CHƯƠNG 3+4

  Thứ 7, như thường lệ Diêu Thiên Thiên hăng hái chiến đấu trước màn hình máy tính, dự định lợi dụng thời gian cuối tuần bế quan luyện cấp, chỉ cần tăng thêm một tầng, là cô có thể được liệt vào danh sách mười đại cao thủ trong sever này.

  Vào những này Mễ Bác phải tăng ca, đi công tác hay những ngày không hẹn hò, cô đều giết thời gian như thế.

 Diêu Thiên Thiên đang ở Tử Trúc Lâm thách đấu với trưởng môn võ đang- Trương Tam Phong, đúng lúc trận chiến đang hồi khốc liệt, thì chuông điện thoại reo, cô liếc mắt nhìn xem là ai gọi, hậu quả của việc mất tập trung là bị Trương Đạo Nhân liên tiếp ra tay hạ sát, lượng máu rớt đáy thê thảm, xém chút nữa là bị đưa về Tân Thủ Thôn.

  Diêu Thiên Thiên toát mồ hôi hột, chết một lần là bị trừ 10% điểm kinh nghiệm, với cấp của cô hiện nay, ít nhất cũng phải mất một tháng mới luyện lại được.

  Cô không ngừng ấn nút tháo chạy trên bàn phím, cuối cùng cũng bảo toàn được tính mạng. Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, cô ôm ngực, thở phào. 

Sau khi quay về khu vực an toàn, cô mới nghe máy. Là cô bạn thân Lâm Hi gọi, "Thiên Thiên...cậu, đang ở đâu?" 

"Ở quảng trường Sư Môn" Thiên Thiên buột miệng. 

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, mới tức giận nói: "Diêu Thiên Thiên, cậu chơi game đến tẩu hoả nhập ma rồi" 

"Oh" Diêu Thiên Thiên lè lưỡi, ngại ngùng nói: "Đang ở nhà, có chuyện gì?"

  "Thì ra đúng là không phải cậu" Lâm Hi đáp nhỏ. 

"Đại tiểu thư của tôi ơi, câụ đang nói gì vậy?" Diêu Thiên Thiên không hiểu hỏi lại. 

Lâm Hi do dự hồi lâu, mới hạ quyết tâm nói ra: "Thiên Thiên, cậu nghe mình nói đây, nhưng cậu không được kích động đâu đấy" 

"Cậu nói đi" Mắt Diêu Thiên Thiên vẫn đang dính vào màn hình máy tính. 

"Vừa....vừa rồi, mình nhìn thấy Mễ Bác"

  "Thế thì có gì là lạ đâu" Diêu Thiên Thiên vẫn còn kịp trả lời tin nhắn của Tiêu Dao. 

Lâm Hi lí nhí: "Anh ấy ....đi cùng với một người con gái khác" Diêu Thiên Thiên nghe ra ý của Lâm Hi, bình tĩnh đáp: "Rất thân mật phải không?" 

"Uh, bọn họ tay nắm tay cùng nhau đi vào phòng ăn đã đặt sẵn trong nhà hàng. Mình không nhìn rõ, ban đầu cứ tưởng là cậu"

  Đầu óc Thiên Thiên đặc quánh lại, nhất thời không thông được khí. 

"Thiên Thiên, Thiên Thiên, cậu không sao chứ?" Lâm Hi lo lắng gọi. 

"Không sao, cậu trông chừng họ cho mình, mình lập tức đến đó" 

Lâm Hi đọc địa chỉ, Diêu Thiên Thiên vơ vội chiếc áo khoác, lập tức đứng dậy đi ngay.

  Đi được nửa đường thì Lâm Hi lại gọi điện, "Thiên Thiên, bọn họ đã ra khỏi nhà hàng, mình đang bắt taxi theo sau" 

"Vậy giờ mình phải tới đâu để tìm cậu?" Tâm trạng Thiên Thiên ổn định, giọng nói vô cùng bình tĩnh, không thấy có gì bất thường. 

"Nhìn thì có vẻ họ đang đi vào trung tâm thành phố. Cậu dừng lại đó đợi điện thoại của mình" Diêu Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi nói với tài xế taxi:

 "Xe không được dừng, cứ chạy hai vòng con đường này cho cháu" Tài xế thấy chuyện lạ nhưng cũng không tỏ vẻ thắc mắc, chỉ cần kiếm được nhiều tiền, thì anh ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu cổ quái của khách. 

Khi tài xế chuẩn bị quay đầu lần thứ ba, thì điện thoại Diêu Thiên Thiên báo có tin nhắn: "Ngân Nhân Ngự Thự" tin nhắn do Lâm Hi gửi đến chỉ có 4 từ. 

"Thiên Thiên, ở đây" 

Xe taxi vừa quẹo vào Ngân Nhân Ngự Thự, Lâm Hi vội vàng vẫy tay với cô. Lúc thanh toán tiền Taxi Diêu Thiên Thiên ruột đau như cắt, cứ giữ mãi hai tờ giấy bạc màu hồng không chịu đưa cho tài xế. 

Lâm Hi giật lấy, nhét vào tay tài xế, đồng thời kéo Diêu Thiên Thiên xuống xe: 

"Đi thôi, cậu còn chần chừ ở đó làm gì?" 

"Anh ta còn chưa trả lại tiền cho mình mà" 

Diêu Thiên Thiên bị kéo tới trước sân một toà nhà, đột nhiên bật lên tiếng kêu thảm thiết.

 "Diêu Thiên Thiên, mình thật phục cậu đấy!" 

Lâm Hi thật sự không biết nói gì. Ngân Nhân Ngự Thự nằm ở khu vực phồn hoa nhất giữa trung tâm thành phố, sừng sững trước mặt hai cô gái là một toà chung cư được trang hoàng lộng lẫy. 

"Tầng 18, mình đợi thấy họ bấm nút gọi tầng xong mới chạy ra đón cậu" 

Lâm Hi tỏ vẻ mình đã làm việc thì cậu cứ yên tâm. Hai cái thang máy không cái nào chịu nể mặt cô, một cái thì dừng ở tầng 24 mãi không chịu xuống, còn cái kia lại ở tầng B2 tu thân dưỡng tính. Diêu Thiên Thiên không thể đợi thêm nữa, kéo tay Lâm Hi chạy vào cầu thang bộ, chạy liền một mạch lên tận tầng 6. 

