Ngoại truyện.

Cậu nhớ hồi bé có một đứa con gái lúc nào cũng chạy theo cậu, hát cậu nghe mấy bài dân ca bằng cái giọng ngòng ngọng.

Cậu nhớ lúc cậu đi lên đường tìm người thân cậu, con bé ấy chẳng muốn rời xa, và cũng chả biết từ khi nào hình bóng nhỏ bé ấy cứ lấp đầy trong tâm trí cậu.

Cuối cùng sau những tháng ngày bôn ba khổ sở, cậu cũng về lại nơi phố huyện này, tìm gặp con bé năm xưa, bảy năm thật dài.

Càng lớn càng xinh, càng lớn càng đanh đá, cậu thích ngồi tâm sự với nó chuyện trong nhà, về hai bà vợ mà cậu chẳng yêu, cậu thích nhìn nó bĩu môi chê bai cậu, rồi lại vô thức đỏ mặt khi bị cậu trêu...

Thế rồi đêm ấy nó bảo nó nhớ thằng bé năm xưa tặng nó cái túi thơm, cậu vui không khép được miệng, hóa ra nó không quên, chỉ là nó giấu sự chờ đợi .

Cậu giữ bí mật, lấy nó về, chính thức là vợ cậu, là mợ ba của cái nhà này.

Cậu không thể bênh mợ, trong nhà này muốn mợ sống tốt phải đóng giả lạnh nhạt để yêu thương người cậu không ưa, điều này làm cậu khó chịu, ngay từ cái lần bước vào làm vợ đã phải chịu khổ rồi.

Duyệt xong sổ sách, cậu lại vòng ra sau quan sát mợ, nơi có vườn chanh xanh mướt.

Hôm nay mợ bị phạt vì tội trêu chọc mợ cả Lan, cậu nhịn cười nhìn mợ chịu phạt, vẫn đành hanh chửi bới người khác cơ.

Rồi, mợ giận cậu.
Mợ không muốn rời xa thầy u về kinh thành, cậu thật sự tức giận khi mợ định bỏ trốn, hôm ấy cậu lỡ nặng lời với mợ, hại mấy ngày sau đó người ấy buồn thiu...

Dắt mợ đi chơi là quyết định đúng đắn, nụ cười ấy cứ vương vấn mãi trong lòng cậu.
Cậu ghét mấy thằng con trai nhìn mợ, ghét cả mấy đứa anh em kết nghĩa của mợ, chắc tại cậu ghen quá.

Cậu thích bát chè hạt sen mợ nấu, con bé năm nào trưởng thành rồi.

Cậu vui.
Cậu sắp được làm thầy, nhưng cậu thương mợ mệt.

Sau đó...

Mợ về nhà đón tết mà không chịu về, cậu nóng ruột chạy vội về phố huyện tìm mợ thì hay tin thầy u mợ mất, còn mợ ngơ ngẩn đứng giữa vườn mận, lạnh lùng trách móc cậu.
Tờ giấy bỏ vợ bị cậu xé nát, cậu không cho phép mợ rời xa cậu, cuối cùng vì đứa bé trong bụng, mợ đã chịu về.

Còn rất nhiều...

Con cậu mợ chẳng còn nữa.

"Chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng ác."

"Sau này cậu là vị quan tốt, mợ sẽ là chủ quán rượu nho nhỏ."

Ngày đuổi mợ ra khỏi phủ, cậu nhốt mình trong phòng đập phá đồ đạc, để mợ đi an toàn còn hơn là sống với một kẻ hạnh phúc mỏng hơn cả sợi tơ.

Một ngày nhớ mợ.

Một tháng nhớ mợ.

Nửa năm, nhớ mợ.

Và cậu lại được gặp mợ, được chính miệng nói câu thương mợ.

Nhưng mợ của cậu đi lấy người khác chỉ để cứu cậu, lúc ấy cậu đã chợt nhận ra, cậu chả là cái thá gì cho người ta dựa dẫm.

Mợ ốm, mợ bị lũ ác ôn nhốt trên rừng, trong cơn mê man, cậu nghe tiếng mợ gọi tên cậu.

Khốn nạn thật, cậu vẫn chọn cách xa mợ.

Thật may khi cái duyên chưa tận, cậu gặp mợ tại mộ của u, mợ mạnh miệng nói sẽ phá đám cưới cậu, lúc ấy cậu thật vui, thật muốn ôm mợ vào lòng.

Lại một lần nữa cậu mợ phải xa nhau, cậu chẳng đành lòng nhìn mợ khóc, cậu đành che giấu sự áy náy, giao mợ cho Hà Văn, một vị quan tốt.

Huyền, nếu có duyên ta gặp lại.

Chiến trường nổi lửa, giặc đông như lũ, chỗ cậu chống chịu chờ viện binh, tự nhiên gặp An, có lẽ nó giống cậu, buông bỏ sự đời, quyết gieo mình cho nước.

"Thật không ngờ ta có ngày này."

Nó nói đểu, cậu với nó tâm sự vài câu, nó cũng bớt khó hiểu chuyện cậu đi làm lính.

Chỉ tiếc, làm anh em được một đêm, sáng nay giặc đánh úp, cả đám chống trả, nó đỡ cho cậu nhát giáo, bảo cậu về đi, về với mợ chứ đừng phí hoài cái mạng ở nơi này, nó còn trêu nó đi đầu thai trước đặng sau này gặp mợ trước chứ. Rồi, nó nhắm mắt, ngủ một giấc thật sâu, cậu ngẩn ngơ đứng đấy, rồi điên cuồng chống trả lũ giặc, cậu muốn về, nhưng về không kịp rồi.

Khoảng khắc cậu nằm xuống, tay vẫn nắm chặt cây trâm màu đỏ ấy.

Mợ này, là cậu phụ mợ, có gì kiếp sau cậu trả mợ có được không?

Khẽ cười, trời nay xanh quá, u tới đón cậu đi rồi.

Cậu đi nhé?

...

Thúy Hiền.

Tui viết hai chương cuối cùng suy nghĩ mất 1 tuần, lần đầu tiên chọn kết buồn cho một câu chuyện dài, bởi vì không có câu chuyện nào kết thúc viên mãn được, khúc khuỷu trập trùng, đến cuối cùng là nhớ mong xen lẫn nuối tiếc.

Viết xong mắt sưng húp, khóc ròng luôn.

Cảm ơn mọi người đã đọc.

Lâm Đồng, 21 tháng 8.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top