Ngoại truyện 1
Xe ngựa được làm riêng cho Đế Vương đi chậm vô cùng, sáng sớm, xe đã cùng đoàn khởi quân về nước. Lưu Trí Mẫn vén rèm xe nhìn bên trong, qua cửa sổ xuyên thấu có thể thấy gương mặt Mẫn Đình.
Ả có chút không vui.
Ả mới xuống xe một lát, Mẫn Đình đã mở vạt áo trước ngực ra cho tiểu oa nhi bú. Mẫn Đình chịu khổ nhiều, da thịt trắng nõn, xanh xao như người ốm dậy, bởi vì sáng sớm hơi lạnh nên nổi một tầng da gà.
"Sau khi hồi cung tìm một vú nuôi đi." Lưu Trí Mẫn ngồi cạnh nàng, kéo nàng vào trong ngực, chọc chọc tiểu oa nhi đang bú sữa.
"Ô oa oa..."
Vốn là chưa ăn được mấy ngụm sữa lại bị chọc, tiểu oa nhi lớn tiếng khóc, Mẫn Đình đang gật gù thì bừng tỉnh, tranh thủ ôm bé lên dỗ dành.
"Đừng cho ăn nữa, nó cắn nát hết rồi." Chỉ chỉ vú Mẫn Đình, Lưu Trí Mẫn thò tay vỗ nhẹ bàn tay đang tìm núm vú của tiểu oa nhi, "Không cho phép ăn."
Ả kéo vạt áo Mẫn Đình lên, ngữ khí không thiện ý, "Trẫm còn không có mà ăn."
Dù mới đi đường vài ngày nhưng Mẫn Đình đã hiểu sâu sắc Lưu Trí Mẫn chính là bình giấm, ngay cả con trai mình cũng ghen. Tuy rằng nàng không nhiều sữa vì thân thể yếu ớt, nhưng ả cũng không có mà ăn là có ý gì?
"Tiểu bảo bảo rất quậy nha." Xoay người hôn lên mặt Lưu Trí Mẫn, Mẫn Đình cười nhưng trong mắt vẫn có chút mệt mỏi.
"Đình Nhi khi còn bé rất nghe lời."
Không hút được sữa nữa, tiểu bảo bảo bắt đầu mút ngón tay. Lưu Trí Mẫn xắn ống tay áo, ôm bé tới trong ngực dỗ dành, "So với nó xinh đẹp hơn nhiều, mềm nhũn, thơm mùi sữa. Cười lên đôi mắt long lanh tựa như sao sáng trên trời."
Mẫn Đình bật cười khúc khích, "Người nói con xấu sao?"
Lưu Trí Mẫn gật đầu.
"Nhưng hắn là con người mà, mọi người ai cũng nói nó lớn lên giống người như đúc."
Lưu Trí Mẫn: ...
Tiểu oa nhi lại lớn tiếng khóc, sờ tã lót đúng là ướt rồi. Mẫn Đình thay tã cho bé, Lưu Trí Mẫn lắc đầu ôm bé lên. Theo lý thì chuyện này thế nào đi nữa cũng không tới phiên vị quân vương này, nhưng lúc bà vú tiến vào, Lưu Trí Mẫn đã lưu loát chỉnh đốn sạch sẽ cho tiểu bảo bảo.
Tiểu bảo bảo được bọc trong lụa gấm trắng tinh giao cho bà vú, ả còn dặn dò phải cẩn thận một chút.
Ánh mắt bà vú nhìn thẳng, liên tục gật đầu, Mẫn Đình che miệng cười.
"Người a..."
Lời còn chưa dứt môi đã bị hôn lên. Nụ hôn rất nhẹ, ẩn nhẫn dục vọng chiếm hữu, Mẫn Đình rất cẩn thận, đẩy Lưu Trí Mẫn ra cười, "Đang ở trong xe đó."
"Ta biết rõ thân thể Đình Nhi yếu ớt."
Lưu Trí Mẫn bắt được tay nàng, dẫn dắt tới thân dưới của ả, "Giúp trẫm."
