Chương 108. Ai Giấu Diếm Ai?
"Shit!" Thẩm Tuấn Ngạn đột nhiên khẽ rủa một tiếng, ánh mắt vốn còn nhu tình mật ý lúc này lại tràn đầy lửa giận.
Hết cách rồi, vận số quá tốt, trong lúc đang nói chuyện với Trần Vân, bỗng nhiên phát hiện ở trong góc cách đó không xa, đang có một người chụp hình mình.
Nếu ở trong thời khắc mấu chốt này làm ra chuyện thiêu thân nào, bại lộ hành tung bây giờ của anh, vậy anh và Trần Vân làm gì có thời gian từ từ chứ?
"Đi đến nhà ông cụ Tô đi." Ninh Duệ Thần đi đến bên cạnh Thẩm Tuấn Ngạn, nhỏ giọng nói, "Nơi này để tôi xử lý."
Đại viện của Tô Lê Đông thuộc của quân khu, người ngoài không thể đi vào, cũng là chỗ dựa tốt nhất trong lúc này.
"Ừ." Thẩm Tuấn Ngạn cũng không tiếp tục dài dòng, nắm lấy tay Trần Vân nhanh chóng nhảy vào trong xe, phóng viên kia cũng vội vàng đi theo, một thân thể cao ráo lại đột nhiên ngăn ở trước mặt gã ta...
=====
Ở nhà chính nhà họ Tô.
Tô Viễn Hàng đang quỳ gối trước mặt Tô Lê Đông, sắc mặt của Tô Lê Đông xanh lè, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi cơn tức giận.
"Ý mày là, đứa bé kia là của mày, chuyện năm đó... cũng là mày làm?" Tô Lê Đông lạnh giọng nói.
Tô Viễn Hàng miễn cưỡng gật đầu, "Vâng ạ."
Ông cho rằng Ninh Duệ Thần sẽ nói cho Tô Duyệt, cho nên dứt khoát chịu đòn nhận tội, nói thẳng chuyện năm đó, lại tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
"Ông nội, uống một viên thuốc trợ tim đi." Tô Đông Thần đem viên thuốc đưa tới trước mặt Tô Viễn Hàng, giễu cợt nhìn Tô Viễn Hàng đang quỳ dưới đất.
"Chú à, chú giỏi thật đấy, một mình ở bên ngoài nuôi con của tình nhân, để người khác gánh chịu tội danh thay chú, còn mình thì làm người tốt, khó trách năm đó chú chủ động yêu cầu săn sóc Phương Vận và đứa bé, chậc chậc, giúp anh trai gánh vác một phần phiền muộn chuyện chăm sóc Phương Vận... thật đúng là một lý do tốt." Tô Đông Thần cười khinh miệt nói, không hề rào trước đón sau.
Lúc trước anh còn buồn bực, sao Tô Viễn Hàng lại có hứng thú với chuyện này? Thì ra đây là lỗi lầm lúc trước chính ông ta phạm phải!
Mặc dù trước khi đến đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Tô Viễn Hàng có thói quen được người khác thổi phồng lúc này lại bị Tô Đông Thần làm cho nhục nhã, thần sắc trên mặt cũng thay đổi đến khó coi.
Nụ cười châm chọc bên khóe môi Tô Đông Thần càng lúc càng sâu, "Chú, lúc rãnh rổi chú cũng dạy cháu, làm sao coi người khác như súng để sai khiến mới là tốt, vừa làm kỹ nữ lại lập đền thờ, cháu cũng học tập chút ít ở chú đấy."
Đúng lúc này cửa chính bị người ta đẩy ra, đi vào là Thẩm Tuấn Ngạn và Trần Vân.
Chuyện Phương Vận mặc dù Thẩm Tuấn Ngạn không biết, nhưng nhìn tình cảnh trước mặt thì biết anh không thể đi vào lúc này, Thẩm Tuấn Ngạn vội vàng nói, "Cái đó... Tình huống khẩn cấp, ông nội Tô cho cháu mượn phòng khách sử dụng một lát."
"Lầu hai rẽ trái phòng đầu tiên phía Đông." Tô Đông Thần mở miệng nói, "Chỉ có hai người?"
