Chương 13: Tình yêu hay tình dục

Cảm ơn các cô các thím đã cho em lời khuyên từ góc nhìn độc giả trong những chap vừa qua để em khắc phục, và những lời động viên chân thành từ các cậu các mợ đã lót gạch hóng Thread đến nửa đêm.
Em là dân IT nên viết có phần nhạt thật, không hay bằng dân chuyên văn, nhưng mà đủ cho các thím hiểu chắc được rồi. Em sẽ đơn giản hóa hết mức có thể để đẩy nhanh mốc thời gian như một vở kịch chứ không sa vào tả chi tiết khung cảnh cho nó rùng rợn như các bộ truyện ma. hihi, việc các thím mò từng chi tiết bất hợp lí để hỏi móc em thì cũng giống như em debug từng dòng code để dò lỗi vậy, phát hiện ra lỗi là em vá lại ngay 
Còn về phần xưng hô của nhân vật thì em giữ cho giống kiểu xưng hô bọn em ngoài đời luôn, tùy người có người xưng "ông", "bà", "tui", "tôi" , hoặc "cậu", "tớ" nhưng mà nhóm bạn ĐH em chơi thân nên nói chuyện cứ mạnh miệng, xưng "mày", "tao" suốt, em cũng cảm thấy không giả tạo lắm mà dễ gần dễ thông nhau. 
-----------------
Trông thấy em, Quang cũng ngạc nhiên không kém, miệng nó lắp bắp:
- Tao có chút việc!

- Việc gì mà lại vào nhà nghỉ với một bà chị xinh tươi thế? 

- Đừng nói với Sương chuyện mày gặp tao ở đây nhé!

Lúc này thì Quang đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có, nó nài nỉ xin em che giấu chuyện này không cho Sương biết.

Em:
- Mày định bỏ Sương để lái máy bay bà già hả?
Quang:
- Suỵt! Nói nhỏ thôi...Hay là mày vào đây với tao luôn!

- Cái gì?! 

- Mày còn đang F.A mà, muốn thử cảm giác chơi gái không?! 

- Chơi gái! Chơi với ai?

- Cô ta! Làm tập thể thì sẽ sướng hơn làm một mình phải không? Mày xem jav nhiều chắc cũng biết.

*Quang ra dấu chỉ tay vào trong phòng*

Đứng hình vài giây vì lời mời bất ngờ của Quang. Chơi gái à, nghĩ tới chuyện này thì thằng đàn ông nào chả máu, hơn nữa lại xxx với cô gái xinh đẹp diện đồ lót kia thì còn gì bằng 

Chưa kịp trả lời thì Quang đã cầm tay em kéo vào phòng rồi chốt sửa lại.

- Này! Mày làm gì đấy...Tao chưa đồng ý...

- Suốt ngày nghe mày nói ba cái mớ lí thuyết cùn về gái rồi, giờ tao dẫn mày đi thực tập luôn.

- Lan ơi, thằng bạn anh cũng muốn tham gia, em không phiền chứ.

Cô gái kia đang ăn dở miếng pizza thì nghe tiếng em, quay mặt lại nhìn có vẻ tức giận.
- Anh bảo đêm nay chỉ có mỗi 2 chúng ta thôi mà?
Quang:
- Anh xin lỗi, chiều anh tí đi! 

Lan:
- Bạn anh đã chuẩn bị "áo mưa" chưa mà đòi chiều?

Quang:
- Anh mua sẵn chục gói dự phòng rồi, em yên tâm.

Lan rút tờ khăn giấy ra lau miệng rồi lấy thỏi son tô lên đôi môi đỏ mọng tràn đầy nhựa sống. Sau đó, cô ta cởi chiếc áo mini trắng quẳng lên giường và tiến lại gần em trong bộ đồ lót.

- Nhìn tướng cậu cũng được đấy! Chắc đây là lần đầu vào nhà nghỉ hả?

Em nuốt nước bọt nhìn cô ta và đáp:
- Vâng! Chị không phiền...

- Hahaha...Cậu còn non và xanh lắm.

Tiếng cười của Lan làm em cảm thấy ngượng chín mặt, khi đứng trước một người con gái từng trải chuyện ân ái thì em đúng là non và xanh thật. 
Không biết chị ta là gái gọi hay là "gì đó" của Quang nữa, trông thân thể vẫn còn tươi mơn mởn chứ không phải loại gái đã qua sử dụng.

