Chương 14: Roi đỏ và Trương thị đưa tỳ nữ

Một khắc sau, Xuân Hỉ đi báo tin đã về. Nàng ấy nhìn thấy trong phòng có mấy cái rương lớn, mặt liền vui vẻ.

"Tiểu thư, đây đều là đền bù của phủ Quốc Công đưa tới sao?

Khương Nịnh Bảo che giấu suy nghĩ, cười gật đầu: "Ừ, Xuân Hỉ, đem mấy thứ đó sửa sang một chút rồi nhập vào tư khố." Nói xong, nàng nghĩ một lát, đứng dậy đi vào trong phòng trong, lấy ra một dây roi toàn thân sáng rực màu đỏ, tùy ý quăng ra mấy lần ở trong phòng, động tác rất tự nhiên.

"Cái roi này dùng vẫn rất thuận tay."

Khương Nịnh Bảo hài lòng gật đầu. Nhiều năm rồi, nàng chưa sử dụng roi, thủ pháp cũng chưa quên.

"Cô nương, sao người lại lấy roi ra rồi?" Xuân Hỉ đang bận rộn sắp xếp đồ trong rương trước khi đưa vào tư khố. Nàng ấy nhìn thấy tiểu thư cứ như vậy mà vung roi vụt vụt, hai con mắt hơi trợn to.

"Ta nghĩ, cảm thấy sau này nên mang theo roi khi đi ra ngoài, như thế tương đối an toàn." Khương Nịnh Bảo nhẹ nhàng vuốt dây roi đỏ, khóe miệng nổi lên nụ cười nhạt.

Nàng đã từng đồng ý với mẫu thân Dương thị, phải làm một tiểu thư khuê các dịu dàng, nhã nhặn, nhưng mỗi thời kì đành phải khác nhau. Sau khi mẫu thân về, nhất định nàng sẽ giải thích.

Hôm nay không hiểu vì sao bị Tiểu vương gia bắn một mũi tên, trong lòng Khương Nịnh Bảo lại dâng lên cảm giác nguy cơ lần nữa.

Ai biết sau này có thể lại gặp nguy hiểm hay không, nhất là khi nàng đã bị nữ chính nhớ thương.

Bên người có cây roi, gặp nguy hiểm còn có thể trực tiếp vung roi, không cần tự mình ra tay, không ai biết nam nhân cổ đại có thể giả vờ đụng trúng nàng hay không.

Khương Nịnh Bảo không hề yên tâm đối với dung mạo tuyệt mỹ, hình ảnh yếu đuối của mình.

Quá mời gọi sói.

Xuân Hỉ không khỏi nhớ tới hình ảnh tiểu thư năm chín tuổi, một roi tuỳ ý đã lật đổ một cây đại thụ. Nàng ấy không nhịn được rùng mình một cái, giọng nàng ấy run run, thận trọng nói: "Tiểu thư, người lợi hại như vậy, có roi hay không cũng giống nhau, ai dám không có mắt đụng vào người?"
Nếu không phải nhìn thấy tiểu thư đột nhiên lấy roi đỏ đã bị phủ bụi nhiều năm ra, thì Xuân Hỉ đã sớm thành thói quen nhìn hình ảnh tiểu thư nhu nhược, đã quên hình ảnh tiểu thư khi còn bé là hung tàn đến cỡ nào.

Lúc đương thời, Nhị gia Nhị phu nhân và Tam thiếu gia cùng giấu giếm, không ai biết được bí mật của tiểu thư.

"Phòng ngừa chu đáo, lo trước khỏi hoạ, có roi mới không ô uế tay của ta." Khương Nịnh Bảo không nhanh không chậm nói, thu roi đỏ vào.

Xuân Hỉ: "..."

Tiểu thư luôn như vậy, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy.

Nhưng thật ra nghĩ kỹ lại, tiểu thư nói có đạo lý, đi ra ngoài, bên ngoài thực sự không an toàn, nhất là hôm nay gặp phải mũi tên kia. Nếu không phải tiểu thư phản ứng kịp thời, sợ là sẽ bị thương.

Lúc này, chủ tớ hai người đều không nghĩ tới mục đích của Tiểu vương gia từ trước tới nay, có chăng chỉ là muốn nhìn thấy dung nhan của Khương Nịnh Bảo.

Ai bảo Tiểu vương gia bá đạo đã quen không đi đường thường.

Chính viện.

