Chương 2: Lòng mẹ
Edit + Beta: Hayin
Trở lại phủ, thừa dịp trong phòng bếp không có ai, Tô Khuynh lấy hạt dẻ xào được gói trong túi thấm dầu giấu trong tay áo nhét vào tay Liễu ma ma: "Người cầm cái này mà ăn vặt."
Liễu ma ma nghe vậy thì phì cười: "Còn ăn vặt cơ đấy, ngươi coi bà già ta là con nít mà dỗ à?" Liễu ma ma vừa cười vừa nhanh nhẹn nhét túi hạt dẻ xào vào trong tay áo. Dù gì lát nữa sẽ có người tới phòng bếp, để người khác nhìn thấy cũng không hay lắm.
Trên mặt Tô Khuynh tràn đầy ý cười: "Bà lão mà người nói ta không quen, đại mỹ nhân trước mặt ta thì có đó nha."
"Ây da con bé này, còn dám trêu ta, phải đánh." Liễu ma ma giả vờ tức giận muốn đánh nàng, Tô Khuynh né ngược né xuôi liên tục xin tha, nhất thời trong phòng ăn tràn đầy tiếng cười đùa.
"Khụ, khụ, khụ."
Tiếng ho khan lạc quẻ bất ngờ vang lên, Liễu ma ma và Tô Khuynh vội vàng đứng thẳng người điều chỉnh lại vẻ mặt. Thấy được người tới, Liễu ma ma vội vàng mỉm cười bước ra tiếp đón: "Ôi, đây không phải là Mai Hương cô nương sao? Ngài chính là cánh tay đắc lực nhất bên người lão thái thái, ngày nào cũng bề bộn sự vụ, có chuyện gì thì cứ sai người đến báo một tiếng là được, sao dám phiền cô đích mình đến đây vậy?"
Mai Hương vẫy vẫy chiếc khăn gấm màu trắng tinh thêu hoa mai, cau mày cầm khăn che mũi: "Sao lại có mùi tanh như cá chết vậy?"
Lúc này tựa như Liễu ma ma bỗng chợt nhớ ra, vội chà mạnh tay lên tạp dề: "Ôi trời xem trí nhớ của bà già ta này. Vừa mới bắt cá, Nhị nãi nãi sai người qua dặn trước là tối nay muốn ăn canh xương cá. Ta đang định đi róc xương cá ra, nào biết Mai Hương cô nương đích thân đến đây, lại để cô bị ngạt mùi cá."
Mai Hương hừ nhẹ: "Đại gia thích nhất là sạch sẽ, để nghênh đón Đại gia trở về người trong phủ đã dọn rửa tới ba lần rồi đấy. Chỗ phòng bếp của các ngươi, mùi lung tung gì cũng có, mới đến đây chút xíu mà trên người đã ám đầy mùi của các ngươi, hôi hết cả người rồi, trở về không biết phải tắm bao nhiêu lần mới tẩy sạch được cái mùi này đây. Ngày mai khoảng giờ Thìn (7-9h) Đại gia sẽ rời thuyền vào phủ Tô Châu, nếu phòng bếp các ngươi không có việc gì thì đừng có đi lung tung là được. Nếu không lỡ khiến Đại gia bị ngộp thở, thì lão thái thái cũng đau lòng lắm đấy." Nói xong, ánh mắt làm như vô tình mà liếc qua Tô Khuynh đứng yên bên cạnh Liễu ma ma.
Nhưng Tô Khuynh không hề nổi giận, nàng sớm biết rõ cái tính hay soi mói của vị Mai Hương cô nương này, còn từng lĩnh giáo qua mấy cơn giận vô cớ này của nàng ta vài lần .
Không biết trong lòng Liễu ma ma nghĩ thế nào mà trên mặt không để lộ biểu cảm gì, miệng vẫn cười ha hả nói: "Mai Hương cô nương nói rất đúng, ta sẽ nói rõ với đám người ở phòng bếp, tuyệt đối không để bọn họ chạy lung tung, để tránh ám mùi người khác. Đúng rồi cô nương, không biết lần này cô đến lão thái thái có gì giao phó?"
