Chương 11: Đúng Sai... Thiên đường... Địa ngục...
GÁI GIÀ
Chương 11: Đúng Sai... Thiên đường... Địa ngục...
Nhã Tuyên đưa Dư Dĩnh đến hiện trường theo đúng giờ hẹn ,cũng đã bố trí nhân viên thay đồ, làm tóc, trang điểm.
Nhân tài trong YSY có thể nói như cỏ giữa thảo nguyên, nhưng Lục Thần Vũ vẫn là sắp xếp những con át chủ bài của mình chuẩn bị tất cả. Anh muốn, những điều dành cho cô, đều phải là hoàn mỹ vô khuyết. Cô xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất trên đời.
Không ngoài dự liệu, khi Dư Dĩnh bước vào, tất cả đều ngơ ngác nhìn, hiện trường im lặng không còn một tiếng động.
Cô gái giống như một đóa hoa lạ đột nhiên xuất hiện, như một ngọn lửa đốt tan sương mù. Chiếc váy dài tinh xảo được thiết kế theo kiểu công chúa kiêu sa đài các, màu sắc xanh đen mang lại một cảm giác huyền bí bất tận. Mái tóc uốn cong nhẹ nhàng gợn sóng, lớp trang điểm như thực như ảo. Trang sức trên người lấp lánh ánh quang, không khó để nhận ra thiết kế mới nhất có giá trị hàng triệu đô.
Hoạ tiết phù dung hoa leo sát eo lưng, uốn lượn mềm mại, đem đến một cảm giác đối lập khó lòng diễn tả.
Một phút trước nhìn thấy nàng như yêu nghiệt xuất thế, mị hoặc chúng sinh, một phút sau lại thấy nàng như công chúa hoàng tộc, cao quý nhã nhặn, khiến người khác chẳng dám nhìn lâu, chỉ sợ sẽ mạo phạm đến nàng.
Sở dĩ Dư Dĩnh khiến mọi người im lặng dường ấy, là bởi ngạc nhiên nhiều hơn là kinh diễm.
Mỹ nhân đối với nhân viên YSY mà nói, chẳng khác gì một món ngon được bày trong nhà hàng sang trọng. Làm trong lĩnh vực giải trí, có kiểu đẹp đẽ nào mà họ chưa từng gặp qua, Dư Dĩnh cũng chẳng phải là tuyệt thế mỹ nhân, chỉ là dáng vẻ này của cô, họ một lần cũng chưa từng thấy qua.
Trong ký ức của bọn họ, phó tổng mãi là một người phụ nữ nguyên tắc cứng nhắc, giống như nữ tướng quân sát phạt trên chiến trường, chứ chẳng hề mang phong thái nữ nhân mềm mại như hôm nay.
Happy birthday to you...
Happy birthday to you....
Happy birthday to you.....
Bài ca vang lên nhịp nhàng, từ trên lầu hai, những ca sĩ đã và đang thành danh của YSY cùng nhau hợp xướng khúc ca này. Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng động mạnh, pháo bông rơi lả tả xuống đất, chiếc bánh kem lộng lẫy từ từ thả xuống, những ngọn nến còn đang cháy, tất cả tạo nên một khung cảnh mỹ lệ đến kinh diễm.
Dư Dĩnh ngây dại nhìn toàn bộ khung cảnh diễn ra trước mắt, mọi giác quan như dừng lại.
Một bữa tiệc đẹp như mơ dành riêng cho mình thế này, Dư Dĩnh thời thiếu nữ cũng từng ước mơ không biết bao nhiêu lần. Đến bây giờ khi ước mơ thành hiện thực, thanh xuân của cô đã sắp xa rời.
- Dư Dĩnh, sinh nhật vui vẻ.
Có lẽ vì quá mức kinh diễm, Dư Dĩnh hoàn toàn không để ý người đàn ông đột nhiên xuất hiện đằng sau lưng. Bánh kem chạm đất, Lục Thần Vũ nhắc chiếc nhẫn được đặt trên đỉnh, xoay xoay trên đầu ngón tay, nụ cười ôn nhu như nước.
- Em vẫn còn nhớ chứ? Lời hứa của chúng ta...
Dư Dĩnh bất giác nhìn chiếc nhẫn diễm lệ trên tay Lục Thần Vũ, ý thức được lý do cho tất cả mọi điều kỳ quái xảy ra hôm nay.
- Anh... Anh đang làm gì vậy?
- Dư Dĩnh, anh đã hứa với em, khi em ba mươi tuổi, anh sẽ là chú rể của em.
Phía dưới vang lên mấy tiếng kinh hô, hoàn toàn không nghĩ tới mục đích của bữa tiệc hôm nay lại là như vậy.
- Từ ngày YSY thành lập cho đến nay, hai chúng ta đã dựa vào nhau để đi đến ngày hôm nay. Em xông pha thương trường, đem đến lợi nhuận và cơ hội để chúng ta có được ngày hôm nay. Em đã làm quá nhiều. Anh không muốn mọi người tiếp tục nhìn em như một nữ cường nhân, anh biết, em cũng là một cô bé yếu đuối cần che chở. Cho nên, anh muốn được ở cạnh em, yêu thương em, làm chỗ dựa cho em, đứng phía trước che chắn mọi sóng gió thay em. Tất cả mọi người hôm nay có mặt ở đây chứng kiến được tình cảm của hai ta, sẽ cùng chúc phúc cho chúng ta.
