KHÁT TÌNH?

Văn Toàn nức nở một chút, bàn tay to trên khuôn mặt ngũ quan vặn vẹo, đôi mắt nhắm chặt, vô luận thấy thế nào đều là biểu tình thống khổ.

Giả sử như cậu gặp được một đối tượng có tự chủ kém, nói không chừng vừa rồi ở phòng tắm đã bị ăn sạch sẽ.

Đáng tiếc cậu gặp được chính là Ngọc Hải, một người hàng năm thanh tâm quả dục, đối với nhân loại không có ảo tưởng một lão xử nam lớn tuổi.

Đối mặt với sự xinh đẹp* tuấn tú của thiếu niên, người này hô hấp cũng chưa thay đổi một chút, trực tiếp tìm ra máy sấy, nghiêm trang mà sấy tóc cho đối phương.

*Tú sắc khả xan (sắc đẹp làm người nhìn không phân biệt được no đói)

Gió nóng ấm áp thổi tới trên đầu, Ngọc Hải cảm thấy chính mình càng khó chịu, cậu ba chân bốn cẳng mà dọc theo cánh tay người đàn ông, cọ sát trên người người nọ.

Ngọc Hải cảm thấy như vậy cũng tốt, thuận tay cố định thiếu niên ở trong lòng ngực chính mình, tiếp tục sấy tóc.

Khi một mảnh ướt dầm dề ấm áp cọ trên mặt mình, hắn rốt cuộc ý thức được, muốn giải quyết vấn đề không phải đơn giản tắm rửa một lần là xong.

"Cậu tuổi còn nhỏ, nhịn một chút." Trải qua suy xét ngắn ngủi, Hoắc Vân Xuyên không chút do dự đẩy Văn Toàn ra, thuận tiện kéo chăn, che lại đối phương.

Thực nhanh một cánh tay tinh tế từ trong chăn vươn ra, không thuận theo không buông tha mà bắt lấy tay áo hắn: "Xin anh......" Trong lúc thanh tỉnh ngắn ngủi Văn Toàn mở to đôi mắt một chút, bên trong đều là nước mắt.

Quế Ngọc Hải thấy một màn này, trên mặt lạnh lùng hơi sửng sốt.

Sau đó hơi hé môi mỏng, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt: "Tôi không phải người tùy tiện."

Văn Toàn trực tiếp khóc ra nước mắt, ông trời ơi hãy nói đi, chính mình vận khí làm sao mà xui xẻo như vậy, tìm ra một người đàn ông như vậy, lúc này kêu đối phương giúp mình tìm người khác còn kịp không?

"Vậy...... vậy, giúp tôi tìm một người......"

Thanh âm thiếu niên mơ hồ không rõ, Ngọc Hải tiến đến bên miệng đối phương nghe xong hai lần mới nghe rõ.

"......" Nói thật hắn thật thất vọng với đứa trẻ này, hoàn toàn không có hảo cảm.

Đứng ở lập trường của Văn Toàn, một khắc từ lúc cậu biết chính mình uống vào ly rượu có chứa chất khích thích kia, bản thân đã làm tốt chuẩn bị, nghiêm túc mà nói cậu quả thật không có quan niệm quá khắt khe về trinh tiết, nhưng cũng không có nghĩa cậu là một người tùy tiện.

Giả như không có bị người âm thầm hãm hại, loại chuyện đại loại như lăn giường với người khác sẽ không bao giờ phát sinh.

Không có được đáp lại của Ngọc Hải, Văn Toàn nhận mệnh mà bò dậy, tìm kiếm di động của mình......

"Cậu đang làm gì?" Ngọc Hải m thật sự hiểu lầm hành động của Văn Toàn, hắn cho rằng cậu muốn đi ra ngoài tìm người, mày nhăn chặt sắp kẹp chết một con ruồi, chẳng lẽ cứ thật sự nhẫn nại như vậy không được sao?

Hay là nói, thiếu niên thoạt nhìn tuổi không lớn lắm này, đã là một tay chơi già đời thân kinh bách chiến?

Không thể hiểu được lý do, Ngọc Hải cảm thấy tức giận một trận.

Hắn chán ghét người không biết kiềm chế sinh hoạt cá nhân của mình, cùng với tuổi còn trẻ đã "chơi" vô số người.

Văn Toàn không biết người đàn ông bên người mình đây đang suy nghĩ cái gì, cậu tay chân vô lực mà té ngã trở lại, nhỏ giọng cầu xin: "Giúp em gọi một cuộc điện thoại...... Gọi cho tiểu béo bạn học của em......"

Còn tốt, ê ê a a Văn Toàn vẫn biểu đạt hoàn chỉnh rõ ràng ý của câu nói: "Nói bọn họ...... Không cần chờ em......"