Quang:
- Mày cởi đồ ra đi! Tí tao mệt thì mày lên...

Rồi Lan và Quang trèo lên giường hành lạc trước sự chứng kiến của em. Nếu đây là một bộ phim jav thì em chính là thằng quay phim, cảm giác thật khó chịu nhưng vẫn phải ngồi yên thực hiện vai trò của mình.

"Liệu mình có nên xxx bây giờ không? Xếp hình chắc phê lắm...Hay là đi về?" - Đó là suy nghĩ trong đầu em lúc đó.

Còn nếu bỏ chạy thì em tự thừa nhận mình không phải đàn ông rồi. Thằng nào chả có máu dâm trong người, không dâm ít thì cũng dâm nhiều. Hôm nay được đưa mồi đến tận miệng, không ăn thì đợi đến bao giờ. 

Nhìn thấy khuôn mặt đầy biểu cảm của Quang và Lan trên giường, em không khỏi nghĩ về Sương, người đã trao hết tình cảm cho nó.

Rồi trong một tích tắc, em cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc, sao lại đi tin một thằng bạn khốn nạn như Quang. Ông cha ta có câu, "chọn bạn mà chơi"...nếu cứ tình hình này thì em sẽ trở thành một con người khác mất.

Em muốn chạy ngay về nhà Sương rồi kể cho cô ấy biết hết mọi chuyện xảy ra ở đây, khuyên Sương tránh xa tên khốn nạn này.
....
[Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, là cuộc gọi từ ông chủ tiệm pizza]

- Alo! 

- Cậu giao bánh xong chưa, sao chưa thấy báo cáo!

- Dạ! Em về ngay đây...

Nãy giờ em quên béng mất chuyện ông chủ nói hồi chiều, giao bánh xong thì trở về tiệm báo cáo một tiếng mới được về.

Nhân lúc 2 người kia không để ý thì em mở cửa chuồn luôn. Trước khi về còn được bà cụ quản lí nhà nghỉ đưa cho một cuốn sổ tay với yêu cầu gì đó mà em không nghe kĩ vì ông chủ gọi điện trách móc liên tục, em nhét đại nó vào túi rồi phóng xe đi.
...

[1h sáng]

Lại là một đêm khó ngủ, những chuyện xảy ra hồi nãy chợt ùa về trong tâm trí em, hình ảnh cô gái trong bộ đồ lót làm thằng nhỏ của em bật dậy...

- Xin lỗi thằng em nhé! Anh nghĩ mình chưa nên làm chuyện đó sớm, đừng có biểu tình nữa mà... 

Em nằm nghiêng qua một bên và cảm thấy thứ gì đó cấn cấn, không phải là thằng nhỏ mà chính là cuốn sổ tay trong túi áo.

Một tay với lấy cây đèn bàn ở đầu giường, một tay em cầm cuốn sổ lên soi xem trong đó có gì.

- Ủa! Là một bản chép nhạc! 

Em vốn kém âm nhạc từ bé, hát còn lạc âm huống gì đến việc đọc sheet nhạc, bó tay .com rồi.

- Bà cụ đưa cho mình bản nhạc để làm gì nhỉ? 

Cố nhớ lại lời bà cụ nói nhưng chả ra cái cóc khô gì nên em quyết định cất nó rồi nằm ngủ, hôm nào rảnh chạy qua hỏi Sương thử xem vì em ấy có chơi piano.

...

[Những ngày sau đó]

2 hôm tiếp theo cũng không thấy Quang đến lớp, không biết nó có muốn học đại học nữa không hay nghỉ luôn. Đang trầm tư suy nghĩ về chuyện hôm bữa có nên đem kể với Sương không thì điện thoại đổ chuông.

- Alo, ai đấy?

- Anh H đang ở đâu vậy!

- Ủa! Sương hả? Sao em lại biết số điện thoại của anh?

- Em hỏi chị của anh. Anh đang ở đâu đấy? *sụt sịt*

- Anh đang ở trường, có chuyện gì không em!

- *sụt sịt* 

- Sương, em đang khóc à! 

- Anh qua chung cư đón em với, em mới hay tin anh Quang bị tai nạn mất hôm qua rồi!

- Cái gì! Sao lại thế được? Hôm bữa đi giao pizza anh còn gặp nó mà!

