Chap 16: Anh yêu em

Prem: Thuốc nè! (đưa thuốc cho Boun).

Anh uống đi cho mau khỏe.

Boun: Là thuốc gì thế?

Prem: Thuốc hồi sức. Anh mất máu nhiều như vậy cần uống thuốc để mau chóng bình phục.

Boun: Ừm...

(Uống thuốc).

Prem: Nếu anh đã uống thuốc xong thì mau nghỉ ngơi đi. Tôi cũng về phòng đây.

Boun: A...(ôm ngực).

Prem: Anh sao vậy? *lo lắng*.

Boun: Tôi... tự nhiên thấy đau ngực.

Prem: Đ...au ngực hả? Để tôi gọi bác sĩ.

Boun: Không cần đâu.

Chắc là không sao. Nhưng mà nhỡ đâu buổi tối lại đau ở đâu đấy thì thật là....

Prem: Tôi ở kế bên. Có chuyện gì anh cứ gọi tôi.

Boun: Nhà này được xây tường cách âm. Không biết là tôi gọi cậu có nghe không nữa.

Prem: Vậy giờ làm sao?

Boun: Hay cậu ngủ ở đây. Để tiện chăm sóc cho tôi.

Prem: Hả? *ngạc nhiên*.

Boun: Nếu cậu không muốn thì không cần miễn cưỡng đâu. Cứ để tôi tự sinh tự diệt vậy (làm mặt đáng thương).

Prem: Được rồi! Tôi ngủ ở đây để chăm sóc anh.

Boun: *cười gian*.

(Bé con dễ dụ ghê).

Mau lại đây (vỗ lên giường ý muốn cậu nằm bên cạnh).

Prem đi lại bên cạnh cầm gối lên.

Prem: Tôi ra kia ngủ (chỉ sôpha).

Boun: *chau mày*.

Ngủ ở đó đau lưng lắm. Với cả lạnh nữa.

Prem: Không sao. Tôi ngủ được.

Boun: Sao cậu lại không ngủ cùng tôi?

Sợ tôi làm gì cậu hả?

Prem: K...hông có (bị nói trúng tim đen).

Boun: Vậy thì ngủ với tôi đi.

Prem: Hả...? Ngủ với anh...*ngượng".

Boun: Sao bảo không sợ.

Prem: Ai sợ chứ. Ngủ thì ngủ.

(nằm xuống giường).

Cậu quay lưng ngược phía với anh.

Boun: Quay qua đây.

Prem: Không.

Trực tiếp kéo Prem quay lại.

Boun: Tôi không thể ngủ khi không thấy mặt người nằm cạnh mình.

Prem: Anh đúng là phiền phức.

Vừa lòng anh chưa? Mau ngủ nhanh đi.

Boun: *cười*.

Anh thuận tay ôm lấy cậu, ép sát vào ngực mình.

Prem: Làm gì? (vùng vẫy).

Boun: Yên nào. Tôi hứa chỉ ôm thôi không làm gì đâu.

Prem: Nhưng mà...*đỏ mặt*.

Boun: "Khò...".

Prem: (Ngủ nhanh thế).

Cậu lúc này cũng chịu thả lỏng, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
......

Boun: (Cuối cùng cũng chịu ngủ).

(ngắm nhìn cậu).

(Đáng yêu ghê).

Anh bất giác hôn lên trán cậu.

(Ngủ ngon nhé!).
________ _________ _________

Sáng sớm....

Prem: Hơ...(ngáp ngủ).

Boun: Chịu dậy rồi?

Cậu giật mình khi nhìn thấy bản thân đang ôm chặt anh không buông.

Prem: Anh đã làm gì tôi? (ngồi dậy).

Boun: Câu này tôi nên hỏi cậu mới đúng. Tối qua khi ngủ cậu cứ nhất quyết ôm chặt lấy tôi không buông.

Cậu là muốn làm gì? (kề sát mặt cậu).

Prem: T...ôi không thể nào *xấu hổ*.

Boun: Chính mắt cậu cũng thấy là ai ôm ai mà (cười trêu chọc).

Prem: Aa... không nghe... không nghe (bịt tai).

Hừ! Anh bắt nạt tôi *tức giận*.

Boun: Có sao? *cười đắc ý*.

Prem: Không thèm nói chuyện với anh nữa. 😡

Cậu bỏ chạy về phòng mình.
_________ __________ _________

Phòng Boun....

Người hầu: Cậu chủ bữa sáng cho cậu (đặt lên bàn).

Boun: (nếm thử).

Mùi vị không giống lắm (nhăn mặt).

Người hầu: Đây là bữa sáng do nhà bếp chuẩn bị ạ.

Boun: Còn Gun đâu?

Người hầu: Thiếu phu nhân cậu ấy nói....

Boun: Nói gì?

Người hầu: Nói cậu ấy giận rồi. Không muốn nấu cho cậu chủ ăn nữa. Còn nói....

Boun: Thế nào?

Người hầu: Ai muốn ăn thì tự đi mà nấu. Cậu ấy không phải ôsin. Có sống hay chết cậu ấy cũng không quan tâm nữa.

Boun: (Bé con giận thật rồi).

Được rồi. Cô ra ngoài đi.

Người hầu: Vâng (rời đi).

Boun: Khoan đã. Cô mua cho tôi...

Người hầu: Dạ! Tôi sẽ làm ngay.
_________ __________ _________

Trước cửa phòng Prem.

Người hầu: (gõ cửa).

Prem: (mở cửa) Chị tìm em có chuyện gì không?

Người hầu: Cái này là cậu chủ kêu tôi mua cho cậu (đưa lên một bịch đựng đầy các loại kem).

Prem: Kem...*vui mừng*.

(Muốn dỗ mình sao? Không dễ đâu).

Chị đem đi đi. Nói với anh ta là em không ăn đâu.
.......

30 phút trước....

Boun: Nếu cậu ấy từ chối. Cô cứ nói thế này....

Người hầu: Dạ! Tôi hiểu rồi.
.....

Người hầu: Nếu thiếu phu nhân không ăn. Tôi đàng đem bỏ vậy.

Prem: Ấy! Sao lại bỏ? Có lãng phí quá không.

Người hầu: Thì tại cậu không ăn mà.

Prem: Em...*suy nghĩ*.

Chị đưa đây em sẽ ăn.

(cầm lấy bịch kem).

(Cái này là mình biết quý trọng thức ăn thôi).

Prem vốn rất thích ăn kem nên không kìm lòng được trước sự hấp dẫn của đồ ăn.

Cậu đem vào phòng cứ thế mà ăn sạch hết bịch kem. Rồi lại lăn ra ngủ.
.....

Prem: "Khò....".

Boun: (nhẹ nhàng bước vào).

Ngủ rồi à?

Nhìn thấy Prem đang ngủ, anh không muốn làm cậu tỉnh giấc. Nên nhẹ nhàng đi lại bên giường. Đưa tay vén mái tóc cậu. Lại vô thức mà sờ lên chiếc má phúng phính của cậu.

Boun: Thật đáng yêu *cười*.

Anh yêu em mất rồi.

Prem: Yêu...ai? (nói mớ).

Boun: Là em đó đồ ngốc.

Prem: Không...tôi không phải...(nói mớ).

Boun: Không phải gì cơ?

Prem: Không phải...Gun..

Boun: Đồ ngốc này! Không phải em thì là ai? (xoa đầu cậu).

Ngủ mà đến cả tên mình cũng quên là sao.














Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top