Sắc mặt Quế Ngọc Hải khó khăn lắm mới tốt hơn một chút, cầm lấy di động của thiếu niên lúc chuẩn bị gọi, đối phương lại nói: "Thuận tiện...... Giúp em tìm một tên đàn ông sạch sẽ, em sắp chết rồi......"

"......" Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đen hơn một chút, đứng lên đi qua bên cạnh gọi điện thoại.

Sau khi kết nối được, đơn giản nói rõ ràng tình huống, sau đó tắt máy.

Còn cái yêu cầu thứ hai của thiếu niên, Quế Ngọc Hải thực xin lỗi, hắn sẽ không tìm đàn ông, không có tâm trạng cũng không có cách.

Nhưng nếu như thật sự nhẫn nại không được...... Hắn kéo ra cà vạt của mình, một bên lạnh mặt, một bên xoay người, đi trở về bên người thiếu niên.

Khi thân hình cao lớn rơi xuống trước mắt mình, Văn Toàn thở dài một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể giải thoát rồi.

"......" Nhưng là thực mau cậu phát hiện, đây là ảo giác!!

Có đàn ông so với không có đàn ông càng thống khổ, càng muốn chết hơn!

Không, trực tiếp chết rồi, còn không ngừng đau khổ một hồi rồi mới chết!

Cầm thú...... Gia súc...... Khốn nạn...... Văn Toàn hai mắt vô thần mà lên án, trên người tiếp tục xóc nảy, trải nghiệm tư vị thống khổ chết đi rồi sống lại.

Quế Ngọc Hải  ngay từ đầu chỉ là đánh cuộc một hơi, cũng không có nghĩ tới sẽ làm đến cuối cùng.

Chỉ là sau đó lại phát sinh sự tình, mất khống chế.

Liên tục vài lần mặc kệ chính mình, làm ra chuyện vi phạm nguyên tắc trước nay của bản thân.

Sau khi kết thúc, Văn Toàn không còn hơi sức mà ngủ, tay chân cũng không động một chút, vẫn là giữ nguyên tư thế như lúc đầu.

Quế Ngọc Hải nhìn thấy những dấu vết ghê người dưới ánh đèn, trong nháy mắt mở to hai mắt, nghi ngờ nhân sinh: "......" Hắn không cho rằng mình vừa rồi có bao nhiêu thô lỗ, rốt cuộc tức giận rồi tức giận, lần đầu tiên thực hành loại chuyện này, trong lòng nghĩ cần ôn nhu cẩn thận, hắn cũng không tán thành thái độ khác.

Nhưng khi sự thật bày ở trước mắt, hắn, làm đối phương bị thương.

"......" Quế Ngọc Hải đôi môi gắt gao mím chặt, nâng tay nhìn đồng hồ một chút, phát hiện mới rạng sáng, hắn lập tức xuống giường, mặc thêm quần áo rồi ra cửa.

Ở trên phố một đoạn thời gian, hắn tìm được cửa hàng thuốc mở cửa suốt 24 giờ.

Hắn đi vào tiệm thuốc tỏ vẻ chính mình muốn mua thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau.

Thuận tiện cũng hỏi rõ ràng: "Miệng vết thương trầy da có thể dùng sao?"

Hắn không xác định chỗ chịu tra tấn kia của đối phương có miệng vết thương hay không, nên cần phải cẩn thận hỏi rõ ràng.

"Có thể." Nhân viên cửa hàng không cẩn thận nhìn thấy dấu cắn trên cần cổ của Quế Ngọc Hải, cơ hồ có thể xác định mục đích mua thuốc cao của vị khách hàng này, cô chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, thuận tiện đẩy mạnh tiêu thụ áo mưa trong tiệm của mình một chút: "Tiên sinh có cần áo mưa cùng KY không?"

Quế Ngọc Hải sắc mặt tức khắc một trận xanh một trận trắng, bởi vì hắn đã quên sử dụng áo mưa, càng không có sử dụng KY: "Không cần." Hắn ngữ khí cứng rắn thanh toán tiền, cầm theo thuốc mỡ vội vàng ra cửa.

Trở lại khách sạn, đã rạng sáng hơn hai giờ.

Vắt khăn lông nóng giúp đối phương lau chùi xong thân thể, bôi xong thuốc mỡ, đã rạng sáng ba giờ.

Quế Ngọc Hải nằm ở bên người thiếu niên đang hô hô ngủ, lại không hề buồn ngủ, rốt cuộc hắn đã chịu tra tấn, cũng không so với nam hài bên cạnh, thậm chí còn ngáy lớn nữa......

