Chương 12: Dung nhan bị lộ ra ánh sáng, vị hôn phu cũ xuất hiện.
Hai tên hộ vệ cưỡi ngựa canh giữ bên cạnh xe ngựa, đúng lúc thấy cảnh này, cứu viện không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên ngắn bắn xuyên qua Khương Tứ tiểu thư, hoảng sợ hô to.
"Tứ tiểu thư, nguy hiểm!"
"Tiểu thư, cẩn thận!"
Xuân Hỉ ở bên cạnh quá sợ hãi, cả thân thể bổ nhào qua muốn đỡ mũi tên.
Khương Nịnh Bảo không ngờ có người hung hăng ở trước công chúng như vậy. Nàng nhanh chóng phản ứng lại, động tác lưu loát tránh mũi tên tập kích, nhưng mũ che trên đầu nàng lại bị Xuân Hỉ nhào lên không cẩn thận đụng phải, rơi xuống mặt đất. Khi mũ che bị rơi xuống, một dung nhan tinh xảo, dịu dàng, mỹ lệ lộ ra
Da nữ tử trắng hơn tuyết, ngũ quan dịu dàng, hoàn mỹ, nhất là hai đầu lông mày của nàng không tự giác toát ra vẻ nũng nịu yếu đuối sợ hãi, khiến người ta không nhịn được sinh lòng thương tiếc.
Đám người vây xem phần lớn là nam tử. Ngay khi nhìn thấy dung mạo của Khương Nịnh Bảo thì mắt bọn họ đều mở to, tràn đầy kinh ngạc và thương tiếc. Không ít người dâng lên một tia cảm giác tội ác, nhất là những nghị luận như Khương Tứ tiểu thư mặt xấu như Vô Diệm, mặt từng người một đều đỏ lên, vô cùng xấu hổ.
Ai vừa nói mặt xấu như Chung Vô Diệm vậy?
Khương Nịnh Bảo không ngờ sẽ bại lộ dung mạo trước công chúng. Khi thấy phản ứng của mọi người, đôi chân mày của nàng hơi nhăn lại, đôi mắt xinh đẹp nhưng lạnh lùng trừng kẻ cầm đầu cách đó không xa.
Một vị ngồi trên ngựa, trong tay còn kéo một cây cung lớn màu tím. Thanh niên mặc cẩm y, lộ ra một nụ cười đắc ý với nàng.
Thanh niên này ước chừng tầm hai mươi tuổi, môi hồng răng trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, toàn thân tinh mỹ sang quý, từ trang phục có thể nhìn ra, gia thế của đối phương bất phàm.
Sau khi Khương Nịnh Bảo trừng hắn một cái, nhìn Xuân Hỉ đã bò dậy từ dưới đất, nàng lại nhìn đám người xem náo nhiệt xung quanh, chân mày cau lại nói: "Xuân Hỉ, chúng ta lên xe ngựa." Nói xong, nàng quay người lên xe ngựa.
Hai tên hộ vệ sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên giục ngựa đến bên cạnh Khương Nịnh Bảo để che chở cho nàng.
Nữ tử yếu đuối nổi giận sẽ khiến người ta cảm thấy có một loại hờn dỗi, không chỉ khiến nam nhân thương tiếc mà còn làm nam nhân kích thích nổi lên dục vọng chinh phục.
Dung mạo của Khương Nịnh Bảo càng là nằm trong số đó.
Cho nên Khương Nịnh Bảo cực ít nổi giận, cho dù là lúc này, mắt nhìn trừng trừng vào người hành hung mình, nàng cũng chỉ ghi nhớ tướng mạo của đối phương vào lòng, cũng không gây sự thêm.
Nhưng không như mong muốn, Khương Nịnh Bảo không muốn trêu chọc đối phương, nhưng đối phương lại muốn trêu chọc nàng.
"Khương Tứ tiểu thư, chờ một chút!" Âm thanh trong trẻo của thanh niên cẩm y ở phía sau vang lên, ngay sau đó một đội hộ vệ của hắn ùa lên, bao vây quanh xe ngựa của Khương Nịnh Bảo.
Thanh niên tuấn tú vừa nói xong liền hấp dẫn sự chú ý của quần chúng vừa mới bị ép lui lại.
Có người nhận ra thân phận của hắn, kinh ngạc kêu lên: "Là Tiểu vương gia của phủ Thuỵ Vương."
