến hai vị vất vả rồi. Vừa hay phòng bếp mới làm chút trà bánh, nhị vị vào ăn chút gì đó nhé. Trong cái thời tiết giá rét này, tới một chuyến như là đi chịu tội ấy. Uống chén trà nóng làm ấm bụng trước đi."
Hai vị bà tử từ chối qua loa rồi đi theo Liễu ma ma vào phòng. Sau khi ăn bánh uống trà, Liễu ma ma còn cương quyết đưa cho hai vị ma ma mỗi người một miếng đùi gà gói trong giấy dầu. Hai bà tử từ chối mãi cũng không được, đành giấu trong tay áo, tán gẫu chút chuyện trong phủ rồi mới đứng dậy rời đi.
Đợi hai bà tử đi rồi, Liễu ma ma vội sai người đóng cửa phòng bếp lại, kéo Tô Khuynh Hồng Yến qua, cẩn thận nhìn kỹ. Thấy hai mắt Hồng Yến sưng đỏ như hạt đào, ánh mắt đỏ ngầu, nước mắt không chừng tuôn rơi, không khỏi đau lòng nói: "Mau nín đi, cứ khóc mãi thế thì hai mắt ngươi không chịu nổi nữa đâu. Không phải lão thái thái không phạt hai ngươi à, sao lại khóc dữ thế này?"
Nếu không ai an ủi thì lại ổn, có lẽ Hồng Yến sẽ từ từ nín khóc. Nhưng một câu dỗ dành dịu dàng này khiến nàng nhớ đến cảnh tượng đáng sợ trong nội viện vừa nãy, bất giác nỗi buồn tủi lại dâng lên, nhào thẳng vào lòng Liễu ma ma khóc lớn.
"Thế này... thế này là sao vậy?"
Tô Khuynh sai Phúc Đậu lấy khăn lông sạch sẽ đến, nhúng vào nước ấm, vắt bỏ nước xong thì đưa cho Liễu ma ma.
"Tuy Lão thái thái nhân từ không phạt bọn ta, nhưng dù sao Hồng Yến vẫn còn nhỏ, e là đã bị chuyện hôm nay dọa sợ. Trước đó còn dẫn nhầm đường, vốn lúc đi đường muội ấy đã cực kỳ lo lắng và áy náy tự trách, suốt dọc đường hứng gió lạnh vòng đông rẽ tây vất vả lắm mới tìm được lối đi, chưa kịp thở ra cả hai đã bị Đại gia định tội đòi đánh đòi giết. Nếu không phải lão thái thái cho bọn ta một cơ hội mở miệng giải thích, sợ là hôm nay hai người bọn ta có về được hay không cũng rất khó nói."
Liễu ma ma nghe được nội tình phức tạp như thế, tức khắc hít một hơi lạnh: "Đại gia ngài ấy, tàn nhẫn đến mức đó cơ à?"
"Đại gia không nhân từ bằng lão thái thái và những chủ tử khác." Cảm tình của Tô Khuynh với vị Đại gia của Tống phủ cực kỳ tệ, chỉ nhỏ giọng nói với Liễu ma ma một câu này rồi im lặng không nói thêm gì nữa.
Liễu ma ma nghe vậy, trong lòng băn khoăn suy nghĩ, e là chức vị của Đại gia ngày càng cao, ra ngoài làm quan lâu rồi, trong mắt càng không chứa nổi một hạt cát. Cũng không biết có ý định áp dụng những quy tắc trên quan trường vào trong phủ hay không đây? Chủ tử phía trên nghiêm khắc, đối với đám hạ nhân như bọn họ cũng không phải tin tức tốt lành gì.
Ngày ấy qua đi, Liễu ma ma không muốn để Tô Khuynh và Hồng Yến đưa cơm nữa, định tự mình dẫn theo Phúc Đậu đi cùng. Nhưng Tô Khuynh vốn thân thiết với Liễu ma ma, sao có thể để bà chạy lên chạy xuống chịu khổ được? Huống hồ tới gần cửa ải cuối năm, việc ở phòng bếp vốn đã nhiều, Liễu ma ma vẫn luôn bận bịu đủ việc. Nếu lại thêm chuyện này, sợ là bà sẽ không chống đỡ nổi mất.
