Chương 42. Dây Dưa Không Dứt

"Em ăn xong chúng ta đi siêu thị mua đồ về nấu ăn, buổi trưa anh sẽ dạy em nấu canh xương." Ninh Duệ Thần cười rất đỗi ngọt ngào, như thể anh rất vui sướng với cách gọi của Tô Duyệt.

"Được." Sau khi nhận được đáp án mình muốn, cô tiếp tục vùi đầu ăn cháo yến mạch sữa tươi, cũng chẳng có chút nữ tính nào mà chép miệng chẹp chẹp. Chỉ trong vài giây, cô đã giải quyết sạch sẽ toàn bộ.

"Còn nữa không?" Tô Duyệt ngước mặt lên, quơ quơ cái chén trống không nhìn Ninh Duệ Thần hỏi.

"Hết rồi, thích ăn thì lần sau anh làm cho em ăn, muốn học nấu ăn thì nhanh đi thay quần áo đi." Ninh Duệ Thần cười nói, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Tô Duyệt, đẩy cô vào trong phòng ngủ.

***

Trong siêu thị, Ninh Duệ Thần đẩy xe đẩy nhỏ, Tô Duyệt hết nhìn đông lại đến nhìn tây, chỉ cần thấy món nào ngon là bỏ hết vào trong xe đẩy, nếu trong nhà có chồng biết nấu ăn, không vận dụng hết cỡ chẳng phải rất đáng tiếc sao?

Một lát sau, trong xe đẩy chất đống đồ ăn nào là hoa quả, nào là đồ ăn vặt....lỉnh khỉnh đủ món thứ gì cũng có, chất cao thành đống. Ninh Duệ Thần bất đắc dĩ cười cười, không ngờ cô gái này nhỏ nhắn như thế lại là cái túi ăn vặt danh xứng với thực như thế.

Sau khi lượn trong siêu thị xong, Ninh Duệ Thần và Tô Duyệt cùng nhau đi dạo. Một người đàn ông cao to vạm cỡ, ăn mặc quần áo đắt tiền lại ôm đầy đồ ăn vật y hệt như một đứa bé, khó tránh khỏi dẫn tới rất nhiều ánh mắt tò mò.

"Anh Ninh, hay là để tôi cầm cho." Tô Duyệt nhỏ giọng nói, dù sao những thứ này đều là do cô chọn, để anh ôm như vậy thật sự không thích hợp.

"Không sao, ông xã làm nhân công khuân vác cho bà xã là chuyện rất hiển nhiên, không cần phải ngại." Ninh Duệ Thần cười nói với Tô Duyệt.

Bị Ninh Duệ Thần trêu chọc, mặt của Tô Duyệt bỗng đỏ bừng lên, nghiêng đầu nhìn về hướng khác, thế nhưng khi nhìn tới rồi lại không dời mắt được.

Trước mặt là một cửa hàng chuyên bán đồ chơi trẻ em bằng vải lông nhung. Trong tủ kính trưng bày có một chú Doremon cao hơn 60cm đang nhìn Tô Duyệt. Tô Duyệt vô thức bước lên phía trước, khoảng cách thu hẹp lại gần với chú Doremon kia thêm một chút.

Từ nhỏ cô đã yêu thích những đồ chơi trẻ em bằng vải lông nhung này. Ông nội cũng mua cho cô rất nhiều, nhưng vẫn không sửa được cái tật hễ thấy là bị kích thích muốn mua ngay lập tức.

"Thích không?" Ninh Duệ Thần đứng ở bên cạnh cô, nhìn vào ánh mắt si mê của cô, khóe miệng nở nụ cười cưng chìu.


Ánh mắt Tô Duyệt lập tức sáng bừng lên, nhưng vừa nhìn đến giá tiền thì ỉu xìu, lắc lắc đầu nói, "Không thích."

