Chương 4: Có thể gả cho Định Quốc Công, có chết cũng không hối hận.

Ở triều Đại Việt, ai không biết Định Quốc Công Tạ Hành là đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ, là một nam nhân danh tiếng lẫy lừng, nhưng chứa đầy sát khí khiến người người e sợ tránh xa.

Lúc Định Quốc Công vừa được sinh ra đời, Tạ lão phu nhân suýt chút nữa rong huyết mà ra đi, nhưng trùng hợp có một vị cao tăng đắc đạo đi ngang qua, nhìn thấy sát khí tận trời phát ra từ người Định Quốc Công, nên tự mình ôm Định Quốc Công đi. Lúc đó, Tạ lão phu nhân mới nhặt về một mạng.

Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy lạ là vị cao tăng kia lại không hề yêu cầu Định Quốc Công tránh vào cửa Phật để tiêu trừ sát khí, mà ngược lại, ông tập hợp mười vị cao tăng đắc đạo bỏ ra chín chín tám mươi mốt ngày giúp hắn khai quang, còn thêm một chuỗi Phật châu bằng gỗ tử đàn để đeo trên cổ tay mới miễn cưỡng trấn áp sát khí phát ra từ trên người hắn.

Khi Định Quốc Công mười hai tuổi đã một mình rời nhà đến chiến trường ở biên cương. Chỉ mới vài năm đã lập nên chiến công hiển hách, khiến quân địch nghe tên đã sợ mất mật, không dám xâm phạm nữa. Hắn được tiên đế phong làm Định Quốc Công trẻ tuổi nhất thời bấy giờ, bảo vệ triều Đại Việt, trở thành chiến thần trong lòng dân chúng Đại Việt.

Đáng tiếc, cho dù Định Quốc Công là một nam nhân mạnh mẽ, khí thế oai hùng nhưng vẫn không có nữ nhân nào có thể đến gần. Ngay cả Tạ lão phu nhân là mẫu thân của hắn cũng không thể. Một khi tới gần Quốc Công Gia, nhẹ thì bị bệnh liệt giường, nặng thì mất mạng.

Khi Định Quốc Công đến tuổi thành gia lập thất, từng có không ít quý nữ không tin vào số mệnh, điên cuồng theo đuổi Định Quốc Công, nhưng đáng tiếc kết quả cũng không tốt.

Chết cũng có mà bệnh nặng cũng có, nên cuối cùng không có nữ tử nào dám tiếp cận Định Quốc Công nữa.

Quyền thế ngập trời là quan trọng nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn.

Không còn sống thì cần quyền thế để làm gì.

Hiện tại, tất cả người hầu bên cạnh Định Quốc Công đều là binh sĩ bước ra từ chiến trường, tràn đầy khí thế mạnh mẽ của nam nhi, nhưng vài ngày cũng phải thay đổi một lần. Không ai có thể theo hầu bên cạnh Định Quốc Công lâu dài được.

Đây là sự thật mà tất cả mọi người đều biết.

Hiện tại, Khương Nịnh Bảo yếu đuối mỏng manh giống như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay lại kiên cường nói muốn gả cho Định Quốc Công. Tất cả mọi người ở đây đều đang âm thầm suy đoán, chẳng lẽ Tứ tiểu thư bị thế tử từ hôn nên kích động đến điên rồi, nên mới có thể mất lý trí nói ra câu đó.

Khương lão phu nhân tỉnh táo lại, bỗng nhiên vỗ bàn một cái: "Không được!"

Tuy nói năm nay Định Quốc Công Tạ Hành chỉ mới hai mươi tám tuổi lại quyền cao chức trọng, nhưng nếu vừa gả qua liền mất mạng, không, có lẽ còn chưa kịp gả, chỉ cần tiếp xúc với Định Quốc Công tầm vài ngày, nói không chừng người đã không còn. Như vậy sẽ đứt đi mối quan hệ với phủ Trường Ninh Bá, còn không bằng làm Đại tiểu thư của phủ Quốc Công để mối quan hệ hai bên tiến thêm một bước.