Sắc mặt của Xuân Hỉ bỗng dưng tái đi, mặt đầy lo lắng, hoang mang lo sợ hỏi: "Trời ạ, lại là Tiểu vương gia của phủ Thụy Vương. Tiểu thư, làm sao bây giờ?"
Thanh danh của Tiểu vương gia của phủ Thụy Vương như sấm bên tai.
Khương Nịnh Bảo cũng nghe thấy giọng nói này, thì ra thanh niên mặc cẩm y này là Tiểu vương gia của phủ Thụy Vương - Tiêu Nhiên. Nàng hơi nhíu mày, ở kinh thành này, không ai không biết đại danh của Tiểu vương gia của phủ Thụy Vương.
Vị Tiểu vương gia Tiêu Nhiên này bình sinh thích nhất là thu thập các loại mỹ nhân phong tình.
Nghe nói hậu viện của hắn đã có một trăm linh bảy vị mỹ nhân.
"Gặp chiêu phá chiêu."
Khương Nịnh Bảo nghĩ thầm không may rồi, không ngờ lúc đến phủ nha xoá hôn thư lại có thể gặp được Tiểu vương gia thích thu thập mỹ nhân, vận khí này thật sự không có người nào có.
Nàng nhớ trong sách, vị Tiểu vương gia này và nữ chính Dương Thư Thanh không ít lần gặp nhau. Về sau, hắn thích nữ chính, trở thành nam phụ lớn đứng thứ hai, thay đổi phong cách hành sự ngày xưa, chỉ cần là mỹ nhân thì sẽ thu nhập vào hậu viện, thì sau đó chuyên môn thu thập nữ nhân có dung mạo tương tự nữ chính.
“Nghe đồn mặt Khương Tứ tiểu thư xấu như Vô Diệm, bây giờ gặp mặt, lời đồn làm người sai, quả nhiên không thể tin. Khương Tứ tiểu thư rõ ràng chính là mỹ nhân hiếm thấy, so với Dương đại tiểu thư thì mỗi người một vẻ."
Tiểu vương gia Tiêu Nhiên cất kỹ cung tên trong tay, thản nhiên giục ngựa đi tới. Cặp mắt hoa đào xinh đẹp của hắn có chút hăng hái nhìn mỹ nhân yếu đuối cách đó không xa, trong lòng hắn hài lòng. Vị Khương Tứ tiểu thư này quá hợp khẩu vị của hắn.
"Không biết Khương Tứ tiểu thư có nguyện ý trở thành tiểu thiếp thứ một trăm linh tám của bản thế tử?"
Lời vừa ra khỏi miệng của Tiểu vương gia Tiêu Nhiên này đã là câu thiền ngoài miệng của hắn, mọi người trong kinh thành đều biết.
Tiểu thiếp thứ một trăm linh tám…..
Khương Nịnh Bảo đen mặt. Nàng hít sâu một hơi, âm thanh mang chút tức giận: "Tiểu vương gia nói cẩn thận."
Đây là gián tiếp thừa nhận thân phận của mình.
Không thừa nhận không được, nếu như mình tạo ra một thân phận giả, không có con cờ phủ Trường Ninh Bá, Tiểu vương gia này thật sự sẽ làm ra chuyện cướp người bên đường.
Thì ra mỹ nhân yếu đuối trong truyền thuyết xấu như Vô Diệm này lại là Khương Tứ tiểu thư.
“Khương Tứ tiểu thư, bản thế tử rất có thành ý, nếu như nàng nguyện ý thì sáng mai, bản thế tử lập tức tìm bà mối tới cửa cầu hôn." Tiểu vương gia Tiêu Nhiên cười hì hì tự quyết định.
Càng xem càng cảm thấy bề ngoài của vị Khương Tứ tiểu thư này nhỏ yếu mỹ lệ nhưng thực chất bên trong cứng cỏi hơn so với Dương đại tiểu thư tươi tắn, càng hợp tâm ý của hắn.
Đáng tiếc gia thế không đủ, lại bị Tạ Cảnh Dực từ hôn, có hại tới thanh danh, nếu không thì hắn chắc chắn cưới nàng làm Thế tử phi.
Tiểu vương gia bóp cổ tay thở dài nuối tiếc.