Ả nói thành khẩn, giọng khàn khàn đáng sợ, lúc cởi bỏ qυần lót cổ họng chuyển động, khuôn mặt tràn ngập khuây khỏa và chờ mong. Mẫn Đình thấy được bộ dạng này của Lưu Trí Mẫn thì tâm tư nhộn nhạo, cúi người há mồm ngậm lấy dịch thể chảy ra từ côn thịt.
"Đừng náo, sẽ rách ra đấy." Lưu Trí Mẫn cúi đầu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mẫn Đình lên, mút lấy dịch thể và môi lưỡi của nàng, "Liếm cho trẫm là tốt rồi."
Mẫn Đình hôn khẽ một cái, xấu xa hỏi: "Để làm gì?"
Đùng...
Đánh nhẹ vào mông nàng, Mẫn Đình bị đau che mông, đôi mắt ủy khuất, môi hồng nhạt cong lên, Lưu Trí Mẫn nhịn không được hôn một cái.
"Đừng náo, nàng mới sinh vài ngày đó. Chỗ kia còn đau không?"
Nói không đau là giả đấy. Lúc Thiên Vân và Ngạo Quốc đối chọi gay gắt, chiến hỏa hừng hực, nàng phải vội vã đi tìm bà đỡ. Nhờ mạng lớn, tiểu oa nhi cũng phối hợp, Mẫn Đình mới không mất quá nhiều máu mà chết.
Mấy ngày này đi đường mệt nhọc, đường về Ngạo Quốc cũng không bằng phẳng, lắc lư cao thấp. Mẫn Đình cảm thấy xương cốt đau toàn thân, nôn cũng lợi hại.
"Không thể như thế nữa, ta sợ nàng mất mạng."
Tuy rằng khó hiểu, nhưng mạng của nàng nhờ Lưu Trí Mẫn mới giữ được đến bây giờ, Mẫn Đình cảm thấy nếu không cùng ả mây mưa nàng sẽ suy yếu tới chết.
Bị nàng xem là vật kéo dài tính mạng, Lưu Trí Mẫn có chút giận dỗi, rốt cuộc thở dài, hai tay chụp lên côn thịt nói: "Dùng miệng giúp ta đi."
"Không." Mẫn Đình cười xấu xa, "Ta muốn bệ hạ bắn vào cơ."
Đương nhiên không thể. Lưu Trí Mẫn bị nàng chọc cho khó chịu, cuối cùng hung hăng cọ xát khe mông nàng, bờ mông nhỏ bị cọ tới trầy da, Mẫn Đình ủy khuất khóc thút thít nhận sai.
"Nàng giống như hài tử chưa lớn vậy."
Chỉnh đốn lại y phục cho nàng, Lưu Trí Mẫn cảm thấy Mẫn Đình lúc này nằm trên gối ả vô cùng giống khi còn bé. Nàng nhỏ bé như vậy, ả dùng sức ôm nàng sợ làm nàng đau.
Làm sao nàng luôn giống như chưa trưởng thành thế này?
Mẫn Đình dứt khoát nằm xuống, gối đầu lên bắp đùi ả ngủ.
Nhìn dáng vẻ khi ngủ của nàng, Lưu Trí Mẫn bỗng nhiên lại cảm thấy nàng đã trưởng thành. Một mình đi tìm thân thế, tới Thiên Vân mưu tính vì lợi ích của ả, còn sinh hài tử cho ả.
Để có thể thoải mái đứng trước mặt ả, nắm tay ả, không kiêng kị đội miện quan, gọi tên ả, nói thích ả, nàng đã trải qua muôn vàn khó khăn.
Trường Giang và Hoàng Hà yên lặng, nhân sinh đắc ý, so ra cũng vẫn kém giờ khắc này.
Lưu Trí Mẫn nghe được tiếng xe hành quân và tiếng vó ngựa bên ngoài, các tướng sĩ mặc giáp giọng nói cao chót vọt, mọi người hô đừng làm ồn kinh sợ Hoàng thượng, nhưng tiếng Mẫn Đình vẫn hít thở nhẹ nhàng say lòng người.
