Tôi giận cậu ...
Mà Tèo đẹp á ...không những đầu óc có vấn đề mà mắt cũng lác luôn ấy Ly nhờ, Huyền ôm vò rượu cười cười, Tèo mà biết có đứa khen nó chắc sướng đếch ngậm được mồm ấy chứ.
Hôm nay thầy u về, nhưng mà về là để sắp xếp, mợ thấy có ai theo sau thầy u thì phải, thoáng qua thôi, nghe bảo cần gặp cậu gấp lắm luôn ấy, mợ lang thang một lúc thì đụng phải thằng nhóc nọ, nó chẳng thèm chào hỏi ai, mặt mày cúi gằm chạy mất, mà quen lắm nha, mợ chẳng nhớ gặp nó ở đâu hết .
À mà thằng quỷ sứ, đụng bà mà mà không quay lại, bà mà gặp lại thì gãy cả răng, mợ nói thì nói mà cũng chả để tâm mấy, mợ ấy à, đang để ý tới con ranh ngồi ăn cơm thôi mà cũng lườm lườm sắp rớt bà con mắt ra kìa, mợ khinh khỉnh gắp miếng thịt rồi đút vào miệng chọc tức mợ Lan , sợ cái gì, mâm dưới này chỉ có ba mợ thôi, u mệt nên nghỉ sớm, mợ hai hơi ít nói.
" Mợ ba ăn nhiều một chút "
Đấy, mợ ấy ít nói mà còn biết quan tâm mợ, còn con kia chả có tích sự gì hết trơn à, mợ đá đểu :
" Úi giời, mợ khéo lo bò trắng răng, tôi vẫn ăn đây thây, mà cái đứa có cái mùi thum thủm kia nó nhìn làm tôi muốn mắc cả họng ra kìa, bộ nhìn là ăn được chắc "
Mợ Lan suýt nghẹn, lại kháy, con mẹ già chỉ biết kháy là giỏi chứ chả có gì nên hồn, mợ ấy hắng giọng nhưng vẫn giữ ý, cơ mà lời mợ vừa thốt ra đã khiến Huyền điên không tả nổi.
" Thum thủm cũng không bằng cái loại dành hết chừng ấy cái xuân lăn lóc ngoài chợ, bán rượu thì bán toàn đàn ông, có khi mấy thằng bẩn thỉu ấy bị bỏ bùa rồi cũng... "
"Bốp "
Huyền giơ tay tát một cái, mặc kệ là má đã đỡ hay chưa, vả cứ vả, cùng lắm cấm cửa vài bữa, mợ cáu nên chả kiêng nể, quát : " Ừ, chị đây bán rượu, rượu không bán cho đàn ông rồi mời chúng nó nốc thì chẳng lẽ bán cho chó, bẩn thỉu cơ mà, có ngon thì nói lại xem nào, dân quán chị đây nó còn sạch hơn thứ như không ăn ngồi rồi đấy, lăn lóc ngoài chợ thì chị chí ít không xin bạc thầy u, còn loại liễu tan đào nát không biết cái khỉ gì thì ngậm mồm vào, không thì răng cắm xuống ruộng lúc nào chả hay. "
Mợ Lan đau, mợ gào thét, thế là cậu phải từ mâm trên xuống giải quyết tình hình, rồi, lại mợ Huyền sai, cái đếch gì mợ làm chả sai, mặt đã chưa đỡ thì chọc người ta thêm làm chi cho bị đánh, cậu bênh nó tới nỗi mợ bực cả người, hóa ra, mấy ngày không gặp, câu đầu tiên cậu nói với mợ vẫn là câu kết tội phạt, ừ phạt thì làm, Huyền chả muốn đứng đó tý nào hết, quay lưng đi cùng Ly bỏ về phòng.
.
Mợ bị phạt không nhẹ lắm, chỉ là gánh hăm mươi lần gánh thùng nước thôi, mệt muốn lả cả người luôn, thế mà mợ chẳng để con Ly làm hộ đâu, mà nó nói lắm thật, đau hết cả đầu.
"Mày đừng có vừa khóc vừa van, mợ cho mày một trận giờ, thấy mợ mày chưa, gánh sắp hết rồi thây, nỡm ạ, đơn giản "
Mợ làm bộ vươn vai vài cái, mà cái xương mợ nó nhức gì đâu, gánh xong đành muối mặt nhờ con Ly đỡ về phòng, vai mợ chắc chả còn tý cảm giác nào, nằm tựa vào vách nghe nó vừa kể chuyện vừa bóp chân cho mợ, xời ơi, con hâm này hứng lên thì nhớ lắm thế, toàn mấy cái mợ chưa bao giờ được nghe.
