Chương 29🌹


Chu Kiều Kiều suy nghĩ trong chốc lát, cũng không suy nghĩ cẩn thận anh như thế nào liền ở vào được?

Nhưng cô cảm thấy hai người đều là người yêu! Hơn nữa đã đính hôn! Khả năng qua một đoạn thời gian liền có thể kết hôn! Như vậy, trước ở cùng nhau, nếm thử một chút cũng xác thật không có gì không thể.

Như vậy tưởng tượng, Chu Kiều Kiều cũng nghĩ rõ ràng.

cô đứng dậy muốn đi cho Nghiêm Úy trải giường chiếu, đột nhiên sửng sốt, quay đầu lại nhìn Nghiêm Úy, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Nhà em không có áo ngủ của anh."
Nghiêm Úy: "......" Làm anh sợ nhảy dựng, còn nghĩ rằng muốn đuổi anh đi ra ngoài.

Bởi vậy, Chu Kiều Kiều liền mang theo Nghiêm Úy ra cửa mua quần áo.

Đang đợi thang máy, Nghiêm Úy đột nhiên nhớ tới gì đó, chạy nhanh cúi đầu gửi tin nhắn.

Chu Kiều Kiều muốn duỗi đầu xem, Nghiêm Úy một ngón trỏ đứng vững vàng chống đầu cô, sau đó nói: "em quên mang tóc giả."

Chu Kiều Kiều tùy tay từ trong túi xách lấy ra đỉnh đầu mũ mang lên, nói: "Phiền toái, đội mũ là được."

Chờ cô đội mũ xong,điện thoại Nghiêm Diệp đã tắt

Mà thang máy cũng vào lúc này đinh một tiếng, Chu Kiều Kiều liền một bên vaoythang máy, một bên bất mãn mà nói: "anh xem anh đi, đều bị đuổi khỏi nhà, kết quả cái gì cũng không lấy thì thôi,nhưng hai bộ quần áo cũng không biết lấy sao? điện thoại nhưng thật ra nhớ rõ mang ra tới, hiện tại anh thật là......"

Nghe Chu Kiều Kiều ở bên người anh lẩm nhẩm lầm nhầm mà giáo dục, Nghiêm Úy chỉ cảm thấy quanh thân ấm áp. lúc ở bệnh viện , anh gặp qua ngủ ở hành lang, gặp qua trước phòng cấp  cứu tuyệt vọng khóc thút thít, lôi kéo bác sĩ cầu xin, đỡ người nhà xuất viện

Thế giới lớn như vậy, nhân sinh trăm thái.

Nhưng mà, người nhà của anh lại vây quanh Nghiêm Diệp an ủi, nơi đó...... Không phải nhà anh.

Nghiêm Úy quay đầu xem Chu Kiều Kiều còn oán trách, trên mặt mang theo một cái hơi hơi tươi cười. May mà, nơi này là.

Hai người ra thang máy, một đường đi tới cửa, Chu Kiều Kiều liếc mắt một cái quét đến một chiếc ô tô rời đi tiểu khu, cô nhíu mày hỏi Nghiêm Úy: "xe kia giống như là Maybach?"

Nghiêm Úy nhìn sau xe Maybach, trong lòng nghĩ Mao Lượng tốc độ thật chậm, mặt ngoài lại vẻ mặt bình tĩnh mà nói: "Không phải, là tốc đằng."

Tốc đằng?

Chu Kiều Kiều nghi hoặc xem anh, tốc đằng là cái gì?

Chu Kiều Kiều nơi nào nhận thức cái gì xe? Trước không nói cô có tiền không có tiền mua, cô đối xe liền không có hứng thú.

Nói đó là Maybach, cũng là bởi vì cô xem Maybach Nghiêm Uý nhiều, cảm thấy quen mắt. Nếu Nghiêm Úy nói không phải, vậy hẳn là chính mình nhìn nhầm rồi.
Chu Kiều Kiều cũng không thèm để ý, liền mang theo Nghiêm Úy rời đi tiểu khu.

