Ánh Sáng Cuối Vực Thẳm
Ánh sáng mờ nhạt len qua khe rèm, chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của Aurelia. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, khiến nhỏ nhăn mặt. Mí mắt nặng trĩu khẽ động, và âm thanh đầu tiên nhỏ nghe thấy là giọng nói trầm ấm của một người đàn ông.
"Em tỉnh rồi. May quá..."
Aurelia mở mắt, ánh nhìn chậm rãi dừng lại trên gương mặt quen thuộc của Elias – đôi mắt xanh sâu thẳm đang tràn ngập lo lắng.
"Elias?" Giọng nhỏ khản đặc, hầu như không thành tiếng.
"Ừ, là anh đây. Em đã bất tỉnh suốt hai ngày. Em có biết em làm anh lo thế nào không?"
Aurelia quay mặt đi, giấu đi những giọt nước mắt vừa trào lên. Cổ họng nghẹn ứ, nỗi đau mất cha ùa về như cơn sóng dữ.
"Cha... cha em..." Nhỏ nứcnở, từng lời như lưỡi dao cứa vào tim.
Elias nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Aurelia, giọng nói đầy kiên nhẫn:
"Anh biết. Cha em không còn nữa. Nhưng em vẫn còn sống, và em cần phải mạnh mẽ."
Aurelia im lặng, đôi mắt đỏ hoe dán chặt vào trần nhà trắng xóa. Nhỏ biết Elias nói đúng, nhưng cảm giác tội lỗi, nỗi đau và sự bất lực vẫn quấn lấy nhỏ như một sợi dây không thể gỡ.
Sau mấy hôm, vị y tá già chỉ thấy Aurelia ngồi lặng lẽ bên giường bệnh, ánh sáng nhạt từ cửa sổ phản chiếu gương mặt hốc hác. Quầng thâm dưới mắt nhỏ hiện rõ, sâu như khắc ghi từng đêm mất ngủ. Gương mặt nhỏ nhợt nhạt, đôi gò má hóp lại, và ánh mắt từng trong trẻo giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng.
Mỗi hơi thở của nhỏnhư mang theo nỗi đau nặng nề. Những ký ức về cha, về căn nhà nhỏ luôn ấm ápgiờ đây chỉ còn là mảnh vụn trong tâm trí. Nhưng Aurelia không cho phép mình gục ngã, dù chỉ là một chút.
Nhỏ đứng dậy, nhìn chính mình trong chiếc gương nhỏ trên bàn. Mái tóc rối bời xõa xuống đôi vai gầy guộc. Một chiếc váy đen giản dị ôm lấy thân hình mảnh mai đến đáng sợ của nhỏ.
"Trông mình thật thảm hại..." Nhỏ thì thầm, nhưng khóe môi vẫn cố nhếch lên một nụ cười yếu ớt. "Phải mạnh mẽ lên, Aurelia. Cha sẽ không muốn thấy mình như thế này."
Sau khi rời bệnh viện, Aurelia bắt đầu chuẩn bị tang lễ cho cha. Dù nhỏ biết rõ người dân trong xóm không ưa gì gia đình mình, nhỏ vẫn quyết định đi từng nhà để mời họ đến.
Ngày tổ chức tang lễ, Aurelia khoác lên người bộ đồ nữ tu màu đen – trang phục nhỏ mượn từ vị linh mục mà cha từng quý trọng. Nhỏ dành suốt hai ngày để chuẩn bị, tự tay lau sạch từng chiếc ghế, đặt từng bó hoa trắng bên cạnh linh cửu.
Mỗi bước chân của nhỏ trong căn nhà cũ kỹ như nặng trĩu. Mùi nhang khói tràn ngập không gian, hòa lẫn với mùi gỗ mục khiến ngực nhỏ thắt lại.
Đêm trước tang lễ, nhỏ quỳ bên linh cữu cha, hai tay đan chặt như bám lấy tia hy vọng cuối cùng. Nhỏ thì thầm những lời cầu nguyện, giọng nói run rẩy nhưng chân thành:
"Cha à, cha yên nghỉ nhé. Con hứa sẽ tìm được Rudo, con tin em ấy vô tội. Con sẽ bảo vệ những gì còn lại của chúng ta, sẽ giải nỗi oan này."
