Chương 16: Cô Đơn
Hồng Thiên không biết mình đã đi về như thế nào, dù sao dọc đường đi hắn đều là đang khóc. Đầu tiên là gào khóc, sau đó là im lặng khóc, sau đó vừa nức nở vừa khóc, cuối cùng khóc không còn sức lực thì duy trì cái tư thế lệ rơi đầy mặt đó một mạch đi về.
Ở giữa, hắn đá đổ bồn hoa, giẫm lên bãi cỏ, đạp thùng rác, thậm chí còn từ bên trong bới ra một vỏ chuối đặt ở giữa lối đi bộ. Sau này ngay cả việc trút giận cũng làm không nổi nữa, chỉ còn một mình chậm rãi đi về phía trước.
Mặc dù biết đó rõ ràng là giận cá chém thớt và thất vọng, thậm chí bi ai đến mức nảy sinh cả tâm lý trả thù xã hội mà không tự biết, nhưng tất cả sự tồn tại này đều là vì Mạc Hoài, là câu "bảo hắn đi trước" của tên khốn Mạc Hoài kia!
Dù đã khóc mệt đến mức ngay cả nước mắt cũng không chảy ra ngoài, nhưng trong đầu chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh Mạc Hoài đẩy tay hắn ra, cũng không nhìn hắn một cái, mắt và cổ họng đều sẽ lại một lần nữa cay xè.
Bởi vậy, những ánh đèn neon ngày xưa xinh đẹp đến thế lúc này đều biến thành sự tồn tại chói mắt. Hồng Thiên cũng không còn sức lực trưng ra khuôn mặt ngây thơ, vui vẻ với đèn neon rực rỡ nữa.
Cho nên Hồng Thiên thẳng đến khi về đến nhà, trong ánh mắt kinh ngạc dò hỏi của mẹ mà đi trở về phòng, đem mình ném lên giường, Hồng Thiên vẫn nghĩ mãi không rõ ——
Mạc Hoài, tại sao cậu lại bảo tôi đi trước ni?
Hồng Thiên đem đầu giấu vào trong chăn mỏng, nước mắt nước mũi dính đầy khắp nơi, vẫn đang nghĩ mãi không rõ.
Không nghĩ thông được thì cố gắng không nghĩ nữa, đây là nguyên tắc làm người và đối nhân xử thế nhất quán của Hồng Thiên qua nhiều năm. Nếu chuyện gì cũng phải đào tận gốc rễ hỏi rõ ràng, thành tích của Hồng Thiên cũng sẽ không kém như vậy.
Mặc kệ đi, không nghĩ ra cũng như cũ mà sống.
Đúng vậy, vẫn sống như trước đây. Trong những ngày kế tiếp, Hồng Thiên như cũ sáng hơn chín giờ mới rời giường, xem tivi chơi game, cùng con nít nhà hàng xóm đi trong khu phố chơi, cũng từ trong trường học nhận về phiếu báo điểm và phiếu đăng ký nguyện vọng. Những bạn học khác đều là vừa lấy đến phiếu báo điểm mà bắt đầu không kịp chờ đợi tìm lỗi sai của mình, còn Hồng Thiên thì hay, con mắt lại không thể khống chế nhìn qua nhìn lại, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Mạc Hoài ở trong trường học.
Bọn họ đã rất nhiều ngày không có liên lạc, từ đêm hôm đó trở đi. Hồng Thiên có đôi khi thậm chí sẽ đối với việc mình vô tình hay cố ý ngồi cạnh điện thoại chờ cuộc gọi mà sinh ra sự khinh thường trong lòng, nhưng nhịn không được, chính là ba chữ "nhịn không được" này, để cho Hồng Thiên thỉnh thoảng đi lên sân thượng thu quần áo cũng không quên nhìn về phía cửa tiểu khu vài lần.
Mẹ Hồng cũng khó được cẩn thận đã phát hiện sự khác thường của con trai mình, cũng rất cẩn thận mà từ đó liên tưởng đến mấy ngày không có động tĩnh Mạc Hoài, liền ở trên bàn cơm cẩn thận thăm dò: "Tiểu Thiên a, gần đây sao không thấy liên lạc với Mạc Hoài a?"
Hồng Thiên vốn là vẻ mặt buồn bực tức khắc trở nên khó coi vô cùng, làm trước mặt người nhà đem chén đũa ném xuống, cái gì cũng chưa nói. Nhưng mẹ Hồng và ba Hồng liếc nhau, đều đã hiểu được hai người này quả nhiên là cãi nhau rồi.
Cuộc sống quá chậm, mỗi ngày mặt trời mọc rồi lặn hai mươi bốn giờ vẫn là một ngày trôi qua, mà lại nhanh như vậy đã đến. Việc lớn liền kề hai ngày của việc điền nguyện vọng, cũng đã đến trong cảm xúc hoặc chờ mong hoặc bàng hoàng của các học sinh.