Trở lại kinh thành Ngạo Quốc, ả lập tức thu xếp mọi chuyện thỏa đáng.
Vừa tới Ngạo Quốc đã cho người chuẩn bị bộ váy nàng thích nhất, thêm chút vàng bạc châu báu nhưng Mẫn Đình cũng ném một góc chẳng quan tâm.
"Đình Nhi không thích sao?" Lưu Trí Mẫn chờ không được muốn đưa nàng lên Phượng vị ngay lập tức, cùng nàng quản lý triều cương.
"Ta thấy nàng ăn mặc như vậy rất xinh đẹp."
Mẫn Đình lắc lắc tay áo đỏ thẫm, xoay người, làn váy bay lên như cánh hoa diễm lệ say lòng người, "Bệ hạ thích sao?”
Lưu Trí Mẫn muốn nói thích nhưng ả nhịn xuống.
Lễ sắc phong đã chuẩn bị đâu vào đấy, nhưng Mẫn Đình đã quá mệt mỏi. Đêm dài, nàng cũng không có về Kim Ti Uyển, cũng không tới tẩm cung Đế Vương mà tới Cống Hưng Các một chuyến.
"Cữu cữu."
Mẫn Đình cười qua loa, mang quà đưa cho An Dịch đã già nua, "Ta muốn đa tạ ngươi."
Tay An Dịch mang xích, hắn nghĩ thế nào cũng không thông, tiểu cô nương này rốt cuộc sao vượt qua được kiếp nạn.
"Ngươi lẽ ra nên chết trên thuyền. Chết trong tay phụ thân ngươi."
"Nhưng ta đã gặp Kim Dã. Người tính không bằng trời tính, ngươi đưa ta ra khỏi cung, đoán chắc Lưu Trí Mẫn sẽ không tìm ta, lại đoán không ra ta xuôi theo sông sẽ gặp người nào." Mẫn Đình không cười nữa, nhớ lại chuyện sinh tử, ánh mắt lạnh lẽo, "Ngươi bố trí nhiều tử cục cho ta như vậy, muốn ta chạy trốn ở bên trong, cuối cùng lại không nhìn ra chuyện ta được người Thiên Vân cứu ra."
"Ngự y cũng tốt, Giản Sơ cũng tốt, Nam Cương Vương cũng tốt. Người nào cũng muốn đưa ta vào chỗ chết. Ngay cả Lưu Trí Mẫn, mấy đời trước cũng giết ta."
"Ngươi biết ngươi thua ở chỗ nào không? Ngươi thua ở chỗ không nhìn ra ta nhân nhượng vì lợi ích chung, thua ở chỗ ngươi không nhìn ra Kim Dã, thua ở chỗ ngươi không mưu tính kết cục."
Mẫn Đình không che lấp vạch trần An Dịch, sinh tử khó bề nói, cuối cùng Lưu Trí Mẫn hoàn thành bá vương chi đồ, lại không ngờ trở thành trò vui đùa của An Dịch.
"Cữu cữu, nếu ngươi không rõ kết cục, thì nên an phận làm quần chúng. Chúng ta không phải những con cờ trên bàn cờ của ngươi. Ngươi hạ màn, ngươi thua."
Mẫn Đình nghiêng đầu nói: "Sau này, ta và Trí Mẫn là một người."
Một thanh kiếm được đặt trước mặt An Dịch, Mẫn Đình nghiêng đầu nhìn chỗ khác: "Ta và ngươi huyết mạch tình thân, ta không động tay."
An Dịch cười ha ha ra tiếng: "Ngươi chết qua nhiều lần, tự cho mình là thông minh vô song? Kế hoạch của ta không chê vào đâu được, thiên hạ này là của ta, ta thống trị, không có ta... Không ai có thể giúp đỡ Đế Vương thống trị?"
"Chết nhiều rồi cũng khôn ra."