Hiện giờ cô không mang theo tiền, cô không muốn để Ninh Duệ Thần phải chịu tốn kém.

"Không thích vậy sao đứng nhìn mê mẩn như vậy?" Ninh Duệ Thần cười nói, "Bé ngốc, em không có tiền thì nói anh có thể cho em mượn tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Lúc này Tô Duyệt mới quay đầu nhìn sang Ninh Duệ Thần, chiếc xe kia cô đã từng suy đoán là của Thẩm Tuấn Ngạn tặng cho anh. Nhưng nhìn Ninh Duệ Thần không giống với hạng người thích ăn cơm chùa, hạng người ăn cơm chùa bình thường tiêu tiền chưa bao giờ sòng phẳng như vậy.

"Có phải ngoài làm luật sư ra, anh còn có thân phận nào khác nữa đúng không?" Tô Duyệt cau mày, dựa vào trực giác của mình hỏi.

Đôi mắt thâm thúy nhuốm lên ý cười vui vẻ, "Sao lại hỏi vậy?"

"Không biết, chỉ là cảm thấy vậy thôi." Tô Duyệt lẩm bẩm nói, đột nhiên vỗ vỗ vai Ninh Duệ Thần, nở nụ cười rất chi là gian trá, "Anh Ninh, vậy anh giúp tôi mua nó trước nhé?"

Đối mặt với người vợ không hề biết khách sáo với mình là gì này. Ninh Duệ Thần trêu chọc nói: "Nhưng anh lại không thích, không muốn mua."

Thấy Tô Duyệt nổi cáu, Ninh Duệ Thần lại nói, "Thật ra thì, chỉ cần ai đó làm nũng một chút, là anh sẽ mềm lòng ngay."

Tô Duyệt trừng mắt liếc anh một cái, trong lòng oán thầm nói, người đàn ông này không phải là Gay ư, tại sao còn có hứng thú về phương diện này?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng liếc nhìn món đồ mà mình yêu thích, Tô Duyệt cắn răng đi tới kéo kéo cánh tay Ninh Duệ Thần, nũng nịu nói, "Ông xã, em thích con Doraemon này lắm, bắt nó đem về nhà của hai chúng ta đi, được không?"

Giọng nói mềm mại, hơn nữa cộng thêm đôi mắt tròn xoe long lanh ánh nước, cho dù muốn anh đem toàn bộ thế giới này đặt ở trước mặt cô, anh cũng sẽ không hối tiếc.

"Vợ thích là được rồi." Ninh Duệ Thần mỉm cười nói, "Ngoan, em đứng đây đợi anh, anh sẽ vào mua cho em."

"Ừm." Tô Duyệt gật đầu một cái, hai mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào chú Doraemon kia.

"Chị họ, không ngờ phương thức chị lấy lòng đàn ông, chính là như vậy, có thời gian em gái nhất định sẽ theo chị họ học hỏi một phen đó." Lời nói cay nghiệt bỗng vang lên sau lưng Tô Duyệt, Tô Duyệt xoay người lại thì nhìn thấy Thẩm Gia Dũng đang dìu đỡ Tô Thiến Tuyết bụng hơi nhô lên đang đi chầm chậm về phía cô.

Lại là hai người này.

Đối mặt với hai người bọn họ, Tô Duyệt chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, một cô gái họ cũng sống chung nhiều năm, một người đàn ông cô đã từng yêu sâu sắc. Mặc kệ bọn họ đã làm gì với cô, cô đều không muốn dây dưa nhiều với bọn họ. Dây dưa càng nhiều, cô càng thêm mệt mỏi.

Vậy mà Tô Thiến Tuyết lại nhiều lần không buông tha cho cô. Sự im lặng của cô chỉ càng khiến cho Tô Thiến Tuyết càng thêm phách lối.

