Chương 3: Thanh Minh (Phần hai)

GIẢM CÂN

Chiều cao của tôi bây giờ là từ 183-184 cm và tôi cảm thấy mình sẽ không cao hơn thế nữa (T/N: Trong một buổi roadshow hồi T2/2018 để quảng bá cho "Thám tử phố Tàu 2," chiều cao của anh ấy được đo trên sân khấu khi bỏ giày ở mức 185cm. Anh ấy thực sự không muốn cao hơn nữa vì anh cảm thấy rằng diễn viên quá cao sẽ hạn chế trong việc chọn lựa vai diễn hơn). Cân nặng của tôi là 66 kg. Một thời gian trước đây, vì bộ phim "Yêu Miêu Truyện," tôi đã giảm cân rất nhiều. Trước đó tôi nặng 75 kg.

Giảm cân là một điều thật hài hước. Khi tôi đi thử vai cho "Yêu Miêu Truyện," lúc đó là vừa qua kỳ nghỉ đông, vì vậy tôi đã tăng cân. Lần đầu tiên tôi gặp đạo diễn (Trần Khải Ca), ông bảo tôi là trông hơi mũm mĩm. Lần thứ hai gặp lại, ông vẫn bảo tôi hơi thừa cân, và nói thêm, "Khuôn mặt cậu tròn quá."

Sau khi tôi nghe điều này, tôi đã suy nghĩ về việc liệu tôi có nên ăn kiêng hay không, bởi vì đạo diễn cũng không trực tiếp nói tôi cần giảm cân. Vai diễn cũng không yêu cầu phải có một cân nặng cụ thể, thêm vào đó chúng tôi đã thảo luận với đội ngũ sản xuất rồi. Mặc dù vai diễn chưa được quyết định, nhưng tôi đã quyết định mình nên giảm cân.

Đối với cá nhân tôi, so với những thứ khác, chế độ ăn kiêng thực sự khá đơn giản. Điều tôi cần tập trung vào là tính toán lượng calo và khả năng tự kiềm chế. Tôi vẫn đang đi học và không có huấn luyện viên cá nhân. Tôi chỉ theo dõi những gì tôi đã ăn, và kết hợp với việc tập thể dục. Tôi sẽ tính toán lượng calo nạp vào hàng ngày của mình, và sau đó tìm ra tôi cần tập thể dục bao nhiêu.

Về cơ bản, tôi đã bỏ bữa tối, và từ chối những buổi hẹn hò ăn tối với bạn bè. Tôi cũng cắt giảm lượng soda và thức ăn làm từ tinh bột. Tôi cũng tăng thời gian chơi bóng rổ và chạy bộ với bạn bè. Chỉ cần bạn kiên trì và cẩn thận, bạn sẽ có thể thấy có kết quả. Khoảng tuần thứ ba sau khi tôi theo chế độ ăn kiêng mới, tôi bắt đầu thấy sự tiến triển.

(T/N: Đây là một phương pháp khá phổ biến ở Trung Quốc đối với cả những người không phải là người nổi tiếng và không phải không có lợi cho sức khỏe - điều đó có nghĩa là bạn ăn một bữa sáng thật no và một bữa trưa muộn nhưng đầy đủ và ăn nhẹ ở giữa với rau củ. Anh ấy đã ăn kiêng theo phương pháp tương tự khi quay Lang Gia Bảng 2.)

Khoảng ba tháng sau, đạo diễn yêu cầu tôi quay lại gặp ông. Nhưng khi tôi đứng trước ống kính, ông nói trông tôi quá gầy...

Cuối cùng, tôi đã nhận được vai diễn, và trong phim tôi đóng vai một trong hai Bạch Hạc thiếu niên. Nói theo cách nói ngày nay, đó là một nhân vật có thể thực hiện các trò ảo thuật. Tôi đóng vai một nhân vật tên là Bạch Long, còn anh Âu Hào đóng vai Đan Long, và chúng tôi đi chu du thiên hạ cùng sư phụ của mình. Sư phụ của chúng tôi khá nghèo, nên trong phim, cả hai thanh niên trông khá gầy gò và mong manh. Nhưng vì những màn trình diễn mà họ cần phải thực hiện, họ cũng cần phải tràn đầy sức sống trẻ trung.
__________
TÔI TRONG ĐỜI THỰC

Hầu hết thời gian trong khi tôi đang ẩn dật (T/N: ý là khi anh ấy chủ động không xuất hiện trước công chúng), tôi đọc sách, lướt Weibo, xem phim, hoặc nghe nhạc. Âm nhạc mà tôi nghe phụ thuộc vào tâm trạng của tôi. Khi tôi tập thể dục, tôi thích nghe những bài hát tràn đầy năng lượng, nhưng trước khi đi ngủ, tôi thích nghe nhạc folk hoặc nhạc jazz - những bài hát có nhịp độ chậm. Nhưng với phim, về cơ bản tôi sẽ xem bất kỳ thể loại nào, mặc dù cá nhân tôi thích những bộ phim như loạt phim "Batman" hay "The Boat That Rocked."

