07

"Nana à?" Jeno đứng ở cửa phòng Chenle, một căn phòng gió thổi lồng lộng trên tầng cao nhất của khu kí túc xá, thầm oán bọn Hoa kiều lắm tiền nhiều của, không dám bước hẳn vào mà chỉ dám nhỏ giọng gọi.

Lúc này Chenle và Jisung đã rủ nhau ra ngoài, theo lời chúng nó thì là để "chừa không gian cho đôi BẠN THÂN" (với từ BẠN THÂN được đặc biệt nhấn mạnh, lũ láo toét), Jeno cũng đã chuyển hết đồ đạc về lại căn phòng của hắn và Jaemin, cái phòng vẫn y nguyên như lúc hắn dọn đi. Dường như trong hơn 2 ngày Jeno tạm chuyển đi, Jaemin cũng không buồn bước vào đó một lần nào.

... Chẳng nhận được lấy một tiếng đáp, Jeno nôn nóng bước vào trong. Vào đến gian phòng ngủ, hắn có hơi ngỡ ngàng. Jaemin tái xanh tái mét mắt trắng dã đâu...? Không phải là hắn thực sự mong người trong mộng suy sụp đến như thế vì hắn thật, nhưng bọn Chenle Jisung đã kể thế mà. Chúng nó cũng đáng tin chứ?

Nhỉ?

Trước mặt hắn là Jaemin, hồn nhiên đeo tai nghe chơi bộ game xịn xò liếc-một-cái-là-biết-mắc-tiền của Chenle, miệng nhai snack, chẳng có vẻ gì là "trông giống con ma" như lời bọn em út kể (một lần nữa, cái lũ láo toét).

Như cảm nhận được có người, Jaemin tháo tai nghe, quay ra cửa với khuôn mặt sáng rỡ, cất tiếng "Hai đa đi đâu về đấy?"

Và Jeno nhận ra hắn nhớ cậu ta biết bao.

Ở chung phòng kí túc, nhà bố mẹ cũng sát vách, hai ngày vừa rồi là khoảng thời gian xa nhau lâu nhất của hai đứa nó kể từ khi Jeno nhận ra hắn có cảm tình với Jaemin. Lúc này Jeno thực sự cảm thấy mừng vì trông bạn hắn không có vẻ gì là giống với lời tả của hai đứa kia. Vẫn khuôn miệng cười cong cong, vẫn đôi mắt to tròn, Jaemin vẫn là Jaemin tươi sáng của hắn - một Jaemin dễ dàng tán đổ bất kì ai ngay từ lần đầu gặp mặt. Đáng tiếc thay, nếu Jeno cũng đổ Jaemin ngay từ lần đầu 2 đứa gặp nhau, là hồi lớp 2, thì chắc bây giờ Jaemin cũng không mang tiếng là tên sở khanh trường học như thế đâu nhỉ.

Và rồi mặt tên sở khanh tối sầm lại.

"Mày qua đây làm gì?" Jaemin lạnh lùng lên tiếng rồi quay trở lại với trận game bỏ dở, chụp lại tai nghe như không muốn nghe Jeno nói bất kì điều gì. Thế thì mày hỏi tao làm chi cái đồ khó chiều này?

"Tao dọn về phòng tụi mình rồi." Jeno rụt rè đáp. Quan hệ của hai đứa trở nên ngại ngùng từ lúc nào nhỉ? Là lỗi của hắn hết.

"Rồi sao? Về làm gì?" Jaemin, mắt vẫn hướng về màn hình máy tính, bình thản đáp.

"Tao xin lỗi mà. Tao dọn đi là tao sai. Dọn đi mà không nói mày càng sai tn. Tao biết tao sai lắm rồi nên tao dọn về cùng phòng vi mày nè Nana. Nghe tao đi được không?" Jeno nhắm mắt nói nguyên một lèo. Hắn rối lắm rồi. Nói thế mà Jaemin vẫn không chịu về thì hắn cũng không còn cách nào khác.

Jaemin cuối cùng cũng tháo tai nghe xuống, quay mặt nhìn thẳng vào Jeno. Nhưng nhìn cậu không tươi sáng như lúc đầu, cũng không kiên quyết lạnh lùng như mấy giây trước nữa, trông cậu ta... buồn quá.