Hồng Thiên bảo thủ mà ước tính nhiều lần điểm số, không cao không thấp, thi vào một trường trọng điểm bình thường hoặc là trường trung học phổ thông của chính trường mình hẳn là tuyệt đối không có vấn đề. Lại cùng người nhà thương lượng sau thống nhất quyết định nguyện vọng thì điền trường trung học phổ thông của trường mình, thứ nhất gần nhà, thứ hai tình huống gì cũng đều tương đối quen thuộc.
Ngày đó Hồng Thiên rõ ràng dậy thật sớm, nhưng ở trong nhà cứ trì hoãn mãi nửa ngày mới lên xe ra khỏi nhà. Đến trường vừa nhìn, ngày đầu tiên điền nguyện vọng người cũng không nhiều, phần lớn là một ít học sinh thi cực tốt, mỗi người trên mặt đều mang theo nụ cười, còn đem Hồng Thiên đang buồn bực không vui chèn ép hết sức thất vọng thê lương.
Nhưng khi cầm lấy tờ nguyện vọng mỏng như cánh ve, Hồng Thiên nắm bút máy rõ ràng thuộc làu tên trường học, nhưng vẫn hạ không được bút. Đợi được xung quanh đại đa số mọi người đi gần hết, trong phòng học đầu chỉ còn lại có hắn thì Hồng Thiên mới giật mình hiểu ra mình ngẩn người đã lâu.
Nhìn tờ giấy kia dày đặc chữ số và danh hiệu, Hồng Thiên khó được nhìn ra một điểm sợ hãi của việc mỗi người mỗi ngả. Nắm bút máy vài lần đều hạ quyết tâm, nhưng ngón tay run vài cái, vẫn không thể viết xuống.
Chỉ còn lại Hồng Thiên một mình trong phòng học, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy nhịp tim và hơi thở của chính mình, Hồng Thiên siết chặt phiếu nguyện vọng, thở sâu một hơi sau buông xuống bút máy.
Hắn đem phiếu nguyện vọng mang về nhà, ngoại trừ họ tên và số báo danh không có gì cả điền.
Hành động không lớn không nhỏ này cũng là trên bàn cơm nhà Hồng tối hôm đó nổi lên một chút gợn sóng.
"Con bây giờ còn không điền chờ tới khi nào, chiều nay là hết hạn rồi, còn chưa nghĩ ra hay là muốn đổi ý, con đem suy nghĩ của con nói ra a?"
Hồng Thiên bưng bát im lặng bới cơm vào miệng, lặng lẽ nghe ba ba có chút bất đắc dĩ nói chuyện.
Mẹ Hồng đem chiếc đũa đặt mạnh lên mép bát, trừng mắt nhìn Hồng Thiên đang chết không sống, giọng điệu thuần chất nhưng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Hồng Thiên tôi nói con còn có hay không một điểm tiền đồ, chẳng qua là cùng bạn học cãi nhau, giận dỗi và vân vân, con nói đều nhiều ngày như vậy, con còn kéo cái bộ dáng này cho ai xem a, ai ui còn ủy khuất phải không, đừng cho chúng tôi xem, nên đưa cho ai xem thì đưa, dù sao lát nữa con phải đem nguyện vọng cho tôi điền xong y như cũ, ngày mai cùng ba con một khối giao tới trường học, đừng nghĩ cùng tôi đùa giỡn mánh khóe."
Nàng không đề cập tới Mạc Hoài thì còn tốt, nhắc tới chuyện này, Hồng Thiên cả ngày xuống không yên lòng và hoảng hốt đều trong nháy mắt tan chảy thành chất lỏng tràn bờ đê, đột nhiên vành mắt tựu đỏ, gắp mấy hạt cơm tại bên miệng, thế nào cũng không nuốt trôi.
Mẹ Hồng thật sự là bị Hồng Thiên tức cười, mắt thấy một chàng trai lớn như vậy, nói hai câu nước mắt lại còn muốn rơi xuống, "Con tốt nhất là khóc cái gì a, tôi nói cái gì cho con cảm thấy khó chịu ủy khuất..."
"Leng keng cô độc lẻ loi leng keng linh..."
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên đem lời mẹ Hồng còn chưa nói hết thành công nuốt trở về.
Hồng Thiên bưng bát một bộ bị khinh bỉ như cô vợ nhỏ thân thể run run một cái biên độ nhỏ.