"Mình không thể đi được nữa" Lâm Hi thở không ra hơi. Đây chính là kết quả của việc hàng ngày không chịu luyện tập, Diêu Thiên Thiên khinh miệt nhìn bạn: 

"Vậy mình lên trước, cậu cứ ở đây từ từ đợi thang máy"

 Cô vừa chạy vừa thở lên tới tầng 18, chỗ này mỗi một tầng chỉ có một phòng, thật đỡ phiền phức. Diêu Thiên Thiên nén cơn giận trong lòng lại, nhấn chuông cửa. Không có ai trả lời. Diêu Thiên Thiên cố gọi với giọng hết sức ôn hoà: 

"Mễ Bác, anh ra đây đi" 

Vẫn thế, không có ai mở cửa. 5 phút sau thì Diêu Thiên Thiên đã mất hết kiên nhẫn : 

"Mễ Bác, anh mau cút ra đây cho tôi"

 Cô đập cửa thình thình, dùng cả chân lẫn tay. Trong mắt Diêu Thiên Thiên cô không chấp nhận dù chỉ là nửa hạt sạn, hành động của Mễ Bác như giọt nước tràn ly, cô không thể chịu đựng được nữa. Dường như người bên trong muốn thi gan với cô, cửa vẫn đóng im ỉm. Diêu Thiên Thiên tức giận, hai tay chống nạnh, đôi mắt như toé lửa.

 Và đúng lúc ấy, cánh cửa lặng lẽ được mở ra. Người ra mở cửa vẫn còn ngái ngủ, cởi trần, vừa mở cửa vừa nhíu máy ngáp một cái khá to. 

Diêu Thiên Thiên tức đỏ cả mắt, không thèm bận tâm xem cơ thể anh ta có hoàn mỹ hay không, tỉ lệ có cân xứng hay không, đánh móc một cú từ dưới lên, sau đó thêm một cái quét chân, thoả mãn nhìn anh ta tay ôm mặt chân khuỵu xuống. Diêu Thiên Thiên khinh miệt phủi phủi tay, khịt khịt cười mũi, 5 năm luyện Taekwondo của cô quả không uổng phí. 

Cô lao thẳng vào trong phòng, bắt trộm phải bắt tận tay, bắt kẻ gian dâm phải vào tận giường, hôm nay phải nhìn nhìn rõ bộ mặt thật của con hồ ly kia. Căn phòng rất rộng, Diêu Thiên Thiên choáng váng chạy khắp phòng một lượt, thậm chí đã tìm cả trong tủ quần áo, gầm giường, ban công, những nơi có thể dấu người cô đều tìm cả, đến cả những góc khuất cô cũng không bỏ qua, nhưng hoàn toàn không phát hiện thấy sự tồn tại của người thứ ba. 

Cô lo lắng, theo lý mà nói cô đã hành động rất nhanh, quyết không có cơ hội cho kẻ kia chạy thoát. Lúc này, anh chàng bị Thiên Thiên tung chưởng hạ ngục dưới đất cũng đã hồi phục lại, anh ta đứng dậy mặt mày nhăn nhó, vơ vội chiếc điện thoại di động trên ghế sofa trong phòng khách rồi chạy ra ngoài, đóng sập cửa lại bắt đầu bấm số: 

"110 phải không? Có kẻ vào phòng ăn cướp, đúng, các anh mau tới đi"

 Ba phút sau, Diêu Thiên Thiên bị cảnh sát dân sự được trang bị đầy đủ vũ trang túm chặt dí nằm sấp dưới đất trong khi vẫn đang tìm đông kiếm tây trong phòng, đồng thời vặn hai tay cô ra phía sau khoá lại. 

Diêu Thiên Thiên hết sức kinh ngạc: 

"Các anh định làm gì?"

 Gan của cô cũng không phải là nhỏ, người bình thường gặp cảnh này chắc chắn sẽ sợ tới lắp bắp, cô vẫn còn dám phản kháng và chống cự. 

Đội trưởng không khách khí nói:

 "Thành thật đi" 

Thấy những người khống chế mình mặc cảnh phục màu xanh, Diêu Thiên Thiên nhận thấy có gì đó bất thường. Cảnh sát hỏi người đàn ông vừa gọi điện:

 "Là cô gái này sao?" 

Anh chàng kia gật đầu. "Nhìn cô nhỏ bé, lại có vẻ trí thức thế này, không ngờ gan cũng to đấy!" 

"Cô ta biết võ" 

Anh chàng kia vội thông báo, lườm Diêu Thiên Thiên một cái. 

Diêu Thiên Thiên hốt hoảng: "Anh là ai?" Anh chàng đứng trước mặt cô mắt thâm xì, trên người còn lưu lại dấu giầy, chắc chắn là kiệt tác của cô. Nhưng hai chưởng đó rõ ràng là dành cho Mễ Bác, chuyện này là thế nào đây?

 "Đưa cô ta về đồn" Vừa nghe anh cảnh sát ra lệnh, Diêu Thiên Thiên giật mình. 

"Trời ơi, Thiên Thiên, Sao cậu lại chạy đến đây?" Lâm Hi chen vào từ giữa đám người đang vây quanh cửa, hệt như thiên sứ xuống trần, Diêu Thiên Thiên bật khóc thảm thiết. 

"Hi Hi, Cậu mau giải thích với họ đi, mình bị bọn họ bắt vì nghi là kẻ cướp"

 Lâm Hi cũng cuống lên, khó khăn lắm cô mới đợi được thang máy để lên tầng 18, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Diêu Thiên Thiên đâu, cô không biết là liệu Diêu Thiên Thiên đã xông vào phòng rồi hay vẫn chưa tới nơi, nên không dám tuỳ tiện hành sự, cứ ở đó chờ đợi.