Sau khi nghe thấy lời này của Tiểu vương gia, quần chúng vây xem trợn mắt há hốc miệng, có chút đồng tình thương hại Khương Tứ tiểu thư bị tôn Đại Phật coi trọng. Thật sự là không may.
Tại nơi hẻo lánh bí ẩn nào đó ở phủ nha, lúc không có người chú ý, có một người có dáng vẻ thẳng tắp, thon cao, mặt như ngọc, mặc cẩm bào nam tử, khí chất tôn quý, bên cạnh hắn là 1 gã sau vặt mặc áo xanh.
"Thế tử, là Tiểu vương gia phủ Thụy Vương và Khương Tứ tiểu thư."
Nam tử tuấn mỹ mặc cẩm bào ngóng nhìn nữ tử mỹ lệ yếu đuối đang bị nhóm người vây quanh.
Ba năm không gặp, nàng trổ mã càng xinh đẹp động lòng người, lộ ra một loại khí chất đặc biệt chỉ thuộc về nàng, thuộc về hào quang của nàng.
Khi ánh mắt hắn nhìn qua Tiểu vương gia Tiêu Nhiên, nam tử tuấn mỹ không nhịn được nhíu mày, ánh mắt hơi trầm xuống.
Được hai tên hộ vệ đứng bảo vệ hai bên, lần này Khương Nịnh Bảo đã tỉnh táo. Nàng muốn rời khỏi cũng sẽ không dễ dàng, sơ ý một chút, danh tiết của nàng sợ là sẽ bị hủy toàn bộ, xem ra chỉ có thể kiếm tẩu thiên phong. Trong lòng nàng đã có kế sách đối phó, môi Khương Nịnh Bảo mấp máy, cố ý đưa tay day thái dương bên trên trâm hoa, khẽ cười một tiếng.
"Tiểu Vương gia, ngươi có biết vì sao ta dứt khoát đồng ý hủy hôn với Tạ thế tử như vậy không?"
Đa số mỹ nhân đẹp ở bề ngoài, khiếm khuyết khí chất. Vị Khương Tứ tiểu thư này đẹp đến tận xương tủy, khí chất càng đặc biệt hơn, khiến người ta có một loại cảm giác mâu thuẫn, một cái nhăn mày, một nụ cười đều khó nén được phong hoa.
Đám người vây xem trợn tròn mắt nhìn lần nữa.
Thật ra, đây cũng là do Khương Nịnh Bảo không muốn tiếp tục thu liễm phong thái của mình nữa.
Tướng mạo của nàng khiến người ta thấy hình ảnh của tiểu thiếp điềm đạm đáng yêu, nhưng hành vi, cử chỉ và khí chất của nàng có thể thay đổi. Hiện giờ, tại trường hợp này, nàng đột nhiên bại lộ dung mạo thật, Khương Nịnh Bảo lại lấy gả cho Định Quốc công làm mục tiêu cuối.
Đương nhiên, không thể lại tiếp tục giấu giếm nữa, cho nên hình tượng bên ngoài nhất định phải thay đổi.
Ánh mặt của Tiểu vương gia Tiêu Nhiên hiện ra vẻ kinh ngạc, nghe thấy nàng nói, hắn lập tức thấy hứng thú, tràn đầy phấn khởi hỏi: "Vì sao, chẳng lẽ không phải bởi vì Tạ Cảnh Dực đền bù quá phong phú cho nàng sao?"
Đám người vây xem nghe Tiểu vương gia nói thẳng như vậy, liền vểnh tai lên, muốn nghe Khương Tứ tiểu thư trả lời như thế nào.
Nam tử mặc cẩm bào đứng trong góc đã thu hết khí chất của Khương Nịnh Bảo vào đáy mắt từ lâu, hắn đột nhiên cảm thấy dường như chưa từng hiểu qua vị hôn thê lúc trước.
Nhất là ba năm không gặp, càng không biết nàng lại đặc biệt như vậy, không giống bình thường.
Bây giờ nghe thấy nàng đột nhiên nhắc đến chuyện huỷ hôn, nam tử tuấn mỹ mặc cẩm bào không tự chủ ngừng thở, vuốt ve nhẫn ban chỉ trên tay.
Gã sai vặt tâm phúc đứng bên cạnh thấy thế, ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ Thế tử gia còn một tia lưu luyến với Khương Tứ tiểu thư?