Bộ phim ưa thích của tôi có lẽ là "The Dark Knight Rises." Có một số bộ phim mà tôi thích khi ngay từ lúc xem, nhưng sẽ không nghĩ lại về nó sau khi xem xong, vì vậy tôi thích những bộ phim mà tôi gặp khó khăn để hiểu khi bắt đầu xem hơn, bởi vì tôi sẽ cần suy nghĩ thêm về nó lúc sau.

Khi tôi chỉ có một mình, tôi có xu hướng suy nghĩ rất nhiều, và sẽ có lúc tâm trạng tôi hơi xuống một chút. Đặc biệt là khi tôi nghĩ về những gì tôi có thể đã mất vì tôi đã không làm đủ tốt.

Trước đây, tôi cảm thấy rằng tôi đã bảo vệ gia đình mình rất tốt. Ngay cả bây giờ (T/N: thời điểm viết cuốn sách năm 2017), gia đình tôi vẫn sống ở một nơi rất bình thường - hết sức bình thường, thậm chí có chút xập xệ. Không có thang máy, và gia đình tôi đã sống ở đó từ lâu. Rất dễ gặp phải những người hàng xóm, nhưng vì tôi rời khỏi nhà khi tôi mới mười một, mười hai tuổi và không về nhà thường xuyên, nhiều người hàng xóm của chúng tôi không biết tôi.

Chỉ trong năm vừa qua (2017) mới có người bắt đầu nhận ra tôi. Trước đây, không ai biết tôi là một diễn viên. Dần dần, điều đó bắt đầu gây bất tiện cho gia đình tôi, vì có những lúc người hâm mộ đến khu vực nhà chúng tôi và chờ đợi ở lối ra để chặn lại gia đình tôi hoặc tôi. Mỗi lần tôi nghĩ về điều này, tôi cảm thấy có lỗi với gia đình. Vì tôi, cuộc sống bình lặng của họ đã bị xáo trộn.
__________
KHÔNG MUỐN TRỞ THÀNH MỘT NGƯỜI ĐỢI LÂU ĐỂ ĐƯỢC UỐNG TRÀ

Tôi không kén chọn lắm về quần áo. Miễn là thoải mái, tôi có thể mặc một món đồ suốt cả mùa đông.

Nhưng khi nói đến thực phẩm, tôi hơi kén ăn. Tôi không thích sầu riêng, mướp đắng hay bí đao. Tôi không biết tại sao - Tôi chỉ là không thích các loại bầu bí. Tôi cũng không thực sự thích ăn rau xanh. Hahaha, bây giờ khi đang điểm lại, tôi thực sự khá kén ăn đấy. Nhưng tôi có thể ăn thức ăn cay, rau mùi và tôi thích hầu hết các nhóm thực phẩm.

Khi tôi làm việc, tôi thường uống một tách cà phê đen sau bữa sáng, chủ yếu là để cung cấp năng lượng cho bản thân. Bởi vì tôi thường thức dậy sớm để làm việc, nếu tôi không ngủ ngon vào đêm hôm trước hoặc nếu tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi, cà phê đen là thức uống tuyệt vời để khiến tôi phấn chấn hơn.

Cuộc sống trên trường quay có thể hơi vất vả, vì vậy đôi khi tôi sẽ mang theo một ít rượu. Khi tôi thực sự mệt mỏi, hoặc nếu tôi bồn chồn và không thể ngủ, tôi sẽ uống một chút. Hoặc tôi sẽ rủ một người bạn đến uống cùng. Tôi cũng thích uống trà, thường là trong bữa sáng hoặc sau bữa trưa. Và khi tôi uống trà, tôi thích có tất cả các dụng cụ nhỏ đi kèm. Nhưng khi tôi ở trường quay, tôi không thực sự có thể làm vậy, và tôi cũng không cầu kỳ đến thế. Miễn tôi có trà để uống là được rồi.
__________
QUẦN XANH LÁ CÂY + ÁO KHOÁC ĐỒNG PHỤC CỦA HỌC VIỆN HÍ KỊCH TRUNG ƯƠNG

Vào mùa đông, mọi người thường nói, "Tại sao bạn luôn mặc những chiếc quần màu xanh lá cây rộng thùng thình đó?" Đó là những chiếc quần màu xanh quân đội! Đó là một màu sắc tuyệt vời! Và chúng cũng là của một thương hiệu thời thượng nữa! Chúng cực kỳ thoải mái khi mặc... và tôi không nghĩ tôi có những chiếc quần khác để mặc.