Phải biết rằng trước hôm nay, vì xuất thân gia đình hậu đãi hắn là đại thiếu gia nhà giàu, căn bản không hề nghĩ tới khả năng chính mình là GAY.

Sự thật chứng minh, hắn không chút nào chán ghét thân thể nam tính.

Thậm chí bây giờ sau khi nhắm mắt lại, vẫn còn có thể cảm nhận được dư vị đó. Thời gian chiến đấu dài cùng cảm giác sung sướng, cùng với...... biểu hiện của đối phương.

"......" Nghĩ đến đây, Quế Ngọc Hải chịu không nổi mà kéo ra khoảng cách với thiếu niên, bảo đảm chính mình sẽ không giống như trước, không báo trước mà làm cho đối phương thê thảm đến không nỡ nhìn thẳng.

Vừa rồi lúc bôi thuốc mỡ cho đối phương, hắn thấy được vết nứt càng nghiêm trọng kia, trong một khắc trực tiếp nghi ngờ mình có phải biến thái hay không......

Có cái ý tưởng phức tạp này, sắc mặt Ngọc Hải lúc xanh lúc đỏ, ở trên giường trằn trọc thật lâu mới đi vào giấc ngủ.

Hắn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, rất ít vượt qua rạng sáng mới ngủ.

Nếu không sẽ quấy rầy đồng hồ sinh học, làm cho ngày hôm sau buổi sáng dậy không nổi.

Vừa mới kết thúc kỳ thi đại học chất lượng giấc ngủ của Văn Toàn phi thường tốt, mặc kệ là buổi tối ngày hôm trước mấy giờ đi ngủ, dù sao ngày hôm sau buổi sáng 7 giờ cũng sẽ tỉnh lại.

Sau đó nên đi học thì đi học, nếu cuối tuần thì ngủ nướng để lấy lại sức.

Buổi sáng hôm nay, Văn Toàn cùng giống như trước nay ở trên giường tỉnh lại: "Ây da......" Cậu phát hiện toàn thân mình đau nhức tựa như bị xe cán qua, tay tay chân chân, không có một cái nào là có sức lực.

Thậm chí cả "miệng" cũng đau......

Văn Toàn  thất thần mười mấy giây, ngơ ngác mà nhớ tới cuộc tao ngộ tối hôm qua, tức khắc nâng lên bàn tay che hai mắt chua xót một chút.

"A......" Muốn chết!

Lúc trúng thuốc cũng không cảm thấy cùng người khác lăn giường có cái gì không tốt, lúc giải quyết xong nhu cầu sinh lý, đã bắt đầu ghét bỏ!p

Đây hẳn là bệnh chung của đàn ông.

Văn Toàn mới mười tám tuổi, nhưng cậu là một nam nhân hàng thật giá thật.

Sau khi dùng tất cả sức lực ngồi dậy, cậu quay đầu mắt nhìn tên đàn ông bên người, gương mặt đang ngủ say kia, ngũ quan tuấn mỹ, sóng mũi cao thẳng, rất đẹp trai.

Nhưng không cản trở Văn Toàn trợn trắng mắt với hắn, bởi vì dù soái cũng không che dấu được bản chất cầm thú của hắn, nhìn làn da trên người của mình, cơ hồ đã thành vỉ pha màu.

"Súc sinh......" Văn Toàn xuống giường vì cơ bắp quá đau nhức, không chịu nổi lại mắng một câu.

Thuận tiện khắp nơi tìm kiếm quần áo của mình, cuối cùng ở toilet tìm được nguyên cả bộ.

Sau khi cậu mặc vào, giống như trốn ôn dịch mà chạy khỏi khách sạn.

Mới 7 giờ, bên ngoài người không nhiều lắm.

Sáng sớm không khí tươi mát thổi tới, làm Văn Toàn hít sâu một hơi, sau đó quấn chặt áo thun trên người chính mình, sờ sờ túi tiền.

Tiền trong bóp không có bao nhiêu, chỉ có hai trăm tệ.

Đó là  Văn Toàn chuẩn bị tối hôm qua cùng với mọi người gánh vác chi phí, sau khi cậu nhớ tới chuyện này, ở lối đi bộ vừa đi, vừa gửi tin nhắn cho tiểu béo: "Người anh em, tối hôm qua chia ra một người bao nhiêu, tớ đưa qua cho cậu."

Cậu cho rằng tiểu béo lúc này chắc chắn không tỉnh, nên cất di động vào.

Leng keng một tiếng, làm Văn Toàn trong lòng căng thẳng, như chim nhỏ sợ cành cong.

"Súc sinh......" Cậu an ủi thần kinh cùng trái tim nhỏ đáng thương của mình, thầm mắng tên đàn ông làm chính mình thần hồn nát thần tính kia.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top