 Cho tới khi nghe thấy tiếng cãi vã và ồn ào ở tầng trên vọng xuống, cô hiếu kỳ muốn xem, liền đi lên trên đó, mới nhìn thấy Diêu Thiên Thiên đang nước mắt nhạt nhoà. Lâm Hi chỉ liếc nhìn tình hình trước mắt, hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, cô ứng biến cực nhanh, ngắn gọn thuật lại nội tình câu chuyện từ đầu tới cuối, và cả mục đích mà hai cô tìm tới chỗ này cũng nói luôn, cô cười cười :

 "Cô ấy lên nhầm tầng, vì thế chỉ là hiểu lầm thôi"

 "Bất luận là sự việc có giống như những gì cô nói hay không, tất cả về đồn lâp biên bản đã" 

Diêu Thiên Thiên mặt mày ủ ê bị áp giải ra cửa, chán nản vô cùng, lần này thì lớn chuyện rồi, không chừng ngày mai cô sẽ được lên trang đầu của các tờ báo sáng. Cô tức giận đùng đùng đã vào cánh cửa sắt một cái, đột nhiên cột sống thẳng đứng, vẻ mặt hết sức lúng túng. Lâm Hi nhìn theo ánh mắt của bạn, Mễ Bác-Người khởi xướng sự việc bi thảm này đang đứng cách đó không xa nhìn ngó xung quanh, bên trái anh ta là một cô gái với thân hình bốc lửa diện mạo xinh đẹp, hai người đan mười ngón tay vào nhau, trong hoàn cảnh này vẫn không quên thể hiện tình cảm.

 "Thiên Thiên, chính là cô ta" Lâm Hi nói nhỏ. 

Mễ Bác bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Thiên Thiên, lập tức buông tay. Khi còn chưa được tận mắt chứng kiến chân tướng sự việc, Diêu Thiên Thiên đã vô cùng tức giân, nhưng khi sự thật được phơi bày ra trước mắt, cô lại rất bình tĩnh. 

Cô lạnh nhạt liếc nhìn Mễ Bác, mặt không cảm xúc nói với anh cảnh sát: "Đi thôi!" 

Chuông điện thoại reo vang, cô nhìn màn hình hiển thị thông tin người gọi tới, nhấn nút tắt.

 Lai gọi, lại tắt. 

Lúc này mà giải thích thì chính là muốn che đậy, huống hồ Thiên Thiên luôn tin vào những gì mình tận mắt chứng kiến và phán đoán của bản thân. 

Cô vùi đầu vào game online, có như thế cô mới có thể quên hết những chuyện không vui. Những lúc tâm trạng không vui, muốn giải toả, cô thường chơi game và giết người trong đó. Gặp người giết người, gặp phật giết phật, Tâm Hữu Thiên Thiên Kết bất khả chiến bại, điểm uy tín của thủ lĩnh tà phái không ngừng tăng cao.

  "Thiên Thiên, cậu làm như vậy sẽ khiến quần chúng căm phẫm" Lâm Hi rất ít khi online cũng phải ra mặt khuyên nhủ.

  Trong game vì muốn tránh những cảnh tượng bạo lực và máu me, nên thi thể người bị giết lập tức biến mất, sau đó hồi sinh ở Tân Thủ Thôn, Lâm Hi đứng trong Tân Thủ Thôn, sau khi nhìn thấy rất nhiều người chơi bị Diêu Thiên Thiên giết sống lại ở đó, lại mua trang thiết bị chuẩn bị thành lập đội ngũ để báo thù.

  Diêu Thiên Thiên càng giết người càng hứng khởi, nên cũng chẳng thèm để ý. Bất cứ ai tiếp cận cô trong vòng ba bước, lập tức hệ thống nhảy ra một dòng thông báo: "Người chơi Tâm Hữu Thiên Thiên Kết ác ý công kích bạn"

  Sau đó máu tươi bắn xa ba thước, lập tức bị đưa về Tân Thủ Thôn để hồi sinh. 

Đương nhiên, cũng không có ít cao thủ qua đường, nhưng cao thủ thì ai cũng có giá trị và phong độ của mình, chẳng ai lại đi đối đầu với một người con gái như đang phát điên kia.

"Thiên Thiên, bồ không sao chứ?" Lâm Hi thăm dò. Hồi chiều ở đồn cảnh sát, Thiên Thiên bình tĩnh đến không ngờ, cô mồm miệng rõ ràng đem chuyện đã qua tự thuật một lần, thậm chí không cần Lâm Hi bổ sung thêm bất kì cái gì. Nhưng Lâm Hi cùng cô là bạn bè mười mấy năm, biết rất rõ cô, Thiên Thiên là người "ngoại cương nội nhu", trên mặt càng gió yên sóng lặng, nội tâm thì đang dâng trào sóng thần, không cho cô phát tiết một chút, cô sẽ điên mất.

"Mình không sao." Thiên Thiên rốt cục trở lại khu vực an toàn mới rãnh rỗi trả lời tin nhắn của Lâm Hi.

Lâm Hi vẫn lo lắng cho cô, "Thiên Thiên, đừng ở nhà buồn bực, chúng ta đi hát đi."

"Không đi." Thiên Thiên từ chối, cô biết Lâm Hi quan tâm mình, chẳng qua, có một số việc chính mình phải tự đối mặt, người khác không thể giúp cô.

Lâm Hi còn đang muốn khuyên bảo, Hệ thống lại báo tin: Thiên Sơn phái Cửu Đại Kiếm Khách gửi thư quyết đấu cho Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, Tâm Hữu Thiên Thiên Kết đã ứng chiến.

Lâm Hi kinh hãi, cô tuy không giống Thiên Thiên, rất mê game, nhưng cũng biết rõ quyết đấu nghĩa là gì. Cô không kịp đánh chữ, nhấc điện thoại gọi qua, bên kia mới nhận máy, cô lập tức nói: "Thiên Thiên, bồ điên rồi."

Thiên Thiên trấn định tự nhiên, nói: "Bồ phải tin tưởng thực lực của mình chứ." Cô cũng không ngốc, nếu như không nắm chắc phần thắng, cô tuyệt đối sẽ không quyết định đấu.

Cúp điện thoại, Thiên Thiên theo chỉ dẫn của Hệ thống đi tới đỉnh Thiên Sơn, đối phương muốn chiếm ưu thế sân nhà, cô cũng lười cùng bọn họ so đo.

Thiên Thiên sớm đã xem qua tư liệu của họ, đối phương tuy rằng người đông thế mạnh, lại tự xưng Cửu Đại Kiếm Khách, nhưng trên thực tế, điểm kinh nghiệm và lực chiến đấu so với cô còn thua một bậc.

Cô còn chưa đứng vững, đã có người xông tới một chiêu, cô cười lạnh một tiếng, không chút hoang mang, đem con chuột kéo đến mục kĩ năng, chọn sử dụng Huyền Cơ Kiếm Pháp luyện đến cấp cao, đây là kĩ năng mạnh nhất, cô từ mới xế chiều đã khóa cửa trong phòng chơi game, người có chút mệt mỏi, hơn nữa ngày mai còn phải chiến đấu thêm một trận "thực tế", cô cần tốc chiến tốc thắng.