Mẫn Đình cầm chuôi kiếm, rút kiếm ra đâm ngay vào ngực An Dịch.
Chết nhiều rồi, giết người nàng cũng không sợ nữa.
Lúc rời khỏi Cống Hưng Các, Mẫn Đình cố nở nụ cười, lại đụng phải một người.
"Trí Mẫn." Chóp mũi có mùi quen thuộc, Mẫn Đình ủy khuất che mũi, "Sao người ở đây?"
"Việc này trẫm làm được." Lưu Trí Mẫn thở dài: "Tội gì ô uế tay mình?"
"Hắn tính toán ta nhiều như vậy, ta cuối cùng cũng có thể xả giận rồi." Mẫn Đình ôm lấy Lưu Trí Mẫn, nhỏ giọng nói: "Hắn tựa như thần tiên tính toán chúng ta, xem chúng ta là con cờ trên bàn cờ, ta sợ kiếp này kết thúc, mở mắt ra, lại trở về đêm đó, người lại đối xử với ta như xưa."
"Ta sẽ không thế nữa."
Lưu Trí Mẫn nắm tay nàng, mười ngón đan nhau, "Trẫm thề."
Sau này tiểu oa nhi lớn lên, Lưu Trí Mẫn sẽ thoái vị, đưa nàng đi nhiều nơi, thời gian tiêu tán.
Bọn họ bỏ ra hai mươi mấy năm ngao du thiên hạ, cuối cùng tới Thiên Vân, Mẫn Đình cảm giác đã đủ lắm rồi. Kiếp sau tỉnh lại ở đâu, nàng cũng không sợ.
"Ai?"
Mẫn Đình cảm thấy khó thở, khi tỉnh lại, trước mặt là cây đào nở rộ.
Không phải xiềng xích, không phải giường, nhưng Lưu Trí Mẫn vẫn ở bên cạnh.
"Nàng tỉnh rồi?"
Cảm nhận được bé gái trong ngực động, Lưu Trí Mẫn mở mắt, ôm nàng hỏi: "Có đói bụng hay không, có phải muốn bú sữa mẹ không?"
"Trí... Trí Trí..."
Mẫn Đình phát hiện mình chỉ có thể phát ra âm thanh non nớt. Tay nhỏ bé của nàng sờ gương mặt Lưu Trí Mẫn thời thiếu niên, dùng sức cào, lập tức lớn tiếng khóc, "Trí Trí!"
Lần đầu tiên nghe được nàng mở miệng nói chuyện, ả ngẩn người, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, vui mừng hôn một cái.
"Đình Nhi ngốc, nói còn không rõ này!"
Ả nhớ lại giấc mộng, ngẩng đầu thấy Hoa phi đi tới, lập tức ôm chặt Mẫn Đình hơn.
"Thất Công chúa, chúng ta phải tới Đại Diễn rồi. Ta và con bé sợ không chạy trốn khỏi kiếp nạn này được rồi."
Lưu Trí Mẫn nở nụ cười: "Ta chắc chắn sẽ không giao Đình Nhi cho ngươi."
Hoa phi sững sờ, bấm ngón tay cảm thấy không đúng, vì sao Lưu Trí Mẫn lại có thể thoát khỏi khống chế của nàng nhanh như vậy. Hai đầu lông mày ả lộ ra sự bá đạo của bậc Đế Vương, chỉ thấy ả đứng lên, hướng tẩm cung của Hoàng Đế.
Mẫn Đình cảm thấy trên người Lưu Trí Mẫn có một cỗ sát khí đáng sợ, giống hệt như lúc ở cùng nàng kiếp trước. Cũng giống như ả đã mang theo một thân thống trị vinh quang mà thức tỉnh.
"Ta muốn làm gì?" Lưu Trí Mẫn cúi đầu hôn nàng, "Đương nhiên là, hành thích vua, đoạt vị."
***
Cốt truyện kết thúc.
Ở kiếp này nàng chỉ có thể ở cùng ả.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top