"Tiểu Duyệt và Ninh Duệ Thần cũng sắp đến rồi." Thẩm Tuấn Ngạn đáp, sau đó kéo Trần Vân lên lầu.
Nghe thấy hai chữ "Tiểu Duyệt", ông cụ Tô liếc nhìn Tô Đông Thần, ý trách cứ không sót một mảnh.
Dù thế nào ông cũng không ngờ tới, Tiểu Duyệt đã sớm biết chuyện này, nếu không phải Tô Viễn Hàng chột dạ, chủ động nhận tội, chỉ sợ ông vẫn còn tiếp tục nhọc lòng giấu diếm cháu gái nhà mình!
Rõ là...
Nghĩ vậy, ông cụ Tô trừng mắt nhìn Tô Đông Thần lần nữa, trong lòng lại đau thay Tô Duyệt.
"Cha, con đã suy nghĩ, con muốn ly hôn với Nhã Cầm, đối xử tốt với Phương Vận và Hiếu Thiên để bù đắp sai lầm mấy năm qua." Tô Viễn Hàng đột nhiên quyết tâm nói.
"Nếu vậy, chú à, sao chú lại phụ lòng với con gái và vợ bây giờ của chú?" Không chờ Tô Lê Đông mở miệng, giọng nói của Tô Duyệt bỗng nhiên truyền vào, lạnh lùng nhìn về phía Tô Viễn Hàng, đàn ông hèn yếu như vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy ghét!
Ly hôn Triệu Nhã Cầm tái giá với Phương Vận? Thật đúng là uổng công ông ta nghĩ ra được!
Tô Lê Đông nhìn Tô Duyệt đi tới, ông khó chịu trong lòng, nếu không phải năm đó ông chứa chấp Tô Viễn Hàng, đối đãi như con ruột của mình, như vậy Tô Thanh Dương và Triệu Tuyết Nhu sẽ không xa cách mỗi người một nơi như ngày hôm nay, đương nhiên Tiểu Duyệt cũng không chịu khổ nhiều như vậy.
"Tiểu Duyệt, chú có lỗi với cháu, nhưng việc đã đến nước này, sau này cháu muốn cái gì chú đều tận hết sức lực để thỏa mãn cháu." Tô Viễn Hàng trịnh trọng nói với Tô Duyệt, dường như hiện tại để ông thề độc ông cũng dám thề.
Nhưng bộ dáng lúc này của Tô Viễn Hàng chỉ khiến Tô Duyệt cảm thấy chán ghét.
Nếu ông thật sự có lòng hối cãi, dám đứng ra gánh vác tội lỗi của mình, vậy sẽ không biến thành cục diện như hôm nay.
Sẽ không để chô Tô Thanh Dương ngồi tù mười năm, sẽ không để cho Tô Thanh Dương vẫn còn đang nghĩ rằng đứa bé kia là con của ông, sẽ không để cho Triệu Tuyết Nhu ngày ngày bẻ ngón tay mấy lần.
Tô Duyệt không muốn ông cụ Tô lo lắng, mặc dù trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã không có cách nào khiến mình giữ vững bình tĩnh, tay siết thành nắm đấm càng lúc càng chặt, đứa bé trong bụng lúc này cũng đột nhiên nhúc nhích, càng làm cho Tô Duyệt cảm thấy đau.
Cánh tay thon dài đột nhiên nắm nhẹ eo cô, khuỷu tay rắn chắc làm cô có thể an tâm dựa vào, làm cô có thể không thấy mệt mỏi.
"Ồ? Cháu muốn cái gì chú đều bằng lòng cho?" Tô Duyệt nhìn Tô Viễn Hàng, trong mắt hiện lên ý cười lạnh.
Tô Viễn Hàng nhìn Tô Duyệt cực kỳ giống Triệu Tuyết Nhu lúc còn trẻ, trong mắt tràn ngập sự nhu hòa, kiên định nói, "Đúng vậy, chú đều bằng lòng."