Ly kể, nó làm ở trong cái nhà này mới ba năm thôi à, mà nó xấu xí quá, nên phải ở sau nhà dọn dẹp, nhờ phúc của mợ Huyền ấy. Ôi đoạn này nghe mà mát ruột mát gan thế chứ nị. Mợ Huyền của nó còn xinh hơn cả mợ cả mợ ba, mợ đẹp, mợ tốt, mợ chẳng mưu mô gì nhiều, mà nó con kêu á, là mợ cẩn thận, đừng có trông mặt mà bắt hình dong, rồi...
Tụt cả hứng, óc nó, nhớ thế là quá nhiều rồi, khổ thân.
Mợ lại thiêm thiếp đi mất rồi.
.
Trời trăng sao gió thổi hiu hắt, Huyền thở dài ôm vò rượu, nãy mợ nằm mơ, có lẽ do mệt quá nên ngủ không sâu, trong mơ, mợ thấy mình bị đẩy xuống vực, vách núi cao kinh khủng, thầy u ơi là thầy u, tỉnh tới giờ đây, rốt cuộc là lấy rượu giải sầu, mợ mới uống được hai chén mới thấy có gì đó không ổn, mùi rượu này không phải thứ rượu mà mợ từng uống khi kinh thành gửi về, khác hẳn thứ rượu gạo rượu nếp mợ từng nấu, cay cay ngọt ngọt, mùi hương quế thoang thoảng.
" Mợ... Còn đau không? "
Huyền giật mình, cậu ư, cậu tới lúc nào thế, thấy mợ ngồi trên chõng tựa đầu hướng ra cái khung tre cửa nhỏ để ngắm ánh trăng, cậu cũng lại ngồi cùng, tự nhiên rót cho mình một chén, chờ đợi câu trả lời.
" Không, chẳng đau nữa, cơ mà nhức ở chỗ này này... "
Mợ đặt tay lên ngực, giọng có chút lạ:
" Nhức tới nỗi chẳng ngủ được luôn ấy" mợ nói vẩn vơ đấy à, hay mợ giận cậu nên giọng điệu tủi thân vậy?
Rồi mợ tiến sát lại cậu, nhìn chằm chằm, đầu óc cậu giờ cũng choang choáng, ai ngờ Huyền giựt luôn lấy vò rượu, tưng tửng bước xuống chõng, uống một ngụm thật to, mợ đi được vài bước thì cả người đổ ập, cũng may là cậu nhanh chân chạy lại đỡ mợ, dang hai tay ôm chặt mợ vào lòng, mợ nhìn nhanh nhẹn và đanh đá thế thôi, nhưng người mợ nhỏ bé lắm, hôm nay thấy mợ gánh nước mà cậu khó chịu thay luôn.
" Huyền ngốc "
Mợ nhớ là mợ chưa bao giờ uống say, mợ cũng nhớ là hình như thứ rượu hương quế này thằng Tèo có bảo rồi, đúng rồi, trong lúc mơ hồ, mợ nhớ lại lời thằng Tèo, thứ rượu, mà năn nỉ ra sao ông chủ cũng chả dám bán, mợ lúc ấy chỉ thèm thuồng nghe kể, còn giờ, sao mới nhớ ra? Nhưng mà nhớ lúc đang say thế này thì....
"Cậu Toàn cực kì đáng ghét "
" Cậu Toàn chẳng thèm nghe đây giải thích, cậu Toàn thích mợ hai Châu hơn nhiều "
Mợ gục đầu vào lồng ngực cậu nỉ non, cậu cũng hơi ngẩn người, rượu này đúng là bất bình thường, cậu đặt vò rượu trên tay mợ xuống, cùng mợ ngồi xuống phản, ánh mắt cậu dịu dàng hẳn, mợ vừa khóc vừa kể khổ, cậu chỉ im lặng xoa vai với lưng cho Huyền, lâu lâu dỗ dành đáp lại lời của mợ, cái khung cảnh ấm áp đến lạ...
.
Sớm mai Huyền dậy, thì giật mình tròn mắt, cậu đang ôm mợ ngủ hở, lại còn ôm chặt ơi là chặt ý, thành thử ai kia thích quá chả muốn gỡ ra, tủm tỉm sờ hai má cậu. Cậu giống thầy Huyền hồi trẻ, mỗi tội cậu cao hơn nhiều, cao ơi là cao, nhớ hôm nào mợ chê cậu mà giờ về một nhà rồi đấy, cảm giác có chồng sướng thật...
" Mợ ngắm cậu đỏ cả mặt rồi kìa"
Ơ, tỉnh rồi đấy à, ngượng chết mất thôi, mợ vẫn còn giận cậu nhiều lắm, cơ mà chưa quay đi đã bị cậu kéo vào sát hơn, đầu gục vào mái tóc đen ấy hít hà.
