Chương 2: Hoa bồ công anh (Phần hai)
(Lưu Hạo Nhiên thời học trung học)
_
_________
SỞ THÚ TRONG KÝ TÚC XÁ
Có một khu chợ bán đủ loại thực vật, động vật, cá và côn trùng ở gần Học viện Vũ đạo Bắc Kinh. Sau giờ học, chúng tôi thường đến thăm khu chợ đó. Các chàng trai thường quan tâm đến động vật hơn thực vật, và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi yêu mèo và chó, có lúc tôi thậm chí còn dự định bí mật nuôi một con rắn.
Bởi vì chúng tôi sống trong ký túc xá nên mọi người nghĩ rằng chúng tôi có một nơi để nuôi động vật. Vì vậy các bạn cùng lớp của tôi nuôi đủ loại vật nuôi: sóc sinsin, nhện, v.v … và điều này được coi là bình thường. Điều đáng sợ nhất là ai đó thậm chí còn bắt đầu nuôi một chú lợn con. Chỉ trong vòng hai tháng, chú lợn con đã trở thành một chú lợn to đùng, vì nó cực kỳ háu ăn và lớn nhanh như thổi. Tôi vẫn còn nhớ người bạn cùng lớp của tôi chán nản nhìn con lợn và nói, “Tao không đủ khả năng để nuôi mày nữa rồi!” Cuối cùng, cậu ta không còn cách nào khác là phải ra chợ trả lại con lợn.
Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi có tính cách rất cởi mở và khá là hồ hởi. Tôi là người chỉ nhớ những điều vui vẻ, và hiếm khi cứ vương vấn mãi những chuyện buồn. Mẹ tôi thường nói rằng từ khi tôi còn là một em bé sơ sinh, tôi sẽ cười ngay cả khi tôi đang ngủ. Tôi không biết mình mơ gì, nhưng tôi thường thức dậy phá lên cười vui vẻ.
Mặc dù tôi là một người suy nghĩ nhanh nhạy từ khi còn là một đứa trẻ, tôi cũng thường hay gặp rắc rối. Tôi thông minh, nhưng cũng tinh nghịch và không tự giác cho lắm. Ví dụ, ở trường tiểu học, tôi học mọi thứ rất nhanh, và điểm số của tôi khá tốt, nhưng tôi lười biếng.
Nếu chỉ là tôi không nghe giảng trong giờ học thì đó sẽ không phải là vấn đề lớn, nhưng tôi thường làm các bạn khác mất tập trung khi giáo viên đang giảng bài. Nhưng bất cứ khi nào chúng tôi có bài kiểm tra, điểm của tôi luôn đạt 90 hoặc cao hơn. Lẽ ra tôi hoàn toàn có khả năng đạt được điểm tuyệt đối, nhưng tôi luôn hơi bất cẩn. Cũng có chút xấu hổ đấy.
Các bạn cùng lớp tôi lúc đó đều rất thích chơi đùa, vì vậy tôi sẽ luôn đi cùng với họ. Trong thời gian ở trường, chúng tôi luôn ở bên nhau, nhưng mỗi khi chúng tôi có bài kiểm tra, điểm số của tôi khá cao, hahaha. Tôi có thể chỉ cần học nhanh trước khi làm bài kiểm tra và đạt được điểm số đó. Từ tiểu học, trung học cơ sở, đến trung học, đó là cách tôi đối phó với việc học hành – tôi sẽ nắm bắt rất nhanh.
Trong một học kỳ, giáo viên thường sẽ giảng khoảng ba hoặc bốn tháng trong chương trình học. Nhưng vào mùa hè khi tôi ở nhà, mặc dù đôi khi tôi sẽ có gia sư, tôi thường chỉ cần dành khoảng một hoặc hai tuần để học cả chương trình. Giáo viên chỉ cần nói qua một số điểm nhất định và tôi sẽ nắm được ngay, đặc biệt là liên quan đến môn toán.
Một phần là vì trước mỗi học kỳ, tôi sẽ xem qua các nội dung học sắp tới – tôi chưa bao giờ đợi đến sau khi khai giảng mới bắt đầu chuẩn bị. Từ rất sớm, tôi đã học cách làm mọi thứ trước mọi người, để chuẩn bị trước một bước. Bằng cách này, bạn sẽ học mọi thứ nhanh hơn một chút. Nó có hiệu quả hơn.
Ban đầu, chính mẹ tôi đã bảo tôi sử dụng phương pháp này. Nhưng sau đó, nó đã trở thành thói quen. Ngoài ra, nó không mất nhiều thời gian. Nếu bạn có thể sử dụng một hoặc hai tuần trong mùa hè để xem xét qua chương trình học cho học kỳ sắp tới, khi bắt đầu đi học bạn sẽ không gặp vấn đề gì đối với việc theo dõi các bài giảng, và các bài kiểm tra cũng sẽ dễ dàng hơn với bạn.
