WoodenTree
An khó hiểu đứng trước mặt cậu bạn lớp trưởng lớp kế bên, vừa mới họp liên đội xong không biết cậu ta lại muốn bàn gì.
- Sao vậy?
Đứng mãi không thấy cậu ta trả lời, An lên tiếng hỏi.
Cậu ta lúng túng hết nhìn đông lại nhìn tây, cuối cùng đỏ mặt lắp bắp:
- An với tớ... quen nhau nhé?
- Hả?
- Tớ thích An!
Đúng lúc có tiếng bước chân chạy lại, sau đó là khuôn mặt hốt hoảng của nhỏ bạn trong lớp.
- An ơi, có đánh nhau, bí thư với lớp phó lao động đánh nhau.
Nhỏ lúng túng, hai bàn tay đan vào nhau rồi nói vội:
- Cậu đợi tớ một chút nhé! Tớ sẽ quay lại ngay. - Nhỏ nhoẻn miệng nở nụ cười thật tươi rồi nhanh chóng chạy vụt đi.
Nam đứng đó, gãi gãi quả đầu rối, suy nghĩ ngẩng ngơ không biết nên làm gì tiếp theo cho phải.
- Cậu biết lí do họ đánh nhau chứ Vy? - An cố chèn tiếng nói hòa lẫn vào tiếng thở dốc và từng nhịp chạy đã tuôn dần mồ hôi. Trong lòng nhỏ có chút xáo động, không phải vì chuyện đánh nhau, mà là vì lời tỏ tình kia.
Vy chợt dừng gấp trước cửa lớp làm An muốn ngã nhào. Lúc đã định thần được thì trước mắt An là một màu tối đen. Lớp tắt đèn. Bây giờ là tầm 7h tối, nhưng hôm nay tổ chức hội trại, đáng ra lớp phải luôn sáng đèn.
Dần dần trong không gian tối đen như mực kia, thứ ánh sáng đỏ cam le lói, mờ ảo tiến đến gần An. Bất giác, nhỏ lùi lại. Rồi chợt va trúng một bờ ngực to rộng.
- Ấy, xin lỗi nhé!
Im lặng. Xung quanh An không hề có tiếng đáp trả. Bầu không khí bao phủ lên cảm giác kì quái không tiếng động.
- Happy Birthday to you...happy birthday to you...
Tiếng hát vang lên, trầm bổng, pha lẫn giọng nói của nhiều con người, và nếu để lắng tai nghe mà nhận biết, An có thể nhận ra kha khá. Vì trong bóng tối, thính giác nhạy cảm hơn hẳn.
Đèn được bật lên. Nhỏ khựng lại, đưa tay dụi dụi như không tin vào mắt mình. Cả lớp 12C3 của nhỏ đang ở đây. Trước mặt nhỏ đấy thôi. Cười tươi rạng rỡ. Trên tay Vy là quả bánh kem chúc mừng sinh nhật. Rồi An quay phắt đằng sau. Ra là Đăng, thằng bạn thân chí cốt. Thảo nào nhỏ lại ngửi thấy hương bạc hà quen thuộc. Chỉ là không dám khẳng định, không dám đoán đồng.
- Chúc mừng sinh nhật, Hạ Di An! - Cậu chàng mím môi, hai dái tai vì ngượng ngùng mà ửng đỏ. Cảnh tượng này thật không thoải mái, tự nhiên chút nào đối với nhỏ.
Khoảnh khắc đó. An không cười, nhưng lòng thì rộn lên vui sướng. Rõ ràng năm nay, ngày này, hội trại rất vui. Tuy có hơi hướng hành động kinh dị dọa ma... và hơi chút lố bịch.
Tiệc tàn. Cả lớp nối đuôi nhau kéo xuống giữa sân, lục đục, gấp gáp chuẩn bị cho màn đốt lửa trại hoành tráng. Nhỏ nép một bên, bước rón rén sang lều trại lớp cạnh, nắm lấy vạc áo Nam, khều khều kêu cậu bạn rời đi.
Hai người đối diện nhau. Nhìn nhìn mà ngại ngần không nói.
- Vậy... Câu trả lời của cậu? - Nam khó chịu, dứt khoát lên tiếng trước.
- À ừ...tớ xin lỗi. Cảm ơn vì tình cảm của cậu. Nhưng tớ không thể. Thật xin lỗi... - An nói, ánh mắt lảng tránh, tà váy phấp phới bay trong buổi đêm lạnh lẽo.
- Không sao. Tớ hiểu mà. Cậu không cần phải xin lỗi cuống quít thế đâu. - Khựng lại một chút, Nam biết nếu kéo khoảnh khắc này lại thêm dài, sau này cậu sẽ chả bao giờ đủ dũng khí đối diện với cô bạn nữa. Rồi cậu tiếp - Chúng ta về thôi. Chắc hội trại sắp bắt đầu rồi. - Nam nói, nhẹ tênh và bâng quơ như không.