Trở lại viện, Đại phu nhân Trương thị nổi trận lôi đình, đuổi hết tỳ nữ mama trong phòng ra, chỉ để lại Dương ma ma. Bà ta hung hăng quẳng đồ sứ trang trí trong phòng đầy đất, sắc mặt âm trầm dọa người.

"Phu nhân, người bớt giận."

Trong lòng Dương ma ma run sợ. Bà ta nhìn thấy mảnh vỡ và nước đọng đầy đất, đau lòng đến nhỏ máu. Đây đều là đồ sứ thượng hạn, vậy mà lại bị phu nhân quẳng đầy đất.

Nhỡ may bị lão phu nhân biết được, sợ là lại bị răn dạy phu nhân lãng phí.

"Choang!"

Một bình hoa tráng men bị ném nát bấy. Hoa và nước trong bình hoa rơi đầy đất.

"Nguôi giận, tại sao ta phải nguôi giận. Vừa nghĩ tới mấy rương lớn đền bù đều làm lợi cho nha đầu chết tiệt chi thứ hai kia, trong lòng ta liền nuốt không trôi cục tức này."

Đại phu nhân Trương thị vịn ngực vừa thở vừa chửi, gầm thét.

Rõ ràng đều là do bà ta thương lượng đền bù với Tạ thế tử tốt như thế, giờ đây nghiễm nhiên rơi xuống trong tay Tứ nha đầu. Lão phu nhân cũng kéo chân sau, giả vờ rộng lượng. Lúc đó, Bá gia rời đi còn hung hăng trừng bà ta, trách bà ta không làm tốt chuyện. Hiện tại không biết ông ta đã đi đến phòng con hồ ly nào trong hậu viện rồi.

Bận bịu đến bận bịu đi công dã tràng.

Hận ý cuồn cuộn trong lòng Dương thị. Bà ta cũng là đích nữ huân quý thế gia đã xuống dốc, tại nhà mẹ đẻ thu không đủ chi là chuyện bình thường. Trước đó vài ngày, mẫu thân bà ta phái tỳ nữ tới, nói trong nhà lại bán đi không ít nô bộc, chỉ còn lại một số không thể bán đi để duy trì thể diện huân quý.

Nhà mẹ đẻ quá khó coi, Trương thị cũng không còn mặt mũi nào, nên cũng muốn lôi kéo một lần.

Phủ Trường Ninh Bá xuống dốc, cũng chỉ do mấy đời không có vị quan viên tứ phẩm nào, trong phủ cũng không thiếu tiền bạc. Nhị đệ đã mất là cái một kỳ tài về kinh doanh buôn bán, vì Bá phủ kiếm được gia tài bạc triệu, ruộng tốt mênh mang.

Lúc trước cũng là vì nhìn vào vấn đề quan trọng này, nên khi nhị đệ muội Dương thị muốn phân phủ khác, nhưng Trương thị đứng ở bên cạnh lão phu nhân nói tốt nhất huynh đệ ruột nên ở cùng một chỗ giúp đỡ nhau, cho nhau tiếng thơm.

Sự thật chứng minh là bà đã đúng.

Thời gian Bá phủ phát triển không ngừng, ăn mặc chi phí tốt không chỉ một cấp bậc mà thôi.

Sau khi vợ chồng Nhị đệ gặp nạn, quyền lực tài chính trong phủ bị lão phu nhân nắm trong tay. Trương thị không dám trắng trợn phụ cấp cho nhà mẹ đẻ, chính bà cũng có hai con trai trưởng, con dâu lớn mang bầu, thai có chút bất ổn, còn có một đích trưởng nữ đến Hầu phủ làm dâu cần có sự ủng hộ của bà, cho nên bà liền đem chủ ý đánh tới đền bù của Khương Nịnh Bảo, cố ý chỉ ra muốn đền bù hai rương vàng lớn.

Hiện tại bởi vì một câu của lão phu nhân, cái gì cũng bị mất, toàn lợi cho nha đầu của chi thứ hai chết tiệt kia.

Trương thị tức giận đến xém chút nữa thổ huyết.

"Phu nhân, chức quan Ngũ phẩm đã rơi lên người Bá gia, Ngũ cô nương cũng sắp đính hôn với thiếu gia dòng chính thất Tạ gia, thời gian này không thể xảy ra biến cố. Đợi sau khi mọi chuyện hôn nhân của Ngũ tiểu thư đã xong, người chỉnh đốn Tứ cô nương cũng không muộn." Dương ma ma sợ phu nhân xúc động, làm hỏng đại sự, vội vàng tận tình khuyên nhủ.