Giấu đi cảm xúc chán ghét vào lòng, cô nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Thẫm Gia Dũng, "Thiến Tuyết, cô không cần phải khiêm tốn đâu, thật ra cô lợi hại hơn tôi rất nhiều. Cô có thể âm thầm lặng lẽ cướp bạn trai sau lưng người khác, làm kẻ thứ ba suốt thời gian lâu như vậy, 'ăn cơm trước kẻng' để mong muốn được trở thành vợ chính thức, loại bản lĩnh này thật khiến cho tôi bội phục."

Tô Thiến Tuyết nghe xong tức giận nói không ra lời, cô ta không bao giờ ngờ rằng Tô Duyệt lại độc mồm độc miệng như thế. Theo sự hiểu biết của cô ta, mỗi khi đối mặt với sự khiêu khích của cô, Tô Duyệt luôn luôn giữ im lặng. Vậy mà hôm nay, chị ta lại giơ móng vuốt mèo ra. Tuy nhiên, cô ta lại cảm thấy hoảng sợ bởi điều mình vừa phát hiện.

Thẩm Gia Dũng ở bên cạnh sắc mặt cũng tái đi, giống như có vô số gai nhọn đang châm chích vào trái tim anh ta. Lời nói của Tô Duyệt lọt vào tai, anh ta lại cho rằng cô đang trách móc anh, trách anh phản bội tình yêu của bọn họ.

Nhưng Thẩm Gia Dũng lại cảm nhận được một chút ngọt ngào bên trong niềm chua xót. Sở dĩ trách anh là vì trong lòng cô còn có anh, nếu không còn yêu thì sao còn nhớ đến chuyện này chứ.

Tô Duyệt hoàn toàn không biết Thẩm Gia Dũng đã hiểu lầm lời nói của cô, chẳng qua cô chỉ không muốn tiếp tục nhường nhịn Tô Thiến Tuyết, nếu để cho cô ta biết khó mà lui, như vậy về sau Tô Thiến Tuyết sẽ không tiếp tục dây dưa với cô nữa.

Thế nhưng Tô Duyệt lại không biết, ở trong lòng Tô Thiến Tuyết căn bản không hề có bốn chữ 'từ bỏ ý định' này!

Khi cô tận mắt nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông phong độ lịch lãm kia nhìn Tô Duyệt bằng ánh mắt yêu thương chiều chuộng thì lòng cô đã bắt đầu ghen ăn tức ở! Cô bị ép phải kết hôn với Thẩm Gia Dũng, bị ép phải thừa nhận toàn bộ nỗi đau khổ này. Còn Tô Duyệt, lại vui vẻ nói chuyện yêu đương với người đàn ông xuất sắc như thế, bảo sao cô dễ dàng tha thứ được chứ!

Hiện tại, cô phải bày ra dáng vẻ ân ái với Thẩm Gia Dũng ở trước mặt người khác, cô muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy cô rất hạnh phúc, cho dù Lâm Tuyết Mai chê cười cô và Thẩm Gia Dũng, cô cũng không thể không tươi cười chào đón.

Nhưng nào có ai biết, ở trước mặt người khác cô cười tươi rực rỡ bao nhiêu thì trong lòng cô lại đau khổ bấy nhiêu!

Nếu không thể dốc hết sức lợi dụng người đàn ông này đối phó với Tô Duyệt, vậy thì thật quá có lỗi với bản thân rồi!

Trong mắt Tô Thiến Tuyết thoáng hiện lên một tia nham hiểm, cô đột nhiên tiến lên một bước rồi đột nhiên nắm lấy tay Tô Duyệt, trong đôi mắt hoa đào ẩn chứa ánh sáng lung linh, giọng nói lanh lảnh cao vút, muốn dùng nó để đảm bảo có thể thu hút được sự chú ý của mọi người xung quanh, nhìn Tô Duyệt đáng thương nói, "Chị họ, tất cả đều là em sai, nhưng gạo đã nấu thành cơm rồi, chị hãy tha thứ cho em đi có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top