Đăng đứng một góc dõi theo. Khuôn miệng tủm tỉm cười. Xem ra, cậu vẫn còn cơ hội.
Đêm buông, giọt sương đọng trên phiến lá bị gió đẩy rơi tõm xuống mái đầu An. Nhỏ đưa tay gạt xuống, co ro mình trong lớp chăn mỏng tanh. 3 năm trôi qua, cảm giác ngủ ngoài trời với lũ chúng bạn cũng quen thuộc ít nhiều. Đêm. Lạnh thân mà chẳng lạnh lòng.
Sáng hôm sau.
- An! Dậy mau! An ơi! - Giọng Vy gấp gáp, thúc giục.
Thật xúi quẩy mà! Sao năm nào cũng có màn đánh thức lúc 5 giờ sáng vậy! Nhỏ nghĩ.
- Gì thế? - Nhỏ nheo mắt, cố thích nghi với ánh sáng xung quanh.
- Thầy hiệu trưởng kêu cả trường dậy sớm. Hôm nay đổi lịch. Thay vì ngày mốt, nhưng hôm nay chúng ta sẽ đi leo núi.
Câu này, quả thực có hiệu suất làm tỉnh ngủ rất cao. Tóc tai bù xù, nhỏ bỗng nhảy dựng, thét lên đến chói tai:
- AAARRRGGGHHH!
An xổm dậy, nhanh chóng chải lại đầu tóc gọn gàng. Không quên lấy lại tư chất đĩnh đạc, mọi điều khi nãy đều đã làm cô mất hình tượng.
Khoảng gần 6 giờ, cả lớp lên xe đi Châu Đốc. Đường đi không xa, rất nhanh đã đến nơi. Nhỏ ổn định lớp, cho dàn hàng và bước vào trong bãi nghỉ.
Tầm trưa, cả trường cùng nhau hướng đến núi Bà Đen. Quãng đường chật vật khó khăn. Dù đường lên núi đã được lát đá, làm giảm bớt độ dốc nên không còn gập ghềnh ghồ ghề như trước nhưng khi lên đến nơi, cả đoàn đều ngồi phịch xuống, mệt mỏi đến rã rời. Riêng An và Đăng vẫn chẳng thấy đâu.
Ở lưng chừng núi.
- Cậu thiệt tình! Đi đứng kiểu gì lại để bong gân to thế này? - Đăng cáu. Ánh nắng gay gắt lại rọi thẳng xuống khiến tâm trạng cậu càng thêm khó chịu.
- Tớ xin lỗi, tại khi nãy... - Mặt nhỏ mếu máo, tựa hồ sắp khóc tới nơi.
- Có một con thỏ thôi! Về thành phố thì tớ mua cho cậu cả 10 con cũng được!
- Thật nhé! Nói rồi đấy! 10 con đấy nhé! - An đột nhiên tươi tỉnh hẳn, mắt sáng rỡ.
Xem ra Đăng bị lừa, cậu cười khổ. Đắng cay vác cái bị thịt lên vai, mệt mỏi bước lên bãi nghỉ.
Đi được một quãng thì chợt nghe thấy tiếng nói rất thân quen:
- A! Thấy rồi! - Tiếng Vy thét lên vui sướng, hô hào đánh động.
Sau đó, mọi người dìu An lên trên, còn Đăng được cấp nước, thể trạng cả hai khá lên hẳn.
- Hai đứa bây ở dưới đó, có làm gì không? - Thằng Khoa húych húych tay cậu hỏi.
- Làm gì là làm gì? - Đăng lấy tay siết cổ thằng bạn.
-Ấy ấy! Đau! Chẳng phải hai đứa bây mến nhau à? Mày thiệt không biết lợi dụng thời cơ gì hết!
- Ờ thì...An bong gân, tao mất nước. Phải ráng lên đây càng sớm càng tốt. Ở đó càng dây dưa cho bỏ mạng à?
- Tiếc không? - Thằng Khoa nhếch môi, giọng điệu khiêu khích.
- Không...nhỏ khỏe là ưu tiên hàng đầu mà.
- Ghê gớm! - Hắn nói rồi bỏ đi, tiện tay quẳng chai nước vào mặt Đăng.
Dọc bước theo đoàn khởi hành về trường, khuôn miệng Đăng thường trực nụ cười. Được ở bên cạnh, chăm sóc và yêu thương An bằng tình cảm nhẹ nhàng nhất, trong sáng nhất và thầm lặng nhất chính là những mong muốn gần gũi nhất với Đăng hiện tại. Có nhiều lúc tự thấy mình buồn cười, ngẩn ngơ mơ mộng về một gia đình có bố, có mẹ và cả một đội bóng đáng yêu. Thế đã đủ.
Ngày gia đình Đăng đưa tang, An đến trong sự sầu thương lẫn thông cảm, có khi lại là một chút thương hại của mọi người xung quanh. An cũng lại đến trong cái dịu nhẹ mát lành của ngọn gió ngày chớm thu.
Lời cầu hôn còn chưa được cất, người ở lại, người đã xa trôi.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top