"em thuê nhà chuẩn bị rời đi, em muốn thuê Y Võ thị,công việc mới của em cũng không tệ lắm. Nhưng đi làm tan tầm quá xa, buổi tối tăng ca liền không có xe buýt đến nơi đây." Chu Kiều Kiều lải nhải mà nói: "Qua hai ngày em liền đi xem phòng, tuần sau em liền có thể đi làm,anh đối với phòng ở có cái gì yêu cầu sao?

Nghiêm Úy nghĩ nghĩ, vẫn là nếm thử mà mở miệng nói: "trước kia chung cư của anh......" Có thể ở.

"Đúng rồi! phòng kia cũng bị thu đi rồi sao? Ai, nếu là không bị thu đi, anh liền có chỗ ở." Chu Kiều Kiều đáng tiếc nói, kia phòng ở khẳng định cũng quý.

Nghiêm Úy miệng yên lặng nhắm lại, Chu Kiều Kiều lại hỏi anh: "anb còn có mặt khác phòng ở sao? Bọn họ không biết phòng ở đó"

Nghiêm Úy kiên định mà lắc lắc đầu, Chu Kiều Kiều thương hại xem anh nói: "Chúng ta cũng coi như là nồi thủng xứng vung vỡ."

Nghiêm Úy: "......" Lời này nói......

Chu Kiều Kiều thuê nhà chung quanh giới kinh doanh vốn dĩ liền khá tốt, đáng tiếc tuy rằng nói là ở Y Võ thị phạm vi, kỳ thật chính là cái trong thành thôn mà thôi.

Siêu thị không tính là lớn, nhưng chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều có, Chu Kiều Kiều mang theo Nghiêm Úy dạo siêu thị, thật là có không ít thích hợp Nghiêm Úy áo ngủ.

" siêu thị này giá cả vừa phải, anh nhìn xem anh thích bộ nào?" Chu Kiều Kiều hiển nhiên đối với nơi này rất quen thuộc.

Nghiêm Úy vốn dĩ chính là một người mất ngủ, đối với áo ngủ yêu cầu rất cao.anh nhìn trước mặt treo ở trên giá áo, một loạt mấy chục bộ áo ngủ, anh liền cảm thấy trên người ngứa.

Chu Kiều Kiều chính mình chọn cho anh hai bộ nói: "bộ này còn rất đắt,em xem anh trước kia khẳng định đều mặc áo ngủ loại tốt,hai bộ này cho anh đi!"

Nghiêm Úy trong lòng an ủi, trên mặt thì mang theo sung sướng,anh hỏi Chu Kiều Kiều: "Bao nhiêu tiền? về sau anh trả lại em."gấp 10 lần trăm lần trả lại ......

"186 ngàn, cũng không cần trả lại,em lại cho anh mua một bộ ." Nói, Chu Kiều Kiều tùy tay lại cầm một bộ.

Nghiêm Úy: "......"

Sau khi trở về, Nghiêm Úy cảm thấy lại đói bụng, Chu Kiều Kiều lẩm nhẩm lầm nhầm mà nói: "Trước kia không gặp anh dễ dàng như vậy đói! đây là sao vậy đây ?"
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng là Chu Kiều Kiều vẫn là đứng dậy nấu cho Nghiêm Úy một chén mì.

"em cũng ăn đi!" Nghiêm Úy đi lấy thêm bát cho Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều sờ sờ chính mình bụng nhỏ nói: "em không đói bụng."

"Ăn đi! Nhìn em ăn, anh có thể ăn càng ngon." Chu Kiều Kiều khai vị tác dụng vô cùng to lớn.

Chu Kiều Kiều thấy hai má anh gầy ốm, rất đau lòng, cũng không đành lòng làm trái ý anh. Liền tiếp nhận bát cùng nhau ăn, còn nói anh: "bố mẹ anh đem anh đuổi ra ngoài, cơm đều không cho anh ăn sao? Bọn họ một đồng tiền cũng không cho anh sao? anh đều đói thành như vậy?"

Nghiêm Úy: "......"

Đại khái là suy xét đến về sau muốn ở cùng nhau lâu dài , Nghiêm Úy suy nghĩ một chút vẫn là quyết định nói cho Chu Kiều Kiều: "Kỳ thật, kia cũng không đến mức, anh chỉ là chính mình ăn không vô mà thôi."