"Lúc tao nói là tao cô đơn ấy."

"Là tao nói thật đó Jeno."

"Tao không biết nói sao na. Dù xung quanh có rất nhiều người, nhưng tao luôn cảm thấy tao có mỗi một mình mình."

"Ấu trĩ ích kỉ quá đúng không? Nhưng biết sao bây gi, tính tao là vậy rồi."

"Lúc mày bảo tao đng cặp bồ na, vi cái giọng khó chịu như thế, ban đầu tao chẳng nghĩ gì."

"Nhưng sau thấy mày có vẻ không thích việc đó thật, tao cũng đã quyết định không chơi bi lang chạ na."

"Chỉ vì mày không thích, mà tao bỏ đó Jeno."

"Tao không dám nghĩ là tao quan trọng vi mày. Nhưng li nói của mày thc s có trọng lượng vi tao."

"Nhưng lúc làm vậy tao lại chẳng thấy phiền gì cả. Vì đó là Jeno của mình mà, Jeno đã lo cho mình t hồi lp 2. Dù có thoả mãn cơn ích kỉ của mình đến mấy mà làm Jeno phiền lòng thì cũng có ý nghĩa gì ch."

"Vậy mà mình về phòng m ca ra không thấy Jeno đâu hết."

"Jeno còn bảo mình t lo thân mình đi."

"Tất nhiên làm sao mình vui nổi."

"Mình giận cũng là bình thường mà."

"Nhỉ?"

Jaemin còn nhoẻn miệng cười ở chữ cuối cùng. Như tất cả những lời cậu ta vừa nói là trần thuật chuyện của một người khác chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng Jeno biết, tâm trạng Jaemin đang tệ lắm. Là con một được cả gia đình cưng nựng từ bé đến lớn, sống trong một môi trường tràn đầy tình yêu, Jaemin rất nhạy cảm và hay suy nghĩ lung tung.

Hầy, khó chiều đến mấy thì Jeno cũng chiều quen rồi.

"Thôi về. Mày phiền hai nhóc kia làm tụi nó ngấy tận cổ rồi." Jeno cười, câu cổ Jaemin về lại phòng hai đứa.

"Có đâu. Tao dễ thương thế này." Jaemin bĩu môi.

" xin lỗi. Mà mày có thể bỏ cái kiểu xưng hô lung tung lộn xộn kia được không. Ba hồi tao, ba hồi mình, người ta nhìn vô tưởng mày bị rối loạn ngôn ng."

"Cái đó cũng dễ thương mà."

"Ai nói vậy?"

"Mấy đa bồ cũ đa nào cũng nói."

"..." Nhắc đến bồ cũ Jeno mới nhớ đến thằng Taewoo, nghe đồn nó vẫn bám càng Jaemin không buông.

"Chenle Jisung kể tao là thằng Taewoo còn chưa tha cho mày."

". Lần đầu tao thấy đa nào dai vậy luôn. Nhưng tao quyết tâm không dính líu gì na rồi. Xin thề." Jaemin khịt mũi, hỏi tiếp "Hai đa nó bép xép vi mày cái gì na?"

"Chúng nó bày tao dọn về phòng, lên năn nỉ xin lỗi mày để mày tha cho."

"Sao chúng nó biết nhỉ? Tao có nói đâu." Bọn trẻ con thời nay khôn thật.

Jeno giật mình. Cảm giác 89% lời kể của hai đứa em út toàn là xạo hết.

Mà thôi, chắc tụi nó cũng chỉ muốn đuổi Jaemin đi cho lẹ, chấp làm gì. Mà hắn cũng làm hoà được với cậu ta rồi, bóc mẽ làm gì nữa.

Mộng Mơ
group chat

@jeno.lee Anh em
@jeno.lee Tụi tao huề rồi nha
@jeno.lee Chenle Jisung về phòng đi, trả nè
@jeno.lee Lần sau đừng có ba xạo nữa :)
@jeno.lee Và đúng là tao không từ bỏ được Jaemin thật
@jeno.lee Thích quá rồi không có lựa chọn khác haha :D

@leesunkissedkkk ƪ(˘⌣˘)ʃ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top