Vậy Dương tiểu thư thì sao?
Khương Nịnh Bảo hơi nhếch khóe miệng, đưa tay trêu chọc mấy sợi tóc, nói: "Bởi vì ta cảm thấy làm mẫu thân của vị hôn phu trước thì càng thích hợp hơn, không phải sao?"
Xuân Hỉ sợ hãi: "..."
Làm sao tiểu thư, tiểu thư có thể nói lời này ở trước công chúng chứ.
Đám người vây xem lại trợn mắt há hốc miệng.
Bọn họ không nghe lầm chứ, Khương Tứ tiểu thư lại nói muốn làm mẫu thân của Tạ thế tử, vậy... vậy chẳng phải là muốn gả cho Định Quốc Công sao?
Trời ạ, thật sự là tin giật gân đây mà.
Đám người hưng phấn.
Tại triều Đại Việt, ai không biết Định Quốc công, dù quyền cao chức trọng, uy danh hiển hách, nhưng trong mắt nữ tử lại là nam nhân đầy sát khí, khiến nữ tử tránh xa không kịp.
Khương Tứ tiểu thư này thật sự là can đảm.
Nam tử tuấn mỹ trong bóng tối cứng đờ, cảm giác kinh ngạc và phức tạp lướt qua đáy mắt, hiển nhiên không ngờ vị hôn thê trước bị mình từ hôn lại sinh ra suy nghĩ này.
Lúc này, gã sai vặt tâm phúc không dám nhìn thế tử gia, lại càng không ngờ Khương Tứ tiểu thư... lại muốn làm mẫu thân của thế tử gia.
Chẳng lẽ sau khi bị thế tử gia huỷ hôn, nàng đã chịu đả kích quá lớn mà trở thành vò đã mẻ không sợ rơi
Nhưng... như thế cũng tốt.
Cặp mắt đào hoa của Tiểu vương gia Tiêu Nhiên trợn trừng lên, hiển nhiên bị làm cho sợ hãi rồi, suýt chút nữa rơi từ trên ngựa xuống. Hắn không dám tin, trừng mắt nhìn Khương Nịnh Bảo.
"Khương Tứ tiểu thư, ngươi... ngươi chắc chắn không có nói đùa?"
Khương Nịnh Bảo thu lại nụ cười, sắc mặt nghiêm túc.
"Tiểu vương gia, ta không nói đùa, mọi người đều biết ta là vị hôn thê của Tạ thế tử nhưng lại bỗng nhiên hiện ra Dương đại tiểu thư ở giữa, ngài ấy lại lựa chọn Dương đại tiểu thư, chứng minh ta và Tạ thế tử hữu duyên vô phận."
"Huống chi, ta và Tạ thế tử chỉ có vài lần duyên phận. Ba năm nay gần đây, vì giữ đạo hiếu mà để tang, chưa từng gặp lại Tạ thế tử, chưa nói tới tình cảm thâm hậu, Tạ thế tử nhân trung long phượng, Dương tiểu thư tài tình vô song, hai người rất xứng đôi."
Nam tử tuấn mỹ đứng bên trong góc im lặng
"Khương Tứ tiểu thư quả nhiên thấu tình đạt lý, nhưng chuyện này liên quan gì đến chuyện ngươi nói muốn làm mẫu thân của Tạ Cảnh Dực? Chẳng lẽ, ngươi muốn gả cho Định Quốc công, chỉ muốn mỗi ngày để Tạ Cảnh Dực thỉnh an ngươi, gọi ngươi là mẫu thân sao?"
Từ trước đến nay, Tiểu vương gia Tiêu Nhiên không quen nhìn một đoàn quý nữ theo đuổi Tạ Cảnh Dực, không biết nghĩ ngu ngốc lại gì, hắn lại cảm thấy hưng phấn.
Tiểu vương gia hỏi thật hay!
Bọn họ cũng muốn biết có phải là nguyên nhân này hay không.
Quần chúng vây xem hưng phấn vểnh tai lắng nghe
Trời ạ, Khương Tứ tiểu thư này thật sự can đảm, muốn Tạ thế tử gọi nàng là nương.
Bên trong góc cẩm bào nam tử vuốt ve vịn đầu ngón tay dừng một chút, không tự chủ đứng thẳng người, môi mỏng nhấp thành một tuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top