Trên gương mặt lạnh lùng từ trước đến nay của Khương Minh Dao hiện lên chút bối rối.

Sao...sao Tứ tỷ lại hồ đồ như thế, lấy tính mạng của mình ra để nói đùa. Nàng liền vội vàng nắm chặt tay của Khương Nịnh Bảo, khẩn trương dịu dàng khuyên nhủ.

"Tứ tỷ, tỷ đừng nói mê sảng, Định Quốc Công không phải người chúng ta có thể trèo cao."

"Tổ mẫu, chuyện liên quan đến chung thân đại sự, cháu muốn làm theo ý mình một lần, mong tổ mẫu chấp thuận." Khương Nịnh Bảo nhẹ nhàng đẩy tay Khương Minh Dao ra, khuôn mặt tinh xảo ngẩng cao đầy kiên định.

Đây là lựa chọn mà nàng đã suy nghĩ cặn kẽ.

Khi Triệu quản gia vừa bước vào nói chuyện thì Khương Nịnh Bảo đã tóm tắt xong nội dung của quyển sách trùng sinh này rồi. 'Nữ chính' là Dương Thư Thanh. Sau khi nàng ta trùng sinh cũng không phải người hiền lành gì, có thù báo thú, thủ đoạn tàn nhẫn. Những ai bắt nạt, nhục mạ nàng ta ở kiếp trước đều bị nàng ta hung hăng trả thù, ai nấy đều rơi vào kết cục thê thảm.

Trong sách, đời trước Khương Nịnh Bảo và 'nữ chính' Dương Thư Thanh không hề có liên quan gì đến nhau.

Nhưng sau khi 'nữ chính' sống lại lại đoạt mất vị hôn phu của Khương Nịnh Bảo, khiến Khương Nịnh Bảo hắc hóa, trở thành nữ phụ ác độc nhất trong truyện.

Khương Nịnh Bảo vốn cũng không muốn trở thành nữ phụ ác độc, nhưng nam chính Tạ Cảnh Dực vẫn một lòng muốn tẩy sạch thanh danh cướp chồng người khác của 'nữ chính', còn 'nữ chính' cũng không muốn lưu lại vết bẩn cho mình, nên nàng ta đã ở vào vị thế nhất định phải có liên quan đến nam nữ chính.

Nếu đã trốn không thoát thì tại sao không vượt khó mà tiến lên.

Mười sáu năm xuyên qua cổ đại, bị cổ nhân hun đúc mười sáu năm, cả người Khương Nịnh Bảo luôn toát ra khí chất của tiểu thư khuê các. Nhưng tính cách được hun đúc từ trong xương của đời trước lại không hề thay đổi.

Người bị huỷ hôn là nàng, người bị tổn hại thanh danh cũng là nàng.

Bị người ta ức hiếp đến mức này, ngoài mặt Khương Nịnh Bảo lạnh nhạt thong thả, nhưng trong lòng đã có tính toán từ lâu, ngay cả lão phu nhân cũng không biết được tâm tư của nàng.

Buông lời gả cho Định Quốc Công chỉ là bước đầu tiên. Định Quốc Công có đáp lại hay không thì đó không nằm trong phạm vi nàng quan tâm.

Về vấn đề có mất mạng hay không, Khương Nịnh Bảo khẽ rũ mắt xuống, còn ai có thể có mạng cứng hơn nàng?

"Ta tuyệt đối không đồng ý, không được nhắc đến việc này nữa."

Khương lão phu nhân bị thái độ ngang bướng khuyên không được, mắng không xong của Khương Nịnh Bảo làm cho tức giận không thôi, thân thể hơi nghiêng sang một bên. Tay bà đỡ trán, tay vịn ghế cẩm đôn ngã về phía sau. Tỳ nữ tâm phúc Hồng Hạnh đang hầu bên cạnh, tay mắt lanh lẹ đỡ lấy bà.