Hội trường lặng imkhông một tiếng động mỗi một câu nói của Lục Thần Vũ đều cực kỳ rõ ràng. Dẫu rằng biết trước được mối quan hệ hai người họ vốn không bình thường, nhưng khi nghe những lời từ trong tim gan thế này, trong tâm mỗi người cũng không khỏi bồi hồi xao xuyến. Lục tổng... Lục tổng ôn nhu tài giỏi soái khí của bọn họ... Còn gì đau khổ hơn khi nghe những lời tình cảm của anh với người khác... Nhưng họ cũng không thể không thừa nhận, ngoài Triệu Dư Dĩnh,họ không thể kiếm được một người nào khác xứng đáng với anh hơn cả.
Một người phụ nữ đã hi sinh cả thanh xuân, để gánh vác cùng anh trên con đường sự nghiệp, cho dù có là thần tiên mỹ nữ, cũng không thể theo kịp. Họ yêu sự ôn hòa hào nhoáng, nhưng liệu vào những năm anh khó khăn vất vả nhất, họ có thể yêu anh như Triệu Dư Dĩnh được hay không?
Tình cảm của Lục Thần Vũ, tưởng là lãnh đạm như băng, thực ra lại dồi dào như sóng cả.
- Dư Dĩnh, gả cho anh nhé.
- Em...
- Làm vợ của anh, cùng anh nắm tay đi đến khi bước chân không còn tiếp nổi, khi mái tóc chúng ta bạc trắng, được không?
Anh cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, chiếc nhẫn xinh đẹp như đang nở nụ cười. Dư Dĩnh chợt rút tay về, lùi lại một bước, đôi mắt tràn ngập sự hoảng hốt.
- Em...em...
Lục Thần Vũ nhìn vào ánh mắt do dự sợ sệt của cô, hàng trăm mối tơ trong lòng như dần dứt đoạn. Tình cảm cô dành cho anh, nồng nhiệt và tha thiết, anh biết điều đó, nhưng anh lại đang cảm thấy tình cảm đó đã bay đến phương trời nào. Nụ cười trên môi anh chợt tắt, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
- Dư Dĩnh?
- Em... Em xin lỗi... Xin lỗi anh...
- Em có lỗi gì đâu? Dư Dĩnh, bình tĩnh đi, nghe anh nói...
Dư Dĩnh lắc đầu, cố gắng thoát khỏi bàn tay của anh, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất- cô không muốn...
- Này cậu, cậu không có thiếp mời, không thể vào trong, này!!!
Bầu không khí toàn một màu quỷ dị, chính lúc này, tiếng bảo vệ hét lớn chợt phá tan được. ., tcvn iec sự lúng túng, sự chú ý của mọi người toàn bộ đều dời ra phía cửa.
Chỉ thấy bảo vệ đang giữ chặt một người đàn ông, mà người đó, hầu hết mọi người đều biết .
- Tử Phàm..
Dư Dĩnh kinh ngạc thốt lên, không thể ngờ được Tử Phàm lại xuất hiện ở nơi này.
Tử Phàm áo quần có chút lộn xộn, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán đẹp đẽ. Giữa một biển người,anh tìm được cô xinh đẹp lộng lẫy, nhưng ánh mắt ấy, chỉ thuộc về riêng anh . Đôi mắt ngân ngấn giọt lệ...
- Xin lỗi, tôi đến muộn rồi...
Dư Dĩnh thấy nhân viên bảo vệ vẫn còn giữ chặt cánh tay của Tử Phàm thì khẽ nhíu mày:
- Buông cậu ấy ra đi.
Ai nấy không khỏi căng mắt nín thở đón chờ diễn biến tiếp theo. Tuy rằng chuyện tình cảm của hai vị lãnh đạo cấp cao này đẹp như trong mơ, nhưng những việc đang diễn ra,họ không phải không biết. Nghe nói, Triệu phó tổng có quan hệ mờ ám với nghệ sĩ mới này. Văn phòng phó tổng nửa con muỗi cũng lọt không qua,vậy mà luôn luôn mở cửa đối với Ngô Tử Phàm, chưa kể mấy lần hoa quà xếp đầy phòng làm việc. Lại nói, kể từ ngày tin đồn với Triệu Dư Dĩnh xuất hiện, sự nghiệp của Ngô Tử Phàm cứ như diều gặp gió, có mấy ai không biết đến người này đâu.
Lục Thần Vũ vẫn duy trì nét mặt hoà nhã, nhưng bàn tay sớm đã nắm thành quyền. Chẳng lẽ, Dư Dĩnh thực sự động tâm với người này?
- Hoan nghênh cậu đến dự tiệc,hôm nay...
Tử Phàm bước đến gần hai người,trước sự ngạc nhiên của tất cả, nắm lấy tay của Dư Dĩnh, mỉm cười:
- Cảm ơn anh đã vì Dư Dĩnh tổ chức bữa tiệc này,còn chuyện cầu hôn...
Ánh mắt anh nhìn xuống chiếc nhẫn vẫn còn ở trên tay Lục Thần Vũ, lạnh lẽo nhếch môi cười:
- Việc khó khăn đó, vẫn là nên để tôi làm thì hơn.
-....
Mọi người cùng hít một ngụm khí lạnh, không ngờ tới anh chàng này lại dám công khai tranh giành với Lục Tổng,đặt nửa bước chân qua cánh cửa địa ngục. Đàn ông không dễ chọc, cậu ta không sợ sự nghiệp sẽ đi luôn sao?
- Thần Vũ...
Dư Dĩnh mỉm cười, nhưng nụ cười đó, Lục Thần Vũ trước nay chưa từng thấy qua tren gương mặt cô.
- Chuyện này...em thực sự xin lỗi. Người em yêu là anh, phải... Nhưng tình yêu đó dã chết rồi...em muốn một lần,sống vì bản thân mình thôi!
Hết chương 11
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top