Ba Hồng nhìn một chút vẫn vang lên vui vẻ điện thoại, rồi lại nhìn im lặng mẹ Hồng, mẹ Hồng tiếp thu ánh mắt của ông sau lại đặt ánh mắt ở uể oải Hồng Thiên trên người, thanh âm không coi là nghiêm khắc nhưng là tuyệt đối không hiền lành: "Còn đứng ở đây khóc a, nhanh chóng đi nghe điện thoại!"
Hồng Thiên hít hít nước mũi, buông bát chạy tới cầm ống nghe lên, thanh âm khàn khàn mà nói:
"Alo?"
Hồng Thiên tại trong ánh mắt soi mói của ba Hồng và mẹ Hồng cúp điện thoại.
Đỏ mắt Hồng Thiên vẻ mặt tay vắt áo cắn môi, dáng vẻ có chút vô tội, có chút đáng thương, thanh âm cũng tinh tế nhỏ xíu mà:
"Mạc Hoài bảo tôi xuống lầu, hắn ở dưới lầu chờ tôi."
Hồng Thiên chạy xuống lầu bước chân mất trật tự mà bối rối, chuyển qua cuối cùng nửa tầng thang lầu, kinh động lầu một ngọn đèn mờ nhạt, Mạc Hoài lên tiếng ngẩng đầu, đối mặt một đôi mơ hồ vẫn còn hiện lên đỏ hốc mắt.
Mặc áo sơ mi trắng quần màu xanh nhạt Mạc Hoài vẫn là như vậy dễ nhìn, cho dù là ở vào như vậy tằn tiện tình trạng và bối cảnh, nhưng Hồng Thiên nhìn ngắm nhìn ngắm không ngờ khó chịu, hắn chưa từng như này cảm giác bọn họ cách như vậy xa, rõ ràng trong tầm tay liền có thể sờ đến mặt mày, rõ ràng tại nhá nhem giữa nhu hòa chẳng biết gấp bao nhiêu lần ánh mắt, rõ ràng Mạc Hoài, ở trước mắt hắn.
Mạc Hoài nhìn vào trong đôi mắt ướt át cố gắng không nháy mắt của Hồng Thiên, và sự ủy khuất và trách cứ bên trong đối mặt, ngực tức khắc liền mềm đến mức có thể hóa nước chảy ra. Hắn vươn tay, đem y phục trong tay đưa tới, ôn nhu cười yếu ớt: "Nói qua cho cậu đưa tới, còn có cái này."
Mạc Hoài từ trong túi tiền móc ra tấm ảnh mới tinh kia, khóe miệng mang theo ý cười: "Cậu làm gì mà trộm ảnh chụp của tôi?"
Hồng Thiên xem xem xếp đắc chỉnh tề y phục, rồi liếc cô bé mắt ngọc mày ngài trong ảnh chụp kia một cái, không chờ một lần cuối cùng nhìn về phía Mạc Hoài, vành mắt liền không chịu nổi thứ chất lỏng ướt át lại nặng nề này.
Từ trong tay Mạc Hoài đoạt lấy quần áo của mình, nhìn cũng không nhìn tấm ảnh kia một cái, Hồng Thiên mới mở miệng tất cả đều là phẫn nộ và oán khí: "Tốt! Cậu bây giờ còn qua trả quần áo, để làm chi còn không đi!"
Hồng Thiên đem quần áo ôm vào trong ngực, một bộ đối chiến kẻ địch nguy hiểm bộ dáng, đáng giận thế thật sự tan tác, một bên hung ác mà đối Mạc Hoài rống một bên khóc sụt sùi lấy quần áo sạch trong lòng kia lau nước mắt.
Mạc Hoài nhìn vừa khóc lại hung dữ Hồng Thiên sau nửa ngày không nói chuyện, chỉ là nhìn, thấy Hồng Thiên đều chịu không được áp lực quay qua mặt, Mạc Hoài mới yên lặng thở dài một hơi, thân tay sờ lên đầu Hồng Thiên mềm mại, ngữ khí chút nào không thấy tức giận:
"Chúng ta đi ra ngoài đi một trận, có được hay không?"
Thành phố giữa hè ban đêm rất tốt đẹp.
Từ chằng chịt rực rỡ ánh đèn của vạn nhà, đến trên quốc lộ nối liền một đường xếp thành ngàn vạn lần dải sáng của đèn đường, rồi đến bồn hoa và cây xanh hai bên lối đi bộ, chỉ là mùi hương tạp nham cũng nhanh đem bởi vì khóc nhè mà hít thở không thoải mái Hồng Thiên hít hà đến thẳng nhảy mũi.
Mạc Hoài đi ở trước mặt hắn, thường thường mỉm cười ý hỏi phía sau chậm chạp Hồng Thiên một đôi lời, không phải là bị không nhìn đúng là bị từ chối trả lời qua loa. Mạc Hoài cũng không giận, dọc theo kia như có như không giới hạn lối đi bộ một đi thẳng về phía trước, Hồng Thiên đã bắt đầu nghĩ lại thái độ của mình có phải là không tốt lắm đều có thể cảm nhận được Mạc Hoài trong tươi cười tình cảm ấm áp.