Đại phu nhân Trương thị nghe Dương ma ma nhắc đến Dao Nhi, lửa giận lập tức tiêu tan không ít.

Đúng vậy, việc cấp bách trước tiên là định ra chuyện hôn nhân của Dao Nhi, chuyện xử lí Khương Nịnh Bảo để tính sau.

"Dương ma ma, chọn ra mấy tỳ nữ thông minh xinh đẹp có tư sắc đưa qua Tây viện, tránh cho người ta nói chúng ta hà khắc với tiểu thư chi thứ hai của phủ Trường Ninh Bá, bên cạnh chỉ có một tỳ nữ sai việc." Đại phu nhân Trương thị âm u nói.

"Còn Cẩn Nhi của chi thứ hai cũng mười tám tuổi rồi, bên cạnh cũng chưa có tỳ nữ thông phòng. Ta làm bá nương sơ xuất rồi, nhớ đưa mấy tỳ nữ có tư sắc, có thủ đoạn đến viện tử của hắn đi."

Sau khi ngủ trưa dậy, thì Khương Nịnh Bảo nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ truyền vào từ ngoài đầu viện.

Khương Nịnh Bảo hơi nhíu mày, từ trên giường đứng dậy, khoác thêm áo bên ngoài, ra khỏi phòng dạo chơi, thì nàng nhìn thấy bốn tỳ nữ xinh xắn đang ngồi dưới mái nhà lợp ngói cong, vừa nói vừa cười thêu hà bao.

"Các ngươi là ai, sao lại ngồi ở trong viện của ta?"

Bốn tỳ nữ nghe một câu chất vấn mang ngữ điệu không vui, nên quay đầu nhìn, là Tứ tiểu thư. Các nàng ta vội vàng thu kim khâu trong tay lại, bỏ vào tráp, cung kính khụy gối hành lễ: "Nô tỳ gặp qua Tứ cô nương."

"Chúng nô tỳ là tỳ nữ mà Đại phu nhân sắp xếp qua hầu hạ tiểu thư." Một tỳ nữ trong đó có gương mặt trái táo xinh đẹp âm thanh giòn tan giải thích. Nàng ta nói xong, từng người tự giới thiệu bản thân mình.

Tất cả đều đúng chuẩn am hiểu lễ nghi, không để cho người khác tìm ra sai lầm.

Đôi mắt Khương Nịnh Bảo lóe lên một cái, thì ra là tỳ nữ mà Đại bá nương sắp xếp.

Ba năm trước, khi cha mẹ "gặp nạn", tỳ nữ, ma ma, đám sai vặt trong viện của nàng và đại ca đều dồn dập chuyển sang những viện khác để mưu cầu lợi ích. Bọn họ rời khỏi Tây viện, Đại bá nương cũng chưa hề quan tâm nói một câu.

Bây giờ lại phái bốn tỳ nữ qua đây hầu hạ nàng.

Nghĩ sơ cũng biết bên trong có vấn đề.

Nhưng Khương Nịnh Bảo không có cách nào từ chối, làm tiểu thư con chính thất, bên cạnh chỉ có một tỳ nữ thực sự cũng rất khó coi, lần này từ chối thì lần sau lại đến.

Nếu như muốn mua người từ bên ngoài, hoặc sắp xếp người nhập phủ thì đều phải qua sự đồng ý của Đại phu nhân. Không nói tới phiền phức, chưa kể nhất định sẽ không thành công.

Khương Nịnh Bảo chỉ nghĩ một chút, liền giữ bốn tỳ nữ lại, ghi lại tên của các nàng.

"Bạch Mai, Xuân Hỉ đâu?"

Bạch Mai đang muốn trả lời, Xuân Hỉ liền vội vàng tiến vào viện, nhìn thấy tiểu thư đã dậy, nàng ấy liền vội vàng tiến lên, dường như có lời muốn nói với nàng. Khương Nịnh Bảo gọi Xuân Hỉ vào phòng, đóng cửa lại.

Để lại bốn tỳ nữ bên ngoài nhìn mặt nhau.