Cô đánh vài chiêu tinh diệu nhất trong Huyền Cơ Kiếm Pháp, 9 người đã bại 2, cô đang muốn hạ sát thêm, hệ thống lại báo có tin mới, cô mở từng cái từng cái, đều là tin của 9 người đó, đầy kín màn hình, cô không còn cách nào phát chiêu, sắp tức điên. Chờ đến khi cô khó khăn lắm mới tắt hết khung tin nhắn, nhìn lại đã thấy mức máu còn lại 1 giọt duy nhất, lập tức nuốt vào một đống thuốc bổ sung thể lực và viên thuốc máu, khôi phục lại như cũ.

Thiên Thiên biết cấp bậc không bị hạ, vốn nghĩ chỉ đánh ngất xỉu bọn họ, hiện tại tuyệt đối không tha, cô liên tục phát chiêu, chém này chém này, đem 9 người tống về Tân Thủ Thôn, một người bị rớt 1 bậc.

Thiên Thiên là người yêu ghét phân minh, có thù tất báo, bọn họ hèn hạ vô sỉ chọc giận cô, cô đi theo sau bọn họ, lại đem mỗi người giết thêm một lần mới giải mối hận hết trong lòng.

Vừa mở ra cửa sổ tin nhắn, tin của người lạ liên tiếp không ngừng ào ạt nhảy ra, Thiên Thiên nhẫn nại xem hết, nhìn tới mấy tin cuối nhịn không được cười thành tiếng.

"Có gan đừng chạy, ngươi chờ coi."

"Chúng ta tìm người đối phó ngươi, đến lúc đó đừng khóc."

Trong TV những kẻ du côn bị hiệp sĩ đánh chạy trối chết trước khi đi đều bỏ lại 1,2 câu hù dọa để giữ mặt mũi, cùng cảnh tượng trước mắt giống hệt làm tâm tình Thiên Thiên tốt lên, việc của Mễ Bác hình như cũng nguôi ngoai.

Lâm Hi tận mắt thấy cô trường kì huyết chiến, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, phát một loạt "...." qua.

Thiên Thiên đắc ý cực kì, nhìn lại thấy uy vọng trong tà phái của mình lại tăng thêm một bậc, tới gần 5 cấp cao nhất, một khi đạt được một trong năm cấp, điểm kinh nghiệm sau này thu được sẽ nhân đôi. Rất nhiều người chọn gia nhập tà phái đều là vì lợi ích này.

Thein6 Thiên nhắn một cái mặt cười chúc ngủ ngon tới Lâm Hi, "mình muốn ngủ." Vừa muốn log out, hệ thống kêu lên: Trường Kiếm Tận Thiên muốn thêm bạn làm bạn tốt. ( Viv: ten ten ten ten, nam chính lên sàn, vổ tay cái nào, Pil: *ngáp* nam nhân là chứng khoán à =)) Viv: ngươi...)

Thiên Thiên giật mình, Trường Kiếm Tận Thiên, Đệ Nhất Cao Thủ của phái Thiên Sơn, cũng là Đệ Nhị Cao Thủ. Ngón tay cô nhanh hơn năng lực tư duy của cái đầu, đã click đồng ý.

Trường Kiếm Tận Thiên nhắn tin tới rất nhanh: "Chào."

Đầu óc của Thiên Thiên giờ này mới linh hoạt, Trường Kiếm Tận Thiên thêm cô làm bạn tuyệt đối không phải muốn tìm cô nói chuyện phiếm đơn giản như vậy, cô hồi phục: "Là tìm tôi báo thù sao? Thẳng thắn một chút, không cần khách sáo."

"Cô giết rất nhiều đệ tử phái Thiên Sơn của chúng tôi, tôi muốn cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng."

"Không thành vấn đề." Thiên Thiên một lời đáp ứng. Nói đùa gì vậy, là Trường Kiếm Tận Thiên đó, là Đại Thần đó, có thể cùng hắn giao đấu là một loại vinh hạnh đó, mặc dù sẽ thua hết sức thảm, cũng không sao a. Lại nói thêm, cho dù chết ở dưới tay hắn, cô cũng không có tổn thất gì, bởi vì trò chơi đề phòng cao thủ lấy mạnh hiếp yếu, quy định trước rằng nếu cao thủ giết người, chẳng những không có gì, ngược lại còn có thể rớt điểm kinh nghiệm. (hê hê... lần đầu tiên nghe vụ này =))) Thiên Thiên có chỗ dựa cho niềm tin a.

Trường Kiếm Tận Thiên rất có phong phạm cao thủ, nhường Thiên Thiên chọn địa điểm. Thiên Thiên cân nhắc nửa ngày, nhất định phải chọn một chỗ "sông nước hữu tình" để chứng kiến trận quyết đấu chưa từng có trong lịch sử này. Cuối cùng cô chọn Tử Trúc Lâm, cũng là chỗ bế quan của Trương Tam Phong, trưởng môn phái Võ Đang.

Trường Kiếm Tận Thiên nho nhã lễ độ nói: "Cô nương thỉnh ra chiêu."

Thiên Thiên không chút khách khí, một chiêu Ngọc Nữ xuyên qua trước mặt chém tới.

Phái Thiên Sơn nổi tiếng nhất là Đại Tu Di Kiếm Pháp, cùng một chiêu kiếm nhưng đánh từ tay Trường Kiếm Tận Thiên thì uy lực cách biệt một trời một vực. Mới giao thủ 2 chiêu, Thiên Thiên chỉ biết chính mình thua hắn quá xa, không tới 10 chiêu, nhất định. Cô cũng không nóng nảy, tốt xấu gì cũng là đấu với Đệ Nhị Cao Thủ, tuy bại vẫn vinh.

Quả nhiên, vừa qua 10 chiêu, cô đã bị một trọng quyền ném trên mặt đất, Thiên Thiên tạm thời rời khỏi máy tính, ra cửa rót một ly nước, khi trở về, hệ thống liên tục đưa tin: bạn bị "Trường Kiếm Tận Thiên" đánh ngất xỉu; bạn bị "Người đi đường" soát người, tịch thu Nhuyễn Ổi giáp và Hiên Viên Hạ Vũ Kiếm; bạn bị "Tùy tiện lấy tên" soát người, tịch thu Đằng Vân Ngoa; bạn bị "Ta là S" giết chết, đối phương đạt được của bạn 100000 điểm kinh nghiệm.