"Mẫu thân, người không sao chứ?" Đại phu nhân Trương thị hung hăng trợn mắt nhìn Khương Nịnh Bảo, khẩn trương bước đến vuốt ngực bà.

Khương Nịnh Bảo đứng ở đó không nhúc nhích, trừ khuôn mặt tinh xảo mang theo nét dịu dàng thì cả người nàng hoàn toàn không hề có vẻ yếu đuối nhu nhược nào, giống như một gốc hoa dâm bụt cứng cỏi đang thời kì nở rộ, khoe hương sắc rực rỡ nhất của mình.

"Tứ tiểu thư, việc này Triệu mỗ không thể quyết định được, hay là chờ Triệu mỗ quay về thưa lại với lão phu nhân rồi sẽ cho Tứ tiểu thư câu trả lời chắc chắn, được không?"

Sau khi kinh hãi qua đi, Triệu quản gia nhìn thấy biểu hiện của Khương lão phu nhân, ông ta lập tức tỉnh táo lại. Nếu nói Triệu quản gia không xao động với đề nghị của Khương Tứ tiểu thư thì đó là giả. Không cần biết có phải Khương Tứ tiểu thư vì nhất thời tức giận mà mất đi lý trí, hờn dỗi nói muốn gả cho Quốc Công Gia hay không thì ông đều muốn nhân cơ hội này mà gật đầu ngay lập tức.

So với thế tử gia, Triệu quản gia càng đau lòng Quốc Công Gia từ nhỏ đến lớn sống trong cô độc hơn, hi vọng bên cạnh hắn có thể có được một người tri kỷ chăm sóc.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Triệu quản gia đột nhiên dâng lên một cảm giác quỷ dị rằng vị Khương Tứ tiểu thư này rất có thể sẽ không bị ảnh hưởng bởi sát khí của Quốc Công Gia.

Từ sau khi ông ta trở về từ chiến trường đã rất lâu không hề xuất hiện loại trực giác này. Triệu quản gia liếc nhìn Tứ tiểu thư xinh đẹp yếu đuối, thần sắc mang theo vẻ ngưng trọng.

"Làm phiền Triệu quản gia." Khương Nịnh Bảo lạnh nhạt gật đầu, không nhìn đến Khương lão phu nhân đã giận đến phát run.

"Lão phu nhân, chuyện thế tử gia huỷ hôn đã là chuyện không thể vãn hồi, mong ngài suy nghĩ kĩ lại. Hai ngày sau cho ta câu trả lời chắc chắn. Triệu mỗ xin cáo từ trước." Triệu quản gia nói xong, chắp tay hành lễ rồi mang người vội vàng rời khỏi phủ Trường Ninh Bá, không cho Khương lão phu nhân cơ hội từ chối.

"Nghiệt chướng. Ngươi quỳ xuống cho ta!" Triệu quản gia vừa rời đi, Khương lão phu nhân cầm một cái chén sứ ném mạnh đến mép váy của Khương Nịnh Bảo, loảng xoảng một tiếng, chén sứ chia năm xẻ bảy.

Nước trà văng tung tóe lên váy của nàng, lưu lại nhiều vết ố trên váy.

Khương Nịnh Bảo mím chặt môi, vẫn đứng thẳng tắp như cũ. Trên gương mặt xinh đẹp dịu dàng nở nụ cười nhẹ, trong đôi mắt đẹp dường như có ánh lửa đang cháy.

"Tổ mẫu, có thể huỷ hôn nhưng cháu không thể nuốt cơn giận này được. Định Quốc Công là người mà cháu kính nể nhất, có thể gả cho Định Quốc Công, cho dù chết, cháu cũng không hối hận."

"Xin tổ mẫu tha thứ cho sự ương bướng lần này của cháu."

Sau khi thốt ra câu nói kiên định đó, Khương Nịnh Bảo hơi khụy gối hành lễ với Khương lão phu nhân, sau đó quay người rời khỏi đại sảnh không hề quay đầu lại.