Khi tang lễ bắt đầu, Aurelia bước ra trước ánh nhìn soi mói của vài người đến và chủ yếu là những người từng được cha nhỏ giúp đỡ. Ánh mắt họ như những mũi dao găm thẳngvào nhỏ – sự khinh thường, phán xét và nghi ngờ.
"Aurelia... Nhìn nó xem,chẳng khác gì một con nhện độc," một người đàn bà thì thào với người bên cạnh. " Khổ thân anh Legto, bị con trai thì giết. Con gái thì không sạch sẽ... Haizz khổ thân."
"Nhưng mà, nhỏ ta tổ chức tang lễ thế này, chẳng biết tiền ở đâu ra? Hay là..." Một người khác cười nhếch mép đầy ác ý.
Dù ít người, Aurelia vẫn tổ chức tang lễ với tất cả sự tôn kính. Nhỏ mời vị linh mục nổi tiếng nhất trong vùng để làm lễ. Những bông hoa trắng được sắp xếp tinh tế xung quanh di ảnh của cha nhỏ, và từng nén hương được nhỏ châm với tất cả sự thành kính.
Aurelia nghe rõ từng lời, nhưng nhỏ không phản ứng. Đôi tay siết chặt đến mức các khớp trắng bệch, nhưng nhỏ chỉ khẽ cúi đầu, nở nụ cười gượng gạo:
"Cha tôi không hoàn hảo, nhưng ông là một người cha tuyệt vời. Ông đã làm việckhông ngừng nghỉ để nuôi nấng chúng tôi, và dù cuộc đời ông không dài, ông đã sống một cách trọn vẹn. Tôi hy vọng rằng, ở nơi xa xôi ấy, ông sẽ tìm thấy sự bình yên."
"Cảm ơn mọi người đã đến. Dù thế nào, cha tôi cũng rất cảm kích."
Những lời nhỏ nói ra nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sức mạnh kỳ lạ, khiến không ai dám lên tiếng phản bác thêm.
Sau khi tang lễ kết thúc, Aurelia bắt đầu chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi làm điều đó, nhỏ quyết định mua lại căn nhà của ba cha con.
Khi bước vào căn nhà quen thuộc, nhỏ dừng lại ở mỗi góc, mỗi vật dụng quen thuộc – từ chiếc ghế cũ kỹ nơi cha nhỏ từng ngồi đến bộ đồ chơi Rudo yêu thích.
Nhỏ khẽ thì thầm, như nói với chính mình:
"Nơi này là nhà. Là tất cả những gì còn sót lại của chúng ta."
Aurelia nhìn lại ngôi nhà của cha, mái ngói cũ kỹ đã bạc màu theo thời gian, vườn hoa không còn rực rỡ như trước, và những kỷ niệm về gia đình cứ trôi qua trong tâm trí nhỏ như một dòng sông trôi qua dòng đời.
Ánh sáng yếu ớt của buổi hoàng hôn chiếu rọi lên khuôn mặt nhỏ, làm nổi bật những vết thâm quầng quanh mắt, những dấu hiệu của một nhỏ gái đã quá lâu chìm trong đau thương và mất mát. Tuy nhiên, trong đôi mắt đẫm lệ ấy, vẫn ánh lên một sự kiên cường – dùcho thể xác có mỏi mệt, tâm hồn nhỏ vẫn không từ bỏ.
Nhỏ quay người về phía Elias, người bạn duy nhất mà nhỏ tin tưởng, với một món đồ trên tay.
Chiếc hộp nhỏ nhỏ đưa cho anh chứa những món đồ kì lạ - đó là một phần tình yêu gia đình, một phần kí ức đong đầy sự kiên cường và hy vọng.
"Xin anh giữ chúng giúp em, Elias. Chúng không chỉ là món đồ, mà là tất cả những gì còn lại của gia đình em. Những kỷ vật này sẽ giúp em vững bước hơn, em hy vọng anh sẽ chônnó... nếu em không trở về nữa."
"Này này đừng nói xui rủi vậy chứ.. Em cần phải có niềm tin chứ?"