Có tới gần 5 phút đồng hồ, Thiên Thiên vẫn trong trạng thái kinh ngạc, 100000 điểm kinh nghiệm, xấp sỉ rớt 1 bậc, cô luyện bao lâu mới luyện được trở về a. Lửa giận vô danh hừng hực dấy lên, Thiên Thiên hận tới nghiến răng nghiến lợi, trước còn cảm thấy Trường Kiếm Tận Thiên phong độ nhẹ nhàng, có lễ phép, đối với hắn có cảm tình, không nghĩ tới sau lưng âm hiểm như vậy. Hắn biết rõ giết cô là vô ích, nên đánh cô ngất xỉu, để người chơi có cấp thấp soát người cô, giết chết cô để lấy được điểm kinh nghiệm. Qùa tặng Tiêu Dao cho cô, cô quên trả lại, cũng chưa bỏ vô kho hàng, lần này tổn thất quá nhiều, Thiên Thiên quả thực khóc không ra nước mắt.

Cô cũng rất muốn chửi vài câu rồi nghênh ngang bỏ đi, nhưng nghĩ lại, làm như vậy với những kẻ cặn bã có gì khác nhau, huống hồ cô cũng không có người giúp đỡ, từ trước Tiêu Dao còn có thể giúp cô một tay, hiện tại hắn ở Tân Thủ Thôn tự thân còn lo không xong, làm sao có thể thay cô báo thù.

Đánh lại không thắng, mắng lại không được, thế nào xử lý a, nén giận không phải phong cách của cô. Thiên Thiên dù sao cũng không phải người bình thường, nhướng mày, liền có chủ ý. Cô yên lặng offline, sau đó nhanh chóng đăng kí một acc mới, online tìm tung tích Trường Kiếm Tận Thiên, bắt đầu kế hoạch báo thù.

Trường Kiếm Tận Thiên cấp bậc cao, chỗ hắn đánh quái thường là ở thâm sơn cùng cốc, nơi đó ẩn nấp một số quái rất khó giết, tự xưng Đại Boss. Muốn đối phó bọn chúng thật không dễ dàng, nhưng một khi đắc thủ, điểm kinh nghiệm thu được khác xa quái bình thường, thậm chí còn hơn mấy chục lần.

Cao thủ có bản lĩnh khiêu chiến Đại Boss lác đác lơ thơ, Trường Kiếm Tận Thiên là một trong số đó.

Lúc Tiêu Dao còn chưa thay đổi địa vị, Thiên Thiên từng cùng hắn xông pha, cũng liên thủ giết qua Đại Boss, nhưng là chỉ có một lần đó , Thiên Thiên không muốn đánh lần nữa. Thứ nhất, trò chơi này thiệt quá biến thái, chỉ có người chơi nào cuối cùng giết Boss mới có thể được toàn bộ điểm kinh nghiệm, mà trước đó bất luận ra công nhiêu hay ít đều là vô dụng. Thứ hai, với năng lực của Thiên Thiên và Tiêu Dao, muốn ứng phó một Đại Boss chẳng phải việc nhẹ nhàng gì, vô ý một chút có thể toi mạng. Nếu chết, vậy tính ra là mất nhiều hơn được. Cho nên Thiên Thiên thà rằng chọn chỗ có kinh nghiệm ít, nhưng là tuyệt đối an toàn để luyện cấp.

Chẳng qua hôm nay tình huống không giống ngày thường, acc mới thôi, điểm kinh nghiệm ít, chết cũng không tiếc gì. Nhưng nếu có thể cướp điểm kinh nghiệm mà Trường Kiếm Tận Thiên khổ cực mới kiếm được đó mớ là sảng khoái.

Acc mới của Thiên Thiên tên là Mi Vũ, môn hạ Võ Đang. Cô lén lén lút lút đi theo sau Trường Kiếm Tận Thiên, chuẩn bị tinh thần, tùy thời có thể thường quái. Ngay từ đầu Trường Kiếm Tận Thiên cũng không để ý, bởi vì thường xuyên có người chơi ái mộ mà tới, cũng có người mượn cơ hội bắt chuyện, nghĩ lừa hắn một hai thứ trang bị, có người nghĩ mượn cơ hội để hắn mang theo luyện cấp, cũng có người muốn xem tư thế oai hùng của hắn khi giết Boss, như vậy mấy giờ liền cũng không chán. Trường Kiếm Tận Thiên mới đầu kinh dị đến chết lặng, sau đó cũng thích ứng.

Bên này Trường Kiếm Tận Thiên chuyên tâm luyện cấp, mà Thiên Thiên xem xét đúng thời cơ, thấy quái vật mặc áo xanh kia sắp hết sức, nhanh chóng ra tay trước, đem điểm kinh nghiệm của Trường Kiếm Tận Thiên dễ dàng bỏ vô túi.

Lần đầu tiên, Trường Kiếm Tận Thiên nhẫn.

Thiên Thiên cũng không có quyết định dừng lại, mục đích của cô là chọc giận Trường Kiếm Tận Thiên, mà bây giờ tâm nguyện còn chưa đạt được. Thiên Thiên không ngừng cố gắng, lại liên tiếp 3 lần thành công cướp trên tay điểm kinh nghiệm của Trường Kiếm Tận Thiên, lúc này đã thành công chọc giận hắn.

Trường Kiếm Tận Trời: "Này, không nên quá đáng nha."

Trên mặt Thiên Thiên là nụ cười âm hiểm, cô không trả lời, lại offline, rời khỏi trò chơi.

Lúc Trường Kiếm Tận Thiên lần nữa đánh quái, cô lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt hắn, dễ dàng cầm đi 100 vạn điểm kinh nghiệm. Cấp bậc của cô bay lên nhanh hết sức, bất tri bất giác đã là Võ Đang Tam Đại đệ tử.

Trường Kiếm Tận Thiên tức hộc máu, Boss ở đây đều không phải dễ xơi, giải quyết một con cần tiêu hao rất nhiều tinh lực, hắn không phải thánh nhân, không có lý tưởng cao thượng quên mình vì người, mà hành vi của Mi Vũ đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình và hành động của hắn, hắn nhất định phải tìm cô nói chuyện.