Trong đại sảnh, đám tỳ nữ và ma ma đều cúi đầu thật thấp, không dám thở mạnh. Trong đại sảnh to như thế lại yên tĩnh đến mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Lão phu nhân tức đến phát run, gần như không thở được. Bà nhìn chòng chọc vào bóng lưng nhỏ nhắn rời đi của Khương Nịnh Bảo. Ánh mắt bà lạnh lẽo gần như có thể đông thành đá.

"Đứa cháu gái bất hiếu này, đúng là phản nghịch mà!"

Khương Minh Dao đã sợ ngây người từ lâu, trong lòng phức tạp khó tả. Nàng không ngờ việc thế tử gia phủ Quốc Công đến huỷ hôn lại khiến Tứ tỷ bị đả kích lớn như vậy, thậm chí có dũng khí dám chống đối tổ mẫu.

Tỳ nữ Hồng Hạnh thận trọng bưng một bát canh trà an thần tới: "Lão phu nhân, ngài đừng tức giận, ảnh hưởng đến sức khỏe, uống một ngụm canh để bớt giận."

Khương lão phu nhân tiếp nhận bát. Sau khi uống canh xong, cả người bình tĩnh lại.

"Mẫu thân, chuyện của Tứ nha đầu nên xử lý thế nào?" Đại phu nhân Trương thị thấy thế liền vội vàng hỏi. Đây là chuyện liên quan đến sự nghiệp tương lai của con trai bà, Trương thị muốn không để ý cũng không được. 

Khương lão phu nhân nghe con dâu trưởng lại nhắc đến đứa cháu phản nghịch, cơn giận vừa hạ xuống lại sắp dâng lên lần nữa.

Bà vốn đã không ưa gì dáng vẻ nhu nhược yếu đuối của Khương Nịnh Bảo. Hiện tại, thái độ cường ngạnh khác thường của Khương Nịnh Bảo khiến lão phu nhân lại cảm thấy quyền uy của mình đang bị khiêu khích.

Nếu phủ Định Quốc Công đã biểu lộ ý định muốn huỷ hôn thì đứa cháu gái này cũng đã mất giá trị lợi dụng, tương lai cũng khó mà gả cho mối tốt.

Khương lão phu nhân híp mắt, vẫy lui tỳ nữ và ma ma xung quanh, chỉ để lại Trương thị và cháu gái Khương Minh Dao. Bà cười đầy tàn nhẫn: "Tứ nha đầu muốn gả cho Định Quốc Công thì cứ mặc kệ nó. Dù sao, hôn sự của nó cũng đã không đảm bảo rồi, để ta xem nó còn có thể khuấy động được chuyện gì nữa. Ngoài chức quan Ngũ phẩm kia, ngươi nhớ nên đòi bồi thường nhiều thêm chút nữa."

Đại phu nhân Trương thị nghe vậy, đáy mắt hiện lên tia sáng lấp lánh: "Mẫu thân dạy rất phải, nhưng nếu như thế thì Bá phủ chúng ta và phủ Định Quốc công đã không còn quan hệ rồi."

Nói cho cùng, Trương thị vẫn không nỡ bỏ mối quan hệ với phủ Định Quốc Công.

Khương lão phu nhân liếc con dâu trưởng của mình, lại nhấp một ngụm canh, không nhanh không chậm chỉ điểm bà ta: "Không phải còn có chi thứ hai của Tạ gia sao? Ngũ nha đầu đã tròn mười sáu, cũng nên định ra chuyện chung thân của con bé rồi. Ta thấy chi thứ hai của Tạ gia vẫn còn một người có thể chọn."

Khương Minh Dao sững sờ, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo của nàng tràn đầy kinh ngạc.

Tổ mẫu...Tổ mẫu muốn lợi dụng chuyện Tứ tỷ bị huỷ hôn mà gả nàng vào Tạ gia.

Làm sao có thể, làm sao có thể chứ?