Khi tôi học tại trường ở Bắc Kinh, tôi thường nghe các bạn cùng lớp nói rằng, “Có một số loại người thật dễ ghét. 1) Những người không tăng cân cho dù họ ăn bao nhiêu đi chăng nữa, 2) Những người có thể chơi trò chơi bao lâu tùy ý mà không hại mắt, và 3) Những người trông giống như họ không nỗ lực học tập cho lắm nhưng bằng cách nào đó luôn đạt điểm cao.”
Hahaha, tôi có kiêu ngạo không nếu tôi nói tôi là kiểu người không thực sự chú ý nghe giảng trong lớp nhưng vẫn đạt điểm khá tốt? Đặc biệt là môn toán. Về cơ bản tôi chưa bao giờ gặp khó khăn trong việc hiểu các khái niệm trong sách giáo khoa. Lúc đó tôi vẫn nhớ rằng mình đã suy nghĩ liệu đây có phải là một siêu năng lực được trao cho tôi bởi các thế lực siêu nhiên ở trên không?
Vì vậy, đối với tôi học tập thực sự là một điều khá dễ dàng. Và thói quen xem trước chương trình học mà tôi đã tạo dựng khi còn đi học cũng sẽ hữu ích trong cả cuộc sống và sự nghiệp của tôi trong tương lai. Chỉ cần tôi quan tâm hoặc tôi muốn làm một điều gì đó tốt, tôi sẽ đảm bảo rằng tôi có sự chuẩn bị. Tất nhiên, có một số điều mà tôi không làm khi sự lười biếng của tôi thắng thế.
__________
NẾU BẠN KHÔNG THỂ THEO XU HƯỚNG THÌ HÃY ĐỌC SÁCH
Bởi vì gia đình tôi khá nghiêm khắc, tôi đã tiếp xúc với công nghệ muộn hơn rất nhiều so với người khác. Khi tôi còn nhỏ, tôi thậm chí còn ít xem TV. Nếu tôi chán, tôi chỉ có thể đọc sách, truyện tranh, truyện cổ tích, các tác phẩm kinh điển, v.v … Sau đó, tôi cũng đọc một số sách nước ngoài, như “Đỏ và Đen,” “Người đua diều,” và “Người lái đò” (The Ferryman). Hầu hết các cuốn này là những cuốn sách của chị tôi, vì vậy tôi gần như chỉ đi theo sở thích về sách của chị.
Sau này khi tôi bắt đầu học ở trường nội trú, nhiều bạn cùng lớp của tôi đã bắt đầu đến các quán Internet để chơi trò chơi. Tất cả họ cùng nhau chơi trò chơi, và khi họ trở về ký túc xá, họ vô cùng phấn khích. Tôi hoàn toàn bị tụt hậu so với mọi người. Chúng tôi không có máy tính ở nhà. Chị tôi có máy tính xách tay, nhưng khi đi học, chị đã mang nó theo. Tôi chưa bao giờ đến quán Internet trước đó.
Vì vậy, khi tôi học năm thứ hai của trung học cơ sở (13 tuổi), các bạn cùng lớp lần đầu tiên đưa tôi đến một quán Internet. Khi tôi ngồi trước máy tính, tôi không biết phải làm gì, và cứ liên tục nhìn xung quanh. Mọi người đều mải mê với những trò chơi của mình.
Tôi lướt qua và hỏi họ xem họ đang chơi gì, họ đang làm gì, vì tôi không hiểu gì về những điều ấy. Các bạn cùng lớp của tôi lúc đó đã có QQ, mà tôi thậm chí còn không biết cách gõ trên máy tính. Và tất nhiên, một khi chúng tôi vào quán Internet, mọi người đều quá bận rộn với các trò chơi của riêng họ và không có thời gian để dạy tôi cách sử dụng máy tính. Vì vậy, tôi không thường xuyên đi quán Internet.
Đến năm thứ ba của trường trung học cơ sở (14 tuổi) tôi mới bắt đầu sử dụng QQ. Tôi không thực sự nắm rõ cách sử dụng nó. Mục đích chính của tôi lúc đó là để đọc tiểu thuyết. Tôi thường vào các trang web phổ biến đọc Đường Gia Tam Thiếu, Ngã Cật Tây Hồng Thị, Trần Đông, Thiên Tàm Thổ Đậu (các tác giả viết truyện nổi tiếng trên mạng. Thiên Tàm Thổ Đậu là tác giả của “Đấu phá thương khung” và “Vũ động càn khôn”). Tôi gần như đọc hết tất cả các tiểu thuyết nổi tiếng.