Tỳ nữ tên là Bạch Mai mấp máy môi, vụng trộm dán lỗ tai lên cửa, nhưng cũng không nghe được gì, chỉ có thể quay lại mái nhà lợp ngói cong mà thêu hà bao.

Bên trong phòng

Khương Nịnh Bảo ngồi ở trường kỉ, liếc nhìn khuôn mặt khó nén tức giận của Xuân Hỉ, không nhịn được nhíu mày hỏi: "Xuân Hỉ, chuyện gì đã xảy ra?"

Tiểu thư, trong lúc người ngủ trưa chưa bao lâu thì Đại phu nhân phái người đưa bốn tỳ nữ tới, không chỉ có thế, Đại phu nhân còn đưa bốn tỳ nữ xinh đẹp đến viện của Tam thiếu gia, nói là cho Tam thiếu gia tỳ nữ thông phòng."

Xuân Hỉ nói đến phần sau, mặt hơi đỏ lên, âm thanh cũng nhỏ đi rất nhiều.

Ánh mắt Khương Nịnh Bảo trầm xuống.

Hay cho một Đại bá nương, lại còn vươn tay đến viện của Đại ca. Nếu không phải lúc này Đại ca ở Thanh Sơn học hành thì chỉ sợ là bà ta muốn hủy hoại Đại ca.

Lúc này, Khương Nịnh Bảo vô cùng hứng chí, bởi dưới sự giúp đỡ của nhà ngoại tổ, Đại ca vô cùng may mắn tiến vào thư viện Thanh Sơn

Nếu như đợi ở Bá phủ, làm sao có thể yên tâm học hành, chuẩn bị kiểm tra.

"Ta viết cho Đại ca phong thư."

Khương Nịnh Bảo nghĩ một lát, trong thư Đại ca có viết, cuối tháng này muốn về phủ một chuyến. Hiện tại xem ra, vẫn là không hồi phủ thì tốt hơn, tránh cho Đại bá nương lại làm ra chuyện yêu quái gì.

Sau khi Xuân Hỉ đem mọi tin tức từ bên ngoài về, Khương Nịnh Bảo yên tâm đợi trong phủ, hoàn toàn không để ý tới mưa gió bên ngoài.
...
Tửu lâu, trà lâu trong kinh thành hoàn toàn náo nhiệt, khắp nơi bàn luận chuyện dung mạo của Khương Tứ tiểu thư và lời nói muốn gả cho Định Quốc Công trước cửa nha phủ.

"Khí thế của Khương Tứ tiểu thư thật lớn. Trước mặt mọi người nói Tạ thế tử và Dương tiểu thư rất xứng đôi."

"Thực sự khí thế."

"Nghe nói nếu không phải Tiểu Vương gia phủ Thụy Vương bắn mũi tên kia thì tất cả mọi người không biết dáng dấp của Khương Tứ tiểu thư đẹp như vậy đâu, nhưng đáng tiếc lúc ấy ta không có ở đó, nếu không thì đã có thể nhìn thấy Khương Tứ tiểu thư đẹp đến cỡ nào."

"Lúc ấy, ta đứng ở đó xem. Khương Tứ tiểu thư thật sự rất đẹp, rất có khí chất, không biết cuối cùng là ai đồn mặt Khương Tứ tiểu thư xấu như vô diệm, chẳng lẽ ghen ghét?"

"Đẹp thì có ích lợi gì, Tạ thế tử còn không phải huỷ hôn với nàng sao. Một nữ tử bị huỷ hôn, phụ mẫu đều đã mất, gia thế nửa vời, thì đẹp cũng không thể tìm được một mối lương duyên tốt."

"Hừ, ngươi đây là không ăn được nho thì nói nho xanh. Khương Tứ tiểu thư đã không để ý, còn buông lời muốn gả cho Định Quốc Công từ nhỏ đã kính nể, ngươi dám không?"

"Đúng, đúng, ta bội phục dũng khí của Khương Tứ tiểu thư, hi vọng mọi việc của Khương Tứ tiểu thư như ý nguyện."

"Ta có cảm giác ngươi muốn nhìn Tạ thế tử thành trò cười?"

"Ta cũng cảm thấy như vậy."

"Chẳng lẽ các ngươi không muốn Khương Tứ tiểu thư được gả cho Định Quốc công?"

"Hừ, ngược lại ta cảm thấy Khương Tứ tiểu thư bị váng đầu, nghĩ muốn trả thù Tạ thế tử, cố ý buông lời nói muốn gả cho Định Quốc Công, thật ra chính là nghĩ cách đối phó Tạ thế tử."