Trương thị nghe vậy lập tức hiểu ra, nhớ lại chi thứ hai của Tạ gia vẫn còn một thiếu gia con chính thất vừa tròn mười sáu vẫn chưa định thân, là anh em ruột với thế tử gia của phủ Định Quốc Công.

Chỉ cần gả Dao Nhi qua đó, vậy không phải là có thể mở ra quan hệ gián tiếp với phủ Định Quốc Công sao?

Vị thiếu gia chi thứ hai của Tạ gia là món hàng nóng bỏng tay. Người muốn kết thân với chi thứ hai Tạ gia nhiều không kể xiết. Phủ Trường Ninh Bá rõ ràng là không thể chen chân.

Nay cơ hội đã đến rồi.

"Đa tạ mẫu thân chỉ điểm."

Đại phu nhân Trương thị nheo mắt lại, trong mắt tràn đầy mưu tính, đúng lúc mượn chuyện cháu gái bị huỷ hôn để trèo lên mối hôn sự khác. Dù sao thì cháu gái cũng chỉ còn chút giá trị đó để lợi dụng thôi.

Khương lão phu nhân nhìn nét mặt của con dâu trưởng, hài lòng gật đầu, vẫn là con dâu trưởng này hợp tâm ý bà nhất, không giống đứa con trai thứ hai, cưới một đứa không biết vâng lời người lớn, lại là đố phụ, lúc còn sống luôn làm bà tức giận.

Vừa nghĩ tới Dương thị đã chết sớm, lại nhớ tới đứa cháu gái không có đầu óc vẫn còn sống sờ sờ ra đó, Khương lão phu nhân cảm thấy đầu bà lại đau, cơn giận muốn bùng lên.

"Việc này không nên chậm trễ. Lát nữa, ngươi phái người đến phủ Quốc Công một chuyến. Ta mệt rồi, ngươi lui xuống đi."

Khương lão phu nhân khoát tay, ý bảo Trương thị rời đi.

Trương thị liền vội vàng hành lễ cáo lui, không kìm được vui mừng, đến gần ma ma tâm phúc nói nhỏ vài câu bên tai bà ta. Ma ma tâm phúc liền vội vã rời khỏi phủ Trường Ninh Bá.

Trương thị đứng trong hành lang nhìn bóng lưng ma ma tâm phúc đang từ từ đi xa, khóe miệng không kiềm được mà nở một nụ cười, quay đầu nhìn Khương Minh Dao, cười nói: "Dao Nhi, nương sẽ định cho con một mối lương duyên tốt."

Tâm trạng Khương Minh Dao phức tạp nhìn khuôn mặt tươi cười vui sướng của mẫu thân. Nghĩ đến Tứ tỷ đột nhiên thay đổi tính tình vì bị đả kích sau khi bị huỷ hôn, trong lòng nàng dâng lên chút áy náy. Nàng mím môi, quay mặt đi, lạnh lùng lắc đầu từ chối.

"Mẫu thân, Tứ tỷ đã đủ đáng thương rồi. Con không muốn giẫm lên Tứ tỷ dể kết thân với nhà họ Tạ đó."

Sắc mặt Đại phu nhân Trương thị lập tức thay đổi, giọng điệu dịu dàng khuyên nhủ.

"Dao Nhi, việc liên quan đến hạnh phúc cả đời con, con đừng ngang bướng như thế."

Khương Minh Dao im lặng không nói. Hai mắt bình tĩnh trong suốt nhìn Trương thị, trong mắt tràn đầy từ chối.

Trong lòng nàng hiểu rất rõ, mẫu thân không chỉ nhìn chòng chọc vào chức quan Ngũ phẩm mà phủ Định Quốc Công đền bù, mà còn muốn vắt sạch chút giá trị lợi dụng cuối cùng của Tứ tỷ.

Vừa nghĩ đến lời nói của mẫu thân, mối lương duyên tốt đẹp của mình là nhờ giẫm lên Tứ tỷ mà có, trong lòng Khương Minh Dao rất không thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top