Tôi không thích việc cứ phải theo dõi các chương tiếp theo khi chúng được ra tiếp. Khi tôi đọc một cuốn sách, tôi thích được biết rằng tôi có thể đọc một lèo hết cả cuốn sách. Đôi khi tôi cũng lướt qua những cuốn sách cũ hơn được viết hay và đã hoàn chỉnh như “Ngộ Không Truyện.”
__________
HẠNH PHÚC Ở HIỆN TẠI
Giờ đây khi tôi di chuyển bằng máy bay, tôi thường chợp mắt trên máy bay, đặc biệt nếu đó là chuyến bay sáng sớm hay chuyến bay tối muộn. Nhưng nếu chuyến bay vào khoảng giữa trưa hoặc chiều, tôi sẽ tìm những việc khác để làm. Ban đầu, khi tôi gặp những người hâm mộ tại sân bay, các bạn ấy sẽ tặng tôi một vài món quà tự làm, hoặc tặng tôi kẹo mà các bạn ấy đã mua.
Tôi đã từng nhận những món quà này, cho đến một lần trước chuyến bay – tôi nghĩ đó là sau khi “Điều tuyệt vời nhất của chúng ta” được chiếu – đoàn đội của tôi nói với tôi họ thấy ai đó đã đăng trên Weibo rằng một người hâm mộ đã mua cho tôi một món quà rất đắt tiền và đang chờ sân bay để đưa nó cho tôi. Đó là khi tôi chợt nhận ra, tôi không thể nhận quà nữa. Nếu tôi vẫn tiếp tục nhận quà, các món quà sẽ ngày càng đắt hơn. Điều đó không ổn.
Vì vậy, tôi đã đăng trên Weibo rằng tôi sẽ không nhận quà ở sân bay nữa, nhưng tôi vẫn nhận thư và sách. Đó là lý do giờ đây tại sân bay, người hâm mộ của tôi sẽ tặng tôi một vài cuốn sách làm quà, vì các bạn biết tôi sẽ chỉ nhận những thứ đó. Sau khi tôi lên máy bay, tôi dành thời gian để xem qua những cuốn sách. Người hâm mộ của tôi thường có gu chọn sách rất tốt! Khi tôi không có một cuốn sách trên tay, đôi khi tôi cũng sẽ đi đến nhà sách sân bay để mua một quyển đọc trên đường.
Có lẽ đó là do lối sống của tôi. Tôi dành phần lớn thời gian trên trường quay và trên máy bay. Tôi không có nhiều thời gian để thực sự dành trọn vẹn bản thân cho việc giải trí. Vì vậy, cho dù đó là việc xem một bộ phim truyền hình hay đọc một cuốn sách, ban đầu tôi sẽ rất chuyên chú, nhưng tôi quên mất nó khi công việc trở nên bận rộn hơn. Vì vậy, tại thời điểm này, các cuốn tuyển tập truyện ngắn/tiểu thuyết ngắn hoặc phim truyền hình phù hợp với tôi hơn, như bộ phim truyền hình nhiều tập “Sherlock” của BBC.
Khi tôi đang quay “Quán ăn đêm,” tôi đã đề cập đến một cuốn sách tên là “Thiên tài bên trái, Kẻ điên bên phải” – những cuốn sách kiểu như thế. Tôi cũng đã đọc một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ngắn trước đây bao gồm nhiều truyện ngắn. Bạn có thể biết tác giả – Anh ấy là người đã viết bộ tiểu thuyết “Tam thể” (T/N: nhà văn Lưu Từ Hân).
__________
BẠN ĐÃ TRẢI NGHIỆM NHỮNG GÌ KHIẾN BẠN TRỞ THÀNH NGƯỜI NHƯ VẬY
Khi còn nhỏ, tôi thích đọc sách tiểu sử và tiểu thuyết. Tôi đã đọc đi đọc lại nhiều lần những cuốn sách tiểu sử mà nhà tôi có. Khi chúng tôi nhận được tài liệu đọc vào mỗi học kỳ, tôi sẽ đọc tất cả các câu chuyện trước. Nhưng tôi sẽ bỏ qua những bài đọc mô tả một số cảnh quan nhất định hoặc về địa lý – Tôi sẽ đợi giáo viên giảng về những nội dung đó.
Tôi thực sự thích đọc những truyện về tuổi trưởng thành. Có thể ngay từ đầu, tôi đã bị câu truyện cuốn hút nhiều hơn, nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng đó là vì tôi có thể chứng kiến một đường cong tăng trưởng hoàn thiện khi một nhân vật trở thành người lớn. Thông qua trải nghiệm của anh ấy hoặc cô ấy, bạn sẽ khám phá ra rằng tất cả chúng ta đều có những tính cách khác nhau bởi vì chúng ta được định hình và hun đúc bởi những trải nghiệm của chúng ta, bởi những trở ngại mà chúng ta gặp phải và sự hỗ trợ mà chúng ta có được. Mọi việc xảy ra đều có lý do.