Trường Kiếm Tận Thiên: "Ta biết rõ ngươi là Tâm Hữu Thiên Thiên Kết."

Mi Vũ: "Không sai, vậy thì sao?"

Trường Kiếm Tận Thiên cả giận nói: "Gan không nhỏ nha."

Mi Vũ hết sức kiêu ngạo: "Khó chịu thì tới giết tui nè."

Trường Kiếm Tận Thiên không thể nhịn được nữa cũng không cần nhịn nữa, vì thế thỏa mãn yêu cầu của cô, đem cô tống về Tân Thủ Thôn.

Mà Thiên Thiên cũng chưa đạt được ước muốn, Trường Kiếm Tận Thiên bởi vì ức hiếp người mới, rớt mấy trăm vạn điểm kinh nghiệm, mặc dù cách cô mất đi 100000 còn không nhỏ chênh lệch, cộng thêm acc mới cướp đi của hắn, tính ra cũng không kém là bao, Thiên Thiên trong lòng thoải mái rất nhiều.

Thiên Thiên tâm tình rất tốt, chuyện Mễ Bác ăn vụng tạm thời bị cô ném lên chín tầng mây. Cô vừa lòng log out, tắm rửa, nghỉ ngơi, lại một đêm không mộng mị, tốt đẹp ngủ tới sáng.

Sáng sớm rời giường, Thiên Thiên tinh thần sảng khoái. Nhớ tới chuyện chiều hôm qua bây giờ phải đối mặt, khuôn mặt nhất thời suy sụp trở lại.
Cô chậm rì rì rửa mặt, không để ý tới ánh mắt kinh dị của má Diêu, đặt mông ngồi vào cạnh bàn ăn, há mồm nhân tiện nói: " Mami, bữa sáng có món gì ngon vậy?"

Thiên Thiên có thói quen ngủ nướng trên giường, vừa đúng giờ tới phòng làm việc, đi làm như đi đánh trận, làm sao có thời gian ăn sáng, hôm nay đã quá giờ đi làm, cô còn ung dung bình tĩnh ngồi ở nhà, sao có thể không làm người ta cảm thấy kì quái.

Má Diêu từ phòng bếp mang một nồi cháo, hai đĩa thức ăn, múc một chén đưa cho cô. Thiên Thiên ngốn nga ngốn nghiến ăn, lại tự mình múc thêm nửa chén, cô ợ một cái, noi: "Mami, ngon quá." Bình thường trên đường đi làm cô tiện thể mua 2 cái bánh bao, song hôm nay lại ngủ thẳng tới mặt trời lên cao mới rời giường, rất lâu rồi không có nếm qua cháo loãng với đồ ăn sáng mẹ nấu, bây giờ ăn thấy mùi vị thật khác.

"Hôm nay không cần đi làm sao?" Má Diêu cũng không vì cô ba hoa mà bỏ qua.

Thiên Thiên nghẹn lời, tạm dừng một lát, sau đó vẫn là thành thành thật thật nói, "Con sắp thất nghiệp rồi. Mami, chuẩn bị tâm lí nuôi con mấy tháng nha."

Má Diêu chỉ nghĩ cô nói giỡn nên cười trừ, Thiên Thiên cũng không tiện giải thích thêm. "Mẫu hậu" đối với vị con rễ tương lai là Mễ Bác hết sức vừa lòng, cũng không phải một lần thúc giục hai người mau chóng kết hôn, bị Thiên Thiên lấy lý do tuổi còn nhỏ ra biện hộ, hiện giờ nghĩ đến, thật sự là may phước. Nếu là sau khi lấy nhau mới nhìn thấu con người thật của Mễ Bác vậy thì phiền phức to.

Thiên Thiên thay áo thun, luồn chân vào giày vải ra khỏi cửa. Lúc bước vào cửa lớn của công ty, những cô nàng tiếp tân nhìn thấy sững sờ. Công ty tuy không có quy định lúc làm việc nhất định phải mặc âu phục, nhưng chưa từng có người nào dám bừa bãi. Thiên Thiên một hơi đi vào, làm hàng loạt ánh mắt dõi theo kì quái. Thiên Thiên thường ngày dù không thể xưng là nhân viên ưu tú, cũng không bao giờ đi muộn về sớm, cô không có chí tiến thủ cũng là người nghiêm túc trong công việc. Nhưng cô hôm nay không chỉ muộn 2 giờ mới tới công ty, còn ăn mặc hết sức bình thường, tuyệt đối có việc không tầm thường đã xảy ra.

Tấm lòng " bà tám" của San San bắt đầu rục rịch, Thiên Thiên và tổng giám đốc Mễ Bác tình cảm lưu luyến tuy không công khai, nhưng việc này mọi người đều biết, từ đó cũng suy ra được một ít manh mối. Dựa theo bọn họ phân tích, Thiên Thiên tới bộ phận nhân sự tám chín phần là từ chức, mà một khi đã như vậy, chỉ có 1 khả năng: Thiên Thiên quyết định cùng Mễ Bác kết hôn, về sau thanh thản ở nhà làm bà chủ, để chồng nuôi. Nhưng bọn họ trăm tưởng triệu tưởng cũng không ngờ tới trên thực tế còn tồn tại điều ngoài ý muốn.

Thiên Thiên đem đơn từ chức nộp cho giám đốc phòng nhân sự là Khúc Viễn Hàng, mặt tươi cười không đổi.

Khúc Viễn Hàng đọc xong, khó xử nói: "Thiên Thiên, việc này tôi sợ không làm chủ được."

Thiên Thiên bật cười, "giám đốc Khúc, anh nói giỡn à."

Vừa dứt lời, máy nội đàm vang lên, Khúc Viễn Hàng nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, "Thiên Thiên, Mễ tổng mời cô đến phòng anh ấy."

Thiên Thiên cự tuyệt, "Tôi không đi."

Khúc Viễn Hàng không biết sự việc mà lấy lòng nói: "Vợ chồng son cãi nhau là chuyện rất bình thường, tôi với vợ tối hôm qua còn gây gỗ tơi bời mà."

Thiên Thên dở khóc dở cười.