Mai Hương nghe vậy ưỡn thẳng sống lưng, hất cằm lên: "Lão thái thái có nói, ngày mai Đại gia trở về, cần phải chuẩn bị đồ ăn cho thỏa đáng, nấu thêm nhiều món Đại gia thích ăn. Nếu Đại gia vừa lòng, ai cũng sẽ có thưởng."
Liễu ma ma cười nói: "Vẫn nhờ Mai Hương cô nương chuyển lời lại với lão thái thái giúp lão nô, xin lão thái thái yên tâm, lão nô ở trong phủ nhiều năm, chẳng lẽ còn không biết khẩu vị của Đại gia sao? Ngày mai, nhất định sẽ khiến Đại gia hài lòng."
Mai Hương vung khăn, lả lướt thướt tha rời đi, để lại Liễu ma ma và Tô Khuynh nhìn nhau không nói gì.
Một lúc lâu sau, Liễu ma ma cười mà như không nói nhỏ: "Chút tâm tư này của cô ta, sợ là toàn bộ người trong phủ đều thấy rõ cả rồi. Được Đại gia nhìn trúng còn dễ nói, nếu không, trò hề này sẽ hài hước lắm đấy, về sau không biết có gả đi được hay không đây."
Về chuyện này Tô Khuynh âm thầm tán đồng. Nói lớn tiếng như vậy, chẳng lẽ không sợ lạc giọng à?
Kéo tay Tô Khuynh qua, Liễu ma ma thần thần bí bí nói khẽ bên tai nàng: "Chờ mà xem, Đại gia sẽ không để ý đến cô ta đâu. Lúc trước ta từng nghe người ta nói, Đại gia chỉ toàn tâm toàn ý với tiểu thư nhà Tả tướng, ngay cả hai vị thiếp thất lần này cũng là Tả tướng kiên quyết đưa cho ngài ấy. Hơn nữa, nhiều năm như vậy không một nữ tử nào có thể bước chân vào viện của ngài ấy, bởi vậy có thể thấy được tình cảm sâu nặng của Đại gia dành cho vị tiểu thư kia, sao có thể coi trọng những người khác được chứ? Mai Hương này tâm cao khí ngạo, nhưng không biết có trở thành trò cười cho người khác hay không đây."
Nghe xong lời này, không biết vì sao, Tô Khuynh lại vô cớ thấy thương hại vị tiểu thư nhà Tả tướng kia. Tuy không rõ tại sao vị Vương tiểu thư kia bị triều đình gả cho Quốc Vương của Hung Nô hòa thân, nhưng không nghĩ cũng biết là không tình nguyện. Nghe người ta nói, lúc trước nàng ta và Tống Nghị được xưng là châu liên bích hợp, có lẽ sớm đã tâm ý tương thông. Bản thân nàng ta ở Hung Nô chịu đủ nỗi khổ tương tư, người trong lòng lại áo gấm về làng cùng với hai vị thiếp do chính cha ruột mình đưa, còn được người đời khen tình sâu nghĩa nặng với mình. Nếu nàng ta ở nơi kia biết được, không biết sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?
Tô Khuynh lắc đầu, cái vương triều phong kiến nam tôn nữ ti này, chuyện hôn nhân nữ tử làm gì có quyền tự chủ chứ. Nếu không muốn bị sắp đặt hôn sự... Tô Khuynh nghĩ, vẫn nên tìm cách về lại hiện đại thôi.
Nhắc tới chuyện này, Tô Khuynh cảm thấy buồn thấu ruột thấu gan. Chỉ vì lưu luyến dòng suối mát lạnh ở điểm du lịch, xuống nước chơi đùa một lát, nào biết con suối nước cao chưa đến eo kia lại nhấn chìm nàng rồi cho nàng xuyên thẳng qua? Lại còn là triều đại vô thực nữa, làm kiến thức lịch sử ít ỏi trong đầu nàng không có chỗ để phát huy, thật đúng là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Kỳ lạ hơn là thân thể xuyên vào này rất giống cơ thể của nàng, nhưng lại là dáng vẻ trẻ hơn mười tuổi.