"Vậy cháu muốn chú thừa nhận, án hối lộ năm đó là do một tay chú bày ra, chuyện này không hề liên quan đến Tô Thanh Dương, chú, chú bằng lòng không?" Tô Duyệt nhẹ nhàng nói, còn mỗi một chữ đều khiến trong mắt Tô Viễn Hàng tăng thêm một phần kinh hoảng.
Tô Lê Đông nhìn về phía Tô Duyệt, không nói đến Tô Viễn Hàng có bằng lòng hay không, nếu muốn lật lại vụ án đó, cũng không phải hề đơn giản chút nào, đến lúc đó có thể tạo thành ảnh hưởng đến cả nhà họ Tô, tất nhiên Tô Thanh Dương sẽ không đồng ý để bọn họ làm.
Tiểu Duyệt... Con đã bắt đầu trở nên tàn nhẫn rồi sao?
Nhưng lúc nhìn thấy chút tinh ranh trong mắt Tô Duyệt ném về phía ông, Tô Lê Đông hoàn toàn yên tâm, cô cháu gái này của ông chỉ cố ý kích Tô Viễn Hàng, nếu Tô Viễn Hàng biểu hiện ra vẻ thật tình ăn năn, vậy cô cố tình không cho ông được như ý.
Quả nhiên...
"Tiểu Duyệt, chuyện này..." Tô Viễn Hàng do dự.
Một khắc kia, rõ ràng đã đẩy ngã tất cả sám hối vừa rồi của ông.
Ý châm chọc trong mắt Tô Duyệt càng nhiều hơn, trực tiếp xé rách vẻ ngụy trang của Tô Viễn Hàng, "Chú, chú muốn cưới Phương Vận không phải là vì muốn phụ trách, mà là vì chú ghét người vợ hiện tại của chú, chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, chỉ có thế thôi, cháu nói... đúng không?"
Tô Viễn Hàng nghe vậy, thân thể bỗng nhiên chưng hửng, ngẩng đầu nhìn Tô Duyệt, trong mắt xẹt qua chút đau đớn, "Tiểu Duyệt, sao cháu có thể... nghĩ chú như vậy?"
"Không thì nghĩ chú như thế nào? Tô Viễn Hàng, nếu chú thật sự muốn bù đắp, xin chú đừng trở lại nhà họ Tô nữa, về phần bản thân chú có ly hôn hay không, chúng tôi không có hứng thú, xin chú bây giờ rời khỏi đây, chúng tôi không có thời gian nhìn chú diễn trò!" Không đợi Tô Duyệt lên tiếng, Tô Đông Thần đã lạnh lùng nói.
"Ly hôn? Tô Viễn Hàng, ông thật sự muốn ly hôn với tôi?" Triệu Nhã Cầm đột nhiên xông vào nhà chính nhà họ Tô, vươn ngón trỏ ra chỉ vào mũi Tô Viễn Hàng nói.
"Tô Viễn Hàng, ông suy nghĩ kỹ chút đi, Thiến Tuyết sắp trở về rồi, hiện tại nhà họ Thẩm xảy ra chuyện nghiêng trời lệch đất, bất cứ lúc nào Thẩm Gia Dũng cũng có thể giành được tài sản nhà họ Thẩm, hiện nay con tiện nhân Phương Vận kia làm ra chuyện này, nếu ông và tôi ly hôn, ông hiểu rất rõ tổn thất của ông là gì!" Triệu Nhã Cầm cất giọng the thé nói, trong ánh mắt là sự đắc ý không thể che giấu được.
Sở dĩ cố ý lựa chọn làm loạn nhà họ Tô, đó là vì Triệu Nhã Cầm bà muốn dùng phương thức này nói cho tất cả người nhà họ Tô biết, Triệu Nhã Cầm bà sống tốt hơn ai hết!
Bởi vì có cảm giác tự ti trong lòng, cho dù là một chút xíu thậm chí là vô cùng cũng có thể chỉ là cảnh tượng hư ảo, đều sẽ khiến bà ta nóng lòng khoe khoang trước mặt người nhà họ Tô, nhiều năm đè nén, chỉ làm cho bà ta càng thêm muốn biểu hiện mình.
