chap 3: Câu nói cũ nhớ lại người xưa.

Mai với chả mối, cô ậm ừ đại cho qua, u Hân thì hớn hở lắm ấy, tống cổ được con gái đi thì mừng như vớ được vàng ấy nhỉ ?
.
Thôi quyết định không ra quán, sang nhà chú Viễn dì Thị chơi vậy.
Ôi sướng thật đấy, rước được chị Na vào nhà là quá sướng luôn.

" Cô út rảnh rang phết đấy nhỉ, qua đây ngồi với dì Thị cho vui "
Yêu dì Thị chết đi được ấy, Huyền vén mái tóc đen, ngồi cạnh dì hớn hở :

" Dì này, trưa con ăn cơm ở đây luôn, chẳng về nữa!"

Thị đang nhặt dở mấy ngọn rau muống cũng phải phì cười, con bé nó ngổ ngáo nhưng mà ngoan, thương lắm ấy, bà hỏi cô chọn chồng chưa ?
Nghe u mày bảo đi coi mắt hay sao ấy nhỉ ? Vừa nhắc đến đây mặt cô Út đã xị, xuống nhăn mày nhăn mặt :

" Mốt dì đi thay con luôn đi cho vừa lòng, hay dì Thị cho con mượn chú Viễn."

Bố dở, chồng Thị, Thị chẳng cho đâu, gõ đầu cô Huyền một cái rồi đem rau vào bếp nấu, mượn ai thì mượn, chứ mượn chồng Thị là khó sống đấy!

Khuất bóng Thị, Huyền ngồi ngây ngốc, chồng ? Chồng quan trọng lắm hả ?

Sáng hôm sau, cô út chọn một cái yếm màu xanh nhạt, đống váy áo, cô chỉ ưng màu vàng với màu xanh thôi, bởi nó đẹp, lại còn nổi bật nữa cơ!

Mới ra tiệm đã bị con Lài trách móc, qua cô vắng mặt hại này phải bỏ sập túi thơm qua giúp nguyên một ngày đấy, mà cũng kệ Lài chứ, Cô út đang nghĩ cách mai làm sao trốn buổi coi mắt kia kìa.

"Này!!! Cô có định bán hàng không đấy ? Tương tư thằng nào mà đơ cả người vậy ?"

Huyền giật mình ngẩng đầu lên, bộ mặt ai đó đang phóng to, hai bàn tay ôm đến ba bốn vò rượu thơm phức.

Úi giời ơi, rượu kìa, thích thế không biết!

Cô hớn hở ra chỗ cậu ngồi, rót trà đưa ra, rồi hỏi :
"Về nhà rồi hả ? Rượu này là quà đúng không?"

Hí hửng lắm đấy, cơ mà mà ai kia chỉ chép chép miệng, phán câu xanh rờn, chưa về nhà, vừa từ kinh thành về liền rẽ vào quán luôn, rượu thì...

"... thì... thì làm sao ?"

Cô út sốt ruột hỏi, ơ hay? Chẳng lẽ không phải mua cho cô?
" Phải có điều kiện chứ !"

Bó tay với cái điều kiện, mặt cô xị ra, cái mùi rượu nếp thơm đến mê hồn luôn...
Cậu Toàn cười khẽ, hỏi mấy nay có gì không, kể nghe chơi nào, mà cậu dở hơi thế nhỉ, đã về rồi không về nhà thăm vợ đi, ra đây ngồi tán phét nữa, nhưng... nhưng ...sao gặp được cậu, cô thấy vui vui cơ, cô hâm mất rồi...

Út Huyền bảo chả có cái gì hết, mai Huyền đi coi mắt mất rồi, cậu muốn đi chung cho vui không?
Thuận miệng nói chơi mà người ta cũng bò lăn bò càng ra mà cười mới nhục chứ, ở đời chưa thấy gái ế đi coi mắt bao giờ à?

" Này, đằng ấy muốn nhét chén vào mồm không ?"
Cậu Toàn ôm bụng cười chán chê mê mỏi rồi nheo mắt, sau đó là một hồi luyên thuyên đủ các thứ, tóm tắt sơ qua là hỏi về người mà cô đi coi mắt, tốt không, cô có ưng không... Rồi có hợp không ?Công nhận càng nói càng thấy cậu hâm trông thấy...Rốt cuộc là mai mới coi mắt mà nhỉ ?

Huyền giơ cánh tay gõ nhẹ vào trán cậu, quát :
" Đằng ấy hâm dở vừa, ngày mai mới coi mắt mà, hỏi thế thì thầy đây còn chả biết !"

Toàn ôm trán hơi sững sờ, ừ nhỉ, quên mất, cậu ngồi nghiêm túc nói chuyện với Huyền, hai người hăng say lắm, mà khách trong quán còn tưởng là đang tán tỉnh nhau cơ, tình chàng ý thiếp ngời ngời thế này... có phải cô chủ sắp thoát cái phận bà cô già của huyện này không ta ?

Cậu hỏi, sao cô không thích lấy chồng, cô bảo tiêu chuẩn không phù hợp.

Cậu kêu muốn thoát ế thì phải lấy chồng, cô lắc đầu im re.

Cậu nhăn mặt kêu rắc rối, cô cười hề hề nháy mắt với cậu.