"Giận cậu "
" Giận mà người ta ôm không thèm đẩy ra cơ "
Giận...mà cũng nhớ cậu nữa, nhớ cậu lắm lắm luôn.
Cậu của mợ đúng là một người rất dịu dàng nha.
Nhưng ...cậu thật sự không giống như mợ nghĩ, cậu là một người rất giả tạo, một người đến cả mợ cũng không thể hiểu rõ, mợ ghét cậu!
Trưa hôm ấy, mợ được cậu cho về nhà mẹ đẻ thăm, cậu chỉ cùng mợ ngồi trên xe ngựa về đến ngõ thôi, mợ cũng chẳng để ý mấy, nhưng mà... Cái bữa cơm đông đủ cả nhà như thế này, mợ thấy lạ quá!
"Ăn nhiều vào cô út ạ, lấy chồng kiểu gì mà ốm vậy cô?"
Anh Tí chị Na vui vẻ gắp đồ cho mợ rồi lại hơi mất tự nhiên quay đi, u Hân chỉ nhẹ giọng:
" Cô út làm dâu người ta cho phải phép nhé, sau này chẳng ai cho cô làm nũng đâu, ăn đi con, đồ ăn u nấu đấy, hễ mà sống bên đó ...uất ức quá thì về đây u thương"
Huyền chả hiểu cái gì cả, quay sang năn nỉ thầy, thầy Hải không trả lời vội mà thở dài gắp 1 miếng thịt gà thật to vào bát mợ, trách móc:
" Thôi đi cô ạ, lớn rồi, ăn hết bữa này xong theo thầy u vườn mận ngắm nghía, chứ từ lúc lấy chồng cô chưa khi nào về thăm cả"
Mợ bĩu môi ăn cơm, anh Tí kêu là giao quán rượu cho Tèo quản rồi, mợ muốn ra coi cho chắc thì lát ra coi, cơ mà mợ chả cần, có con Lài ở đó, lo cái đếch gì, cảm giác ở nhà vẫn sướng ghê á.
...
Mợ từ vườn mận về phòng, ngồi lặng người bên tấm phản, mợ không tin những gì mợ nghe, nhưng nó rành rành trước mặt mợ, mợ phải tin, nơi này có gia đình mợ, việc gì phải chuyển về kinh thành, trong lòng thật sự không muốn, mợ chẳng muốn đi. Thì ra... hôm qua cậu bàn bạc về việc chuyển đi, thì ra, tối qua cậu sang của mợ chỉ để an ủi, thì ra sáng nay cậu cho mượn sang đây chơi...
Trời vừa xế chiều, Huyền lặng lẽ ôm thầy u chào mọi người rồi bước lên xe ngựa, miệng cười tươi rói, nhưng bóng vừa khuất, lòng mợ đã ngổn ngang những cảm xúc khó tả, mợ lỡ hứa, hứa với thầy u phải nghe lời, cho dù quay đầu vào thời khắc này, mợ cũng không thể nào được làm thế...
Tiếng xe ngựa kêu cái cách, rồi bóng dáng ấy leo lên xe làm Huyền giật thót, nhưng vừa nhìn thấy mặt cậu, Huyền đã quay đi, vén màn nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Cậu nắm tay mợ trầm trầm hỏi :
" Mợ... biết rồi à?"
Mợ không đáp, tay bị cậu cầm lúc ấy siết chặt, tự nhiên cậu bị cái gì thế?
Mợ lại nghĩ tới bữa ăn trưa nay, một cơn nhói buốt đây lồng ngực làm mợ nhức, chợt, mợ cất giọng nghèn nghẹn:
"Lấy cậu, đây như con rối không được quyền lên tiếng, lấy cậu, mới thấu hiểu lòng người nông sâu, ngay cả bữa cơm cuối ăn để xa nhà cũng không được yên ổn, ở nhà chưa được 2 canh giờ đã phải đi, đây thà bỏ chồng quay về mà sống với cái danh Ế còn hơn."
Mợ toan gỡ tay cậu ra nhưng cậu nhanh hơn, kéo mợ vào người dỗ dành ôm chặt, cậu biết cậu sai, nhưng cậu thật sự không biết mở lời giải thích, mợ hỏi cậu thương mợ không? Cậu không nói!
Mợ hỏi bộ mặt ác độc của cậu đã ai thấy chưa, cậu không trả lời !
Đau.
Nhói.
Huyền bực bội đẩy cậu ra, bật khóc: "Tránh, đấy tránh ra cho đây, đây muốn đi bộ, tránh ra, đừng có lại gần đây"
Cậu cau mày nhìn mợ, nhìn đôi mắt đang đẫm nước, không đành lòng bỏ tay ra để mợ lao xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top