"Hồng Thiên, tôi rất bội phục cậu," Mạc Hoài khẽ mỉm cười một cái, nhìn về phía trước từ từ xếp thành một điểm sáng một loạt ngọn đèn dầu, "Chính mình cũng sẽ không như vậy cùng cha mẹ tôi nói, nhưng là cậu dám."
Hồng Thiên mím chặt miệng, yên lặng lắng nghe.
"Tôi thật sự cảm giác cậu rất lợi hại, cậu sẽ làm rất nhiều," Mạc Hoài cân nhắc một chút từ ngữ, "Rất nhiều tôi không biết làm không dám làm thậm chí không coi thường việc làm, sau đó vậy mà làm được rất không tồi, làm cho người ta... Nhìn với cặp mắt khác xưa."
Hồng Thiên hung hăng hít một cái nước mũi.
"Cậu đi rồi, ba mẹ tôi sau nửa ngày không nói chuyện, vài ngày chưa từng theo tôi nói một câu, nhưng là hôm nay buổi sáng," Mạc Hoài dừng một chút, kéo khóe miệng, "Bọn họ nói với tôi, tôi có thể theo ý nghĩ của chính mình đi làm."
Hồng Thiên nín thở, con ngươi rồi đột nhiên biến sáng.
Mạc Hoài đợi có một lát, rốt cục dừng bước lại quay đầu lại, ngữ khí bất đắc dĩ: "Cậu còn chưa phải là muốn cùng tôi nói chuyện sao?"
Hồng Thiên cúi đầu, chân tay luống cuống mà chớp chớp mắt, trong đầu tương hồ một đoàn, sau nửa ngày mới nhẹ nhàng "Ngô" một tiếng, ý thức được không đúng phía sau lại bật người dùng sức mà lắc đầu.
Làm Mạc Hoài cười khẽ một trận.
Hai người đi qua lộ dần dần sẽ rộng rãi biến thành hẹp hòi, từ ánh đèn neon nổi lên bốn phía đi tới bóng đêm nặng nề.
Mạc Hoài tùy ý hỏi vẫn đang không chịu đi tới Hồng Thiên: "Phiếu nguyện vọng nộp chưa?"
"... Không có." Hồng Thiên hơn nửa ngày mới thốt ra câu này.
"Nghĩ kỹ báo học trường nào chưa?"
"Trường trung học phổ thông của trường mình."
"Nga, vậy không sai," Mạc Hoài bước chân dừng lại mới tiếp tục đi lên phía trước, "Một Trung cách trường trung học cơ sở chúng ta không xa phải không?"
"A?" Hồng Thiên sau nửa ngày không có phản ứng kịp.
Một Trung? Đó không phải là trường trọng điểm tốt nhất tỉnh sao?
"Xe buýt tuyến sáu ba trạm là đến." Mạc Hoài cố ý đá bên chân một tảng đá, động tĩnh lại làm cho phía sau Hồng Thiên cũng theo đó hoàn toàn tỉnh ngộ.
"Ác." Hồng Thiên ngây ngô ứng với, khóe miệng nhưng không tự chủ được đi lên.
Mạc Hoài đi về phía trước hai bước, ánh mắt nhìn đến phía trước quen thuộc ngõ nhỏ sau cười hỏi: "Hồng Thiên, cậu còn nhớ hay không chúng ta lần trước cãi nhau cái ngõ nhỏ kia a?"
"Ừm," Hồng Thiên bổ sung, "Đương nhiên nhớ."
Lần đó hắn khóc mắc cỡ chết người.
Bước chân càng dời càng gần, nhưng ở quay đầu đã thấy con hẻm bên trong ôm nhau một đôi tình nhân thì lại vòng vo trở về tiếp tục đi phía trước. Mạc Hoài trầm mặc vài, đợi đi tới ánh trăng mờ tối ngõ tắt nhỏ khẩu, mới im ắng hỏi phía sau sớm mặt đỏ tai nóng Hồng Thiên:
"Đã thấy vừa rồi đối tình nhân kia đang hôn nhau không?"
Hồng Thiên ngẩn ra, sắc mặt vừa là đỏ lên, nhỏ giọng nói quanh co: "Ừm."
Ánh trăng lả tả, đèn đường tàn lụi hướng ra bên ngoài tản ra tia sáng lờ mờ.
Một trước một sau cái bóng một cái che người kia.
Mạc Hoài đột nhiên dừng bước, trong giọng nói nghe không ra điều gì, chỉ là mang theo cười:
"Vậy Hồng Thiên, cậu hôn bao giờ chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top