Tô Khuynh cực kỳ đau khổ, không biết vì sao loại chuyện này lại rơi trúng người nàng. Nghĩ đến chuyện nàng ở hiện đại sống hai mươi sáu năm, gia cảnh khá giả, cha mẹ khoẻ mạnh, người yêu chung thủy, bạn bè có nghĩa, sự nghiệp thành công, cả đời xuôi chèo mát mái, ngay cả điểm Đại học cũng rất cao. Chẳng lẽ ông trời chướng mắt mắt với cuộc đời bình lặng ấy của nàng sao? Tô Khuynh ngẫm lại, đặc biệt là khoảng thời gian mười năm nàng và Ngụy Tử Hào yêu nhau, sắp đi vào cung điện hôn nhân, thình lình xảy ra biến cố này, nàng thật sự không dám nghĩ đến Ngụy Tử Hào sẽ phản ứng thế nào.
Nếu có cơ hội nàng vẫn muốn về quê của Liễu ma ma một chuyến, đến con suối nhỏ nơi nàng từng suýt chết đuối kia. Nàng muốn thử một lần, xem thử xem liệu có thể xuyên về nữa hay không.
---
Phía sau những mái hiên cong cong và dãy hành lang uốn lượn của Tống phủ, kế bên nằm rải rác mấy hòn non bộ, cách đó không xa là viện của lão thái thái. Vì lúc sinh thời Tống lão thái gia thường thích leo lên đỉnh hòn non bộ ngắm phong cảnh Tống phủ, cho nên viện này được xây gần với hòn non bộ. Tống lão thái gia đi rồi, Tống lão thái thái thương nhớ ông nên vẫn luôn ở đây.
Trong Đông sương phòng, lão thái thái kéo Mai Hương và Đông Tuyết qua, nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng. Hai nha đầu này đã bị bán vào Tống phủ từ nhỏ, hầu hạ bên cạnh bà nhiều năm, cũng coi như một tay bà nuôi lớn. Bất kể dáng dấp, diện mạo, cách nói năng, lão thái thái đều cảm thấy có thể so với mấy vị tiểu thư nhà nghèo kia, làm người trong phòng Nghị Nhi, cũng không khiến Nghị Nhi bị bẽ mặt.
Nếu nói Mai Hương kiều diễm như hoa đào nở rộ, diễm lệ bắt mắt, thì Đông Tuyết lại trong trẻo thoát tục như bông tuyết đầu mùa. Chỉ cần hai nữ tử với hai phong cách hoàn toàn trái ngược đứng đó cũng tạo nên một cảnh sắc mỹ lệ, làm người ta nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.
Kéo tay các nàng, lão thái thái cười càng thêm thân thiết: "Các ngươi cũng đã tận tâm tận lực hầu hạ ta nhiều năm, ta biết các ngươi đều là những đứa trẻ ngoan. Chờ ngày mai Đại gia trở về, ta sẽ làm chủ bảo nó nạp các ngươi vào phòng. Chỉ cần các ngươi hầu hạ Đại gia thật tốt, đến lúc đó phú quý các ngươi của sẽ không thiếu đâu."
Mai Hương và Đông Tuyết vội quỳ xuống: "Đa tạ lão thái thái khai ân, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ Đại gia."
"Tốt, tốt." Lão thái thái cười vô cùng khoan khoái, nhưng trong ánh mắt vẩn đục già nua lại xen lẫn chút lo lắng. Đầu năm nay, bà đã sớm bảo con dâu thứ âm thầm xem xét mấy vị tiểu thư thế gia trong phủ Tô Châu này, qua sàng lọc cũng chọn được mấy vị vừa ý, chỉ đợi lần này trưởng tử bà trở về, lại kết đôi một lần xem sao. Nhi tử càng lớn tâm tư càng nặng, ngay cả người mẹ ruột như bà cũng không hiểu được rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ cái gì. Chỉ mong lúc này có thể như bà mong muốn, thuận lợi hoàn thành nốt tâm nguyện cuối cùng trong lòng bà.
=====
Hãy nhấn vào ngôi sao đánh giá để ủng hộ chúng mình nhé~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top