Vào mùa đông, áo khoác đồng phục của Học viện Hí kịch Trung ương là món đồ ưa thích của tôi. Tất nhiên, bây giờ ai cũng biết điều này. Thực sự, tôi phải khen ngợi trường của chúng tôi - nó thực sự là một chiếc áo khoác tuyệt vời. Nó thật ấm áp, và cho dù chúng tôi đi học, lên máy bay, hoặc đến trường quay để quay phim, nó rất dễ mặc. Và tôi nghĩ nó trông cũng thật tuyệt! Vì vậy, tôi phải mặc nó mỗi ngày vào mùa đông.

Tôi thực sự không đi mua sắm nhiều, vì vậy tôi không mua nhiều quần áo. Thông thường, khi tôi chụp ảnh, tôi sẽ thấy một số quần áo mà tôi thích, và tôi sẽ hỏi stylist xem giá là bao nhiêu, và liệu họ có thể bán cho tôi không. Bạn bè, anh quản lý, và các thành viên trong đoàn đội của tôi cũng thỉnh thoảng mua quần áo cho tôi.

Tôi cũng không có tài khoản ngân hàng trực tuyến, và tôi cũng không có thẻ tín dụng. Khi tôi đi ra ngoài, tôi đi xe đạp và khi về nhà tôi uống trà, đọc sách. Vì vậy, thực sự không có nhiều chỗ mà tôi cần tiêu đến tiền.

(T/N: Áo khoác đồng phục của Học viện Hí kịch Trung ương thì fan Nhiên chắc đều quen thuộc rồi. Cậu ấy đã mặc chiếc áo khoác ấy rất nhiều vào mùa đông 2017 đến nỗi một thị trường đen cho áo khoác Học viện Hí kịch Trung ương đã phát sinh - thông thường, chỉ có sinh viên mới có thể mua chúng, nhưng rất nhiều người đã cố gắng có được chúng từ các nguồn khác.)
__________
ĐỘC LẬP TỰ CHỦ

Năm đầu tiên tôi đến Bắc Kinh để đi học, tôi nhận ra nó thật khác với những gì tôi đã tưởng tượng, và tôi đã nghĩ từng về việc rời khỏi Bắc Kinh. Nhưng cuối cùng, tôi đã quyết định ở lại, chủ yếu là vì bản tính tự nhiên của tôi. Vì tôi đã chọn con đường này, nên tôi phải cố gắng hết sức. Điều đó giống như tôi đang chiến đấu với ai đó - bạn càng khiến tôi gặp nhiều khó khăn, bạn càng muốn tôi bỏ cuộc, tôi càng muốn chứng minh rằng bạn sai.

Khi tôi quay các chương trình tạp kỹ (T/N: variety shows, tiếng Trung còn gọi là "show tống nghệ"), tôi cũng như vậy. Tôi rất cạnh tranh. Bất kể tôi làm gì, tôi chỉ muốn chắc chắn rằng tôi làm hết sức mình. Khi tôi chơi trò chơi, tôi muốn giành chiến thắng, và - đây không phải là một điều tốt - trong quá trình chơi, tôi có xu hướng không nghe những lời đề xuất của người khác. Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối các đề xuất của họ, vì tôi thích chịu trách nhiệm và làm theo ý tưởng của riêng mình. Trừ khi tôi nhận ra rằng ý tưởng của mình không có tác dụng - thì tôi sẽ sẵn sàng thử ý tưởng của bạn. Nếu không, tôi muốn thử thực hiện ý tưởng của riêng mình trước.

Đó là lý do tại sao tôi đã nhận ra rằng có lẽ tôi không phù hợp với các chương trình tạp kỹ. Nó được coi là một chương trình thư giãn, thoải mái. Bạn muốn cảm thấy thư giãn khi xem, và chỉ cần vui vẻ. Đôi khi các nhà sản xuất sẽ lên kế hoạch có chủ đích làm cho bạn trông thật buồn cười, nhưng ở đây tôi chỉ muốn giành chiến thắng. Vì vậy, khi chúng tôi quay phim, những người khác có thể rất vui vẻ hoạt náo, nhưng về phía tôi, tôi chỉ tập trung làm việc chăm chỉ mà không nói nhiều.

Bất kể đó là loại hoạt động nào, tôi đều đón nhận rất nghiêm túc và tôi suy nghĩ rất nhiều về nó. Ngay cả những người bạn tốt của tôi cũng sẽ nói, tôi khá thân thiện dễ tính, nhưng khi chúng tôi chơi game, tôi đã đột nhiên hung hăng hơn rất nhiều.

Thông thường khi ở trường, tôi cũng thích độc lập tự chủ và tự lo việc của mình, để không làm phiền đến những người khác. Tôi không thích sự chú ý khi ở trong đám đông, bởi vì tôi cảm thấy không an toàn. Vì vậy, khá là thường xuyên, tôi muốn ẩn mình.

Độc lập về một mức độ nào đó không có nghĩa là cô đơn, nhưng may mắn thay, tôi thích độc lập tự chủ. Càng có nhiều hoạt động công khai, tôi lại càng cần nhiều thời gian cho bản thân.

HẾT CHƯƠNG BA.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #刘昊然