Chap 63: Khởi đầu

Bệnh viện...

Mek: Ư...(tỉnh dậy).

Prem: A... cuối cùng anh cũng tỉnh rồi *vui mừng*.

Boun: Cậu thấy trong người thế nào?

Có đau ở đâu không?

Mek: Tôi ổn (giọng nói yếu ớt).

Prem: Anh tên là gì?

Mek: Tôi tên Mek Jirakit.

Prem: Cảm ơn anh đã cứu em khỏi bọn người xấu đó.

Boun: Rất cảm ơn cậu vì đã cứu vợ tôi. Nếu cậu có cần gì thì có thể nói với tôi.

Mek: Không cần cảm ơn. Tôi chỉ là tiện đường giúp đỡ mà thôi.

Prem: Anh cho em số điện thoại để em liên lạc với người thân anh.

Mek: Tôi không có người thân.

Boun: Vậy cậu sống ở đâu?

Mek: Tôi không có nhà chỉ là một kẻ lang thang. Hằng ngày dựa vào công việc khiêng vác để kiếm cơm.

Prem: Anh thật đáng thương.

Pi Boun. Anh giúp anh ấy đi.

Boun: Cậu cần gì? Tôi sẽ giúp.

Mek: Tôi chỉ mong mình có một công việc và một chỗ để ngủ là được.

Boun: *suy nghĩ*.

Tôi có việc cho cậu làm.

Cậu... có sợ chết không?

Mek: Ha...*cười*.

Tôi là một kẻ lang thang không có gì cả.

Có chết cũng chẳng ai thương tiếc. Thì tại sao phải sợ?

Boun: Tốt! Nếu vậy cậu theo chúng tôi về Thái Lan.

Ở đó tôi sẽ sắp xếp công việc cho cậu.

Mek: Thật sao? *ngạc nhiên*.

Boun: Là thật.

Đây xem như là trả ơn vì cậu đã cứu Prem.

Mek: Cảm ơn anh.

Boun: Không có gì.

Prem: Hay quá! Vậy là từ nay anh không phải lang thang ngoài đường nữa rồi.

Boun: Đợi cậu khỏe lại chúng ta sẽ xuất phát.

Mek: Được.
.....

Boun rời khỏi bệnh viện, đưa Prem về  phòng khách sạn nghỉ ngơi.

Boun: Em không sao chứ?

Có bị thương ở đâu không? *lo lắng*.

Prem: Em đã nói là không sao rồi mà.

Anh đã hỏi em cả chục lần rồi đó.

Boun: Anh chỉ muốn xác nhận là em thật sự không bị gì.

Prem: Em ok.

Boun: Em đó. Đã bảo ở yên đấy chờ.

Sao lại chạy lung tung vậy hả?

Prem: Em nghe lời anh mà.

Chỉ tại bọn người hung hăng đó tìm đến trêu chọc em.

Boun: Xin lỗi! Là anh không bảo vệ em tốt (ôm cậu).

Prem: Không sao đâu. Em ổn mà.

Boun: Không sao thì tốt.

Prem: Em có chuyện này muốn hỏi anh.

Boun: Em cứ hỏi đi.

Prem: Anh...định để cho Pi Mek vào băng đảng anh làm à?

Boun: Đúng vậy!

Em...có sợ không?

Prem: Sợ gì?

Boun: Thì anh chính là một tên trùm xã hội đen khét tiếng.

Prem: Sợ...

Boun: *thất vọng*.

Prem: Nhưng em càng sợ phải mất đi anh.

Boun:...(nhìn Prem).

Prem: Lúc trước khi gã đến đây. Quả thật em rất sợ anh.

Em nghĩ anh là một người hung dữ, tàn ác.

Nhưng thời gian qua khiến em cảm nhận được. Anh không phải là người như thế.

Đối với em. Anh là tốt nhất.

Boun: *cười*.

Đây là đang tỏ tình với anh hả? *trêu chọc*.

Prem: Xùy! Ai thèm.

Boun: Au...*bĩu môi*.
......

Boun: Em yên tâm. Đợi khi về nhà anh sẽ dẫn em đến băng đảng.

Lúc đó em sẽ biết nhiều điều về anh hơn.

Prem: Được.

Boun: "Chụt..." (hôn Prem).

Prem: Au...(sờ má).

Ai cho anh hôn em?

Boun: Anh thích thì hôn thôi *cười*.

Prem: Lưu manh.
_______ ________ _______

Sân bay tại Thái Lan...

Virote: Tôi trở về rồi Off Jumpol.

(bước lên xe).

Vệ sĩ: Thiếu gia anh muốn đi đâu?

Virote: Đưa tôi về chính gia.

Vệ sĩ: Vâng!
_________ _________ ______

Biệt thự Off Jumpol....

📱Win: Êy! Tối nay đi bar với tao không?

📱Gun: Đi chứ *hớn hở*.

Mà đợi xíu. Tao xin Papi đã.

📱Win: Ủa? Phải mày không vậy Gun?

Tao nhớ dân bay lắc như mày chịu chơi lắm mà.

Giờ đi chơi cũng phải xin phép nữa hả?

📱 Gun: Ai nói *tức giận*.

Đi thì đi. Sợ gì.

Mà khoan...

📱Win: Gì?

📱Gun: Thằng rãnh háng. Mày đang ở Bangkok mà rủ tao đi chơi như đúng rồi vậy *quạo*.

📱Win: Mẹ! Tao đang ở Chachoengsao này.

📱Gun: Thật hả? *ngạc nhiên*.

Đến đây làm gì?

📱Win: Ông già bắt tao đến đây làm việc.

📱Gun: Ồ! Vậy lát đến rước tao đi.

📱Win: Ok. Chốt kèo.
.....

Buổi tối...

Win lái xe đến biệt thự chở Gun.

Đồ hai người mặc.

Gun: Let's go (Đi nào).

Win: Ok (lái xe đi).



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top