Chu Kiều Kiều càng đau lòng, nói: "Xem anh sầu lo, khẳng định là gần nhất những việc này làm anh suy nghĩ quá nhiều đi?"

Nghiêm Úy nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là nói: "Không phải, anh chán ăn."

Chu Kiều Kiều ha một tiếng, nhìn anh hỏi: "anh ghét ăn cái gì?"

Nghiêm Úy nhíu mày, cảm thấy Chu Kiều Kiều vấn đề này tràn ngập khinh thường, vì cái gì? Tuy rằng không rõ, nhưng anh vẫn là trả lời: "Chán ăn."

"Ha ha ha ha ha ha......" Chu Kiều Kiều ngẩng đầu cười to ra tiếng, sau đó nói: "anh chán ăn? Nghiêm Úy, anh lừa quỷ à?"

Nghiêm Úy: "...... Làm sao vậy?"

"anh tới chỗ em mới mấy cái giờ? Chính anh nhìn xem anh ăn chén mì thứ mấy?" Chu Kiều Kiều chỉ vào chén anh hỏi.

Nghiêm Úy: "...... Nếu anh nói, anh và em cùng nhau ăn khi không chán ăn đâu?"

Chu Kiều Kiều rung đùi đắc ý mà nói: "anh xem em ngốc sao?"

Nghiêm Úy đầu cô tròn xoe đã dài quá chút tóc, giống như đầu tiểu con nhím giống nói: "Là rất ngốc."

Chu Kiều Kiều: "...... anh còn ăn mì không?"

Nghiêm Úy cúi đầu xem, ăn.nhưng đã nói thì nói hết đi! Bởi vậy, anh lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Chu Kiều Kiều nói: "Kỳ thật, anh còn mất ngủ, rất nghiêm trọng."
"Ha ha ha ha ha......" Chu Kiều Kiều lại ngẩng đầu cười to, sau đó nói: "anh với em cùng nhau ngồi xe, liền không có không ngủ thời điểm, như vậy còn mất ngủ?"

Nghiêm Úy: "...... Nếu anh nói, anh và em khi ở cùng nhau sẽ muốn ngủ thì sao?"

Chu Kiều Kiều lại rung đùi đắc ý mà nói: "anh xem em ngốc sao?"

Nghiêm Úy đột nhiên liền cười nhẹ ra tiếng,thâm thúy hai mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào Chu Kiều Kiều nghiêm túc mà trả lời: "Xác thật ngốc, như thế nào sẽ ngốc như vậy đâu?"

Chu Kiều Kiều: "...... anh còn ăn mì hay không?"

"Ăn." Nghiêm Úy bưng lên chén một ngụm ăn xong rồi, sau đó đối với Chu Kiều Kiều nói: "Chu Kiều Kiều, hôm nay anh đều nói rõ ràng, nếu có một ngày em phản ứng lại đây, nói anh lấy cái này lừa em, em sẽ không thừa nhận."

Chu Kiều Kiều ha ha ha ha ha cười cầm chén cầm đi, sau đó nói: "Kẻ có tiền còn thích chơi như vậy khôi hài? Ha ha ha ha ha......em sẽ không mắc mưu."

Nghiêm Úy: "......" Thôi, dù sao đã nói qua, về sau cô lại nói chuyện, kia cũng là cô không đúng.

Ăn khuya qua, Nghiêm Úy cùng Chu Kiều Kiều chuẩn bị nghỉ tạm.

Chu Kiều Kiều thay đổi áo ngủ ra thấy Nghiêm Úy đã nằm ở trên giường, Chu Kiều Kiều như bị sét đánh một cái, rống lớn nói: "Xú không biết xấu hổ, anh vì cái gì ngủ ở trên giường em?"

Nghiêm Úy lớn như vậy, trải qua sự tình cũng không ít, tương đương thảm thiết cũng có, này bị người mắng "Xú không biết xấu hổ" lại là lần đầu tiên.

đầu tiên là anh ngốc một chút, sau đó nói: "thì chỉ có một chiếc giường !"