Lời này có đạo lý, Khương Tứ tiểu thư bị người ta huỷ hôn, khẳng định có oán giận, nhưng nàng không nên đem Định Quốc Công ra để nói đùa."

"Đúng đấy, một nữ tử đã bị huỷ hôn, thanh danh đã không được tốt, thì có chỗ nào xứng với Định Quốc Công, huống hồ Khương Tứ tiểu thư vẫn là vị hôn thê cũ của Thế tử, tại lễ không hợp."

"Đừng nói có hợp hay không hợp lễ, Định Quốc Công vì Đại Việt vào sinh ra tử, thủ hộ triều Đại Việt. Chúng ta chỉ muốn bên cạnh Định Quốc Công có một phu nhân tri kỷ, những quý nữ kia sợ chết, tránh người như tránh rắn, ít ra Khương Tứ tiểu thư người ta có dũng khí, chỉ cần nghĩ tới điều này thôi, tuyệt đối xứng với Định Quốc Công."

Lời vừa tuôn ra, lập tức đạt được sự đồng ý của đám người.

"Ta có tin tức mật nói là, lần đầu Triệu quản gia của phủ Định Quốc Công đến phủ Trường Ninh Bá huỷ hôn, Khương Tứ tiểu thư liền từ chối đền bù của Tạ thế tử, nói chỉ muốn gả cho Định Quốc Công. Vài ngày trước, Tạ lão phu nhân đã có một chuyến đi đến chùa Thanh Thuỷ tìm cao tăng xem bát tự có hợp hay không."

"Kết quả thế nào?"

"Nghe nói mệnh cách của Khương Tứ tiểu thư cực kì đặc thù, cực kỳ hợp với bát tự của Định Quốc công."

"A, thật hay giả vậy?"

"Đương nhiên là thật, mọi người hãy đợi Tạ lão phu nhân đến phủ Trường Ninh Bá cầu hôn đi."

Ở tầng 2 trà lâu nào đó.

Dương Thư Thanh giả nam trang ngồi uống trà, biết được Khương Nịnh Bảo và Tạ thế tử đã chính thức huỷ hôn, tâm trạng nàng ta vô cùng tốt, nhưng nghe thấy bàn tán ở phía dưới, tay cầm chén trà không khỏi nắm thật chặt, ánh mắt ảm đạm.

"Chủ tử, Khương Tứ tiểu thư thật sự buông lời nói muốn gả cho Định Quốc Công, chẳng lẽ tức đến đầu óc hôn mê, cố ý tìm cách đối phó tiểu thư và Tạ thế tử?" Tỳ nữ Thiến Dung không nhịn được hoài nghi nói.

Dương Thư Thanh híp mắt, trong đáy mắt hiện lên ám quang.

"Khương Tứ tiểu thư không đủ mạng để gả vào phủ Quốc Công."

Đời trước, Khương Nịnh Bảo có được đơn thuốc làm ra rượu thuốc, vẫn không vãn hồi được tính mạng của Định Quốc Công, huống chi đời này, đơn thuốc làm ra rượu đã rơi vào trong tay nàng ta.

Mệnh cách đặc thù thì thế nào, không phải từ mấy năm trước từng có không ít nữ tử có mệnh cách đặc thù đó sao, nhưng đáng tiếc các nàng đều lần lượt thất bại, từ đây, không người nào dám gả cho Định Quốc Công nữa.

Định Quốc Công trở thành nam nhân độc rùa tế* trong mắt nữ tử Đại Việt.

*Độc rùa tế # Kim quy thế: là người đàn ông có danh vọng nhưng mang đầy xui xẻo

Khương Nịnh Bảo cũng không phải ngoại lệ.

Dương Thư Thanh nghĩ đến đây, cảm thấy mình buồn lo vô cớ, trong lòng tự trả lời mà lo lắng âm thầm biến mất không còn tăm tích.

Ngồi đợi quan sát Khương Nịnh Bảo thành trò cười.

Đột nhiên, một gã sai vặt mặt mũi tràn đầy lo lắng đi tới trà lâu, tại tầng 2 tìm tới Dương Thư Thanh đang trong nữ giả nam trang, nhỏ giọng nói vài câu bên tai nàng ta. Sắc mặt Dương Thư Thanh đại biến, vội vàng tính tiền rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top