Rốt cuộc, cậu được cô chọn làm bia đỡ đạn.
" Thế nhé, mai đây đi coi mắt bảo sắp được cậu Toàn con ông Phú Hòa rước rồi đấy nhé ! Đừng có mà nuốt lời đấy!"

Cô út ôm bốn vò rượu thích chí, quay quay đi quay lại cậu vẫn cho không cô đấy thôi!
Ôi lại còn giúp cô thoát được cái kiếp coi mắt nữa...

Sáng hôm sau, cô Út dậy sớm lắm ấy, gà chẳng muốn gáy, mặt trời cao quá 3 cây sào cả nhà mới thấy cô mắt nhắm mắt mở, chân này đá chân kia mở cửa bước ra, bà Hân chán không muốn chửi, biết đường dậy là may lắm rồi đấy !

Coi với chả mắt, Út Huyền chán nản theo chân bà mối tới tiệm trà, vừa đi vừa mân mê vạt áo, cô cũng xinh lắm đấy, già thì già, nhưng mấy ai bằng tuổi mà xinh như cô Út? Tóc đen, da trắng, người chỗ to thì to, mà chỗ bé thì bé, đếch ai sánh bằng!!!

Áo yếm vàng, thêu hình con bướm nhỏ xinh, áo tứ thân, đầu chít khăn mỏ quạ, úi giời, ăn đứt mấy con bé trong làng nhé, mỗi tội, tài ăn nói chả giống ai thật...

Ngồi trước mặt cô Huyền với bà mối là hai ông già, ờ thì già... Đầu tóc điểm bạc, râu ria đầy mồm, nhưng cái tướng giàu có, tiền bạc bên ngoài che mất cái tuổi rồi, nhưng mà người đáng tuổi ông nội...không lấy!

Bà mối toát mồ hôi hột, đấy, cái miệng cô mà cứ thế này thì bà mai bà mối nào chịu được, năn nỉ mãi người đối diện mới nể mặt ở lại, cái người coi mắt, gọi là Đồ, còn người ngồi bên cạnh trẻ hơn một tý, râu ít hơn, tên gì ấy không biết, nhưng mà ông Đồ chẳng nói năng gì, toàn để ông trẻ hơn nói thôi.

"Nhà Đồ đây, chẳng thiếu bạc chỉ thiếu vợ"

Cô út đáp trả, nhà đây chẳng ham bạc, chỉ ham chức quyền.

Ông Đồ nhìn cô rồi cất giọng ồm ồm, ý là cô nói gì, họ không hiểu... Tự nhiên, trong 1 thoáng qua ấy, ánh mắt của cô Út chạm phải mắt ông, hình như người này, cô đã gặp ở đâu rồi, hà cứ gì mà quen thuộc đến lạ lùng?

Bà mối huých tay cô, ý bảo để bà nói chuyện, nhưng bà chưa kịp mở lời cô Út đã tranh rồi:
"Lấy con quan, nhà mấy người có làm quan không?"

Đợi hai ông ấy khó hiểu nhìn nhau, cô mới từ từ bảo, hôm qua cô lỡ đồng ý lời cho con quan Phú Hoà rồi, thất lễ, thất lễ...

Danh ông Phú Hòa hòa vang vọng như thế, ai mà chả biết. Để coi hai người này chịu bỏ cuộc không thôi?

Bà mối sững sờ, cô được người ta đồng ý rước rồi còn coi mắt làm gì?
Ông Đồ nghe vậy mới từ từ lên tiếng:

"Thế gả vào làm lẽ cũng chịu ? Danh không phận bé cũng chịu? Nếu lỡ mà cô hối hận thì sao ?"
Còn đỡ hơn là lấy ông già trước mặt này, cô cứ ừ đấy thì làm sao, lúc đầu tưởng cái người này chẳng thèm mở mồm cơ mà, sao giờ nói lắm thế ?
Hai người kia im lặng mất một lúc rồi tiếp tục uống trà, điệu bộ kì quái lắm.
.
.
.
Cuối cùng cũng hết buổi coi mặt, ngồi cả canh giờ chán ngắt, mà dù sao cũng từ chối được rồi, cô định đứng dậy đi về thì ông Đồ quay sang bảo một câu làm cô sững sờ :

"Đôi mắt cô như mặt hồ yên ả, dẫu nắng to hay mưa gió, nó vẫn tĩnh lặng như ngày nào, chỉ có điều, lòng cô còn có nhớ ?"
Bóng ông Đồ đi khuất, Út Huyền vẫn thẫn thờ một chỗ...

...Đôi mắt cô như mặt hồ yên ả...

......

"Anh Lúa này, mắt Chanh có đẹp không... thầy Chanh bảo, mắt Chanh hơi bị đẹp đấy!"

Lúa đang nấu dở nồi cháo cũng phải dừng lại, khẽ gật đầu, Chanh phởn lắm, hí hửng hỏi tiếp:

" Mắt Chanh đẹp như thế nào nè."

"... Đôi mắt Chanh tựa như mặt hồ yên ả, êm đềm lắm..."

... Người đó ấy... giờ đã chẳng còn nữa...

Cô Huyền chậm chạp bước đi. Ông Đồ đấy thì có liên quan gì đâu, một câu nói buột miệng thôi, nhưng sao nó trùng hợp...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top