Từ chối khéo ý tốt của Liễu ma ma, Tô Khuynh cầm hộp gỗ sơn mài cùng Phúc Đậu đến nội viện. Sở dĩ không gọi Hồng Yến đi chung, cũng vì hôm ấy Hồng Yến khóc rất dữ dội, hai mắt sưng to đến nỗi hôm sau cũng chưa hết, cho nên mấy ngày nay việc đưa đồ ăn tạm thời sẽ do Phúc Đậu đảm nhận.
Tuy Phúc Đậu lanh lợi, nhưng suy cho cùng vẫn còn nhỏ, rất hay tò mò. Vì trước giờ chưa từng đến nội viện, lần này là lần đầu tiên, cho nên dọc đường đi vẫn luôn hiếu kỳ nhìn trái ngó phải.
Trước khi vòng qua nhà thủy tạ bọn họ phải băng qua một hoa viên. Trong hoa viên có rất nhiều cây cối núi đá, Tô Khuynh sợ Phúc Đậu chỉ lo ngắm cảnh không chịu nhìn đường, bèn thấp giọng nhắc nhở hắn phải đi đứng cho thật cẩn thận.
Phúc Đậu ôm hộp gỗ vào trong ngực, quay đầu nhìn Tô Khuynh cười hì hì nói: "Tỷ tỷ yên tâm đi, từ nhỏ đệ đã quen chạy quanh núi, đừng nói con đường chỉ hơi nhiều đá thế này, dù có là vách đá cao nghìn trượng chỉ đủ nửa người chui qua, tiểu tử này cũng có thể chạy nhanh như hươu!"
Tô Khuynh vừa bực mình vừa buồn cười liếc hắn: "Biết con khỉ nhà đệ lanh lợi rồi! Có điều trong phủ cũng không phải vách đá dựng đứng của đệ, dù đệ có là hươu cũng không chạy được đâu. Cẩn thận dưới chân đệ đấy, mới sáng sớm đã đóng băng, đường này trơn lắm, sơ suất là ngã ngay. Đệ có ngã chổng vó cũng không sao, làm rơi hộp đồ ăn của các chủ tử, đến lúc đó đệ sẽ bị ăn gậy đấy."
Phúc Đậu hít hít mũi, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cợt nhả, nhưng lại ôm hộp đồ ăn chặt hơn: "Được rồi, đều nghe tỷ, đệ đang rất cẩn thận nè."
Nhìn bộ dạng cẩn thận của hắn, Tô Khuynh lắc đầu không nhịn được mà bật cười.
Nói chuyện một hồi, mây đen giữa không trung bỗng tụ lại, cũng chỉ trong chốc lát, những bông tuyết nhỏ li ti bay lơ lửng khắp trời.
Phúc Đậu còn tính trẻ con, thấy tuyết rơi thì hoan hô một tiếng, vội vàng ngẩng đầu cố tròn mắt nhìn nơi tuyết rơi xuống, khuôn mặt nhỏ đen nhẻm không giấu nổi niềm vui: "Hà Hương tỷ, tỷ mau ngẩng đầu nhìn đi, đám mây đen trên đỉnh đầu đệ lớn chừng này lận, không biết phải rơi bao lâu đây! Đệ dám cá, trận tuyết lần này sẽ lớn lắm cho mà xem!"
Tô Khuynh bật cười lắc đầu, giơ tay túm kín xiêm y trên người lại, ngăn không cho bông tuyết thấm vào da thịt.
Phúc Đậu thấy vậy, cười hì hì: "Hà Hương tỷ, Hồng Yến tỷ hay nói người tỷ làm từ tuyết, sao tỷ lại sợ tuyết vậy?"
Tô Khuynh giả vờ tức giận làm bộ giơ tay muốn đánh, Phúc Đậu vội né người tránh đi, ngoài miệng kêu lớn: "Hà Hương tỷ giơ cao đánh khẽ thôi, tiểu tử đệ không dám bất kính nữa đâu!"
Tô Khuynh sợ hắn ngã, vội nói: "Được rồi, ta không đánh đệ nữa, đệ cẩn thận dưới chân đi."
"Biết ngay là Hà Hương tỷ thương đệ nhất mà." Phúc Đậu không biết xấu hổ cười hì hì nói tiếp: "Cơ mà Hà Hương tỷ à, tỷ chịu lạnh kém quá đấy. Cũng may là chúng ta đang ở địa giới Tô Châu, vào đông thời tiết còn khá ấm. Nếu đổi lại là phía Bắc, vào đông tuyết chỉ mới rơi chút xíu thôi mà đã dày tới nửa mét rồi, không phải tỷ sẽ bị đông lạnh đến chết sao!"