"Xin anh đấy... em không dám chắc nữa..."
Elias nhìn chằm chằm vào những món đồ, đôi mắt anh chứa đầy sự xót xa và lo lắng. Anh biết rõ đây là những thứ quý giá nhất đối với Aurelia. Mỗi món đồ là một phần của ký ức, là những gì còn lại khi tất cả đã đổ vỡ. Nhưng giờ đây, anh cũng biết rõ, không chỉ là những món đồ này mà chính Aurelia đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc hành trình không thể quay lại.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ, giọng nói trầm thấp:
"Em không cần phải làm thế. Anh sẽ luôn giữ chúng. Nhưng em, Aurelia, em cần phải sống. Xin em hãy hứa với anh, em sẽ sống.. Anh xin em đấy"
Aurelia lắc đầu, mắt nhỏ đẫm lệ, nhưng trong ánh mắt ấy lại là sự kiên quyết không thể lay chuyển.Nhỏ nhìn sâu vào mắt Elias như muốn khắc ghi từng khoảnh khắc cuối cùng của sự gắn bó này, của những gì còn lại của quá khứ.
"Em xin lỗi, em không thể hứa, Elias... Một khi em đã xuống hạ giới, sẽ không có đường quay lại. Nhưng em sẽ không quên, không bao giờ quên những kỷ niệm này. Xin hãy nhớem qua những món đồ này, em không dám hứa sẽ về nhưng em sẽ cố ..."
Nhỏ khẽ mỉm cười, mộtnụ cười đầy tiếc nuối nhưng cũng mang theo một sự an yên lạ kỳ.
"Hãy nhớ em nhé, Elias. Hãy nhớ em như một phần của gia đình."
Bầu trời tối dần, ánh sao bắt đầu xuất hiện trên cao như những con mắt lấp lánh của vũ trụ. Aurelia đứng bên vực thẳm, ánh sáng từ ngôi nhà mờ dần phía xa, dường như một phần của nhỏ cũng đang dần biến mất theo từng bước chân hướng vào bóng tối. Nhỏ quay lại lần cuối, nhìn về phía Elias, đôi mắt nhỏ tràn đầy sự quyết tâm.
"Anh đã hứa rồi, phảikhông?"
Nhỏ thì thầm, nhìn vàođôi mắt của người bạn mà mình tin tưởng nhất.
"Anh sẽ giữ những thứ này, và bảo vệ chúng."
Elias đứng đó, đôi tay nắm chặt món đồ nhỏ để lại, nhưng không nói lời nào. Anh chỉ nhìn theo nhỏ, đôimắt dần mờ đi trong bóng tối.
Aurelia không quay lại nữa. Nhỏ "bước ra" khỏi thế giới này, bước xuống vực thẳm, nơi không có đường quay lại. Đó là sự lựa chọn của nhỏ – một sự lựa chọn mà nhỏ biết mình sẽ không bao giờ hối tiếc.
Nhưng khi nhỏ lao vào không gian tối đen, có một điều kỳ lạ xảy ra. Cảm giác ấm áp bao trùm lấy nhỏ,như thể có ai đó đang ôm chặt lấy nhỏ trong vòng tay an toàn. Dường như không gian xung quanh nhỏ bỗng trở nên dịu dàng, không còn đáng sợ. Nhỏ không cảm thấy đau đớn, không cảm thấy bất cứ sự tê tái nào. Thay vào đó, nhỏ cảm nhận được sự an yên, như thể nhỏ đã trở về nhà.
Chỉ có ánh sáng lấp lánh vây quanh nhỏ, như những vì sao mờ dần vào màn đêm, khiến cho nhỏ cảm giác như mình không đơn độc nữa.
"Rudo... Em vẫn còn sống, phải không?"
Nhỏ thì thầm trong bóng tối, lòng đầy hy vọng.
Rồi, em chìm vào một giấc ngủ sâu, như thể đã tìm được nơi thuộc về mình. Hạ giới– nơi mà nhỏ đã chọn, giờ đây không còn là nơi đáng sợ, mà là nơi nhỏ có thể tiếp tục hành trình tìm kiếm sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top