Sự phát triển tính cách của chúng ta xảy ra do những nguyên nhân cụ thể và tôi thấy vai trò của số phận trong toàn bộ quá trình đó đặc biệt hấp dẫn. Khi tôi bắt đầu diễn xuất, tôi phát hiện ra rằng thói quen đọc sách của mình khá hữu ích. Đạo diễn cũng thường hỏi chúng tôi, “Các em cần suy nghĩ về nguyên nhân và tư tưởng đằng sau hành vi của mỗi nhân vật. Điều gì đã xảy ra trong cuộc sống khiến các em trở thành người như ngày hôm nay?”
__________
MỘT KHẢ NĂNG KHÁC CỦA SỐ PHẬN
Ở quê nhà, gia đình chúng tôi có một người quen dạy học sinh phổ thông trung học năm cuối. Bất cứ khi nào tôi về nhà vào kì nghỉ trong thời gian tôi học tại Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, tôi sẽ mang sách vở về và đi tìm cô ấy để cô có thể dạy kèm thêm cho tôi. Đó cũng thường là lúc mà các học sinh phổ thông trung học năm cuối đang ôn thi cao khảo (T/N: kỳ thi đại học ở TQ), nên khi tôi đến gặp cô ấy, thì tôi đến thẳng văn phòng của cô. Thỉnh thoảng tôi ngồi luôn ở trong văn phòng của cô và làm bài luyện thi.
Sau khi tôi làm xong bài luyện, tôi sẽ nghỉ giải lao và đi dạo ở các hành lang trong trường học. Đôi khi, sự tò mò sẽ thắng thế, và tôi sẽ lén ngó vào các lớp học qua cửa sổ.
Cảm giác nặng nề, ngột ngạt rất khác so với bầu không khí ở các trường biểu diễn nghệ thuật. Lớp học tối tăm chật kín học sinh và mỗi bàn học đều chất đầy sách. Mọi người đều cúi đầu. Giống như họ ở trong một thế giới khác vậy – âm thanh và ánh sáng từ thế giới bên ngoài không thể xâm nhập vào. Khi tôi đi qua hành lang và nhìn qua các cửa sổ, ngay cả những học sinh ngồi ngay cạnh cửa sổ cũng không chú ý đến tôi. Ngoài các bài luyện thi trong tay, giống như là họ không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Tôi nghĩ, nếu tôi không đến Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, tôi sẽ giống như những học sinh chăm chỉ này. Những điều quan trọng nhất trong cuộc đời tôi là các bài kiểm tra, học tập, các bài luyện kiểm tra, thi tuần, xếp hạng, thi tháng, xếp hạng, thi giữa kỳ, xếp hạng, thi cuối kỳ, xếp hạng. Sau giờ học mỗi ngày, tôi sẽ tham gia đủ loại khóa học dạy kèm và lớp tự học.
(Lưu Hạo Nhiên thời học trung học)
Qua cửa sổ, dường như tôi có thể thấy mình ngập trong tất cả những cuốn sách đó, giống như tôi có thể thấy mình đang làm bài tập về nhà đến tận đêm khuya. Hối hả đạp xe khi tôi lượn qua lượn lại giữa nhà, các khóa học bổ trợ, và trường học. Tôi có thể tưởng tượng nỗi sợ hãi trong lòng mình sau mỗi bài kiểm tra, khi tôi chờ đợi bảng xếp hạng được tiết lộ, tôi cảm thấy bị giáng một cú đau như thế nào vào lòng tự trọng của mình khi tôi không thể hiện tốt trong môn toán, môn giỏi nhất của tôi.
Và tôi cũng sẽ sợ hãi nghĩ rằng, “Có lẽ mình không thông minh như mình nghĩ. Nếu mình học phổ thông trung học và phát hiện ra rằng mình không phù hợp với môn toán & khoa học, dù mình có học hành chăm chỉ đến đâu chăng nữa, mình cũng không thể đạt được như kỳ vọng… thì lúc đó mình biết làm sao?”
Tôi vô tình đi một con đường khác so với hầu hết các bạn đồng trang lứa. Khi tôi mới bắt đầu đi trên con đường này, tôi đã có những lúc thấy hoảng sợ, cay đắng và phẫn nộ. Có những lúc tôi tràn ngập sự tự ti. Nhưng vào thời điểm đó, khi tôi chứng kiến và cảm thấy áp lực to lớn của kỳ thi cao khảo, tôi đột nhiên cảm thấy trân trọng những quyền lực đó.
Nó giống như những gì cậu tôi đã từng nói. Chỉ cần có cơ hội để có thể đưa ra những lựa chọn của riêng mình, bản thân việc ấy đã là một may mắn.
HẾT CHƯƠNG HAI.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top