Khúc Viễn Hàng tự cho là đúng, nói: "mỗi người nhường một bước là được, cô cũng đừng quá làm giá tiểu thư, đầu năm nay, đàn ông tốt giống Mễ tổng như vậy không dễ tìm a." (Viv: mắc ói, cho không thèm ='=, Pil: hệ hệ... ta thèm =P~ chỉ cần có tiền, ta yêu...)

Đàn ông tốt, Thiên Thiên buồn bực nghĩ. Thay vì nghe Khúc Viễn Hàng tiếp tục giảng giải lí lẽ tôn giáo tè le, không bằng cùng Mễ Bác đối mặt nói rõ ràng. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, hết sức đường hoàng đi vào phòng tổng giám đốc.

"Thiên Thiên, em tới đây ngồi." Mễ Bác tươi cười ấm áp như gió mùa xuân, ngữ khí nhu hòa tựa như cái gì cũng chưa xảy ra.

Anh ta có thể làm như không có gì, nhưng Thiên Thiên không làm như vậy được, cô lạnh lùng nói: "Có cái gì muốn nóí thì nói nhanh đi."

Mễ Bác xoay người ôm lấy Thiên Thiên, bị cô tránh thoát, Thiên Thiên cả giận nói: "Đừng lấy bàn tay bẩn thỉu của anh đụng vào người tôi."

"Thiên Thiên, làm sao vậy?" Mễ Bác mặt không biểu tình, "Anh với cô ta chẳng qua là gặp dịp thì chơi, anh cho rằng em hiểu mà."

"Người anh muốn lấy vẫn là em." Mễ Bác cho rằng Thiên Thiên sẽ vì câu này làm cảm động, lại nắm lấy tay cô.

Thiên Thiên chán ghét nói: "Xin lỗi, bổn cô nương không cần."

"Thiên Thiên!" Mễ Bác cất cao âm lượng.

Thiên Thiên nhếch khóe miệng, hắn làm như cô là người không biết điều, mà hắn hoàn toàn không làm gì sai, không cùng lập trường thì không thể ở chung, trong tình yêu cũng vậy. Cứ như thế đi, Thiên Thiên ngữ khí nhẹ nhàng, "Mễ Bác, chia tay đi."

"Không thể nào." Mễ Bác theo bản năng không tin.

Thiên Thiên nhún vai, "Mễ Bác muốn loại con gái nào mà không có, cần gì phải dây dưa."

"Chúng ta ở bên nhau đã 5 năm, em thực có thể buông tay?"

"Anh sai rồi, người bỏ đi đoạn tình cảm này là anh." Thiên Thiên nhíu mày.

"Coi như là anh sai được chưa?" Mễ Bác hạ giọng vài phần, giống như là đại ban ân rồi.

Thiên Thiên không động đậy, "Muộn rồi". Tính cô vốn dĩ là vậy, trung thành là điều kiện tiên quyết trong mối quan hệ nam nữ, một khi làm trái, nghĩa bất dung tình.

"Chúng ta còn có thể cứu vãn chứ?"

Thiên Thiên liếc anh ta một cái, "Không thể."

"Thiên Thiên..."

Thiên Thiên ngắt lời Mễ Bác, "Không cần nói, anh biết rõ tính của tôi mà."

Mễ Bác làm sao không biết Thiên Thiên tính cách quật cường, cô đã quyết định, không ai có thể thuyết phục cô thay đổi. Anh ta cười khổ, "Như vậy liền phán anh tử hình, quá tàn nhẫn rồi."

Thiên Thiên không muốn tranh luận với anh ta, có thể trong lòng anh ta, việc như vậy không hề đau khổ, nhưng đối với cô mà nói, quyết không thể khoan dung.

Một khoảng trầm mặc.

"Vẫn là bạn bè?" Mễ Bác rốt cục nhượng bộ, hoặc có lẽ bây giờ không phải là lúc để giải thích.

"Đương nhiên." Thiên Thiên đại lượng đồng ý.

Mễ Bác nhướng mày, "Em vẫn muốn từ chức? Em hận anh nhưng không cần dính tới công việc."

Ngữ khí của anh ta không chút đếm xỉa, thậm chí có vài phần trêu đùa, Thiên Thiên biết rõ ý anh ta là gì, trong lòng anh ta, cô là con chim non nớt, mới ra trường được sự che chở của anh ta mới có công việc này, rời khỏi anh ta, muốn tìm việc làm rất khó. Thiên Thiên không tin là tìm không được việc, hờ hững nói: "Vẫn là để tôi đi thôi."

Mễ Bác ngây cả người, không khó để lí giải thâm ý trong lời nói của cô. Nhưng sau mấy phút, anh ta quyết định phải biết được giải đáp.

Lúc Thiên Thiên ra khỏi phòng tổng giám đốc, vừa vặn thư kí riêng của anh ta là Trần Tuệ Tuệ cầm một chồng văn kiện tới để xin chữ kí, chạm mặt Thiên Thiên. Kẻ thù gặp lại hết sức gai mắt, Thiên Thiên trợn mắt nhìn cô ta, khuôn mặt tức đến nổi đỏ ửng, Mễ Bác lại cười, anh ta có đủ lí do tin tưởng Thiên Thiên là chưa hoàn toàn quên mình, chỉ cần cố gắng thêm một chút, cô vẫn sẽ trở về bên cạnh anh ta.

Thiên Thiên dường như nghiện việc trêu cợt Trường Kiếm Tận Thiên, mấy ngày nay mỗi lần online việc đầu tiên là nhìn xem hắn có đang online hay không, nếu như hắn bất hạnh online, vậy thì thực xin lỗi, Thiên Thiên thay ngay acc Mi Vũ, chẳng những cướp điểm kinh nghiệm của hắn, còn không quên kiêu ngạo khiêu khích.

Cô dùng trang bị cấp thấp nhất, được cũng mấy trăm vạn điểm kinh nghiệm, trừ bỏ số lần bị giết gia tăng, lúc chết mặt mũi khó coi, còn lại chỉ có trăm lợi mà không có một hại. Thiên Thiên vì chính mình có thể nghĩ ra phương pháp tổn hại người ta như vậy mà đắc ý không thôi.

Có điều hôm nay có vẻ như Trường Kiếm Tận Thiên không cho cô cơ hội lợi dụng, hắn nhìn lên bắt gặp Mi Vũ đang ở bên cạnh, không nói tiếng nào, cất bước chạy lấy người. Thiên Thiên đi theo hắn đi vào quảng trường thì thấy hắn đứng yên tại chỗ.