Nhắc tới mùa đông ở phương Bắc, vẻ mặt Tô Khuynh bất giác hoảng hốt, qua giây lát mới mỉm cười dò hỏi: "Đệ từng trải qua mùa đông ở phía Bắc sao?"
Phúc Đậu sờ đầu: "Không có, đệ lớn đến chừng này nhưng vẫn chưa ra khỏi thành Tô Châu bao giờ, nào có phúc khí đến phía Bắc mở mang kiến thức chứ? Có điều nghe người ta nói ở phía Bắc vào đông tuyết rơi rất nhiều, có thể tới nách người luôn đấy."
Tô Khuynh phì cười, u sầu lúc nãy cũng tan biến không ít. Duỗi tay dí lên trán Phúc Đậu, giọng nàng ra vẻ trách cứ: "Đệ lại nghe ai nói vớ vẩn đấy à? Dù ở phía Bắc tuyết rơi nhiều hơn, nhưng sao có thể tới nách người được hả? Nói ra lại chẳng làm người ta cười vỡ bụng luôn đấy. Nếu sau này có cơ hội đến đó một lần thì đệ sẽ biết ngay thôi."
Phúc Đậu cười he he: "Không phải do tiểu tử đệ chưa từng đến đó sao, cũng đều là tin vịt cả mà. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỗ chúng ta vào đông đã lạnh lắm rồi, ở phía Bắc tuyết lớn như thế, còn không phải làm người ta lạnh chết à? Cứ nghĩ đến cảnh đêm đông đi ngủ, sợ là phải trải thêm mấy lớp chăn đệm trùm kín đầu để ngủ luôn ấy nhỉ?"
Nghe xong lời này, Tô Khuynh thuận miệng đáp: "Đệ nói sai rồi, phần lớn người dân ở phía Bắc đều có giường sưởi, khi thời tiết lạnh lên, nhà nào nhà nấy cũng đốt nóng giường, người ngồi người nằm trên giường sưởi ấm, đó mới được gọi là thoải mái ấm áp. Nhà nào giàu hơn thì sẽ có hệ thống sưởi ngầm dưới nền nhà, còn gọi là địa long. Đến lúc đó chỉ cần châm lửa lên, hơi ấm sẽ lan toả khắp phòng. Dù bên ngoài có lạnh đến thấu tận xương tuỷ, trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân." Nói đến đây Tô Khuynh khẽ khựng lại, liếc hắn rồi nói tiếp: "Nếu hôm nào đó sơ ý đốt quá nhiều củi lửa, làm trong phòng nóng rực, có khi nóng không chịu được, còn phải mở cửa sổ ra để đón khí lạnh đấy."
Phúc Đậu há hốc miệng, lần đầu nghe chuyện như vậy khiến hắn cứ ngỡ mình đang ở trong tửu lâu nghe tiên sinh kể chuyện lạ. Hắn thật sự không dám tin: "Hà, Hà Hương tỷ, tỷ đang đùa đệ đúng không, làm gì có thứ kỳ diệu đến vậy, sao có thể biến mùa đông thành mùa hè được chứ?"
Tô Khuynh thấy dáng vẻ ngây ngốc kia liền cảm thấy buồn cười, vì thế trêu hắn: "Thằng nhóc nhà đệ thật thông minh, đoán được ngay là tỷ tỷ đang đùa đệ. Phúc Đậu giỏi quá đi!"
Nói xong, cũng không nhìn phản ứng của Phúc Đậu, Tô Khuynh mỉm cười, rồi vội căn tính thời gian để lên đường. Chung quy lát nữa tuyết sẽ rơi càng ngày càng nhiều, chỉ sợ chậm thêm chút nữa thì sẽ trễ thời gian đưa cơm.
Phúc Đậu theo bản năng cảm thấy lời này không giống như đang khen hắn, nhưng rõ ràng lúc nãy Hà Hương tỷ nói rất rõ ràng cụ thể, đâu có giống đang đùa hắn nhỉ?
Vừa nâng mắt đã thấy Tô Khuynh đi khá xa, Phúc Đậu vội hô: "Hà Hương tỷ, tỷ đừng đi nhanh như vậy chứ, chờ đệ với nào..."
=====
Lời editor: Mới gặp mặt lần đầu tiên mà Tống cẩu đã để lại ấn tượng xấu cho chị Tô rồi, sau này tha hồ mà truy thê nhá
---
Hãy nhấn vào ngôi sao đánh giá để ủng hộ chúng mình nhé~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top