Con người sống chết có số, như vừa mới hôm qua còn xưng nhau bằng "mày", "tao", "anh", "em", nhưng hôm nay đã phải vĩnh viễn rời xa thế giới này, không ai lường trước chuyện sinh tử được.

Em phóng xe tới chung cư ngay để xem thực hư ra sao, rồi chở Sương đến bệnh viện nhìn mặt Quang lần cuối. Sương khóc rất to làm lưng áo của em ướt nguyên một mảng lớn vì nước mắt.

Sau khi tai nạn giao thông, khuôn mặt Quang gần như bị biến dạng hoàn toàn, người ta chỉ có thể nhận ra tên tuổi nạn nhân qua thẻ chứng minh nhân dân và địa chỉ người thân lưu ở trong danh bạ điện thoại. Vì Sương là bạn gái của Quang nên cũng được gọi đến để nhận dạng người thân. 

Đứng trong nhà xác lạnh lẽo âm u sặc mùi tử thi, mùi máu, nhìn cái xác cứng ngắc trên giường, em không muốn nghĩ đó là Quang, thằng bạn em từng ngồi cạn chung chén rượu. Nhưng sự thật là sự thật, Quang đã chết vì bị ô tô cán qua người.

Sương đứng một góc cạnh giường Quang nhìn một hồi lâu và im lặng, tay che miệng như không để ai nghe thấy tiếng nấc.

Những vụ tai nạn giao thông đường bộ thật khủng khiếp, hàng ngày có biết bao nhiêu người đã ngã xuống lòng đường và mãi mãi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa. 

- Hai anh chị có nhận ra người này không?

Người y tá chỉ tay vào cái xác ở giường bên cạnh, hình như đó là xác của một nạn nhân là nữ.

Em mở chiếc khăn che mặt và chợt nhận ra đó là xác của Lan, cô gái hôm nọ ở trong nhà nghỉ với Quang. Đôi môi đỏ mọng giờ chỉ còn một màu tím sẫm, thân thể hồng hào đầy đặn đã không còn nữa thay vào đó là những vết trầy xước khi bị kéo lê trên lòng đường.

Cặp mắt chị ta vẫn mở, vẫn nhìn trừng trừng như xoáy vào tâm can khiến em phải kéo chiếc khăn lại không muốn nhìn thêm nữa.

- Tội thật, cô ấy còn trẻ quá, chết rồi nhưng vẫn không nhắm mắt. - Người y tá nói.

- Em biết! Chị này tên Lan, là người hay đi với Quang, nhưng em không biết mối quan hệ giữa họ là gì!

- Hôm qua hai người này chở nhau đi đến ngã ba, lúc sang đường thì bị ô tô đâm chết. 2 em biết thêm thông tin gì về nạn nhân thì nói cho chúng tôi biết nhé.

- Vâng! 

Hoàn tất thủ tục nhận dạng xong thì em đưa Sương trở về nhà, cô ấy vẫn im lặng như lúc ở nhà xác.

*Sương ôm chặt lưng em và thút thít khóc*. 
- Tại sao những người em yêu qúy đều lần lượt bỏ em mà đi! 

- Sống chết có số, lỗi không phải do em..

- Thầy bảo em có số sát phu, những ai ở cạnh em sẽ gặp xui xẻo. *sụt sịt*

- Anh không tin vào chuyện đó, có thể ông ta bịa ra đấy. 

- Nhưng anh Quang đã...

- Quang nó làm việc có lỗi với em trước, âu cũng là quả báo. Em đừng nghĩ tới nó nữa, hãy mạnh mẽ lên.

- *sụt sịt* 

- Em đừng khóc nữa, anh dìu em lên nhà, chợp mắt một tí cho nhẹ nhõm.

Biết là lời khuyên của mình trong trường hợp này là vô ích nhưng em vẫn khuyên, khi tĩnh tâm lại có thể Sương sẽ đỡ hơn nhiều. Cảm giác mất đi người yêu, người thân hoàn toàn khác với những cảm xúc thông thường.

- Anh về nhé! Cần gì cứ gọi anh...

- Vâng... *sụt sịt*

Lúc xuống bãi đổ xe, em nghe thấy tiếng kèn đám ma phát ra từ nhà của Quang. Một làn gió xoáy từ lòng đường thổi lên cuốn theo những hạt bụi bắn mạnh vào mặt khiến mắt em cộm đau và rơm rớm nước mắt, đó như một dấu hiệu báo trước những chuỗi ngày khủng khiếp sắp xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top