Chu Kiều Kiều càng thêm không thể tin tưởng, cô che mặt nói: "anh...... anh chẳng lẽ là muốn em ngủ sô pha sao?" Cái gì thân sĩ, cái gì bạn trai đều là giả!!! Chẳng lẽ lúc này không nên chính anh ngoan ngoãn đến sô pha ngủ sao? Chẳng lẽ...... Là bởi vì làn da anh quá kiều nộn?

"Không phải, có giường chúng ta vì cái gì muốn ngủ sô pha?" Nghiêm Úy không rõ.

Chu Kiều Kiều hoảng sợ đã không có, ngược lại vẻ mặt nghi hoặc: "...... Chúng ta?"

Nghiêm Úy xem cô vẻ mặt nghi hoặc, liền chỉ có thể giải thích: "em nhìn xem tay trái em."

Chu Kiều Kiều nghe lời mà nâng lên tay trái nhìn nhìn, nhưng cái gì cũng không thấy được.

Chỉ nghe Nghiêm Úy nói: "Thấy được không? Nhẫn."

à! Đúng vậy, ngón áp út còn đang đeo nhẫn bạch kim Nghiêm Úy đưa cô.

"Kiều Kiều, chúng ta đính hôn, những cặp khác không đính hôn đều ở trên một giường ngủ. anh là vị hôn phu của em, anh sẽ không làm xằng bậy, nhưng mà chúng ta muốn thói quen hai người sinh hoạt !em muốn anh đến trên sô pha ngủ sao?" Nghiêm Úy nói lộ ra vẻ mặt thâm trầm.

Lại thấy Chu Kiều Kiều vẻ mặt nghi hoặc, đầu tiên là xem anh, lại quay đầu nhìn xem sô pha. Chính mình cảm thấy không đúng chỗ nào, lại nhất thời bị nói ngốc.

Thấy Chu Kiều Kiều thật sự ở trầm tư, Nghiêm Úy ở trong lòng cắn răng, trên mặt lại càng thêm thê lương: "anh biết, anh ngủ sô pha là được. Kỳ thật, anh chính là muốn một người nhà, bố mẹ anh hiện tại toàn tâm toàn ý mà chỉ lo lắng em trai anh luẩn quẩn trong lòng, thương tâm không sinh ra cháu trai.anh lại bị thu hồi cổ phần, gia đình sự nghiệp anh đều không có, anh có tư cách gì làm em toàn tâm toàn ý với anh được chứ?"

Chu Kiều Kiều thấy vô cùng oan uổng! cô nơi nào không có toàn tâm toàn ý? cô đối với anh còn chưa đủ tốt sao?

nhìn xem, hiện tại anh có cái gì? Đòi tiền không có tiền,ai có thể giống mình như vậy đối với anh? Mang theo anh ăn mang theo anh mua, làm mẹ đại khái cũng liền như thế!

Chính là, xem anh hôi bại sắc mặt, xem anh vô thần hai mắt, xem anh thê lương bóng dáng. Giống như, thật là chính mình không tốt vậy......

Chu Kiều Kiều trầm mặc trong chốc lát, nói: "em đối với anh rất tốt."

Nghiêm Úy miễn cưỡng mà cười cười: "anh biết." Nói xong, anh liền đi lấy đầu gối.

Chu Kiều Kiều cảm thấy chính mình càng giống một người xấu, kỳ thật Nghiêm Úy nói cũng không sai, hiện tại xã hội này yêu đương sống chung chỗ nào cũng có. Nhìn xem nhà cô mẫn bảo bảo muốn tìm 1 bạn trai sống chung đều khó như lên trời, đương nhiên, không ngừng mẫn bảo bảo, cô kiến thức qua còn không có kết hôn cũng đã mang thai sinh con cũng không ít.

cô cũng chỉ là ngượng ngùng mà thôi.

Nhìn từ chính mình trước mặt đi qua Nghiêm Úy, Chu Kiều Kiều bắt lấy trong tay đầu gối

Đưa lưng về phía cô Nghiêm Úy lộ ra một cái tươi cười......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top