Acc Mi Vũ này là Thiên Thiên vì tìm Trường Kiếm Tận Thiên gây phiền toài mà đăng kí riêng, cũng không có "thêm bạn" người nào, cũng không vào bang phái, không ai nói chuyện phiếm, lại không thể luyện cấp, Thiên Thiên rất mau liền cảm thấy nhàm chán. Trái lại, Trường Kiếm Tận Thiên vẫn không log out, nhất định là đang cùng bạn bè nói chuyện sục sôi ngất trời, Thiên Thiên trong lòng ngứa ngáy khó chịu, suy nghĩ một chút, thay acc.

Mới vừa online, Tiêu Dao liền nhảy tới: "Em rốt cục đã lên, mấy ngày nay đi đâu vậy?"

"Em mỗi ngày đều lên." Thiên Thiên miệng ngậm miếng táo, nghĩ nghĩ thấy không được, lại xóa đi câu mới vừa đánh. Dùng acc khác đi cướp quái của người ta không phải chuyện quang mình chính đại gì, Tiêu Dao là chính phái, bình sinh khinh thường nhất là loại người này, dù cho trên mạng không ai quen ai, nhưng cô cũng không muốn để lại ấn tượng xấu. "Mấy ngày nay công việc rất bận, không thể online." Thiên Thiên lần đầu nói dối Tiêu Dao mà mặt không nóng, tim không nhảy.

Tiêu Dao cũng không để ý, nhiệt tình đánh cái icon ôm ấp, "Hoan nghênh trở về."

Thiên Thiên chưa kịp hồi phục, Tiêu Dao lại nói tiếp, "Thiên Thiên, anh giới thiệu bạn tốt nhất của anh cho em, cấp bậc hắn rất cao, về sau có nhiệm vụ không hoàn thành nổi, có thể tìm hắn giúp đỡ."

Tiêu Dao luôn săn sóc cẩn thận Thiên Thiên, làm việc lại chu đáo, lúc trước hắn với Thiên Thiên lập đội đánh quái để thăng cấp, giúp đỡ lẫn nhau, hiện tại cấp bậc của hắn không so được với Thiên Thiên, ngược lại sợ liên luy cô, mới nghĩ ra cách này giúp cô, dù là Thiên Thiên trước giờ không nghĩ đến tình yêu nam nữ với hắn, nhưng cũng có chút cảm động.

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Cám ơn nha."

Tiêu Dao: "Tới Vọng Nguyệt Lâu, bọn anh ở đó chờ em."

"Được." Thiên Thiên cười nghịch ngợm một cái, mở bản đồ ra, sử dụng tính năng di chuyển nháy mắt, vèo một cái bay đến Vọng Nguyệt Lâu.

Tiêu Dao đã ở đó chờ cô, bên cạnh hắn còn có một người, bất luận là cách ăn mặc hay trang bị đều có vài phần quen mắt, Thiên Thiên nắm con chuột kéo qua mở ra tư liệu của hắn, sống lưng đột nhiên cứng đờ, không phải trùng hợp vậy chứ. (cái này gọi là oan gia ngõ hẹp đấy, bà chị ))

"Thiên Thiên, qua đây ngồi." Tiêu Dao làm sao biết lòng Thiên Thiên đang sợ hãi, hắn đứng dậy kêu lớn, còn đem chỗ của mình nhường cho Thiên Thiên ngồi.

Thiên Thiên kiên trì ngồi xuống, may mắn tửu lâu là chỗ không thể động võ, nếu không Trường Kiếm Tận Thiên sợ là đang muốn báo thù rửa hận.

Tiêu Dao: "Bạn tốt của anh: Trường Kiếm Tận Thiên, danh hiệu Đệ Nhị Cao Thủ, chắc là em có nghe qua."

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Hận hạnh, hân hạnh."

Trường Kiếm Tận Thiên: "Hân hạnh, hân hạnh."

Thiên Thiên trong lòng nói: làm bộ rất giỏi nha.

Tiêu Dao: "Thiên Thiên, về sau Tận Thiên đại ca sẽ bảo vệ em, không ai dám ức hiếp em đâu."

Trường Kiếm Tận Thiên: "Yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cô ấy."

Câu nói của hắn có hàm ý khác a, Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy cám ơn trước."

Trường Kiếm Tận Thiên mặt không đổi sắc: "Không có gì, không có gì."

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Em đi luyện cấp, hai người chận rãi trò chuyện."

Cô làm gì nghĩ luyện cấp, rõ ràng là muốn chuồn đi, Trường Kiếm Tận Thiên lòng dạ biết rõ, cũng không vạch trần, mĩm cười gật gật đầu.

Thiên Thiên vốn định trực tiếp log out nghỉ ngơi, nghĩ lại, cô nên thừa dịp Trường Kiếm Tận Thiên hiện tại không rãnh tìm cô báo thù, đi tăng thêm điểm kinh nghiệm, để về sau còn quyết đấu. Cô tới một bãi cỏ cực kì bí ẩn, đây là nôi cô cùng Tiêu Dao thường xuyên đánh quái hồi trước, là Tiêu Dao trong lúc vô tình tìm được, có rất ít người biết.

Thiên Thiên không có nghĩ đến chính là, cô mới giết một con Boss, còn đang chờ Hệ thống tự động đưa ra một con mới, Trường Kiếm Tận Thiên và mấy đệ tử phái Thiên Sơn đột nhiên xuất hiện, Thiên Thiên cuống quýt rời khỏi, trở lại khu vực an toàn mới thở dốc một hơi, Tận Thiên chạy đuổi tới: "Này, chạy cái gì chứ, tôi được Tiêu Dao nhờ đến luyện cấp cùng cô." (haha... ai bảo lúc trước ra sức phá làm chi =)))

Thiên Thiên còn lâu mới tin hắn nói ma nói quỷ, bị hắn giết chết Thiên Thiên cũng không tổn thất gì, nhưng hắn và những người khác cùng nhau tới rõ ràng là không có lòng tốt gì rồi. Tiêu Dao bản tính lương thiện, dễ dàng bị lừa khai ra chỗ hàng ngày luyện cấp, Diêu Thiên Thiên cô cũng sẽ không trúng kế của hắn. Thiên Thiên nỗ lực không tức giận, thản nhiên nói: "Đa tạ hảo ý của anh, tâm lĩnh." Sau đó log out.

ời, J��5+��

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top