Còn mỗi một lần biểu hiện của Triệu Nhã Cầm, ở trong mắt người nhà họ Tô, chẳng khác gì thằng hề diễn trò, vô cùng buồn cười.
Nhưng lúc này Tô Viễn Hàng lại vì lời nói của Triệu Nhã Cầm mà có chút chần chờ.
Nếu Thẩm Gia Dũng thật sự đoạt được Thẩm thị, nếu công ty của ông có Thẩm thị giúp đỡ, vậy...
Tô Duyệt nhìn lướt qua Tô Viễn Hàng, quả nhiên, trong mắt kia tràn đầy sự tham lam.
Thật sự hạn người nào cũng như ông ta ở chung với nhau đều ảnh hưởng lẫn nhau, cấu kết với nhau làm việc xấu, trở thành một đôi vợ chồng vô sỉ nhất lịch sử.
"Chuyện đó về nhà bàn sau!" Tô Viễn Hàng nói khẽ với Triệu Nhã Cầm, lúc này cho dù ông hối hận đề xuất chuyện ly hôn. Cũng không thể lập tức biểu hiện ở trước mặt nhà họ Tô, ít nhất phải tỏ ra giãy dụa một phen, bộ dáng vẫn không có cách nào vứt bỏ người vợ cám bã.
"Về nhà nói sau? Không, Tô Viễn Hàng, hôm nay ông nhất định phải cho tôi một công đạo, vừa vặn nhà họ Tô mấy người đều có mặt làm giám chứng, nếu ông muốn ly hôn, được, từ nay về sau tôi sẽ mang theo Thiến Tuyết rời khỏi ông, nhưng nếu ông không ly hôn, đời này ông không thể gặp lại con tiện nhân kia nữa!" Triệu Nhã Cầm rõ ràng là nắm bắt thời cơ, bức bách Tô Viễn Hàng trả lời.
Còn Tô Viễn Hàng không hề biết suy nghĩ của Triệu Nhã Cầm, chỉ cho là bà ta lại bắt đầu khóc lóc om sòm, lúc nghe thấy câu "mang theo Thiến Tuyết rời khỏi ông" thì nhíu chặt mày.
Không đợi Tô Viễn Hàng tìm được lấy cớ tốt, "ầm" một tiếng, cây gậy trong tay ông cụ Tô lập tức nện về phía Tô Viễn Hàng.
"Chúng mày cho nhà họ Tô là cái gì? Cơ quan chính quyền trọng tài? Thành viên hoà giải nội bộ tranh chấp? Hai người các ngươi lập tức cút đi cho ta!" Tô Lê Đông lạnh giọng nói, Tô Đông Thần vội vàng làm bộ đưa viên thuốc trợ tim cho ông cụ Tô.
Triệu Nhã Cầm cũng bị Tô Lê Đông đột nhiên nổi giận làm cho hoảng sợ, biểu hiện gắng gượng bình tĩnh lúc này giả bộ cũng không được nữa.
"Đi!" Tô Viễn Hàng lạnh lùng nói, Nhã Cầm cũng không dây dưa nữa, đi theo Tô Viễn Hàng ra ngoài.
Nhà chính nhà hộ Tô đã khôi phục lại yên tĩnh vốn có.
Tô Duyệt đi đến bên cạnh Tô Lê Đông, ngồi xổm xuống tựa vào bờ vai rộng lớn của ông, khẽ nói, "Ông nội."
Giọng nói nhẹ nhàng này khiến cho mắt ông cụ Tô ươm ướt nước mắt, hoàn toàn không còn thái độ cường thế khi nãy.
Tay đầy nếp nhăn vỗ nhẹ mu bàn tay Tô Duyệt, "Haiz, đứa nhỏ này..."
Ông vốn muốn giấu giếm Tô Duyệt, lại chưa từng nghĩ tới người thật sự bị nhọc lòng giấu diếm lại là ông.
"Ông nội, con người không thể lúc nào cũng sống trong căn phòng ấm áp, sự bảo vệ của ông đã rất tốt, thật sự thật sự rất tốt."
Tô Duyệt chậm rãi nói, giọng điệu kia dựa như dòng suối trong, chảy nhanh vào trong lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top